Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 53-56

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 53

    Sở Lăng chìm đắm trong nụ hôn kịch liệt của Alex tới mức hít thở không thông, không tự giác nắm lấy vạt áo anh, cảm giác muốn xụi lơ tựa vào lồng ngực rắn chắc, một tia lí trí còn sót lại trong đầu cố gắng vùng vẫy cảnh báo chính mình không thể cứ chìm đắm như vậy, tuyệt đối không thể…

    Alex cuối cùng cũng buông Sở Lăng sắp nghẹt thở ra, dời môi hôn lên hai gò má và lỗ tai, dùng âm thanh khàn khàn mị hoặc nói bên tai cậu: “Lăng, đêm nay tôi muốn ở lại, tôi quả thực rất nhớ em, tôi muốn em, muốn đến mức sắp phát điên. Lăng, đồng ý đi, đừng đuổi tôi nữa, được không?”

    Sở Lăng mơ mơ màng màng tựa vào lồng ngực Alex, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay Alex đã vói vào bên trong quần áo chạm vào da thịt, đầu óc cậu lập tức minh mẫn lại, không khỏi cả kinh, đồng thời cũng cảm nhận được bàn tay Alex đã tuột xuống hông, âm mưu muốn cỡi bỏ thắt lưng của cậu.

    Sở Lăng dùng hết toàn lực đẩy mạnh Alex ra, vội vàng thối lui về sau, theo bản năng chụp lấy vạt áo mình, sợ hãi nhìn anh, liên tục lắc đầu. Tuy rằng cậu đã hiểu rõ trái tim mình, nhưng cậu không có cách nào quên được nỗi thống khổ ngày đó, bị Alex xâm phạm đau đớn vô cùng tới mức cậu muốn ngất đi, cho dù hiện tại đã yêu thương Alex, nhưng không có biện pháp tha thứ cho anh, cũng tuyệt đối không muốn tiếp nhận một lần nữa.

    Sở Lăng sợ hãi thối lui tới tận cửa sổ, nhìn Alex đang chậm rãi tiến về phía mình, căng thẳng khiến hắn không tự chủ thở hổn hển, con ngươi đen trong suốt tràn ngập sợ hãi và cự tuyệt.

    Alex nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cảm thấy thân thể cậu đang cứng đờ, bất giác lại hối hận chính mình quá thô bạo tạo thành ấn tượng ác liệt với cậu. Anh nhẹ nhàng kéo chặt Sở Lăng vào lòng, đau đớn cảm nhận được sự run rẩy của cậu, ôn nhu nói: “Lăng, xin em tin tưởng tôi một lần được không? Tin tôi thật lòng yêu em, tin tôi sẽ không tổn thương em, tin tưởng tôi, được không?”

    Sở Lăng trong lòng Alex vẫn cứng ngắc thân thể, bất luận anh nói thế nào cũng không thể trầm tĩnh lại, cuối cùng vẫn khàn khàn phát ra âm thanh chống cự: “Không, buông ra.”

    Alex âm thầm cười khổ một chút, đang muốn an ủi cậu, bổng nhiên nghe thấy âm thanh từ bộ đàm truyền ra, là giọng của Ray: “Alex, Alex.”

    Alex giật mình một chút, anh đã sớm giao toàn bộ công việc làm ăn cho Ray xử lý, nếu không có chuyện quan trọng, chắc chắn sẽ không gọi mình khuya như vậy.

    Sở Lăng thừa dịp Alex đang do dự giãy ra khỏi ôm ấp của anh, né tránh ra phía xa.

    Alex cũng phải tạm gác lại chuyện này, xoay người bước tới bàn cầm lấy bộ đàm: “Ray, có chuyện gì?”

    Ray vội vàng nói: “Alex, phát hiện có người xâm nhập, hơn nữa tuyệt đối không phải là người bình thường, nếu tôi đoán không sai, chính là người của quân đội Mỹ. Chờ một chút… Arthur, tình huống thế nào?… Alex, tốt nhất anh nên lập tức xuống nhìn xem.”

    Alex bình tĩnh nói: “Tôi đã biết.”

    Sở Lăng ở bên cạnh nghe hết đoạn đối thoại của hai người, cảm thấy rất khiếp sợ, đây là chuyện gì? Cậu không phải đã báo cáo với tướng quân tên lửa khí độc đã được phá hủy, không cần phái thêm người tới đây rồi sao?

    Alex quay đầu nhìn về phía Sở Lăng: “Lăng, xem ra em rất được tướng quân coi trọng, quả thực phái người tới cứu.”

    Sở Lăng không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể sững sờ nhìn Aex đi về phía cửa chuẩn bị tiến ra ngoài, dưới tình thế cấp bách vội vàng kêu lên: “Alex…”

    Alex quay đầu lại, Sở Lăng lại cứng họng, không biết nên mở miệng nói như thế nào.

    Alex hiểu rõ mỉm cười nói: “Lăng, muốn theo tôi xuống dưới sao?”

    Sở Lăng do dự nhăn mày kiếm, kiềm không được cụp làn mi xuống, không có trả lời.

    Alex sủng nịch lắc đầu cười, một tay mở của phòng, một tay vươn về phía Sở Lăng: “Lăng, lại đây.”

    Sở Lăng ngẩng đầu nhìn Alex, trên mặt vẫn còn biểu tình do dự như trước, tựa hồ muốn đi lại nắm lấy tay anh lại có chút không muốn.

    Alex vẫn duỗi tay như cũ: “Lăng, đi theo tôi, em có thể lập tức biết được có phải chiến hữu của em hay không.”

    Sở Lăng âm thầm cắn răng thật chặt, cuối cùng cũng bước qua, Alex nắm lấy tay cậu, kéo ra khỏi phòng.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 54
    Trong phòng kiểm soát vô cùng rộng rãi, Ray và vài tên vệ sị đứng trước hàng trăm màn hình theo dõi, nhìn thấy Alex và Sở Lăng đi vào Ray cũng không cảm thấy bất ngờ: “Alex, các camera theo dõi phía sau trang viên đã bị phá hủy, trời quá tối không xác định được có bao nhiêu người. Số người chết bên chúng ta cũng chưa xác định được, bất quá có hơn mười bảo tiêu mất liên lạc, đối phương gặp ai cũng không lưu lại con đường sống, chúng ta căn bản không nhận được báo cáo. Tốc độ di chuyển của đối phương rất nhanh, thủ pháp rất khéo léo, theo vị trí camera bị phá hủy thì đối phương đang hướng lên lầu một, tuy là phạm vi trang viên rất rộng lớn, bọn họ muốn tiến vào lầu chính phải cần chút thời gian, nhưng cũng không kéo dài được lâu lắm.”

    Alex ngồi xuống chiếc ghế kim loại đặt trước màn hình theo dõi, nhàn nhạt nói: “Đúng là tác phong của bộ đội đặc chủng, bọn họ hẳn là vì Lăng mà đến đi.”

    Ray liếc mắt nhìn Sở Lăng đang chăm chú nhìn màn hình theo dõi: “Chín phần đúng là như vậy, bởi vì gần đây chúng ta cũng không có xung đột gì với chính phủ, trừ bỏ cái này, tôi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác.”

    Alex ngẩng đầu nhìn Sở Lăng mỉm cười: “Lăng, lại đây ngồi.”

    Sở Lăng chần chờ một chút, cúi cùng cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Alex.

    Alex nói: “Ray, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

    “Tôi đã phái một người có tướng mạo tương tự như Jason ở tầng hầm chờ bọn họ tới cứu, hơn nữa các vệ sĩ cũng nhận được lệnh của tôi, chỉ cần mục tiêu của họ chính Jason sẽ lập tức báo cáo.”

    Alex hơi hơi cười lạnh một chút: “Tốt lắm, tôi sẽ chờ bọn họ tự nhảy vào bẫy.”

    Hai tay Sở Lăng bất giác nắm chặt tay vịn, tâm rối thành một nùi.

    Ray bỗng nhiên chỉ vào màn hình theo dõi: “Mau nhìn xem, đại sảnh.”

    Ánh mắt mọi người đều tập trung lên màn hình, trong một góc khuất của cầu thang xuất hiện bốn người mặc quân phục được trang bị đầy đủ, một người trong số đó đột ngột ngẩng đầu lên phát hiện camera dấu trong một góc kín, không khỏi căm tức lớn tiếng nguyền rủa, xem khẩu hình thì anh ta nói “đáng chết!”

    Sở Lăng đột nhiên đứng dậy kêu lên: “Andy!”

    Cùng lúc đó ba người còn lại bên cạnh Andy cũng ngẩng đầu nhìn thấy camera quan sát, Andy nhanh chóng nhảy lên tay vịn cầu thang, thả người đạp lên vách tường, mượn lực ngảy lên đạp vỡ camera, hình ảnh trên màn hình lập tức biến mất.

    Sở Lăng nhìn chằm chằm màn hình đã tối đen lẩm bẩm: “Tony, Kay, Harry.”

    Alex hơi nhướng mày nói: “Lăng, bọn họ đều là chiến hữu của em trong bộ đội đặc chủng sao?”

    Sở Lăng siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt.

    Ray nhìn thoáng qua Sở Lăng, do dự một chút: “Alex, sau khi con mồi rơi vào bẫy thì xử lý thế nào?”

    Alex lãnh đạm nói: “Như quy củ.”

    Ray nói: “Được, tôi đã biết.” Sau đó dẫn thuộc hạ đi ra cửa.

    Sở Lăng vội vàng kêu lên: “Không, chờ một chút.”

    Ray dừng lại, quay đầu hỏi: “Jason, cậu gọi tôi sao?”

    Sở Lăng do dự một lúc mới lên tiếng: “Đúng vậy.”

    Ray liếc mắt nhìn Alex một cái, mỉm cười nói: “Jason, đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với tôi.”

    Sở Lăng hỏi: “Quy củ ra sao?”

    Ray cười tiếp tục liếc mắt nhìn Alex: “Quy củ từ trước tới giờ, bất cứ ai xâm nhập vào nơi này đều xem là địch nhân giết không cần hỏi.”

    Sở Lăng trong lòng kinh hãi, lập tức quay đầu lại hỏi Alex: “Là thật sao?”

    Ngón tay Alex chậm rãi gõ xuống tay ghế kim loại: “Lăng, em hẳn cũng biết, ngoại trừ em, không có ai xông vào nơi này có thể sống sót rời khỏi.”

    Sở Lăng khiếp sợ nhìn Alex, nhất thời không thể nói được gì.

    Alex nói: “Ray, anh nên đi hảo hảo đón tiếp những vị khách không mời mà đến.”

    Ray nói: “Tốt.” Sau đó lại quay người muốn đi tiếp.

    Sở Lăng kiềm không được vội vàng đuổi theo kêu lên: “Không, đừng đi.”

    Ray dừng chân quay đầu lại, có chút buồn cười nói: “Jason, tôi cũng không phải người ra lệnh, cậu đừng làm khó tôi như vậy?”

    Sở Lăng quay lại đối mặt với Alex: “Alex, đừng giết bọn họ.”

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 55
    Alex chậm rãi đứng dậy: “Lăng, trong lòng em hiểu rất rõ, nhiệm vụ bọn họ nhận được giống như em, là tới giết tôi. Nếu tôi cho bọn họ một con đường sống, em cho rằng bọn họ cũng sẽ nương tay với tôi sao?”

    Sở Lăng bất giác á khẩu không trả lời được.

    Ray nói: “Alex, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, anh quyết định thế nào.”

    Alex còn chưa mở miệng, Sở Lăng đã ngẩng đầu đối diện với ánh mắt anh, thấp giọng nói: “Xin anh.”

    Alex chăm chú nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, con ngươi xinh đẹp tràn ngập cầu xin, rốt cuộc bất đắc dĩ than nhỏ nói: “Ray, tạm thời bắt sống giam lại.”

    Ray thấy Alex cuối cùng cũng không đành lòng làm trái yêu cầu của Sở Lăng cũng không cảm thấy bất ngờ, nhún vai nói: “Alex, anh quả thực ngày càng nhân từ.” Sau đó dẫn thuộc hạ rời khỏi.

    Sở Lăng nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu tránh đi ánh mắt của Alex, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”

    Alex di chuyển tới gần, cầm lấy một bàn tay cậu: “Em tính cảm tạ tôi như thế nào?”

    Tim Sở Lăng bắt đầu đập dồn dập, dùng sức rút tay về, vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn Alex, âm thầm hít sâu, cố gắng giữ cho âm thanh mình vẫn còn bình tỉnh: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”

    Alex vươn tay đặt bên hông cậu, khẽ cười nói: “Đương nhiên, dù sao thì tôi cũng không phải quân tử gì, có cơ hội lại không dùng không phải quá ngu ngốc sao?”

    Sở Lăng trong lòng cứng ngắc một chút, cuối cùng lấy tay đẩy Alex ra, quay đầu né tránh ánh mắt anh.

    Alex nhìn hắn một chút, một lần nữa kéo hắn ngồi xuống ghế: “Lăng, tôi có thể tạm thời không giết họ, nhưng em phải nhớ kĩ, tôi tuyệt đối không cho phép em rời khỏi tôi, nếu bọn họ có ý đồ muốn đem em đi, tôi nhất định sẽ không nương tay, đến lúc đó em đừng trách sao tôi độc ác.”

    Sở Lăng nhìn thấy đám vệ sĩ đang vội vàng chạy tới chạy lui trên màn hình, cậu hiểu được Ray đang chỉ đạo bọn họ lắp đặt cạm bẫy hiểm ác, chiến hữu của cậu đang từng bước đi vào đường cùng, mà cậu chỉ có thể ngồi một chỗ trơ mắt nhìn không có biện pháp, trong lòng rối loạn không ngừng suy nghĩ: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nên làm thế nào để giúp bọn Andy?”

    Alex cũng ngước nhìn màn hình lớn, khẽ cười: “Ray cho tới bây giờ chưa từng làm tôi thất vọng, chờ xem kịch vui đi.”

    Trong phòng im ắng một lát, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng súng âm ỷ, dễ dàng nhận ra hai bên đã bắt đầu khai chiến.

    Sở Lăng nghe thấy tiếng súng không ngừng truyền tới, ngực không nhịn được hơi phập phồng, bỗng nhiên đứng bật dậy chạy ra ngoài.

    Alex cũng vội đứng dậy kéo cậu lại: “Lăng, em muốn đi đâu?”

    Sở Lăng dùng sức muốn giãy ra: “Tôi muốn xem hình huống ở đó, xác định xem có phải bọn họ đang gặp nguy hiểm hay không.”

    Alex dùng thêm sức, kéo Sở Lăng vào ngực: “Không được, em không thể đi.”

    Sở Lăng vừa vội vừa giận không ngừng vùng vẫy, kêu lên: “Buông, để tôi đi.”

    Con ngươi xanh biếc của Alex hiện lên một chút hàn quang, trầm giọng nói: “Lăng, tôi không muốn em nghĩ về người khác, trong lòng em chỉ có thể nghĩ tới tôi.” Nói xong cúi đầu hôn lên môi Sở Lăng, hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt không cho phép cậu vùng vẫy, đầu lưỡi cạy mở hàm răng tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi đối phương ép buộc cậu phải dây dưa cùng một chỗ, không chút buông lỏng kích thích cậu, tham lam mút vào hương vị mê người, mùi vị này không lúc nào làm anh cảm thấy đủ.

    Dưới nụ hôn cuồng nhiệt của Alex, Sở Lăng đừng nói có thể vùng vẫy, muốn giữ vững một tia tỉnh táo đã vô cùng khó khăn, nụ hôn nóng bỏng xâm nhập vào linh hồn cậu, cướp đoạt hô hấp, cậu cảm giác đầu lưỡi đang quấy đảo trong miệng đang chiếm lấy hết không khí mà cậu đang sở hữu, cậu cảm thấy chính mình hít thở vô cùng khó khăn, ngay cả khe hở giữa nụ hôn để hô hấp còn không kịp, đâu còn sức lực để phản kháng?

    Alex rốt cuộc cũng rời khỏi môi cậu, Sở Lăng thân bất do kỷ xụi lơ trong lòng anh mà thở hổn hển, hơi nóng bốc lên khiến cậu trong nhất thời không thể suy nghĩ được gì.

    Alex ôm thấy thân mình vô lực của Sở Lăng, thấy chính mình có ảnh hưởng to lớn tới cậu như vậy liền cảm thấy rất đắc ý.

    Cánh tay anh nâng cằm Sở Lăng lên, nhìn thấy đôi môi anh đào hồng nhạt bị mình hôn càng trở nên gợi cảm bội phần, so với hoa anh đào rực rỡ nhất của tháng ba còn có màu sắc mê người hơn, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện vài tia đỏ bừng nhàn nhàn, con ngươi đen xinh đẹp sâu sắc bị một tầng hơi nước trong suốt bao phù, sáng ngời lóng lánh như một vì sao lại vừa mập mờ như mộng như ảo, không có tức giận, không có oán hận, thậm chí cũng không có sự lạnh lùng xa cách quen thuộc, chỉ có sự ngượng ngùng bối rối không kịp che dấu, vô cùng mê người.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 56
    Đôi mắt của Alex trong nháy mắt trở nên xanh biếc sâu sắc hơn bao giờ hết, từ một đại dương mênh mông yên tĩnh chuyển thành một cơn bão khuấy động sâu xuống lòng đại dương.

    Anh biết Sở Lăng đang chìm trong những giây phút bối rối ngắn ngủi, mới có thể để lộ ra bản tính ngây ngô yếu ớt, nhưng biểu tình chỉ có trong vài giây đồng hồ này cũng đủ để Alex cam tâm tình nguyện trả bằng bất cứ thứ gì anh sở hữu, nếu không phải chính mình đã cố gắng kéo lại một tia lí trí cuối cùng, chỉ sợ anh đã điên cuồng lập tức áp cậu vào tường mà muốn cậu.

    Alex si mê nhìn Sở Lăng, nếu có thể giữ mãi giờ phút này, nhìn cậu cả một đời cũng không cảm thấy buồn chán, hai vì sao đen tuyền xinh đẹp đã chiếm chọn linh hồn anh, không còn lạnh băng hay oán hận khiến tim anh đập như điên, huyết mạch sôi trào, chỉ cần chạm nhẹ vào ánh mắt thuần khiết đó, tất cả những ý chí sắt đá của anh liền tan biến thành nước.

    Alex cẩn thận đem Sở Lăng ôm vào lòng một lần nữa, hạnh phúc xen lẫn thống khổ nói: “Lăng, tôi yêu em đến phát điên. Vĩnh viễn tôi sẽ không để em rời đi, vĩnh viễn không, tuyệt đối không.”

    Sở Lăng từ từ tỉnh táo lại, khiếp sợ nhận ra bản thân mình trong phút chốc đã chìm đắm trong cảm xúc, không khỏi nằm trong ngực Alex nhắm chặt mắt lại. Thì ra… sau khi yêu thương một người, trái tim biết yêu liền không thể ngừng lại, chỉ có thể tiếp tục không ngừng tiến tới, hơn nữa mỗi ngày lại càng nhiều hơn, đến mức phá nát cả ý chí kiên định của mình, mà cậu cũng không còn sức lực nào để cản lại…

    Sở Lăng tuyệt vọng không dám mở mắt, cậu chẳng những yêu Alex, hơn nữa còn yêu sâu sắc, nhưng mà… tất cả những điều này không nên phát sinh, tình yêu này không nên tồn tại, bọn họ tuyệt đối không có tương lai, nếu còn tùy ý để mặt nó ngày càng mạnh mẽ hơn thì kết cục chỉ có thể đi tới bi kịch…. Trời ơi, có ai chỉ cậu nên làm thế nào không? Chẳng lẽ muốn cậu cứ trơ mắt nhìn tình yêu đầu đời đi tới con đường hủy diệt sao? Lần đầu tiên động tình, lần đầu tiên biết yêu một người, lại là một tình yêu bị ngăn cấm, bị thế giới phản đối,cứ vậy… khiến người ta đau đớn vô cùng.

    Sở Lăng cắn chặt môi, cuối cùng quyết định—— cậu phải đi, phải rời khỏi nơi này, rời xa Alex. Nếu cậu đã không thể thu hồi lại tình yêu dành cho Alex, thì chỉ còn cách bỏ đi, cho dù cả đời này cậu cũng không thể quên đi hay ngừng yêu anh, cậu nhất định phải đi, đem theo bí mật về tình yêu cấm kỵ này chôn vùi vĩnh viễn, rời đi người cậu yêu nhất đời này, cũng là người duy nhất…

    Alex ôm Sở Lăng, áp lên mặt cậu, đôi lam mâu hơi khép lại, chỉ hi vọng thời khắc ấm áp này có thể kéo dài mãi, anh nguyện ý ôm cậu đến hết cuộc đời này, chỉ cần có cậu bên cạnh, cái gì anh cũng không cần nữa.

    Alex say mê chìm đắm trong khoảnh khắc Sở Lăng im lặng ngoan ngoãn hiếm có, nếu lần này cậu không đẩy anh ra, cũng không có phản kháng hay nỗi giận thì cứ ôm cậu như vầy tốt lắm. Cảm giác rất thoải mái, anh không muốn nghĩ tới lý do vì sao cậu lại ngoan ngoãn như vậy, cũng không muốn lãng phí thời gian để quan sát xem biểu tình cậu có chút nào khác thường, anh chỉ muốn hảo hảo hưởng thụ giây lát ấm áp khó có được này, những chuyện khác cũng không còn quan trọng.

    Không biết qua bao lâu, Sở Lăng rốt cuộc nhẹ nhàng đẩy Alex ra, cậu cảm thấy mặt mình nóng quá, chắc chắn mặt mình đang rất đỏ, điều này càng khiến cậu lúng túng không dám ngẩng đầu lên.

    Alex say mê nhìn Sở Lăng cúi đầu im lặng, hơi cúi người tới gần bên tai cậu nói: “Lăng, trước đây tôi đã nói qua bộ dáng em thẹn thùng rất đáng yêu chưa?”

    Sở Lăng bất giác lui về phía sau, vẫn như trước không ngẩng đầu nhìn Alex, chỉ cảm thấy hai tai mình cũng bắt đầu nóng rần lên.

    Alex theo sát bước chân Sở Lăng, tay nâng cằm cậu lên, mỉm cười nhìn thấy cậu cụp làn mi dài xuống trốn tránh ánh mắt mình, nghiêng người khẽ hôn lên môi cậu một cái, hai tay đặt lên vai cậu, đem chóp mũi mình cạ nhẹ mũi đối phương, thấp giọng nói: “Lăng, em đã không còn oán hận tôi, thậm chí… có lẽ đã bắt đầu thích tôi, có phải hay không? Lăng, nói cho tôi biết, cho dù chỉ có một chút xíu nào thích tôi thôi cũng nói cho tôi biết được không?”

    Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chân dồn dập và tiếng đập cửa, tiếng Ray vang lên: “Alex.”

    Sở Lăng đột ngột tỉnh táo lại, lập tức từ trong lòng Alex lui ra, Alex than nhỏ, đành phải buông cậu ra trước: “Vào đi.”

    Ray đẩy cửa đi vào nói: “Alex, cạm bẫy chúng ta lắp đặt thành công rồi, bọn họ sau khi đi vào đã bị bao vây, nhốt ở đó, hiện tại đã bắt tất cả xuống phòng giam.”

    Alex thấy Sở Lăng ngẩng đầu lên, hai hàng mày kiếm nhíu lại liền hỏi: “Tình trạng đối phương thế nào?”

    Ray đáp: “Tổng cộng có bốn người, chỉ có một người bị thương nhẹ, hiện tại đang nhốt ở phòng giam. Bởi vì anh muốn bắt sống, nên bên chúng ta lại tổn thất hơn ba mươi người.” Ray nói tới đoạn này thì cố ý thở dài: “Gần đây chúng ta toàn hao binh tổn tướng như vậy, nếu còn tiếp tục kéo dài như vậy tôi sợ chúng ta không chống đỡ nỗi.”

    Hoàn chương 53-56.

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây