Tình bất phong ma ái bất thành hoạt – Chương 21-22

    1819

    Thuộc truyện: Tình bất phong ma ái bất thành hoạt

    Chương 21

    So sánh sinh mạng rất dài của yêu loại, hơn hai mươi năm thật ra thì cũng không lâu lắm. Chẳng qua là chờ đợi người yêu, mỗi một phút mỗi một giây đều bị kéo dài vô hạn, hai mươi năm gần như bị kéo dài đến còn chậm chạp hơn tám trăm năm.

    Nhưng cũng may, ở mỗi một ngày sống trong mộng tưởng hồi ức, trong đau khổ nhớ nhung tình dục, thời gian cũng trôi qua từng chút một… Đảo mắt, đã đến lúc cuộc sống Trầm Cố rời khỏi đế đô…

    Mặc Đam ở trước thủy kính cẩn thận sửa sang lại dung mạo, đối với mỗi một sợi tóc đều nhất nhất cẩn thận chỉnh sửa, rõ ràng dung nhan trong kính đã đủ hoàn mỹ, y càng cảm thấy không đủ.

    Y vốn trước sau như một tự cho mình là kẻ mạnh, nhưng ở trước mặt Trầm Cố, nếu là có thể được hắn chú trọng thêm một phần, y càng muốn lấy sắc hầu người.

    Khó đè nén kích động, Mặc Đam ra khỏi núi.

    Y cố ý đi đến địa phương nhiều người, nhanh tai nghĩ phải nghe đến lời khen của mọi người đối với nhiếp chính vương, đó là người yêu của y ~

    Nhưng mà nhiếp chính vương phù chính đế vương vốn nên được nâng lên thành quốc sư, lúc y chưa biết Trầm Cố từng nghe người qua đường nói, nhưng lúc này lại không người nói tới?!

    Mặc Đam mơ hồ bất an.

    Nhưng mà mặc hắn muốn hỏi thăm thế nào, đều không có tin tức của Trầm Cố!

    “Không biết ngươi đang nói gì. . .”

    “Nhiếp chính vương? Nào có cái gì nhiếp chính vương? Đương triều không phải thái hậu buông rèm chấp chính, tám đại thần đứng đầu sao?”

    “Ấu đệ của tiên đế? Không hề từng nghe qua có một Cố vương gia nha?”

    “Không từng nghe nói. . .”

    “. . . Không có chuyện. . .”

    Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy? Trầm Cố thì sao? Trầm Cố thì sao?

    Tâm thần đại loạn một cổ tanh ngọt xông lên cổ họng.

    Sẽ không! Y không tin, đúng rồi, nhất định là quê nghèo vùng đất hoang tin tức bế tắc, chính là nói, tin tức hoàng tộc thế nào lại là dân chúng tầm thường có thể biết.

    Đi hoàng thành, đi hoàng thành nhất định có thể tìm được Trầm lang!

    Lập tức Mặc Đam liền lao tới đế đô, hoàn toàn không để ý long khí nơi hoàng thành đế đô vây quanh, căn bản không phải địa phương yêu loại có thể đi vào.

    *

    Mặc Đam liều mạng tám trăm năm đạo hạnh khác với tiểu yêu, chịu đựng uy áp của long khí lên thần hồn và trên thân thể xé ra vô số vết thương đau đớn, lục soát từng chút lại từng chút trong hoàng thành, giọt máu trên người rơi chớp mắt liền bị long khí đốt thành tro biến mất không thấy dấu vết.

    Không.

    Không.

    Không có dấu vết cuộc sống của Trầm Cố đã trải qua, không có ai biết tồn tại của hắn, không có bất kỳ đồ gì liên quan đến hắn. Giống như cho tới bây giờ Trầm Cố hắn không tồn tại qua vậy.

    Làm sao có thể…

    Mặc Đam dưới thương tích khắp người cuối cùng không gánh nổi uy áp hoàng thành, đuổi ra bên ngoài thành. Thất hồn lạc phách, chật vật cực kỳ.

    Nếu như không Trầm Cố, vậy y coi như còn sống lại có ý nghĩa gì?

    Trong lòng Mặc Đam trống rỗng, nhưng mà cuối cùng không chịu cứ buông tha như vậy.

    Mặc Đam dựa vào ấn tượng mơ hồ trong trí nhớ, men theo đường đi từ lúc sau khi Trầm Cố rời kinh tìm, y nghĩ, luôn sẽ có đầu mối.

    Nhưng mà một đường đi tìm, thời gian năm chớp nhoáng mà qua, tên Trầm Cố này người này giống như chưa bao giờ tồn tại qua vậy, trừ Mặc Đam, không người biết nữa.

    Trên đường tìm thậm chí Mặc Đam còn gặp thanh thanh. Tên thanh xà vẫn là bộ dáng ngu xuẩn đến chết làm cho người chán ghét.

    Một cái chớp mắt Mặc Đam sinh lòng may mắn. Coi như, Trầm Cố ở bên người thanh xà, cũng là tốt.

    Cho dù lần này hắn vẫn không thuộc về mình, nhưng hắn, chỉ cần tồn tại ở cõi đời này, vẫn là tốt.

    Nhưng mà, vẫn là thất vọng. Bên người thanh xà cũng không bất kỳ tin tức nào của Trầm Cố.

    Mặc Đam không biết mình nên vui mừng hay là nên mất mác. Trước khi rời đi, y động sát tâm. Y chán ghét thanh xà, từ trước đến bây giờ, chính là lúc bị báo ứng khó sinh bỏ mình cũng chưa từng hối hận chuyện hành hạ chết thanh xà.

    Nhưng cuối cùng Mặc Đam không ra tay.

    Y biết, nếu mình ra tay, chính là lại đem thanh xà và Trầm Cố liên hệ gắn kết. Y không muốn! Cứ để cho thanh xà chán ghét còn sống đi, sống ở địa phương hoàn toàn không có phân nửa liên quan đến Trầm Cố.

    Trầm Cố chỉ biết là của y.

    Nhất định y sẽ tìm được Trầm Cố.

    *

    Thời gian tìm người, sống trong tịch mịch.

    Mặc Đam một ngày lại một ngày thêm tiều tụy. Yêu tinh cũng sẽ không giống như người vậy không chịu nổi thuyền xe vất vả, xà yêu tiều tụy, là bởi vì đắng cay trong lòng.

    Lần lượt tìm, lần lượt mất mác, tuyệt vọng xâm chiếm từng chút một, Mặc Đam gần như cái xác biết đi.

    Đột nhiên y nhớ tới hải đảo cuối cùng hai người ở chung với nhau, cô lập trần thế, đảo chỉ có hai người bọn họ.

    Trong mắt tràn ra ánh sáng. Đúng rồi, nhất định là nơi đó!

    Xà yêu tựa như bắt được rơm rạ cứu mạng, y phải tìm được tòa đảo kia! Sau đó, y nhất định liền có thể tìm được Trầm lang!

    Vì vậy Mặc Đam ra biển, tìm tòa hải đảo thần bí kia. Nhưng mà cái này không thoải mái như tìm ở trên đất bằng. Trên biển mờ mịt, phương hướng khó phân biệt, đảo nhỏ lộn xộn không biết rõ, mà tòa đảo thuộc về bọn họ y cũng không biết phương hướng, chỉ biết là vô cùng ẩn núp khó tìm.

    Mặc Đam là rắn trên đất liền, ở trên biển trôi nổi quả thực cũng không thoải mái. Nhưng mà tâm tâm gọi một chút tên người yêu, liền hoàn toàn bất chấp cảm giác bản thân.

    Vì hy vọng còn sót lại kia, Mặc Đam lật từng cái lại từng cái đảo, xuyên qua vô số đợt sóng lớn.

    Cuối cùng, ở lúc xuyên qua một trận gió lớn kinh khủng, ở lúc thuyền bè bị sóng bạo xé thành mảnh vụn, yêu lực đều không cách nào duy trì y vững vàng ở trong bão, gần như tử vong uy hiếp đang ở trước mắt, Mặc Đam bị cuốn vào một cái vòng xoáy.

    Khi y trong một mảnh hỗn loạn bò dậy , y mới phát hiện, mình lại lên bờ.

    Mà chỗ y lên này, cảnh vật có chút quen thuộc…

    Y tìm được…

    Tầm mắt xà yêu không khỏi mơ hồ.

    Từ biệt lâu như vậy, y thật sự, trở về sao?

    Chương 22

    Mặc Đam lảo đảo đi ở trên đảo. Thật ra thì lúc trước bị Trầm Cố mang đến cũng chỉ đợi ở hai cái địa phương, đối với những địa phương khác cũng chưa chưa thấy qua. Nhưng y chính là biết, là nơi này.

    Hoa cây tươi tốt, như mộng như ảo. Nhưng xà yêu nhưng không có nửa phần để ý đối với cảnh sắc.

    “Trầm lang! Trầm lang!”

    Mặc Đam không ngừng hô, kỳ vọng một giây kế tiếp bóng người quen thuộc của Trầm Cố liền xuất hiện trước mắt.

    Một đường vội vàng kêu gào, rơi vào chỗ sâu hải đảo, quỳnh đài ngọc vũ, lầu các quen thuộc xuất hiện.

    Mặc Đam kinh ngạc vui mừng nhào vào!

    Không có ai. . .

    Bên trong phòng trần thiết lạnh tanh, hiển nhiên là dáng vẻ không người ở…

    Sắc mặt Mặc Đam trắng dần. Mất khống chế lật trước nhà sau nhà. Không thu hoạch được gì.

    Nhà trên đảo đã xây xong từ lâu cũng có chút năm tháng, nhưng mà lại không có khói lửa dấu vết hơi thở của người, giống như di tích lánh đời không có chủ nhân.

    Thật, lại cũng không có Trầm Cố nữa sao?

    “Phốc” Một tiếng, quá vui quá buồn Mặc Đam khạc ra một ngụm tâm huyết. Vết máu dính ở tản ra trên cằm y, khiến làn da trắng như tuyết càng thêm tái nhợt, tuyệt vọng thê lương.

    Bóng dáng cô độc của Mặc Đam lảo đảo muốn ngã, hy vọng cuối cùng rơi vào khoảng không, y thật không chống đỡ nổi nữa. . .

    A, cảnh vật như cũ.

    Người kia không có ở đây thì có ích lợi gì.

    Mặc Đam thẩn thờ đạp xuống thềm đá.

    Ánh sáng từng chút biến mất, thị lực xà yêu một chút xíu rút đi. Thân thể như cái xác biết đi một chân đạp vào không khí, từ bậc trên lăn xuống nhanh như chớp, truyền tới tiếng vang khiến người kêu lên. Chủ nhân thân thể nhưng không một tiếng động, giống như chết vậy.

    Mặc Đam chật vật bất động nằm ở dưới đất đen nhánh, ánh mắt mở, nhưng đã sớm mất đi ánh sáng.

    Hồi lâu, y mới chậm rãi đi đến chỗ sâu trong địa lao, đi đến ám thất ở giữa kia.

    Tấm đá, bàn đá, giường đá, vẫn dáng vẻ cứng rắn lạnh như băng. Nhưng Mặc Đam cảm thấy thân thiết. Thời gian y ở ở chỗ này gần một năm, là thời gian đáng giá nhất trong đời y, là thứ y nguyện ý cầm tất cả vui vẻ đi đổi lấy. Là thời gian có Trầm Cố làm bạn…

    Xà yêu leo lên giường đá, nằm xuống, tùy ý lạnh lẽo một chút xíu thấm ướt thân thể vốn nhiệt độ thấp.

    Gần như không nhịn được than thở, đây mới là địa phương y hẳn nên ở.

    Cuộc sống đã từng dưới đất thật là giống như mộng vậy, dù là khi đó Trầm Cố đối với y nói năng thận trọng, dù là khi đó y khó khăn mang thai thống khổ gần như phải chết đi. Nhưng vậy cũng là rất tốt rất tốt.

    Nếu như, nếu như điều kiện sống sót là mất đi toàn bộ khi đó, hắn tình nguyện ban đầu chết ở trong ngực người yêu.

    Ký kiến quân tử, vân hồ độc hoạt.

    Khóe mắt trượt xuống rơi một giọt, rơi vào tóc mai.

    Mặc Đam đau thương nhắm mắt, hô hấp yếu ớt, đem mặt càng gần sát giường đá cứng rắn lạnh như băng. Chất lỏng vi mặn khổ sở thấm ướt một mảnh, trên mặt y một mảnh lạnh như băng.

    Lệ không bị khống chế tuôn trào.

    Xà yêu là không đổ lệ. Y chưa bao giờ chảy qua nhiều lệ như vậy.

    Trên mặt Mặc Đam bình tĩnh, nước mắt tùy ý ngang dọc hiện ra một loại tuyệt vọng quỷ dị. Dưới sự che giấu của bóng tối, tóc đen dài như thác của xà yêu một chút xíu dính vào sương hoa.

    Trong yên lặng Không người, một cái chớp mắt ở giữa đầu Mặc Đam trắng như tuyết.

    *

    Mặc Đam không biết chỉ nằm không nhúc nhích như vậy bao lâu. Thân thể lạnh như băng, im hơi lặng tiếng, giống như đã chết đi.

    Ngực của y vẫn đang hơi phập phồng, nhưng tâm trong ngực cũng đã theo Trầm Cố biến mất mà chết đi.

    Sống không bằng chết.

    Không bằng ở nơi từng có thứ kỷ niệm tốt đẹp nhất mà kết thúc đi.

    Vui vẻ của, thì ra ngắn như vậy.

    Mặc Đam thẫn thờ chìm vào ngủ say, ngũ cảm đoạn.

    Có thể coi là như vậy, lại vẫn có thanh âm như lũ không ngừng lọt vào tai ——

    Là tiếng sáo.

    Đột nhiên Mặc Đam mở mắt ra, thời gian dài không nhúc nhích mất tâm hồn để cho thân thể y hiện tại cứng ngắc đầu óc hỗn độn.

    Y phí sức bắt lấy mỗi một cái âm tiết.

    Thanh bình điều! ! !

    Ngực khô khốc dường như rót vào không khí lần nữa, đốt ngọn lửa trong lòng y cháy lên, là, Trầm Cố sao?

    Rõ ràng sau lần lượt tuyệt vọng đã không ôm hy vọng nữa, nhưng trong lòng vẫn còn vọng niệm. Là Trầm Cố a, nếu thật sự là hắn thì sao? Y không cách nào bỏ qua cho một chút hy vọng, dù sau đó là tuyệt vọng hơn.

    Người cứng ngắc không nghe sai khiến, Mặc Đam muốn xuống giường nhưng thân thể lại ngã xuống, gắng sức giùng giằng cố gắng bò ra ngoài, y phải đi tìm tiếng sáo kia!

    Xà yêu chật vật leo lên từng bậc, nóng nảy để cho khóe mắt y cũng hiện ửng hồng.

    Thật vất vả leo đến cửa đá, y tới, cố gắng vận hành linh lực, chống thân thể tự mình đứng lên. Y không thể xuất hiện chật vật như vậy…

    Tư thế Mặc Đam cứng đờ bước ra cửa, không để ý ánh mắt đau nhói do lâu không thấy mặt trời, y men theo phương hướng âm nhạc, tập tễnh ngã đụng đất chạy tới.

    Bên ngoài mành nước róc rách, gió thổi bờ ngọc lan.

    Bạch y như tuyết rơi, người ngọc vắt thổi sáo.

    Bạch y tiên nhân đứng từ xa nghe được động tĩnh quay người lại, Mặc Đam cố gắng mở to hai mắt, không muốn bỏ qua một phần một chút nào, nhưng mà trong hai mắt vốn tưởng rằng đã sớm khô héo chẳng biết lúc nào lại chứa đầy lệ nước, mơ hồ tầm mắt của y.

    “Ngươi tới.”

    Thanh âm vang lên khiến xà yêu hồi hồn.

    Mặc Đam theo bản năng muốn đi gần hơn một chút gần hơn một chút, chân không nghe sai bảo nhưng nặng trĩu chật một cái khiến y ngã xuống đất, sợ một ngã này ngã tỉnh mộng đẹp, sợ người yêu lại biến mất lần nữa.

    Mặc Đam nghĩ muốn hô tên Trầm Cố, mở miệng nhưng lại nghẹn ngào.

    Lệ nước dính đầy mặt, chật vật cực kỳ.

    “Kẻ ngốc.”

    Tiếng thở dài vang lên bên tai. Bạch y chẳng biết lúc nào đã tới bên người y.

    Xà yêu hốt hoảng ôm lấy chân Trầm Cố, “, “Không cần đi! Không nên rời khỏi ta! Van cầu ngươi. . .”

    Trầm Cố ngồi xổm người xuống, ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của Mặc Đam, ngón tay lướt qua sợi tóc trắng như tuyết của mặc xà yêu, trên mặt như thần tiên lộ ra biểu tình thương xót.

    “Vì sao cố chấp như thế chứ ?” Những thứ thống khổ kia, ngươi không sợ sao.

    Mặc Đam run không nói ra lời, trong lòng kích động lợi hại, hoàn toàn không vững vàng, miệng lại không ngừng nôn ra máu, khiến sắc mặt càng trắng bệch.

    Chẳng qua là tay y, vẫn là sống chết bắt lấy vạt áo của Trầm Cố, ánh mắt yếu ớt giống như thú nhỏ.

    Trầm Cố không khỏi than thở. Dường như sau khi gặp phải Mặc Đam hắn liền luôn là than thở. Thở dài thở dài liền vào lòng, mọc thành suy nghĩ.

    “Cho ngươi làm lại lựa chọn, nhưng ngươi vẫn là về tới đây. Nếu như thế, sau này có hối hận liền cũng không do ngươi.” (Ôi cuối cùng cũng khổ tận cam lại ~(‾▿‾~ ) đọc mà thương cho Mặc Đầm quá)

    Nếu như trải qua lạnh lùng đau đớn như vậy mà chết vẫn không thay đổi như vậy, như vậy, lần này, mình thì sẽ không buông ra ngươi nữa, Đam.

    Cuối cùng Mặc Đam cũng từ trong giọng nói quá mức kích động mà nặn ra câu đầy đủ: “Ta chỉ muốn ở lại bên người ngươi! Cho dù là chết. . . Cũng để cho ta chết ở bên người ngươi. . . Cầu ngươi! Đừng không muốn ta. . .”

    “Kẻ ngốc, từ nay về sau trừ bên người ta nơi nào ngươi cũng không được đi.

    Cuối cùng mắt Trầm Cố cũng lộ ý nhu hoà, ôm cái người như nhập ma kia hoàn chỉnh vào trong ngực.

    Mặc Đam si ngốc ngắm nhìn, khóe miệng tràn ra nụ cười tuyệt đẹp, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.

    Trời nhìn cũng đáng thương y, cuối cùng không còn là một mình y truy đuổi vô vọng.

    Từng ở nhân gian nghe một câu nói như vậy: Bất phong ma, bất thành hoạt.( Không điên ma, sao sống)

    Cuối cùng, xà yêu điên cuồng dốc toàn lực không tiếc một mối tình cuồng si, sau khi thấm đẫm huyết lệ mồ hôi, đã cho lẫn nhau một đường sinh cơ.

    Vốn cách rãnh trời, hồng trần ngăn trở, chặt đứt nhân quả, vượt qua sinh tử, cuối cùng vẫn phải: Tình bất phong ma, ái bất thành hoạt.

    _ Chính văn hoàn _

    Thuộc truyện: Tình bất phong ma ái bất thành hoạt