Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 10-12

    1014

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    5
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [10] Thí Nghiệm

    ******

    Trước kia biết rõ Nhan Tử Dạ có thể chất phế tài nên lúc lên lớp Hoắc Đức cũng không quản. Chỉ là hiện giờ, trải qua trận quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc, ông biết Nhan Tử Dạ cũng không phải vô dụng như tưởng tượng. Tuy chiến thắng kia phần lớn là do may mắn cùng Duy Nhĩ Nặc quá sơ ý, nhưng Hoắc Đức đã cấp bách muốn kiểm tra tinh thần lực cùng sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ.

    Lúc này nhìn thấy Nhan Tử Dạ đi học mà cư nhiên mang theo gối ngang nhiên nằm ngủ, một chút cũng không để mình vào mắt, Hoắc Đức buồn bực không thôi.

    Bất quá làm đạo sư, ông không thể chỉ vì Nhan Tử Dạ mà không để ý những học trò khác, cho nên Hoắc Đức chỉ có thể mặc kệ Nhan Tử Dạ, tuyên bố một tin tốt: “Tôi nghĩ các trò cũng biết tháng sau chính là thời điểm học viện cử hành thi đấu xếp hạng, chút nữa tất cả các trò phải thí nghiệm lại tinh thần lực cùng sức chiến đấu, chỉ có năm người đứng đầu có thể tham gia ghi danh.”

    “Wow…. đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ tới cuộc thi này, thực hi vọng có thể tham gia a.”

    “Cố gắng suốt một năm cũng vì kì thi này, năm trước thua thú nhân cấp B, năm nay nhất định phải báo thù.

    “Mọi người đừng ồn nữa, ghi danh chỉ được năm người, muốn tham gia cũng phải có bản lĩnh.”

    “Chốc nữa thí nghiệm phải dốc hết toàn lực mới được, hi vọng lần này may mắn được chọn.”

    “Đừng có mơ tưởng hão huyền, cậu tưởng mình là Nhan Tử Dạ à, muốn tham gia thì cứ mang thực lực ra nói chuyện.”

    ….

    Thi đấu xếp hạng là chuyện quan trọng, Hoắc Đức đương nhiên không để Nhan Tử Dạ làm biếng, liền gọi cậu tỉnh dậy.

    Nhan Tử Dạ nheo nheo mắt, nhìn bộ dáng hưng phấn dị thường của đám thú nhân, cứ tưởng mình đang nằm mơ. Chẳng qua lúc nhìn thấy thú nhân đặt tay lên thiết bị kiểm tra tinh thần lực đặt trước mặt Hoắc Đức, nghe nó báo ra những con số bất đồng, Nhan Tử Dạ cảm thấy hứng thú.

    “Chỉ số tinh thần lực 86, cấp D.”

    Sau khi thú nhân thứ hai kiểm tra xong, nhìn Nhan Tử Dạ đang ôm cái gối ngủ gục, Hoắc Đức nhịn không được nhíu mày.

    “Nhan Tử Dạ, tới cậu kìa.” Thú nhân đứng bên cạnh đẩy đẩy Nhan Tử Dạ, kì thực gã cũng không tốt bụng gì, chẳng qua chỉ tò mò muốn biết tinh thần lực Nhan Tử Dạ bao nhiêu mà thôi, nhìn ánh mắt sáng quắc của một đám thú nhân xung quanh, gã liền biết tò mò cũng không phải chỉ có mình mình.

    Thấy toàn bộ mọi người đặt ánh mắt lên người mình, người không biết còn tưởng đang nhìn nhân vật lớn nào đó, nhưng Nhan Tử Dạ thì biết đám người này chỉ tò mò tinh thần lực của mình thôi, mà bản thân cậu cũng rất muốn biết.

    “Đặt tay lên, sau đó nhắm mắt lại tập trung tinh thần.” Hoắc Đức chỉ dẫn.

    Nhan Tử Dạ một tay ôm gối, một tay đặt lên thiết bị thí nghiệm, nhắm mắt lại. Chính vì nhắm mắt nên cậu không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đám người.

    Sau khi Nhan Tử Dạ nhắm mắt, con số trên thiết bị bắt đầu nhảy lên, chẳng qua các thú nhân kinh ngạc như vậy không phải vì nó quá lớn, ngược lại, chính là quá nhỏ nên mới làm người ta sửng sốt.

    “Chỉ số tinh thần lực 50, cấp E.”

    Trị số vừa được báo ra, tất cả đều không tin.

    “Sao có thể là cấp E, rõ ràng lúc quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc đã sử dụng dị năng, nếu chỉ là cấp E thì căn bản không có khả năng phát ra công kích dị năng.”

    “Đúng đúng, máy kiểm tra có vấn đề đi?”

    “Chắc là máy hư rồi, bằng không sao vừa nãy chỉ số tinh thần lực của tôi lại thấp tới vậy.”

    Trước không nói tới người khác, Hoắc Đức cũng không tin chỉ số tinh thần lực của Nhan Tử Dạ lại thấp như vậy, vì thế ông vội vàng đổi thiết bị khác. Chính là cho dù đã đổi thiết bị mới nhất thì kết quả vẫn không thay đổi, chỉ số tinh thần lực của Nhan Tử Dạ vẫn là 50 như cũ, so với thí nghiệm lần trước chỉ cao hơn hai điểm mà thôi.

    Này căn bản không hợp với lẽ thường, theo công kích dị năng mà Nhan Tử Dạ phát ra trong trận chiến lần trước, chỉ số tinh thần lực ít nhất cũng là cấp C.

    Trước cứ mặc kệ, chờ kiểm tra sức chiến đấu xong rồi tính.

    Kiểm tra sức chiến đấu đồng dạng cũng là thí nghiệm kiểm tra trị số, chẳng qua cần phải tới nơi khác làm thí nghiệm. Thiết bị kiểm tra sức chiến đấu là một máy mô phỏng cỡ lớn, nói cách khác, mỗi thú nhân phải bước lên đài mô phỏng.

    Thú nhân đầu tiên tiến hành kiểm tra bước lên, lựa chọn đối tượng thí nghiệm, tất cả đều được mô phỏng vô cùng chân thực. Nhan Tử Dạ khá hứng thú, nhìn thú nhân đánh đấm với đối tượng mô phỏng, thực cảm thán công nghệ hiện đại. Thiết bị này cao cấp hơn cái ở nhà rất nhiều, ít ra nhân vật được mô phỏng cũng chân thật hơn.

    Không tới mười phút, đối tượng mô phỏng đã đánh gục thú nhân, kết quả kiểm tra cũng hiện lên: ‘chỉ số chiến đấu 91, cấp D’.

    Kết quả vừa hiện lên, Hoắc Đức lập thức ghi nhận kết quả vào cơ sở dữ liệu.

    Kế tiếp các thú nhân lần lượt chọn đối tượng tiến hành kiểm tra, cũng có thú nhân chọn tinh tế thú, bởi vì độ khó của tinh tế thú cao hơn nên số lượng lựa chọn nó không nhiều.

    Nhan Tử Dạ là người cuối cùng, lúc này có một đội ngũ tiến vào khu kiểm tra, là ban B của Duy Nhĩ Nặc.

    “Ô? Kia không phải Nhan Tử Dạ à?”

    “Thật à, lần trước cậu ta quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc tôi không tới xem, tiếc muốn chết, giờ phải hảo hảo xem sức chiến đấu cậu ta rốt cuộc thế nào a.”

    “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, trận đó tôi có tới xem, chẳng qua Duy Nhĩ Nặc quá sơ ý thôi, bằng không Nhan Tử Dạ sao thắng nổi.”

    “Tôi cũng nghĩ thế, bất quá Duy Nhĩ Nặc đã dùng tới cơ giáp mà vẫn thua thì cũng có chút…”

    “Kia cũng đâu thể trách Duy Nhĩ Nặc, dù sao Nhan Tử Dạ cũng nổi tiếng là phế tài, có ai ngờ cậu ta đột nhiên sử dụng công kích dị năng, hơn nữa sức chiến đấu cũng tăng mạnh a?”

    Mới đầu nghe thấy mọi người xì xầm thảo luận, Duy Nhĩ Nặc rất tức tối, căn bản không thể khắc chế mà phát hỏa, bất quá hiện giờ nghe riết cũng thành thói quen. Giờ có nghe cũng không thèm để ý, bất quá lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ bước vào máy kiểm tra thì ánh mắt vẫn vô thức dính trên người Nhan Tử Dạ. Kỳ thực Duy Nhĩ Nặc cũng có chút tự kỷ, muốn biết sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ rốt cuộc cao thấp thế nào.

    “Xin mời lựa chọn đối tượng thí nghiệm.” Âm thanh máy móc vang lên, sau đó hai màn hình giả lập xuất hiện trước mặt Nhan Tử Dạ, một là hình người một là hình tinh tế thú.

    Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ Nhan Tử Dạ sẽ chọn đối tượng thí nghiệm là người thì Nhan Tử Dạ cư nhiên điểm một bức hình tinh tế thú.

    “Lựa chọn hoàn tất, xin chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu thí nghiệm.”

    Một luồng ánh sáng phủ khắp đài mô phỏng, tiếp đó một con tinh tế thú cao hai mét, hoàn thân đen tuyền, bộ dáng khá giống bạch tuột xuất hiện trước mắt Nhan Tử Dạ.

    “Đa túc thú?” Thú nhân dưới đài kinh hô, đa túc thú chính là tinh tế thú cấp B, sao lại thế này, thí nghiệm cấp D sao lại xuất hiện đa túc thú cấp B?

    Phải biết, tuy đa túc thú đồng dạng cũng là cấp B như Duy Nhĩ Nặc, nhưng tinh tế thú là một loài có sức chiến đấu rất khủng khiếp, tiết tấu tấn công tuyệt đối liều mạng. Tuy con đa túc thú này chỉ là mô phỏng nhưng sức chiến đấu cũng rất chân thật, nói cách khác, trong quá trình thí nghiệm nếu bị đả thương thì vẫn có cảm giác đau đớn, thiết lập này giúp người thí nghiệm nhớ rõ điểm yếu của mình.

    “Sao lại thế này? Sao lại xuất hiện đa túc thú, mau ngừng thí nghiệm lại.” Hoắc Đức lập tức chạy tới trước máy mô phỏng, sau khi quét vân tay cùng màng mắt muốn nhấn nút ngừng thí nghiệm, bất quá đèn cảnh báo màu đỏ lóe sáng.

    “Xin lỗi, thí nghiệm đã bắt đầu, không thể ngừng lại, không thể ngừng lại.”

    “Chết tiệt.” Hoắc Đức hung hăng vỗ mạnh bàn điều khiển, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn đa túc thú tấn công Nhan Tử Dạ.

    Bốn cái xúc tua mang theo giác hút lao ‘vun vút’ về phía Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ đạp chân nhảy lên cao né tranh. Bất quá lúc vừa rơi xuống đất thì phía sau lại có hai cái xúc tua khác công kích, Nhan Tử Dạ khom người xoay một vòng thoát khỏi vòng nguy hiểm.

    Đa túc thú không ngừng công kích, Nhan Tử Dạ không ngừng trốn tránh, lúc này thân thủ Nhan Tử Dạ rõ ràng nhạy bén hơn lần chiến đấu với Duy Nhĩ Nặc rất nhiều, bất quá cũng gặp phải nhiều phiền toái hơn, bởi vì đây là thí nghiệm kiểm tra sức chiến đấu nên không cho phép sử dụng vũ khí. Nói cách khác, Nhan Tử Dạ chỉ có thể dựa vào năng lực bản thân ứng phó con đa túc thú này.

    Đa túc thú có hơn mười xúc tua, chúng không ngừng công kích làm Nhan Tử Dạ có chút chật vật, giẫm lên một cái xúc tua lấy lực nhảy lên, đồng thời đá bay hai cái xúc tua vươn tới. Bất quá ở giữa không trung nên Nhan Tử Dạ có chút thất thế, bị một xúc tua của đa túc thú quất mạnh một cái.

    ‘Ầm…’ Va mạnh vào lồng phòng hộ rồi lăn xuống đất, còn chưa kịp đứng lên, một cái xúc tua đã bò tới quấn lấy cổ chân Nhan Tử dạ, sau đó kéo Nhan Tử Dạ về phía đa túc thú.

    Nhan Tử Dạ sao có thể để mình bị chi phối như vậy, vận dụng linh lực trong cơ thể ngưng kết thành kết tinh, tiếp đó một lưỡi dao đỏ rực hình thoi từ lòng bàn tay Nhan Tử Dạ bay ra, trực tiếp cắt đứt xúc tua đang kéo chân Nhan Tử Dạ.

    Xúc tua bị cắt đứt rớt xuống đất rồi biến mất, đa túc thú ăn đau rống lớn một tiếng, hơn mười xúc tua điên cuồng vũ động, tiếp đó cùng phóng về phía Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ trái phải né tránh, đồng thời ngưng kết kết tinh, hơn mười lưỡi dao từ kết tinh bay ra, mục tiêu là đám xúc tua của đa túc thú.

    Chỉ thấy lưỡi dao xé gió bay tới, lập tức chém đứt vài xúc tua, đa túc thú thu hồi xúc tua đang tấn công Nhan Tử Dạ, sau đó ‘bùm bùm’ đánh bay lưỡi dao, dao linh khí một khi bị đánh bay, lập tức biến mất.

    Thừa dịp này, Nhan Tử Dạ lại tiếp tục ngưng kết kết tinh, hơn mười lưỡi dao linh khí phóng thẳng tới, xoay tròn rồi đánh móc về phía gáy đa túc thú.

    ‘Keng keng keng keng…’

    Mắt thấy hơn mười lưỡi dao đều chém trúng gáy, thế nhưng đa túc thú không hề bị tổn thương như Nhan Tử Dạ nghĩ, ngược lại chỉ nghe thấy âm thanh như chém vào kim loại, hơn nữa lưỡi dao còn bị bật ngược đập vào lồng phòng hộ rồi biến mất.

    Hoàn Chương 10.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [11] Kiểm Tra (2)

    ******

    Người vây xem thấy một màn như vậy đều nhịn không được la ỏm tỏi.

    “Nhan Tử Dạ có phải phát ngốc không, gáy đa túc thú là phần cứng nhất, ngay cả điều này cậu ta cũng không biết à?”

    “Công kích xúc tua nó, xúc tua chính là nhược điểm của đa túc thú a.”

    “Nhan Tử Dạ không biết nhược điểm của đa túc thú đi?”

    “Ai nha, đứng coi thôi mà nóng ruột luôn a.”

    Thú nhân bên ngoài lo lắng thế nào, Nhan Tử Dạ không hề hay biết, bởi vì lồng phòng hộ ngăn cản tất cả âm thanh bên ngoài. Nói ra thì Nhan Tử Dạ thực sự không biết nhược điểm của đa túc thú, dù sao nguyên chủ chưa từng nghiên cứu về tinh tế thú nên Nhan Tử Dạ chỉ có thể vừa chiến đấu vừa tìm kiếm nhược điểm của đa túc thú.

    Biết cái gáy của nó rất cứng rắn nên Nhan Tử Dạ chỉ có thể công kích vào mắt. Bất quá đa túc thú cũng không ngốc, thấy vài lưỡi dao bay tới, nó lập tức quơ số xúc tua còn lại ngăn cản.

    Thấy công kích của mình bị hóa giải, Nhan Tử Dạ nhíu mày, linh lực trong cơ thể không còn nhiều, chống đỡ không được bao lâu nữa, phải nhanh chóng giải quyết con đa túc thú này mới được.

    Nhìn mấy cái xúc tua múa may quay cuồng, Nhan Tử Dạ chướng mắt khống chế lưỡi dao linh khí chém đứt mấy căn xúc tua còn sót lại.

    ‘Soẹt soẹt soẹt…’

    Lại chặt đứt thêm ba xúc tua, lúc này Nhan Tử Dạ rốt cục cũng phát hiện của đa túc thú, mỉm cười, đang định phát động công kích tấn công cái mình tròn vo của đa túc thú thì phần giữa hai mắt nó đột nhiên nứt ra, Nhan Tử Dạ ù ù cạc cạc không hiểu là chuyện gì, mà các thú nhân ở bên ngoài thì cả kinh không thôi.

    “Không xong, mau tránh ra.”

    “Chạy mau đi, còn ngây ngốc ở đó làm cái gì.”

    “Nhan Tử Dạ thảm rồi.”

    Sao lại thế này? Nhan Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng thì một chất lỏng giống như mực từ khe nứt kia phun ra, Nhan Tử Dạ theo phản xạ có điều kiện lập tức lắc mình né tránh, nhìn lại, nơi mình đứng ban nãy cư nhiên bị chất lỏng đa túc thú phun ra ăn mòn, tuy chỉ là cảnh tượng mô phỏng nhưng Nhan Tử Dạ vẫn nhịn không được cả kinh.

    Đa túc thú căn bản không để Nhan Tử Dạ có thời gian phản ứng, thấy Nhan Tử Dạ tránh được, nó lập tức tiếp tục đợt công kích tiếp theo. Nhan Tử Dạ chỉ có thể không ngừng tránh né, vị trí đặt chân bị ăn mòn ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải biện pháp. Nhất định phải nhanh chóng giải quyết.

    Nhan Tử Dạ vừa tránh né vừa xoay chuyển đầu óc. Hiện giờ đa túc thú chỉ còn lại hai xúc tua, nó phải dựa vào xúc tua để chống đỡ thân mình tròn vo của mình, chỉ cần chặt nốt hai xúc tua thì có thể giải quyết được nó đi?

    Hiện giờ cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể thử xem.

    Xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không né tránh chất lỏng ăn mòn phun tới, khống chế lưỡi dao chém về phía hai căn xúc tua còn xót lại, lúc này, bởi vì khá đột ngột, đa túc thú không kịp chuẩn bị nên hai căn xúc tua bị chém rớt một căn, bất quá ngoài ý muốn ngay lúc này phát sinh.

    Xúc tua bị chặt đứt phun ra một dòng dịch đen, trùng hợp là nó phun thẳng về phía Nhan Tử Dạ, cho dù Nhan Tử Dạ phản ứng nhanh cỡ nào cũng không còn kịp, chất dịch phun trúng bả vai, thoáng chốc ăn mòn lớp áo thấm tới làn da.

    Đau, liếc nhìn bả vai, Nhan Tử Dạ nhìn thấy da thịt trên vai từng chút bị ăn mòn, chảy ra nước mủ màu đen. Cũng may tay bị thương không phải tay đang khống chế kết tinh linh lực.

    Đa túc thú lúc này vì bị thương quá nhiều nên đã lâm vào trạng thái điên cuồng, nó vung vẫy căn xúc tua bị chém rụng phân nửa, cái khe tựa hồ là phần miệng cũng không ngừng phun ra chất lỏng ăn mòn, Nhan Tử Dạ tránh né thực chật vật, con ngươi đen tuyền dưới lớp tóc đỏ rực dần dần nổi lên hồng quang.

    Chết tiệt, trừ bỏ lúc mới tu luyện, Nhan Tử Dạ cậu có khi nào chật vật thế này? Từ khi tới thế giới này, không tới vài ngày đã lần thứ hai bị thương nghiêm trọng.

    Không phải nói chỉ là thí nghiệm cấp D à? Vì sao tinh tế thú lại lợi hại như vậy, lúc đám thú nhân kia thí nghiệm tinh tế thú cũng đâu mạnh tới vậy a! Lẽ nào vận may của mình quá tốt, chọn trúng ngay con mạnh nhất cấp D?

    Nhan Tử Dạ vừa mới nhảy lên khỏi mặt đất thì căn xúc tua duy nhất không bị tổn hao lập tức phóng vút tới.

    ‘Ầm…’

    Nhan Tử Dạ bị đánh bay ra ngoài, nhìn cái xúc tua mới mọc ra đang múa may trên không trung, nhịn không được mắng một tiếng: “Khỉ thật, đúng là hiếp người quá đáng mà, cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn như vậy sinh trưởng xúc tua mới?”

    Không thể tiếp tục kéo dài, đã không còn thời gian nữa. Năng lực tái sinh của tinh tế thú mạnh tới biến thái, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu càng lúc càng bất lợi.

    Nhan Tử Dạ quyết định liều mạng, thành bại ngay lúc này.

    Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhan Tử Dạ chẳng những không tránh né mà còn xông về phía đa túc thú.

    “Cậu ta điên rồi à? Dám cận chiến với đa túc thú?”

    “Quả thực là muốn chết, đa túc thú trừ bỏ xúc tua thì thân mình nó cứng như kim cương, cho dù là cường giả cấp S cũng không dám cận chiến với nó, cậu ta làm sao dám? Cho dù biến về hình thú cũng không đủ khả năng đi?”

    “Tôi thấy nhất định là đầu óc cậu ta hồ đồ rồi, thật không dám nhìn nữa a.”

    “Quên đi, làm được tới mức này đã là giỏi lắm rồi, trước kia tôi còn có chút xem thường Nhan Tử Dạ, giờ lại thấy cậu ta thật sự có tư cách trở thành người đại diện ban D chúng ta.”

    “Đúng vậy, tuy không rõ vì sao công kích dị năng của cậu ta mạnh như vậy mà lực tinh thần lại cực thấp, nhưng chỉ dựa vào biểu hiện hôm nay thì đã đủ năng lực đại diện ban D chúng ta tham gia thi đấu xếp hạng.”

    “Thực đáng tiếc, không đủ bình tĩnh, bất quá sức chiến đấu quả thực không tệ, khó trách cậu lại thua.” Một thú nhân tóc vàng tuấn mỹ nói với Duy Nhĩ Nặc đứng kế bên.

    “Cậu ta sẽ không thua.” Không chút chớp mắt nhìn Nhan Tử Dạ trên đài thí nghiệm, Duy Nhĩ Nặc thực khẳng định nói.

    “Nói gì vậy, này không phải đã…”

    Thú nhân tóc vàng còn chưa dứt lời đã bị tiếng nổ mạnh trên đài thí nghiệm đánh gảy, chỉ thấy đa túc thú vốn cao hai mét hiện giờ đã hóa thành một đống thịt nát, bạch quang chợt lóe, lồng phòng hộ biến mất, hết thảy khôi phục nguyên trạng.

    ‘Thí nghiệm chấm dứt, chỉ số chiến đấu 748, cấp B, đánh giá xuất sắc.’

    Khoảnh khắc âm thanh cứng nhắc của hệ thống vang lên, Nhan Tử Dạ nhịn không được cười khẽ một chút, sau đó giống như buông xuống hết thảy băn khoăn ngã sấp xuống.

    Tới tận khi Nhan Tử Dạ ngã xuống, nhóm thú nhân ban D mới phản ứng lại, bắt đầu vô thức xông lên đài thí nghiệm.

    “Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ…” Một thú nhân có làn da ngăm đen đỡ Nhan Tử Dạ.

    Hoắc Đức tiến tới kiểm tra, phát hiện Nhan Tử Dạ chỉ là cạn kiệt tinh thần lực cùng thể lực thì an tâm. Sau đó nói với thú nhân đang đỡ Nhan Tử Dạ: “Trò đưa Nhan Tử Dạ tới phòng y tế đi, chốc nữa thầy xuống.”

    “Vâng.” Một thú nhân khác cùng thú nhân đang đỡ Nhan Tử Dạ cùng nâng Nhan Tử Dạ đi xuống phòng y tế, theo sau là một đám thú nhân ban D.

    Biểu hiện lần này của Nhan Tử Dạ tựa hồ đã giành được sự tôn trọng của nhóm thú nhân.

    Quay ngược về khoảnh khắc Nhan Tử Dạ xông về phía đa túc thú ban nãy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Nhan Tử Dạ mất bình tĩnh liều chết xông lên cận chiến. Nào ngờ lúc tới gần, Nhan Tử Dạ đột nhiên đạp lên xúc tua vung tới, dùng lực nhảy vọt lên tới đỉnh đầu đa túc thú.

    Nháy mắt đó, Nhan Tử Dạ nhét kết tinh linh khí ngưng tụ trong tay vào cái khe miệng đa túc thú vừa hé mở chuẩn bị phun dịch ăn mòn rồi thả người xuống, nhanh chóng tránh xa đa túc thú, ngay lập tức kết tinh hình thoi mà Nhan Tử Dạ nhét vào miệng đa túc thú nổ mạnh.

    Lớp vỏ ngoài của đa túc thú cứng rắn như kim cương, Nhan Tử Dạ không có cách nào công kích, nhưng cơ thể bên trong thì khác, vì thế Nhan Tử Dạ mới nghĩ tới biện pháp này. Thật không ngờ thật sự thành công.

    Đa túc thú cấp B, cho dù là thú nhân cấp B cũng chưa chắc thắng được, Nhan Tử Dạ cư nhiên thắng lợi, đây là vẻ vang cho cả ban D bọn họ a! Đối với thú nhân tôn sùng vũ lực, tôn sùng cường giả, sau khi nhìn trận thí nghiệm này, bọn họ hoàn toàn có cái nhìn mới về Nhan Tử Dạ, cho nên lúc Nhan Tử Dạ ngã xuống mới xảy ra tình huống mọi người đều nhịn không được lao lên.

    “Thần thú của tôi, Nhan… Nhan Tử Dạ cư nhiên thắng, mắt của tôi của vấn đề rồi à?” Thú nhân tóc vàng đứng bên cạnh Duy Nhĩ Nặc không dám tin nói.

    Duy Nhĩ Nặc liếc mắt: “Tôi đã sớm nói, cậu ta sẽ thắng.”

    “Sao cậu có thể khẳng định như vậy?” Thú nhân tóc vàng hỏi.

    “Trực giác.” Duy Nhĩ Nặc cũng không nói được là vì sao, chỉ là nhìn Nhan Tử Dạ đối chiến với đa túc thú, anh đột nhiên có trực giác như vậy.”

    “Hừ, không nói thì thôi, bất quá trị số chiến đấu của Nhan Tử Dạ cư nhiên đã đạt tới cấp B, nhất định có thể tham gia thi đấu xếp hạng, lần này có trò hay để xem rồi a.” Thú nhân tóc vàng cũng là một người thích xem náo nhiệt.

    Bên này Hoắc Đức vẫn chưa rời đi mà bắt đầu kiểm tra xem hệ thống thí nghiệm rốt cuộc phát sinh vấn đề gì, vì sao trong thí nghiệm cấp D lại xuất hiện tinh tế thú cấp B.

    “Hoắc Đức, kiểm tra thế nào, là hệ thống thí nghiệm xuất hiện vấn đề à?” Đạo sư dẫn dắt ban B tiến tới bên cạnh hỏi Hoắc Đức. Bởi vì chốc nữa ban bọn họ sẽ tiến hành thí nghiệm, cần phải xác định xem có phải hệ thống có vấn đề hay không, nếu còn xuất hiện tình huống như Nhan Tử Dạ thì căn bản không cần thử nữa.

    “Hệ thống quả thực có vấn đề, tôi đã điều chỉnh lại, chắc là ổn rồi.” Hoắc Đức nhấn vài phím lệnh trên bàn điều khiển, màn hình giả lập biến mất.

    “Chậc chậc, Hoắc Đức, tôi không biết nên nói anh may mắn hay xui xẻo. Nếu xui thì đúng là có xui, chỉ còn một học viên cuối cùng thôi mà cũng bị lỗi, còn may thì cũng có may, cư nhiên có học viên đạt tới sức chiến đấu cấp B, hơn nữa còn là bậc cao, chỉ số chiến đấu 748, không thấp chút nào a!” Đạo sư ban B cảm thán.

    Hoắc Đức không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn đài thí nghiệm, không biết đang nghĩ gì.

    ….

    Hoàn Chương 11.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [12] Bằng Hữu?

    ****

    Sau khi đưa Nhan Tử Dạ tới phòng y tế, nhân viên y tế làm kiểm tra một hồi thì đưa ra kết quả giống như Hoắc Đức, tinh thần lực cùng thể lực cạn kiệt. Nhân viên y tế tiêm dịch dinh dưỡng bổ sung thể lực cho Nhan Tử Dạ, về phần tinh thần lực thì không có cách nào, chỉ có thể để Nhan Tử Dạ chậm rãi khôi phục.

    Bởi vì muốn Nhan Tử Dạ có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, nhóm thú nhân lục tục rời đi.

    Lúc Nhan Tử Dạ tỉnh lại đã là chuyện hai tiếng sau, việc đầu tiên là kiểm tra cánh tay cùng thân thể, phát hiện không có bất cứ thương tích nào, quần áo trên người cũng không chút hư hao, Nhan Tử Dạ thực cảm thán trình độ công nghệ của máy mô phỏng. Tình cảnh mô phỏng quá mức chân thật, nếu không phải cánh tay vẫn hoàn hảo như cũ, Nhan Tử Dạ thật sự không thể tin cuộc chiến ban nãy chỉ là thí nghiệm mô phỏng.

    Đợi đến lúc Nhan Tử Dạ rời khỏi phòng y tế thì cũng gần tan học, Nhan Tử Dạ lười lếch lên phòng học nên trực tiếp ở khu rừng bên cạnh bãi đậu phi hành khí chờ Duy Nhĩ Nặc.

    Vì sao không tự trở về? Nếu vậy, Nhan Tử Dạ phải tự mình lếch ra trạm giao thông công cộng ở ngoài cổng trường, khoảng cách cũng vài trăm mét, xa như vậy, thôi quên đi! Nhan Tử Dạ tình nguyện chờ Duy Nhĩ Nặc.

    Đứng dưới bóng râm, Nhan Tử Dạ tựa người vào gốc cây phía sau, một trận gió nhẹ thổi qua, cậu lại bắt đầu buồn ngủ, bởi vì linh khí trong cơ thể bị cạn kiệt nên có cảm giác toàn thân hữu khí vô lực, mềm nhũn yếu ớt.

    Mệt quá a, cũng không biết cái gối mình mang tới đâu mất rồi, xem ra ngày mai lại phải mang theo một cái. Ừm, cách tan học còn tới nửa tiếng, kia cứ nằm đây một chút đi. Nghĩ vậy, thân thể Nhan Tử Dạ liền vô thức trượt xuống nằm soài xuống mặt cỏ.

    Nằm trên mặt cỏ dưới bóng râm, ngửi hương vị cỏ xanh tươi mát, Nhan Tử Dạ nhịn không được thoải mái thở hắt một hơi, vẫn là nằm đây thoải mái, giường trong phòng y tế rất cứng, ngủ không thoải mái chút nào.

    Cứ vậy, Nhan Tử Dạ vô thức ngủ thiếp đi.

    Mười lăm phút sau, trên con đường nhỏ thông vào rừng cây có một thú nhân tóc bạc tuấn mỹ đi tới, bộ dáng thực nhàn nhã thong dong, cây cối cỏ hoa ở xung quanh giống như làm nền cho anh, từ xa xa nhìn lại, hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.

    Giống như bình thường, thú nhân tóc bạc lại đi trên con đường nhỏ này. Bởi vì cuối con đường chính là bãi đỗ phi hành khí nên ngày nào anh cũng đi ngang nơi này.

    Bất quá hôm nay tựa hồ có chút bất đồng, trên mặt cỏ xanh mướt là một người mặc đồng phục màu đen, mái tóc đỏ rực xõa tung làm An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhận ra đối phương là ai.

    Đi tới gần, phát hiện người nọ vẫn không tỉnh lại.

    Thiếu niên nắm chặt mắt nằm trên cỏ, theo hô hấp vững vàng có thể nhìn ra đối phương đã ngủ thật say. Nhìn bộ dáng thiếu niên, An Nhĩ Tư không khỏi nhớ tới cảnh tượng quyết đấu ngày đó. Nghe nói hôm nay ở đài thí nghiệm, thiếu niên lại một lần nữa gây ra một trận náo động, đúng là một thiếu niên không thể an tĩnh mà!

    Thiếu niên say ngủ lẩm bẩm một chút, trở mình ngủ tiếp, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng cười khẽ êm tai như tiếng chuông bạc. Nhan Tử Dạ mê mang mở mắt, đập vào mắt là gương mặt anh tuấn hoàn mỹ tới mức làm người ta sợ hãi, tiếp đó là mái tóc bạc óng ánh chói mắt không thôi.

    “An Nhĩ Tư?” Nhan Tử Dạ theo phản xạ kêu ra tên đối phương.

    “Ừm…” Thanh niên tuấn mỹ mỉm cười, âm thanh trầm thấp vọng tới, cảm giác thực êm tai. Nên hình dung thế nào nhỉ, à, ngay cả lỗ tai cũng muốn mang thai.

    Người này chẳng những bộ dáng đẹp, ngay cả âm thanh cũng êm tai như vậy, so với mình lại càng yêu nhiệt hơn a!

    Nhan Tử Dạ cảm thấy tiếp tục nằm trên cỏ tựa hồ có chút không ổn, thế nên vội vàng ngồi dậy. Nhìn nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có mình cùng An Nhĩ Tư chứ không còn ai khác, liền kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ tan học lâu rồi, mọi người đều về hết?”

    Không thể nào? Nhan Tử Dạ đang định quay đầu nhìn về phía bãi đỗ phi hành khí thì An Nhĩ Tư đã giành trước nói: “Vẫn chưa tan học a.”

    Lúc nói chuyện, âm thanh An Nhĩ Tư phi thường ôn nhu, nụ cười trên mặt cũng làm người ta cảm thấy ấm áp, thư sướng tới tận xương cụt, Nhan Tử Dạ lần đầu tiên gặp một người như vậy. Không giống loại người chỉ ôn nhu ngoài mặt, An Nhĩ Tư làm người ta cảm giác được hơi thở ôn nhu tràn ra từ tận nội tâm, giống như trời sinh anh vốn là một người ôn nhu như vậy.

    “Anh nói là vẫn chưa tan học?” Đối mặt với một người ôn nhu như vậy, âm thanh nói chuyện của Nhan Tử Dạ cũng nhịn không được hạ thấp.

    “Ừ.” An Nhĩ Tư mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: “Em đang chờ ai à?”

    “Ừm, tôi nghèo, muốn ở lại trường nhưng không đủ tiền trả chi phí ký túc xá nên chỉ đành chờ tan học, cọ phi hành khí của người ta về nhà a.” Nhan Tử Dạ thuận miệng nói, tuyệt không chút giấu diếm sự thật mình là một người nghèo. Đúng vậy, Nhan Tử Dạ hiện giờ rất nghèo, tinh tệ trên người tuy còn cỡ ba vạn nhưng chút tiền này ngay cả một cân thực vật nguyên thủy cũng không mua nổi a!

    “Kia để tôi đưa em về, dù sao tôi cũng muốn rời đi.” An Nhĩ Tư cười cười, ánh mắt nhìn Nhan Tử Dạ thực trong suốt, không hề vì những lời Nhan Tử Dạ vừa nói mà khinh thường hay xem nhẹ.

    Thú nhân trừ bỏ thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề thì còn một đặc điểm nổi trội, sĩ diện. Cho dù nghèo tới cỡ nào cũng không nói ra, bởi vì rất có thể sẽ bị thú nhân khác khinh bỉ, nếu để giống cái biết thì càng thảm hơn nữa, có thể cả đời cũng không được giống cái ưu ái.

    Nhan Tử Dạ nheo mắt, trong một giây đồng hồ thu hết vẻ mặt An Nhĩ Tư vào đáy mắt, thấy đối phương đề nghị đưa mình về, Nhan Tử Dạ lập tức đáp ứng: “Tốt, vậy tôi không cần ở đây chờ nữa.”

    Thay vì tiếp tục lãng phí thời gian ở đây chờ Duy Nhĩ Nặc, Nhan Tử Dạ cảm thấy không bằng quá giang người này trở về sớm một chút, chỉ mới rời khỏi vài tiếng mà Nhan Tử Dạ đã bắt đầu nhớ thương cái giường lớn mềm mại trong nhà. Về phần An Nhĩ Tư có thuận đường hay không, Nhan Tử Dạ mặc kệ, cậu chỉ biết mình không cần chờ đợi nữa.

    Đi nhờ phi hành khí, tuy da mặt Nhan Tử Dạ khá dầy nhưng cũng ngượng ngùng để người ta lái phi hành khí tới tận chỗ như Duy Nhĩ Nặc, thế nên Nhan Tử Dạ siêng đột xuất theo An Nhĩ Tư đi tới bãi đỗ cách đó hai trăm mét.

    Phi hành khí của An Nhĩ Tư đỗ ở vị trí chuyên dụng, lớp kim loại màu bạc sáng bóng lóe quang mang, lớn gấp đôi so với phi hành khí của Duy Nhĩ Nặc, làm Nhan Tử Dạ nhìn mà phát thèm. Đặc biệt là lúc ngồi lên, ghế ngồi mềm mại êm ái, so với chiếc giường ở nhà cậu còn thoải mái hơn.

    Làm một con xà yêu tu hành ngàn năm, bởi vì tiếp xúc nhiều với phàm nhân nên có vài thói quen đã chậm rãi thay đổi, bất quá có một thói quen mãi vẫn không sửa, chính là lúc biến thành người thân thể vẫn mềm nhũn như không có xương. Mỗi khi ngồi lên một thứ gì đó phi thường thoải mái, thân thể liền nhũn ra dựa hẳn vào nó.

    “Ghế của anh không tồi a.” Nhan Tử Dạ khen ngợi.

    “Ghế này làm từ da của bì tạp thú, nếu em thích, phía sau phi hành khí còn một cái mới, tôi tặng em.” An Nhĩ Tư tùy ý nói, tựa hồ không chút để ý tới giá trị của nó.

    “Thôi thôi, cám ơn ý tốt của anh, bất quá vô công bất thọ lộc, chúng ta chỉ mới nhận thức thôi, lấy đồ của anh thì không tốt lắm.” Nhan Tử Dạ vẫn có nguyên tắc của riêng mình.

    “Không phải mới nhận thức.”

    “Cái gì?”

    Nhan Tử Dạ không hiểu ý An Nhĩ Tư cho lắm.

    An Nhĩ Tư dừng phi hành khí, quay qua nói với Nhan Tử Dạ: “Đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, buổi sáng đã từng gặp rồi.”

    “Nga, hình như có chuyện như vậy.” Nhan Tử Dạ nhớ tới chuyện ban sáng mình không cẩn thận đụng trúng An Nhĩ Tư.

    “Cho nên, một ngày có thể gặp gỡ hai lần chứng minh chúng ta rất có duyên, nếu đã có duyên thì kết giao bằng hữu đi. Tôi giới thiệu trước, tôi là An Nhĩ Tư Cái Nhĩ, là học viên ban A.” An Nhĩ Tư đưa tay trái về phía Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ chớp chớp mắt, sau đó cũng đưa tay qua: “Tôi là Nhan Tử Dạ, học viên ban D.” Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng a, vì sao hai người xa lạ đột nhiên lại kết giao bằng hữu?

    “Nếu đã là bạn, sau này có chuyện có thể qua ban A tìm tôi.” An Nhĩ Tư thực thân thiết giúp Nhan Tử Dạ mở dây an toàn, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: “Tới nhà em rồi.”

    “Nga nga.” Nhan Tử Dạ mơ mơ màng màng leo xuống phi hành khí, nhìn An Nhĩ Tư phất phất tay với mình, tiếp đó phi hành khí ‘véo’ một tiếng bay lên không trung, chậm rãi biến thành một điểm đen.

    Thẳng tới khi về tới nhà, Nhan Tử Dạ vẫn chưa kịp phản ứng, kì quái, thuận tiện quá giang một chuyến thôi mà tự nhiên lòi ra một người bạn, hơn nữa thân phận người này tựa hồ còn rất cao.

    Quên đi, nếu nghĩ không ra thì không nghĩ nửa, vừa định đóng cửa thì có một bàn tay cản lại.

    “Xin lỗi, xin chờ một chút, xin hỏi cậu có phải Nhan Tử Dạ không?” Ngoài cửa là một người máy mặc quần áo lao động, ánh mắt lóe sáng lục quang, tay trái ôm thùng lớn, tay phải ôm thùng nhỏ.

    Người máy cùng người thật khác biệt ở ánh mắt, cho dù người máy được thiết kế chân thật cỡ nào thì lúc vận hành ánh mắt người máy vẫn lóe ra tia sáng có màu sắc bất đồng, thế nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

    Nghe thấy người máy vận chuyển nói ra tên mình, Nhan Tử Dạ liền gật đầu: “Là tôi.”

    “Quét hình hoàn tất, xác nhận mục tiêu chính xác…. xin chào cậu Nhan, đây là vật phẩm cậu đã mua trên mạng tinh tế, xin ký nhận.” Người máy công tác đặt cái thùng lớn xuống bên chân Nhan Tử Dạ, sau đó đưa tới cái thùng nhỏ.

    Lúc này Nhan Tử Dạ mới nhớ ra mình quả thực có đặt mua hàng, sau khi ký nhận, Nhan Tử Dạ quay vào phòng hô lớn: “A Ngốc, ra mang đồ vào.”

    “Tới tới, tới đây, thiếu gia, A Ngốc tới đây.” A Ngốc đang lau bàn, nghe thiếu gia đứng ngoài cửa kêu thì lập tức chạy ra, ôm cái thùng dưới đất, nhận luôn cái thùng nhỏ trong tay Nhan Tử Dạ đi vào trong.

    “Mở ra xem thử.” Nhan Tử Dạ giống như đại gia ngồi trên sô pha, phân phó A Ngốc.

    “Vâng.” A Ngốc mở cái thùng lớn trước, thấy bên trong chất đầy hộp quần áo thì hưng phấn kêu to: “A, là quần áo thiếu gia đặt mua cho A Ngốc sao? A Ngốc phải thử ngay mới được.

    A Ngốc khẩn cấp lôi ra một bộ, mở hộp, ngây dại.

    Xúc cảm này, màu sắc này, kiểu dáng này, sao lại quen mắt như vậy?

    Nhìn bộ quần áo trong tay, lại nhìn bộ đang mặc trên người, lại nhìn mấy bộ còn trong thùng, tiếp đó buồn rười rượi nói với Nhan Tử Dạ: “Thiếu gia, không phải cậu nói sẽ mua quần áo mới cho A Ngốc sao?”

    Liếc mắt nhìn quần áo trong tay A Ngốc, Nhan Tử Dạ nói: “Đúng vậy a, không phải ta mua quần áo mới cho mi à? Nhìn đi, mạc vẫn chưa bứt, là mới mà.”

    “Chính là nó giống hệt bộ A Ngốc đang mặc a!” A Ngốc thực muốn khóc.

    “Mi còn nói à, bộ mi đang mặc là kiểu phục cổ, ta mất không ít thời gian mới tìm ra nhà chịu làm. Giờ mi bỏ hết mớ đồ cũ, mặc quần áo mới vào là có thể qua khoe với con người máy nhà kế bên a. Tốt lắm, ta biết mi rất vui, cứ ở đây thử đồ đi, thử xong thì lên hoa viên trên tầng hai, có việc cần mi làm.” Nói xong, Nhan Tử Dạ ôm cái thùng nhỏ đặt trên bàn chạy về phòng mình.

    A Ngốc bị bỏ lại thực sự muốn khóc, ô ô ô, thiếu gia, A Ngốc chính là muốn mấy kiểu hiện đại chứ không phải cổ xưa này a, hơn nữa nhiều bộ như vậy nhưng chỉ có mỗi một kiểu, này đổi cùng không đổi có gì khác nhau? Thiếu gia, cậu có thể đổi lại không a….

    Hoàn Chương 12.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết