Tình Mê Pháp Lan Tây – Chương 97-100

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 97

    Andy đặt Sở Lăng nằm trên sô pha, đi tới phòng bếp rót cho cậu ly nước, đứng cạnh sô pha kêu:

    “Jason, Jason, uống chút nước đi.”

    Sở Lăng vô lực dựa vào sô pha, hơi mở mắt một chút, trong đôi tinh mâu đang mơ màng loáng thoáng thấy một đôi mắt xanh biếc, lẩm bẩm kêu:

    “Alex….”

    Andy nhất thời cứng đờ người, nhìn chằm chằm Sở Lăng thật lâu, bàn tay cầm ly nước vì dùng sức quá mạnh có chút trắng bệch.

    Một lúc lâu sau, Andy mới mở miệng nói:

    “Jason, cậu thực sự yêu tên khốn đó sao?”

    Sở Lăng đã sớm mệt mỏi tiếp tục nhắm mắt lại, cũng không hề nghe thấy Andy nói gì, đương nhiên cũng không trả lời.

    Andy ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, khẽ thở dài:

    “Jason, tôi yêu cậu suốt ba năm, nhưng vẫn luôn sợ hãi sẽ phá đi tình bạn giữa chúng ta nên không hề nói ra. Nếu sớm biết cậu đồng ý tiếp nhận nam nhân, tôi cũng không cần phải cố chịu đựng khổ sở như vậy?”

    Andy đặt cốc nước lên bàn, quay đầu lại nhìn Sở Lăng đang mơ màng trên ghế:

    “Nhưng vì sao yêu tên khốn đó? Chẳng lẽ cậu bị hại không đủ thê thảm hay sao?”

    Sở Lăng nghiêng đầu dựa lên sô pha, căn bản không hề để ý tới Andy nói gì, hoặc cho dù có nghe thấy một chút, với tình trạng của cậu bây giờ cũng không suy nghĩ được gì.

    Cậu trước kia chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, rượu đang dần cắn nuốt ý thức của cậu, cậu cảm thấy rất khó chịu, đầu óc rối loạn chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống ngủ một giấc…. Ân, bên tai hình như có ai đó luôn miệng nói gì, bất quá nghe không rõ, cũng không biết là ai…..

    Sở Lăng trong lúc nửa tỉnh nữa mê cảm giác được có người đem mình ôm vào trong ngực, trên trán, trên chóp mũi và gương mặt xuất hiện một cảm giác ôn nhu tựa hồ đang có ai hôn mình….

    Di? Là Alex sao? Hình như không phải….bọn họ không phải đã xa nhau rồi sao?

    A….đúng rồi, nhất định là đang nằm mơ….. ai…..chỉ vừa xa nhau hai ngày, sao cậu đã mơ thấy anh rồi? Xem ra mình còn yêu anh nhiều hơn mình tưởng….. bất quá nếu đã là mộng, thì cũng không cần do dự như vậy đi? Dù sao cũng chỉ là mộng thôi, làm càn một chút cũng không có gì lo lắng a?

    Sở Lăng mang theo suy nghĩ hỗn loạn như vậy, không hề phản kháng, làm môi người kia rốt cuộc dời xuống môi cậu ôn nhu mút, cậu kiềm không được, kêu khẽ:

    “Alex….”

    Đôi môi đang hôn hắn lập tức dứt ra, đôi tay đang ôm cũng có chút cứng đờ.

    Sở Lăng cố gắng mở mắt, ánh mắt lờ mờ nhìn thấy đôi lam mâu đang tức giận…. Di? Thật là kỳ quái, sao nằm mơ cũng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Alex? Anh vì cái gì lại tức giận a?

    Sở Lăng còn đang chậm chạp suy nghĩ, cả người đột nhiên bị áp lên sô pha, một nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ ập lên môi cậu, ra sức mút mạnh, một đôi tay cũng bắt đầu vội vã vuốt ve cơ thể cậu….

    Rốt cuộc Alex đã xảy ra chuyện gì? Sao ngay cả trong giấc mơ cũng vẫn thô bạo như vậy…..

    Di? Không đúng, có cái gì đó không đúng…. nụ hôn của Alex có chút là lạ? Cách mút vào, hương vị, còn có cảm giác, tất cả đều khác biệt, sao Alex bỗng chốc lại biến hóa lớn như vậy? Quả thực thay đổi như một người hoàn toàn khác…. a….Alex chết tiệt, anh không thể nhẹ một chút sao? Ngắt cậu đau quá….

    Đau? Nằm mơ sao có cảm giác đau? ?

    Bản năng tự vệ được huấn luyện nghiêm khắc của Sở Lăng trong nháy mắt bùng dậy ép cậu rất nhanh tỉnh táo lại, cảm giác chếch choáng cũng bị mồ hôi lạnh thổi bay quá nửa, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hai suy nghĩ: thứ nhất, cậu không phải đang mơ; thứ hai, người nằm trên người cậu không phải Alex.

    Sở Lăng mở to mắt, dùng sức đẩy người vẫn đang hôn mình ra một chút, không khỏi khiếp sợ không dám tin:

    “Andy….”

    Đôi lam mâu đang bén lửa của Andy nhìn cậu vài giây, lập tức ập xuống ôm cậu tiếp tục nụ hôn điên cuồng, sờ soạng bắt đầu xé rách lớp quần áo.

    Sở Lăng vừa vội lại giận, lập tức bắt đầu liều mạng giãy dụa, hét lên:

    “Andy, anh rốt cuộc muốn làm gì?”

    Andy không nói tiếng nào, chỉ càng dùng sức hôn cậu, đồng thời hai tay không hề do dự kéo quần áo cậu xuống.

    Sở Lăng liên tục đấm đá thế nào cũng không thể đẩy Andy ra, tình thế cấp bách liền đưa tay xuống bên hông tìm súng lục, nhưng trong lúc vội vàng tìm thế nào cũng không thấy, bối rối tới mức quên đi chính mình hôm nay đã giao trả lại súng, báo cáo và văn bản từ chức cũng đã nộp lên, mà khẩu súng riêng của cậu bây giờ lại không mang trên người.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 98
    Andy dùng sức áp chặt Sở Lăng lên sô pha, lại tiến thêm một bước túm mở thắt lưng cậu.

    Sở Lăng không còn nhiều thời gian suy nghĩ, tay phải cấp tốc đưa lên chế trụ cổ họng Andy, đầu gối phải dùng sức thúc mạnh lên xương sườn anh ta, Andy nhất thời bị cậu quăng ngã xuống, va chạm mạnh với bàn trà đặt bên cạnh, “ư…rầm” vang lên, bàn thủy tinh vỡ vụn văng tứ tung, hỗn loạn trên mặt đất.

    Sở Lăng vội vàng ngọ nguậy đứng dậy, chật vật lảo đảo lui về phía sau, một bên cố gắng chống lại cơn khó chịu do say rượu, một bên run run lúng túng thắt lại đai lưng và quần áo.

    Andy chậm rãi đứng đậy giữa đám mãnh vụn thủy tinh, nhìn chằm chằm Sở Lăng đã lui tớt phía sau sô pha.

    Sở Lăng cảm thấy trái tim mình đang đập như điên, cho tới bây giờ cậu cũng không dám tin Andy thừa dịp hắn say rượu làm ra chuyện như vậy, cậu xém chút nữa đã bị người bạn thân thiết nhất đồng thời cũng là chiến hữu cậu tin tưởng nhất thượng.

    Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Sở Lăng rốt cuộc nhịn không được tức giận nói:

    “Andy, anh rốt cuộc có biết mình đang làm gì không?”

    Andy bình tĩnh nói:

    “Đương nhiên biết, không phải tôi đã nói tôi yêu cậu sao?”

    “Cái…cái gì?”

    Sở Lăng ngay lập tức ngây người:

    “Anh….anh nói lúc nào?”

    Andy nói:

    “Ngay vừa rồi, mà cậu cũng không có cự tuyệt.”

    Thần trí Sở Lăng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo có chút mơ hồ:

    “Anh…anh nói gì? Sao tôi không nhớ rõ?”

    Andy khẽ chay mày:

    “Jason, nói cho tôi biết đi, cậu thực sự yêu tên Alex kia sao?”

    Vẻ mặt Sở Lăng lập tức biến đổi, một lúc lâu sau mới nói:

    “Vì cái gì lại hỏi như vậy?”

    Andy nhìn hắn:

    “Bởi vì lúc nãy cậu luôn miệng gọi tên anh ta.”

    Sở Lăng nhất thời trầm mặc không nói gì, cậu không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, cũng không biết làm thế nào giải thích mối quan hệ dây dưa rắc rối giữa mình và Alex.

    Andy bước vòng qua sô pha, tới trước mặt Sở Lăng, kích động nói:

    “Jason, tình cảm của tôi dành cho cậu là chân thật, từ thời điểm lần đầu tiên gặp nhau tôi đã yêu cậu, chỉ là tôi không dám nói ra, tôi sợ, nếu cậu không chịu tiếp nhận, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể. Nhưng tới bây giờ tôi không thể nhịn được nữa, tôi rõ ràng yêu cậu như vậy, luôn cẩn thận sợ cậu bị xúc phạm, kết quả cậu lại yêu tên Alex kia, tên chết tiệt đó dựa vào cái gì dễ dàng chiếm được trái tim cậu như vậy? Tôi không cam lòng, làm sao tôi có thể chấp nhận được?”

    Sở Lăng nhìn Andy khổ sở rống to với mình, khó khăn nói:

    “Andy…”

    Andy trấn tĩnh lại cảm xúc một chút, khẩu khí cũng dần dịu lại:

    “Jason, quên Alex đi, cậu cũng biết mình và anh ta sẽ không có khả năng ở chung một chỗ, thử tiếp nhận tôi được không? Jason, tôi nhất định sẽ thật lòng yêu cậu.”

    Sở Lăng theo bước chân của Andy tiến tới mà lui về phía sau, cảm thấy có chút bối rối liên tục lắc đầu:

    “Không, Andy, chuyện đó không có khả năng, tôi….tôi luôn xem anh là một người bạn tốt a?”

    Andy tiếp tục tiến tới gần hắn:

    “Chúng ta có thể tiến tới thêm một bước, thân thiết hơn bạn bè một chút, như vậy không phải tốt lắm sao?”

    Sở Lăng bỗng nhiên giơ tay lên ngăn cản Andy tiếp tục tiến tới gần, đề cao âm thanh:

    “Đủ rồi. Andy, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, tuyệt đối không thể có cảm giác khác xen vào. Tôi hi vọng anh chấm dứt đi, đừng nói thêm gì nữa.”

    Andy kinh ngạc đứng lại:

    “Jason, cậu quả thực không thể tiếp nhận tôi sao? Thế vì sao cậu lại tiếp nhận Alex?”

    Sở Lăng kiềm không được tức giận nói:

    “Anh và tôi không hề liên quan gì tới anh ta! Tôi và anh ta đã chấm dứt, cái gì cũng không còn, chúng ta bây giờ không còn chút quan hệ gì! Trước mặt tôi không cần nhắc tới anh ta, tôi không muốn nghe!”

    Andy chăm chú nhìn hắn, bên môi mơ hồ hiện ra một nụ cười:

    “Jason, cậu đến cùng đang muốn thuyết phục tôi hay tự thuyết phục chính mình? Cậu luôn miệng nói quan hệ giữa cậu và anh ta đã chấm dứt, nhưng sau khi say rượu, đang ngủ lại luôn gọi tên anh ta, thậm chí thời điểm tôi ôm cậu, từ miệng cậu cũng thoát ra cái tên Alex, đây chính là sự chấm dứt mà cậu nói sao? Này rốt cuộc là chấm dứt cái quái gì?”

    Sắc mặt Sở Lăng tái nhợt, á khẩu không trả lời được.

    Andy lại tiếp tục bước từng bước tới trước mặt cậu:

    “Jason, muốn chấm dứt một mối tình, biện pháp tốt nhất chính là bắt đầu một tình yêu mới, tôi thực sự yêu cậu, tôi hi vọng cậu cho tôi một cơ hội, để tôi hảo hảo yêu cậu, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi đoạn quá khứ khổ sở kia, không phải cậu cũng muốn chấm dứt hoàn toàn sao? Vì sao không thử tiếp nhận tôi?”

    Andy tiến sát tới bên Sở Lăng đang do dự, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu, thấy cậu không phản ứng gì, liền nghiêng đầu muốn hôn lên môi cậu.

    Thân thể Sở Lăng run nhẹ, ngay lúc Andy sắp chạm vào môi mình, cậu mạnh mẽ đẩy anh ta ra, lui về sau hai bước, rối loạn liên tục lắc đầu:

    “Không, Andy, không được, tôi không làm được, không thể làm được.”

    Andy thống khổ lớn tiếng chất vấn:

    “Vì cái gì?”

    Sở Lăng chỉ không ngừng lắc đầu.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 99
    Andy cắn răng nói:

    “Bởi vì cậu còn yêu anh ta, có đúng không?”

    Sở Lăng trầm giọng nói:

    “Đừng nói nữa!”

    Andy kêu lên:

    “Jason, vì sao cậu không tỉnh táo một chút? Biết rõ mình và anh ta không có khả năng, vì cái gì vẫn không chịu buông tay? Vì cái gì thà rằng tự tra tấn chính mình cũng không muốn tiếp nhận tôi? Vì sao không quay đầu lại dùng trái tim đã yêu tên khốn đó để nhìn tôi? Tôi đã yêu cậu suốt ba năm, tên đó chỉ nhận thức cậu được vài ngày? Cậu nhất định phải tổn thương trái tim tôi như vậy sao?”

    Sở Lăng hỗn loạn nói:

    “Nhưng….nhưng mà anh chỉ luôn là bạn của tôi mà thôi…”

    Andy kêu lên:

    “Tôi không muốn làm bạn của cậu! Tôi yêu cậu, nghe thấy không? Tôi yêu cậu!”

    Sở Lăng cũng không suy nghĩ bật ra:

    “Nhưng người tôi yêu không phải là anh!”

    Trong phòng khách lập tức tràn ngập im lặng, vài giây sau, Andy có chút mệt mỏi mở miệng:

    “Người cậu yêu chính là Alex, phải không? Cậu rốt cuộc cũng thừa nhận. Jason, phương thức cự tuyệt này quả thực vô cùng tàn nhẫn, ngay cả một cơ hội bắt đầu tôi cũng không có.”

    Sở Lăng nhìn biểu tình cô đơn của Andy, cũng cảm thấy đau xót:

    “Andy, thực xin lỗi.”

    Andy mệt mỏi thở hắt ra:

    “Cậu rõ ràng đã chọn lựa chấm dứt, lại vẫn yêu anh ta như cũ. Cậu bắt tôi thua cuộc, nhưng một đối thủ cũng không có. Jason, Jason, cậu….cậu cũng thật biết cách làm tổn thương người khác.”

    Sở Lăng không trả lời, chỉ có thể cúi đầu:

    “Thực xin lỗi.”

    Andy nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc xoay người buồn bã rời khỏi.

    Sở Lăng vẫn đứng im một chỗ, chậm chạm ngã ngồi xuống sàn, đôi tinh mâu tràn ngập đau đớn không thể diễn tả:

    “Alex….thì ra…. thì ra tôi đã yêu anh sâu đậm như vậy….sâu đến mức khiến chính tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi….”

    Sở Lăng không biết đã ngồi trên mặt đất bao lâu, rốt cuộc thở dài:

    “Alex, mặc kệ tôi yêu anh nhiều thế nào, chúng ta cũng đã chấm dứt. Có lẽ tôi sẽ luôn nhớ về anh, nhưng đồng thời tôi cũng sẽ dùng cả đời này để cố gắng quên anh, chỉ mong suốt cuộc đời này chúng ta sẽ không còn gặp lại…..”

    Cơn gió trong tiết trời mùa thu cuồn cuộn thổi vài miếng lá khô rơi bay tứ tung, khiến cho nghĩa trang hoang vắng càng tăng thêm vài phần cô đơn lạnh lẽo.

    Bên cạnh mộ bia là một thân ảnh cao gầy của một nam nhân, mặc tây trang đen, một chiếc kính râm che khuất đôi tinh mâu vô cùng xinh đẹp.

    Người nọ ôm một bó hoa lớn không biết đã đứng ở đó bao lâu, bóng dáng tao nhã để lộ ra nét cô đơn ưu thương.

    Cuối cùng, ngời nọ bước tới nhẹ nhàng đặt bó hoa lên mộ bia, nhẹ giọng nói:

    “Mẹ, con sẽ rời Mỹ trở về Đài Loan, sau này chỉ sợ không thể thường xuyên tới thăm mẹ nữa, bất quá con hứa nhất định sẽ trở về thăm mẹ vào ngày sinh nhật và ngày giỗ hằng năm.”

    Sở Lăng đứng thẳng dậy, chăm chú nhìn bức ảnh người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng trên mộ, mẹ đã xa cậu mười năm. Mười năm lăn lộn giữa lằn ranh sống chết, có rất nhiều điều đã thay đổi, bóng dáng đã không còn như xưa.

    Qua một lúc lâu sau, cậu mới khẽ thở dài, xoay người rời khỏi nghĩa trang.

    Sở Lăng đi ra bên ngoài, chậm rãi tiếng về chiếc xe đậu cách đó không xa.

    Bỗng nhiên có hai chiếc xe hơi lao như bay về phía cậu, tiến sát tới trước mặt cậu mới phanh xe lại, cửa xe mở ra, tám nam nhân to cao lực lưỡng nhảy xuống, một người mở miệng hỏi:

    “Jason Claire?”

    Sở Lăng ngẩng đầu, mày kiếm nhíu nhẹ:

    “Là tôi.”

    Đám người đối diện lập tức rút súng ra, nhưng nhất thời liền cảm thấy hoa mắt, Jason nhanh như chớp nhảy vào chính giữa bọn họ triển khai thế tấn công sắc bén, khuỷu tay giật mạnh, ngón tay đâm tới, tất cả súng của bọn họ lập tức văng lên không trung.

    Sở Lăng xoay người lên đá ngang, lập tức có hai người bay ra ngoài, sau đó nhảy lên lao tới trước mặt một tên sát thủ, hai người đồng thời ngã xuống, Sở Lăng không chút do dự chống mạnh khuỷu tay lên ngực gã, “rắc” một tiếng, xương sườn người nọ lập tức gãy thành hai ba mãnh.

    Sở Lăng chưa kịp đứng dậy đã nhìn thấy hai tên sát thủ nhào tới, tay phải hắn dùng sức nhún xuống người tên xui xẻo nằm phía dưới, khéo léo lật người nhảy lên, tung một cú đá xoáy tàn nhẫn, lại một tên sát thủ choáng váng ngã xuống đất.

    Một tên sát thủ khác nhân cơ hội nhào tới giang tay ôm cậu, còn chưa kịp siết chặt, Sở Lăng đã nhanh chóng nắm chặt tay gã, khẽ hạ thắt lưng vật gã ta nhào qua vai, cơ thể nhanh nhẹn xoay qua, vung tay đấm mạnh một quyền lên cằm tên cuối cùng, người nọ té ngã ra sau đập vào cửa xe, thân mình Sở Lăng vụt tới, tay phải duỗi ra đã bóp chặt cổ họng gã, lạnh lùng nói: “Nói, ai phái tụi mày tới?”

    Vừa dứt lời chân phải lập tức đá mạnh về phía sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên sát thủ muốn đánh lén nhào tới trúng phải một cú đá trời giáng, té ngã sang một bên không gượng dậy nỗi.

    Khắp nơi đều vang lên tiếng rên rỉ, trừ bỏ tên sát thủ bị Sở Lăng bóp chặt cổ họng, không còn ai khác có thể đứng dậy nỗi.

    Tình Mê Pháp Lan Tây Chương 100
    Sở Lăng quay đầu lại, ánh mắt sau kính râm lạnh như băng chăm chú nhìn tên sát thủ đang nằm trong tay mình, lạnh lùng nói:

    “Các người rốt cuộc là người của ai phái tới?”

    Sát thủ quả thực không thể tin được nam tử trẻ tuổi toát ra khí chất tao nhã trước mặt lại có thể ra tay tàn độc như vậy, rốt cuộc nói:

    “Chúng tao là thuộc hạ của Wilson Constantino.”

    Sở Lăng không khỏi ngẩng người, cậu biết đó là thủ lĩnh của tổ chức mafia lớn nhất nước Mỹ, nhưng cậu căn bản không hề liên quan tới họ, trận đánh này quả thực có chút quái lạ.

    Sở Lăng khó hiểu nhíu mày:

    “Tôi với các người không hề có ân oán, sao lại đuổi tới giết tôi?”

    Sát thủ nói: “Bởi vì….bởi vì Boss của chúng tao muốn đàm phán với Alex.”

    “Cái gì?”

    Sở Lăng lại càng kinh ngạc:

    “Việc này có liên quan gì đến tôi?”

    Sát thủ ngược lại có chút khó hiểu nhìn Sở Lăng: “Mày là người Alex yêu nhất, nếu bắt được mày, đương nhiên sẽ dễ dàng đàm phán hơn.”

    Ánh mắt Sở Lăng phía sau cặp kính đen ngày càng lạnh hơn, thực đáng chết, vì cái gì cậu muốn quên một người, lại luôn có người ở trước mặt cậu cố tình nhắc tới anh? Những người này sao không đến trễ một chút để cậu có thời gian bình tĩnh chính mình? Vì cái gì cứ nhắc tới cái tên mà cậu trăm phương ngàn kế không bao giờ muốn nhớ đến?

    Sở Lăng kiềm chế tức giận, cắn răng nói:

    “Ông đang nói bậy bạ gì đó?”

    Sát thủ chỉ cảm thấy các đầu ngón tay trên cổ họng mình khẽ siết chặt lại, ngón tay thon dài xinh đẹp ấn mạnh lên huyệt vị, chỉ dùng một tay đã khống chế được nam nhân lực lưỡng cao hơn 1m8.

    Tên sát thủ khó khăn thở hỗn hển, thành thực khai báo:

    “Sau sự kiện ở Paris, tất cả mọi người đều biết Alex yêu mày điên cuồng, thậm chí không thèm quan tâm tới chuyện khơi màu chiến tranh nhất định phải tìm bắt được mày. Anh ta ngay cả giang sơn cũng không cần, vì thế bất cứ ai có thù oán hoặc muốn uy hiếp anh ta, đều nghĩ tới việc bắt mày đi theo làm điều kiện giao dịch với Savannah. Hơn nữa, lại nghe nói mày đã thoát ly khỏi quân đội thì không còn do dự gì nữa.”

    Sở Lăng khiêu môi gợi lên nụ cười lạnh, chính mình có khả năng gì, có thể được đánh đồng với một người lãnh đạo cao cấp của hắc đạo, thậm chí còn trở thành nhược điểm chí mạng của anh ta?

    Này cũng quả thực là chọc cười, cậu dốc toàn lực muốn quên đi mối quan hệ này nhưng đám mafia lại bắt đầu xem cậu là một món hàng kiếm lợi, thật sự khiến cho người ta…càng nghĩ lại càng tức giận.

    Đúng lúc này điện thoại trong túi Sở Lăng chợt vang lên, Sở Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm tên sát thủ đang đổ mồ hôi lạnh như mưa, rút điện thoại mở ra: “Uy——”

    Di động truyền ra một giọng nói vô cùng bất ngờ:

    “Jason, là tôi.”

    Sở Lăng nhận ra đúng là âm thanh của Ray, nhất thời ngây người, trước tiên không nói tới vì sao Lôi biết số điện thoại hắn, lạ nhất là Ray hẳn rõ ràng mối quan hệ giữa Alex với mình đã chấm dứt, vì sao còn gọi tới?

    Ray không nghe thấy Sở Lăng nói gì, tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của cậu, nói tiếp:

    “Jason, tôi biết cậu chắc rất bất ngờ, nhưng mà…. tôi cảm thấy…. tôi phải gọi cho cậu.”

    Sở Lăng nhất thời không biết nói gì mới phải, chỉ có thể im lặng nghe Ray nói.

    Ray hình như có chút do dự, một lúc mới nói:

    “Chúng tôi đang ở trang viên Boston, Alex…. vết thương của anh ta ngày càng chuyển biến xấu, bác sĩ nói viên đạn xuyên qua mép trái tim, tình huống vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ…. chỉ sợ không thể qua khỏi….”

    Sở Lăng lúc này giống như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, vẻ mặt trong nháy mắt trắng bệch, lẩm bẩm nói:

    “Anh nói…. cái gì?”

    Ray thở dài nói:

    “Alex trong khi hôn mê luôn gọi tên cậu, tôi… tôi chỉ hi vọng cậu có thể tới…. nhìn anh ta lần cuối…..”

    Sở Lăng cảm thấy thế giới xung quanh mình đang xoay mòng mòng, giọng nói của Ray trong di động bắt đầu trở nên xa xôi, mờ ảo:

    “Jason, là một người bạn, tôi có nhiệm vụ giúp Alex đạt được tâm nguyện cuối cùng, tôi biết người anh ta muốn gặp nhất chính là cậu, nhưng nếu cậu vẫn nhất định không muốn tới, tôi cũng không thể ép, chỉ hi vọng…. sau này cậu sẽ không hối hận.”

    Ray đã tắt điện thoại, Sở Lăng vẫn ngơ ngẩng tiếp tục để điện thoại trên tai.

    Trong lúc đang hoảng hốt bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “rắc” nhỏ, cậu lập tức hồi phục lại tinh thần, trong lúc vô tình cậu đã bẻ gãy xương cổ của tên sát thủ, cậu buông lỏng tay, thi thể ngay lập tức mềm nhũn ngã xuống, đồng thời khóe mắt nhìn thấy đám sát thủ còn lại đang cố gắng ngọ nguậy bò dậy, hai người trong số đó lặng lẽ vươn tay lụm khẩu súng lục rơi trên mặt đất, cơn tức giận lập tức bùng nổ trong ngực, ngay lập tức rút súng ra quay lại phía đám sát thủ còn chưa kịp bò dậy không chút lưu tình liên tiếp bóp cò súng.

    Sau khi tiếng súng ngừng lại, trước mắt Sở Lăng đã xếp đầy thi thể.

    Khẩu súng trong tay Sở Lăng vẫn còn đang bốc khói nhè nhẹ, cậu chăm chú nhìn những thi thể đã mất đi tri giác, trong đầu không ngừng rối loạn:

    “Sao có thể như vậy? Sao có thể chứ…. mình bất quá chỉ muốn rời đi…. chứ không phải muốn sinh ly tử biệt với anh… chính mình đã chuẩn bị tinh thần dùng cả đời này để quên anh…. vì sao ngay cả thời gian để quên cũng không cho phép…. tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”

    Sở Lăng chậm rãi xoay người, giống như giẫm lên những linh hồn đang phảng phất bước về phía xe mình, máy móc mở cửa xe ngồi vào, cứng ngắc mở máy xe nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang.

    Hoàn chương 97-100.

    Thuộc truyện: Tình Mê Pháp Lan Tây