Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 89-92

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 89

    Hai người bắt đầu dùng cơm, Alex nói:

    “Nếu hành trình thuận lợi, tới nữa đêm sẽ tới Mỹ, chỉ một lát nữa thôi em có thể về nhà.”

    Sở Lăng cầm nĩa dừng một chút—— nhà? Cậu không xem căn phòng lạnh lẽo ở New York là nhà, lúc trước hơn phân nữa thời gian cậu đều cùng chiến hữu liên tục chiến đấu ở các khu vực ở các quốc gia khác, sau khi về nước lại tiếp tục ở trong trại huấn luyện trong căn cứ, căn phòng kia cũng không thường về lắm, lâu lắm rồi dường như cậu cũng quên đi cái khái niệm gọi là nhà.

    Sở Lăng chậm rãi ngẩng đầu lên, Alex đang nhìn cậu, thương tiếc và đau lòng tràn ngập đôi lam mâu, giống như đã sớm nhìn ra sự cô đơn tịch mịch trong lòng, trong cuộc sống cậu.

    Sở Lăng đột nhiên hoàn toàn hiểu được trong ánh mắt ôn nhu và thâm tình của Alex, trong phút chốc sâu sắc cảm nhận được thì ra chỉ có anh hiểu được tâm tư mình, chưa có ai hiểu mình như anh.

    Sở Lăng buông dao nĩa xuống, trầm mặc một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng mở miệng hỏi:

    “Vì sao lại quyết định thả tôi đi?”

    Alex im lặng thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn hắn:

    “Bởi vì tôi yêu em, cho nên tôi nguyện ý cho em có tất cả những gì em muốn, bao gồm cả thứ tự do em khao khát nhất.”

    Sở Lăng chậm rãi khép mắt lại, không dám tiếp xúc với ánh mắt của anh nữa.

    Cậu hận anh như vậy, cũng yêu anh như vậy, đến cuối cùng, khi cậu không thể tiếp tục hận anh mà quay sang tự oán ghét chính mình, cậu mới dần dần hiểu ra, có lẽ…. cậu từ đầu căn bản chưa bao giờ hận anh. Mà bây giờ, sự việc đã tới nước này cũng không cần nói thêm gì nữa.

    Sở Lăng khẽ thở dài…. quên đi, tình yêu và hận thù cứ như vậy mà biến mất đi——rời khỏi anh, sau đó dùng cả đời này để nhớ tới anh.

    Alex nói:

    “Lăng…”

    Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên, ánh sáng đỏ rực lóe lên ngoài cửa sổ, thân máy bay chấn động mạnh, ly chén trên bàn đều rớt xuống sàn vỡ nát.

    Mọi người trong khoang máy bay còn chưa kịp phản ứng bất ngờ bị một lực thất mạnh hất ngã khỏi chỗ ngồi, Alex và Sở Lăng đồng thời cũng ngả theo chiều máy bay nghiêng, đập vào vách máy bay.

    Alex lớn tiếng kêu lên:

    “Ray, có chuyện gì?”

    Ray ngồi trên khoang điều khiển cũng lớn giọng hét lên: “Chúng ta bị công kích!”

    Alex nắm lấy tay Sở Lăng, kéo đi nhanh tới khoang điều khiển, hỏi: “Ray, là ai làm? Không quân bản địa sao?”

    Ray cố gắng điều khiển phi cơ đã bắt đầu hỏng hóc vừa kêu lên: “Là một phi cơ không rõ thân phận, nhưng tuyệt đối không phải không quân, bọn họ không bao giờ tập kích mà không cảnh cáo trước, huống chi chúng ta đã xin phép cục quản lý hàng không quốc tế rồi.”

    Alex nói:

    “Tình huống máy bay hiện tại thế nào?”

    Ray nói:

    “Động cơ cánh trái không hoạt động, hệ thống tự động điểu khiển bị tổn hại, hơn nữa bình xăng hình như cũng có vấn đề. A, chiếc phi cơ kia đang đuổi theo chúng ta.”

    Alex nhanh chóng ngồi xuống ghế phụ lái bắt đầu kiểm tra:

    “Vị trí hiện tại của chúng ta?”

    Ray trả lời:

    “Khoảng cách tới quần đảo gần nhất ước chừng 100km.”

    Alex hỏi:

    “Có vũ khí phản kích không?”

    Ray vừa vội vừa giận:

    “Không có. Đây là máy bay riêng, không phải máy bay chiến đấu. Con mẹ nó, sớm biết như thế tôi đã dùng máy bay chiến đấu.”

    Alex nói:

    “Chi nhánh gần nhất của chúng ta cách đây bao xa? Mau chóng thông báo phái viện trợ tới.”

    Raynói: “Chúng ta đang trên bầu trời phía bắc Đại Tây Dương, gần nhất là quần đảo Azores, nhưng chúng ta không có cứ điểm ở nơi này. Chi nhánh Hắc Diễm gần đây nhất là ở bờ biển phía đông nước Mỹ thuộc thành phố New York và Boston, nhưng cách đây hơn 2000km.”

    Ray vừa nói vừa cố liên lạc lại một lần nữa, đột nhiên kêu lên:

    “Không xong, hệ thống truyền tin hỏng rồi.”

    Alex không khỏi thấp giọng nguyền rủa:

    “Đáng chết!”

    Nhanh chóng đứng dậy nói:

    “Ray, cố gắng điều khiển máy bay, cấp tốc chuyển hướng tới quần đảo gần nhất.”

    Alex xoay người trở lại khoang ngồi, nôn nóng tìm kiếm laptop tùy thân, vừa rồi trải qua cơn chấn động không biết đã rơi xuống đâu.

    Sở Lăng bổng nhiên kéo chiếc laptop có chút vỡ dưới một ghế ngồi ra, nói: “Alex, anh tìm cái này sao?”

    Alex vội vàng cầm lấy:

    “Cám ơn Lăng.”

    Thân máy bay đột ngột chấn động, hai người đều mất thăng bằng ngã sang bên cạnh, máy tính trong tay Alex cũng bị văng ra.

    Tiếng hét kinh hãi còn chưa kịp phát ra, Sở Lăng đã thả người đạp chân phải vào ghế ngồi lấy trớn nhảy lên, chụp lấy chiếc máy tính sắp văng vào vách khoang ngồi rồi đáp xuống.

    Trong khoang máy bay chật hẹp, công phu nhẹ nhàng khéo léo của Sở Lăng càng thêm hữu dụng, ít ra người mạnh mẽ như Alex rất khó làm được.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 90
    Alex tiếp lấy laptop từ tay Sở Lăng, không khỏi hướng cậu mỉm cười tán dương một cái, nhanh chóng mở máy tính, cấp tốc kết nối internet vừa nói:

    “Lăng, thực sự cám ơn em, nếu không chúng ta cũng không còn cách nào gủi tin cầu cứu ra ngoài.”

    Ray hét lớn:

    “Alex, chúng ta trúng đạn, cánh phải đã bắt đầu bốc cháy, không còn khống chế được, độ cao đang giảm mạnh, phải lập tức nhảy dù!”

    Bởi vì thân máy bay không ngừng chấn động, Sở Lăng dùng tay giúp Alex giữ chặt laptop trên bàn, Alex thuần thục thực hiện thao tác trên máy tính vừa nói:

    “Mọi người mau chuẩn bị, tôi gần xong rồi.”

    Ray bỏ tai nghe xuống, chạy ra khỏi khoang điều khiển, kêu lên: “Arthur, áo phao.”

    Arthur và đám người trong khoang máy bay không ngừng chấn động cố gắng bước tới, đem áo phao chia đều ra, Alex không ngẩng đầu lên nói:

    “Ray, mau mặc áo phao cho Sở Lăng.”

    Ray chụp lấy một cái áo phao đưa qua nói: “Jason, mau mặc vào.”

    Alex nhìn chằm chằm màn hình máy tính, kêu lên:

    “Lăng, nhanh lên.”

    Sở Lăng liếc nhìn Alex, đưa tay tiếp nhận lấy áo phao Ray đưa qua.

    Ray và đám người Arthur vội vàng mặc áo phao vào vừa kêu lên: “Alex, độ cao đã giảm xuống 10.000 met, không thể trì hoãn nữa, hơn nữa máy bay có thể nổ bất cứ lúc nào.”

    Alex cuối cùng cũng kết nối được internet gửi đi bảng mật mã chỉ thị, kêu lên:

    “Được rồi.”

    Sau đó đứng dậy nhanh chóng cầm lấy áo phao Ray đưa qua mặc vào, Arthur đã bật mở cửa khoang máy bay, một luồng không khí mạnh bất ngờ ào vào, đồ vật trong khoang ngồi bay loạn xạ, tạo thành một mảnh bừa bãi.

    Mọi người lảo đảo bước tới cửa khoang, đã có thể nhìn thấy mặt biển và quần đảo cách đó không xa, lôi kêu lớn: “Mọi người mau nhảy xuống.”

    Arthur dẫn theo vài tên vệ sĩ lần lượt nhảy xuống, Alex nắm chặt tay Sở Lăng cùng bước tới cửa, quay đầu nói:

    “Lăng, em biết nhảy dù với bơi lội không?”

    Sở Lăng có chút kỳ quái liếc mắt nói:

    “Dĩ nhiên biết.”

    Alex lúc này mới nhớ tới thân phận của cậu, cậu là tinh anh trong đội hải quân lục chiến, sao lại không trải qua các khóa huấn luyện bắt buộc nhảy dù và lặn nước? Chính mình quá mức lo lắng, đã quên đi điều này.

    Alex trong đáy lòng cười khổ một chút, không còn thời gian nhiều lời, kêu lên:

    “Lăng, chúng ta cùng nhau nhảy.”

    Nhanh túm lấy tay Sở Lăng, hai người cùng nhau nhảy khỏi khoang máy bay.

    Ray quay đầu liếc mắt một cái, xác định phi cơ không còn ai nữa cũng nhảy xuống theo.

    Trên bầu trời chạng vạng xuất hiện những đám mây trắng, mà phía bên kia chính là chiếc máy bay không thể điều khiển mang theo đám lửa cháy đỏ rực đang rơi vụt xuống.

    Vài giây ngay sau khi Ray nhảy khỏi khoang, “oanh” một tiếng, chiếc phi cơ nổ mạnh giữa không trung, mãnh vụn văn tứ tung xunh quanh.

    Alex và Sở Lăng cũng đã cùng bung dù ra, bỗng nhiên một mảnh vụn máy bay văng tới trên dù Sở Lăng, nhanh chóng bốc cháy.

    Alex hốt hoảng nắm chặt tay trái Sở Lăng, cả kinh kêu lên:

    “Lăng, mau cởi bỏ áo phao.”

    Sở Lăng cắn răng dùng sức kéo vạt áo phao ra, nhưng trong lúc cấp bách làm cách nào cũng túm không ra, chiếc dù đã nhanh chóng bùng cháy.

    Alex rút lưỡi dao tùy thân của Sở Lăng ra, đảo ngược chuôi đưa đến trước mặt hắn: “Lăng, mau cắt đi.”

    Sở Lăng cố gắng hạ thấp người cầm lấy sau đó đưa lưỡi kiếm vào trong lớp áo dùng sức cắt đứt, cuối cùng như chỉ mành treo chuông thoát khỏi chiếc áo phao đang bốc cháy nguy hiểm kia.

    Ngay lúc này chợt nghe thấy âm thanh lo lắng của Ray:

    “Alex, tốc độ anh rơi xuống nhanh quá.”

    Alex và Sở Lăng lúc này mới cảm giác được tiếng gió rít vù vù bên tai, một cái dù không thể chịu nỗi sức nặng của hai người, tốc độ rơi xuống tự nhiên liền nhanh hơn.

    Sở Lăng quay đầu liếc mắt xuống phía dưới, gió biển rất mạnh đang thổi bọn họ về phía đất liền, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng theo kinh nghiệm của mình Sở Lăng đoán được bọn họ sẽ rơi xuống mặt đất gồ ghề của hòn đảo chứ không phải mặt biển.

    Sở Lăng ngẩng đầu nhìn Alex đang nắm chặt mình kêu lên:

    “Buông ra!”

    Alex dĩ nhiên đã nhận ra tình thế này từ sớm, càng cắn răng dùng sức nắm chặt cổ tay Sở Lăng:

    “Không!”

    Sở Lăng vùng vẫy kêu:

    “Alex, mau buông tôi ra!”

    Alex vẫn nắm chặt Sở Lăng, kêu lên:

    “Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”

    Nếu rơi xuống mặt biển còn không lo, nhưng trên mặt đất tràn ngập núi đá lỏm chỏm hắn chết là không phải nghi ngờ, anh làm sao có thể buông tay?

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 91
    Sở Lăng nhìn thấy mình và Alex đã lao xuống vượt qua cả Arthur và những người khác nhảy xuống trước, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Arthur mặc dù thấy được tình cảnh bên này nhưng cũng không thể tiến tới cứu được.

    Sở Lăng càng lo lắng hơn kêu lớn:

    “Alex, nếu anh không tay, cả hai chúng ta đều chết!”

    Alex từ phía trên nhìn hắn, bên môi hiện lên một nụ cười ôn nhu:

    “Vậy cùng chết đi.”

    Sở Lăng nhìn thấy Alex thong thả mỉm cười như vậy, nhất thời á khẩu không trả lời được, đôi lam mâu quen thuộc lóe sáng hút hồn, rành mạch nói với cậu—— anh cam tâm tình nguyện muốn cùng cậu đồng sinh cộng tử.

    Trái tim Sở Lăng lại bắt đầu cảm nhận được thứ tình cảm đau khổ mệt mỏi, nhưng cậu không còn thời gian dư thừa để lo nghĩ nhiều nữa, ngọ nguậy vươn cánh tay cầm lưỡi kiếm đặt lên cánh tay đang bị Alex nắm chặt.

    Alex kinh hoảng hét lên:

    “Không! Lăng, đừng.”

    Sở Lăng nhìn đôi lam mâu đang vô cùng kích động, nhẹ nhàng lắc đầu, ảm đạm nói:

    “Alex, tôi sẽ không để anh chết, sinh mạng của anh quan trọng hơn.”

    Alex hét lớn:

    “Lăng, nếu em dám chết trước mặt tôi, tôi thành quỷ cũng không buông tha em! Cho dù phải đuổi theo tới địa ngục, tôi cũng nhất định tìm được em!”

    Sở Lăng cầm chặt lưỡi kiếm đang định cắt đứt tay mình, nghe thấy lời uy hiếp của Alex không khỏi do dự, Alex luôn nói là làm, cậu không thể bỏ mặc lời nói của anh, nhưng mà…..tình cảnh này, nếu trễ hơn nữa, hai người thực sự sẽ cùng đi tới chỗ chết.

    Bên tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng Ray hét to:

    “Jason, ném dao, bắt lấy tay tôi.”

    Sở Lăng và Alex động loạt ngẩng đầu, thì ra Ray mạo hiểm xếp dù lại, gia tăng tốc độ rớt xuống bên cạnh hai người mới mở dù ra một lần nữa, vừa lảo đảo cố tiến tới gần, vừa đưa tay về phía Sở Lăng.

    Alex kêu lên:

    “Lăng, mau đưa tay cho Ray.”

    Sở Lăng cắn chặt răng, cuối cùng buông thả lưỡi kiếm, vươn tay về phía Ray.

    Người trên không trung rất khó điều khiển được động tác của mình, Alex và Sở Lăng đang ở dưới thấp, Ray lại ở phía trên cao hơn, Ray cố gắng di chuyển tiến gần tới hai người, liên tục hụt mấy lần mới có thể bắt được cổ tay của Sở Lăng, sức nặng trên người Alex cũng giảm bớt một nữa, tốc độ cũng lập tức giảm lại.

    Mọi người lần lượt đáp xuống mặt núi đá lỏm chỏm, nơi này là phía đông của quần đảo Azores, địa thế hiểm trở, rừng núi rậm rạp, không có người lui tới.

    Mọi người đều tự vứt dù qua một bên hợp lại một chỗ, đột nhiên nghe thấy tiếng phi cơ gầm rú, chiếc phi cơ đánh lén tạm thời tránh đi khi máy bay nổ mạnh, bay đi một vòng đã quay lại, phát hiện những cánh dù trắng trên mặt đất, lập tức lao xuống, một loạt đạn bắn lên vách đá.

    Ray kêu lên:

    “Mau chạy vào rừng cây.”

    Alex nhanh chóng kéo Sở Lăng cùng đoàn người chạy vào rừng cây gần đó, máy bay đang vẫn đang truy kích phía sau, tiếng đạn “sưu sưu sưu” không ngừng bắn phá phía sau, bụi đá bay loạn xạ.

    Khó khăn lắm mới lọt vào rừng cây, “oanh” một tiếng, một quả bom nổ cách bọn họ không xa, lực ảnh hưởng cực lớn làm đám người ngã nhào, một ít cây cối cũng bị bốc lửa.

    Alex phủi đám bụi đá trên đầu, đứng lên kéo Sở Lăng dậy vội vàng hỏi:

    “Lăng, em có bị thương không?”

    Sở Lăng thở hổn hển nói:

    “Không có.”

    Ray và đám người Arthur cũng lom khom bò dậy, Ray nói:

    “Tiếp tục chạy, nhanh lên.”

    Alex kéo Sở Lăng tiếp tục cùng mọi người trốn sâu vào trong rừng cây, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng máy bay gầm rú mới dừng lại, tất cả đều mệt mỏi thở hồng hộc.

    Nghĩ ngơi một lát, Arthur và đám vệ sĩ bắt đầu đi xung quanh xem xét địa hình, Alex kéo nhẹ Sở Lăng và Ray cùng ngồi xuống một gốc đại thụ nghỉ ngơi, lúc này mới có thể miễn cưỡng thở ra.

    Ray oán hận nói:

    “Alex, tôi đã nói anh nên đem theo nhìu người mà anh lại không chịu, bây giờ thì tốt rồi, tổng cộng tám người, trừ bỏ súng lục thì không còn vũ khí nào khác, sao đối phó với kẻ thù đây?

    Alex không trả lời, ngồi bên cạnh Sở Lăng, giúp cậu xoa bóp cổ tay bị trật khớp.

    Sở Lăng không được tự nhiên rút tay về, nhịn không được lên tiếng hỏi:

    “Alex, sao anh chỉ dẫn theo vài người như vậy?”

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 92
    Thân là thủ lĩnh của tổ chức hắc đạo Hắc Diễm mạnh nhất trên thế giới, lãnh đạo hàng vạn thuộc hạ tinh anh, bình thường rời khỏi cửa luôn dẫn theo một đám đông vệ sĩ xếp hàng kéo dài cả 100m, cho dù lái máy bay riêng ra ngoài, phía sau cũng an bài phi cơ hộ tống đàng hoàng, dù sao người trên thế giới muốn giết Alex nhiều đếm không xuể, sao anh lại liều lĩnh như vậy? Chẳng những không sắp xếp phi cơ hộ tống, chỉ dắt theo vài vệ sĩ, hành động này cũng quá mức tùy tiện, với kẻ địch lúc nào cũng theo sát hành tung của anh, bây giờ đúng là thời cơ có một không hai để ám sát.

    Alex đưa mắt nhìn Sở Lăng, hơi thở dài một chút, không trả lời.

    Ray ngồi bên cạnh thở dài:

    “Jason, cậu còn không hiểu sao? Anh ta biết đây là khoảng thời gian cuối cùng được ở bên cạnh cậu, vì thế mới không muốn dắt nhiều người theo. Thiết, quả thực là đem tính mạng mình ra đùa giỡn.”

    Sở Lăng trong lòng thất kinh, không khỏi ngẩng đầu nhìn Alex, chính mình lại đón nhận ánh mắt đau buồn chua xót của anh, trái tim hắn đột ngột vùng dậy, lại nhớ tới khoảnh khắc nguy cấp trong không trung vừa nãy, Alex thà chết cũng không chịu buông tay cậu ra, hơn nữa không hề lo sợ nói với cậu:

    ‘Vậy thì cùng chết đi.’

    Sở Lăng bỗng nhiên quay đầu né tránh ánh mắt chăm chú của Alex, đáy lòng không ngừng cuồng loạn gào thét:

    ‘Alex….tôi nên làm gì với anh đây? Tôi nên làm sao với anh bây giờ?’

    Sở Lăng chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, Ray và Alex cùng nhau bàn bạc xem làm sao đối phó với cục diện bất lợi trước mắt.

    Sắc trời dần tối đen, nếu địch nhân vẫn tiếp tục tấn công từ trên không mà không đổ bộ, muốn tìm được bọn họ không phải chuyện dễ dàng, mà xem ra hình như bọn họ chỉ phái phi cơ công kích, nên không đem theo nhiều lính chiến đấu trên mặt đất, huống hồ địch nhân có lẽ cũng không ngờ tới bọn họ khẩn cấp đáp xuống quần đảo Azores, vì thế tạm thời không còn nguy hiểm.

    Ray nói:

    “Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Người ở phân nhánh Boston mặc dù đã nhận được lệnh nhưng ít ra cũng tới sáng mai mới có thể tới được nơi này.”

    Alex nói:

    “Quần đảo này có cách xa trung tâm thành phố không?”

    Ray nói:

    “Trên không quan sát thấy cũng không xa lắm, ước chừng khoảng mấy chục km. Alex, hiện tại tình huống còn chưa rõ ràng, chúng ta không thể xuất hiện được, tốt nhất cứ chờ ở đây, chỉ cần sống sót qua đêm nay sẽ không còn chuyện gì.”

    Alex do dự nhìn cổ tay sưng đỏ của Sở Lăng: “Nhưng Lăng bị thương….”

    Sở Lăng lạnh nhạt nói:

    “Tôi không sao, không cần lo lắng.”

    Alex đau xót nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.

    Sắc trời ngày càng tối đen, rốt cuộc cũng thành một mảnh tối đen, Arthur dắt theo một vài tên vệ sĩ canh gác ở bốn phía.

    Sở Lăng ngồi bên cạnh Alex, dần dần cảm thấy mệt mỏi không thể chịu nỗi, thân thể cậu vừa mới bình phục, khó tránh được có chút yếu ớt, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

    Một cánh tay kéo cậu vào bờ vai ấm áp của anh, ngay sau đó cậu đã tựa vào lồng ngực rắn chắc.

    Sở Lăng không khỏi cứng đờ, vừa do dự muốn giãy lại không, hơi thở quen thuộc của Alex đã lướt qua lỗ tai cậu, âm thanh trầm thấp vang lên:

    “Lăng, tôi biết em rất mệt, lúc này đừng bướng bỉnh nữa được không? Coi như tôi xin em, để tôi ôm em nghĩ ngơi một lúc đi.”

    Sở Lăng khẽ cắn cắn môi trong bóng đêm, rốt cuộc không tiếp tục khước từ nữa, ngoan ngoãn dựa vào lòng Alex, nhờ bóng đêm che phủ để cậu phóng túng một chút đi, ngày mai sau khi thoát hiểm, ấm áp mê người này sẽ không thuộc về cậu nữa.

    Sở Lăng nghĩ như vậy, bất giác càng rúc sâu vào lòng Alex, cọ cọ tìm được một vị trí thoải mái nhắm hai mắt lại, trong khi mơ mơ màng màng hình như nghe thấy tiếng cười trầm thấp sủng nịch của Alex, càng ôm chặt cậu hơn nữa.

    Sở Lăng bắt đầu bình ổn, chỉ cần nằm trong ngực Alex lúc nào cậu cũng có cảm giác đặc biệt thoải mái và yên tâm, ách….nếu không tính tới thời điểm xâm phạm cậu….ai, quên đi, dù sao mọi việc cũng qua rồi, nếu cậu đã không thể hận anh, bọn họ cũng sắp rời xa thì cũng không nên nhớ tới việc này nữa.

    Sở Lăng mơ màng nghĩ, dựa vào lồng ngực ấm áp của Alex dần dần chìm vào mộng đẹp.

    Ray dựa vào một gốc đại thụ, vươn vai, mở mắt, rừng cây đã muốn sáng bừng, rốt cuộc cũng sáng.

    Ray đảo mắt về phía gốc đại thụ Alex đang tựa vào, trong lòng Alex là Sở Lăng vẫn còn đang ngủ say, trên người Sở Lăng còn có áo khoát tây trang của Alex, nhìn ánh mắt Alex vô cùng tỉnh táo hẳn là đã tỉnh từ sớm.

    Ray chợt nghĩ, dậy sớm? Nói anh ta căn bản cả đêm không chợp mắt có vẻ có khả năng hơn.

    Ray mở miệng nói:

    “Alex….”

    “Suỵt…”

    Alex cũng không ngẩng đầu lên ý bảo Ray đừng lên tiếng, dễ dàng nhận ra không muốn đánh thức Sở Lăng.

    Hoàn chương 89-92.

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây