Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 21-24

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 21

    Alex hiểu được Sở Lăng muốn dùng phương pháp này để chống cự, điều này khiến anh vô cùng tức giận nhưng lại bó tay không có biện pháp, nhưng chắc chắn anh sẽ không vì chuyện này mà thả cậu đi, nhưng nếu cậu lại tiếp tục tuyệt thực thì phải làm sao đây? Đáng chết thật, anh chưa bao giờ gặp phải vấn đề nan giải thế này, Sở Lăng là người đầu tiên khiến anh có cảm giác yêu thương, hơn nữa còn là người đầu tiên khiến anh không biết đối phó như thế nào, tâm tình lãnh khốc cùng cuộc sống của anh đã bị rối loạn bởi đôi mắt đẹp như viên bảo thạch kia —— không, chính xác hơn là đã bị quấy đảo nát bét.

    Cơn tức giận trong ngực Alex ngày càng lớn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa dùng sức đánh một phát lên bàn, quát to: “Đủ rồi!”

    Louis đang báo cáo về cuộc thương lượng máy bay chiến đấu sợ tới mức suýt nhảy dựng lên, ngay lập tức ngậm chặt miệng lại, cả phòng họp nhất thời lặng ngắt như tờ.

    Âm thanh Alex lạnh như băng: “Louis, quân đội Iraq dùng giếng dầu làm điều kiện yêu cầu hạ giá trong cuộc giao dịch máy bay chiến đấu là kết quả mấy ngày nay các anh đàm phán sao?”

    Louis không dám lên tiếng, chỉ có thể liên tục gật đầu.

    “Tôi không đồng ý với đề nghị của quân đội Iraq, anh đi nói với bọn họ, tôi đối với giếng dầu không có hứng thú, loại phi cơ chiến đấu mới nhất này một chiếc bốn trăm ngàn đôla, tuyệt đối không thay đổi. Ở Trung Đông có rất nhiều người mua, tôi cũng không nhất thiết phải bán cho bọn họ, bất luận có thành công hay không, gia hạn cho anh trong vòng 3 ngày phải chấm dứt đàm phán, sau đó liên lạc với người đứng đầu tổ chức đối đầu với Iraq, ra giá ba trăm năm mươi ngàn đôla, nếu đồng ý giao dịch, lần sau mua có thể hạ giá xuống ba trăm ngàn đôla một chiếc.”

    Trong phòng họp, tất cả các thủ lĩnh cao cấp kinh ngạc nhìn về phía Alex, anh làm thế khác nào đổ thêm dầu vào lửa vào thế cục cực kỳ hỗn loạn ở vùng Trung Đông, giúp cho các quốc gia đối địch nhau trang bị phòng ngự, mà trang bị quân sự có biến đổi đều có thể sẽ phát sinh ra chiến tranh khu vực, rốt cuộc anh có biết chính mình đang làm gì không?

    Nhóm thủ lĩnh cao cấp luôn thông minh nhạy bén ngay từ đầu cuộc họp đã nhận ra tâm trạng Boss tràn ngập lửa giận, nghe thấy Alex dùng giọng điệu lạnh như băng nói ra quyết sách cực kỳ thâm độc này đều đoán được anh có thể đang dùng phương thức này để phát tiết, bất quá thật xui xẻo cho quốc gia cùng nhân dân vùng Trung Đông, nếu anh quả thực đem vũ khí kiểu mới cùng máy bay chiến đấu bán cho các quốc gia đối địch, chiến tranh hoặc xung đột nhất định không tránh khỏi, đương nhiên chuyện này đối với bọn họ cũng không ảnh hưởng gì, bọn họ chỉ tò mò rốt cuộc là ai hoặc chuyện gì lại làm cho Boss luôn luôn lãnh khốc không có hỉ giận lại xuất hiện cơn phẫn nộ như thế?

    Alex nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ của đám thuộc hạ, khóe môi cong lên hiện ra một nụ cười lạnh tàn khốc: “Vùng Vịnh Trung Đông từ xưa đến nay không lúc nào có hòa bình, nếu chiến tranh, thì lực lượng song phương phải ngang nhau mới có một trận đánh đặc sắc. Nếu chiến tranh vĩnh viễn là ác mộng của bọn họ, như vậy dù chúng ta có tham gia vào thì cũng không thể thay đổi được hiện trạng, không phải sao?

    Trong âm thanh lãnh khốc của Alex tràn ngập mùi thuốc súng, cả phòng họp lâm vào im lặng, không ai dám nói hay dám ngẩng đầu lên nhìn anh, đương nhiên cũng sẽ không ai dám nói thêm gì.

    Đôi ngươi xanh biếc sắc sảo đảo qua, Alex lạnh lùng lên tiếng: “Carter, tình hình bên anh hiện tại ra sao?”

    “Vâng.” Carter mở tài liệu trên tay bắt đầu báo cáo tình hình các cuộc giao dịch vũ khí đạn dược ở vùng Trung Mỹ.

    Ray chăm chú nhìn biểu tình lạnh lùng của Alex, đồng cảm mà lướt mắt nhìn về phía nhóm thủ lĩnh cao cấp đang nơm nớp lo sợ, trong lòng chỉ có thể âm thầm cười khổ, ngoại trừ anh, chỉ sợ không còn ai khác biết được nguyên nhân khiến tâm trạng Alex tệ đến như vậy, nhóm thủ lĩnh cao cấp của Hắc Diễm đế quốc chỉ sợ đến nằm mơ cũng không tưởng tượng được nguyên nhân cơn giận của người thống trị tối cao chẳng qua chỉ vì có một người không chịu ăn cơm mà thôi.

    Carter tiếp tục báo cáo, ánh mắt của Alex cũng đã dời về phía mơ hồ nào đó, đôi ngươi xanh biếc híp lại, tâm trí không hề đặt vào cuộc họp, đột ngột quay đầu lại nhìn Ray đang ngồi bên cạnh: “Ray, anh nghĩ có phải Lăng không thích ăn cơm Tây không?”

    Ray đang lật xem tư liệu giật mình ngẩng đầu lên, ngây ngốc hỏi: “Cái gì?” Lúc nãy anh không nghe rõ Alex hỏi cái gì, hình như có liên quan đến cơm Tây, bọn họ không phải đang họp sao? Alex sao lại nghĩ đến muốn ăn cơm? Chẳng lẽ tâm tình của Alex trong chốc lát đã tốt lên muốn lưu lại nhóm thủ lĩnh cao cấp ở lại dùng cơm sao?

    Carter ngừng báo cáo, những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía này, chăm chú lắng nghe lời nói của Boss, ai nấy cũng thấy được tâm tình Alex hôm nay cực kỳ tệ, bọn họ không muốn bỏ sót cái gì để càng chọc Alex nỗi giận.

    Alex liếc mắt một cái: “Tôi đang nghĩ tại sao Lăng không chịu ăn, có lẽ em ấy không thích ăn cơm Tây.”

    Ray lúc này mới giật mình hiểu được Alex đang nói cái gì, vì quá kinh ngạc mà há to miệng, một người luôn luôn phân rõ công tư như Alex lại trong cuộc họp cao cấp hỏi anh vấn đề này, anh cũng bắt đầu khâm phục lực ảnh hưởng lạ thường của tên Sở Lăng kia, có thể khiến cho Alex thần hồn điên đảo, thậm chí khi đang họp cũng nghĩ đến hắn, Sở Lăng kia nhất định có thể tùy ý ngang ngược ở Hắc Diễm đế quốc.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 22
    Alex thấy Ray có bộ dáng hoảng hốt ngoài ý muốn, chân mày không khỏi nhíu lại, tức giận nói: “Ray.”

    Ray nhanh chóng lấy lại tinh thần: “A? Ách…có lẽ thế, tôi cũng không rõ lắm.” Thượng đế ơi, Alex hỏi vấn đề này thực khó trả lời a? Anh cùng Sở Lăng ngoại trừ đánh đấm một trận ở bên ngoài cũng không tiếp xúc lần nào, chính xác mà nói, chính là hoàn toàn xa lạ, anh làm sao biết được cậu ta thích hay không thích ăn gì? Theo suy nghĩ của anh, Sở Lăng chính vì đang giận dỗi Alex mới không chịu ăn cơm, dù ăn cái gì cũng vậy, thử hỏi một người từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, sao lại không thích ăn cơm Tây?

    Alex dường như khôn hề để ý đến nhóm thủ lĩnh cao cấp đang khó hiểu nhìn mình, trầm tư một chút, sau đó cầm lấy bộ đàm trên bàn: “Arthur, anh vào đây.”

    Mọi người trong phòng họp đều ngơ ngác nhìn nhau, không rõ đã xãy ra chuyện gì, đối với hai câu đối thoại giữa Alex và Ray cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết bọn họ rốt cuộc đang nói về cái gì?

    Arthur đang canh gác bên ngoài, vội vàng đi vào bước nhanh đến bên cạnh Alex: “Boss.”

    “Arthur, anh lập tức phái người đến các nhà hàng Trung Quốc bên ngoài mời một vài tên đầu bếp về, tốt nhất là người Đài Loan, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải tìm được người giỏi nhất, hôm nay tôi muốn có buổi ăn tối theo kiểu Trung Quốc chính tông.”

    Arthur sợ run một chút, nhưng lập tức nói: “Vâng.” Sau đó xoay người đi nhanh ra ngoài.

    Dường như Alex đã quên mất đây là phòng họp, không biết lại đang suy nghĩ đến việc gì, lâm vào trầm ngâm, bên môi hiện lên một tia mỉm cười: “Ray, anh nói xem Lăng hiện tại đang làm gì?”

    Ray không khỏi cứng họng, lắp bắp: “Tôi…tôi không biết.” Thượng đế a, tha cho anh đi, anh làm sao biết Sở Lăng kia đang làm cái gì? Nếu đúng như anh đoán, thì tám phần có thể đang tìm cách trốn thoát? Bất quá anh khẳng định tình cảm của Alex đối với Sở Lăng đã hết thuốc chữa, vừa rồi ngay cả việc khơi mào chiến tranh giữa hai Vịnh, Alex còn lạnh lùng không thèm để tâm đến, nhưng vừa nhắc đến Sở Lăng, biểu tình cứng ngắc lại ngay lập tức dịu dàng hẳn, chỉ điểm này thôi cũng nhìn được Alex đối với Sở Lăng có lẽ đã muốn yêu sâu đậm.

    Alex khẽ cười: “Tôi cũng không biết. Bất quá…tôi hiện tại bỗng dưng rất muốn biết.” Nói xong lập tức đứng dậy, tựa hồ tính toán đi lên lầu xem Sở Lăng đang làm gì.

    Ray quả thực không thể tin nổi Alex lại làm cuộc họp kinh doanh mà chính mình luôn xem là tính mạng ra sự tình này, đây chính là biểu hiện bình thường của một người cuồng công việc sao? Mắt nhìn thấy Alex đã muốn rời khỏi chỗ ngồi, Ray vội vàng kêu lên: “Alex, cuộc họp còn chưa chấm dứt.”

    Alex đã bước ra khỏi bàn, hướng về phía đại sảnh, không quay đầu lại nói: “Còn lại anh thay tôi chủ trì.”

    “Nhưng…giao dịch vũ khí với chính phủ Colombia vẫn còn đang bàn bạc, chưa thương lượng được giá cả…”

    “Tùy anh quyết định.”

    A? Ray kinh ngạc nhìn Alex không hề dừng lại đi thẳng ra đại sảnh, đem mấy chục thủ lĩnh cao cấp trong phòng cùng một đống công việc cấp bách cần xử lý vất lại cho anh, việc này từ khi Alex tiếp quản tập đoàn Hắc Diễm chưa bao giờ xảy ra, Sở Lăng kia quả thực quá vĩ đại, anh bắt đầu suy nghĩ có nên điều tra một chút về Sở Lăng kia xem rốt cuộc cậu ta là thiên sứ hạ phàm hay ác ma chuyển thế? Cậu ta xuất hiện để cứu vớt trái tim lãnh khốc của Alex, hay muốn phá nát Hắc Diễm đế quốc-tổ chức mafia lớn nhất thế giới?

    Ray thu hồi ánh mắt đang nhìn Alex đi đến ngoài đại sảnh, lúc này mới phát hiện nhóm người trong phòng họp đều đang ngoái đầu nhìn ra phía bên ngoài, biểu tình mỗi người giống nhau như đúc- hoảng hốt há to miệng, dĩ nhiên bọn họ chưa bao giờ gặp qua Alex như vậy, bị dọa hốt hoảng cũng là bình thường.

    Ray không biết làm sao đành lắc đầu thở dài, mở miệng nói: “Tốt lắm, mọi người quay lại đây, chúng ta tiếp tục họp.”

    Nina đem phần cơm trưa nguội lành từ lâu ra ngoài, một lúc sau lại bưng lên một ly sữa cùng ít điểm tâm, bởi vì Sở Lăng không chịu ăn cơm nên Alex đã phân phó cô liên tục đem một ít đồ ăn lên.

    Nina đặt khay đồ ăn xuống, xoay người đi ra ngoài, Sở Lăng đột ngột gọi cô lại: “Chờ một chút.”

    Nina ngẩn người, lập tức dừng lại cung kính nói: “Ngài Jason, ngài có gì phân phó?” Làm người hầu bên cạnh Alex, cô đương nhiên sớm nhìn ra chủ nhân đối với Sở Lăng mê luyến không chút che dấu, cô biết chủ nhân đã bỏ ra cái giá rất lớn để bắt được tù binh này, càng rõ mối quan hệ giữa họ, chủ nhân luôn luôn cao ngạo bất ngờ bị chàng trai này tát một cái nhưng lại luyến tiếc không hề trừng phạt, cô tự nhiên hiểu được người tên “Lăng” này đối với chủ nhân có bao nhiêu quan trọng và đặc biệt.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 23
    Sở Lăng gọi cô sau đó lại do dự không nói gì, Nina có chút nghi hoặc nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngài Jason?” Mỗi khi không có Alex bên cạnh, phần lớn thời gian Sở Lăng đều ngồi trầm mặc phía trước cửa sổ, mỗi lần cô xuất hiện luôn có vẻ mặt lạnh lùng, cho tới tận bây giờ chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô hay nói một câu nào, cô quả thật không nghĩ người này có chuyện gì tìm mình? Bất quá chủ nhân cũng đã căn dặn phải đáp ứng tất cả yêu cầu người này đưa ra, mặc kệ người này muốn gì, chính mình cứ làm theo là được.

    Một lúc lâu sau Sở Lăng mới lãnh đạm hỏi: “Alex đi đâu?”

    “Chủ nhân ở phòng hội nghị.”

    “Phải đi bao lâu?”

    “Đại khái cũng phải mấy giờ nữa. Nếu ngài có việc tìm chủ nhân, tôi có thể đi thông báo.” Tuy lúc chủ nhân đang họp không có ai dám quấy rầy, nhưng nếu Sở Lăng có việc tìm, chủ nhân nhất định sẽ không sinh khí, ngược lại còn vô cùng cao hứng.

    Sở Lăng suy nghĩ một chút, rầu rĩ nói: “Không cần, cô ra ngoài đi.”

    Nina hướng hắn cúi đầu một chút rồi xoay người đi về hướng cửa chính, lúc cô vừa đi tới cửa lại bất ngờ quay đầu lại nhì về phía Sở Lăng vẫn đang tựa người bên cửa sổ, cố lấy hết dũng khí hỏi: “Ngài Jason, ngài… ngài không định ăn chút gì sao?” Cô biết vì chuyện này mà chủ nhân phiền não suốt hai ngày nay, hiếm khi có dịp Sở Lăng chủ động nói chuyện, cô liền nhịn không được thay chủ nhân hỏi thăm một chút.

    Nhưng Sở Lăng lại trầm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời câu hỏi của cô.

    Nina đối với phản ứng của cậu cũng dự đoán được, Sở Lăng ở đây mặc dù chưa được hai ngày, nhưng cô cũng quen với sự lạnh lùng của cậu, ngay cả chủ nhân cũng không có biện pháp thì sao cô dám có hy vọng cậu sẽ để ý tới mình, ngay lập tức không dám nhiều lời nữa, lui ra ngoài đóng cửa phòng lại.

    Sở Lăng chờ Nina ra ngoài mới quay đầu lại nhìn về phía cửa, một lúc lâu sau cậu lập tức đứng dậy đi về phía cửa phòng, nhấn tay cầm một cái mở cửa bước nhanh ra ngoài, liếc mắt nhìn hành lang trống rỗng, thì ra chẳng những không khóa cửa phòng, bên ngoài cũng không bố trí người canh gác, Alex yên tâm đối với cậu vậy sao.

    Sở Lăng xem xét kết cấu tầng lầu này một chút, chỗ của mình, chính là phòng ngủ của Alex, là căn phòng lớn nhất cuối lầu ba, những phòng còn lại đều khép kín cửa nhưng cậu đoán không có người khác ở tầng lầu này, phòng này chắc hẳn đều thuộc về Alex, chính là… cậu muốn tìm phòng sách.

    Sở Lăng không suy nghĩ nhiều liền theo trực giác đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, cửa không khóa, bên trong quả thật là một gian thư phòng, hai bên vách tường là hàng loạt kệ chứa đầy ắp sách, Alex hẳn là một người rất thích đọc sách.

    Bên trái phòng có một cái bàn đặt biệt lớn, trên mặt bàn đặt ba dàn máy tính, còn có rất nhiều hồ sơ và văn kiện sắp xếp gọn gàng, về điểm này Alex và Sở Lăng thập phần giống nhau.

    Sở Lăng hít một hơi thật sâu, xoay người đóng cửa phòng, nếu Alex đang bận họp, chắc hẳn cậu sẽ có đủ thời gian. Alex đã bỏ hết tất cả điện thoại, anh cùng thủ hạ chỉ liên lạc qua điện thoại di động cùng bộ đàm, nếu Sở Lăng muốn liên lạc với bên ngoài chỉ có thể lén tìm đến máy tính của Alex.

    Sở Lăng đi vòng qua bàn lớn ngồi xuống chiếc ghế da, mở một máy tính trên bàn, bỗng nhiên để ý bên cạnh máy tính có một bức ảnh chụp màu sắc rực rỡ, cậu kinh ngạc phát hiện người trong hình chính là mình, cầm ảnh chụp lên quan sát kỹ quần áo cùng bối cảnh trong hình, đúng là tình cảnh hôm mình lẻn vào trang viên để trộm mảnh chip hướng dẫn, thế nhưng hôm đó mình đã phá hết hệ thống theo dõi, Alex làm sao chụp được bức ảnh này? Nghĩ lại, hẳn là trong kho hàng có một bộ camera bí mật mà mình không điều tra được, thì ra Alex đã phát hiện ra cậu từ đầu.

    Sở Lăng thản nhiên buông bức ảnh xuống, bình định lại tâm tình một chút, bắt đầu thành thạo làm việc với máy tính, đúng như cậu dự đoán, máy tính có thiết lập mật mã, muốn truy cập hệ thống nhất định phải phá bỏ được mật mã, tuy nhiên ý định của cậu không phải mún xem trộm tư liệu.

    Sở Lăng xoay sở hơn nữa giờ mới phá bỏ được mật mã, truy cập vào máy tính, tuy cậu biết trong máy nhất định có rất nhiều hồ sơ tư mật về tổ chức Hắc Diễm, nhưng cậu không muốn nhìn cũng không hề muốn biết, với thân phận của cậu đây lẽ ra chính là cơ hội truyền tất cả tư liệu cơ mật về tổng bộ, cũng không biết vì cái gì cậu lại không làm như vậy, cậu cũng không hề suy nghĩ đến nguyên nhân sâu xa đó, có lẽ nhiệm vụ tướng quân giao cho cậu cũng không phải đánh cắp số tư liệu này, hơn nữa cậu lẻn vào hệ thống máy tính chỉ muốn gửi báo cáo cho tướng quân biết các mảnh tên lửa khí độc đã được phá hủy mà thôi.

    Sở Lăng vừa đánh xong bản báo cáo định gửi đi, đột nhiên nghe được âm thanh trầm ổn của Alex ở phía cửa: “Lăng, em đang làm gì?”

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 24
    Ngón tay Sở Lăng đang lướt trên bàn phím nhất thời cứng đờ, cậu không nghĩ Alex lên đây nhanh như vậy, anh ta không phải đang họp sao? Đương nhiên cậu sẽ không bao giờ đoán được Alex vì cậu mà vất bỏ cả phòng hội nghị cùng nhóm thuộc hạ sang một bên để chạy lên.

    Alex đi đến bên cạnh Sở Lăng, nhìn lên màn hình: “Làm gì? Gửi tin cho tướng quân của em sao? Ngô, có thể giải được mật mã tôi thiết lập, Lăng, em quả thực không đơn giản.”

    Sở Lăng chỉ có thể cứng ngắc thân thể ngồi yên một chỗ, cậu bị bắt được tại hiện trường, còn gì để nói đâu?

    Alex dường như không có dấu hiệu tức giận, nhìn lên màn hình nhẹ nhàng thì thầm: “Toàn bộ tên lửa khí độc đã bị hủy, nhiệm vụ hoàn thành. Tôi bị rơi vào tay đối thủ, không cần phái người tới đây, tôi sẽ tự tìm cách trốn thoát.”

    Alex khẽ cười một chút: “Lăng, sao lại không cho tướng quân phái người tới cứu?” Vừa nói vừa khom người tiến sát đến bên tai Sở Lăng: “Còn có, em nghĩ rằng mình có cơ hội thoát khỏi nơi này sao?”

    Sở Lăng mím môi, hơi lắc mình né tránh khỏi đụng chạm với Alex.

    Alex cười cười, đứng thẳng dậy, nhàn nhã tựa bào bàn đối mặt với Sở Lăng đang ngồi trên ghế da: “Lăng, em chắc chắn đoán được trên máy tính của tôi có rất nhiều tư liệu cơ mật, ví dụ như công nghiệp quân sự của tôi bố trí ở đâu, tôi cùng các công ty nổi danh trên thế giới có các vụ giao dịch bí mật gì, tình báo của tôi về các khám phá vũ khí mới nhất, phương pháp tìm kiếm kỹ thuật chế tạo cùng nguyên liệu, đối tượng giao dịch súng đạn, hay danh sách người mua của tôi trên toàn thế giới, còn có…” Nói tới đây, Alex hạ thấp người tiến sát về phía Sở Lăng: “Còn có 6 quả tên lửa khí độc-nghiên cứu mới nhất của nước Mỹ sao lại đến tay tôi, rốt cuộc là ai có thể lọt qua hàng bảo vệ nghiêm ngặt đem bí mật này vận chuyển đến tay tôi, em thật sự không muốn biết sao?”

    Sở Lăng khép nhẹ hàng lông mi dài, né tránh ánh mắt Alex, lạnh lùng quay đầu đi.

    Alex dừng lại trước mặt Sở Lăng, khóe miệng thủy chung vẽ thành một mạt cười: “Lăng, không dễ dàng gì mới xâm nhập được vào máy tính của tôi, vì sao không mở số văn kiện bí mật này ra nhìn một chút? Có lẽ em nên gửi tất cả số văn bản này về quân đội Mỹ. Tướng quân của em nhất định rất có hứng thú với số tài liệu này, vì cái gì em không làm như vậy? Tôi có thể cao hứng xem đây là em bảo vệ tôi sao?

    Sở Lăng nhanh chóng ngẩng đầu lên tức giận liếc nhìn Alex, trong ánh mắt lại vô tình biểu lộ một chút bối rối, hừ lạnh nói: “Đừng tự mình đa tình, tôi chỉ không kịp làm như vậy mà thôi.”

    Alex lại càng cười lớn hơn nữa, lại hạ thấp người hơn một chút: “Lăng, em không phát hiện ra thái độ em nói chuyện với tôi có chút thay đổi sao? Tôi thích khẩu khí thất thường này của em, có thể thấy được chúng ta ngày càng thân mật hơn.”

    “Anh…” Sở Lăng bị cái loại khẩu khí tự cho mình đúng của Alex làm tức giận đến á khẩu, chỉ có thể oán hận quay đầu đi.

    Alex nhìn thấy Sở Lăng trong lúc vô ý để lộ ra vẻ mặt giận dỗi vô cùng đáng yêu không khỏi bật cười thành tiếng: “Lăng, tôi chính là nói thật, chỉ cần em muốn bất luận là văn kiện bí mật gì, tôi cũng có thể đưa cho em, cho dù em thật sự gửi về tổng bộ nước Mỹ, tôi cũng không quan tâm.”

    Sở Lăng do dự một chút, nhịn không được quay đầu lại hỏi: “Anh không lo lắng một khi tư liệu cơ mật bị tiết lộ sẽ nguy hiểm sao?”

    Alex phóng khoáng mỉm cười: “Tôi có gì cần phải lo lắng? Dựa theo thông lệ chính trị Mỹ, chính phủ Mỹ căn bản sẽ không thừa nhận thân phận cùng nhiệm vụ em đang thực hiện, dĩ nhiên nếu bọn họ có được số tư liệu này cũng có thể có được một số cớ để đối phó tôi, nhưng những việc này có quan hệ gì? Bọn họ không có khả năng chỉ vì chút vấn đề này mà phái quân đội đến, nhiều lắm là phái một vài người chuyên tiến hành các nhiệm vụ như em đến mà thôi, đối với tôi cũng không tạo thành uy hiếp gì. Hơn nữa, nước Mỹ có nhiều toan tính? Lấy cả thế giới làm người bảo vệ cho mình, luôn phản đối các quốc gia có các loại vũ khí gây sát thương phạm vi rộng, lợi dụng cớ này để tiến hành kiểm tra quân sự, mà bản thân lại không hề đình chỉ các hoạt động nghiên cứu vũ khí sinh học hay các công trình vũ khí nguy hiểm khác,người buôn bán vũ khí lớn nhất trên thế giới chính là tổng thống Mỹ, ít nhất có hơn phân nữa số vũ khí trong tay tôi đến từ Mỹ, em không biết chuyện này quả thật rất châm chọc? Lăng, tôi có thể nói cho em biết, trong quân đội và chính phủ cao cấp Mỹ đều có tình báo chuyên cung cấp thông tin kỹ thuật cùng vận chuyển các loại vũ khí bí mật, mối quan hệ này cực kỳ rắc rối, ví dụ như khi bọn họ gặp rắc rối khi bán vũ khí cho một quốc gia nào đó, sẽ nhờ tôi cung cấp tin tức cùng trợ giúp trong khi giao dịch, đơn giản vì đối tượng của họ chính là quốc gia đối địch, mà tôi hàng năm nhận được tiền bọn họ bí mật hối lộ lên đến 8 chữ số hàng đôla, với lí do này em cho là tôi sợ bọn họ sao?”

    Trong con ngươi đen tuyền của Sở Lăng lộ ra vài phần tò mò, nhưng không bị lời nói của Alex chọc giận, tuy rằng lớn lên ở nước Mỹ, hơn nữa còn nhận chức trong quân đội hải quân nhưng dù sao cậu cũng không phải người Mỹ, sâu trong nội tâm rất khó có được cảm giác nhận thức dân tộc này, vì thế đối với ngôn luận công kích của Alex cũng không cảm thấy chói tai hay khó chịu, huống hồ trong lòng hắn hiểu rõ những lời nói của Alex toàn là sự thật.

    Hoàn 21-24

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây