Tin tức tố của cậu ấy ngọt quá đi – Chương 11-20

    Thuộc truyện: Tin tức tố của cậu ấy ngọt quá đi

    Chương 11

    “Đây, trà sữa của anh.” Hòa Đào tự tay đem trà sữa đã làm xong đưa tới trước mặt Hàn Kiệt.

    Hàn Kiệt đưa tay nhận lấy, liền cắm ống hút vào.

    “Không có thêm quả đào, tôi biết là anh không thích.”

    Hàn Kiệt đã hút một hơi, nhất thời bị sặc một cái.

    Hòa Đào vừa nhìn thấy anh như vậy, liền căng thẳng nhíu mày lại: “Anh uống chậm một chút.”

    Hàn Kiệt một bên khụ một bên cảm thấy, chắc chắn là tiểu Omega này muốn trả thù anh mà.

    Quả nhiên, trà sữa này ngọt muốn chết.

    “Ai nói cho cậu biết, tôi không thích quả đào?”

    Hòa Đào sững sờ nhìn anh: “A?”

    “Có vài tin đồn không nên tin tưởng, cám ơn trà sữa của cậu, đi đây.”

    Hàn Kiệt nói xong cúi đầu ngậm ống hút đi luôn.

    Tiểu Hòa Đào bị lưu lại mang vẻ mặt khiếp sợ đến lúng túng.

    Ý vừa rồi của Hàn Kiệt là, anh không phải không thích quả đào.

    Cho nên anh không có chán ghét cậu có đúng không?

    “Này, cậu còn muốn đứng ngốc ở chỗ này bao lâu?” Tiểu Hắc bận rộn xông ra dùng tay chọt vào đầu Hòa Đào.

    Hòa Đào xoa cái đầu bị hắn chọt đau, lại nở nụ cười: “Tiểu Hắc, anh ấy nói anh ấy không ghét tớ!”

    Tiểu Hắc mang vẻ mặt chim mẹ nhìn bộ dạng phát điên như gặp quỷ của tên nhóc này.

    Không để ý tới tiểu Hắc, Hòa Đào tâm tình tốt đến mức muốn bay lên, làm việc, làm việc, cậu hiện tại đang tràn đầy động lực.

    Hàn Kiệt uống trà sữa (ngọt) ngấy chết người, dù vậy, cũng không cam lòng lãng phí.

    o0o

    Tô Khả nhìn Cố Lễ, cậu hiện tại đã hình thành thói quen thấy Cố Lễ xuất hiện ở đây.

    Hơn nữa cũng biết anh chính là vì mình mà tới.

    Cũng bởi vì biết được cho nên cậu mới thấp thỏm.

    Cậu vẫn chưa nghĩ ra được nên làm sao đối mặt Cố Lễ. Còn Cố Lễ bên này thì cho là lúc trước đã tiếp xúc với cậu qua một lần, Tô Khả hẳn là sẽ không giả vờ không nhìn thấy anh.

    Nhưng sự thật chứng minh, là anh quá ngây thơ rồi.

    Hôm nay Tô Khả hầu như không nhìn về phía anh, Cố Lễ không muốn thừa nhận anh bị tổn thương rất nặng.

    Nghĩ lại anh từ nhỏ đến lớn đều được người ta theo đuổi, nhưng không ngờ chính mình lần đầu tiên theo đuổi người ta lại khó khăn như vậy.

    Anh còn có mặt mũi cười nhạo Hàn đầu heo* không có EQ sao?

    (*đầu heo – 大猪蹄子: ý chỉ người không hiểu chuyện tình cảm.)

    Anh cũng không tốt hơn hắn nhiều rồi!

    Lúc nhìn thấy Cố Lễ rời đi, trong lòng Tô Khả đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút mất mát.

    Dù sao bất kể là ai bị cậu đối xử như thế đều sẽ không chịu nổi đi.

    Huống hồ là Cố Lễ, một người tốt và ưu tú như vậy.

    Giờ tan làm đã qua hừng đông, bên ngoài tối đen, mặc dù vậy Tô Khả cũng không có cách nào, huống hồ cậu cũng đã quen từ lâu rồi.

    Chỉ là lúc từ quán bar đi ra, khi nhìn thấy Cố Lễ đứng ở cửa, Tô Khả nghe được tiếng tim mình đập.

    Thình thịch, thình thịch.

    Cố Lễ đi tới đem trà sữa trong tay đưa tới trước mặt cậu: “Cho cậu, còn nóng đó.”

    Tô Khả nhìn anh, trong đôi mắt có cảm xúc rất phức tạp.

    Cố Lễ thấy cậu không nhúc nhích, liền nhét vào trong lòng cậu: “Uống một chút làm ấm dạ dày, giờ này cũng không có gì để ăn nữa, nhưng cậu cũng không nên để bụng rỗng đi ngủ đi.”

    Tô Khả cầm trà sữa nóng hầm hập, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua đầu ngón tay còn lan truyền đến tận tim.

    Không có lý do mà mũi lại hơi cay*.

    (*mũi lại hơi cay – 鼻子发酸: ý là cảm động)

    Cố gắng ổn định lại tâm tình, Tô Khả nhỏ giọng nói: “Anh sao còn chưa đi về?”

    Cũng đã trễ thế này, sao còn ở nơi này chờ cậu, chẳng lẽ là vì đưa cho cậu một ly trà sữa?

    “Tôi đưa cậu về.”

    Cố Lễ không trả lời vấn đề của cậu, nghiêng người sang ra hiệu Tô Khả đi theo.

    Tô Khả lại không nhúc nhích, Cố Lễ ôn nhu như vậy, làm cho cậu thật sự không có năng lực để chống đỡ.

    Nhưng Cố Lễ tốt như vậy, cậu cũng không thể có được, cậu không xứng với y.

    “Cố Lễ, tại sao anh lại đối, đối tốt với tôi như vậy?”

    Mắt Tô Khả đỏ lên, thế nhưng dưới ánh đèn lờ mờ, cũng không nhìn rõ lắm.

    “Vậy liền xem là tốt rồi?” Cố Lễ đột nhiên cười khẽ một tiếng, hơi kề sát một chút: “Tôi còn có thể đối với cậu càng tốt hơn nữa, cậu có muốn hay không?”

    Tô Khả không dám nhìn tới Cố Lễ, bởi vì cậu biết Cố Lễ lúc này, trong mắt đang tràn đầy mong đợi.

    Nhưng cậu không dám.

    “Cố Lễ, đừng, đừng nói giỡn nữa.”

    Tô Khả nhìn về phía Cố Lễ, nhìn thấy Cố Lễ bởi vì câu nói này của cậu mà lộ ra kinh ngạc cùng thất vọng.

    “Cậu cảm thấy tôi là đang nói đùa?” Cố Lễ như trước cười, nhưng lại không như vừa rồi, xuất phát từ nội tâm ấm áp.

    “Không đúng sao, tôi nghĩ không ra, anh tại sao lại làm như vậy, nhưng mà cho dù ra sao, tôi cũng không chơi nổi, cho nên anh không nên tới tìm tôi nữa có được không?”

    Câu nói sau cùng của Tô Khả còn mang theo mấy phần khẩn cầu.

    Cố Lễ không nghĩ tới, anh lần đầu tiên theo đuổi người ta kết quả lại như vậy.

    Nhìn Tô Khả tràn đầy thống khổ và hai mắt kiềm nén, anh lần đầu tiên cảm thấy chính mình có lẽ là tự mình đa tình.

    “Ha!” Cố Lễ gật gật đầu, nhấp môi dưới, anh giờ phút này lòng tràn đầy ủy khuất cùng phiền muộn lại nhẫn nhịn không nổi giận với Tô Khả, niềm kiêu hãnh của anh lại không cho phép anh như vậy: “Được, mang đến phiền phức cho cậu rồi, tôi rất xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

    Cố Lễ liếc mắt nhìn Tô Khả thật sâu, rồi xoay người rời đi.

    Nhìn anh xoay người trong chớp mắt, Tô Khả rất muốn kéo anh, nói cho anh biết không phải như vậy, cậu đã nói dối, cậu căn bản không cảm thấy bị anh làm phiền, anh tới tìm cậu nói rằng sẽ đối với cậu tốt hơn, có biết là cậu vui vẻ lắm không.

    Tô Khả chớp mắt một cái, cậu biết rằng cậu khiến Cố Lễ khổ sở, người tốt như vậy, lại bị cậu làm cho tổn thương.

    Cho nên cậu không thể khóc, bởi vì cậu không xứng đáng khóc.

    Tô Khả trong lòng khó chịu, người duy nhất có thể tâm sự chỉ có Hòa Đào.

    Hòa Đào thông qua điện thoại nghe Tô Khả kể lại, chỉ cảm thấy hai người bọn họ quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân, ngày thường biết rất nhiều đạo lý lớn, nhưng khi chính mình gặp phải, đều thật kinh sợ.

    Cậu biết Tô Khả tìm cậu tâm sự, cũng không phải muốn cậu an ủi, chính là đơn thuần muốn cùng cậu nói một chút mà thôi.

    “Cho nên cậu hiện đang hối hận sao?”

    Tô Khả trầm mặc một hồi mới khàn giọng nói: “Tớ không dám hối hận, mà như vậy đối với anh ấy mà nói lại càng tốt, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn, còn tớ thì không tốt.”

    Hòa Đào luôn luôn thấu hiểu, bạn tốt của mình thoạt nhìn kiên cường, nhưng bên trong lại rất tự ti.

    Kỳ thực bọn họ là loại người như vậy, đều rất tự ti.

    o0o

    Hàn Kiệt cảm thấy được chính mình muốn phát nổ.

    Đổi lại thành ai hơn nửa đêm đang ngủ ngon lành, đột nhiên có một con quỷ say rượu chạy đến nói muốn hát bài Đếm vịt con cho anh nghe, cũng sẽ không tốt nổi đâu.

    Anh cảm thấy được chính mình không đánh người đã là rất hòa ái dễ gần.

    Đem Cố Lễ ném lên ghế salông, để cho hắn tự sinh tự diệt, Hàn Kiệt trở về phòng ngủ.

    Nhưng khi đang ngủ ngon lại bị đánh thức, muốn ngủ bù nữa lại rất tốn sức a.

    Cho nên qua ngày thứ hai Hàn Kiệt ngủ rất sớm mà lại ngủ không đủ giấc, mặt càng đen hơn.

    Mà Cố Lễ lúc nào mặt cũng mỉm cười ôn nhu thân thiện, sắc mặt hôm nay cũng không trắng hơn tí nào.

    Trương Ngạo nhìn thấy hai người đồng thời đi vào trường học, vẫn luôn nhịn đến khi vào lớp, mới nhỏ giọng hỏi Hàn Kiệt: “Kiệt ca, các anh lại đánh nhau rồi?”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Cố Lễ: Đừng nói nữa, đau lòng!

    Hàn Kiệt: Đáng đời!

    Chương 12

    Hàn Kiệt nhìn Trương Ngạo với ánh mắt mau cút đi, liền quẹo thẳng vào lớp.

    Trương Ngạo đã sớm quen bị Hàn Kiệt ghét bỏ. Cho nên bị trừng mắt một cái cũng không đau không ngứa, mà ngốc hề hề hướng Cố Lễ đằng sau cười.

    Cố Lễ một ánh mắt cũng không nhìn hắn, mà trực tiếp đi qua hắn.

    o0o

    Buổi sáng khi Hòa Đào đến liền thấy đôi mắt Tô Khả sưng lên: “Một đêm không ngủ?”

    Tô Khả gật gật đầu, Hòa Đào đưa tay vỗ bờ vai y, đạo lý lớn Tô Khả đều hiểu được, nên làm thế nào vẫn phải dựa vào chính y.

    Là bạn tốt với nhau, Hòa Đào vẫn rất hiểu y.

    “Hòa Đào, có người tìm cậu.” Đột nhiên có ai đó ở cửa hô một tiếng, Hòa Đào hốt hoảng đứng lên đi ra ngoài.

    Kết quả lúc đi ra ngoài xem thì lại là Lý Tường Húc: “Sao cậu lại tới đây?”

    Lý Tường Húc với nhà của cậu đều ở cùng một khu, lúc nhỏ hai người đã quen biết, cơ mà người này tính cách thuộc về kiểu hướng nội, cho nên hai người chỉ vẻn vẹn là có quen biết, cũng không giao tiếp quá nhiều.

    Hôm nay người này đột nhiên tới tìm cậu, cũng khiến Hòa Đào hơi ngạc nhiên.

    Lý Tường Húc có thể lại đây cũng đặt lòng tin rất lớn, nhìn thấy Hòa Đào đi ra, lòng bàn tay hắn đều toát mồ hôi: “Tôi muốn mượn vở toán của cậu có được không?”

    Thầy dạy môn toán của lớp Hòa Đào là tổ trưởng lớn tuổi, cho nên bạn học của lớp khác có lúc cũng tới lớp bọn họ mượn vở.

    Chỉ là Hòa Đào không nghĩ tới, Lý Tường Húc sẽ đến tìm cậu.

    “Được, cậu chờ tôi một chút.”

    “Ừm.” Khi Hòa Đào nói câu đó, Lý Tường Húc liền thở phào nhẹ nhõm, hắn đang lo lắng Hòa Đào sẽ từ chối hắn.

    Quả nhiên bọn họ lớn lên trong hoàn cảnh gần giống nhau, càng hiểu nhau hơn.

    Hòa Đào không biết Lý Tường Húc lại suy nghĩ gì, trở lại phòng học tìm vở toán đưa cho Lý Tường Húc: “Đây.”

    “Cám ơn, tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cậu, cái kia, buổi tối hôm nay có muốn về nhà cùng nhau không?” Rốt cuộc nói ra mục đích trong lòng, Lý Tường Húc giương mắt nhìn Hòa Đào, chỉ mong Hòa Đào có thể như lúc cho hắn mượn vở toán, thẳng thừng đồng ý.

    Nhưng mà Hòa Đào căn bản không nhìn ra mong đợi trong mắt hắn, lắc đầu một cái: “Tôi buổi tối phải đi làm, sợ là không được rồi.”

    Lý Tường Húc trong lòng nhất thời có mấy phần thất vọng: “Không sao, tôi chờ cậu, đúng lúc tôi cũng học bài ở trường.”

    Nói xong cũng không chờ Hòa Đào nói câu từ chối, mà trực tiếp một bước đi thành ba bước quay đầu liền chạy đi mất, hiển nhiên hắn biết Hòa Đào làm thêm ở đâu.

    Bất đắc dĩ, Hòa Đào chỉ có thể mặc kệ hắn.

    Kỳ thực cậu cũng không đem sự tình Lý Tường Húc muốn cùng cậu đi về nhà để ở trong lòng, dù sao bọn họ cũng không phải đặc biệt quen thân, cậu cũng đem lời mượn vở cậu của Lý Tường Húc xem thành lời nói khách sáo mà thôi.

    Nhưng chờ cậu từ tiệm trà sữa tan ca đi ra, lúc nhìn thấy Lý Tường Húc đứng ở ngoài chờ cậu, mới ý thức được đối phương không phải nói giỡn.

    “Cậu làm sao không về nhà?”

    “Tôi, tôi chờ cậu, đã nói rồi mà.” Dường như sợ Hòa Đào đổi ý, vội vàng bổ sung một câu nói ở phía sau.

    Hòa Đào không có cách nào khác chỉ có thể đi: “Vậy đi thôi.” Tuy rằng cũng không phải muốn cùng hắn đi về nhà, nhưng người này đã đứng ở chỗ này chờ cậu thời gian lâu như vậy, dù sao cũng không thể cự tuyệt.

    Chỉ là khi đến trước cửa nhà, Hòa Đào lại không nhịn được nói: “Cái kia, ngày mai cậu không cần chờ tôi, thời gian cậu ra sớm có thể học bài nhiều một chút.”

    “Không phải, tôi ở trường học bài cũng giống vậy mà, cậu, cậu là một Omega về trễ như vậy cũng không tiện.”

    Hòa Đào thật không nghĩ tới Lý Tường Húc sẽ nói như vậy.

    Nhưng cậu không ngốc, nghĩ biểu hiện bất ngờ hôm nay của Lý Tường Húc, trong lòng Hoà Đào nổi lên một sự bất an.

    “Cái kia, cậu có ý gì nha?”

    Đột nhiên bị Hòa Đào hỏi thẳng ra như vậy, Lý Tường Húc lập tức liền đỏ mặt: “Tôi, tôi không có ý gì khác, không còn sớm nữa, cậu nhanh về nhà đi, tôi đi đây, còn quyển vở tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu.” Nói xong cũng không dám nhìn Hòa Đào lâu hơn nữa, liếc mắt nhìn một cái liền xoay người bỏ chạy.

    Hòa Đào: “……” Làm cái gì nha!

    Sau đó liên tiếp mấy ngày liền, Lý Tường Húc dù sớm hay muộn cũng đến địa điểm đã định để điểm danh, cứ như vậy chờ Hòa Đào và hắn cùng nhau đi học và tan học.

    Cho dù Hòa Đào từ chối ra sao, Lý Tường Húc giống như đã quyết tâm quấn lấy cậu.

    Làm cho trong trường học cũng bắt đầu đồn đại hai người bọn họ.

    Tô Khả có chút bận tâm nói: “Cậu và người kia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra a?”

    Hòa Đào quả thật phiền muộn chết rồi: “Tớ nào có biết cậu ta nổi điên gì, rõ ràng tớ và cậu ta không quen thân, đã nói với cậu ta không muốn đi cùng cậu ta, nhưng cậu ta cứ vậy, tớ cũng không có cách nào.”

    Cậu hiện tại phát sầu đến tóc đều sắp trọc rồi có được không.

    “Cậu ta có phải thích cậu không, muốn theo đuổi cậu nha?” Tô Khả nghiêng đầu nháy mắt nhìn Hòa Đào, một bộ dáng tiểu bát quái (nhiều chuyện).

    Hòa Đào giơ tay nhéo gò má của y: “Tớ đã phiền chết rồi, cậu còn trêu ghẹo tớ, tớ tình nguyện cậu ta theo đuổi tớ, nói thẳng ra, tớ còn có thể cự tuyệt cậu ta, nhưng cậu ta cái gì cũng không nói, tớ cũng không thể tưởng bở đi.”

    “Điều này cũng đúng.” Tô Khả gật gật đầu, ánh mắt đồng tình.

    Hàn Kiệt mặt không cảm xúc đứng lên, lúc đi ngang qua Trương Ngạo, Trương Ngạo ngáp nói: “Nhá, Kiệt ca đi ra ngoài a?”

    Hàn Kiệt ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn, liền ra khỏi phòng học đi xuống lầu.

    Hòa Đào nhìn Lý Tường Húc chạy đến cửa lớp bọn họ tìm cậu, đầu đều lớn rồi*.

    (*đầu đều lớn rồi – 头都大了: ý gặp phải vấn đề không biết giải quyết ra sao.)

    Cậu không cần nghĩ cũng biết, sau lần này, tin đồn sẽ thành bộ dạng gì.

    Hàn Kiệt mới vừa đi xuống lầu liền thấy Hòa Đào cùng Lý Tường Húc đứng ở cửa lớp học.

    Lông mày không tự chủ liền chau lại.

    Hòa Đào đang suy nghĩ làm sao mở miệng, để Lý Tường Húc sau này đừng tới tìm cậu nữa, lại bị người phía sau đẩy một cái, thân thể cậu lệch đi, nhào vào lồng ngực Lý Tường Húc, liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, hai má Hòa Đào lập tức đỏ lên, vội vã đẩy Lý Tường Húc ra, nhưng Lý Tường Húc không biết làm cái gì, cư nhiên ôm cậu không buông.

    Hòa Đào cuống lên: “Cậu nhanh buông tôi ra!”

    Lý Tường Húc lúc này mới hậu tri hậu giác* mà buông tay ra, chỉ có điều dù như vậy, hình ảnh hai người vừa ôm nhau vẫn bị rất nhiều người nhìn thấy.

    (*Hậu tri hậu giác – 后知后觉: sau khi xem xét mới phát hiện ra)

    Hàn Kiệt không nhớ chính mình làm thế nào lại đi đến đó, khi phục hồi tinh thần lại, mặt anh không cảm xúc đi qua hai người.

    Dường như mục đích là để nói cho Hòa Đào biết, anh nhìn thấy rồi.

    Nhưng tại sao muốn làm như vậy, anh cũng không hiểu rõ.

    Nhìn thấy Hàn Kiệt xuất hiện trong nháy mắt, sắc mặt Hoà Đào liền trắng bệch.

    Cậu muốn giải thích, nhưng khi Hàn Kiệt mặt không cảm xúc từ bên cạnh cậu đi qua, cậu liền biết, có lẽ Hàn Kiệt đã hiểu lầm cậu rồi.

    Hàn Kiệt đi tới chỗ ngoặt ở cầu thang khác, liền dừng lại, anh nghĩ nếu như Hòa Đào đuổi tới, giải thích với anh, anh sẽ tha thứ cho cậu, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

    Nhưng anh đứng đây, cho đến khi chuông vào học vang lên, Hòa Đào cũng không đến giải thích với anh.

    Không cam lòng cùng ủy khuất khiến Hàn Kiệt cực kỳ khó chịu.

    Anh lớn như vậy, có thể nói từ trước đến nay chưa từng cảm nhận qua tư vị này.

    Cậu được lắm!

    o0o

    Hòa Đào cứ như vậy thấp thỏm bất an, dưới ánh mắt trêu ghẹo từ bốn phía mà trải qua một ngày.

    Sau khi tan học, Hòa Đào nhờ Tô Khả giúp cậu đi tìm Hàn Kiệt, bây giờ cậu chính là tâm điểm thị phi, cậu không muốn để người khác lại nói gì nữa, chỉ có thể nhờ Tô Khả giúp cậu hẹn Hàn Kiệt ra.

    Chương 13

    Tô Khả chạy lên tầng trên tìm Hàn Kiệt, không nghĩ tới sẽ đúng lúc mà gặp được Cố Lễ mới từ lớp bước ra.

    Nhìn thấy Cố Lễ, trong lòng Tô Khả run lên, đang suy nghĩ có nên chào hỏi hay không, thì thấy Cố Lễ liếc mắt nhìn cậu rồi từ bên cạnh cậu đi qua.

    Giây phút đó, Tô Khả cảm thấy như bản thân vào mùa hè bị nước lạnh đổ từ đầu xuống, lạnh đến thấu tim.

    Cưỡng chế trong lòng trào lên cảm giác khó chịu.

    Tô Khả chạy tới cửa lớp học của Hàn Kiệt, lúc nhìn thấy Hàn Kiệt, Hàn Kiệt đang lộ ra một bộ mặt hung ác.

    Nói thật, nếu như có thể, cậu thật sự có chút không muốn giúp Hòa Đào chuyện này.

    Bởi vì Alpha này trông có vẻ không dễ chọc QAQ.

    Tô Khả mang ý nghĩ hắn có thể hay không sẽ đánh mình mà đi tới đó, không biết chính mình đã nói những gì, dù sao cũng không dám nhìn đối phương, chuyển xong lời Hòa Đào nhờ cậu nói giúp, liền chạy đi.

    Chậm chút nữa cậu lo lắng đối phương sẽ không nhịn được mà đánh cậu.

    Hàn Kiệt nhìn Omega so với thỏ còn chạy nhanh hơn, lông mày nhíu chặt lại như có thể gắp chết con ruồi.

    Vốn dĩ Trương Ngạo muốn đi qua trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Hàn Kiệt, liền cấp tốc thu dọn cho xong cặp sách rồi chạy trốn, mệnh vẫn quan trọng hơn.

    Hàn Kiệt đợi đến khi người đi về gần hết, mới từ trong trường học đi ra.

    Vốn cho là Hoà Đào đợi không nổi, đã đi rồi, lại không nghĩ đến người kia vẫn đứng ở cửa trường học chờ anh.

    Nói thật, Hàn Kiệt không muốn thừa nhận, trong nháy mắt đó anh liền mềm lòng rồi.

    Nhưng vẫn đen mặt giả vờ không thấy Hòa Đào, đi về phía trước.

    Hòa Đào nhìn thấy anh đi ra, trái tim treo lơ lửng liền hạ xuống, cậu còn sợ vừa nãy không nhìn rõ, Hàn Kiệt đã đi mất rồi.

    Chạy tới, cẩn thận kéo ống tay áo Hàn Kiệt: “Cái kia anh chờ một chút.”

    Hàn Kiệt đưa tay né tránh đụng chạm của cậu, anh chưa quên anh bây giờ còn đang tức giận đó: “Chuyện gì?”

    Bị Hàn Kiệt hỏi như vậy, trong lòng Hòa Đào liền thấp thỏm không yên, cậu thật ra không đoán được suy nghĩ của Hàn Kiệt về cậu.

    Mỗi khi cậu cảm thấy Hàn Kiệt có lẽ không phải đặc biệt chán ghét cậu, Hàn Kiệt lại cho cậu cảm giác không giống như vậy.

    “Đó là, đó là việc trưa nay, không phải, không phải như anh nghĩ, tôi…..”

    “Không phải như tôi nghĩ thế nào, cậu làm sao biết tôi suy nghĩ gì?” Hàn Kiệt nhướng mày, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Hòa Đào.

    Khí thế độc nhất thuộc về Alpha không phải Omega nào cũng có thể chịu đựng, đặc biệt là Hòa Đào còn bị anh đánh dấu, ghi nhớ qua.

    Phút chốc sắc mặt Hòa Đào liền thay đổi, nhìn thấy mặt Hòa Đào trắng bệch, Hàn Kiệt theo bản năng mà nhíu mày.

    “Tôi, tôi chính là muốn nói với anh, tôi và cậu ta không có gì.” Lời của Hàn Kiệt khiến cậu cảm thấy bản thân tự mình đa tình.

    Vốn dĩ nghĩ cũng biết được, cậu với Hàn Kiệt mà nói cái gì cũng không phải, sợ là cậu cùng người khác hẹn hò, Hàn Kiệt có lẽ còn thở phào một hơi.

    Cậu chạy tới giải thích như vậy, thật giống như giữa cậu và Hàn Kiệt có cái gì vậy.

    Trong lòng Hòa Đào rất khổ sở, cố nhẫn nhịn không để bản thân khóc ra.

    Đỏ mắt lên liếc mắt nhìn Hàn Kiệt một cái: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

    Nói xong liền cúi đầu rời đi.

    Hàn Kiệt nhìn thấy vòng xoáy trên đầu của Hoà Đào, trong lòng vừa tê vừa đau.

    Khi nãy nhìn thấy Hòa Đào cùng người khác ôm nhau, cảm giác đó lại xuất hiện.

    Hàn Kiệt duỗi tay nắm lấy cánh tay Hòa Đào, nhân lúc Hòa Đào kinh ngạc liền áp đảo cậu lên tường bên cạnh, giơ tay sờ lên tuyến thể sau gáy Hòa Đào, lúc Hòa Đào mẫn cảm mà muốn né tránh liền nghe Hàn Kiệt giận dữ nói: “Nơi này, hắn có chạm qua hay không?”

    Hòa Đào bị anh giữ chặt cái cổ không nhúc nhích được, bị ép phải nhìn anh, lắc đầu: “Không có, chỉ, chỉ có anh chạm qua.”

    Hòa Đào đến cùng vẫn không tự chủ mà khóc ra, giọt nước mắt không một tiếng động từ đôi mắt rơi xuống.

    Khóc đến nỗi tim Hàn Kiệt đau thắt lại.

    Kìm lòng không được liền đến gần hôn đôi mắt Hòa Đào.

    Tiểu Omega trong lồng ngực anh bởi vì hành động đột ngột của anh liền cứng đờ.

    Hàn Kiệt cũng đồng thời lùi một bước, trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc.

    Tựa hồ cũng không thể tin được chính mình mới vừa làm cái gì.

    Hòa Đào đem hoảng loạn của anh thu vào đáy mắt, tâm tình mới vừa có gợn sóng lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

    Quay đầu, giơ tay lau hai má, Hòa Đào không nói một câu nào liền đi mất.

    Hàn Kiệt bị lưu lại khi thấy Hòa Đào rời đi, tim cũng run lên một cái, nhưng lại không đuổi theo.

    Hàn Kiệt sờ ngực, nhíu mày, sự tình có chút không đúng lắm.

    o0o

    Tô Khả hai ngày nay vẫn luôn kìm lòng không được nhìn về vị trí mà Cố Lễ thường ngồi qua.

    Biết rõ chỗ đó sẽ không xuất hiện thân ảnh quen thuộc kia nữa, nhưng theo bản năng vẫn muốn đến xem.

    Rõ ràng là cậu đuổi người ta đi, nhưng lại không kìm lòng được mà nhớ anh.

    Thời gian tại quán bar càng trở nên gian nan, thật vất vả chịu đựng đến giờ tan ca, Tô Khả không có tinh thần gì cùng đồng nghiệp chào hỏi liền đi ra quán bar.

    Lại thấy Cố Lễ đứng ở cửa.

    Trong nháy mắt đó, Tô Khả liền dừng lại, trong mắt lộ rõ kinh ngạc.

    Cố Lễ không cho cậu cơ hội hoàn hồn, trực tiếp bước nhanh qua, đem Tô Khả ôm vào trong lòng.

    “Xin lỗi, anh không làm được.” Không làm được việc thật sự từ bỏ cậu, không làm được việc không tìm đến cậu, không làm được việc không đến làm phiền cậu.

    Tô Khả nháy mắt một cái, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

    Cánh tay thả lỏng bên người kìm lòng không được ôm lấy Cố Lễ.

    Từ chối Cố Lễ qua một lần đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của cậu, cậu lại không có khí lực từ chối Cố Lễ lần thứ hai.

    Cảm nhận được tiểu Omega trong lòng đáp lại, tựa như cho Cố Lễ thêm tự tin.

    “Thiếu chút nữa đã bị em lừa.” Cố Lễ nghiêng đầu hôn lên má Tô Khả, ôn nhu nói.

    Tô Khả nháy mắt nhìn anh: “Anh tại sao lại trở lại?”

    “Trở về xem tên nhóc lừa đảo.”

    Cố Lễ cúi đầu giữ vững trán Tô Khả, nhận thấy sau khi anh nói xong câu đó, Tô Khả liền cười.

    Anh không biết tại sao Tô Khả lại từ chối anh, giờ khắc này anh chỉ biết Tô Khả cũng thích anh.

    Như vậy đủ khiến anh vui rồi.

    Tô Khả không nhịn được lần thứ hai ôm lấy Cố Lễ, đem đầu dụi vào lồng ngực anh.

    Trời mới biết khi lần nữa nhìn thấy Cố Lễ, cậu vui biết bao nhiêu, tựa như lúc trước cậu bị bắt nạt, khi đã quá tuyệt vọng, liền nhìn thấy Cố Lễ xuất hiện.

    Cố Lễ khẽ cười ôm cậu, sờ sợi tóc mềm mại của tiểu Omega trong lòng: “Em là đang làm nũng sao?”

    “Không có.” Tô Khả không thừa nhận mà dụi vào lồng ngực anh.

    Tiếng cười của Cố Lễ lớn dần: “Không cho anh đi?”

    Tô Khả nắm chặt áo của anh, ở trong ngực anh lắc đầu.

    Trong tim Cố Lễ được lắp đầy bởi hạnh phúc xuất hiện đột ngột này.

    “Vậy ý của em là, đồng ý để anh đối xử tốt hơn với em đúng không?”

    Tô Khả ngẩng đầu nhìn Cố Lễ kỳ vọng chờ đợi cậu trả lời.

    Khẽ gật đầu một cái, cậu đã không còn dũng khí từ chối anh lần thứ hai rồi.

    “Em cũng sẽ đối xử với anh rất tốt, rất tốt.”

    Đến khi Tô Khả trả lời lại, Cố Lễ không nhịn được hôn cậu một cái: “Vậy anh liền mỏi mắt mong chờ.”

    Tô Khả nhìn bộ dáng kích động của anh, nín khóc mà nở nụ cười.

    Không biết cậu và Cố Lễ có thể đi tới bước nào, nhưng bây giờ cậu đã có anh.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Tớ làm sao vậy?

    Cố Lễ: Cậu đang yêu.

    Chương 14

    Một khắc trước Cố Lễ vẫn còn buồn chán*, chờ Hàn Kiệt nhìn thấy hắn lần nữa, cả người Cố Lễ lại tràn đầy sức sống.

    (*Nguyên bản là mây đen áp đỉnh – 黑云压顶)

    “Cậu ăn ? à, sao tâm tình lại tốt như vậy?” Hàn Kiệt miệng tiện trêu chọc xong, liền nở nụ cười không đứng đắn nhìn Cố Lễ.

    Lúc trước nếu anh nói như vậy, Cố Lễ nhất định sẽ mắng chửi lại.

    Nhưng lúc này đây Cố Lễ lại trực tiếp nhào lên ôm lấy anh, không ngừng vỗ vai anh: “Tớ đến để nói với cậu, tớ và cậu ấy đã ở bên nhau rồi.”

    Hàn Kiệt: “…….” Cậu tới không phải để nói với tớ chuyện này mà cậu tới để khiến tớ buồn phiền thì có.

    Lãnh khốc lại không biểu cảm đẩy Cố Lễ có ý định tú ân ái đang tựa trên người anh ra: “Cho nên cậu muốn tớ nói gì, chúc mừng được bù đắp như mong muốn?”

    “Ôi chao, làm gì nha, nghiêm túc như vậy, vui vẻ lên, tớ không phải qua đây cho cậu dính lấy hỉ khí sao, đến hút nhiều chút, không chừng ngày mai cậu cũng thoát kiếp độc thân rồi đó!”

    Hàn Kiệt nhìn Cố Lễ chỉ cảm thấy cái tên này nói chuyện yêu đương một hồi, đầu óc cũng không linh hoạt nữa.

    “Nếu như cậu là vì việc này mà tới, tớ đã biết rồi, cậu có thể đi.”

    “Cậu có phải đố kị tớ?” Cố Lễ hướng Hàn Kiệt nhíu mày, một bộ dáng bỉ ổi, cậu đố kị thì nói ra đi tớ không sợ.

    Khiến Hàn Kiệt tức đến nỗi chỉ muốn đánh người, giơ tay trực tiếp đẩy Cố Lễ còn chưa tiến vào ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.

    Cố Lễ nhìn cánh cửa phía trước đã đóng lại, cũng không tức giận, cười hắc hắc, phản ứng của Hàn Kiệt khiến hắn vui vẻ.

    Mà hành động của Cố Lễ lại làm cho tim Hàn Kiệt thắt lại.

    “Không phải chỉ là nói chuyện yêu đương sao, có gì ghê gớm chứ!” Hàn Kiệt xoay người nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không muốn thừa nhận anh quả thật có chút đố kị.

    Nhưng mà suy nghĩ lại, nếu như anh muốn thoát kiếp độc thân, vậy không phải là chuyện nhỏ à, ông đây cũng không phải không có ai theo đuổi.

    Nghĩ như vậy không hiểu sao lại nhớ đến tiểu Omega kia.

    Nhớ đến Hòa Đào trước khi rời khỏi, là dáng vẻ thất hồn lạc phách*, Hàn Kiệt liền buồn bực vò tóc của chính mình.

    (*thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock.)

    Anh có phải đã làm một việc vô cùng khốn nạn?

    o0o

    Hòa Đào trong lòng khổ sở, cậu hiện tại càng ngày càng không hiểu rõ được ý tứ của Hàn Kiệt.

    Mỗi khi cậu cảm thấy Hàn Kiệt không thích cậu, Hàn Kiệt sẽ đối với cậu làm những việc khiến cậu hiểu lầm.

    Nâng tay sờ tuyến thể sau gáy của chính mình, dấu ấn trước đây mà Hàn Kiệt lưu lại đã biến mất rồi.

    Nhưng cậu đã từng bị Hàn Kiệt đánh dấu tạm thời, thật sự đã ghi vào tim cậu, làm thế nào cũng không xoá bỏ được.

    Cậu tự nói với chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được.

    Vừa nghĩ tới Hàn Kiệt sờ cổ của cậu, hỏi cậu nơi này có bị Alpha khác chạm qua chưa, cậu cho là Hàn Kiệt rất để ý cậu bị người khác đụng chạm.

    Dù sao Alpha đối với Omega của mình có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.

    Nhưng khi thấy trong mắt Hàn Kiệt lộ vẻ kinh ngạc và hoảng hốt, cậu biết mình mong đợi quá sớm rồi.

    Hàn Kiệt hiển nhiên còn chưa ý thức được anh đang làm gì.

    Bách Diệp sang đây nhìn thấy Hòa Đào đang thu dọn đồ đạc: “Hôm nay muốn đi thăm ba con sao?”

    “Ân, hôm nay là thứ sáu, con buổi chiều đem đống đồ này qua đó cho ba.”

    Bách Diệp liếc mắt nhìn Hòa Đào một cái liền cảm thấy tâm trạng của cậu có chút không đúng lắm: “Hòa Đào, con nếu có chuyện, nhớ nói với chú.”

    Hòa Đào cứng đờ, lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì đâu, chú Bách Diệp.”

    Thấy Hòa Đào không muốn nói, Bách Diệp cũng không tiện nói gì: “Vậy được, con bận rộn, trong tiệm có tiểu Hắc, con lát nữa liền qua đó đi, ở bên ba con lâu một chút.”

    “Dạ vâng, cảm ơn chú Bách.”

    “Không có việc gì.”

    o0o

    Hàn Kiệt nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, cuối cùng buồn bực mà ngồi dậy, liếc nhìn thời gian, thứ sáu là ngày nghỉ hiếm có, anh lại không có ngủ nướng.

    Tất cả suy nghĩ trong đầu đều là tiểu Omega.

    Anh cảm thấy được chính mình quả thật giống như sắp trúng độc rồi.

    Bò dậy thu thập sạch sẽ bản thân, liền ra ngoài hít thở không khí trong lành.

    Kết quả không tự chủ liền đi tới trước cửa tiệm trà sữa gần trường học.

    Nhìn bảng hiệu lớn của tiệm trà sữa, Hàn Kiệt liền đen mặt, muốn lập tức xoay người rời khỏi, lòng bàn chân lại như dính phải keo dán.

    Cuối cùng mặt Hàn Kiệt tối sầm bước vào tiệm trà sữa, đôi mắt kìm lòng không đặng tìm kiếm bóng dáng Hòa Đào trong tiệm trà sữa vắng vẻ.

    Đáng tiếc ở góc nào cũng không thấy.

    “Không cần tìm nữa, cậu ấy không ở đây.”

    Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Hàn Kiệt sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Beta đang đứng ở trong quầy bar lau ly: “Cậu làm sao lại biết tôi đang tìm ai?”

    Tiểu Hắc liếc mắt nhìn anh: “Cậu không phải tìm Hòa Đào sao, tôi đã từng gặp mặt cậu.” Tiểu Hắc bởi vì là Beta trời sinh đối với tin tức tố không mẫn cảm, cho nên đối với những Alpha và Omega cũng không quá để tâm.

    “Cậu đã từng gặp mặt tôi thì chắc chắn là tôi đang tìm cậu ấy à?” Hàn Kiệt mặt tối sầm, nhìn chằm chằm tiểu Hắc, định đợi hắn còn dám nói lung tung nữa, anh chắc chắn sẽ dùng thời gian sớm nhất mắng lại.

    Nhưng mà tiểu Hắc chỉ là gật đầu hữu khí vô lực nói: “Há, cậu nói không phải thì không phải đi.”

    Hàn Kiệt: “……” ĐM, người này bị gì vậy.

    “Cho tôi một ly trà sữa.”

    “Là vị truyền thống sao?”

    “Ừm.”

    “Đợi chút.”

    Hàn Kiệt đứng bên cạnh quầy bar, đôi mắt lại không chịu khống chế cứ nhìn vào bên trong.

    Trong đầu nghĩ lẽ nào cậu hôm nay không có đi làm?

    “Hòa Đào đi thăm ba cậu ấy, đến buổi tối mới trở lại.” m thanh tiểu Hắc lại vang lên.

    Hàn Kiệt trực tiếp liếc mắt sang đó: “Cậu nói với tôi cái này làm gì, tôi đâu có tìm cậu ấy.”

    “Ừm, vậy cậu coi như tôi nói một mình đi.”

    Hàn Kiệt: “…….” Cái tên này là cố ý đi.

    “Trà sữa của cậu.” Xem như không thấy ánh mắt hung ác của Hàn Kiệt, tiểu Hắc đem trà sữa đã chuẩn bị xong đưa đến trước mặt anh: “Tổng cộng 25 đồng.”

    Hàn Kiệt trả tiền, trực tiếp mang theo trà sữa ra khỏi tiệm trà sữa.

    Cắm ống hút vào hút một hơi, Hàn Kiệt liền nhíu mày: “Cái quỷ gì vậy, uống không ngon tí nào!”

    So với tiểu Omega quả thực kém xa!

    Đi tới thùng rác đem trà sữa ném vào, Hàn Kiệt liền nghĩ đến lời tiểu Hắc vừa nói, Hòa Đào đã đi thăm ba cậu ấy?

    Lẽ nào cậu không ở cùng một chỗ với ba cậu sao?

    Hay là ba cậu bị làm sao, đã ngã bệnh rồi, nghĩ lại thì Hòa Đào mỗi ngày đều ở chỗ này làm thêm, có lẽ điều kiện gia đình của cậu hẳn là không tốt lắm.

    Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Kiệt cũng có chút đau lòng.

    “Làm gì phải quan tâm cậu ta sống hay chết chứ!” Hàn Kiệt kéo khóe miệng, bộ dáng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

    Có điều lại phát hiện anh thật sự rất để ý chuyện này.

    Tiểu Hắc nhìn thấy Hàn Kiệt đã rời khỏi rồi quay lại, bộ dạng như cũng không quá bất ngờ.

    Hàn Kiệt đi tới gõ mặt bàn quầy bar: “Cậu ấy đi đâu rồi?”

    “Cậu hỏi địa chỉ sao?”

    “Ừm.”

    “Trung tâm thành phố bệnh viện…….”

    Từ trong miệng tiểu Hắc biết được địa chỉ, tâm tình Hàn Kiệt càng phức tạp hơn.

    Anh tự nói với mình, chỉ là đi xem thử.

    Hòa Đào từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, tâm trạng có vẻ không tốt.

    Bác sĩ mới vừa tìm cậu qua đó, nói với cậu, tình trạng của ba cậu rất không tốt, nếu như lại không tìm được thận* thích hợp chỉ sợ sẽ….

    (*Nguyên văn là □□, mình cũng không biết là gì nên đặt đại trước nhé.)

    Nhưng mà Hòa Đào càng hiểu rõ, xem như tìm được thận, bọn họ cũng không có tiền tiếp tục trị liệu.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Trái tim của tôi cùng thân thể đều rất thành thực.

    Chương 15

    Khi Hàn Kiệt tìm tới bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Hòa Đào ngồi một mình ở bồn hoa gần bệnh viện, đang cúi đầu xuống.

    Dáng vẻ bất lực lại đáng thương.

    Hàn Kiệt nhìn thấy liền xuống xe, chạy qua đó.

    Hòa Đào thấy ánh sáng xung quanh bản thân bị che mất, theo bản năng nhìn theo chân đối phương hướng lên trên, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt đen của Hàn Kiệt.

    Trong mắt lóe ra kinh ngạc: “Anh, anh sao lại tới đây?”

    Hòa Đào đứng lên, lại bị Hàn Kiệt đè vai xuống, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cậu.

    “Chuyện hôm qua, xin lỗi.” Nghĩ tới nghĩ lui, cử chỉ hôm qua của anh thật sự có chút không đúng.

    Đột nhiên nghe thấy Hàn Kiệt xin lỗi, trong lòng Hòa Đào run lên: “Không, không có gì.”

    Hàn Kiệt nhìn bộ dáng giả vờ tự nhiên của cậu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

    Cảm thấy vừa đắng vừa chát cực kỳ khó chịu.

    “Cậu làm sao lại ở đây, xảy ra chuyện gì à?” Hàn Kiệt giả vờ bản thân không phải đặc biệt chạy đến đây để tìm người, chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, bộ dạng giả vờ không để ý hỏi thăm.

    “Không, không có chuyện gì a, tôi phải đi về rồi.” Hòa Đào nói xong liền nở nụ cười.

    Hàn Kiệt cảm thấy cậu cười gượng như vậy còn không bằng đừng cười.

    “Đúng lúc tôi cũng muốn đi qua đó một chuyến, cùng nhau đi thôi.”

    “Hả, được.” Hòa Đào gật đầu, có thể ở chung với Hàn Kiệt nhiều một chút, Hòa Đào lại rất vui vẻ, chỉ có điều lúc này cậu thật sự không có tâm trạng gì.

    Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào so với ngày thường hoàn toàn không có tinh thần, trong lòng cực kỳ buồn bực.

    Rõ ràng là có chuyện, tại sao không nói với anh?

    Nhưng đã hoàn toàn quên mất, anh với người ta không có quan hệ gì cả, lại hung dữ như vậy, làm sao có thể nói chuyện đó với anh đây?

    “Vậy nếu như, tôi nói là nếu như cậu gặp khó khăn gì, có thể nói với tôi.” Hàn Kiệt nói xong liền nhìn Hòa Đào, tay thả xuống bên người không tự giác nắm chặt lại.

    Hòa Đào thật không ngờ tới Hàn Kiệt sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt một chút thoạt nhìn có chút ngơ ngác.

    “Anh, đối xử với người khác đều tốt như vậy sao?”

    Hàn Kiệt thiếu chút nữa bởi vì câu nói này nói không nên lời.

    “Cậu coi tôi là loại người gì, ai cũng quan tâm đến, nói chung cậu nhớ kỹ, thiếu tiền hay là thiếu người đều có thể nói với tôi, không nên nghĩ đến mấy con đường không chính đáng.”

    “Tôi đâu có nghĩ đến mấy con đường không chính đáng.” Hòa Đào nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

    Hàn Kiệt nghe vậy lập tức nhướng mày: “Cậu còn cãi lại!”

    Hòa Đào mím môi nở nụ cười: “Tôi không có.”

    Nhìn thấy cậu lần thứ hai lộ ra ý cười, Hàn Kiệt cũng cảm thấy tâm trạng chính mình cũng thoải mái không ít.

    “Nói chung cậu nhớ kỹ là được.”

    Hòa Đào nhìn bộ dáng biệt nữu của anh, khẽ gật đầu một cái: “Cám ơn anh, Hàn Kiệt.”

    “Ừm.” Hàn Kiệt cúi đầu đá hòn sỏi dưới đất, trong lòng tê dại.

    Nhưng cũng không khiến anh chán ghét: “Cậu vội trở về sao?”

    “A, anh có việc gì ư?” Hòa Đào không hiểu anh có ý gì nghiêng đầu nhìn anh.

    “Vậy tôi mang cậu đến một nơi, chỉ ở gần đây thôi.” Hàn Kiệt nói xong, đột nhiên kéo tay Hòa Đào, lôi cậu chạy đến lối đi bộ, vẫy tay đón xe.

    Sau khi bị đẩy lên xe, Hòa Đào liền nghe Hàn Kiệt nói với tài xế phía trước: “Đi quảng trường Thời Đại.”

    Nói xong liếc mắt nhìn Hòa Đào một cái.

    Hòa Đào biết đến quảng trường Thời Đại, là trung tâm thương mại ở thành phố K mới xây xong không bao lâu.

    Hàn Kiệt đột nhiên dẫn cậu qua bên đó là muốn mua đồ sao?

    Đi đường xe nên rất nhanh, sau khi xuống xe Hàn Kiệt kéo cánh tay Hòa Đào, một đường đưa cậu đi xuống tầng hầm.

    Sau khi tiến vào, Hòa Đào nhìn thấy sân patin, phòng chơi game mới biết thì ra quảng trường Thời Đại còn có nơi như vậy.

    Cậu bình thường đều bận rộn đi làm thêm, trước giờ cũng không có thời gian để đi chơi.

    Chớ đừng nói là địa phương tiêu tiền nhiều như chỗ này.

    Hàn Kiệt nhìn bộ dáng sững sờ của cậu, không nhịn được hỏi: “Chưa từng tới ư?”

    Hòa Đào gật đầu.

    Hàn Kiệt lần thứ hai kéo tay cậu: “Vậy cậu đi theo tôi.”

    Bởi vì là ngày cuối tuần, nên ở đây có rất nhiều người.

    Hàn Kiệt có gương mặt như vậy ở đây rất dễ gây chú ý.

    Cứ như vậy, anh nắm tay Hòa Đào cũng nằm trong phạm vi của sự chú ý.

    Hàn Kiệt dường như không cảm giác được, lôi kéo Hòa Đào một đường đi đến máy gắp thú bông: “Cậu đã từng chơi qua trò này chưa?”

    Đừng chỉ sống dựa vào tiền lương. Học cách giao dịch

    “Tôi chưa từng chơi a.” Hòa Đào nhỏ giọng nói.

    Hàn Kiệt bỗng nhiên nở nụ cười, mà rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Tôi chơi trò này rất lợi hại, tôi gắp cho cậu.”

    Tinh thần của Hòa Đào bị dao động bởi nụ cười vừa rồi của anh, thật sự ngày thường mặt Hàn Kiệt luôn tối sầm lại, người trước nay chưa từng cười, một khi cười rộ lên, lại giống như xuân về hoa nở vậy.

    Hàn Kiệt vốn nghĩ ở trước mặt Hòa Đào khoe kỹ thuật của chính mình.

    Lại lo lắng Hòa Đào cũng biết, thấy Hòa Đào lắc đầu, gãi đúng chỗ ngứa, nhịn không được lập tức liền bại lộ tâm trạng.

    Hòa Đào nhìn Hàn Kiệt nhét vào ba đồng tiền, sau đó quay đầu nhìn cậu: “Tôi gắp trước cho cậu một con.”

    Hòa Đào không nghĩ tới Hàn Kiệt sẽ như vậy, trong lòng căng thẳng một chút, không nói gì, nói rồi lại sợ phá vỡ cảnh tượng hiếm có này.

    Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Cố Lễ: Ai nha, cũng không biết ai nói là không thích, lại dẫn người ta đi gắp thú bông.

    Hàn Kiệt: Cậu câm miệng lại!

    Editor: Từ giờ sẽ up mỗi ngày một chương nhé! Mong mọi người bình chọn. (づ ̄3 ̄)づ~

    Chương 16

    Hàn Kiệt thật sự rất lợi hại, khi thỏ bông bị tay gắp lớn gắp đi, đôi mắt Hòa Đào tràn đầy vẻ kinh ngạc.

    Ngay lúc đó, Hàn Kiệt trong nháy mắt cảm thấy được lấp đầy.

    Từ ngăn dưới máy gắp thú lấy thỏ bông kia ra, nhét vào lòng Hòa Đào: “Đây, cho cậu.”

    Hòa Đào luống cuống mà ôm thỏ bông lớn, chớp mắt: “Thật là cho tôi ư?”

    “Nếu không thì sao, nơi này lại không có người khác, cậu không thích cái này, vậy ném đi, tôi lại gắp cho cậu cái khác.”

    Hàn Kiệt nói xong liền muốn đưa tay lấy lại thỏ bông trong lòng Hòa Đào, Hòa Đào ôm chặt thỏ bông lại: “Tôi thích lắm.”

    Hàn Kiệt thấy cậu bảo vệ thỏ bông như vậy, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

    “Cậu còn thích cái nào không, có thể gắp thêm cái nữa.”

    Hàn Kiệt giơ tay sờ mũi một cái, đè xuống ngại ngùng dâng lên trong lòng.

    “Còn có thể chọn thêm một cái nữa ư?” Hòa Đào không nghĩ tới hôm nay có nhiều kinh hỉ* như vậy.

    (*kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng)

    “Vậy quả đào bên kia có được không?”

    Hàn Kiệt gật đầu mang theo Hòa Đào đi tới.

    Nhìn quả đào bông lớn màu hồng nhạt bên trong cửa sổ thủy tinh, có chút thất vọng nghĩ, vì sao khi nãy anh lại không nhìn thấy.

    Hòa Đào ôm thỏ bông trong ngực, không nhịn được nhìn Hàn Kiệt nghiêm túc gắp quả đào bông.

    Cậu không biết Hàn Kiệt hôm nay bỗng nhiên đối tốt với cậu như vậy là tại sao.

    Là bởi vì việc hôm qua nên muốn bù đắp cho cậu sao?

    “Này, được rồi, lại suy nghĩ gì thế?” Hàn Kiệt đem quả đào bông lấy ra, đang chờ nghe tiểu Omega khen anh, nhưng đợi đến nửa ngày cũng không nghe được, vừa quay đầu liền thấy Hòa Đào đang ngẩn người.

    Hòa Đào theo bản năng đưa tay nhận quả đào bông lớn: “Cám ơn.”

    Hàn Kiệt bĩu môi một bộ dáng không sao cả: “Biết trượt băng không?”

    Nhìn thân ảnh tụm năm tụm ba chơi đùa ở trong sân trượt patin đối diện, Hàn Kiệt không nhịn được nói.

    Hòa Đào lắc đầu: “Tôi không chơi được, tôi phải về rồi.”

    Hòa Đào biết rằng cậu nói như vậy rất mất hứng, nhưng trong lòng cậu thật sự rất lo lắng.

    Đôi mắt mong đợi của Hàn Kiệt liền tối lại.

    “Vậy được thôi, đưa cậu về.”

    “Không, không cần, tôi tự mình trở về được rồi, hôm nay rất cảm ơn cậu.”

    Hòa Đào ngại ngùng lắc lư hai con thú bông trong tay.

    “Hai con thú bông mà thôi, cậu đã cảm ơn mấy lần rồi.”

    Hàn Kiệt nói xong kéo tay Hòa Đào: “Đi thôi.”

    Tuy rằng Hòa Đào nói không cần anh đưa về, Hàn Kiệt vẫn đưa cậu về tiệm trà sữa.

    Sau khi nhìn Hòa Đào tiến vào, trong lòng Hàn Kiệt không biết tại sao có chút trống rỗng.

    Anh cảm thấy chính mình như vậy, thật sự không tốt lắm.

    Hòa Đào ôm hai thú bông trở về, tiểu Hắc vừa nhìn thấy cậu liền nói: “Ơ, anh ta không chỉ đi tìm cậu, còn tặng quà cho cậu sao?”

    Hòa Đào đem thú bông trong lòng cẩn thận đặt sang một bên: “Cậu lại nói cái gì vậy!”

    “Tớ nói cái gì, tớ nói anh ta có phải tìm cậu không, còn tặng quà cho cậu nữa!”

    Hòa Đào thấy tiểu Hắc giống như biết cái gì đó, hai má nóng lên: “Làm sao cậu biết?”

    “Tớ làm sao biết!” Tiểu Hắc bĩu môi: “Đương nhiên là tớ nói cho anh ta biết, nếu không cậu cảm thấy anh ta làm sao biết được.”

    “Ý của cậu là anh ấy cố ý đi tìm tớ?”

    Tiểu Hắc nhìn đôi mắt mong đợi của Hòa Đào, trở mặt với cậu: “Nếu không thì sao?”

    Hòa Đào biết được đáp án mà bản thân muốn, liền nhịn không được bật cười.

    Tiểu Hắc không nói lên lời, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tớ khuyên cậu không nên vui vẻ quá sớm, vừa nhìn liền biết anh ta không phải là người bình thường, không chừng chỉ muốn cùng cậu chơi trò mập mờ mà thôi.”

    Hòa Đào trừng mắt nhìn tiểu Hắc, người này thật là, cậu thật vất vả mới cao hứng được một chút, không nên tạt một gáo nước lạnh vào cậu chứ?

    Cậu không hiểu rõ ư, kỳ thực cậu càng hiểu rõ bọn họ không hợp.

    Nhưng lại chịu không nổi, cậu thật sự rất thích anh a.

    Trải qua thời gian lâu như vậy, Hòa Đào không thể tiếp tục lừa gạt chính mình, cậu xác thực đã thích Hàn Kiệt rồi.

    Biết rõ là không thể cũng không nên nhưng vẫn cứ thích, cậu còn có biện pháp nào.

    o0o

    Hàn Kiệt về đến nhà, vừa mở cửa liền thấy Lâm Hàn ngồi ở phòng khách, vốn tâm tình rất tốt, lập tức liền lạnh đi: “Ba vào đây bằng cách nào?”

    “Ta muốn đi vào đương nhiên có biện pháp, ngược lại là con, ngày nghỉ không ở trong nhà đọc sách, con đi đâu?”

    Giọng điệu nghi ngờ của Lâm Hàn, khiến Hàn Kiệt trong lòng khó chịu.

    “Ra ngoài một chuyến, con có việc gì sao?”

    Hàn Kiệt quay đầu rót chén nước, không muốn nhìn Lâm Hàn đang ngồi bên kia.

    “Con có biết tình huống hiện giờ của con không, con năm nay đã lớp 12, con dự định cứ mơ hồ như vậy sao?”

    Giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* của Lâm Hàn, khiến Hàn Kiệt rất phiền chán.

    (*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.)

    Ly nước rầm một tiếng đặt lên bàn: “Ba tới đây rốt cùng có chuyện gì, nếu chỉ muốn đóng vai người ba hiền lành*, thì không cần đâu.”

    (*phụ từ nằm trong câu thành ngữ phụ từ tử hiếu: ý là người ba hiền lành)

    Lâm Hàn bị mắng như thế, mặt liền trở nên khó coi: “Tiểu Kiệt, con coi như không thích ta, cũng không thay đổi được sự thật ta là ba của con, ta nói những điều này đó cũng là vì muốn con tốt.”

    “Vậy được, con biết rồi, còn có chuyện khác không?”

    Hàn Kiệt một bộ dáng con đều nghe lọt, ba còn muốn nói gì nữa mời nói một lần cho xong được không?

    Lâm Hàn thay đổi biểu cảm: “Ngày mốt con trai của chú Trương tổ chức sinh nhật, con hãy tham gia đi, con trai của chú là Omega, nhỏ hơn con hai tuổi, nghe nói cũng học cùng trường với con, con và nó tiếp xúc nhiều một chút, đôi bên quen nhau có lẽ……”

    “Ba đổi nghề làm ông mai rồi?” Hàn Kiệt lạnh lùng mà câu khóe miệng: “Cha của con có biết không?”

    “Con là con trai của ta, ông ta biết hay không, có liên quan gì, lẽ nào ta sẽ hại con sao?”

    “Đúng, ba sẽ không hại con, nhưng ba sẽ lợi dụng con, để con đoán một chút, chú Trương kia, có phải ba có hạng mục gì cần đến hắn, cho nên ba liền nhớ đến con?”

    Hàn Kiệt liếc mắt nhìn ánh mắt Lâm Hàn lóe lên một cái, liền biết mình đã đoán đúng hơn phân nửa.

    “Con đã lớn như vậy, chẳng lẽ không phải là lúc nên suy nghĩ về những vấn đề này sao, ta cũng là hi vọng con có thêm một sự lựa chọn, điều kiện Trương gia rất tốt, con và nó ở bên nhau cũng không mất mát gì.”

    Nhìn Lâm Hàn bày bộ mặt ta hoàn toàn suy xét vì con, Hàn Kiệt gật đầu: “Nếu hắn ưu tú như vậy, không bằng ba gả qua đi, ba so với con thích hợp hơn không phải sao?”

    “Hàn Kiệt, đây là thái độ của con khi nói chuyện với ba sao?”

    Hàn Kiệt quả thực cũng bị Lâm Hàn chọc tức mà cười: “Con cùng người nào ở bên nhau, con sẽ tự mình quyết định, không cần ba nhúng tay vào.”

    “Hàn Kiệt, ta là ba của con!”

    “Ông là ba của con không phải giả, nhưng ba ngoại trừ sinh ra con, lợi dụng con, lại làm được gì cho con?”

    Hàn Kiệt lên án nhìn ông, quay đầu ổn định lại tâm tình: “Đi ra ngoài nhớ đóng kỹ cửa lại, chuyện hôm nay con sẽ không nói với cha.”

    Lâm Hàn nhìn Hàn Kiệt xoay người, lập tức liền đứng lên: “Con đừng lấy Hàn Sâm ra uy hiếp ta, ta cho con biết ta không sợ hắn, hắn đã sớm không khống chế được ta rồi.”

    Đáp lại tiếng rít gào của Lâm Hàn là tiếng đóng cửa lớn tiếng của Hàn Kiệt!

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Tôi rất không vui.

    Chương 17

    Cố Lễ đã sớm chỉnh lý bản thân gọn gàng, ra ngoài hẹn hò.

    Còn Tô Khả vì muốn ở chung với anh lâu hơn, cố ý cùng đồng nghiệp đổi một ngày nghỉ.

    Tô Khả vốn cho là bản thân đến rất sớm, khi nhìn thấy Cố Lễ đứng ở địa điểm đã định, liền chạy tới: “Anh chờ có lâu lắm không?”

    Cố Lễ nhìn mặt Tô Khả hơi đỏ lên, liền cười, sờ đầu cậu một cái: “Không có, là anh tới sớm.”

    Tô Khả có chút ảo não, sớm biết vậy chính mình lại đi sớm một chút.

    Giống như biết cậu suy nghĩ gì, Cố Lễ dắt tay cậu: “Đừng suy nghĩ phải đến sớm, anh chờ em là việc nên làm, vả lại anh thích chờ em mà.”

    Tô Khả cảm thấy chính mình quả thực sắp nổ tung.

    Cố Lễ quá ôn nhu quá tốt rồi, làm sao bây giờ, rất muốn đem anh giấu ở nơi không ai thấy được.

    “Không được nhìn anh như vậy.” Cố Lễ đột nhiên giơ tay che khuất đôi mắt của Tô Khả, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Anh sẽ không nhịn được muốn hôn em.”

    Tô Khả lần này ngay cả cổ đều đỏ.

    Cố Lễ câu khóe miệng nhìn tiểu Omega bị anh chọc ghẹo đến không biết phải làm sao.

    Tại sao có thể đáng yêu như vậy!

    o0o

    Buổi sáng Hàn Kiệt đến lớp liền thấy một ly sữa trà đặt ở trên bàn.

    Hơi sững sờ một chút, liền không nhịn được nghĩ tiểu Omega này rốt cuộc cũng thông minh lên.

    Tuy rằng anh không thích uống thứ đồ ngọt này, nhưng nếu là cậu đưa thì anh sẽ uống hết.

    Mỹ mãn* mà cắm ống hút vào, Hàn Kiệt uống một ngụm lớn.

    (*mỹ mãn: tốt đẹp tới mức hài lòng nhất, hoàn toàn như mong muốn)

    Sặc, quả nhiên vẫn ngọt như vậy.

    Trương Ngạo sáng sớm vừa đến đã nhìn thấy Hàn Kiệt cắn ống hút: “Kiệt ca tâm trạng tốt như vậy sáng sớm liền uống trà sữa.”

    “Ừm.” Thực sự bởi vì ly trà sữa này, Hàn Kiệt có tâm trạng rất tốt đáp lại một tiếng, đây là cảnh tượng hiếm có mà Trương Ngạo chưa từng nhìn thấy.

    Trương Ngạo vừa kích động lại không khống chế được chính mình, muốn sang kia xem một chút hôm nay mặt trời có phải xuất hiện từ phía tây không.

    Kết quả bàn chân bước hụt, trọng tâm không ổn định, nhào về phía trước, trực tiếp đụng vào bàn Hàn Kiệt, Hàn Kiệt đang cầm ly trà sữa theo bản năng liền dùng lực.

    Trà sữa bị đổ ra ngoài!

    Hàn Kiệt: “…..”

    Trương Ngạo: “!!!!!”

    o0o

    Hòa Đào nhìn ba người cùng lúc theo cậu đi vào phòng vệ sinh, theo bản năng liền cảm thấy không ổn, lúc muốn đi ra thì lại không kịp, đối phương đã đóng cửa lại.

    Hòa Đào cảnh giác nhìn đối phương, mấy người này cậu cũng không phải là không quen, trong đó có Omega lần trước cậu không cẩn thận đụng phải, bọn họ gọi là Manh Manh.

    “Mày chính là Hòa Đào đi, lần trước chúng tao đã cảnh cáo mày, mày xem như không có chuyện gì hết phải không?”

    Hòa Đào nhíu mày lại, không lên tiếng.

    Thấy Hòa Đào không lên tiếng, đối phương trực tiếp quát: “Đừng giả vờ nữa, mày nói xem hôm qua có phải là mày đi gắp thú bông với Hàn Kiệt ở quảng trường Thời Đại không?”

    Hòa Đào không nghĩ tới chuyện hôm qua lại có người nhìn thấy, đương nhiên lúc này cậu thừa nhận hay không, cũng không tốt.

    “Mày đừng cho là nhóm tao không biết, mày câu dẫn Hàn Kiệt, mày sao không nhìn lại nhà mày có điều kiện gì, người mà Trương Manh của chúng tao thích, mày cũng dám cướp, nói thật cho mày biết, ba Hàn Kiệt có ý định để hai người bọn họ đính hôn, mày nghe thấy chưa, mày là đồ tiện nhân muốn cướp vị hôn phu của người khác!”

    Hòa Đào không nghĩ tới đối phương nói nhiều như vậy lại ra tay đánh người, né tránh không kịp liền bị nắm tóc.

    “Đừng làm quá đáng quá.” Omega được gọi là Trương Manh đúng lúc mở miệng.

    “Yên tâm đi, chỉ là làm cho nó nhớ kỹ một chút.”

    “A, bọn mày xem cổ nó chỗ này nè.”

    Đột nhiên nghe thấy câu nói này, Hòa Đào cố nhịn đau theo bản năng che gáy tuyến thể, chỗ kia lập tức sắp khỏi hẳn rồi, cậu không thể vào lúc này để những người này phát hiện được.

    “Chặn cái gì chặn, mày sẽ không phải đã bị người ta đánh dấu qua đi?”

    Đối phương rõ ràng mang theo ngữ điệu cười trên sự đau khổ của người khác, khiến cho lòng Hòa Đào lạnh lẽo.

    “Đem tay nó lấy ra, tao ngược lại muốn xem thử, có phải là một Omega đã bị người ta chơi đùa rồi không!”

    Hàn Kiệt mặt tối sầm lại đi xuống lầu, cái tên Trương Ngạo ngu xuẩn kia, một ly trà sữa một chút cũng không lãng phí, toàn bộ đổ lên đồng phục của anh.

    Hiện tại cả người anh đều dính đầy vị ngọt.

    Vừa đi đến phòng rửa tay ở tầng trên thì toàn là người, chỉ có thể chạy xuống tầng dưới rửa một chút.

    Kết quả phát hiện cửa phòng rửa tay tầng dưới đã bị đóng lại.

    Hàn Kiệt không nói nên lời định đi, liền nghe thấy tiếng động bên trong.

    Theo bản năng mà đẩy cửa, kết quả nhìn thấy tiểu Omega của anh bị người nắm lấy tóc nắm lấy tay mà bắt nạt.

    Ai cũng không nghĩ tới khoảng thời gian sắp lên lớp này, Hàn Kiệt lại xuất hiện ở đây.

    Người nắm lấy tóc Hòa Đào liền vội buông tay ra: “Hàn học trưởng không phải như anh nghĩ……”

    Hàn Kiệt bước vào đẩy hắn ra, nhìn Hòa Đào ngồi sấp dưới đất, chìa tay nâng mặt Hòa Đào lên, liền nhìn thấy má bên trái hơi đỏ lên, Hàn Kiệt lập tức liền đen mặt: “Bọn họ đánh cậu?”

    Hòa Đào trong mắt toàn là nước mắt, không chờ cậu mở miệng, Hàn Kiệt trực tiếp đứng lên nói: “Để tôi động thủ hay là tự các cậu đến.”

    Không phải thanh âm rất lớn, nhưng mỗi một từ lại đánh vào trong lòng đối phương.

    “Học trưởng, chúng tôi…..”

    “Hàn học trưởng, tôi là Trương Manh, không biết chú Lâm có…..”

    “Câm miệng, thừa lúc bây giờ tôi chưa thay đổi chủ ý, các cậu tốt nhất nên nghe lời một chút, cái tay nào đánh cậu ấy, liền dùng cái tay đó đánh chính mình.”

    Ba Omega ở trước mặt Alpha căn bản không đủ sức chống lại.

    Hàn Kiệt chỉ vừa nghĩ tới chính mình nếu như không tới, Hòa Đào không biết còn bị bắt nạt thành hình dạng nào, lòng liền tràn đầy tức giận.

    Hòa Đào cũng không nghĩ tới khi chính mình rơi vào còn đường cùng, Hàn Kiệt một lần nữa lại xuất hiện.

    Nhìn mặt của ba Omega đều bị chính mình đánh sưng lên, Hòa Đào không muốn gây phiền phức cho Hàn Kiệt, đưa tay kéo ống tay áo của anh: “Được rồi, để cho bọn họ đi đi.”

    Hàn Kiệt quay đầu liếc mắt nhìn cậu, nắm lấy tay cậu: “Các cậu đi đi, đừng có lần sau nữa.”

    Người vừa đi, Hàn Kiệt liền giơ tay nắm cằm Hòa Đào: “Cậu không biết gọi người đến sao, lại để bọn họ bắt nạt cậu như vậy?”

    Hòa Đào lắc đầu: “Cũng, cũng không có đau lắm.”

    Gọi người đến, chỉ có thể rước lấy càng nhiều phiền phức, nếu bị thầy phát hiện, thì có khả năng sẽ liên lụy đến Hàn Kiệt.

    Thấy cậu như vậy, trong lòng Hàn Kiệt rất khó chịu, giơ tay chạm vào má trái hơi sưng của cậu, lại thấy Hòa Đào rụt lại.

    Hàn Kiệt càng tức giận hơn: “Thế này mà gọi là không đau sao, bọn họ còn đánh cậu ở đâu nữa?”

    Nói xong liền muốn vén quần áo Hòa Đào kiểm tra.

    Hòa Đào sửng sốt một chút, vội đỏ mặt nắm lấy tay anh: “Anh đừng như vậy.”

    Hàn Kiệt lúc này mới ý thức được bản thân mạo phạm.

    “Khụ, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi là sợ cậu còn bị thương chỗ nào mà giấu không nói.”

    “Không có.” Hòa Đào đỏ mặt nhìn anh: “Chính là chỗ này bị thấy được, tôi lo lắng bọn họ sẽ nói lung tung.”

    Hòa Đào giơ tay sờ gáy tuyến thể, lo lắng nói.

    Hàn Kiệt lại bởi vì câu nói này của cậu đột nhiên lại không nói nữa, anh bỗng nhiên cảm thấy bị mọi người biết Omega này thuộc về anh, hình như cũng không có gì không tốt.

    “Anh đừng lo lắng, tôi sẽ không nói ra đâu.”Thấy Hàn Kiệt trầm mặc, Hòa Đào cho là anh không vui vì dính líu quan hệ với cậu, vội vã giải thích.

    Hàn Kiệt nghe vậy trong lòng căng thẳng, chống tay lên ván cửa đằng sau nhìn Hòa Đào: “Cậu thật không muốn có quan hệ gì với tôi sao?”

    “Tôi, tôi không có.”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Tức giận!

    Chương 18

    Nghe thấy Hòa Đào lúng túng giải thích, Hàn Kiệt đột nhiên nở nụ cười: “Vậy ý của cậu là muốn có quan hệ với tôi?”

    Câu hỏi này Hàn Kiệt có chút dè dặt hỏi.

    Hỏi xong lại căng thẳng mà nhìn chằm chằm mặt Hòa Đào.

    Giống như sợ bỏ sót biểu cảm nào trên mặt cậu.

    Hòa Đào bị anh đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng liền bối rối, mặt đỏ giống như sắp nổ tung.

    “Anh, anh có ý gì nha.” Hòa Đào căng thẳng mà nắm chặt đồng phục của chính mình.

    Trong đôi mắt tràn đầy hoảng loạn và bối rối.

    Hơi thở của Hàn Kiệt cũng trở nên nặng nề, đưa tay sờ mặt Hòa Đào, từ từ tiến lại gần, khi sắp sửa hôn lên, rầm một tiếng, có người đẩy cửa thật lớn tiếng từ bên ngoài, Hòa Đào sợ hết hồn, còn Hàn Kiệt thì ấn đầu cậu vào lồng ngực anh, quay đầu nhìn về phía người vừa tiến vào.

    Người kia bị Hàn Kiệt hung ác trừng, thấy có người trong ngực anh, liền lập tức hiểu rõ chính mình có lẽ tới không đúng lúc.

    “Các cậu tiếp tục, tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì hết á.”

    Nói xong vèo một cái liền chạy.

    Bầu không khí mới vừa gợn sóng bị quấy nhiễu không còn lại chút nào.

    Hòa Đào đỏ mặt đẩy Hàn Kiệt ra: “Sắp vào học rồi, tôi đi về trước đây.”

    Nói xong dường như sợ Hàn Kiệt sẽ ngăn cản, liền nhanh chóng chạy mất rồi.

    Nhìn tiểu Omega như vậy rất giống con thỏ lớn đang chạy trốn.

    Hàn Kiệt liếm môi một cái, trong lòng tiếc nuối không thôi.

    Cũng tại thằng ngốc kia xen vào, làm hỏng chuyện tốt của anh.

    Hòa Đào cúi đầu trở về lớp, Tô Khả lập tức liền phát hiện sự khác thường của cậu: “Mặt cậu làm sao vậy?”

    Tâm trạng bối rối vừa nãy của Hòa Đào liền khôi phục lại như cũ, nghe thấy Tô Khả hỏi, cũng chỉ lắc đầu, ra hiệu chính mình không có chuyện gì.

    Với bộ dạng hiện tại của cậu, làm sao giống như không có chuyện gì.

    o0o

    Hòa Đào đi rồi, Hàn Kiệt không trở về phòng học, chỉ đơn giản rửa hết trà sữa trên người, liền chạy ra ngoài, mua que kem và khăn mặt.

    Kết quả lúc sắp rời đi, liền thấy Cố Lễ đứng ở phía sau anh, cười híp mắt nhìn anh.

    Còn chưa mở miệng, Hàn Kiệt liền biết tiểu tử này muốn nói gì.

    “Câm miệng.”

    Cố Lễ nghe vậy nở nụ cười càng lớn: “Mua cho ai?”

    “Ai cũng không phải, tớ tự mình ăn.”

    “Mới sáng sớm ăn que kem, sức chịu lạnh của cậu cũng đủ mạnh a!”

    “Tớ còn trẻ không được sao?”

    “Được, chờ tớ một chút, Tô Khả sáng sớm chưa ăn cơm, tớ mua cho cậu ấy chút đồ ăn.”

    Vừa nghe lời này, trong lòng Hàn Kiệt run lên: “Tớ có việc, tự cậu mua đi.”

    Cố Lễ làm sao lại để anh chạy, trực tiếp duỗi cánh tay dài kéo người qua: “Chờ đã, đừng nóng vội, cùng nhau đi, cùng nhau đi mà.”

    Trong lòng Hàn Kiệt không muốn nhưng cuối cùng cũng không đi thật, chỉ đem cánh tay Cố Lễ đẩy ra: “Nhanh lên.”

    Kem que của anh mà chảy, liền đem tên nhóc này đánh thành đầu heo.

    Lúc trở về, đúng lúc hết tiết thứ nhất.

    Hai người trốn một tiết học, cùng nhau xuất hiện ở cửa lớp của bọn Hòa Đào, thật sự mang tới chấn động không nhỏ.

    Cố Lễ nhìn Hàn Kiệt đứng bên cạnh: “Cậu không phải nói là tự mình ăn à, sao lại không ăn, nó sắp tan thành nước rồi.”

    “Sao cậu dạo này càng ngày càng nhiều lời vậy hả.” Hàn Kiệt nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp đi vào, nhìn thấy Hòa Đào gục xuống bàn, không biết đang suy nghĩ gì liền hô một tiếng: “Hòa Đào, ra đây.”

    Tiếng gọi này của anh không lớn, phòng học đang nghỉ giữa giờ vốn ồn ào, trong nháy mắt yên tĩnh lại, ngay cả kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy được.

    Mặt mọi người đều như nhau mang vẻ kinh sợ nhìn Hàn Kiệt đứng ở cửa.

    Hòa Đào cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Hàn Kiệt dọa đến, nhất thời không phản ứng lại.

    Ngây ngô mà nhìn Hàn Kiệt, đại não trống rỗng.

    Cũng may Tô Khả có ở đây, nhanh chóng đẩy bạn thân một cái: “Mau đi ra nha.”

    Tô Khả vừa mới nói xong, liền thấy ở cửa xuất hiện một bóng người khác.

    Xuất hiện của Cố Lễ không giống Hàn Kiệt gây chấn động lớn như vậy, chẳng qua ở tình cảnh hoang mang này tăng thêm một chút mà thôi.

    “Tô Khả, lại đây.”

    Tô Khả không nghĩ tới Cố Lễ cũng sẽ chạy tới tìm cậu, cũng sửng sốt một chút, khi đứng lên liền nghe thấy âm thanh hút khí phía sau.

    Lôi kéo Hòa Đào cùng đi, liếc nhìn dáng vẻ mất hồn của Hòa Đào, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía Hàn Kiệt, mới đi qua tìm Cố Lễ.

    Hòa Đào đứng ở cửa nhìn Hàn Kiệt, ngốc nghếch giống như đã quên cách nói chuyện.

    Hàn Kiệt đem que kem trong tay kể cả khăn mặt cùng lúc nhét vào trong tay cậu: “Đây, dùng để chườm mặt, bộ dạng này xấu chết rồi.”

    Hòa Đào nháy mắt một cái, dường như mới từ trong kích thích vì Hàn Kiệt tới tìm cậu, phục hồi tinh thần lại: “Cám, cám ơn.”

    Hàn Kiệt giơ tay xoa đầu cậu: “Tan học chờ tôi.”

    Nói xong liền gõ đầu của cậu một cái: “Nghe thấy không?”

    Hòa Đào gật đầu, lỗ tai đỏ lên, qua mắt Hàn Kiệt liền thấy vô cùng đáng yêu.

    Giơ tay che miệng ho khan một tiếng, Hàn Kiệt giả vờ tự nhiên nói: “Tôi đi đây.”

    Cố Lễ lúc này đứng ở một bên nhìn anh.

    Trong mắt tràn đầy trêu chọc với bạn thân.

    Hàn Kiệt lườm hắn một cái, mấp máy môi nói: Cười cái rắm!

    Cố Lễ giơ tay vỗ vào vai Hàn Kiệt: “Hôm nay cậu hành động như vậy, một lát chỉ sợ sẽ lan truyền khắp toàn trường, cậu không lo lắng sao?”

    “Cậu cũng không sợ tớ sợ cái rắm.” Hàn Kiệt bày bộ dạng ông đây là ai, sẽ quan tâm điều đó?

    Hiển nhiên đã quên mất lúc trước là ai kiên trì nói chính mình tuyệt đối sẽ không chịu ảnh hưởng của Omega a!

    “Tớ sợ cái gì, tớ vốn là đang cùng Tô Khả nói chuyện yêu đương, hận không thể để khắp thiên hạ đều biết cậu ấy là của tớ!”

    Nhìn thái độ không biết xấu hổ của Cố Lễ, Hàn Kiệt lại thấy có chút hâm mộ.

    “Đắc ý cái rắm.” Bỏ lại câu nói này, Hàn Kiệt trực tiếp nhanh chân rời đi, bóng lưng kia trông rất tự nhiên nha.

    Cố Lễ buồn cười lắc đầu một cái.

    Hòa Đào cùng Tô Khả vừa về tới lớp liền bị vây lại.

    Hỏi cái gì cũng có, trong chốc lát hai người đều có chút đáp ứng không xuể, cũng may tiếng chuông vào học đã cứu hai người một mạng.

    Hòa Đào cầm khăn mặt bọc kem que, làm sao cũng không dám tin tưởng, bản thân Hàn Kiệt vốn sợ bị làm phiền, lại sẽ chạy đến lớp cậu, tới tìm cậu.

    Tô Khả nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu nhìn cái khăn, thò tay chọc cậu một cái: “Còn không mau chườm mặt thì sẽ tan chảy đó.”

    Hòa Đào quay đầu nhìn về phía Tô Khả nở nụ cười, lén lút gục xuống bàn đem khăn chườm lên mặt, trong lòng không nhịn được nghĩ, Hàn Kiệt có phải thích cậu không nhỉ?

    Hàn Kiệt trở về lớp, Trương Ngạo liền ném tới áo khoác đồng phục: “Kiệt ca, em tìm được đồng phục của em, mặc áo của em đi, anh cởi ra, em lấy về nhà giặt.”

    “Không cần.”

    Hàn Kiệt tâm trạng lúc này không tệ, không dự định cùng hắn so đo.

    Trương Ngạo không thể tin được mà trừng mắt nhìn Hàn Kiệt, một bộ dáng rất ngạc nhiên, anh làm sao bỗng nhiên trở nên hiểu ý người như vậy, không phải có việc gì đi?

    Kết quả không chờ hắn hỏi ra lời, liền thấy Hàn Kiệt liếc mắt nhìn hắn, Trương Ngạo liền yên tâm.

    Vẫn là ánh mắt quen thuộc, hắn nói mà Kiệt ca của bọn họ không thể hiểu ý người như vậy.

    Hàn Kiệt sau khi ngồi xuống, chân dài duỗi một cái, liền nhịn không được nghĩ đến bộ dáng tiểu Omega đỏ mặt ngây ngốc, hiển nhiên đã bị cậu mê hoặc rồi.

    Chương 19

    Editor: Chính thức thay đổi xưng hô của cặp chính nhé. ^^

    Bởi vì Hàn Kiệt đột nhiên thay đổi thái độ với cậu, hôm đó Hòa Đào có vẻ rất bối rối.

    Trong lòng thấp thỏm đôi khi lại có cảm giác chua chua ngọt ngọt.

    Nhớ lại Hàn Kiệt nói với cậu những câu nói đó, làm những việc kia, đều giống như đang nằm mơ vậy.

    Nếu thật sự chính là nằm mơ, cậu thật sự yêu thích giấc mộng này, thật không muốn tỉnh lại.

    Tô Khả thấy bạn thân xuất thần*, trong lòng biết Hòa Đào lúc này sợ là giống mình ngày đó khi mới quen Cố Lễ, hưng phấn lại không an lòng.

    (*xuất thần: ở trạng thái hết sức hưng phấn)

    “Tan học rồi, Hòa Đào.”

    Tô Khả nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

    Hòa Đào phục hồi tinh thần, mặt liền đỏ lên: “Hả, tớ sắp thu dọn xong rồi.”

    Tô Khả cũng không vạch trần cậu mượn cớ: “Vậy cậu thu dọn đi, tớ đi trước nhé.”

    Hòa Đào gật đầu, cậu đã thấy Cố Lễ đang chờ ở cửa.

    Bạn thân có thể bỏ xuống khúc mắc mà tiếp nhận Cố Lễ, nên Hòa Đào rất mừng cho Tô Khả.

    Chỉ là vừa nghĩ tới chính mình, Hòa Đào cũng có chút không biết phải làm sao.

    Thu dọn xong đồ vật ra khỏi phòng học, liền thấy Hàn Kiệt đang đứng dựa lưng vào tường, không biết anh đã đợi bao lâu.

    Nhìn thấy cậu đi ra, liền tự nhiên đưa tay ra cầm lấy cặp sách của cậu: “Đi thôi.”

    Hòa Đào vốn là muốn đưa tay cầm lại cặp của chính mình, nhưng khi đụng tới ánh mắt đối phương, liền không khỏi thu tay về.

    Hàn Kiệt rất tự nhiên mà kéo tay cậu, hơi cúi đầu nhìn lỗ tai Hòa Đào đỏ lên: “Em hiểu ý của anh đi?”

    Hòa Đào nghe anh hỏi như vậy, mặt càng nóng.

    Thừa dịp như vậy, cậu liền giương đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước hỏi: “Có, có ý gì?”

    Hàn Kiệt cảm thấy tiểu Omega nhất định là cố ý.

    Được thôi, dù sao người cũng là do chính anh chọn, nếu đã quyết định rồi, thì chắc chắn phải cưng chiều a.

    Lẽ nào chỉ có Cố Lễ biết cưng chiều vợ sao?

    Anh, Hàn Kiệt hoặc là không cưng chiều, nếu đã cưng chiều, thì nhất định sẽ cưng chiều lên tận trời.

    “Đương nhiên là ý tứ muốn em cùng anh quen nhau, em sẽ không từ chối đi.”

    Nói như thế xong Hàn Kiệt đột nhiên có chút không an lòng.

    Hòa Đào liền đỏ mặt, trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng nghe đến Hàn Kiệt nói thẳng ra như vậy, Hòa Đào vẫn có cảm giác không chân thực.

    Lòng bàn tay bị Hàn Kiệt nắm chặt đều toát mồ hôi.

    Hòa Đào không an lòng nhìn anh nói: “Anh, anh thật sự thích em sao, em là nói nếu như chỉ là, chỉ là cảm thấy em đáng thương, thì không, không cần….”

    “Vậy em thích anh không?”

    Hàn Kiệt đột nhiên ngắt lời cậu, cúi đầu nhìn cái xoáy trên đỉnh đầu của tiểu Omega, nghiêm túc hỏi.
    PROMOTED CONTENTMgid

    Tìm ra vị cứu tinh giúp hỗ trợ giảm cơn đau rát quặn bụng
    Cứu lấy dạ dày yếu đuối của bạn ngay hôm nay! Chưa bao giờ là trễ
    Cumargold

    Đừng chỉ sống dựa vào tiền lương. Học cách giao dịch
    Olymp Trade
    Hòa Đào ngẩng đầu nhanh liếc mắt nhìn anh, lỗ tai đỏ lên, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thích.”

    Hàn Kiệt tuy rằng sớm đã có đáp án chính xác, nhưng chính tai nghe thấy Hòa Đào nói ra một chữ thích, vẫn làm cho anh cao hứng đến muốn bay lên.

    Trên mặt kìm lòng không được liền nở nụ cười thật to: “Vậy thật là đúng lúc, anh cũng thích em, nên chúng ta bây giờ là lưỡng tình tương duyệt*, nhất định phải ở bên nhau đúng không?”

    (*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau.)

    Nâng cằm của Hòa Đào lên, Hàn Kiệt nhìn đôi mắt đen láy lại mang vẻ e lệ của cậu, nghiêm túc mà tìm một đáp án.

    Hòa Đào cảm thấy cậu bị anh đầu độc rồi, nghe những câu hỏi kia của Hàn Kiệt, đại não hoàn toàn không thể suy nghĩ gì, chỉ còn dư lại một việc, chính là đáp ứng anh.

    Hoà Đào khẽ gật đầu một cái, Hàn Kiệt không che giấu được sự vui vẻ, đến gần hôn khóe miệng cậu một cái: “Bé ngoan, đóng dấu xong sau này em đã là người của anh rồi.”

    Hòa Đào lập tức liền chịu không được mà vùi đầu vào trong ngực của anh, làm sao đây kinh hỉ* tới quá đột ngột, tim giống như muốn nhảy ra ngoài.

    (*Kinh hỉ: vừa kinh ngạc vừa vui mừng.)

    Cậu nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, cậu lại có thể cùng Hàn Kiệt ở bên nhau.

    Hơn nữa còn là Hàn Kiệt chủ động trước.

    A a a a a a a, làm sao đây thật là cao hứng, thật là cao hứng, quả thật cao hứng đến nổ tung!

    Bị tiểu Omega nhào vào lồng ngực, Hàn Kiệt sung sướng ôm lấy cậu, ở cần cổ cậu lén lút hít một hơi mùi quả đào.

    Quả nhiên là vị mật đào mà anh yêu thích.

    Hàn Kiệt đưa Hòa Đào đến tiệm trà sữa mới lưu luyến rời đi.

    Vốn dĩ anh muốn chờ Hòa Đào tan ca, không biết làm sao Lâm Hàn lại gọi điện thoại cho anh bắt anh phải đi qua đó.

    Cụ thể là chuyện gì, trong lòng anh dù sao cũng biết một chút rồi.

    Vốn dĩ có thể từ chối, nhưng anh vẫn không muốn giữ lại chuyện này.

    Tiểu Hắc nhìn Hoà Đào từ lúc tiến vào đến bây giờ vẫn còn khẽ hát: “Tâm trạng hôm nay của cậu hình như rất tốt?”

    Hòa Đào nghe vậy đôi mắt liền cong lên nhìn về phía tiểu Hắc: “Rất rõ ràng sao?”

    Tiểu Hắc lườm cậu một cái: “Thiếu điều muốn viết lên mặt.”

    “Ờ.” Hòa Đào nghe vậy gật đầu đáp lại một tiếng, quay đầu liền khẽ hát, tự mình bận rộn.

    Tiểu Hắc thấy cậu kỳ lạ không lôi kéo chính mình líu ra líu ríu giảng giải một đống chuyện, nên có chút không thích ứng.

    Lại có chút muốn hỏi, chỉ có điều còn chưa mở miệng, liền bị Bách Diệp gọi qua khuân đồ.

    o0o

    Hàn Kiệt đẩy cửa phòng riêng*, liền thấy bên trong có ba người đang ngồi.

    (*Phòng riêng ở trong nhà hàng)

    Ngoại trừ một Alpha không quen biết, còn lại hai người, một là ba anh, một người khác thì hôm nay đã gặp mặt qua một lần, chỉ có điều không phải là cuộc gặp gỡ tốt lành gì, ánh mắt lạnh lẽo mà đảo qua hai má vẫn còn sưng của đối phương.

    Lâm Hàn vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng đứng lên đi tới cười nói: “Tiểu Kiệt nhanh lên vào đi, đây chính là chú Trương, ta đã nói với con, đây là Trương Manh, một Omega đáng yêu, là học đệ của con, sau này ở trường học phải quan tâm đến Manh Manh nhiều một chút a!”

    “Tiểu Kiệt hiện tại học lớp 12 đi, vẫn là lấy sự nghiệp học tập làm trọng, bọn nhỏ ở chung sau này có rất nhiều thời gian, nếu Tiểu Kiệt đã đến, chúng ta gọi món ăn đi.” Trương Húc Hàng ngay khi Lâm Hàn dứt lời liền cười nói tiếp.

    Hàn Kiệt nhìn bộ dáng hai người, một người xướng một người họa: “Không cần làm phiền, con đã ăn rồi, mọi người gọi món cho chính mình là được rồi.”

    Một câu nói liền thấy ánh mắt tức giận của Lâm Hàn: “Con đứa nhỏ này, không phải nói muốn con tới dùng cơm sao, tại sao lại ăn xong rồi qua đây.”

    “Tiểu Kiệt đang tuổi phát triển cơ thể, có thể hiểu được, nhưng mà chắc có thể ăn một chút đi, Manh Manh rót ly nước cho anh đi.”

    Trương Manh hôm nay mới vừa bị Hàn Kiệt giáo huấn một trận, lúc này ám ảnh trong lòng còn chưa có tiêu tan.

    Hàn Kiệt nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, đơn giản chỉ một ánh mắt liền khiến Omega bên cạnh không dám lộn xộn.

    “Không cần làm phiền, con hiện tại thật ra rất bận rộn, mới vừa quen bạn trai, còn phải chia ra thời gian học tập, cho nên ba nếu như không có chuyện gì để nói, con liền đi trước, hi vọng lần sau việc như vậy, cũng không cần tìm con, có điều con cảm thấy chú Trương cũng không tệ lắm.”

    Hàn Kiệt nói xong hướng về phía Lâm Hàn câu khóe miệng, đứng dậy cầm cặp sách lên, xoay người cũng không quay đầu lại liền ra khỏi phòng riêng.

    Mặt Lâm Hàn trắng bệch, vội vã đuổi theo: “Hàn Kiệt, con có hiểu chuyện hay không?”

    Hàn Kiệt dừng lại nhìn ông, không có mở miệng, anh biết Lâm Hàn nhất định còn chưa nói hết.

    “Con có biết bữa cơm hôm nay ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư hay không, Trương Húc Hàng vốn dĩ cũng không đồng ý, biết ta nói bao nhiêu lời hay hắn mới đáp ứng mang Manh Manh tới dùng cơm không?”

    “Cũng thật vất vả cho ba rồi.” Hàn Kiệt cười nhạo một tiếng.

    “Ta vất vả, ta vất vả lẽ nào còn không phải là vì con sao, con vừa nói con có bạn trai, có thật hay không?”

    Hàn Kiệt áp chế cảm xúc trong lòng, anh cảm thấy nhiều năm như vậy còn có thể chịu đựng Lâm Hàn là đủ rồi.

    Thật ra anh không muốn thừa nhận, anh đối với Lâm Hàn luôn có chút mong đợi.

    Chỉ là lần này, một chút mong đợi của anh dường như rơi vào khoảng không.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Ông đây hiện tại cũng thoát kiếp độc thân rồi, oa ha ha!

    Chương 20

    “Ba hôm qua không phải đã nói muốn giới thiệu bạn bè cho con sao, vốn dĩ con cũng không muốn, sau đó ba cảm thấy đề nghị này thật sự không tệ, không phải hôm nay liền có sao, cho nên ba cảm thấy người nhà họ Trương tốt, thì giữ lại cho chính mình đi.”

    Biểu cảm Lâm Hàn cứng đờ: “Hàn Kiệt, đây là việc quan trọng của đời người, con làm sao có thể xem như trò đùa, vì giận ba nên tùy tiện tìm đại một người, con nghe ba chia tay với nó, Manh Manh ta sẽ giải thích, sẽ không sao đâu.”

    Hàn Kiệt nhìn Lâm Hàn mong đợi, trong lòng lạnh lẽo.

    “Ba biết, ba thật sự biết sao?” Hàn Kiệt câu khóe miệng trong mắt lóe ra vẻ bi thương: “Nhìn thấy dấu tay trên mặt hắn không, đó là do hắn làm chuyện không nên làm nên nhận lấy trừng phạt, vậy mà ba lại nói với con, ba hiểu rõ, có phải chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho ba, bất kể là ai cũng có thể lợi dụng?”

    Những câu nói này Hàn Kiệt nói rất bình tĩnh, lại làm cho trong lòng Lâm Hàn run lên, nhìn dáng vẻ trào phúng trên mặt Hàn Kiệt, Lâm Hàn hoảng sợ rồi, theo bản năng muốn giải thích, hắn sở dĩ có thể bất chấp đối xử với Hàn Kiệt không kiêng dè như vậy, chính vì đoán được đứa con trai này đối với hắn còn có mong đợi.

    Tuy rằng mỗi lần Hàn Kiệt thấy hắn đều sẽ nhăn mặt, nhưng hắn tìm tới, con hắn đều sẽ xuất hiện, mặc dù không muốn cũng sẽ tới.

    Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nói những lời như hôm nay.

    “Hàn Kiệt, con nói là sự thật sao, là ba không hiểu rõ, nếu như là thật, ba nhất định sẽ không giới thiệu nó cho con.”

    Hàn Kiệt lắc đầu một cái: “Không cần giải thích, không cần thiết nữa, ba nhanh trở về đi, không phải thật vất vả mới khiến cho bọn họ đáp ứng sao, tuyệt đối đừng bởi vì con mà mất đi cơ hội.”

    Hàn Kiệt bỏ lại câu nói này, xoay người rời đi.

    Lâm Hàn bị lưu lại, bỗng nhiên trong phút chốc cảm thấy có một vật rất quan trọng đối với hắn biến mất rồi.

    Hàn Kiệt từ nhà hàng đi ra, đứng ở giữa đường trong phút chốc cảm thấy mờ mịt.

    Ngay lúc đó điện thoại di động trong túi lại vang lên.

    Hòa Đào gọi điện thoại thật ra vẫn có chút lo lắng.

    Nhưng sau khi tan ca, cậu muốn nghe âm thanh của Hàn Kiệt một chút.

    Bởi vì luôn cảm thấy chuyện phát sinh hôm nay, giống như nằm mơ vậy, rất không chân thực.

    Hàn Kiệt nhìn tên hiển thị trên điện thoại, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ rất muốn gặp người này.

    Bởi vậy trong phút chốc nhận điện thoại, Hòa Đào bên kia còn chưa nói gì, Hàn Kiệt liền trực tiếp lên tiếng: “Em đang ở đâu, anh muốn gặp em.”

    Hòa Đào bị câu nói đột ngột này của anh, khiến cho có chút mờ mịt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.

    Liền nghe Hàn Kiệt bên kia lại nói: “Xin lỗi, em nghỉ ngơi đi, vậy anh….”

    “Đừng, đừng cúp máy, anh muốn qua sao, em gửi địa chỉ cho anh.”

    Hòa Đào cảm giác được thái độ của Hàn Kiệt có chút không đúng lắm.

    Không hiểu sao cậu có chút hoảng hốt, cảm thấy rằng nếu cuộc điện thoại này chấm dứt như vậy, cậu nhất định sẽ hối hận.

    Hòa Đào gửi địa chỉ cho Hàn Kiệt, liền đứng ở trên ban công nhìn xuống dưới.

    Cậu không biết khi nào Hàn Kiệt lại đây, cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ anh, muốn nhìn thấy anh đầu tiên.

    Hàn Kiệt tới rất nhanh, khi nhìn thấy Hàn Kiệt ở dưới, Hòa Đào liền xoay người chạy về phía cửa.

    Khi Hàn Kiệt xuất hiện trước cửa, Hòa Đào liền mở cửa ra.

    Hàn Kiệt mới vừa giơ tay ra, lại nhìn thấy Hòa Đào, trong nháy mắt sửng sốt một chút.

    Khi phản ứng lại, cánh tay duỗi một cái trực tiếp ôm Hòa Đào vào lòng.

    “Hòa Đào.”
    PROMOTED CONTENTMgid

    Tìm ra vị cứu tinh giúp hỗ trợ giảm cơn đau rát quặn bụng
    Cứu lấy dạ dày yếu đuối của bạn ngay hôm nay! Chưa bao giờ là trễ
    Cumargold

    Đừng chỉ sống dựa vào tiền lương. Học cách giao dịch
    Olymp Trade
    Nghe thấy tên mình phát ra từ miệng Hàn Kiệt, Hòa Đào trả lời lại: “Em đây.”

    Được trả lời lại, tim Hàn Kiệt thoáng cái rơi xuống.

    Hòa Đào buông anh ra, liền thấy cặp sách phía sau anh, lập tức liền nghĩ đến Hàn Kiệt có phải sau khi tách ra với cậu, vẫn chưa về nhà?

    “Anh ăn cơm chưa?”

    Hòa Đào không hỏi Hàn Kiệt xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm nhìn anh.

    “Có cơm sao?”

    Hàn Kiệt lúc này thật sự đói bụng, vì vậy cũng không che giấu, nói thẳng ra.

    “Mì sợi có được không?”

    Trong nhà không có đồ ăn gì, vả lại hiện tại nấu cũng phải mất khoảng thời gian khá lâu, ngẫm lại cũng chỉ có mì sợi là nhanh nhất.

    “Được.”

    Nhận được câu trả lời của Hàn Kiệt, Hòa Đào cười đẩy anh vào: “Anh mau vào nghỉ ngơi một chút, em rất nhanh sẽ làm xong đây.”

    Tâm trạng của Hòa Đào rất tốt, có thể vì Hàn Kiệt làm chút chuyện, khiến cho cậu rất thỏa mãn.

    Hàn Kiệt để xuống cặp sách, theo Hòa Đào đi đến cửa phòng bếp, nhìn Hòa Đào ở trong bận rộn: “Anh hôm nay có thể ở đây không?”

    Cái tay đang cầm nồi của Hòa Đào run lên một cái, liền phát ra một tiếng phanh, sau đó nhìn về phía Hàn Kiệt, thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, Hòa Đào vội vã lau tay: “Vậy anh đi tắm trước đi, mặc, mặc đồ của em có được không?”

    Hòa Đào nói xong liền vội vàng giúp Hàn Kiệt tìm quần áo để thay.

    Lại bị Hàn Kiệt lần thứ hai ôm lấy: “Tại sao không hỏi anh xảy ra chuyện gì?”

    Hòa Đào nháy mắt một cái: “Anh không muốn nói, em sẽ không hỏi.”

    Câu nói ngoan ngoãn này lại khiến cho Hàn Kiệt thấy đau lòng.

    Không nhịn được liền áp đảo Hòa Đào lên tường, mãnh liệt hôn lên.

    Đột nhiên bị đối xử như vậy, Hòa Đào vẫn có chút sợ, nhưng bởi vì đối phương là Hàn Kiệt, giống như biết Hàn Kiệt sẽ không thương tổn cậu.

    Dần dần thả lỏng thân thể, nếu như Hàn Kiệt cần làm vậy mới có thể bình phục lại, cậu nguyện ý.

    Khi bị Hàn Kiệt thả ra, cả hai đều thở hổn hển.

    Hàn Kiệt nhìn vành mắt đỏ vô cùng đáng thương của tiểu Omega, nở nụ cười: “Ngu ngốc, toàn là hương vị đào.”

    Hòa Đào vốn dĩ bởi vì hôn môi khiến hai má đỏ lên, đẩy ra Hàn Kiệt: “Em nhanh, nhanh chóng đi tìm quần áo cho anh, anh đi tắm, tắm xong là có thể ăn rồi.”

    Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào vẫn còn nhớ đến chuyện này, đưa tay ra lần thứ hai ôm lấy cậu: “Hòa Đào, anh sẽ ngày càng đối xử tốt với em.” Tuyệt đối sẽ không để em hối hận cùng anh ở bên nhau, tuyệt đối sẽ không.

    Hòa Đào tin tưởng anh, gật đầu: “Em biết, em cũng sẽ đối xử tốt với anh.”

    Hàn Kiệt nhìn Hòa Đào một lòng muốn chuẩn bị đồ vật cho anh, phiền muộn trong lòng tiêu tán đi rất nhiều.

    Không sao, anh đã không còn ở độ tuổi phải chờ người khác tới yêu thương chính mình, hiện tại anh muốn gì cũng có thể tự mình giành lấy.

    Hòa Đào rất nhanh đã tìm thấy bộ đồ ngủ của bản thân, cơ mà nghĩ rằng đối với Hàn Kiệt mà nói có thể không phù hợp lắm, vả lại nhà của cậu cũng không có quần áo của Alpha.

    Nhìn Hàn Kiệt tiến vào, Hòa Đào cầm quần áo nói: “Trong nhà không có đồ phù hợp, mặc đồ của em trước đi, em đều giặt sạch rồi, nếu anh ngại….”

    “Anh không ngại.” Hàn Kiệt tiếp nhận quần áo trong tay Hòa Đào, xoay người tiến vào nhà tắm.

    Hòa Đào nhìn anh đóng cửa lại, thở phào một cái.

    Lúc mới vừa bắt đầu, cậu đang ra sức tiêu hóa tin tức, Hàn Kiệt đêm nay muốn ngủ lại nhà cậu.

    Không dám nghĩ, không dám nghĩ.

    Ngẫm lại thì cảm thấy quá kích thích rồi.

    Hòa Đào lắc đầu chạy vào phòng bếp làm đồ ăn, để bình tĩnh lại một chút.

    Hàn Kiệt tắm xong mặc quần vào, nhìn cái quần bị rách trên người, Hàn Kiệt lập tức có chút dở khóc dở cười.

    Tiểu Omega có phải là có chút khinh thường mình.

    Chỉ có thể cởi ra, mặc lại quần của chính mình, không mặc áo, cứ như vậy chỉ mặc quần đi ra.

    Mà lúc này Hòa Đào đã nấu xong mì, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu ra, đúng lúc nhìn thấy Hàn Kiệt đi ra.

    Hòa Đào: “!!!”

    Hàn Kiệt: “^_^ ”

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hàn Kiệt: Omega này về sau là của Hàn Kiệt ta, ai dám mơ ước đến, đánh chết!

    Thuộc truyện: Tin tức tố của cậu ấy ngọt quá đi