Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 69-72

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 69

    Alex rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Sở Lăng trong lòng mình, con ngươi đen mơ màng như những chấm nhỏ đang chớp sáng trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, xinh đẹp, thần bí, lại mang theo một loại ưu thương không thể giải thích, ưu thương khiến cậu khổ sở.

    Alex bất giác nhíu nhẹ mày kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má mịn màng đang tái nhợt, hỏi: “Lăng, em có tâm sự gì sao? Sao nhìn em lúc nào cũng có vẻ không vui?”

    Sở Lăng khẽ khép lại hàng mi dài, che khuất đôi mắt luôn tiết lộ ra cảm xúc của mình, không nói gì, chỉ hơi lắc đầu.

    Alex chăm chú nhìn cậu một lát, còn tưởng rằng cậu chưa chấp nhận mình hoàn toàn, cũng không ép hỏi tiếp, ngón tay đặt trên đôi môi anh đào phấn nộn lưu luyến cọ xát, nhịn không được lại cúi đầu hôn cậu một chút: “Nếu không muốn ngủ sớm, em có thể xem sách hoặc TV, buổi tối tôi lại gặp em, được không?”

    Sở Lăng vẫn rủ mắt xuống, không dám tiếp xúc ánh mắt của Alex, giọng nói ôn nhu ấm áp đầy quan tâm của anh hoàn toàn là dành cho tình nhân mà mình vô cùng yêu thương, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ đáp lại anh một chút nào, điều này khiến cho cậu nhớ lại một câu nói của Alex: ‘Lăng, kỳ thật em so với tôi còn tàn nhẫn hơn.’.

    Sở Lăng cúi đầu ngày càng thấp, bên môi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, tình yêu khiến cho trái tim con người ta thay đổi nhiều vậy sao? Rõ ràng mọi chuyện đều do Alex áp bức, căn bản không nằm trong sự kiểm soát của cậu, từ đầu đến cuối đều là thụ động bất đắc dĩ, nhưng vì cái gì bây giờ cậu lại cảm chính mình có chút nhẫn tâm? Việc này không phải rất kỳ quái sao?”

    Alex ôm Sở Lăng một chốc lát mới lưu luyến buông cậu ra rời khỏi phòng ngủ.

    Sở Lăng đứng tại chỗ hồi lâu, ngơ ngẩn nhìn cửa phòng như bị thôi miên—— cậu còn chưa rời đi, trái tim đã bắt đầu cảm thấy nhớ, nhớ cái ôm ấm áp và nụ nôn nồng nhiệt, nhớ tới ánh mắt của anh, nhớ tới những câu chuyện tiếu lâm anh kể, nhớ tất cả về anh….

    Trời ạ, đây là con người trước nay luôn vô tình sao? Thời gian vài ngày này, Alex đã thay đổi cậu thành công, chẳng những khiến cậu yêu anh, càng làm cậu bắt đầu thân bất do kỷ không muốn rời xa anh, thậm chí không nỡ ra đi…

    Sở Lăng siết chặt hai nắm tay, cánh môi mỏng nhếch lên. Đáng sợ thật, chỉ trong một thời gian ngắn Alex đã tiến xa tới mức độ này, cậu tuyệt đối không thể ở lại, cậu phải chạy đi, nếu không… không chỉ có trái tim bị mắc kẹt, ngay cả cuộc sống của cậu cũng hoàn toàn bị Alex đánh bại.

    Lúc ăn bữa sáng, Alex và Ray đang bàn bạc phương pháp vận chuyển máy bay chiến đấu xuất nhập cảnh.

    Sở Lăng vẫn cúi đầu im lặng ăn cháo thịt nạc trứng muối mình yêu thích nhất, sau khi Alex biết cậu thích món này thì bữa sáng được giữ cố định một món, các bữa còn lại cũng đều là món Trung Quốc, có đủ các loại kiểu dáng hương vị, nhìn vào có thể dễ dàng nhận ra Alex nuông chìu cậu nhiều cỡ nào.

    Xong bữa sáng, Alex nói tạm biệt với Sở Lăng xong liền dẫn theo Arthur vội vàng lên xe rời đi.

    Ray vẫn được giữ lại như trước, cùng Sở Lăng đứng trên bậc thang ở tiền sảnh nhìn dòng xe đen nối đuôi nhau chạy ra đại môn.

    Ray quay đầu lại nhìn Sở Lăng đang ngơ ngẩn nhìn hướng đoàn xe rời khỏi, trong mắt không dấu được vẻ lưu luyến.

    Ray khẽ mỉm cười, xem ra cuối cùng Alex cũng được đáp lại, cười nói: “Jason, từ khi cậu tới đây, Alex bất luận đi đàm phán kinh doanh gì cũng không bao giờ đem tôi theo, xem ra tôi cũng nên cảm ơn cậu khiến cho công việc của tôi thoải mái hơn nhiều.”

    Sở Lăng thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa, vẫn im lặng chống đỡ.

    Ray khẽ nghiêng đầu tò mò nhìn Sở Lăng, tuy cậu luôn lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng ánh mắt hoàn mỹ và khí chất vô cùng đặc biệt quả thực rất thu hút người khác. Ngay cả anh hiện tại cũng rất thích Sở Lăng, đương nhiên không phải loại thích của Alex mà giống như thích có một người bạn xinh đẹp. Hôm qua Gore phải rời khỏi trang viên còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối vì không thể tiếp tục gặp gỡ Sở Lăng, lải nhải oán hận Sở Lăng không chịu để ý tới ông.

    Ray lại hỏi: “Jason, cậu muốn đi dạo trong hoa viên không?”

    Sở Lăng vẫn như trước lãnh đạm không để ý tới.

    Ray đã quen với sự lạnh lùng của cậu, nhún vai không để ý tới, xoay người đi vào đại sảnh.

    Sở Lăng chậm rãi bước xuống bậc thang, cậu biết gara có rất nhiều xe, nhưng phiền phức lại không có chìa khóa, tuy rằng cậu có thể khởi động xe không cần dùng tới chìa khóa, nhưng chắc chắn khoảng thời gian đó đủ để đám vệ sĩ chạy tới ngăn cản.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 70
    Sở Lăng chậm rãi đi trong trang viên, vệ sĩ cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên có người đi ngang qua cũng không hỏi đến cậu. Alex biết hắn không thích gặp gỡ nhiều người nên đã phân phó thuộc hạ không cần canh gác dày đặt khắp nơi, phần lớn vệ sĩ đều tập trung ở đại môn và vị trí công tác của mình.

    Sở Lăng vừa đi dạo vừa suy nghĩ làm thế nào rời khỏi, vệ sĩ canh gác ở cổng rất nghiêm ngặt, chỉ sợ khó mà xông ra ngoài, khắp nơi lại có người tuần tra, muốn trộm một chiếc xe cũng không dễ dàng.

    Sở Lăng bỗng nhiên dừng chân lại, nhìn thấy một chiếc xe vừa mới chạy vào đại môn, đứng cách cậu không xa lắm, một vài tên vệ sĩ đứng gần chiếc xe nói chuyện.

    Sở Lăng quay đầu nhìn lại phía sau, trong trang viên không có ai, Ray cũng đã trở lại phòng làm việc, cậu hít sâu một hơi, liền bước nhanh tới chiếc xe kia.

    Một vài tên vệ sĩ đứng bên cạnh xe phát hiện Sở Lăng đi tới, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.

    Tất cả mọi người trong trang viên đếu biết Boss tối cao đang yêu điên cuồng một người đông phương tuyệt đẹp có một đôi mắt đen thần bí, sự yêu thương nuông chiều của Alex dành cho người này đã lan truyền từ sớm, bất quá bình thường người này không bao giờ xuất hiện, cũng không ai có lá gan đi tiếp cận——một người có thể đánh trúng Alex lại không bị đánh trả lại, ai lại có gan chọc vào?

    Sở Lăng chạy tới bên cạnh, đám vệ sĩ đều kinh ngạc nhìn cậu, thấy cậu đi tới liền thân bất do kỉ dạt ra tránh đường.

    Sở Lăng đứng trước cửa xe, nhìn tên vệ sĩ đang ngồi trên ghế lái mỉm cười: “Mời cậu đi ra một chút được chứ?”

    Tên vệ sĩ quả thực ngoan ngoãn lập tức xuống xe, nói: “Ngài Jason, ngài cần gì ạ?”

    Sở Lăng vẫn mỉm cười như trước: “Tôi muốn thử một chút.”

    Tên vệ sĩ nghe vậy lập tức lui ra vài bước, Sở Lăng lập tức leo lên xe, nhanh chóng đóng cửa, nhấn chân ga phóng vọt lên như tên lửa, sau đó xoay một vòng quay đầu xe lại hướng về phía một vài tên vệ sĩ đang chạy tới.

    Đám vệ sĩ kinh hãi theo bản năng né khỏi hướng chiếc xe đang lao tới, Sở Lăng không hề dừng lại lướt qua mặt bọn họ phóng về phía đại môn.

    Qua hơn nữa dịp đám vệ sĩ mới bắt đầu phản ứng, tất cả đều bị đọa đổ mồ hôi lạnh, lập tức đuổi theo sau hét lớn: “Dừng xe, mau dừng xe!” Trò đùa gì đây? Nếu để Sở Lăng trốn thoái, ai cũng đừng hòng sống sót.

    Nhìn thấy chiếc xe không hề giảm tốc độ lao thẳng ra phía đại môn, đám vệ sĩ đều luống cuống tay chân, đồng loạt lấy bộ đàm ra hét lớn: “Ray, Ray, mau ra đây, Jason ….Jason… cậu ta trốn thoát”

    Đám vệ sĩ canh gác ở đại môn cũng nhìn thấy chiếc xe đang lao tới, còn không hiểu chuyện gì chiếc xe đã vọt tới trước mắt, lập tức có người nâng khẩu súng tiểu liên lên, lại nghe thấy đám vệ sĩ đuổi theo phía sau dùng bộ đàm hét lớn: “Đừng nổ súng, Jason, là Jason…”

    Sở Lăng nhìn chằm chằm đại môn trước mặt, cầm chặt tay lái, dưới chân dùng sức giẫm mạnh lên chân ga vọt thẳng qua, đám vệ sĩ trước cổng căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể lúng túng né qua một bên, cánh cổng sắt được trạm trỗ hoa văn tinh xảo bị một lực mạnh tông vào mở bung ra, phía sau là một mãnh hỗn độn va chạm và tiếng la hét qua bộ đàm, Sở Lăng nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của đám vệ sĩ.

    Trong một căn cứ bí mật cực lớn, một hàng máy bay kiểu mới được xếp thành hàng chỉnh tề, Alex toàn thân tây trang đen đứng chung với một vài người đại diện quân đội Iraq, Arthur và một vài tên vệ sĩ khác đứng cách đó không xa.

    Alex trầm ổn nói: ” Ông Kurt Bahan, còn vấn đề gì không?”

    Kurt Bahan hài lòng liên tục gật đầu: “Tốt lắm, không có vấn đề gì. Bây giờ tôi sẽ chuyển tiền sang tài khoản ông Savannah đã chỉ định.”

    Tùy tùng hai bên lập tức mở máy tính trên bàn.

    Một lát sau, Arthur nói: “Boss.” Đem máy tính xoay qua, đối diện với Alex.

    Alex lãnh đạm nhìn chuỗi số dài đang nhanh chóng thay đổi, ngay khi con số nhảy lên 240 triệu đô la mỹ, di động trong túi anh chợt vang lên.

    Alex nói: “Xin lỗi.” Lấy điện thoại bước ra vài bước, nói: “Ray…” Bỗng dưng hét lớn: “Cái gì? Anh lặp lại lần nữa…”

    Từ di động vang lên âm thanh lo lắng: “Jason cướp một chiếc xe, phá đại môn trốn thoát. Tôi đang dẫn người đuổi theo, nhưng vẫn chưa nhìn thấy xe cậu ta.”

    Alex tức giận kêu lên: “Tại sao không cản lại? Nhiều người như vậy mà không bắt được một mình Lăng sao?”

    Ray lộ vẻ bất đắc dĩ nói: “Alex, không ai dám nổ súng, cũng không ai dám động thủ với cậu ta, anh nói xem làm sao ngăn cản được?”

    Sắc mặt Alex xanh mét, con ngươi xanh thẳm tràn ngập lửa giận: “Anh dẫn theo bao nhiêu người đuổi theo?”

    Ray nói: “Tổng bộ có mấy trăm người, tôi dắt theo một nửa.”

    Lồng ngực Alex phập phồng lên xuống, cắn răng nói: “Lập tức truyện lệnh xuống, tất cả cấp dưới trong các chi nhánh của Hắc Diễm lập tức hàng động, ngừng toàn bộ công việc, lập tức phong tỏa sân bay, bến cảng, tiến hành điều tra trên các đường cao tốc, tuyệt đối không để Lăng thoát khỏi Paris, nhất định phải tìm ra cho tôi!”

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 71
    Ray giật mình nói: “Alex…” Quy mô của tổ chức Hắc Diễm cực kỳ khổng lồ, không tính tổng bộ và số chi nhánh ở bên ngoài, vỏn vẹn ở Paris số người ở các phân bộ đã lên tới con số hàng vạn, nếu toàn bộ hành động, kia quả thực…. quả thực vô cùng kinh khủng, chỉ sợ toàn bộ Paris sẽ bị chấn động.

    Alex giận dữ hét: “Lập tức hạ lệnh! Tất cả mọi người dốc sức tìm em ấy cho tôi! Nếu tìm không ra, các người cứ sẵn sàng chờ mua mộ cho mình đi!”

    “Vâng.” Ray không dám trì hoãn thêm nữa, một bên phân phó lái xe tăng tốc, một bên nâng máy tính lên nhanh chóng truyền mệnh lệnh xuống thủ lĩnh các phân nhánh.

    Alex cố gắng áp chế ngọn lửa giận điên cuồng, ra lệnh: “Arthur, anh lập tức dẫn người tới phối hợp với Ray.” Sau đó lập tức xoay người tiến đến chiếc máy bay chiến đấu gần cửa lớn nhất.

    Arthur kêu lên: “Boss, tôi phải theo ngài.”

    Alex lập tức đi nhanh tới phi cơ, lãnh giận nói: “Không có chỗ cho anh.”

    Arthur ngây người một chút, không có biện pháp đánh phải phân phó thuộc hạ nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi.

    Kurt Bahan ngơ ngác, thấy Alex chuẩn bị leo lên phi cơ, vội vàng la lên: “Ông Savannah, chúng tôi đã trả tiền, những chiếc phi cơ này hẳn đã là của chúng tôi.”

    Alex cũng không quay đầu lại nói: “Tôi sẽ đưa tiền thuê cho ông.”

    Anh thuần thục ngồi vào khoang điều khiển bắt đầu mở một loạt thiết bị khởi động phi cơ, đồng thời nhanh chóng thắt dây an toàn, đeo ống nghe điện thoại, cửa kính thủy tinh từ từ hạ xuống, phi cơ bắt đầu ngoặt sang hướng đại môn.

    Kurt Bahan đến bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thấy phi cơ đã bắt đầu tăng tốc bay ra khỏi đại môn, cánh máy bay xẹt qua cửa chính, cát đá xi măng vỡ vụn rơi xuống, vội vàng đuổi theo kêu lên: “Uy, uy, cẩn thận phi cơ của tôi…”

    Alex điều khiển phi cơ bay về phía trang viên tổng bộ, điều chỉnh tầng số nói: “Ray, Ray, nghe thấy tôi không?”

    Ray trả lời: “Nghe được. Alex, anh đang ở đâu?”

    Alex nói: “Tôi trên trời, Phát hiện tung tích Lăng chưa?”

    “Vẫn chưa tìm được… cái gì? Anh… anh trên trời?”

    Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng máy bay gầm rú, Ray ló đầu ra khỏi chiếc xe đang chạy như bay, chỉ thấy một chiếc máy bay chiến đấu đang gầm thét trong độ cao thấp, liếc mắt một cái liền nhận ra đó đúng là loại máy bay chiến đấu kiểu mới mà bọn họ vừa bán cho quân đội Iraq.

    “Thượng đế ơi….” Ray nắm micro trên xe hét lớn: “Alex, sao anh lại lái máy bay chiến đấu trên bầu trời Paris? Không quân sẽ lập tức phái người tới chặn anh lại, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

    Alex không để ý tới lời của Ray, hỏi: “Lăng đi hướng nào?”

    Ray thở hổn hển nói: “Chúng ta đuổi theo nãy giờ ngay cả bóng người cũng không thấy, căn bản không biết cậu ta đi hướng nào. Tôi đã dựa theo mệnh lệnh của anh phân phó mọi người tiến hành tập trung truy lùng ở các khu vực đường cao tốc và quốc lộ, sân bay và bến cảng cũng đã phái người thăm dò.”

    Alex nói: “Đọc số xe của Lăng cho tôi.”

    “4721. Alex, anh đừng gây thêm phiền phức nữa được không? Mau đáp xuống…”

    Alex cắt ngang lời nói của Ray: “Nhiệm vụ của anh là nhanh chóng tìm ra Lăng cho tôi, về phần tôi ở trên trời hay mặt đất đừng quản.”

    Ray không khỏi đánh một đấm lên cửa xe, thấp giọng nguyền rủa: “Chết tiệt!” Ngẩng đầu quát tên lái xe: “Chạy nhanh lên!”

    Alex điều khiển phi cơ bay thấp dọc theo ngoại ô thành phố tới các đường cao tốc, chỉ thấy BMW đen tràn lan khắp các quốc lộ, kia đúng là dấu hiệu của Hắc Diễm, dễ dàng nhận ra các phân nhánh đã nhận được mệnh lệnh bắt đầu hành động.

    Ống nghe bỗng nhiên truyền tới một giọng nói xa lạ: “Máy bay chiến đấu không rõ thân phận, chúng tôi là không quân của căn cứ Paris, anh đã xâm phạm vùng trời của Pháp quốc, sau khi nhận được mệnh lệnh lập tức đáp xuống, nếu không chúng tôi sẽ bắn rơi máy bay anh.”

    Cùng lúc đó Alex phát hiện trên rada có ba chiếc phi cơ đang tiếp cận, anh quay đầu nhìn xuyên qua lớp cửa sổ nhìn về phía sau, rất xa có ba chiếc phi cơ chiến đấu đang bay về hướng hắn, hơn nữa còn tạo thành đội hình tấn công.

    Alex bình tĩnh nói: “Vui lòng cho gặp tướng Francois.”

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 72
    Đối phương vẫn tiếp tục cảnh cáo: “Xin lập tức hạ cánh, nếu không chúng tôi sẽ tiến hành công kích.”

    Alex kéo cần điều khiển, phi cơ lập tức vụt lên cao, bay thẳng lên tầng trời cao vút, giữ độ cao ngang với phi cơ của không quân, nói: “Tôi lặp lại lần nữa, vui lòng cho gặp tướng Francois.”

    Phi công không quân nói: “Xin lập tức hạ cánh…”

    Alex giận dữ hét lên: “Con mẹ nó! Tôi bảo để ta nói chuyện với tướng Francois.” Máy bay bay một vòng xoay lại bắt đầu tiếp cận ba chiếc phi cơ không quân, khoảng cách hai bên lập tức được thu ngắn dần, màn hình rada bắt đầu lóe lên tín hiệu nguy hiểm sắp va chạm.

    Đôi ngươi xanh thẳm của Alex như sắp bùng cháy vì không có chỗ trút giận, chăm chú nhìn phi cơ đối diện đang rút gần khoảng cách, không chút do dự lao thẳng qua, ngay khi chỉ còn vài giây cuối cùng như chỉ mành treo chuông, ba chiếc phi cơ của đối phương bất ngờ vụt lên cao, lướt qua phía trên Alex chỉ cách máy bay của Alex không tới hai mét.

    Lúc này ống nghe điện thoại vang lên một âm thanh khác: “Tôi là tướng Francois.”

    Alex thở nhẹ, vừa quay đầu phi cơ lại vừa nói: “Tướng quân, tôi là Alex, người của ông đang làm phiền tôi, tốt nhất ông nên lập tức gọi bọn họ trở về.”

    Francois tướng quân giật mình nói: “Alex, cậu điều khiển máy bay chiến đấu trên bầu trời Paris làm gì?”

    Alex nhìn thấy ba chiếc phi cơ của đối phương bắt đầu lùi ra xa: “Tôi chỉ muốn tìm một người, sẽ không ở trên không phận quá lâu. Ông giúp tôi chuyện này, tôi sẽ tặng cho ông mười chiếc máy bay trực thăng của Apache. Thế nào, rất có lợi đi?”

    Francois tướng quân trầm ngâm một lúc, nói: “Cậu muốn tìm ai?”

    Alex nói: “Tóm lại không có chút quan hệ nào tới quân đội của ông, chỉ cần lập tức rút người của ông về là được.”

    Francois tướng quân nói: “Cần người của tôi hỗ trợ không?”

    “Không cần, chỉ cần bọn họ không làm phiền tôi là tốt rồi.”

    Francois tướng quân tựa hồ có chút lo lắng: “Alex, tôi chỉ có thể cho cậu một giờ, không thể hơn. Còn có, nhớ kỹ lời hứa.”

    Alex nói: “Tôi nhớ, cám ơn.”

    Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, ba chiếc phi cơ không quân lập tức nhận được mệnh lệnh quay trở lại căn cứ, đồng loạt quay đầu bay đi.

    Alex lại hạ thấp độ cao, lướt phía trên đường cao tốc theo dõi đoàn xe đang hướng vào nội thành, đồng thời nói: “Ray, phát hiện được gì không?”

    Ray nói: “Vùng nội và ngoại thành tạm thời không phát hiện xe của Jason, toàn bộ đang tiếp tục tìm kiếm. Alex, anh nói Jason có khả năng sẽ đi đâu?”

    Alex vừa bốc hỏa lại vừa có chút buồn bực: “Nếu em ấy muốn chạy trốn, nhất định sẽ ra sân bay.”

    Ray nói: “Toàn bộ giấy tờ căn cước và hộ chiếu không phải nằm trong tay anh sao?”

    Alex nói: “Anh đừng quên Lăng có chiến hữu, nếu có bọn họ tiếp ứng, bất luận muốn dùng phương tiện gì rời khỏi Pháp cũng không khó, đám người đó có gì không thể làm được?”

    Ray thở dài: “Cái này quả thực khiến người ta lo lắng.”

    Alex nói: “Bảo người của chúng ta khẩn trương tìm kiếm, Francois tướng quân chỉ cho tôi một giờ, phải mau chóng xác định được vị trí của Lăng.”

    “Tôi đang dùng hệ thống tìm kiếm GPS, có lẽ rất nhanh sẽ định vị được vị trí.”

    Alex lái phi cơ đảo vài vòng trên thành phố Paris, từ trên không quan sát chỉ thấy xe BMW đen tràn ngập khắp nơi trên đường phố.

    Ống nghe điện thoại đột ngột truyền tới giọng nói của Ray: “Alex, cục trưởng và thị trưởng đang tìm anh, tôi đã nói kênh tín hiệu cho họ.”

    Âm thanh Ray vừa dứt, trong ống nghe đã vang lên một giọng nói tức giận: “Alex, cậu đang làm cái quỷ gì vậy? Khắp nơi trên đường phố đều là người của cậu, so với số lượng cảnh sát còn đông hơn, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chiếm cứ thành phố này sao?”

    Ngay sau đó một âm thanh khác lại vang lên: “Alex, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại có thể lái phi cơ chiến đấu trên không phận thành phố? Cậu biết làm vậy sẽ khiến người dân vô cùng khủng hoảng không?”

    Hoàn chương 69-72.

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây