Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 112-114

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    1
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [112] Tiệc Đính Hôn 2

    *****

    “Đáng giận, bọn họ thực quá đáng mà. Chỉ bằng tên phế vật Tạp Môn ngay cả cấp A cũng không được kia mà muốn kết hôn với tôi? Đúng là nằm mơ. Bất quá chỉ giàu hơn gia tộc Ba Đức chúng ta một chút mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ.” Hi Lạp căm giận nói, nhìn thấy nhóm giống cái xung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, Hi Lạp lại càng tức giận hơn.

    Mai Tây ở bên cạnh cũng thực tức giận, bất quá cố kỵ hiện giờ đang ở trong hoàng cung, xung quanh đều là người của đại gia tộc nên cố nén giận, nói với con trai: “Hi Lạp, hiện giờ đang ở ngoài công cộng, chú ý cảm xúc của con một chút, cứ vậy sẽ rất dễ chịu thiệt. Nghe mỗ ba, bọn họ chỉ có thể kiêu ngạo bây giờ thôi.”

    “Đúng vậy…” Hi Lạp thực không cam tâm, bất quá thấy mỗ ba trừng mắt, lại nhìn giống cái cùng thú nhân ở xung quanh đang không ngừng nhìn về phía mình, Hi Lạp chỉ có thể cố nhẫn nhịn. Trong lòng thầm nghĩ, đợi tới ngày cậu trở thành vương tử phi nhất định phải hảo hảo giáo huấn gia tộc Đức Luân kia.

    “Nghe mỗ ba, chờ chốc nữa khi vương tử tới, con phải cố gắng làm vương tử chú ý tới mình. Hiện giờ toàn bộ Á Bá Lan đế quốc chỉ có một vương tử mà thôi, ngẫm lại đi, nếu vương tử không có đứa nhỏ thì chỉ có thể nhận con nuôi ở chi phụ, bất quá con nuôi làm sao tốt bằng con ruột chứ. Vương tử nhất định chỉ tạm thời bị thú nhân kia mê hoặc thôi, con chỉ cần lộ ra mị lực của mình, đồng thời để vương tử biết con là giống cái cấp A, nói không chừng vương tử sẽ bắt đầu so sánh con với thú nhân kia. So ra thì chắc chắn vương tử sẽ phát hiện con càng thích hợp hơn thú nhân kia, kia con không phải không có cơ hội. Đợi đến khi con trở thành vương tử phi, thành quốc hậu, khi đó con muốn thu thập bọn họ thế nào cũng được.” Mai Tây cố gắng khuyên nhủ Hi Lạp, trong mắt ông, với mị lực của con trai mình, khẳng định có thể mê hoặc vương tử kia.

    “Dạ.” Nghe Mai Tây nói xong, Hi Lạp cảm thấy có đạo lý nên không ngừng gật đầu. Phải biết lúc cậu còn là giống cái cấp B đã có không ít người theo đuổi, sau khi trở thành giống cái cấp A thì số lượng tăng lên gấp mấy lần, ngay cả người thừa kế của đại gia tộc cũng có ý với cậu. Mị lực lớn như vậy, Hi Lạp không tin vương tử sẽ không động tâm.

    “Phốc….” Một thiếu niên tóc đỏ ngồi trên sô pha cách đó ba mét nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người liền nhịn không được bật cười.

    Vốn khoảng cách của ba người không xa, vì thế Hi Lạp vừa xoay người liền nhìn thấy thiếu niên thú nhân tóc đỏ kia đang cười lớn tới mức lộ cả răng nanh, Hi Lạp cảm thấy người này tựa hồ đang cười nhạo mình.

    Hi Lạp bước nhanh tới trước mặt thiếu niên, trừng mắt nói: “Mi cười cái gì?”

    Thiếu niên vô tội chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ tôi cười cũng phạm pháp à?”

    “Cười nhạo giống cái chính là không tôn trọng giống cái, không tôn trọng giống cái chính là làm nhục giống cái. Làm nhục giống cái, dựa theo quy định của đế quốc, mi phải bị giam cầm ba tháng.” Giọng điệu Hi Lạp thực phẫn nộ, có lẽ bởi vì vừa nãy bị mỗ ba Mễ Lợi Á của Tạp Môn châm chích nên hiện giờ cậu muốn đổ hết cơn giận lên người thiếu niên tóc đỏ này.

    Quả thực là già mồm át lẽ phải, thiếu niên mặc kệ không để tâm tới Hi Lạp. Đang định đứng dậy rời đi, bất quá Hi Lạp sao dễ dàng buông tha, lập tức đưa tay muốn túm lấy thiếu niên, kết quả bị thiếu niên lách mình né tránh, Hi Lạp chụp phải khoảng không có chút sửng sốt.

    “Mi đứng lại đó.” Hi Lạp trực tiếp chắn trước mặt thiếu niên, nộ khí đùng đùng nói: “Làm nhục ta xong rồi muốn đi? Ta nói cho mi biết, không đơn giản vậy đâu.”

    Thiếu niên tóc đỏ vòng tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Hi Lạp: “Cậu muốn thế nào?”

    “Xin lỗi, quỳ xuống nói xin lỗi. Còn phải xem ta có hài lòng hay không, hài lòng thì buông tha cho mi.” Hi Lạp nhìn một thân nhàn phục trắng tinh không biết làm từ chất liệu gì của thiếu niên, lại nghĩ lại một chút, tựa hồ danh sách người thừa kế các gia tộc nhỏ lớn không hề có người này. Hẳn thiếu niên này là người của chi phụ mà thôi. Vô luận là chi phụ của gia tộc lớn hay nhỏ, Hi Lạp cũng không để vào mắt. Cũng vì thế cậu mới trực tiếp túm lấy thiếu niên tóc đỏ này làm nơi trút giận.

    “Hi Lạp.” Mai Tây đau đầu nhìn con trai, sao tính nết vẫn không chịu thay đổi, lúc còn là giống cái cấp B thì còn đỡ, vừa trở thành giống cái cấp A thì không còn biết khắc chế bản thân. Nháo chuyện thế này sẽ ảnh hưởng không tốt.

    “Mỗ ba, là nó cười nhạo con trước.” Hi Lạp biện giải.

    Thấy con trai mình kiên quyết không chịu bỏ qua, Mai Tây cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể hất cằm nói với thiếu niên nọ: “Mi liền quỳ xuống xin lỗi Hi Lạp đi, đừng chậm trễ thời gian của chúng ta.” Thái độ kia, quả thực là ngạo mạn không thôi.

    Cũng khó trách Hi Lạp cùng Mai Tây có thái độ như vậy. Ở tinh cầu Á Bá Lan, bởi vì chung một đế quốc nên các gia tộc lớn nhỏ đều quen biết nhau. Mai Tây vẫn luôn muốn nhờ con trai leo lên dĩ nhiên sẽ đặc biệt chú ý người của đại gia tộc. Hôm nay hoàng cung tổ chức tiệc đính hôn cho vương tử, vì chúc phúc cho vương tử cùng vương tử phi tương lai, quốc vương cùng quốc hậu đã cho phép chi phụ của các gia tộc tham gia.

    Thấy gương mặt thiếu niên tóc đỏ thực xa lạ, hơn nữa chất liệu cũng chưa từng thấy qua, Mai Tây liền nghĩ thiếu niên này là người của chi phụ may mắn trà trộn vào.

    “Quỳ xuống xin lỗi?” Thiếu niên tóc đỏ khẽ nheo lại đôi mắt hoa đào, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ các người thừa nhận không nổi.”

    “Thái độ đó của mi là sao, ta nói cho mi biết. Hiện giờ mi lập tức quỳ xuống xin lỗi, may ra ta sẽ tha thứ, còn không đừng trách ta không khách khí.” Hi Lạp thực ngạo mạn uy hiếp. Chỉ là người của chi phụ thôi cư nhiên dám nói chuyện như vậy với cậu, không giáo huấn một chút, Hi Lạp cảm thấy thực không thoải mái.

    Mai Tây không ngờ thiếu niên tóc đỏ đối mặt với hai giống cái bọn họ lại có thái độ như vậy, cũng liền nổi giận: “Chỉ là chi phụ của tiểu gia tộc thôi cư nhiên cũng dám kiêu ngạo như vậy, mi có biết đây là nơi nào không? Biết chúng ta là ai không? Coi thường giống cái thì thôi đi, cư nhiên còn nói năng lỗ mãng. Tuổi còn trẻ, ta khuyên mi tốt nhất đừng gây ra phiền toái cho gia tộc.”

    Sắc mặt của thiếu niên tóc đỏ ngày càng lạnh hơn, nhìn hai giống cái tự cao tự đại trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy một cổ cáu kỉnh bắt đầu dâng trào, hơn nữa cũng thực mất kiên nhẫn. Tay ngứa quá phải làm sao bây giờ?

    Ngay lúc thiếu niên tóc đỏ sắp nhịn không được thì một giống cái tóc lam dị thường tuấn mĩ bước nhanh tới, lúc nhìn thấy thiếu niên trước mặt chính xác là người mình đang tìm thì thở phào một hơi: “Ai u, tiểu tổ tông của tôi a, sao cậu lại chạy tới đây, làm hại tôi tìm nãy giờ a. Thoáng cái đã không thấy tăm tích, nếu để vị kia của cậu biết thì sẽ lột da tôi mất.”

    Thiếu niên tóc đỏ nhìn thấy người tới thì nắm tay đang siết chặt buông lỏng ra, cùng cằm hất hất về phía hai người đối diện: “Tôi muốn đi, đáng tiếc người ta không cho tôi đi.”

    “Bọn họ?” Giống cái tuấn mỹ nhíu mày nhìn về phía hai người Hi Lạp, sau đó hỏi thiếu niên tóc đỏ: “Bọn họ là ai?”

    “Tôi nào biết, tôi chỉ mới cười một chút thôi đã bị bọn họ cản lại, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi.” Thiếu niên tóc đỏ thực vô tội nhún vai.

    “Cái gì? Bất tiểu tổ tông quỳ xuống xin lỗi? Bọn họ chán sống à?” Giống cái tóc lam kia nổi giận trừng mắt với nhóm Hi Lạp: “Hai người các ngươi là ai, dựa vào cái gì bảo tiểu tổ tông tôi quỳ xuống?”

    Nhóm Hi Lạp thực không ngờ cư nhiên lại xuất hiện một giống cái tuấn mỹ bảo vệ thiếu niên thú nhân này. Nhìn bộ dáng đối phương chẳng những đẹp hơn mình, hành vi cử chỉ cũng thực tao nhã, không ít ánh mắt thú nhân bị hút về phía thú nhân tóc lam này, Hi Lạp cảm thấy thực khó chịu, cậu vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của các thú nhân, hiện giờ không biết từ đâu chui ra một giống cái chói mắt muốn giành nổi bật của cậu?

    “Chúng ta là người của gia tộc Ba Đức, tuy gia tộc chúng ta hiện giờ không bằng trước kia nhưng tốt xấu gì cũng là đại gia tộc của Á Bá Lan đế quốc. Từ khi nào đến phiên đám tiểu gia tộc các người kiêu ngạo trên đầu chúng ta. Thú nhân kia làm nhục ta cùng mỗ ba, làm nhục hai giống cái chúng ta, tất cả mọi người đều thấy, chúng ta bắt nó quỳ xuống xin lỗi có gì sai?”

    Giống cái tóc lam nhìn thú nhân ở xung quanh, những thú nhân này vốn nhìn giống cái tóc làm này có chút quen mắt thế nhưng đứng ở góc này phần lớn đều là thú nhân chi phụ của các gia tộc nên nghe Hi Lạp nói mình là người của gia tộc Ba Đức, cho dù biết rõ Hi Lạp chủ động gây chuyện với thiếu niên tóc đỏ, bọn họ cũng không dám lên tiếng. Tất cả đều sợ đắc tội gia tộc Ba đức, lại càng sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Hi Lạp.

    Giống cái tóc lam nhìn bộ dáng lúng túng của đám thú nhân xung quanh thì hừ lạnh, nói với Hi Lạp: “Tiểu tổ tông tôi thế nào tôi biết rõ, đừng tưởng là người của đại gia tộc thì có thể đảo trái thành phải. Hiện giờ tôi không có thời gian, tạm thời không nháo loạn với các người, chờ chốc nữa các người sẽ biết cái gì gọi là hối hận. Tiểu tổ tông, chúng ta đi.”

    Nói xong, giống cái tóc lam kéo tay thiếu niên tóc đỏ đang ngáp dài, trực tiếp đẩy Hi Lạp đang chắn trước mặt, tuy hùng hổ nhưng bởi vì có chút cố kỵ về thiếu niên nên cũng không dám đi quá nhanh.

    “Các ngươi….” Không chút phòng bị bị húc lùi về sau, lúc Hi Lạp đứng vững thì hai người đã đi xa. Hi Lạp chỉ có thể không cam lòng nghiến răng nghiến lợi: “Cư nhiên dám đối xử với chúng ta như vậy, mỗ ba, chúng ta không thể buông tha bọn họ.”

    Mai Tây vỗ vỗ lưng Hi Lạp: “Được rồi, trước tạm thời tha cho chúng, chờ qua đêm nay, muốn giáo huấn chúng cũng không muộn.” Bên này động tĩnh không nhỏ, cũng may là trong góc bằng không sẽ rất dễ gây chú ý. Mai Tây cũng có chút hối hận vì vừa nãy đã quá xúc động, cũng may, mặc dù có người nhìn thấy nhưng cũng không quá để ý.

    Hi Lạp tuy không cam tâm nhưng hiện giờ chỉ có thể như vậy. Ngay lúc cậu cùng Mai Tây định rời đi thì thiếu niên tóc đỏ đột nhiên quay đầu lại nâng tay vung về phía hai người, hai tia sáng đỏ cấp tốc lủi vào trong cơ thể Hi Lạp cùng Mai Tây.

    Bởi vì quá nhanh, hơn nữa mọi người trong đại sảnh cũng đang tụ tập thành từng nhóm trò chuyện nên cũng không để ý tới hai tia sáng nhỏ kia.

    Sau khi hồng quang tiến vào trong cơ thể Hi Lạp cùng Mai Tây thì hai người run run một chút. Lúc này người hầu vừa vặn bưng nước trái cây màu đỏ tới, kết quả không biết thế nào, tay Hi Lạp run lên hất cả ly nước trái cây lên người Mai Tây, mà Mai Tây vốn đang kinh ngạc lại phát hiện tay mình không thể khống chế tát vào mặt Hi Lạp.

    ‘Ba’ một tiếng vang dội, mà Hi Lạp thân là giống cái cấp A cư nhiên phát hiện lúc tay mỗ ba vung tới mình hoàn toàn không thể động đậy.

    “Mỗ ba?” Hi Lạp không dám tin bụm mặt nhìn mỗ ba nhà mình.

    Người xung quanh cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người, đứa con này không biết vì sao hất nước trái cây lên người mỗ ba mình, mà vị mỗ ba kia cư nhiên tát một cái lên gương mặt tuấn mỹ của đứa con. Cái tát kia cũng đánh giống cái kia sưng cả mặt. Nếu không biết thì còn tưởng hai người có hận thù sâu đậm a!

    “Này là sao?” Gia chủ Ba Đức cũng chú ý tới tình huống bên này, ông vội vàng chạy tới, nhìn đứa con bụm mặt cùng bầu bạn một thân chật vật hỏi.

    Mai Tây mờ mịt nhìn gia chủ Ba Đức: “Này, tôi cũng không biết sao lại thế này…”

    Gia chủ Ba Đức nhìn về phía Hi Lạp, chỉ thấy vẻ mặt Hi Lạp cũng thực mờ mịt, cuối cùng nhìn ánh mắt khác thường của nhóm người xung quanh, ông cắn răn nói: “Hai người còn đứng đây làm gì, không mau sửa sang lại đi, chờ chốc nữa bệ hạ cùng điện hạ tới, bộ dáng như vậy thì ra thể thống gì.”

    Chịu không nổi ánh mắt khác thường ở xung quanh, Hi Lạp cùng Mai Tây chỉ đành xám xịt rời đi sửa sang lại một chút.

    ….

    Hoàn Chương 112.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [113] Quấy Rối

    *****

    Nhan Tử Dạ vừa mới quẹo qua góc quanh thì liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

    “Tiểu Dạ, em đi đâu đó?” Đôi tay ôm Nhan Tử Dạ của An Nhĩ Tư vẫn còn run rẩy, anh chỉ mới ra ngoài một chốc, bảo Tân Địch hỗ trợ trông Nhan Tử Dạ, kết quả vừa đảo mắt hai người đã không thấy đâu. An Nhĩ Tư khẩn trương lập tức phái người đi tìm, tìm thật lâu vẫn không tìm được. Hơn nữa bởi vì lo lắng tới tia phóng xạ nên Nhan Tử Dạ không mang theo thông tấn khí, An Nhĩ Tư liên hệ không được, quả thực lo lắng không thôi.

    “Thật xin lỗi, tôi bị lạc đường, không cẩn thận đi qua bên đại sảnh.” Nhan Tử Dạ cười ngượng.

    Lúc ấy Nhan Tử Dạ cùng Tân Địch đang đi thì đột nhiên Nhan Tử Dạ cảm thấy có chút khát nước. Bên cạnh chỉ có một mình mình nên Tân Địch chỉ đành bảo Nhan Tử Dạ đứng tại chỗ chờ, mình thì chạy đi lấy nước. Kết quả đợi đến khi Tân Địch quay lại thì Nhan Tử Dạ đã không thấy tăm hơi, quả thực dọa Tân Địch sợ tới hồn vía lên mây, cũn may cậu tìm lại được, bằng không An Nhĩ Tư nhất định sẽ lột da cậu.

    “Lần sau đừng như vậy nữa, tôi sẽ lo lắng.” An Nhĩ Tư vẫn còn sợ hãi vuốt ve gò má Nhan Tử Dạ nói.

    “Ừm, sẽ không.” Nhan Tử Dạ cọ cọ tay An Nhĩ Tư, kỳ thực cậu cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, thân là tu yêu giả, Nhan Tử Dạ tuyệt đối không thừa nhận sự thật mình là kẻ mù đường.

    “Chi chi.” Tiểu thứ cầu đang nằm trong túi áo An Nhĩ Tư, vừa thấy Nhan Tử Dạ thì lập tức nhảy lên bả vai cậu. Gương mặt nhỏ nhắn ủy khuất nhìn Nhan Tử Dạ, tựa hồ đang lên án Nhan Tử Dạ bỏ lại nó một mình.

    Nhan Tử Dạ để tiểu thứ cầu nhảy lên tay mình, cười cười nói: “Thực xin lỗi, sau này sẽ không quên mi.”

    “Chi chi chi…” Tiểu thứ cầu nghiêm túc nhìn Nhan Tử Dạ.

    “Ta cam đoan a.” Nhan Tử Dạ chỉ còn kém không giơ tay lên thề nữa thôi.

    Thấy An Nhĩ Tư vẫn còn khẩn trương nhìn mình, Nhan Tử Dạ cười nói: “Anh quên à, có ám vệ ở.”

    “Tôi thực quên mất. Bất quá ám vệ chỉ có thể đứng trong tối, tôi vẫn lo lắng.” Bởi vì quá khẩn trương nên An Nhĩ Tư quả thực đã quên chuyện có ám vệ đi theo Nhan Tử Dạ.

    “Lần sau tôi cam đoan sẽ không chạy loạn.” Nhan Tử Dạ buồn cười bảo chứng. Vừa mới nói xong, tiểu thứ cầu trong tay đã bị An Nhĩ Tư lấy đi bỏ vào túi áo.

    “Hiện giờ em đang trong tình huống đặc thù, nhóc này rất nghịch ngợm, cứ để tôi mang nó.” Nhìn bộ dáng hoạt bát đầy sức sống của tiểu thứ cầu, An Nhĩ Tư thực lo lắng.

    Tuy tiểu thứ cầu thực không cam tâm nhưng bởi vì sợ An Nhĩ Tư nên chỉ có thể nước mắt lưng lòng, ủy khuất nằm trong túi áo An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ buồn cười điểm điểm cái đầu nhỏ của tiểu thứ cầu: “Tốt lắm, mi cứ đi theo An Nhĩ Tư đi. Hiện giờ ta không tiện chăm sóc mi, hôm nay nếu mi ngoan thì tối nay sẽ thưởng cho mi một viên tinh hạch cấp A.”

    Tiểu thứ cầu vừa nghe có tinh hạch thì ánh mắt lập tức lóe sáng, liều mạng gật gật cái đầu nhỏ, biểu thị mình nhất định sẽ ngoan ngoãn.

    Tân Địch nãy giờ vẫn đứng một bên làm người trong suốt rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện, áy náy nói với An Nhĩ Tư: “Cái kia, An Nhĩ Tư, đều là tại tôi nên tiểu tổ tông mới lạc đường, mới bị người ta bắt nạt.” Nhớ tới hai giống cái kiêu ngạo ở đại sảnh vừa nãy, nếu không phải vội vàng dẫn tiểu tổ tông quay lại, cậu mới không dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.

    Tiểu tổ tông cậu là ai a, tiểu tổ tông chẳng những là người thừa kế dòng chính của gia tộc Mã Khắc Tân mà còn là vương phi của đế quốc Á Bá Lan. Cho dù không tính hai danh hiệu kia thì tiểu tổ tông vẫn còn một thân phận chấn động hơn, chính là bán thú nhân. Lúc biết chuyện tiểu tổ tông chẳng những phản tổ thành công trở thành bán thú nhân mà còn mang thai thì Tân Địch hưng phấn tới mức suýt chút nữa đã té xỉu. Cũng may cậu mặt dày theo tới đây, bằng không cũng không biết được sự thực này.

    Bán thú nhân a, hiện giờ ở tinh tế chỉ có một mình tiểu tổ tông là bán thú nhân, nếu để người khác biết thì toàn tinh tế này đều rung động. Mà lúc tổ gia gia biết tiểu tổ tông đã phản tổ thành bán thú nhân thì lập tức phái hơn mười thú nhân cấp S tới bảo hộ. Tiểu tổ tông hiện giờ chẳng những là bảo bối của gia tộc Mã Khắc Tân, còn là bảo bối của toàn tinh tế a.

    “Bị người ta bắt nạt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” An Nhĩ Tư vừa nghe Nhan Tử Dạ bị bắt nạt thì lập tức nhướng mày, là ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám khi dễ Tiểu Dạ? Tiểu Dạ cư nhiên bị khi dễ, đám ám vệ làm ăn thế nào vậy? An Nhĩ Tư giận chó đánh mèo lên nhóm ám vệ.

    Tân Địch vừa định mở miệng thì bị Nhan Tử Dạ đánh gảy.

    “Không có gì, chẳng qua là hai người nhàm chán mà thôi, tôi đã giáo huấn bọn họ rồi. Anh biết rõ tôi không phải loại người thích chịu thiệt.” Nhan Tử Dạ rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên người An Nhĩ Tư giảm xuống, vì thế cậu vỗ vỗ mu bàn tay làm anh trầm tĩnh lại.

    Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư liền hiểu Nhan Tử Dạ không hi vọng mình truy cứu chuyện này, ngẫm lại hôm nay là tiệc đính hôn, anh cũng không muốn chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của bọn họ.

    Thế nên An Nhĩ Tư tạm thời để chuyện này qua một bên, bất quá cũng chỉ là tạm thời mà thôi, sau này có truy cứu hay không thì khó nói.

    Tân Địch cũng tức giận, hai người kia quả thực quá đáng, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha như vậy. Tân Địch nghĩ, chờ xong tiệc nhất định phải báo chuyện này cho An Nhĩ Tư. Để An Nhĩ Tư xử lý, cư nhiên dám bắt tiểu tổ tông quỳ xuống, hai người kia đúng là muốn chết mà.

    “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi.” An Nhĩ Tư nhìn nhìn thời gian, đã tới lúc bọn họ nên tới buổi tiệc, vì thế anh dẫn Nhan Tử Dạ tới đại sảnh cử hành yến tiệc tìm cha cùng mỗ ba.

    Ở một bên khác, Hi Lạp cùng Mai Tây ở trong phòng vệ sinh sửa sang nửa giờ mới tạm ổn. Mặt Hi Lạp đã giảm sưng, váy Mai Tây cũng sạch sẽ. Hai người vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì nhìn thấy mọi người đang tụ tập về phía cửa chính đại sảnh, hơn nữa còn có người nói: “Tới rồi, tới rồi.”

    “Mỗ ba, nhất định là nhóm vương tử tới.” Hi Lạp hưng phấn trực tiếp bỏ lại Mai Tây chạy đi, bởi vì có quá nhiều người nên Hi Lạp căn bản không thể chen vào, hơn nữa mọi người đều đặt lực chú ý vào quốc vương, vương hậu, vương tử cùng vương tử phi tương lai, căn bản không ai để ý tới giống cái Hi Lạp này.

    Thế nên đợi đến khi Hi Lạp chen vào trong được thì nhóm quốc vương đã đi lên đài cao.

    Trước đài hai mét đứng đầy binh sĩ thủ vệ, nghiêm cấm đám người bên dưới không được tiếp cận hoặc tới gần nhóm người quốc vương.

    Bối Cơ đứng ở trung tâm, trước mặt là một màn hình ánh sáng, người đứng bên dưới chỉ có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy mặt Bối Cơ nhưng không thấy những người đứng phía sau.

    Bối Cơ nhìn mọi người dưới đài, cười nói: “Thực cám ơn các vị đã tới đêm nay, hôm nay là ngày vui của vương thất Á Bá Lan chúng ta. Con trai tôi, vương tử vương thất Á Bá Lan rốt cuộc đã tìm thấy bầu bạn trong tim mình và cử hành lễ đính hôn vào đêm nay. Không nói nhiều nữa, kế tiếp liền giao cho hai người trẻ tuổi, đêm nay bọn họ mới là nhân vật chính a.”

    ‘Ba ba ba ba…’ Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, An Nhĩ Tư đứng phía sau Bối Cơ nắm tay Nhan Tử Dạ bước tới, gương mặt hai người xuất hiện trên màn hình ánh sáng.

    Hi Lạp đứng ở dưới đài nhìn Nhan Tử Dạ đứng bên cạnh An Nhĩ Tư mà ngây ngẩn, lẩm bẩm: “Không có khả năng, sao có thể, sao lại có thể là nó?”

    Đúng vậy, Nhan Tử Dạ chính là thiếu niên tóc đỏ bị Hi Lạp cùng Mai Tây bắt phải quỳ gối xin lỗi trước đó không lâu. Nhớ lại những hành vi của mình cùng mỗ ba khi nãy, sắc mặt Hi Lạp lúc xanh lúc trắng, hệt như tấm bảng đổi màu.

    Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Lúc này, Mai Tây vừa vặn đi tới bên cạnh Hi Lạp cũng nhìn thấy Nhan Tử Dạ. Sắc mặt Mai Tây cũng tái mét, bất quá rất nhanh đã trấn định lại. Ông đứng bên cạnh Hi Lạp, nói khẽ: “Con trai, không cần sợ, bọn họ tới bây giờ vẫn chưa đính hôn, chờ chốc nữa con trực tiếp đoạt lấy vương tử, đến khi đó, vị trí vương tử phi chính là của con.”

    Hi Lạp nghe vậy thì chấn động. Đúng, bọn họ tới giờ vẫn chưa chính thức trao nhẫn, vẫn chưa tính là hoàn thành nghi thức đính hôn. Cho dù thật sự đính hôn thì sao, Hi Lạp cậu vẫn có thể đoạt lấy vương tử từ tay thú nhân kia.

    Nhìn An Nhĩ Tư cúi đầu mỉm cười ôn nhu với Nhan Tử Dạ, Hi Lạp bị nụ cười tựa hồ có thể hòa tan băng tuyết kia mê hoặc. Dáng vẻ tuấn mỹ, sức chiến đấu nghe nói đã đạt tới cấp S nhưng lại ôn nhu như vậy, vương tử hoàng mỹ như vậy hẳn phải thuộc về Hi Lạp cậu, thú nhân kia tính là cái gì. Gương mặt tuấn mỹ của Hi Lạp trở nên vặn vẹo, biểu tình cũng thực dữ tợn.

    An Nhĩ Tư nắm tay Nhan Tử Dạ, chậm rãi hướng mọi người dưới đài nói: “Cám ơn các vị đã tới tham gia lễ đính hôn của tôi, tôi hi vọng mình cùng bầu bạn có thể hoàn hành nghi thức đính hôn dưới sự chứng kiến của mọi người.” Nói xong, An Nhĩ Tư nghiêng đầu nhìn Nhan Tử Dạ, trong mắt mang theo vô tận yêu thương, gương mặt cũng lộ ra ý cười ôn nhu.

    ‘Ba ba ba ba…’ Tiếng vỗ tay ở dưới đài vang lên, Tân Địch đứng phía sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lập tức đưa nhẫn qua.

    Ở thế giới này, đính hôn cùng kết hôn giống như ở địa cầu, sẽ trao nhẫn cho nhau này nọ.

    An Nhĩ Tư trước mắt bao người quỳ một gối xuống, sau khi hôn nhẹ mu bàn tay Nhan Tử Dạ thì cầm lấy một chiếc nhẫn kim cương đỏ rực. Chiếc nhẫn này là An Nhĩ Tư tự mình thiết kế, tự mình làm ra, ở tinh tế, kim cương có rất nhiều, thế nhưng loại kim cương màu đỏ thì lại rất quý hiếm. An Nhĩ Tư đã tiêu phí rất nhiều công sức mới tìm được. Những loại kim cương bảo thạch khác, An Nhĩ Tư cảm thấy chúng không xứng tới Nhan Tử Dạ, chỉ có loại kim cương đỏ này có thể miễn cưỡng thích hợp đeo trên tay Nhan Tử Dạ.

    Toàn trường đều thực im ắng, mọi người đều nín thở nhìn hai người trên đài, ngay lúc An Nhĩ Tư cầm nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón áp út của Nhan Tử Dạ thì ở dưới đài đột nhiên truyền tới một tiếng kêu.

    “Chờ một chút.” Âm thanh vang vọng trong đại sảnh im ắng phá lệ vang dội, mọi người sửng sốt một chút, sau đó đồng loạt nhìn về phía chủ nhân âm thanh, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, cư nhiên dám cắt ngang nghi thức đính hôn của vương tử.

    Chỉ thấy một giống cái tóc vàng khá tuấn mỹ tức giận hô lớn: “Chờ một chút, tôi cảm thấy thú nhân kia căn bản không xứng với vương tử điện hạ.”

    Hoàn Chương 113.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [114] Quấy Rối 2

    ******

    Vốn là thời điểm vô cùng cao hứng thì cư nhiên bị quấy rầy, nụ cười ôn nhu của An Nhĩ Tư lập tức cương cứng.

    Thú nhân cùng giống cái chắn trước mặt Hi Lạp lập tức tránh qua một bên, Hi Lạp một mình đứng ở đó, dị thường bắt mắt.

    Tân Địch vừa thấy Hi Lạp thì lập tức nhận ra đây là một trong hai giống cái bắt Nhan Tử Dạ quỳ xuống khi nãy, sắc mặt lập tức khó coi.

    Màn hình ánh sáng có hai mặt, vì thế không chỉ người dưới đài nhìn thấy An Nhỉ Tư, ngay cả An Nhĩ Tư cũng có thể nhìn thấy bên dưới. Chẳng qua An Nhĩ Tư chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Hi Lạp một cái, sau đó không chút để ý trực tiếp đeo nhẫn vào tay Nhan Tử Dạ.

    Nhìn thấy An Nhĩ Tư không để ý tới mình đeo nhẫn vào tay thú nhân kia, Hi Lạp lập tức phẫn nộ, không chút để tâm nói: “Vương tử điện hạ, người cùng thú nhân kia căn bản không thích hợp.”

    Lần này không chỉ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mất hứng, ngay cả Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ đứng bên cạnh cũng nhíu mày, ấn tượng về giống cái không có gia giáo không hiểu lễ nghi kia lập tức hạ thấp tới cùng cực. Con trai bọn họ đính hôn cư nhiên lại có kẻ không biết sống chế chạy tới phá rối, quả nhiên là to gan lớn mật mà.

    Bối Cơ nháy mắt ra hiệu với binh sĩ thủ dưới đài, hai binh sĩ mặc chế phục màu đen lập tức bước nhanh tới chỗ Hi Lạp, mỗi người túm một tay muốn kéo Hi Lạp xuống.

    Thế nhưng Hi Lạp sao dễ dàng chấp nhận, lập tức nói: “Vương tử điện hạ, quốc vương bệ hạ, các người đừng để thú nhân kia lừa gạt. Vương tử điện hạ tôn quý sao có thể đính hôn với một thú nhân lai lịch bất minh, có lẽ thú nhân kia là gian tế tinh cầu khác phái tới cũng không biết chừng, xin bệ hạ cùng điện hạ thận trọng!”

    Mai Tây thấy hai binh sĩ túm lấy con trai mình thì suýt chút nữa sợ tới hồn vía lên mây, ông chỉ bảo con trai triển lãm mị lực để vương tử chú ý mà thôi. Thật không ngờ con mình cư nhiên lỗ mãng như vậy, trực tiếp trước mặt mọi người nhảy ra phá hư lễ đính hôn của vương tử điện hạ. Trời ạ, này là trọng tội liên lụy tới gia tộc a!

    Làm cha của Hi Lạp, gia chủ Ba Đức vô luận xuất phát từ ý tưởng bảo hộ con hay bảo hộ gia tộc, ông đều phải ra mặt. Vì thế sau khi Hi Lạp nói xong, gia chủ Ba Đức lập tức bước ra tát một cái vào mặt Hi Lạp, sau đó quỳ xuống nói với nhóm An Nhĩ Tư: “Bệ hạ, điện hạ, là tôi không biết dạy con, xin bệ hạ cùng điện hạ trách phạt.”

    Mai Tây cũng sợ tới mức chạy tới quỳ gối bên cạnh gia chủ Ba Đức.

    Bối Cơ vung tay, màn hình ánh sáng chắn trước đài biến mất. Thế nhưng ông không ra mặt, bởi vì ông tin tưởng An Nhĩ Tư càng hi vọng có thể tự mình giải quyết hơn.

    An Nhĩ Tư lạnh lùng nhìn gia chủ Ba Đức quỳ trên mặt đất: “Gia tộc Ba Đức? Tôi nhớ rõ trước kia các người từng vì vấn đề danh dự mà huyên náo dư luận một phen. Hiện giờ xem ra, không chỉ danh dự mà ngay cả gia giáo nhà các người cũng có vấn đề, ngay cả con mình cũng không thể quản giáo tốt, tôi thấy gia tộc Ba Đức đã tới lúc thay đổi gia chủ rồi.”

    Nghe thấy những lời này của An Nhĩ Tư, gia chủ Ba Đức đang quỳ dưới đất liền run lẩy bẩy, ông biết, điện hạ thực sự đã nổi giận. Còn trước mặt mọi người muốn triệt đi vị trí gia chủ của ông. Phải biết tinh cầu này là của vương thất Á Bá Lan, các gia tộc đều dựa vào đế quốc Á Bá Lan mà tồn tại. Ngay cả trưởng lão gia tộc cũng không dám đắc tội vương thất Á Bá Lan, đừng nói đổi gia chủ, cho dù muốn đổi trưởng lão thì trưởng lão cũng phải tự mình rời đi.

    Gia chủ Ba Đức cảm thấy sấm sét giữa trời quang, ông cúi đầu, ánh mắt trừng đứa con ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi thực hận không có đứa con này. Cả tinh cầu này là của đế quốc Á Bá Lan, nó cư nhiên dám quấy rối lễ đính hôn của vương tử điện hạ, còn vũ nhục vương tử phi tương lai, này không phải đã đắc tội toàn vương thất Á Bá Lan à?

    Hiện giờ gia chủ Ba Đức chỉ kỳ vọng quốc vương bệ hạ có thể khai ân, vì thế ông ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía quốc vương Bối Cơ ở bên cạnh.

    Kết quả Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ chỉ lẳng lặng đừng ở một bên, hoàn toàn không chú ý, hết thảy để An Nhĩ Tư làm chủ.

    Hi Lạp vừa nãy mất đi lí trí mới làm ra hành vi quá phận như vậy, hiện giờ nghe An Nhĩ Tư muốn triệt vị trí gia chủ của cha mình thì lập tức luống cuống. Lam quang trên người chợt lóe, sau khi thoát khỏi kiềm chế của hai binh sĩ thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt An Nhĩ Tư.

    Mà nhóm binh sĩ dưới đài lập tức bước tới, phòng bị Hi Lạp xông tới.

    “Vương tử điện hạ, này không liên quan tới cha tôi, xin ngài đừng bắt tội ông. Là tôi, là tôi cho rằng thú nhân kia không xứng với ngài. Những lời tôi nói đều là lời tâm huyết, thú nhân kia lai lịch không rõ, chẳng lẽ vương tử điện hạ không sợ hắn là gian tế tinh cầu khác phái tới sao?” Hi Lạp ở trên mạng tinh tế không tìm thấy bất cứ tư liệu nào về thú nhân kia, lại nghe nói đối phương tới từ tinh cầu khác, vì thế trong cái khó ló cái khôn, nói hắn ta là gian tế. Cho dù không phải, chỉ cần vương tử nảy sinh một tia hoài nghi thì thú nhân kia sẽ không còn khả năng trở thành vương tử phi.

    Hi Lạp biết mình đã đắc tội thú nhân kia, một khi hắn trở thành vương phi thì cậu sẽ gặp phiền toái lớn, còn có thể liên lụy tới gia tộc. Thế nên hiện giờ không thể cố kỵ mặc khác, cho dù mạo hiểm sinh mạng, Hi Lạp cũng muốn kéo thú nhân kia xuống.

    “Gian tế?” Âm thanh an Nhĩ Tư hệt như sương lạnh mùa đông, rét lạnh tới tận xương, quấy rối hôn lễ của bọn họ thì thôi đi, cư nhiên còn dám làm trò trước mặt anh, vô duyên vô cớ oan uổng Tiểu Dạ là gian tế? Quả thực là muốn chết mà.

    Trong cơn giận dữ, trong tay An Nhĩ Tư bắt đầu tập trung các điểm ngân quang, kết quả một bàn tay vươn tới xua tan đi dị năng vừa tích tụ của An Nhĩ Tư.

    An Nhĩ Tư nhìn về phía chủ nhân bàn tay kia, Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ mỉm cười với anh: “Chuyện này, để tôi xử lý.” Nhan Tử Dạ đã nhận ra, giống cái này chính là người bắt mình quỳ xin lỗi khi nãy. Vốn Nhan Tử Dạ nghĩ trừng phạt một chút thì chuyện này cứ vậy qua đi, thật không ngờ bọn họ cư nhiên vọt tới muốn phá hỏng lễ đính hôn của cậu với An Nhĩ Tư? Lần này Nhan Tử Dạ thật sự nổi giận.

    “Tiểu Dạ, con đừng tức giận, chuyện này cứ để An Nhĩ Tư xử lý đi, con ở một bên nhìn là được rồi.” Tạp Mễ Nhĩ vội tiến tới khuyên nhủ. Hiện giờ Nhan Tử Dạ đang hoài đứa nhỏ trong bụng, nếu tức giận động thai khí thì đám người kia lấy cái gì đền. Vì thế ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ nhìn về phía đám người Hi Lạp cũng thực sắc bén.

    Nhan Tử Dạ biết Tạp Mễ Nhĩ lo lắng điều gì, liền nói: “Mỗ ba, tôi là thú nhân, tôi không muốn trốn tránh sau lưng các người. Chuyện này rõ ràng là hướng về tôi mà tới, để tôi xử lý đi.”

    Thái độ Nhan Tử Dạ thực kiên quyết, Tạp Mễ Nhĩ còn định nói gì đó nhưng bị An Nhĩ Tư đánh gãy.

    “Mỗ ba, việc này để Tiểu Dạ xử lý đi.” An Nhĩ Tư biết, chuyện Nhan Tử Dạ đã quyết định thì không ai có thể thay đổi.

    “Vậy được rồi.” Tạp Mễ Nhĩ nghĩ, dù sao bọn họ cũng ở đây, không sợ Nhan Tử Dạ gặp nguy hiểm.

    Nhan Tử Dạ bước tới, lạnh lùng nhìn Hi Lạp: “Cậu nói tôi là gian tế?”

    Lúc đối mặt với Nhan Tử Dạ, Hi Lạp vẫn còn chút chột dạ, chẳng qua đã tới nước này sao cậu có thể lùi bước, chỉ đành kiên trì nói: “Ai biết mi có phải hay không. Một thú nhân cư nhiên câu dẫn vương tử điện hạ, chẳng lẽ mi không biết vương tử điện hạ là người kế thừa duy nhất của đế quốc à? Chỉ bằng một thú nhân không thể sinh dục như mi, mi có tư cách gì ở cùng một chỗ với vương tử điện hạ.”

    “Tôi không có tư cách, chẳng lẽ cậu có à?” Giọng điệu Nhan Tử Dạ lạnh băng, khinh miệt nhìn Hi Lạp.

    “Tôi….” Vốn trước mặt nhiều người như vậy Hi Lạp không muốn thừa nhận, thế nhưng nhìn biểu tình khinh miệt của Nhan Tử Dạ, đầu óc Hi Lạp lập tức nóng lên, nói ra hết những gì đang nghĩ trong lòng.

    “Đúng vậy, Hi Lạp tôi có tư cách này. Tuy gia tộc tôi không bằng những đại gia tộc khác nhưng tôi chính là giống cái cấp A duy nhất của đế quốc hiện tại. Năng lực sinh dục của tôi mạnh nhất trong số giống cái. Thân là vương tử điện hạ duy nhất của đế quốc, sao có thể không có hậu đại của mình.” Nói xong, Hi Lạp kiêu ngạo nhìn về phía An Nhĩ Tư đang đứng trên đài, cậu hi vọng nhìn thấy khiếp sợ cùng khát vọng trong mắt anh. Hi Lạp rất tự tin, chỉ cần vương tử điện hạ biết mình là giống cái cấp A duy nhất của đế quốc thì nhất định sẽ thay đổi chủ ý, sẽ bỏ tên thú nhân kia ở cùng một chỗ với mình. Mà quốc vương cùng quốc hậu khẳng định cũng chú ý tới mình.

    Đáng tiếc, Hi Lạp nhất định phải thất vọng rồi, ánh mắt An Nhĩ Tư chỉ đặt trên người Nhan Tử Dạ, nghe Hi Lạp nói mình là giống cái cấp A thì ngay cả dư quang ánh mắt cũng không thèm nhìn qua. Quả thực làm Hi Lạp thất vọng.

    Mà Tân Địch đứng sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thực xem thường nhìn Hi Lạp, chỉ là giống cái cấp A mà cũng dám dõng dạc mơ ước An Nhĩ Tư? Phi, tiểu tổ tông nhà mình chính lá bán thú nhân đấy, giống cái cấp A kia ngay cả một cọng tóc của tiểu tổ tông cũng không bằng.

    Nêu không có sự xuất hiện của Nhan Tử Dạ, khi biết Hi Lạp là giống cái cấp A thì có lẽ Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ sẽ nhìn cậu ta thêm vài lần. Thế nhưng hiện giờ có sự tồn tại của bán thú nhân Nhan Tử Dạ, giống cái cấp A đã không còn là điều hiếm lạ, thậm chí, ngay cả ngón tay Nhan Tử Dạ cũng không trân quý bằng.

    Người xung quanh đều dùng biểu tình ‘giống cái này điên rồi’ mà nhìn Hi Lạp. Đúng vậy, giống cái cấp A quả thực trân quý, thế nhưng với thực lực của đế quốc Á Bá Lan thì giống cái cấp A không đáng kể chút nào, chỉ cần vương tử điện hạ muốn, mười giống cái cấp A cũng có thể tìm được. Giống cái này rốt cuộc tự tin cỡ nào vậy, tưởng mình là giống cái cấp A thì vương tử điện hạ sẽ lập tức chọn mình à? Đúng là mơ mộng hão huyền.

    Vốn nghĩ chỉ có địa cầu có nhiều não tàn, thật không ngờ tới nơi này rồi cũng đụng nhiều não tàn như vậy. Nhìn bộ dáng tự cao tự đại của Hi Lạp, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy tay mình lại bắt đầu ngứa. Cậu từ trên cao nhìn xuống Hi Lạp: “Giống cái cấp A?”

    “Đúng vậy.” Hi Lạp lộ ra biểu tình ‘thức thời thì mau cút đi đi’, trong mắt Hi Lạp, toàn bộ đế quốc này chỉ có mình cậu xứng với vương tử điện hạ.

    “Hừ, giống cái cấp A thì tính cái gì.” Giọng điệu Nhan Tử Dạ thay đổi, xem thường nói.

    Cái gì? Lại còn nói cậu không tính là gì? Cư nhiên dám khinh thường cậu? Một thú nhân như hắn, dựa vào cái gì chứ? Hi Lạp hít thở dồn dập, trừng to mắt mất lí trí gào lên với Nhan Tử Dạ: “Tôi muốn quyết đấu.”

    Quyết đấu? Ánh mắt Nhan Tử Dạ hơi nheo lại, sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn: “Tốt.” Rất hợp tâm ý cậu, tay đang ngứa a!

    Hoàn Chương 114.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết