Tinh tế đệ nhất dục nhi sư – Chương 32-33

    Thuộc truyện: Tinh tế đệ nhất dục nhi sư

    Sở Du Nhiên không ngờ Sở Hồng Vũ nói đi một lát sẽ về là thật. Ông chẳng qua chỉ ghé nhà chủ nhiệm Linder, sau đó quay lại.

    Khi ấy, chủ nhiệm Linder còn đang ăn điểm tâm, thấy Sở Hồng Vũ chui cửa sổ nhà ông vào, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng kinh ngạc, phải biết là Sở Hồng Vũ có sở trường chỉ trèo cửa sổ nhà giống cái, nay trèo cửa sổ nhà ông là có ý gì?

    Sở Hồng Vũ không hề khách khí ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Thương lượng với ngươi một chuyện.”

    Linder hiếm thấy Sở Hồng Vũ nghiêm túc thế này, chỉ có thể đặt đũa xuống, thẳng lưng lắng nghe, giọng nói lành lạnh, “Chuyện gì mà có thể khiến ngươi tới tìm ta? Còn phải leo cửa sổ?”

    “Thay ta chủ trì hội nghị.” Sở Hồng Vũ không hề khách khí.

    Linder cười lạnh, “Hiệu trưởng đại nhân, chủ trì hội nghị phải là hiệu trưởng, ta chẳng qua chỉ là chủ nhiệm thôi, cấp bậc không đủ.”

    Sở Hồng Vũ chép miệng, nhướn mày cười: “Ngươi nợ con trai ta ân huệ lớn như thế, ngươi có đi hay không hả? Hay là ngươi muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa, vô liêm sỉ, không biết báo ân. Uổng cho một người thầy!”

    Tú tài gặp quân binh, có nói đạo lý cũng không được. Đây chính là hình dung tốt nhất khi người bình thường gặp phải Sở Hồng Vũ, bởi vì da mặt Sở Hồng Vũ cực dày, giá trị vũ lực lại đủ quấy trời đảo đất!

    Linder giận đỏ mặt, những người trong hội nghị kia có ai là dễ đối phó đâu. Sở Hồng Vũ kiêu ngạo từ bé, tính cách quái đản, giá trị vũ lực lại cao, còn có danh hiệu thầy của đế vương, cho nên người ngoài còn nể mặt lão. Chứ còn mình mà đi á, để cho người ta khinh bỉ à?

    Thấy Linder không đồng ý, Sở Hồng Vũ chép miệng, đập mạnh lên bàn của Linder, thuộc tính “Hỏa” phát ra, để lại một dấu tay sâu hoắm trên mặt bàn làm bằng kim loại. Dấu ấn này có sức uy hiếp kinh hoàng: “Ngươi có đi hay không, không đi ta đánh ngươi.”

    Linder: “…”

    Ngay cả cơm cũng không kịp ăn xong, chủ nhiệm Linder đã bị Sở Hồng Vũ nhét vào phi hành khí chuyên dụng của hiệu trưởng, làm thế thân thay Sở Hồng Vũ chủ trì hội nghị. Sở hiệu trưởng cười xấu xa như đại ma vương, một lòng một dạ muốn đem thằng nhãi không biết xấu hổ dám nhìn trộm con trai – đánh cho một trận!

    —————

    Buổi sáng, Sở Du Nhiên gửi một tin nhắn ngắn ngủi cho Wales, đối phương không trả lời, khiến Sở Du Nhiên thấp thỏm bất an, cứ cảm giác sắp sửa có chuyện xấu xảy ra. Cậu không thể xác định được đó là gì, mà Wales lại cách cậu quá xa.

    Buổi trưa, lúc đám nhỏ nghỉ ngơi, Sở Du Nhiên một lần nữa gửi tin cho Wales, đối phương vẫn không hồi âm.

    Sở Du Nhiên thở dài, cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng nôn nóng như vậy.

    Đến lúc chạng vạng, cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Sở Du Nhiên có thể khẳng định, nhất định sắp có chuyện chẳng lành, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó cậu không biết. Tinh thần lực của cậu rất nhạy cảm, mà cảm xúc nôn nóng bậc này trước giờ chưa từng có. Bất đắc dĩ, Sở Du Nhiên bấm liên lạc với phó quan Crewe, hỏi hắn có tin gì của Wales không.

    Crewe an ủi: “Có khả năng bệ hạ đang tiến hành bước nhảy không gian, cho nên một ngày không có tin tức cũng là bình thường, xin ngài đừng lo lắng.” Nhìn thấy Sở Du Nhiên vô cùng lo lắng, Crewe nhỏ giọng an ủi, hắn rất vui vì có một giống cái không quan tâm tới thân phận của bệ hạ, mà chỉ lo lắng cho an nguy của bệ hạ.

    Sở Du Nhiên cũng chỉ đành biết tự nhủ như vậy.

    Lo lắng đề phòng suốt cả ngày, đến khi tan học, quả nhiên xảy ra chuyện!

    Sở Du Nhiên vừa định mang Dillow về ký túc xá, thì thấy một bóng người đỏ rực vội vàng tháo chạy trên không trung. Bịch một tiếng, một con chim phượng dài ba thước đột nhiên xuất hiện, chim phượng này giống năm phần so với Phượng Hoàng trong truyền thuyết, nhưng lại thiếu đi hoa mỹ ung dung, mà nhiều hơn mấy phần sát khí. Đôi cánh màu đỏ sắc bén như dùng kiếm dệt thành, liếc mắt đã thấy được lực công kích vô cùng mạnh mẽ, trên móng vuốt của con phượng, che kín một lớp vảy màu đen, dưới ánh trời chiều tỏa ra ánh sáng lạnh như băng, tựa lưỡi hái của tử thần, khiến lòng người sợ hãi. Ông vừa xuất hiện, toàn bộ vùng trời phía trên trường học dường như bị đè nặng, khiến tất cả mọi người có chút không thở nổi.

    Kêu to một tiếng chấn động lòng người, chim phượng trong nháy mắt bao phủ một tầng lửa đỏ rực. Thân hình nó nhẹ nhàng bay lượn, chớp mắt đã bay ra khỏi trường, lông đuôi dài thượt mang theo ngọn lửa còn rừng rực hơn cả nắng chiều.

    Thấy cảnh này, Sở Du Nhiên vội vàng gửi tin cho trợ lý hiệu trưởng, chờ đối phương vừa bắt máy cậu liền hỏi ngay: “Chú Ellen, phụ thân cháu sao vậy? Xảy ra chuyện nguy hiểm gì sao?” Cả đế quốc, nay chỉ còn lại duy nhất một con chim phượng, mà bình thường Sở Hồng Vũ đều đem thú hình của mình thu nhỏ lại, chỉ tầm nửa mét, hiếm khi lộ ra sự công kích rõ rệt như thế. Sở Du Nhiên biết ông có chuyện xảy ra, vì thế lo lắng vội vã.

    Ellen dường như rất bận, chỉ trả lời: “Chủ nhiệm Linder thay hiệu trưởng đi họp bị tập kích bất ngờ, đội bảo vệ trường học bị tiêu diệt hoàn toàn, giờ hiệu trưởng phải đi cứu. Cháu đừng lo lắng, cũng đừng chạy lung tung!” Nói xong, lập tức cúp máy.

    Sở Du Nhiên vừa lo lắng, vừa đề phòng mà quay trở về ký túc xá, sau khi cho Dillow ăn no thì dỗ nhóc con ngủ. Cậu đứng gần cửa sổ, vừa lo cho Sở Hồng Vũ, vừa lo cho Wales, luôn cảm thấy tiết trời cũng âm u lạ thường. Cậu thầm nghĩ, nếu giờ Wales ở đây, nhất định y sẽ trèo qua cửa sổ đến với cậu. Dường như sự có mặt của y ở đế tinh chính là đảm bảo cho mọi người đều an toàn, cho nên y mới đi mấy ngày, liền có chuyện không hay xảy ra.

    Đúng lúc đó, một bóng người quen thuộc xuất hiện bên ngoài ban công, con ngươi mang theo ý cười, lặng lẽ nhìn Sở Du Nhiên, cơ thể mang theo ấm áp hệt như thường ngày. Sở Du Nhiên kinh ngạc nhìn đối phương, thốt lên: “Elton!”

    Elton chớp mắt, trêu chọc: “Kinh ngạc lắm ư?”

    Sở Du Nhiên gật đầu, “Trông anh không giống loại người thích trèo cửa sổ.” Cậu nói lời này với ngữ điệu không chắc lắm, bởi vì cậu vốn cũng không ngờ được, đường đường là quốc vương bệ hạ cũng thích trèo cửa sổ.

    Elton cười, đứng ngoài cửa sổ, hỏi: “Anh có thể vào không?”

    Sở Du Nhiên khổ sở đáp: “Đi vào lúc đêm hôm khuya khoắt không hay cho lắm…”

    “Dù sao em cũng phải cho anh chỗ ngồi chứ, nếu không anh ngã mất.” Elton túm lan can, trên mặt có chút chật vật, nhưng không giấu được chân thành trong đáy mắt, “Thật ra, anh sợ em sẽ lo lắng cho hiệu trưởng, nên mới tới.”

    Sở Du Nhiên thở dài, mở cửa sổ ra, sợ đối phương chạm vào dây báo động sẽ khiến cho trường học thêm phiền phức. Cậu nặng nề nói ra từng chữ: “Elton, anh đừng như vậy, người ưu tú như anh, sao cứ nhất định phải lãng phí thời gian với tôi.”

    Elton nhảy vào, cúi đầu cười, giọng nói nho nhỏ: “Phải, nhẽ ra trước đây anh không nên để lãng phí thời gian như vậy.”

    Sở Du Nhiên nghe xong câu này, con người trong nháy mắt mở to, có một dự cảm khó tin đột nhiên nảy sinh trong lòng. Đúng lúc đó, Elton ngẩng đầu lên, con ngươi của hắn đã biến thành màu đen. Nhận ra tình thế không ổn, Sở Du Nhiên theo bản năng lập tức triệu tập tinh thần lực. Elton cười khinh bỉ, ra tay bóp chặt cổ của cậu, sau khi cắt đứt hành vi nguy hiểm của Sở Du Nhiên thì ôm chặt người vào trong lòng, đeo lên tay Sở Du Nhiên một cái vòng có tác dụng ức chế tinh thần lực, ánh mắt hắn vừa lạnh lẽo vừa vô tình.

    Sở Du Nhiên lạnh cả người, hiện giờ cậu đã rõ, dự cảm nguy hiểm kia, đối tượng không phải là Wales, cũng không phải là Sở Hồng Vũ, mà là chính mình…

    Giống cái có tinh thần lực cao đến đâu, bị đeo vòng ức chế thì hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Sở Du Nhiên chỉ có thể lạnh lùng nhìn đối phương, cắn chặt môi để không phát ra bất cứ âm thanh nào. Dillow còn đang ngủ trong phòng, cho dù Elton định làm gì thì cậu cũng không thể để hắn phát hiện ra Dillow. Dillow còn nhỏ, hơn nữa lại có thân phận hoàng tử, so với cậu càng có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn.

    Elton cười khẽ, giọng nói lạnh lẽo: “Bảo bối, em thật nhẫn tâm, ngay cả bạn học cũ cũng muốn ra tay phế bỏ dị năng ư?” Thấy Sở Du Nhiên không nói lời nào, Elton nhìn về phía phòng ngủ, lại nhìn khuôn mặt bình thản của cậu, nở nụ cười, cất cao giọng: “Con báo nhỏ kia quan trọng với em đến vậy sao?”

    Sở Du Nhiên biến sắc, lo lắng nhìn về phòng ngủ. Quả nhiên, khi nghe thấy tiếng người lạ trong nhà, Dillow đã cảnh giác tỉnh giấc. Trong nháy mắt, nhóc xông từ phòng ngủ ra, thấy Sở Du Nhiên bị một giống đực xa lạ ôm trong lòng, Dillow bèn gầm gừ.

    Nhìn thấy Dillow, trong mắt Elton tỏa ra sát khí. Trong tiếng gầm gừ kia, ẩn chứa cả tinh thần lực có tính công kích, thằng nhãi kia còn nhỏ đã có khả năng như vậy, nếu để lớn lên, nhất định sẽ thành kẻ địch lớn của đế quốc Cripps! Vì thế, trước khi bắt Sở Du Nhiên, phải giết thằng nhãi này!

    Dị năng mang thuộc tính tử vong trong nháy mắt đánh thẳng về phía nhóc Dillow ba tuổi, khiến hoa trên bệ cửa sổ trong nháy mắt đột ngột úa tàn. Dillow giống như bị dị năng mạnh mẽ đó khống chế, chỉ có thể nằm bẹp trên mặt đất, gian nan ngẩng đầu lên. Nhóc cắn răng thật chặt, bởi vì dùng quá nhiều sức mà khóe miệng rỉ máu, thấm ướt cả mảng lông đen. Thân là con cháu hoàng thất, nhóc từ nhỏ đã kiêu ngạo, tuyệt không biết cúi đầu là gì. Nhóc không sợ chết, chỉ biết cúi đầu là hèn nhất. Dị năng hắc ám có thể khiến Dillow chật vật, lại không thể chèn ép con mắt bất khuất của nhóc!

    Tinh thần lực của Sở Du Nhiên bị khóa lại, mà giá trị vũ lực của cậu so với giống đực thì quá nhỏ, có giãy dụa cũng không thoát được. Cổ họng bị bóp chặt, ngay cả cơ hội để cậu kêu cứu cũng không có, chỉ có thể kinh hoàng nhìn Dillow bị thương, trong lòng đau đớn tan nát.

    Vòng ức chế tinh thần bị tinh thần lực mạnh mẽ của Sở Du Nhiên tấn công ngược lại, kêu thành tiếng lạch cạch, tựa như chỉ một giây nữa sẽ nổ tung. Không khí xung quanh cũng dần dần nóng lên, Elton túm lấy cổ tay nóng rực của Sở Du Nhiên, khiếp sợ nhìn cậu, không thể tin một giống cái có thể sử dụng tinh thần lực như một loại dị năng, gây ảnh hưởng biến chất lên vật bên ngoài.

    Nghĩ tới đây, trong mắt Elton trở nên tàn nhẫn, hắn nghĩ tới chỉ cần có được tinh thần lực của Sở Du Nhiên, vết thương hắc ám hắn phải chịu đựng mười năm nay ắt sẽ lành hẳn! Mà kẻ có ảnh hưởng lớn tới sóng tinh thần của Sở Du Nhiên chính là Dillow. Vì vậy, Elton lập tức thay đổi suy nghĩ, túm lấy nhóc con, sau đó mỉm cười hỏi Sở Du Nhiên: “Nếu anh tra tấn thằng nhãi này trước mặt em, có phải tinh thần lực của em sẽ càng bất ổn hơn không?”

    Sở Du Nhiên căm phẫn nhìn chằm chằm Elton, hận không thể phanh thây kẻ trước mắt. Nhưng mà cậu càng như vậy, Elton lại càng mừng rỡ: “Quả nhiên, thằng nhãi này còn giá trị hữu dụng!”

    Đáy mắt Sở Du Nhiên bộc lộ sự tuyệt vọng!

    “Bé ngoan, em phải theo anh, nếu không anh sẽ giết nó, nghe lời, hiểu không?” Elton quơ quơ Dillow, bàn tay xiết chặt cổ nhóc, tựa như hắn chỉ cần dùng sức bóp lại, sẽ bẻ gãy cổ nhóc con.

    Mà Sở Du Nhiên, cũng đang bị bóp cổ y như vậy, chỉ có thể chớp mắt, thể hiện mình sẽ nghe lời.

    Vừa ra khỏi trường, một tiếng kêu chấn động lòng người đột nhiên vang lên trong khu ký túc, âm thanh sắc nhọn phảng phất có thể đâm thủng màng nhĩ người nghe, mang theo phẫn nộ và điên cuồng của người cha mất con, khiến không gian trường học như nhuộm trong sắc đỏ của máu. Sắc đỏ ấy mang đậm tính công kích, khiến tất cả dây báo động trong trường đồng loạt vang lên, kích hoạt báo động bị tấn công mức độ cao nhất.

    Sở Du Nhiên vui hẳn lên, Sở Hồng Vũ đã quay lại! Chỉ cần có thể cứu được Dillow là tốt rồi, chỉ cần cứu được Dillow, mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt!

    Trong mắt Elton tràn đầy tức giận, mắng một tên thuộc hạ: “Một đám rác rưởi! Mấy trăm người mà không ngăn được một mình Sở Hồng Vũ!” Elton tự biết bản thân không địch lại Sở Hồng Vũ, vì thế không chủ chiến mà đem Dillow đưa cho thuộc hạ, căm giận nói: “Tách ra đi, ngươi đem theo thằng nhãi này!”

    ———————

    Kế hoạch hành động lần này, không biết Elton đã nung nấu bao lâu. Thời điểm bị bắt trong trường, Sở Du Nhiên đã biết, mình tuyệt đối không trốn thoát được. Chỉ hy vọng Sở Hồng Vũ có thể cứu được Dillow, huyết thống hoàng gia đã hiếm hoi, nếu mất đi một người thừa kế nữa, sợ rằng không duy trì nổi.

    Elton cũng không gây khó dễ gì với Sở Du Nhiên, chỉ mang theo cậu bên người, dịu dàng nhìn ngắm. Thấy Sở Du Nhiên vẫn lạnh lùng, Elton cảm giác hứng thú, hỏi: “Em vẫn bình tĩnh như thế, không sợ anh giết em sao?”

    Sở Du Nhiên không thèm để tâm: “Ngươi tốn công lớn như vậy mới bắt được ta, nhất định đã có mưu đồ. Muốn ta làm cái gì, nói đi.” Biện pháp duy nhất mà hiện tại cậu có thể sử dụng để tự cứu mình, chính là kéo dài thời gian.

    Chương 33

    Edit: Vân Tích

    Beta: Dạ

    ***
    Elton nghe câu hỏi của Sở Du Nhiên, tựa như ngày thường, nở một nụ cười tràn ngập tươi sáng, ánh mắt dịu dàng, “Sao em không nghĩ anh đưa em ra khỏi trường để cùng anh chạy trốn?”

    Sở Du Nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, biết đối phương không nói thật thì cậu việc gì phải tốn nước bọt? Chạy trốn? Đằng sau khuôn mặt dịu dàng này là một con rắn độc, ngay cả trẻ con như Dillow cũng không chịu buông tha, chờ đợi lâu như vậy, chứng tỏ hắn đã lên kế hoạch cho một âm mưu kinh thiên động địa! Nếu như ý hắn định dùng cậu để uy hiếp Wales…Không, nếu như chỉ là để uy hiếp Wales, vậy giá trị của Dillow sẽ cao hơn. Nói thế thì cậu hoàn toàn không đoán được mục đích tại sao Elton muốn bắt cóc mình.

    Thấy Sở Du Nhiên không định tiếp chuyện, Elton cũng không thèm để ý, sai người giải cậu vào phòng nghỉ, bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Ngoại trừ việc không tháo vòng tay ức chế tinh thần lực cho Sở Du Nhiên, những thứ khác hắn đối đãi với cậu như bình thường. Sở Du Nhiên lại tựa bên cửa sổ, nhìn bầu trời dần chuyển sau màu trắng, sắc mặt càng lúc càng tệ.

    Elton, đến cùng đang mưu tính gì?

    ———————-

    Phòng thí nghiệm trong chiến hạm.

    Chính giữa phòng bày một loạt mười mấy hộp hình trụ trong suốt, bên trong đổ đầy chất lỏng màu xanh lam, ngâm một thân thể trắng bệch. Những thân thể ấy dập dềnh trong nước thuốc, nếu không phải bộ kiểm tra bên ngoài còn hoạt động bình thường, có lẽ người khác sẽ nghĩ đó là mấy cỗ thi thể.

    Elton đứng nhìn những thân thể này, hơi cau mày, nói với người bên cạnh: “Ta có chút không nỡ, thực sự rất yêu người kia, phải làm sao bây giờ?”

    Trợ thủ của hắn chính là hồ ly da xám Rika, hiện tại đã khôi phục dạng người, có điều sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt. Con hồ ly cung kính cúi đầu, hiểu rõ lời này của chủ nhân không phải muốn trưng cầu ý kiến của mình, cho nên chỉ nghiêm túc đứng lắng nghe.

    “Mười năm, ta ở Tariweya đã mười năm, thậm chí khuôn mặt của phụ hoàng và mẫu hậu thế nào, ta cũng không còn nhớ nữa. Trong ký ức của ta, chỉ có bốn năm đằng đẵng chờ đợi Sở Du Nhiên mà không được, đến nỗi ngay cả mục đích ta theo đuổi đối phương, ta cũng lãng quên.” Elton cười tự giễu, nhắm mắt lại, dấu mọi cảm xúc ra sau khuôn mặt tươi cười ôn hòa, “Ngày mai đưa người kia tới đây, tuân theo kế hoạch!”

    “Vâng.”

    ———————

    Sở Du Nhiên bị đưa tới phòng thí nghiệm, bắt nằm trên bàn thực nghiệm, tựa như cá nằm trên thớt, không hề có năng lực chống cự. Nhìn khung cảnh xung quanh khiến cậu hiểu được mình đang ở đâu, mỗi một cái máy xung quanh, đều là một lá bùa đoạt mạng. Từ khi xuyên tới thế giới này, Sở Du Nhiên chưa từng cảm thấy mình cận kề cái chết đến vậy, cậu vốn nghĩ mình có thể hờ hững đối mặt với tử vong, nhưng đến bây giờ, cậu thực không cam lòng! Còn có người chờ đợi cậu quay về, làm sao cậu có thể chết ở đây!

    Ánh mắt Elton chất chứa những cảm xúc phức tạp nhìn Sở Du Nhiên, giọng nói dịu dàng không giấu được nỗi bùi ngùi, “Mười năm trước, anh chạy trốn đến Tariweya đế quốc, giấu giếm thân phận, tham sống sợ chết, chỉ vì mong muốn có một ngày sẽ quay về, giết chết tên cướp ngôi soán vị, trả thù rửa hận. Bốn năm trước, anh quen em, biết được em là giống cái duy nhất tinh thần lực đạt tới cấp S, có thể hòa trộn với tinh thần lực của bất kì giống đực nào. Vì thế, anh ở bên cạnh em, kiên trì chờ em khôi phục năng lực, chờ em nguyện ý kết hợp với anh, để giúp anh chữa khỏi hạch dị năng bị năng lực hắc ám tổn thương. Hiện giờ, tinh thần lực của em đã đột phá cấp S, đáng tiếc, em lại yêu kẻ khác.”

    “Cho nên, trước khi ngươi về nước, ngươi muốn rút tinh thần lực của ta, để cưỡng chế nó hòa với ngươi? Thực sự rất thâm sâu!” Sở Du Nhiên phì cười, không ngờ hoàng tử địch quốc, ở bên cạnh mình lâu như vậy, chỉ vì thèm muốn tinh thần lực của cậu. Ông trời thực sự rất công bằng, người của hoàng gia so với người thường có nhiều thiên phú hơn, nhưng đồng thời cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó là bởi vì dị năng của họ ở đẳng cấp quá cao, cho nên chỉ có thể trị liệu bằng tinh thần lực có cùng đẳng cấp. Giống cái có tinh thần lực cao như vậy cực hiếm, cho nên ngay từ khi cậu mới ra đời đã được hoàng thất lựa chọn, chỉ hôn thành vợ chưa cưới của Wales. Mà với kẻ sống lưu vong như Elton, cũng vì giá trị tinh thần lực này mà cần cậu để chữa trị vết thương cũ.

    Bị Sở Du Nhiên vạch trần mục đích, ánh mắt Elton sắc lạnh, con ngươi màu xám nhiễm sắc u tối. Hắn lại gần, hung hăng túm chặt cằm của Sở Du Nhiên, móng tay bóp mặt cậu, để lại một vết bầm đậm trên khuôn mặt trắng trẻo, “Em quá thông minh, đáng tiếc…Giá như không phải sự cắn trả của tinh thần lực quá nghiêm trọng, cho dù phải dùng vũ lực để chiếm đoạt em, anh cũng không nỡ để em biến thành kẻ tàn phế.”

    Sở Du Nhiên chán ghét, không để ý đau đớn trên mặt, vẫn lạnh lùng hỏi: “Ta thà biến thành kẻ tàn phế.”

    Elton nhìn cậu vài giây, thấy Sở Du Nhiên hoàn toàn không hề khiếp sợ, đôi con ngươi sáng rực bất khuất. Hắn đột nhiên bật cười, cảm thán: “Đây mới là Sở Du Nhiên.”

    Hắn buông cằm cậu ra, nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết ngón tay tím bầm trên mặt Sở Du Nhiên, sau đó nắm tay cậu, đưa lên mép, thành kính hôn lên, tựa như thường ngày, thâm tình nói với Sở Du Nhiên: “Anh biết tình yêu rất dễ quên, nhưng nỗi hận thì lại khó giải. Cho nên, nếu như em chết trong phòng thí nghiệm, anh muốn em sẽ hận anh.”

    Sở Du Nhiên lạnh lùng nhìn đối phương, chỉ cười khinh miệt, tỏ ý không muốn tiếp tục đối thoại.

    Elton rũ mi mắt, thu lại cảm xúc, đưa tay Sở Du Nhiên cho nhân viên nghiên cứu, lạnh lùng: “Bắt đầu đi, cố gắng giữ mạng vật thí nghiệm.”

    Nhân viên nghiên cứu cầm tay Sở Du Nhiên, tiêm thuốc vào mu bàn tay cậu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Du Nhiên giãy dụa vài giây sau đó lại dần trở về bình tĩnh. Elton nhắm mắt, cúi đầu rồi rất nhanh ngẩng lên, khóe miệng mỉm cười, che giấu suy nghĩ hiện giờ.

    Rika đứng bên cạnh, thì thầm nhắc nhở: “Chủ nhân, chúng ta không còn nhiều thời gian. Kế hoạch rút lui bị rối loạn, giờ có lẽ Sở Hồng Vũ đã cho người phong tỏa các tinh cầu xung quanh đế tinh rồi. Rất nhanh quân đội sẽ tìm ra nơi này.” Ai cũng không thể tin Sở Hồng Vũ lại được giao quyền điều động quân đội, nếu không phải lần này do Sở Du Nhiên bị bắt cóc, Sở Hồng Vũ như phát điên đi tìm con trai, có lẽ không ai biết Wales đã làm như vậy. Thời gian của hai người bọn họ, thực sự không còn nhiều lắm.

    Elton mở mắt ra, đáy mắt không có một chút cảm xúc dư thừa, ngón tay giấu trong tay áo, bởi không khống chế được lực mà trở nên trắng bệch. Hắn theo thói quen lại giả như bình tĩnh tươi cười, ánh mắt nhìn gương mặt Sở Du Nhiên không còn chút tình cảm nào.

    Rika thấy chủ nhân không ngăn cản nữa, lập tức nhấn nút bắt đầu, khẩn trương nhìn Sở Du Nhiên, chỉ mong sớm chiếm được tinh thần lực của cậu, để chủ nhân khôi phục như xưa, quay về báo thù! Trèo lên ngôi vị hoàng đế!

    Elton nhìn Sở Du Nhiên chòng chọc, phảng phất giống như đang thực hiện nghi thức tiễn đưa, dùng người yêu để phục vụ cho dã tâm của hắn. Ngay vào lúc đưa ra quyết định kia, hắn vốn dĩ không còn đường lui.

    Mọi người ở đây, ai nấy đều tràn trề hy vọng, đột nhiên! Tất cả máy móc đồng loạt phát ra âm thanh cảnh báo!

    Tất cả kinh ngạc nhìn về phía Sở Du Nhiên, chỉ thấy người này trong cơn mê hơi chau mày, còn lại không có bất cứ phản ứng gì!

    Một nam nhân mặc áo trắng trong phòng thí nghiệm đi tới kiểm tra hồi lâu, sau đó không giấu được vẻ kinh ngạc, “Điện hạ, tinh thần lực của vật thí nghiệm không ổn định, cao thấp bất thường, cho nên máy móc không nắm được tần suất.”

    “Cái gì?!” Elton đi tới xem máy móc, chỉ thấy biểu đồ gợn sóng tinh thần lực của Sở Du Nhiên không theo bất cứ quy luật nào, tán loạn lung tung. Hắn híp mắt, con ngươi màu xám lần thứ hai trở nên u tối, mang theo tàn nhẫn, do dự rất nhanh liền cắn răng, liếc mắt nhìn Sở Du Nhiên, lớn tiếng nói: “Mặc kệ sống chết của nó, bất chấp hậu quả!”

    Mồ hôi lạnh trên trán nhân viên nghiên cứu rơi liên hồi, cuối cùng, họ cắn răng lấy ra một loại thuốc cấm được dán nhãn đỏ.

    Sau khi tiêm cho Sở Du Nhiên, phát hiện cậu đau đến độ co giật toàn thân, Elton cũng không quan tâm, chỉ chăm chăm nhìn số liệu giá trị tinh thần đột nhiên gia tăng gấp đôi bên trong máy đo. Hắn lạnh lùng căn dặn: “Cho các ngươi một ngày, không hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả chôn cùng nó đi!”

    Rika không để ý tới sắc mặt tái nhợt của các nhân viên nghiên cứu, gật đầu: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

    Lúc này, trong tình trạng không cảm nhận được thế giới bên ngoài, Sở Du Nhiên vốn dĩ mất đi tri giác, lại đột nhiên cảm thấy có một luồng sức mạnh va chạm vào hệ thần kinh. Ký ức trong bộ não của cậu trở nên hỗn loạn, đau đớn khiến cậu run rẩy, rồi những ký ức xa lạ bắt đầu thức tỉnh. Sở Du Nhiên không phân biệt được cái nào là của mình, cái nào là của nguyên chủ, toàn bộ đều bị động tiếp nhận…

    Loạn! Trong đầu cậu thông tin tán loạn, ngay cả tuyến thời gian cũng bị phá vỡ!

    Vốn là chuyện của kiếp trước, nay lại đột nhiên xen lẫn với cảnh của kiếp này, rõ ràng là chuyện mới xảy ra, lại nhớ tới lúc tinh cầu này lặng yên tan biến, Sở Du Nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Lúc này, có những hình ảnh lóe lên, cậu chợt biến thành một khối cầu, lông mềm mềm, trắng phau phau! Không, cậu có chân, có lẽ là bởi mập quá, cho nên cẳng chân nhỏ xíu bị cái bụng che kín không nhìn thấy. Một nam nhân có bộ mặt tương tự cậu tới gần, ngồi xổm xuống, đưa tay ôm cậu, khí lạnh quanh thân người đó nháy mắt tan ra, dịu dàng nói: “Con yêu, hôm nay mẫu phụ cho con gặp vị hôn phu tương lai nhé, con có vui không?”

    Lúc ấy, cậu thầm nghĩ, tuyệt đối không thể dính líu với người của hoàng gia, cho nên thời điểm con mèo mun bự kia đột nhiên biến thành người, cậu liền giả bộ sợ hãi, làm một con chim cun cút run rẩy.

    Sở Du Nhiên bừng tỉnh ngộ, thì ra cậu chính là chủ nhân của thân thể này, thì ra đã từng có một người dịu dàng ôm cậu như thế, thì ra ấn tượng gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và Wales cực tệ, là bởi cậu không muốn gả…

    Ngay sau đó, vô số hình ảnh hỗn loạn dồn dập ùa tới: gia biến, ức hiếp, cãi vã, truy sát, mất trí nhớ…

    Ngày hôm sau.

    Con ngươi nham hiểm vô tình của Elton nhìn chòng chọc đám nhân viên nghiên cứu, giọng nói nồng đượm sát khí, “Một đám rác rưởi! Một ngày, ngay cả sóng tinh thần lực cũng không kiểm soát được, nuôi các ngươi làm gì?”

    Hắn đã đổ tất cả vốn liếng vào đây, nếu không chữa khỏi hạch dị năng, làm sao có thể báo thù? Còn không bằng cả đời làm ổ trốn trong trường học, thành thật làm một lão thầy quèn.

    Rika thấy hắn giận sôi, do dự một chút, vừa định khuyên một hai câu, thì một người trẻ tuổi đã chạy vào, đứng ngay ngoài cửa hô lên: “Điện hạ! Wales đã quay về sớm hơn dự tính, hiện tại đang thẳng tiến theo hướng của chúng ta.”

    “Đừng hoảng hốt!” Rika mở miệng, “Chúng ta đang đi trên tàu vận chuyển hành khách dân dụng, không cần chạy. Toàn bộ nhân viên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”

    “Không, chuẩn bị rút đi!” Elton nhìn Sở Du Nhiên đã tiến vào trạng thái chết lâm sàng, lạnh lùng: “Phá hủy tinh thần lực của nó, như thế sẽ ngáng chân Wales, tranh thủ thời gian cho chúng ta!”

    Đầu tiên là báo nhỏ, sau là Sở Hồng Vũ, hiện tại là Wales quay về sớm hơn dự tính, Rika cảm thấy Sở Du Nhiên quả là tốt số, tất cả biến cố xảy ra đều vì đối phương, phá hỏng tất cả mưu kế của điện hạ! Chờ Elton bỏ đi, Rika quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn Sở Du Nhiên, liếc mắt ra hiệu cho đám nhân viên nghiên cứu – giết hắn!

    Giống cái này tốt số như vậy làm hắn bất an, cho nên tuyệt đối không thể để Sở Du Nhiên còn sống!

    Nhân viên nghiên cứu vừa thấy lực lượng có khả năng chiến đấu chủ lực chạy hết, liếc mắt nhìn nhau, ai cũng dao động, lúc này họ không chạy ngay thì còn chờ lúc nào? Về phần giống cái này, cho dù không chết cũng biến thành điên dại thôi, lọ thuốc kia có tác dụng hỗn loạn tinh thần lực cực mạnh, cho nên dù sao bọn họ cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế, cả đám nhanh chân trốn sạch.

    Ai cũng không phát hiện, kẻ vốn tưởng sẽ hóa điên hóa rồ, Sở Du Nhiên, lại lặng lẽ mở mắt ra, nhìn tất cả dụng cụ trên người cậu đang từ đèn đỏ chậm rãi chuyển xanh, sóng tinh thần lực cũng theo đó mà dịu lại, rõ ràng có quy luật…Sau khi khôi phục kí ức, tinh thần lực của Sở Du Nhiên không ngờ đã lại trở nên ổn định.

    Sở Du Nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy số mình quá tốt, dạo qua quỷ môn quan một lần, lại từ họa được phúc. Ai có thể ngờ, loại thuốc cấm kích thích tinh thần lực kia lại có thể kích thích tiềm thức của cậu. Mà ai có thể ngờ, tinh thần lực của cậu luôn không ổn định, chính là do thiếu hụt kí ức?

    Bên ngoài, thỉnh thoảng có tiếng bước chân vội vàng đi ngang qua, hẳn là những người này đều đã nhận được lệnh rút lui. Sở Du Nhiên giơ tay lên, run rẩy che đôi mắt của mình lại, cười không thành tiếng – còn có rất nhiều chuyện cậu cần làm, may là, cậu còn sống.

    Đứng dậy, nhổ hết dây dợ trên người, Sở Du Nhiên vuốt nhẹ vòng tay ức chế tinh thần lực vẫn còn đang đeo trên cổ tay, nhìn xung quanh một chút, nhưng không tìm thấy vật gì có thể giúp gỡ nó ra. Mà nếu không gỡ được vòng tay thì không thể lấy được vũ khí trong không gian. Nơi này lại không có vật gì có thể phòng thân, Sở Du Nhiên nhìn khắp nơi, chỉ thấy có một nửa con dao giải phẫu còn trên mặt bàn. Đè nén cảm giác chóng mặt và buồn nôn, Sở Du Nhiên đỡ bàn để bước đi, vừa nắm được con dao trong tay, dưới chân lại đột ngột chấn động. Cả chiến hạm rung lên bần bật, đèn treo trên đỉnh đầu phát ra tia lửa. Sở Du Nhiên lảo đảo lùi lại vài bước, vừa định mở cửa tủ trốn vào, thì nghe thấy tiếng cửa sổ thủy tinh vỡ tan, sau đó một bóng đen nho nhỏ nhào tới, trực tiếp rơi xuống mặt cậu, khiến Sở Du Nhiên vốn đang chóng mặt suýt chút nữa ngất đi.

    Cảm giác quen thuộc này, bụng nhỏ nhung nhúc thịt, nhưng Sở Du Nhiên không hề mừng rỡ, ngược lại liền nổi giận: “Dillow! Sao con lại tới đây?!”

    Dillow ôm chặt đầu Sở Du Nhiên, con ngươi bởi vì kích động mà hiện lên một vòng tròn bao quanh màu vàng rực sáng, nhóc nhìn vết thương trên cằm Sở Du Nhiên, sau đó bá đạo liếm hai cái lên mặt cậu. Đầu lưỡi nham nháp cọ Sở Du Nhiên hơi đau, khiến cậu theo bản năng nghiêng đầu né tránh, lại bị Dillow dùng móng vuốt giữ chặt, nhóc bất mãn liếm thêm hai cái nữa, lúc này mới lên tiếng: “Thúc thúc cũng tới, chỉ có hai người chúng ta thôi. Quân đội quá ngu, đuổi không kịp!”

    Sở Du Nhiên trong lòng cảm động, nhưng ngoài mặt lại véo lỗ tai Dillow: “Các ngươi điên hết rồi hả? Không để ý tới thân phận của mình sao!”

    Thuộc truyện: Tinh tế đệ nhất dục nhi sư