Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 109-111

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [109] Mang Thai

    *****

    Có thai?

    An Nhĩ Tư nghiêm trọng hoài nghi chính mình đã nghe nhầm, khóe miệng có chút run rẩy, biểu tình mất tự nhiên nhìn Nhan Tử Dạ trong lòng: “Tiểu Dạ, đùa như vậy không buồn cười chút nào.”

    “Tôi không nói đùa.” Nhan Tử Dạ trực tiếp kéo tay An Nhĩ Tư áp lên bụng mình: “Bọn nó đang ở trong bụng tôi.”

    Ngay lúc tay An Nhĩ Tư áp lên bụng Nhan Tử Dạ, anh rõ ràng cảm nhận được chấn động. Giống như đang hưởng ứng lời Nhan Tử Dạ vừa nói, An Nhĩ Tư đột nhiên nhớ tới chuyện thiết bị kiểm tra dựng tố sôi trào ban nãy, khó tin hỏi: “Thực sự có thai?”

    Nhan Tử Dạ cười khổ: “Thật sự.” Yêu xà ngàn năm Nhan Tử Dạ biểu thị khoảnh khắc biết được chân tướng mình thực muốn khóc. Khó trách trước đó linh lực cứ đột nhiên biến mất, hóa ra là ba nhóc con này hấp thu. Trước đó vẫn không cảm nhận được vì chúng vẫn chưa kết trứng. Đêm qua sở dĩ hấp thu nhiều linh lực như vậy chính vì quá trình kết trứng hôm nay.

    Nghĩ tới chính mình đường đường là nam yêu cư nhiên lại mang thai sinh trứng như đám nữ yêu, Nhan Tử Dạ quả thực ngay cả tâm muốn chết cũng có. Cậu nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu được vì sao mình lại mang thai, rõ ràng cậu là nam a!

    Mang thai… não An Nhĩ Tư không ngừng bị ba chữ này quét tới quét lui, cả người hoàn toàn ngây ngốc.

    Nhân viên y tế vốn còn chưa kịp phản ứng chuyện bán thú nhân thì lại thêm một tin mang thai. Tin tức quá dồn dập, bọn họ biểu thị cần thời gian thích ứng.

    Ở một bên khác, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ còn chưa kịp tới gần thì nghe thấy bên trong truyền tới một tiếng nổ mạnh. Hai người lập tức đẩy nhanh cước bộ, lúc tới phòng Nhan Tử Dạ thì thấy trong phòng để đầy thiết bị, một mảnh hỗn độn.

    Tạp Mễ Nhĩ đang định mở miệng hỏi xem xảy ra chuyện gì thì ông vô tình nhìn thấy một cái đuôi màu đỏ thật dài. Đồng tử ông lập tức phóng đại.

    “Đó là….” Tạp Mễ Nhĩ ôm ngực, ông cảm thấy tim mình đập nhanh tới sắp đình chỉ. Ông chậm rãi từng bước bước tới gần Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, thẳng đến khi tận mắt nhìn thấy cái đuôi kia thực sự thuộc về Nhan Tử Dạ mới nhịn không được lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, cũng may có Bối Cơ đỡ kịp.

    “Bối Cơ… anh có thấy không? Có thấy không?” Tạp Mễ Nhĩ kích động túm lấy cánh tay Bối Cơ.

    “Thấy được.” Bối Cơ cũng thực khiếp sợ.

    Sao có thể, bầu bạn An Nhĩ Tư cư nhiên là bán thú nhân? Bán thú nhân trong truyền thuyết?

    “Cha, mỗ ba.” Tiếng bước chân phía sau làm An Nhĩ Tư bừng tỉnh, anh rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn Nhan Tử Dạ trong lòng, anh lập tức ôm cậu rời khỏi mặt đất, sau đó nói với Bối Cơ: “Cha, lập tức phong tỏa tin tức.”

    Bối Cơ cũng phản ứng lại, nói với thuộc hạ ở phía sau: “Những người có mặt ở đây nếu không có lệnh tôi, ai cũng không cho phép rời đi. Phong tỏa tất cả tin tức, phòng bị bậc một.”

    “Vâng.” Hai thú nhân đi theo sau Bối Cơ lập tức canh giữ ở cửa, những thú nhân khác khống chế toàn bộ người hầu ở xung quanh. Còn có vài thú nhân tiến tới thu giữ toàn bộ thiết bị thông tin của nhóm nhân viên y tế.

    Sự tình trọng đại, nhóm nhân viên y tế của vương thất cũng tích cực phối hợp. An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ tới chiếc giường lớn trong góc. Bị lấy đi thông tấn khí nhưng nhóm nhân viên y tế không chút để ý, hiện giờ lực chú ý của bọn họ hoàn toàn đặt trên người Nhan Tử Dạ, kia mới là trọng điểm a!

    Bán thú nhân a, sinh thời cư nhiên để bọn họ thấy được bán thú nhân, này quả thực là món quà quý giá nhất trong cuộc đời bọn họ. Tất cả đều thả nhẹ cước bộ, rón ra rón rén nhích tới gần Nhan Tử Dạ, bọn họ sợ tiếng bước chân quá lớn sẽ dọa Nhan Tử Dạ.

    An Nhĩ Tư ngồi ở bên giường nhẹ nhàng gạt đi phần tóc trên trán Nhan Tử Dạ, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Dạ, để bọn họ kiểm tra một chút, được không?”

    Nhan Tử Dạ nhíu mày: “Vừa nãy thiết bị kiểm tra vừa tới gần liền bị bọn nhỏ làm hỏng, tôi không biết lần này còn vậy không nữa.”

    “Không có vấn đề gì, cứ thử xem. Hiện giờ tình huống của em rất đặc biệt, phải kiểm tra rõ ràng tôi mới an tâm.” An Nhĩ Tư đặt một nụ hôn lên trán Nhan Tử Dạ, hiện giờ trong đầu anh đều là chuyện Nhan Tử Dạ mang thai nên căn bản không chú ý Nhan Tử Dạ nói là ‘bọn nhỏ’ chứ không phải ‘đứa nhỏ’.

    Được Nhan Tử Dạ đồng ý, một nhân viên y tế ở phía sau lập tức cầm thiết bị kiểm tra thai nhi tiến tới.

    Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ đứng ngay phía sau nhân viên y tế kia, hai tay bọn họ nắm chặt vào nhau, khẩn trương nhìn đối phương lấy ra một thứ giống như đèn pin từ trong chiếc hộp màu trắng.

    Mở hộp dụng cụ, nhân viên y tế cầm thiết bị chậm rãi bước tới gần Nhan Tử Dạ. Bởi vì quá khẩn trương nên bàn tay cầm thiết bị có chút run rẩy.

    An Nhĩ Tư thấy vậy thì nắm lấy bàn tay của người nọ, tiếp đó nói với nhóm nhân viên y tế còn lại: “Đổi người khác tới.”

    Nghe An Nhĩ Tư muốn đổi mình, gương mặt nhân viên y tế kia lập tức xụ xuống, chỉ hận không thể lập tức tát mình một bạt tai. Này thì khẩn trương, này thì không khống chế được mình, hiện giờ cư nhiên đánh mất cơ hội kiểm tra bán thú nhân.

    Nhân viên y tế kia lưu luyến đưa thiết bị kiểm tra cho một nhân viên khác. Người thay thế tuy cũng thực khẩn trương, thực kích động nhưng ông cố gắng khống chế bản thân. Sau khi hít sâu một hơi thì cầm thiết bị chậm rãi đưa tới gần bụng Nhan Tử Dạ.

    Khoảnh khắc thiết bị áp lên bụng Nhan Tử Dạ, tất cả mọi người đều ngừng thở, trong phòng im ắng tới mức ngay cả một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy. Nhan Tử Dạ thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập cấp tốc của An Nhĩ Tư đang ngồi bên cạnh.

    Thiết bị kiểm tra áp lên bụng Nhan Tử Dạ ba giây nhưng không xuất hiện tình trạng bị hủy như vừa nãy, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi. Xem ra vừa nãy bọn nhỏ cũng không phải cố ý, nhất định là vừa nãy kết trứng nên không thể khống chế được năng lượng phá hủy thiết bị. Nhỏ như vậy đã có năng lực công kích, ba nhóc con này không đơn giản a!

    Bình thường năm giây thoáng cái đã trôi qua, nhưng đối với mọi người đang chờ đợi kết quả kiểm tra trong phòng thì nó dài như cả thế kỷ.

    Rốt cuộc, năm giây trôi qua, màn hình trên thiết bị kiểm tra lóe sáng, số liệu xuất hiện trước mắt mọi người.

    Chỉ số dựng tố: 300 (giá trị siêu cao, xác nhận có thai)

    Chỉ số khỏe mạnh của ấu thể: 98 (rất khỏe mạnh)

    Thời gian mang thai: 10 ngày (đã hình thành trứng)

    Chỉ số khỏe mạnh của mỗ thể: 58 (dinh dưỡng không đủ, thể lực không đủ, đề nghị lập tức bổ sung dinh dưỡng)

    Hai chữ ‘mang thai’ thật to không ngừng lóe sáng kia quả thực muốn chọt mù mắt mọi người. Thật sự đã mang thai, hơn nữa đứa nhỏ trong cơ thể cũng đã kết trứng. Đã kết trứng đại biểu nó đã vượt qua thời kì nguy hiểm, sẽ không dễ dàng mất đi hoặc bị gen cường đại của cha mình cắn nuốt.

    “Tôi phải làm cha rồi?” Hai tay An Nhĩ Tư kiềm chế không được run rẩy, đột nhiên anh quay qua cười nói với Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, muộn thế này vẫn chưa ăn sáng, em nhất định đói lắm rồi. Tôi đưa em về phòng nằm nghỉ một chút, tôi lập tức đi làm bữa sáng cho em.” Nói xong, An Nhĩ Tư cẩn thận đắp chăn lên người Nhan Tử Dạ rồi ôm cậu đi qua căn phòng kế bên.

    Thẳng đến khi hai người biến mất khỏi phòng, mọi người mới hồi phục lại tinh thần.

    Nhân viên y tế đang định đuổi theo thì bị Bối Cơ cản lại.

    “Thực có lỗi, bởi vì sự tình trọng đại nên khoảng thời gian này mọi người không thể rời khỏi hoàng cung. Tất cả phải lưu lại, về phần bên gia đình mọi người, sẽ có người thông báo.” Nói xong, Bối Cơ ra thủ thế với thú nhân ngoài cửa, bọn họ lập tức tiến vào dẫn nhóm nhân viên y tế đi.

    Cả quá trình nhóm nhân viên y tế chẳng những mất hứng mà ngược lại hưng phấn vô cùng. Vốn bọn họ đã định đề nghị lưu lại, có thể tự mình tiếp xúc với bán thú nhân, hơn nữa còn có thể kiểm tra, hiểu biết tình huống của bán thú nhân, này quả thực là nằm mơ cũng cười tỉnh. Bọn họ sao có thể phản kháng a!

    Đồng thời Bối Cơ cũng phân phó xuống, bắt đầu từ giờ phút này cả hoàng cung bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt. Đặc biệt là khu đình viện của An Nhĩ Tư, Bối Cơ phái tới mười mấy ám vệ cấp S cao cấp âm thầm bảo hộ Nhan Tử Dạ. Sau đó mới dẫn Tạp Mễ Nhĩ rời đi.

    “Sao lại bảo tôi đi, tôi còn muốn qua xem Tiểu Dạ a!” Tạp Mễ Nhĩ thực bất mãn với hành vi kéo mình rời đi của Bối Cơ. Bầu bạn của con trai cư nhiên là bán thú nhân, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạp Mễ Nhĩ căn bản không thể tin được. Hơn nữa Nhan Tử dạ cư nhiên còn đang mang thai, có hậu đại của gia tộc Á Bá Lan bọn họ, kinh hỉ này quá đỗi đột nhiên, cả người Tạp Mễ Nhĩ vẫn còn bị vây trong trạng thái hưng phấn.

    Bối Cơ nói: “Trước tiên để nó nghỉ ngơi một chút, em cũng thấy đấy, nó cùng An Nhĩ Tư cũng mới biết chuyện mang thai thôi, trong lòng khẳng định không bình tỉnh, chúng ta tạm thời đừng quấy rầy, để Tiểu Dạ nghỉ ngơi một chút.”

    Tạp Mễ Nhĩ bừng tỉnh: “Đúng đúng, trước cứ để Tiểu Dạ nghỉ ngơi một chút, vừa nãy tôi thấy sắc mặt nó tựa hồ không tốt lắm, kết quả kiểm tra cũng nói Tiểu Dạ không đủ dinh dưỡng. Này sao có thể, phải bồi bổ a. Tôi lập tức bảo người tìm chút dựng quả tới, dựng quả rất tốt cho giống cái bổ sung dinh dưỡng.” Tạp Mễ Nhĩ vừa nhớ tới Nhan Tử Dạ thì lại nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng cậu, khóe miệng cũng sắp nút ra. Hiện giờ đầu óc ông chỉ nghĩ tới việc bồi bổ cho Nhan Tử Dạ.

    An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ về phòng mình, sắc mặt bình tĩnh hôn trán Nhan Tử Dạ rồi nói: “Tiểu Dạ, em chờ một chút, bữa sáng sẽ có ngay.” Sau khi chỉnh chăn kĩ càng, An Nhĩ Tư lọng cọng rời đi.

    Vừa nãy Nhan Tử Dạ còn cảm thấy kỳ quái, sau khi biết cậu mang thai, An Nhĩ Tư tựa hồ không có phản ứng gì đặc biệt. Bất quá nhìn tướng đi lọng cọng của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ mới biết không phải anh không có phản ứng mà là căn bản không biết nên phản ứng thế nào.

    Kỳ thực không chỉ An Nhĩ Tư, ngay cả bản thân Nhan Tử Dạ cũng chưa hồi phục tinh thần. Cậu nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu vì sao mình lại mang thai. Cậu rõ ràng đã trọng sinh vào thân xác một thú nhân, cho dù linh hồn có thể cải tạo thân xác này thì cũng chỉ là cải tạo nó trở thên phù hợp với linh hồn cậu mà thôi. Đâu thể nào cải tạo tới mức trở thành giống cái a!

    Một khi đã vậy, vì sao cậu lại mang thai? Đột nhiên, trong đầu Nhan Tử Dạ hiện lên những lời Tân Địch đã nói. Bán thú nhân, Tân Địch nói cậu có huyết thống bán thú nhân, cậu có dấu hiệu phản tổ.

    Trước kia nguyên chủ không thể biến về hình thú, Nhan Tử Dạ cứ tưởng là vì trúng độc, thế nhưng hiện giờ ngẫm lại, có lẽ trước kia có lẽ là vậy. Thế nhưng sau khi cậu tới thì cậu đã cải tạo thân thể nguyên chủ. Trong quá trình đó có lẽ cậu đã vô ý hoàn thiện gen bán thú nhân.

    Nghĩ tới lần kết yêu đan thất bại, có lẽ khi đó cậu đã hoàn thiện gen bán thú nhân nên mới thất bại. Biến thành bán yêu thể.

    Nói cách khác, bắt đầu từ ngày cậu trọng sinh tới Lam tinh thì thân thể này cũng phản tổ thành công, trở thành bán thú nhân.

    Hoàn Chương 109.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [110] Ấm Áp

    *****

    Trong phòng bếp vương thất, An Nhĩ Tư thoăn thoắt xử lý nguyên liệu nấu ăn, bất quá nếu nghiêm túc quan sát thì sẽ nhìn ra ánh mắt anh không có tiêu điểm. Động tác trên tay không hề ngừng nghỉ nhưng tâm tư không đặt trên mớ nguyên liệu kia.

    Mình làm cha rồi, mình có huyết mạch, có hậu đại, hơn nữa hậu đại này còn có cả gen của Tiểu Dạ. Đó là một tâm tình thực kỳ diệu, An Nhĩ Tư không biết nên hình dung nó thế nào.

    Từ khi quyết định ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không nghĩ tới việc có hậu đại của chính mình. Thế nhưng bất thình thình lại nói anh sắp làm cha rồi, một chút thời gian thích ứng cũng không có.

    Nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ có một đứa nhóc dùng âm thanh non nớt gọi mình là cha, gọi Nhan Tử Dạ là mỗ ba, khóe miệng An Nhĩ Tư liền nhịn không được nhếch lên, mỉm cười ngây ngốc.

    Cũng may, bộ dáng này của anh không bị ai nhìn thấy, bằng không hình tượng ôn hòa nhã nhặn của anh sẽ bị phá hỏng.

    Sau khi lật lật miếng thịt trong chảo vài lần, động tác của An Nhĩ Tư hơi khựng lại. Chậm đã, Tiểu Dạ tựa hồ không phải bán thú nhân chân chính, kia sao lại có thể mang thai?

    Chẳng lẽ gen bán thú nhân trong cơ thể Tiểu Dạ đã hoàn thiện? Thế nên mới mang thai? Tựa hồ chỉ có cách giải thích này mà thôi.

    An Nhĩ Tư không hề hay biết, mình cùng Nhan Tử Dạ đã có chung một suy nghĩ.

    Làm xong bữa sáng, An Nhĩ Tư tự bưng tới trước mặt Nhan Tử Dạ.

    Bởi vì linh lực lại một lần nữa bị hấp thu nên Nhan Tử Dạ không thể biền về hình người, chỉ có thể duy trì trạng thái bán yêu ngồi ở trên giường.

    Sáng sớm hết kiểm tra lại tới biến thân, Nhan Tử Dạ sớm đã đói meo, vừa thấy thức ăn thì lập tức càn quét như giông tố. Phần ăn của năm người nháy mắt đã bị cậu xử lý xong.

    Ăn xong, Nhan Tử Dạ nhận lấy khăn tay An Nhĩ Tư đưa qua xoa xoa miệng, sau đó hỏi: “Thịt hôm nay hình như không phải thịt cô lỗ thú, cũng không giống bất kì loại nào tôi từng ăn trước kia.”

    Vị giác của Nhan Tử Dạ rất mẫn cảm, chỉ cần có chút khác biệt cậu sẽ nhận ra ngay. Tuy thịt hôm nay khá tương tự thịt cô lỗ thú nhưng càng non mềm hơn, hơn nữa lúc ăn vào bụng có cảm giác thực ấm áp.

    “Là thịt cô lỗ thú, chẳng qua là cô lỗ thú cấp SS sơ cấp thôi. Theo kết quả kiểm tra thì em đang thiếu dinh dưỡng trầm trọng.” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn còn không lớn bằng bàn tay mình của Nhan Tử Dạ, tựa hồ so với trước kia còn gầy hơn. Hơn nữa gần nhất tinh thần lực cũng không quá tốt, nhất định là nhóc con trong bụng đã hấp thu hết toàn bộ chất dinh dưỡng của Tiểu Dạ.

    Nghĩ vậy, ánh mắt An Nhĩ Tư có chút dọa người nhìn về phía phần bụng vẫn chưa gồ lên của Nhan Tử Dạ.

    Cảm giác ánh mắt An Nhĩ Tư nhìn về phía bụng mình không quá thân thiện, Nhan Tử Dạ nhíu mày: “An Nhĩ Tư, anh làm sao vậy?” Chẳng lẽ anh không thích đứa nhỏ?

    “Nó hấp thu hết chất dinh dưỡng của em, lại còn không ngừng hấp thu linh lực. Tiểu Dạ, đối với tôi mà nói, em quan trọng hơn bất kì ai khác, cho nên, nếu đứa nhỏ này uy hiếp tới sự an toàn của em thì tôi tình nguyện không cần nó.” An Nhĩ Tư thật sự rất sợ mất đi Nhan Tử Dạ, tuy anh cũng rất thích đứa nhỏ này nhưng nếu phải đổi bằng sức khỏe hay sinh mệnh của Nhan Tử Dạ thì anh thà không cần.

    Nghe An Nhĩ Tư vậy, Nhan Tử Dạ liền ngây ngẩn cả người. Thân phận hiện giờ của An Nhĩ Tư chính là người thừa kế vương thất Á Bá Lan, hậu đại đối với anh rất quan trọng. Thế nhưng anh lại không để tâm tới đứa nhỏ mà chỉ lo lắng cho cậu. Tình nguyện không cần đứa nhỏ cũng không muốn cậu bị thương tổn?

    Đột nhiên cậu cảm thấy trong lòng thực ấm áp, cũng có chút chua xót.

    “Tiểu Dạ, em có thích đứa nhỏ này không?” An Nhĩ Tư ngồi bên giường vòng tay qua ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, để cậu tựa vào lòng mình. Vừa nãy anh vẫn luôn nghĩ đứa nhỏ này liệu có uy hiếp tới sức khỏe của Nhan Tử Dạ hay không mà quên mất một điều căn bản, liệu Nhan Tử Dạ có muốn đứa nhỏ này hay không.

    Dù sao trước đó Nhan Tử Dạ vẫn là giống đực, đột nhiên bị thay đổi thể chất lại còn mang thai, như vậy Nhan Tử Dạ sẽ nghĩ thế nào, em ấy có muốn đứa nhỏ này không?

    Nhan Tử Dạ hiểu được ý An Nhĩ Tư, cậu hơi nghiêng đầu hỏi: “Nếu tôi không muốn đứa nhỏ thì sao?” Lúc sức khỏe cùng sinh mệnh của cậu bị uy hiếp, An Nhĩ Tư đã chọn cậu. Nhưng nếu cậu vẫn khỏe mạnh bình thường nhưng lại không muốn có đứa nhỏ thì An Nhĩ Tư sẽ chọn lựa thế nào?

    An Nhĩ Tư nghiêm túc nhìn Nhan Tử Dạ một cái, sau đó mỉm cười: “Nếu Tiểu Dạ không thích thì bỏ đi. Đứa nhỏ này vốn nằm ngoài dự đoán của chúng ta.”

    “Vì cái gì? Anh không phải rất cần một người thừa kế à? Tôi việc gì cũng không có, chỉ là bốc đồng không muốn đứa nhỏ này mà thôi, chẳng lẽ anh không tức giận à?” Cũng không biết có phải vì mang thai hay không, Nhan Tử Dạ phát hiện chính mình tựa hồ có chút xét nét.

    “Tiểu Dạ, nếu đổi lại, người đột nhiên mang thai là tôi thì tôi cũng rất khó thích ứng. Có lẽ tôi cũng không thể tưởng tượng được, cũng có chút kháng cự. Tuy tôi thực hi vọng em lưu lại đứa nhỏ này, nhưng nếu em thực sự không thích thì tôi không muốn miễn cưỡng. Tôi đã nói rồi, chuyện Tiểu Dạ không thích tôi cũng không thích.” An Nhĩ Tư nói rất kiên quyết, không hề có chút do dự nào. Không có gì quan trọng hơn Nhan Tử Dạ, anh không hi vọng vì vấn đề đứa nhỏ mà hai người nảy sinh bất hòa. Nói anh ích kỷ hay vô tình cũng được, anh chỉ cần Nhan Tử Dạ.

    Nhịn không được vươn tay xoa nhẹ gương mặt An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ lộ ra nụ cười sáng lạn, có thể tìm được một người bầu bạn như vậy, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình trọng sinh tới nơi này thực đáng giá.

    Nắm tay An Nhĩ Tư đặt lên bụng mình, Nhan Tử Dạ lộ ra nụ cười tinh nghịch: “An Nhĩ Tư, nếu tôi nói, ở đây không chỉ có một đứa nhỏ thì sao?”

    “Cái gì?” Không phải chỉ có một đứa? Hô hấp An Nhĩ Tư rõ ràng trở nên dồn dập: “Tiểu Dạ, ý của em là…”

    Nhan Tử Dạ nhìn bụng mình, ôn nhu nói: “Nơi này, có ba quả trứng, vì thế không phải đứa nhỏ mà là bọn nhỏ. Ba đứa nhỏ, cho dù không thích thì thôi cũng không thể từ bỏ ba sinh mạng. Huống chi, tôi cũng thực thích chúng.”

    “Thật sự?” Bàn tay An Nhĩ Tư đang đặt trên bụng Nhan Tử Dạ khẽ run rẩy nhè nhẹ, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Khóe miệng cậm rãi run rẩy.

    Nhan Tử Dạ nghiêm túc gật đầu: “Thật sự.”

    An Nhĩ Tư hưng phấn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Nhan Tử Dạ, sau đó kích động nói: “Cám ơn Tiểu Dạ, cám ơn em đã lưu lại bọn nhỏ.” Tất cả bất an đã được lời nói của Nhan Tử Dạ đánh tan. Hóa ra bầu bạn cũng thích bọn nhỏ, thật tốt!

    Nhan Tử Dạ tựa vào lòng An Nhĩ Tư, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, sâu kín nói: “Ngàn năm ở địa cầu, tôi kì thực rất tịch mịch. Không có thân nhân, không có bằng hữu. Đối với tôi mà nói, sinh mệnh của nhân loại quá ngắn ngủi, chỉ nháy mắt đã chấm dứt. Thế nên tôi không dám thân cận với bọn họ, tôi sợ có tình cảm thì khi bọn họ mất đi, tôi sẽ thương tâm. Sau khi tới nơi này, kế hoạch không thể ngăn cản được biến hóa. Tôi quen biết anh, quen biết nhóm Áo Đức Kỳ. Hiện giờ lại có thân nhân lưu trữ huyết mạch của mình, tôi đột nhiên cảm thấy mình chưa từng hạnh phúc tới vậy.”

    Nói xong, Nhan Tử Dạ cảm thấy mắt có chút chua xót: “Theo tu vi gia tăng, tuổi thọ của tôi cũng trở nên vô hạn, An Nhĩ Tư, nếu anh quyết định ở cùng một chỗ với tôi thì phải không ngừng tu luyện, phải trở thành cường giả SSS, thậm chí là thú nhân càng mạnh hơn nữa. Tôi không hi vọng có một ngày phải tận mắt nhìn anh rời đi.” Nghĩ tới khả năng này, trái tim Nhan Tử Dạ thực đau đớn.

    “Sẽ không, nếu thực sự có ngày đó, tôi tuyệt đối sẽ đi chậm hơn Tiểu Dạ một bước, bởi vì tôi không nỡ để e khổ sở.” An Nhĩ Tư gác cằm lên đỉnh đầu Nhan Tử Dạ, cọ cọ.

    “Ừm.” Nhan Tử Dạ cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng An Nhĩ Tư, cười thực vui vẻ.

    Bầu không khí ấm áp hạnh phúc lan tràn trong phòng.

    Mà lúc này tin tức đính hôn của hai người cũng đang gây sốt trên mạng tinh tế.

    ‘Cái gì? Vương tử đế quốc Á Bá Lan muốn đính hôn? Chính là vị vương tử thần bí chưa từng lộ diện kia à?’

    ‘Nghe nói sức chiến đấu vị vương tử kia rất mạnh, không biến bộ dáng thế nào.’

    ‘Rốt cuộc giống cái nhà ai may mắn như vậy, cư nhiên có thể gả cho vương tử Á Bá Lan đế quốc? Á Bá Lan chính là tinh cầu hàng đầu tinh tế, vương thất Á Bá Lan cũng chính là đệ nhất gia tộc. Gả cho vương tử duy nhất của đế quốc Á Bá Lan thì sau này có thể đi ngang ở Á Bá Lan rồi a.’

    ‘Mọi người trên lầu không thấy được trọng điểm à? Cái gì mà giống cái a, vương tử Á Bá Lan đế quốc muốn kết hôn chính là thú nhân, là thú nhân a!’

    ‘Mới đầu còn không tin, hiện giờ xem lại thì đúng là thú nhân. Chẳng lẽ vương thất Á Bá Lan không muốn có người thừa kế à? Cư nhiên đồng ý để vương tử cưới thú nhân, lẽ nào thú nhân kia cường giả SS.’

    ‘Nghe nói thú nhân kia là bầu bạn vương tử Á Bá Lan tự mình chọn lựa, chậc, vương thất Á Bá Lan đúng là có nhân tình, không vì hậu đại mà ép buộc vương tử cưới người mình không thích. Thú nhân thì sao chứ, thú thú người ta yêu nhau mới là chân ái đấy!’

    ‘Tuy cùng một chỗ với giống cái mới có hậu đại nhưng nghe nói sức chiến đấu của vương tử rất mạnh, cho dù ở cùng giống cái thì cũng chưa chắc có được hậu đại. Kia không bằng lựa chọn ở bên cạnh người mình thích. Chúc phúc thôi!’

    ‘Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là thú nhân nào mạnh mẽ tới vậy, cư nhiên tóm được vương tử Á Bá Lan đế quốc.’

    ‘Quỳ lạy.’

    ….

    Tin tức này quả thực là một quả bom khổng lồ ở tinh cầu Á Bá Lan, đặc biệt là đối với những gia tộc có giống cái vẫn luôn mơ ước vị trí vương tử phi.

    Á Bá Lan đế quốc, gia tộc Ba Đức.

    Lúc này gia chủ gia tộc Ba Đức đang phiền muộn ngồi trên sô pha, sắc mặt bầu bạn ngồi bên cạnh ông cũng âm trầm không kém.

    “Này rốt cuộc là chuyện gì, không phải nói sẽ lựa chọn giống cái trong số các đại gia tộc gả cho vương tử à? Sao đột nhiên lại lòi ra vương tử phi, này bảo Hi Lạp nhà chúng ta làm sao bây giờ?”

    Một giống cái tóc hoàng kim, bộ dáng phi thường tuấn mỹ nói với gia chủ Ba Đức: “Cha, con mặc kệ, vị trí vương tử phi kia là của con. Quốc vương cùng quốc hậu có phải đã điên rồi không, cư nhiên lại để một thú nhân làm vương tử phi.”

    “Câm miệng.” Ba Đức nghe thấy con mình dám bất kính với quốc vương cùng quốc hậu thì lập tức phẫn nộ quát: “Cư nhiên dám bất kính, cậu chán sống rồi đúng không?”

    “Cha.” Làm giống cái duy nhất của gia tộc Ba Đức, từ nhỏ tới lớn Hi Lạp vẫn luôn được nâng đỡ trong lòng bàn tay, lúc nói chuyện với cậu cha vẫn luôn thực nhỏ nhẹ, làm gì có khi nào lớn tiếng như vậy. Vì thế Hi Lạp cảm thấy thực ủy khuất.

    “Việc này nếu quốc vương cùng quốc hậu đã đồng ý thì đã định rồi. Chúng ta chỉ cần tham gia hôn lễ của vương tử điện hạ là được. Chuyện kia hai người cứ coi như chưa từng phát sinh.” Nói xong, gia chủ Ba Đức đứng dậy đi về phía phòng sách.

    Hi Lạp cắn răng, không cam lòng nhìn mỗ ba của mình: “Mỗ ba, này phải làm sao đây?”

    Bầu bạn gia chủ Ba Đức ngồi xuống bên cạnh Hi Lạp, vỗ vỗ mu bàn tay đứa con: “Con à, chỉ là đính hôn thôi chứ đâu phải kết hôn. Hi Lạp nhà chúng ta xuất sắc như vậy, chỉ cần ngày đó con biểu lộ mình ra thì nhất định sẽ đạp đổ thú nhân kia xuống. Để vương tử nhìn thấy phong thái của con, chỉ cần vương tử chú ý cộng thêm con cố gắng thì vị trí vương tử phi không còn xa đâu.”

    Ánh mắt Hi Lạp lóe sáng quang mang, hưng phấn nói: “Đúng, con chính là giống cái xuất sắc nhất đế quốc Á Bá Lan, thú nhân kia dựa vào cái gì dám tranh vị trí vương tử phi với con. Con nhất định sẽ làm vương tử say mê con, trở thành quốc hậu tương lai của đế quốc Á Bá Lan. Mỗ ba, người yên tâm đi, gia tộc Ba Đức nhất định sẽ vì con mà lần thứ hai chấn hưng.”

    Hoàn Chương 110.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [111] Tiệc Đính Hôn

    *****

    Vương tử đế quốc Á Bá Lan đính hôn là đại sự của đế quốc, đêm đó sẽ có rất nhiều đại thần đế quốc cùng người của các đại gia tộc tới hoàng cung tham dự.

    Hôm nay là ngày trọng đại, mọi người ngay từ sáng sớm đã thức dậy, cũng chỉ có người nào đó vẫn nằm trên giường ngủ vù vù.

    “Tiểu Dạ dậy chưa?” Tạp Mễ Nhĩ đi tới trước cửa phòng An Nhĩ Tư thì vừa vặn An Nhĩ Tư cũng mở cửa bước ra.

    “Vẫn chưa, vẫn còn sớm, cứ để em ấy ngủ thêm một chốc.” Nhớ tới người nào đó đang ngủ say trong phòng, trái tim An Nhĩ Tư lập tức mềm nhũn.

    Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ: “Cũng tốt, thân thể đứa nhỏ này hiện giờ đang yếu, nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Mỗ ba đã bảo người dùng dựng quả cùng xương cô lỗ thú hầm canh, bồi bổ cho Tiểu Dạ. Chờ chốc nữa nó tỉnh lại, con bảo một tiếng, mỗ ba bảo người bưng qua.” Ai u, nghĩ tới nhóc con trong bụng Nhan Tử Dạ, Tạp Mễ Nhĩ liền không khắc chế được vui sướng.

    “Dạ.” An Nhĩ Tư gật gật đầu, nhìn theo Tạp Mễ Nhĩ rời đi rồi mới mở cửa quay vào phòng. Đi tới bên giường, nhìn Nhan Tử Dạ co rụt cả người vào chăn, gương mặt nhỏ nhắn gối lên gối đầu nhắm chặt mắt ngủ say, An Nhĩ Tư nhịn không được ấn một nụ hôn lên trán cậu.

    Hàng mi dài như cánh quạt khẽ chớp chớp hai cái, sau đó chậm rãi mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt Nhan Tử Dạ chính là gương mặt hoàn mỹ của An Nhĩ Tư.

    “Tỉnh?” An Nhĩ Tư cười khẽ một tiếng, không chút xấu hổ vì hành động hôn trộm bị bắt gặp của mình, ngược lại cúi đầu hôn lên môi Nhan Tử Dạ.

    “Ưm.” Mới tỉnh lại, Nhan Tử Dạ vẫn còn chút mơ màng, vừa rồi cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng của mỗ ba An Nhĩ Tư, bởi vì mới tỉnh lại nên âm thanh Nhan Tử Dạ có chút khàn khàn: “Mỗ ba vừa nãy tới à? Sao không gọi tôi dậy?”

    “Không có việc gì, bây giờ vẫn còn sớm, nếu mệt thì em có thể ngủ thêm chốc nữa.” Nhìn quần mắt có chút u ám của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư có chút đau lòng.

    Tuy đám nhỏ trong bụng Nhan Tử Dạ đã kết trứng nhưng vẫn như cũ cần một lượng lớn linh lực. Thế nên vì để đám nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành cùng có đủ linh lực để cung cấp cho chúng, trừ bỏ ban ngày, ban đêm Nhan Tử Dạ cũng tu luyện tới tận khuya. Cho dù như vậy, ba quả trứng không ngừng lớn lên nên lượng linh lực cần cũng càng lúc càng nhiều. Tất cả linh lực Nhan Tử Dạ tu luyện được trong mấy ngày nay đều bị chúng hấp thu.

    “Không ngủ nữa, hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, ngủ quên sẽ không tốt.” Nhan Tử Dạ ngồi dậy, An Nhĩ Tư lập tức giúp cậu khoác thêm áo.

    Lúc kéo chăn muốn xuống giướng, phần bụng vốn không có chút nhấp nhô hiện giờ cư nhiên đã thấy được đường cong rất rõ ràng. Nếu không phải biết mình mang thai, Nhan Tử Dạ còn tưởng là bụng bia.

    Mặc quần áo giữ ấm đặc chế, Nhan Tử Dạ sờ sờ phần bụng hơi nhô lên của mình, cảm thán nói: “Bọn nhỏ lớn quá nhanh.”

    “Thú nhân bình thường mang thai tầm năm mươi ngày, sau khi kết thành trứng thì sẽ sinh trưởng rất nhanh. Hôm nay chúng có nháo em không?” An Nhĩ Tư đưa tay qua xoa xoa bụng Nhan Tử Dạ, cười hỏi.

    “Hoàn hảo, hôm nay khá im lặng. Có thể là vì tối qua hấp thu nhiều linh lực nên đang tiêu hóa đi.” Đêm qua ba nhóc con chẳng những hấp thu hết linh lực trên người Nhan Tử Dạ mà còn hấp thu cả số linh lực Nhan Tử Dạ hấp thu từ tinh hạch tinh tế thú. Nếu là bình thường, mỗi sáng tỉnh lại đám nhóc sẽ rất vui vẻ nháo loạn, thế nhưng hôm nay lại không có chút động tĩnh. Thế nên Nhan Tử Dạ đoán chúng khẳng định đang tiêu hóa số linh lực hấp thu đêm qua.

    “Như vậy cũng tốt, nếu chúng không nháo loạn thì hôm nay em cũng không cần tu luyện liên tục. Đúng rồi, mấy viên tinh hạch này là mỗ ba vừa cho, tôi để trong túi áo em, nếu cần thí cứ lấy ra hấp thu.” An Nhĩ Tư để ba viên tinh hạch màu bạc vào túi áo Nhan Tử Dạ.

    “Này là…” Nhan Tử Dạ nhịn không được lấy ra một viên, vừa xem thì thấy cư nhiên là tinh hạch tinh tế thú vô thuộc tính cấp S sơ cấp, kinh ngạc qua đi, Nhan Tử Dạ có chút lo lắng nhìn qua: “An Nhĩ Tư, hiện giờ anh đang trong thời kì đột phá, tinh hạch này anh càng cần hơn.”

    Nhan Tử Dạ biết, đang trong thời kì đột phá An Nhĩ Tư cần có một lượng lớn tinh hạch vô thuộc tính, chỉ cần có đủ tinh hạch cùng nghị lực cường đại, anh có thể an toàn thăng lên cấp SS trung cấp.

    “Không cần lo lắng, chiều hôm qua tôi đã lấy được một viên tinh hạch vô thuộc tính cấp SS sơ cấp, vậy là đủ rồi. Hiện giờ em càng cần hơn tôi.” An Nhĩ Tư nhét tinh hạch vào lại túi áo Nhan Tử Dạ, sau đó nói: “Mỗ ba dùng dựng quả cùng xương cô lỗ thú hầm canh, hiện giờ qua đó thì vừa lúc.”

    “Cô lỗ thú? Lại là cô lỗ thú cấp SS sơ cấp à?” Nhan Tử Dạ nhướng mi: “An Nhĩ Tư, anh thành thật nói cho tôi biết, hôm qua anh lại đi săn tinh tế thú đúng không? Tinh hạch này hẳn không phải là mỗ ba cho mà là anh tự săn được?” Hôm qua An Nhĩ Tư biến mất gần như cả một ngày, Nhan Tử Dạ liền cảm thấy kỳ quái, hóa ra là chạy đi săn cô lỗ thú.

    Bởi vì đám nhỏ trong bụng cần dinh dưỡng ngày càng nhiều, thịt cô lỗ thú bình thường đã không thể thỏa mãn yêu cầu của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư chỉ có thể chạy đi săn cô lỗ thú cấp SS sơ cấp. Đương nhiên, chuyến này cũng không phải chỉ vì cô lỗ thú, mà còn giúp Nhan Tử Dạ tìm kiếm tinh hạch vô thuộc tính. Vì thế sau khi vất vả săn mấy chục con tinh thế thú cấp S, An Nhĩ Tư rốt cuộc cũng tìm được ba viên tinh hạch cấp S vô thuộc tính.

    Mọi người đều biết, tinh hạch vô thuộc tính rất hiếm có. Cho dù quốc khố của Á Bá Lan đế quốc cũng không có nhiều. Những loại tinh hạch có thuộc tính thì có rất nhiều, bất quá vì vấn đề an toàn nên Nhan Tử Dạ không thể hấp thu. Nếu chỉ có một mình thì Nhan Tử Dạ sẽ không quá để ý, thế nhưng hiện giờ trong bụng còn có ba đứa nhóc, cậu phải cẩn thận, không được phạm chút sai lầm nào. Đương nhiên bởi vì sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ hiện giờ là cấp S sơ cấp nên nhiều nhất chỉ có thể hấp thu tinh hạch cấp S, không thể hấp thu tinh hạch SS. Bằng không, An Nhĩ Tư cũng giao viên tinh hạch cấp SS sơ cấp kia cho Nhan Tử Dạ.

    “Không có việc gì, lúc đột phá cần có một viên tinh hạch cấp SS, vừa vặn lại đụng trúng cô lỗ thú cấp SS mà thôi.” An Nhĩ Tư không giải thích nhiều, anh biết Nhan Tử Dạ rất thông minh, kì thực cậu đã sớm đoán được.

    “Lần sau đừng làm vậy nữa.” Đúng vậy, Nhan Tử Dạ biết An Nhĩ Tư kỳ thực đã cố tình đi săn cô lỗ thú cấp SS.

    “Sẽ không.” An Nhĩ Tư nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Tử Dạ: “Tôi gọi người mang canh tới cho em được không?”

    “Không cần, chúng ta tự qua đó đi, mấy ngày nay cứ ở trong phòng, còn nằm nữa thì tay chân sẽ bị thoái hóa mất.” Nói xong, hai người mở cửa đi ra ngoài.

    Buổi tối, hoàng cung Á Bá Lan.

    Vương cung đèn đuốc sáng rực, đêm nay có rất nhiều nhân vật trọng yếu xuất hiện. Nhìn thấy người quen liền tụm ba tụm năm lại trò chuyện.

    “Ai, mới đoạn thời gian trước tôi còn nghe quốc vương cùng quốc hậu muốn tuyển vương phi cho vương tử, không ngờ mới đó không bao lâu đã chọn ra vương phi rồi.” Một thú nhân tóc đen của đại gia tộc đang trò chuyện với một thú nhân tóc vàng của đại gia tộc khác.

    “Đúng vậy, tôi còn định để tiểu giống cái nhà mình thử sức, kết quả căn bản không có cơ hội a.” Thú nhân tóc vàng tiếc hận lắc đầu.

    “Tôi thấy ông đừng mơ nữa, chuyện này đã định rồi a. Nói ra thì người thất vọng nhất hẳn là gia tộc Ba Đức, sức chiến đấu của giống cái nhà đó nghe nói đã đột phá tới cấp S rồi, vốn đã nắm chắc phần thắng, kết quả lại bị một thú nhân không biết từ đâu chui ra chắn ngang. Sắc mặt tên kia nhất định đen xì rồi.” Thú nhân tóc đen vui sướng nói.

    Thú nhân tóc vàng cũng cười: “Còn phải nói, gia tộc Ba Đức bọn họ đã xuống dốc nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới xuất hiện một giống cái có tiền đồ, đáng tiếc vận may lại không tốt. Bât quá giống cái gia tộc Ba Đức kia quả thực không tồi, nghe nói có vài gia tộc đang nhắm tới a. Sức chiến đấu cấp A, năng lực sinh dục quả thực mạnh hơn những giống cái khác rất nhiều.”

    Thú nhân tóc đen đẩy đẩy thú nhân tóc vàng: “Này, nhìn kìa, người của gia tộc Ba Đức tới rồi.”

    Thú nhân tóc vàng nhìn về phía cửa lớn, quả nhiên, chỉ thấy gia chủ Ba Đức dẫn theo bầu bạn cùng đứa con giống cái xuất hiện.

    Tiến vào đại sảnh, gia chủ gia tộc Ba Đức liền cùng bầu bạn và con trai tách ra, tiến tới chào hỏi gia chủ của các gia tộc khác. Mà bầu bạn của các gia chủ đại gia tộc cũng đang tụ tập lại thành từng nhóm.

    “Ai nha, xem ai kìa, này không phải bầu bạn cùng con trai gia chủ Ba Đức à?” Một giống cái dáng người tương đối cao lớn nói.

    “Đúng vậy a!” Một giống cái khác mặc quần áo màu xám cũng nhếch môi đi về phía nhóm Hi Lạp: “Mai Tây, đã lâu rồi không gặp.”

    Mai Tây nhìn thấy hai người nọ, tuy trong lòng không muốn giao tiếp nhưng vẫn làm bộ như không có việc gì chào hỏi: “Khố Lạc, Mễ Lợi Á, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không?”

    Giống cái thân hình cao lớn không chút hòa nhã nói: “Nhờ phúc của con ông, vẫn khỏe.”

    Nụ cười trên mặt Mai Tây cứng đờ, Hi Lạp đứng phía sau tỏ ra ủy khuất nói với giống cái cao lớn kia: “Mễ Lợi Á bá mỗ, thực ngại quá, đều tại con, nếu không phải tại con thì Tạp Môn cũng không gặp chuyện không may. Con thực sự xin lỗi.”

    Mễ Lợi Á hừ lạnh: “Lời xin lỗi của cậu tôi nhận không nổi. Hôn ước hai mươi mấy năm nói hủy liền hủy, tuy gia tộc Đức Luân chúng ta không lớn cũng không nhiều tiền, nhưng không có nghĩa là gia tộc Ba Đức các người có thể tùy ý miệt thị. Các người đã xé bỏ hôn ước thì từ nay hai gia tộc chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa.” Kỳ thực Mễ Lợi Á cũng thực buồn bực, con mình vì sao lại vì một giống cái không ra gì mà đòi sống đòi chết chứ. Lại còn giở trò tự sát, thực sự uất ức mà!

    “Bá mỗ…” Ánh mắt Hi Lạp rưng rưng, bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Mễ Lợi Á, nếu là thú nhân thì còn có thể mềm lòng, thế nhưng đáng tiếc, đối diện lại là giống cái, hơn nữa còn là Mễ Lợi Á nổi tiếng thẳng tính.

    “Hừ, đừng có làm dáng vẻ như tôi khi dễ tiểu bối, người ở đây không có ai là kẻ ngốc cả. Ba Đức các người muốn học đòi trèo cao xé bỏ hơn ước, chuyện này ai mà chẳng biết? Đừng có diễn trò trước mặt tôi, không có tác dụng đâu.” Mễ Lợi Á không chút khách khí châm chọc, sau đó xoay người rời đi.

    Giống cái Khố Lạc vẫn đứng bên cạnh Mễ Lợi Á, thấy bạn thân rời đi thì cười cười với Mai Tây cùng Hi Lạp, nói một tiếng xin lỗi rồi cũng bỏ đi.

    Lưu lại Mai Tây cùng Hi Lạp sắc mặt đã đen như đáy nồi.

    Hoàn Chương 111.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết