Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 118-120

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    2
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [118] Sau Đó 2

    *****

    Ở một đại gia tộc của đế quốc Á Bá Lan.

    Gia chủ vừa mới từ hoàng cung trở về lập tức truyền tin cho trưởng lão gia tộc, trưởng lão vừa nhận được tin đã lập tức chạy tới. Nghe nói vương tử phi tương lai cư nhiên là bán thú nhân thì các vị trưởng lão quả thực không thể tin nổi.

    “Anh nói cái gì? Vương tử phi tương lai là bán thú nhân?” Một vị trưởng lão đập bàn đứng dậy chất vấn.

    “Đúng vậy, là tôi tận mắt nhìn thấy vương tử phi biến thân khi đang quyết đấu, hơn nữa còn có bốn hệ dị năng, sức chiến đấu tuyệt đối cũng không phải cấp A, rất có thể là ngụy cấp S, thậm chí là cấp S.” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, vị gia chủ này tuyệt đối cũng không tin tưởng bán thú nhân đã tuyệt chủng cư nhiên lần thứ hai xuất hiện. Hơn nữa còn với phương thức như vậy.

    “Quyết đấu? Là thú nhân nào lớn gan như vậy, cư nhiên dám quyết đấu với bán thú nhân? Chẳng lẽ người kia không biết bán thú nhân trân quý cỡ nào à, không biết bán thú nhân có ý nghĩa gì với tinh tế này à?” Vị trưởng lão nọ liền nổi trận lôi đình.

    “Không phải thú nhân, là một giống cái cấp A.”

    “Giống cái cấp A? Giống cái cấp A trước mặt bán thú nhân có nghĩa lý gì chứ, giống cái kia không có đầu óc à? Nếu bán thú nhân kia mất cọng tóc nào, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Trước kia có lẽ giống cái cấp A rất trân quý, thế nhưng khi bán thú nhân xuất hiện thì giống cái cấp A lập tức trở nên bé nhỏ vô cùng. Hiện giờ lực chú ý của vị trưởng lão nọ hoàn toàn đặt lên người bán thú nhân.

    “Đại trưởng lão nói đúng, tôi hỏi anh, giống cái kia rốt cuộc là nhà nào?” Một vị trưởng lão khác hỏi gia chủ.

    “Là giống cái của gia tộc Ba Đức, cậu ta nhảy ra ngay trong tiệc đính hôn, trắng trợn chỉ trích vương tử phi bán thú nhân không xứng với vương tử điện hạ, tiếp đó tuyên bố muốn quyết đấu. Cuối cùng vương tử phi thắng.” Gia chủ kể đại khái lại sự việc, kỳ thực lúc chưa biết vương tử phi là bán thú nhân, ông cũng cảm thấy không xứng. Thế nhưng hiện giờ, thân phận vương tử phi bị hấp thụ ánh sáng, không xứng liền biến thành tuyệt phối. Còn không phải sao, là bán thú nhân đó a, hiện giờ cả tinh tế chỉ có duy nhất một vị bán thú nhân, quả thực quá mức trân quý. Vương tử điện hạ có thể tìm được bán thú nhân làm bầu bạn có thể nói là cực kỳ may mắn.

    “Hừ, gia tộc Ba Đức? Là gia tộc trước đó gây xôn xao dư luận vì chuyện danh dự à? Quả nhiên dạng gia tộc gì sẽ dạy ra giống cái ấy. Đắc tội vương thất, đắc tội vương tử phi, tôi thấy qua đêm nay thì gia tộc Ba Đức không cần tồn tại nữa. Chốc nữa phát thông tri xuống, ngưng toàn bộ việc kinh doanh của gia tộc chúng ta với gia tộc Ba Đức.” Đại trưởng lão nói.

    “Vâng.” Gia chủ gật đầu đáp ứng.

    Tiếp đó đại trưởng lão lại hỏi: “Có tra ra vương tử phi xuất thân từ gia tộc nào không? Trong gia tộc còn bán thú nhân hay giống cái nào không?”

    Gia chủ cúi đầu nói: “Tạm thời chưa tra được, bất quá ngày mai vương thất sẽ công bố thân phận vương tử phi, hẳn mai sẽ biết. Bất quá hôm nay trong tiệc đính hôn, tôi thấy có một giống cái đi theo sau vương tử phi, rất có thể chính là người của gia tộc vương tử phi.

    “Mặc kệ có phải hay không, lập tức nghĩ biện pháp để thú nhân gia tộc tiếp cận giống cái kia. Vương tử phi là bán thú nhân, chứng tỏ gen bán thú nhân của gia tộc rất cường đại nên vương tử phi mới có thể phản tổ thành công. Nếu giống cái kia cũng thành công thì….” Nửa câu sau, đại trưởng lão không nói ra nhưng mọi người đều hiểu được. Vương tử phi đã là người của vương thất Á Bá Lan, bọn họ không thể mơ ước được. Thế nhưng tộc nhân của vương tử phi thì khác, một khi giống cái kia thật sự phản tổ thành công thì đó chính là hi vọng của cả gia tộc a!

    Đối với tinh tế có tỉ lệ sinh dục ngày càng giảm mà nói, có được một bán thú nhân có năng lực sinh dục cường đại chẳng khác nào có được hi vọng giúp gia tộc không ngừng truyền thừa. Cho nên, làm gì có đại gia tộc nào không muốn có bán thú nhân?

    Đế quốc Á Bá Lan không chỉ có một gia tộc nghĩ như vậy, sau khi trở về, tất cả nhóm gia chủ đều triệu tập trưởng lão thương nghị suốt đêm về chuyện vương tử phi là bán thú nhân. Bọn họ đều muốn thừa dịp chuyện vương tử phi là bán thú nhân chưa được công bố đại chúng ra tay trước một bước. Bọn họ nghĩ hết biện pháp liên hệ với gia tộc vương tử phi, nếu có thể cưới được một giống cái hoặc thú nhân phản tổ thành công thì đúng là đáng giá!

    Hôm sau, khi Bối Cơ công bố thân phận thực sự của Nhan Tử Dạ thì toàn tinh tế đều chấn động.

    Cái gì? Vương tử phi của tinh cầu Á Bá Lan cư nhiên là bán thú nhân? Hơn nữa lại còn là thú nhân phản tổ thành công? Chuyện bán thú nhân chỉ là quả bom thứ nhất, quả bom thứ hai chính là vương tử phi bán thú nhân kia cư nhiên đang mang thai? Chuyện khủng khiếp nhất chính là, một lúc mang thai ba đứa nhóc?

    Này chính là ba đó a, không phải một a. Từ lúc bán thú nhân biến mất, tỉ lệ kết hợp giữa thú nhân cùng giống cái rất thấp, bình thường phải mất rất nhiều năm mới có thể mang thai. Có vài giống cái cho dù mất cả đời cũng không mang thai được, một đứa nhỏ đã khó cầu rồi, thế nhưng vương tử phi Á Bá Lan lại một lúc hoài ba đứa, sao có thể không làm người ta kinh ngạc.

    Qua hơn ngàn năm, bán thú nhân một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn chứng minh năng lực sinh dục siêu cường của mình. Xem đi, vương tử cùng vương tử phi Á Bá Lan chỉ vừa đính hôn thôi đã tuyên bố mang thai, không cần nghĩ cũng biết đã có thai từ trước đó. Vương tử Á Bá Lan chỉ mới ba mươi tuổi mà đã làm cha, quả thực là làm biết bao nhiêu thú nhân chết vì ao ước a.

    ****

    Lam tinh.

    Sau khi tốt nghiệp sớm, phải hơn hai tháng sau mới có thể gia nhập quân đội, Hải Bác Lạc quả thực nhàm chán không thôi. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đi du lịch, Áo Đức Kỳ thì không hợp gu, thế nên Hải Bác Lạc chỉ đành quấn quít lấy Ngải Luân.

    Vốn chỉ định tìm Ngải Luân cùng chơi trò chơi mới mà thôi, kết quả phát hiện Ngải Luân cứ nhìn chằm chằm thông tấn khí, mắt cũng không chớp lấy một cái, Hải Bác Lạc liền sáp qua hỏi: “Ngải Luân, cậu nhìn cái gì mà nghiêm túc dữ vậy?”

    Kết quả ba chữ ‘bán thú nhân’ thật to liền đập vào mắt Hải Bác Lạc.

    “Cái gì? Đế quốc Á Bá Lan xuất hiện bán thú nhân? Lại còn là vương tử phi?” Nhìn thấy dòng tin tức này, Hải Bác Lạc liền trợn mắt há mồm: “Ôi trời ơi, này là tin bịp đi? Không phải nói bán thú nhân đã biến mất rồi à? Vì cái gì hiện giờ lại xuất hiện?”

    Ngải Luân điểm điểm màn hình ánh sáng một chút, tư liệu về vương tử phi Á Bá Lan hiện ra: “Trên này nói gia tộc của vương tử phi đế quốc Á Bá Lan có được gen bán thú nhân siêu cao, mà vương tử phi chính là thú nhân phản tổ thành công. Hơn nữa đã có thai rồi, còn là ba đứa.” Mới đầu Ngải Luân cũng không tin tưởng, thế nhưng tin này do chính quốc vương Á Bá Lan thông báo, hẳn là không sai.

    “Ba đứa nhỏ? Theo tôi biết, vị vương tử Á Bá Lan kia chỉ mới ba mươi đi? Cùng tuổi với tụi mình mà cư nhiên đã làm cha rồi, lại còn có tới ba đứa nhỏ? Chết tiệt, chênh lệch quá xa a, tôi tiếp thu không được.” Hải Bác Lạc ôm ngực, vẻ mặt thống khổ nói: “Sao tôi không có vận may tốt như vậy, được gặp bán thú nhân kia a? Bán thú nhân đó a, trước kia cứ nghĩ là tư liệu lịch sử quá khoa trương, thật không ngờ năng lực sinh dục của bán thú nhân thực sự mạnh như vậy a.”

    “Hải Bác Lạc, kỳ thực, bán thú nhân kia, chúng ta quen a.” Ngải Luân tuy bình thường vẫn luôn khúm núm nhưng lại rất cẩn thận, tuy ảnh chụp vương tử cùng vương tử phi Á Bá Lan đã được xử lý, làm người ta không nhìn rõ bộ dạng bọn họ, thế nhưng, mái tóc ngân sắc chói mắt của vương tử cùng mái tóc đỏ rực tiên diễm của vương tử phi thực sự rất quen thuộc.

    Hải Bác Lạc vốn đang chìm đắm trong ảo tưởng, nghe Ngải Luân nói vậy thì lập tức hồi hồn, vội vàng hỏi: “Cậu nói chúng ta quen bán thú nhân kia? Là ai a?”

    “Cậu xem.” Ngải Luân chỉ vật nhỏ trong túi áo vương tử Á Bá Lan trong tấm hình.

    “Đó là… tiểu thứ cầu?” Bởi vì tiểu thứ cầu có màu đỏ rực rỡ thực tương tự như tóc Nhan Tử Dạ nên Hải Bác Lạc chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra. Lại nhìn màu tóc cùng vóc dáng của hai người trong hình, Hải Bác Lạc nhịn không được kinh hoảng lùi về sau vài bước, lẩm bẩm: “Không có khả năng… này sao có thể…. An Nhĩ Tư không phải người kế thừa gia tộc Cái Nhĩ à? Sao lại trở thành vương tử đế quốc Á Bá Lan? Còn Nhan Tử Dạ nữa, cậu ta là thú nhân a, là thú nhân hàng thật giá thật a, sao có thể biến thành bán thú nhân, lại còn mang thai nữa?”

    Lượng tin tức phải tiếp nhận quá lớn, Hải Bác Lạc biểu thị mình khó có thể tiếp nhận.

    “Không tin thì cậu nhìn cái này này.” Ngải Luân phóng lớn bức hình, hoa văn thực nhân hoa đỏ rực lập tức xuất hiện trước mắt Hải Bác Lạc.

    Hải Bác Lạc chấn kinh, bởi vì anh từng nhìn thấy hoa văn này trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ. Đủ loại căn cứ bày ra trước mắt, Hải Bác Lạc muốn không tin cũng không được.

    “Bọn họ dấu kĩ thật, không được, lúc bọn họ trở lại tôi nhất định phải hỏi rõ ràng. Phải bắt bọn họ bồi thường cho tâm linh yếu ớt bị kinh hách quá độ của tôi.” Hải Bác Lạc ôm ngực, đáng thương hề hề nói.

    Tin tức về bán thú nhân quá mức chấn động nên cho dù là Áo Đức Kỳ ngày thường không chú ý tin tức cũng biết được. Lúc nhìn thấy bức hình của vương tử cùng vương tử phi Á Bá Lan, anh không chú ý gì khác mà lập tức tập trung vào tiểu thứ cầu chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

    Áo Đức Kỳ nhìn đống thức ăn mình đặc biệt chuẩn bị, lại nhìn bức hình trên màn hình ánh sáng, đột nhiên cảm thấy có chút mất mác. Nhóc con kia đã đi thật lâu rồi, cũng không biết tới khi nào mới quay về. Thức ăn nhóm An Nhĩ Tư mang theo hẳn đã hết rồi đi, cũng không biết nhóc con kia có ăn được thức ăn khác không nữa. Ừm, chốc nữa phải hỏi xem An Nhĩ Tư còn ở tinh cầu Á Bá Lan hay không.

    Còn chuyện Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, An Nhĩ Tư là vương tử đế quốc Á Bá Lan, Áo Đức Kỳ hoàn toàn không để tâm tới.

    ****

    Gia tộc Cái Nhĩ.

    Lúc gia chủ Cái Nhĩ nhìn thấy tin tức này, ông trực tiếp từ sô pha nhảy dựng lên, ông nhìn An Nhĩ Tư từ bé tới khi trưởng thành, cho dù ảnh chụp đã trải qua xử lý thì ông vẫn có thể nhìn ra An Nhĩ Tư.

    “Tên nhóc thối kia cư nhiên là vương tử đế quốc Á Bá Lan? Chuyện quan trọng như vậy vì sao nó không nói cho tôi biết a?” Gia chủ Cái Nhĩ thực tức giận, suýt chút nữa đã đập bể thông tấn khí trong tay.

    Quản gia đứng ở phía sau vội vàng an ủi: “Có lẽ thiếu gia có lý do riêng.”

    “Lý do chó má gì, tôi chính là gia gia của nó, nó không nói tiếng nào đã chạy về tinh cầu Á Bá Lan đính hôn, nó rốt cuộc có để người gia gia này vào mắt không hả? Đúng là tức chết tôi mà, chờ nó về, tôi nhất định phải hảo hảo thu thập một trận.” Gia chủ Cái Nhĩ thở phì phì nói.

    Quản gia bình tĩnh nhìn gia chủ Cái Nhĩ, chỉ vào dòng tiêu đề thật to nói: “Gia chủ, chuyện thiếu chủ có thể nói sau a, trọng điểm chú ý của ngài hẳn phải đặt trên người Nhan thiếu gia mới đúng chứ?”

    “Nhóc Nhan?” Gia chủ Cái Nhĩ theo ngón tay quản gia nhìn về phía hàng tiêu đề đỏ thẫm bự chảng: “Cái gì? Nhóc Nhan là bán thú nhân? Lại còn đang có thai? Này là chuyện gì a, nhóc thối An Nhĩ Tư kia vì cái gì không nói cho tôi biết, lập tức liên hệ với nó, nhất định phải hỏi rõ ràng, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”

    Chuyện An Nhĩ Tư là vương tử của đế quốc Á Bá Lan gia chủ Cái Nhĩ có thể nhịn, thế nhưng khi biết Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, lại còn đang mang thai thì ông rốt cuộc không ngồi yên được nữa. An Nhĩ Tư có đứa nhỏ, ông sắp làm ngoại tổ phụ rồi a.

    ….

    Hoàn Chương 118.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [119] Quá Độ

    ******

    Nhìn An Nhĩ Tư trấn định cúp thông tấn khí, Nhan Tử Dạ ở bên cạnh nhịn không được cười nói: “Mệt anh chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc lúc định quay về thì lại bại lộ.”

    An Nhĩ Tư ôm cổ Nhan Tử Dạ, đặt cậu dưới thân rồi nói: “Lộ thì cứ lộ đi, dù sao sớm muộn gì gia gia cũng biết, chẳng qua định cho ông ấy một bất ngờ mà thôi. Biết chuyện em có thai, vừa nãy không biết cười vui sướng cỡ nào ấy, cứ coi là món quà sinh nhật sớm đi. Hiện giờ tốt lắm, tuy ảnh chụp đã được xử lý nhưng những người thân thiết hẳn đều nhận ra. Tôi thì không sao cả, nhưng em là bán thú nhân, hiện giờ chính là bảo bối của toàn tinh tế, sau khi trở về Lam tinh biết đâu sẽ bị vây xem a.”

    Nhan Tử Dạ vươn tay ôm lấy cổ An Nhĩ Tư, cười nói: “Tôi sợ cái gì chứ, đừng quên, tôi chính là tu yêu giả, di chứng thuấn di lần trước đã tốt lắm rồi. Hiện giờ cho dù thực hiện một lần thuấn di cũng có thể thừa nhận được, tuyệt đối sẽ không bị vây xem.”

    Chuyện này Nhan Tử Dạ không nói tới thì An Nhĩ Tư cũng cho qua, nhưng giờ cậu nhắc lại, An Nhĩ Tư lập tức hoảng sợ: “Chiêu thức thuấn di kia em đừng dùng nữa, quá tổn hại. Hiện giờ em đang mang đứa nhỏ, nếu làm lại lần nữa, ảnh hưởng đứa nhỏ chỉ là chuyện nhỏ, tôi sợ nhất là em bị thương.”

    “Thực xin lỗi, làm anh lo lắng.” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, ấn một nụ hôn lên môi An Nhĩ Tư. An Nhĩ Tư phản ứng rất nhanh, lúc Nhan Tử Dạ định rời đi lập tức bắt lấy, cùng cậu giao triền.

    Hơi thở cả hai giao triền, An Nhĩ Tư nhịn không được ôn nhu quấn quít rồi dần dần tấn công như mưa rền gió dữ. Nhan Tử Dạ bị hôn tới gò má đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Bởi vì từ khi biết chuyện có thai thực sự rất ít khi cùng An Nhĩ Tư thân mật nên cậu liền điều chỉnh hơi thở, tiếp đó ôm chặt lấy An Nhĩ Tư, cùng anh quấn quít.

    Hôm nay thời tiết khá lạnh, cả bầu trời âm u, chỉ thoáng chốc ngoài cửa sổ đã có những bông tuyết rơi lả tả, mới đầu chỉ vài hạt, sau đó bắt đầu dày đặc. Trên nền cỏ xanh biếc cùng đám cây cối dần dần được khoác lên một chiếc áo trắng tinh.

    Nhiệt độ bên ngoài dần dần giảm xuống, thế nhưng độ ấm trong phòng lại chậm rãi tăng lên. Vốn vào những ngày thế này, Nhan Tử Dạ đã sớm cuộn mình trong lớp chăn dày cộm, vù vù ngủ say. Thế nhưng hiện giờ kề cận An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, chậm rãi, toàn thân bắt đầu nóng rực.

    Cuối cùng khi môi hai người tách ra, Nhan Tử Dạ đã thở hồng hộc. Đôi mắt hoa đào mở to, tức giận nhìn An Nhĩ Tư vẫn hít thở bình ổn, Nhan Tử Dạ cảm giác bản thân tựa hồ có chút yếu thế, vì sao lần nào cậu cũng hết hơi mà người này thì chẳng bị sao cả? Chẳng lẽ thật sự là thiên phú dị bẩm?

    Nếu hỏi An Nhĩ Tư thích nhất điểm nào ở Nhan Tử Dạ, thì nhất định phải kể tới đôi mắt sáng ngời kia. Đôi mắt hoa đào bình thường tĩnh lặng như viên ngọc bích ngàn năm ngâm trong dòng nước suốt. Lúc động tình thì ánh mắt sáng ngời kia lại phủ thêm một tầng sắc thái mê người, có tác dụng mê hoặc.

    Bị Nhan Tử Dạ trừng mắt liếc một cái, An Nhĩ Tư giống như bị mê hoặc, một lần nữa cúi người hôn lên đôi môi đã có chút sưng đỏ của cậu. Chẳng qua lần này An Nhĩ Tư không dây dưa lâu, rất nhanh đã dọc theo cánh môi di chuyển xuống dưới.

    Bởi vì niên kỷ vẫn còn nhỏ nên phần cằm Nhan Tử Dạ vẫn còn nét mượt mà của trẻ con, hiện giờ đã nhọn hẳn. Xuống chút nữa là phần cổ thon dài như thiên nga cùng chiếc trái cổ hơi gồ lên, tiếp nữa là phần xương quai xanh tinh xảo mê người. Việc An Nhĩ Tư thích làm nhất là lưu lại ấn ký của riêng mình ở nơi này… mà hiện tại anh cũng làm như vậy, hai tay cũng bắt đầu không an phận dời xuống.

    Đôi tay An Nhĩ Tư giống như mang theo làn hơi ấm áp có thể làm người ta mê muội, bắt đầu đốt lửa trên người Nhan Tử Dạ. Toàn thân Nhan Tử Dạ run lên khe khẽ, cách lớp quần áo, phần bụng đã gồ lên thoạt nhìn cũng không quá rõ ràng.

    Thực thoải mái, An Nhĩ Tư biết rõ các điểm mẫn cảm trên người Nhan Tử Dạ, vì thế chỉ trong nháy mắt đã châm lên ngọn lửa nhiệt tình. Nhan Tử Dạ cũng nhịn không được bắt đầu đáp lại.

    Theo tiết tấu của Nhan Tử Dạ, hô hấp của An Nhĩ Tư cũng bắt đầu dồn dập, gương mặt tuấn mỹ trở nên căng cứng vì nhẫn nại, con ngươi đen cũng vì động tình mà càng sâu thẳm.

    “Tiểu Dạ… Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư bắt đầu thì thào gọi tên Nhan Tử Dạ, âm thanh khàn khàn thực gợi cảm.

    Nhan Tử Dạ nhịn không được đáp lại: “An Nhĩ Tư….”

    Hai người đều tiến vào trạng thái kích động, mắt thấy ngọn lửa nhiệt tình bùng lên hừng hực sắp thiêu đốt mọi thứa, An Nhĩ Tư đang định cởi mớ quần áo chướng mắt trên người Nhan Tử Dạ thì đột nhiên tay anh đụng vào phần bụng hơi gồ lên của cậu, mà cũng ngay lúc này, nơi đó đột nhiên nảy lên hai cái. An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ vốn đang chìm đắm trong vực sâu mê tình lập tức bị kéo trở lại.

    Thân thể hai người đều nhịn không được cứng còng một chút, sau đó chỉ thấy An Nhĩ Tư nhíu mày liếc nhìn phần bụng gồ lên của Nhan Tử Dạ, tiếp đó bắt đắc dĩ rụt lại bàn tay trong quần áo Nhan Tử Dạ.

    Trong tay vẫn còn lưu lại độ ấm cùng hơi thở trên người Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư có chút nuối tiếc, cuối cùng vẫn nhịn không được in một nụ hôn lên môi Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ đã hồi phục tinh thần, tưởng An Nhĩ Tư muốn tiếp tục nên lúc đôi môi anh rời đi liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Đứa nhỏ…”

    “Tôi biết.” Gân xanh An Nhĩ Tư lộ rõ trên cánh tay đang chống đỡ cơ thể, anh cưỡng ép chính mình rời khỏi người Nhan Tử Dạ rồi xoay người xuống giường.

    “Tôi đi tắm một chút.” Nói xong, An Nhĩ Tư vội vàng bước vào phòng tắm, không tới vài giây sau, bên trong truyền ra tiếng nước cùng tiếng gầm trầm thấp khó nhịn.

    Lúc nghe thấy âm thanh kia, Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười rồi đưa tay xoa xoa phần bụng hơi gồ lên của mình, giọng nói nhỏ nhẹ tràn đầy yêu thương: “Mấy đứa thực nghịch ngợm.”

    Còn không phải sao, ngay thời khắc mấu chốt thì bị đánh gảy, không riêng gì An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cũng khổ sở không thôi. Bất quá không có cách nào, ai bảo trong bụng cậu đang có ba cục cưng, phải luôn chú ý. Vì thế lúc An Nhĩ Tư chạy đi tắm nước lạnh, Nhan Tử Dạ cũng chỉ có thể nhẫn nại chậm rãi làm lạnh.

    May mắn hiện giờ đang là mùa đông, muốn hạ nhiệt cũng không quá khó khăn.

    Tắm qua nước lạnh, lúc An Nhĩ Tư rốt cuộc cũng tỉnh táo bước ra ngoài thì Nhan Tử Dạ đã mặc quần áo chỉnh tề. Gần nhất thời tiết khá lạnh, Nhan Tử Dạ lại càng lười hơn, rất hiếm khi rời khỏi phòng đi lại. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của Nhan Tử Dạ cùng đám nhỏ, An Nhĩ Tư không còn mang thức ăn về phòng mà cùng Nhan Tử Dạ đi tới phòng ăn, cùng dùng bữa với nhóm Tạp Mễ Nhĩ.

    Sau khi dùng xong cơm trưa, nhóm nhân viên y tế vẫn luôn nôn nóng lập tức tiến tới kiểm tra cho Nhan Tử Dạ.

    Lần này dụng cụ có chút thay đổi, bởi vì trước giờ giống cái chỉ có thai một đứa nhỏ nên thiết bị kiểm tra không có công năng kiểm tra số lượng. An Nhĩ Tư đã bảo người cải thiện một chút, hiện giờ những thiết bị này đã hoàn mỹ hơn.

    Sau khi Nhan Tử Dạ rời khỏi khoang kiểm tra, An Nhĩ Tư lập tức tiến tới giúp cậu khoác thêm quần áo.

    Nhân viên y tế nhìn số liệu trên màn hình, thực hưng phấn nói với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ: “Vương tử, vương tử phi điện hạ, thực sự là làm người ta kinh ngạc a.”

    “Chuyện gì?” An Nhĩ Tư hỏi.

    “Là tiểu điện hạ, dựa theo thời gian mang thai của vương tử phi thì tiểu điện hạ không có khả năng phát triển nhanh đến vậy, thế nhưng hiện giờ chỉ mới mười bảy ngày mà nhóm tiểu điện hạ đã tiến vào giai đoạn trung kỳ. Dựa theo tốc độ này thì khoảng hai mươi ngày nữa, nhóm tiểu điện hạ có thể sinh ra.” Nhân viên y tế mặc áo blu trắng kích động nhìn Nhan Tử Dạ: “Này nhất định là vì vương tử phi là bán thú nhân nên tốc độ sinh trưởng của nhóm tiểu điện hạ mới nhanh đến vậy.”

    “Đã tới trung kỳ rồi sao?” Tạp Mễ Nhĩ vui sướng không thôi, lập tức quay qua nói: “Bối Cơ, tháng sau là chúng ta có thể nhìn thấy đám nhóc rồi.”

    Bối Cơ cũng thực cao hứng, nhìn Tạp Mễ Nhĩ đang hưng phấn, cười đáp: “Đúng đúng, rất nhanh có thể nhìn thấy đám cháu ngoan của chúng ta rồi.”

    Tuy Nhan Tử Dạ có thể cảm nhận được gần nhất đám nhỏ quả thực lớn rất nhanh nhưng không ngờ cư nhiên đã tiến vào giai đoạn trung kỳ, chu kỳ sinh trưởng năm mươi ngày cư nhiên rút ngắn chỉ còn ba mươi ngày. Không thể không nói này đúng là kinh hỉ.

    “Bất quá…” Nhân viên y tế vừa lên tiếng, nhóm An Nhĩ Tư lập tức không hẹn mà cùng nhìn qua.

    “Chỉ số khỏe mạnh của vương tử phi điện hạ chỉ vừa đủ tiêu chuẩn mà thôi, cần phải tiếp tục bổ sung dinh dưỡng. Gia đoạn hậu kỳ nhóm tiểu điện hạ phải có dinh dưỡng đầy đủ mới có thể lớn lên, thế nên vương tử phi điện hạ cần phải cẩn thận chú ý.” Nhìn những con số trên màn hình, nhân viên y tế có chút lo lắng nhìn Nhan Tử Dạ, một đứa vốn đã đủ vất vả, hiện giờ tới ba đứa, vương tử phi điện hạ gần nhất tựa hồ gầy hơn a.

    “Chỉ mới đủ tiêu chuẩn thôi sao, này sao được chứ. Tiểu Dạ, không bằng con các cứ ở đây chờ sinh đám nhỏ rồi hãy trở về?” Tạp Mễ Nhĩ lo lắng không thôi, gần nhất Nhan Tử Dạ ăn các loại thức ăn cao cấp hơn hẳn trước kia, cũng nhờ vậy dinh dưỡng mới cân đối, chỉ số khỏe mạnh cũng đạt tới tiêu chuẩn, nếu quay về Lam tinh thì làm sao bây giờ a.

    “Này…” Nhan Tử Dạ không biết nên nói thế nào, vì thế nhìn qua An Nhĩ Tư.

    An Nhĩ Tư lập tức đáp thay: “Mỗ ba, qua vài hôm nữa chính là sinh nhật gia gia, ông cũng hi vọng có thể nhìn thấy Tiểu Dạ, thế nên ngày mai tụi con phải khởi hành trở về.”

    Vốn đã lên kế hoạch sẳn, chỉ ở lại Á Bá Lan vài hôm mà thôi, hiện giờ là đã muộn, nếu ngày mai không khởi hành thì sẽ không kịp tham dự sinh nhật của gia chủ Cái Nhĩ.

    Tuy Tạp Mễ Nhĩ thực thất vọng nhưng ông cũng biết tình cảm của con trai với gia chủ Cái Nhĩ rất sâu đậm, có thể nói, so với ông cùng Bối Cơ thì còn sâu hơn. Hiện giờ gia chủ Cái Nhĩ đã biết tin Nhan Tử Dạ mang thai, có lẽ cũng đang cao hứng không thôi, Tạp Mễ Nhĩ cũng không có cách nào.

    “Nếu vậy thì dẫn theo cả nhóm nhân viên y tế này đi, trước giờ vẫn là bọn họ kiểm tra cho Tiểu Dạ, thay đổi người khác tôi không yên tâm.” Bối Cơ biết rõ mình cùng Tạp Mễ Nhĩ không có khả năng làm An Nhĩ Tư thay đổi chủ ý nên tự động lùi một bước.

    Vốn An Nhĩ Tư đã định dẫn theo nhóm nhân viên y tế này, hiện giờ Bối Cơ tự nói ra, anh đương nhiên vui vẻ tiếp nhận: “Vâng, con sẽ dẫn bọn họ theo, nếu đám nhỏ sẽ sinh trong vòng hai mươi ngày nữa thì vừa vặn chờ chúng chào đời rồi cử hành hôn lễ. Khi đó cha cùng mỗ ba tới Lam tinh một chuyến đi.”

    “Tốt, cứ quyết định như vậy.” Bối Cơ đáp.

    Hôm sau, sau khi đồ đạc thu xếp xong, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lên phi hành khí rời đi trong ánh mắt lưu luyến của Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ.

    Hoàn Chương 119.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [120] Phi Hành Khí Bất Minh

    *****

    “Tiểu tổ tông có cảm thấy khó chịu gì không?” Lúc phi hành khí bay ra khỏi tinh cầu Á Bá Lan, Tân Địch liền hỏi han Nhan Tử Dạ, lo lắng cậu cảm thấy không khỏe. Tân Địch gần nhất đã sắp trở thành bảo mẫu toàn năng của Nhan Tử Dạ, cũng không có cách nào, ai bảo Nhan Tử Dạ hiện giờ là đối tượng cần đặc biệt chăm sóc a.

    “Không có việc gì.” Nhan Tử Dạ lắc đầu, sau đó mở cái hộp mà lúc lên đường Tạp Mễ Nhĩ đưa cho. Vừa mở ra, Nhan Tử Dạ lập tức bị đống tinh hạch chói lóa ở bên trong chấn động.

    “Này…. thật nhiều tinh hạch vô thuộc tính a, ông trời của tôi ơi, có tới ba mươi mấy viên tinh hạch cấp S, số còn lại đều là tinh hạch cấp A, còn có cả tinh hạch ngụy cấp A. Đế quốc Á Bá Lan quả nhiên giàu có, có thể lập tức xuất ra nhiều tinh hạch như vậy.” Nhìn chiếc hộp trong tay Nhan Tử Dạ, ánh mắt Tân Địch có chút thèm muốn, không cần nhiều như vậy, chỉ một viên cấp S sơ cấp thôi đã đủ cho cậu gặm thật lâu.

    “Cho cậu.” Có lẽ là nhìn thấy bộ dáng tham lam của Tân Địch thực hài hước, với lại dù sao cũng chỉ là một đống tinh hạch chứ không phải mỹ thực, vì thế Nhan Tử Dạ liền cầm lấy một viên tinh hạch cấp S sơ cấp đưa cho Tân Địch.

    “Cho tôi à?” Tân Địch sửng sốt một chút, sau đó lập tức xua tay: “Không được, này là quốc hậu đưa cho tiểu tổ tông hấp thu năng lượng, tôi không thế lấy được.” Tuy Tân Địch quả thực rất muốn nhưng với thế lực của gia tộc Mã Khắc Tân, một viên tinh hạch cấp S thực sự không khó, hơn nữa Tân Địch cũng biết Nhan Tử Dạ mang thai, mỗi ngày đều phải hấp thu một lượng lớn tinh hạch, vì thế nhất quyết không chịu nhận.

    Thấy Tân Địch đẩy tới đẩy lui, Nhan Tử Dạ mất kiên nhẫn dùng tay nhét tinh hạch vào tay Tân Địch: “Cầm lấy, về sau lúc đột phá cấp S cần dùng.”

    Nhìn viên tinh hạch trong tay, Tân Địch có chút cảm động nhìn qua Nhan Tử Dạ: “Tiểu tổ tông, kỳ thực tư chất của mình thế nào tôi hiểu rất rõ, có thể đạt tới sức chiến đấu ngụy S đã rất may mắn rồi. Chu kỳ phản tổ đã qua, tôi muốn đột phá cấp S căn bản không có khả năng.” Tân Địch biết, cho dù có nhiều tinh hạch cấp S hơn cũng không có tác dụng, bởi vì thân là giống cái, tu luyện của cậu đã đạt tới bình cảnh, muốn đột phá rất khó. Đừng nói giống cái, ngay cả thú nhân cũng có rất nhiều người khựng lại ở cấp độ ngụy S. Muốn đột phá cấp S thật sự quá khó khăn.

    “Hiện giờ tôi chỉ là ngụy S, vẫn chưa đạt tới giai đoạn đột phá, cho tôi viên tinh hạch cấp S này tôi cũng không hấp thu được, chỉ lãng phí mà thôi. Thế nhưng nếu nó ở chỗ tiểu tổ tông thì lại có tác dụng rất lớn, vì thế, thay vì cho tôi một viên tinh hạch cấp S, không bằng tiểu tổ tông cho tôi một viên tinh hạch ngụy cấp S.” Tân Địch thả viên tinh hạch vào lại chiếc hộp trong tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó cầm lấy một viên tinh hạch ngụy cấp S.

    “Tùy cậu.” Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ nói. Thông qua khoảng thời gian này ở chung, Nhan Tử Dạ biết, Tân Địch là một giống cái rất thiện lương, làm viện rất có chừng mực, cũng không lắm miệng. Cũng vì thế An Nhĩ Tư mới yên tâm để Tân Địch đi theo bên người Nhan Tử Dạ.

    Bởi vì lần trước quốc khố bị trộm, hơn nữa đoạn thời gian này sử dụng nhiều nên kỳ thực quốc khố Á Bá Lan cũng không còn bao nhiêu tinh hạch vô thuộc tính cấp cao, sở dĩ Tạp Mễ Nhĩ có thể xuất ra nhiều như vậy là vì trước đó Bối Cơ đã phái rất nhiều cao thủ đi săn tinh tế thú.

    “Tiểu tổ tông mệt thì nghỉ ngơi một chốc đi.” Thấy Nhan Tử Dạ không ngừng ngáp dài, Tân Địch cất kĩ tinh hạch, chuẩn bị ra ngoài.

    “Từ từ.” Nhan Tử Dạ gọi Tân Địch lại.

    Tân Địch quay đầu nhìn lại.

    “Nếu An Nhĩ Tư tỉnh thì báo cho tôi một tiếng.” Nhan Tử Dạ khẽ nhíu mày nói.

    Tân Địch gật gật đầu: “Ừm.” Sau đó mở cửa đi ra ngoài.

    Lộ trình trở về cũng cần một ngày một đêm. Lần này cũng không biết vận may của An Nhĩ Tư tốt hay không tốt, phi hành khí vừa phóng lên vũ trụ thì anh cũng tiến vào kỳ đột phá, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Tử Dạ liền cầm tinh hạch cấp SS tiến vào căn phòng dưới cùng. Từ SS sơ cấp lên SS trung cấp, nhanh thì vài tiếng, chậm thì một ngày một đêm. Vạn nhất đột phá thất bại thì có thể sẽ bị năng lượng phản phệ, trọng thương. Thế nên trong lúc An Nhĩ Tư đột phá, tất cả mọi người đều không dám quấy rầy, kể cả Nhan Tử Dạ.

    Thấy Tân Địch ra ngoài, Nhan Tử Dạ lập tức khóa cửa, tiếp đó triệu hồi Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vừa xuất hiện liền bất mãn nói: “Chủ nhân rốt cuộc cũng thả ta ra, mấy ngày nay không được ra ngoài hoạt động, cành nhánh của ta sắp tàn phế cả rồi.”

    Tiểu Hoa lắc lắc hai chiếc lá lớn của mình, cái đầu to bự cụp xuống, bộ dáng ủy khuất không thôi.

    Nhan Tử Dạ ngượng ngùng mỉm cười: “Tiểu Hoa, không có cách nào a, tạm thời chịu ủy khuất một chút, về tới nhà rồi mi muốn chơi thế nào cũng được.” Lúc còn ở hoàng cung Á Bá Lan, thủ vệ rất nghiêm ngặt, tiểu thứ cầu còn đỡ, tuy màu sắc có chút kỳ lạ nhưng ít ra vẫn là tiểu thứ cầu. Thế nhưng Tiểu Hoa thì khác, nếu để người ta phát hiện ra sự tồn tại của nó, cậu cũng rất khó giải thích. Thế nên chỉ có thể bảo Tiểu hoa hoạt động trong phòng.

    “Được rồi.” Tiểu Hoa cũng biết mình không giống tiểu thứ cầu, nếu dùng bộ dạng thế này chạy lon ton bên ngoài thì nhất định sẽ dọa hoảng không ít người, vì thế nó cũng chỉ oán giận vài câu với Nhan Tử Dạ mà thôi.

    “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, cho mi ăn cái này này.” Tiểu thứ cầu dùng móng vuốt túm lấy một viên thịt, sau đó đứng trên bàn đưa cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cũng thực nể tình hé mở đóa hoa gặm một phát.

    “Ừm, ăn ngon.” Tiểu Hoa vui vẻ quơ quơ cánh nhánh lá, gần nhất tiểu thứ cầu không chỉ ăn thịt viên mà còn ăn thức ăn khác nên thịt viên Áo Đức Kỳ cho vẫn còn lại không ít. Đối với đồng bạn, tiểu thứ cầu thực hào phóng chia sẻ thịt viên, nó cùng Tiểu Hoa ta một viên mi một viên ăn thực vui vẻ.

    Nhìn tiểu thứ cầu cùng Tiểu Hoa ăn thực vui vẻ, Nhan Tử Dạ cũng nằm xuống giường, cuộn chăn chậm rãi ngủ thiếp đi.

    Ngủ thẳng tới giữa trưa thì Nhan Tử Dạ tỉnh lại, nói đúng hơn là bị cơn đói làm tỉnh. Sau khi bảo Tiểu Hoa một lần nữa trở về mu bàn tay, Nhan Tử Dạ mang theo tiểu thứ cầu đi về phía nhà ăn.

    Vừa mới tới nhà ăn liền nhìn thấy Tân Địch đang đặt dĩa thức ăn lên xe đẩy, chuẩn bị rời đi. Thấy Nhan Tử Dạ, Tân Địch liền cười nói: “Tôi chuẩn bị mang thức ăn qua cho tiểu tổ tông a, không ngờ cậu đã tới rồi. Tới tới, tiểu tổ tông, thịt thăn cùng rau cải vừa mới ra lò, ăn ngay cho nóng.”

    Tân Địch đặt thức ăn lên bàn ăn trước mặt Nhan Tử Dạ, sau đó lại đặt một phần nhỏ tới trước mặt tiểu thứ cầu ở bên cạnh, cuối cùng mới cầm lấy phần ăn của mình ngồi xuống đối diện Nhan Tử Dạ.

    Thịt thăn rất thơm, thế nhưng ăn vào miệng thì vẫn kém hương vị An Nhĩ Tư làm một chút. Nhan Tử Dạ không phải người kén ăn, sau khi khựng lại một chút thì bắt đầu càn quét hệt như lá thu đang rơi rụng.

    Thấy Nhan Tử Dạ ăn, Tân Địch thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiểu tổ tông, hương vị thức ăn hôm nay thế nào?”

    Nuốt xuống ngụm thức ăn trong miệng, Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn Tân Địch: “Thức ăn này là cậu làm?”

    “Sao tiểu tổ tông biết?” Tân Địch kinh ngạc.

    “Hương vị bất đồng với đầu bếp làm.” Lần này, An Nhĩ Tư chẳng những mang theo nhân viên y tế mà còn mang cả đầu bếp đi cùng. Nhan Tử Dạ tuy không kén chọn nhưng nếu hương vị có chút khác biệt thì cậu sẽ nhận ra. Hương vị có chút khác lạ, cộng thêm biểu tình cầu được khen ngợi của Tân Địch, thử tưởng tượng một chút liền biết thức ăn hôm nay khẳng định là Tân Địch làm.

    “Muối hơi nhiều một chút, thịt hơi dai một chút, rau cải hơi chín một chút, bất quá hương vị cũng không tồi.” Nhan Tử Dạ bình luận.

    Tân Địch dở khóc dở cười: “Tiểu tổ tông này là đang khen hay đang chê tôi a?”

    “Rõ ràng là đang khen, tiếp tục cố gắng.” Nhan Tử Dạ ăn nốt ngụm rau cuối cùng, sau đó hỏi: “An Nhĩ Tư vẫn chưa tỉnh à?” Hỏi xong, Nhan Tử Dạ có chút hối hận, nếu An Nhĩ Tư tỉnh lại thì khẳng định sẽ tìm cậu đầu tiên.

    “Vẫn chưa, cấp bậc này đột phá rất khó, có lẽ sau khi về tới Lam tinh An Nhĩ Tư mới có thể tỉnh lại.” Tân Địch an ủi.

    “Có lẽ vậy.” Nhan Tử Dạ lẩm bẩm, sau đó đứng dậy, đang định rời khỏi phòng ăn thì đột nhiên chiến thuyền chấn động mãnh liệt, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã đứng không vững.

    Tân Địch ngồi trên ghế cũng xém ngã xuống đất, thấy Nhan Tử Dạ đứng không vững, đang định đứng lên đỡ Nhan Tử Dạ, kết quả chiến thuyền lại càng chấn động lợi hại hơn. Ngay sau đó, âm thanh báo động vang lên.

    Này là có chuyện gì? Lúc Nhan Tử Dạ đang nghi hoặc thì một người áo đen chạy vào quỳ một gối xuống trước mặt Nhan Tử Dạ nói: “Báo cáo vương tử phi, có phi hành khí bất minh công kích, xin hỏi có chuẩn bị tác chiến không ạ?”

    “Phi hành khí bất minh công kích?” Sau khi phi hành khí bình ổn trở lại, Nhan Tử Dạ nhướng mi nói với người nọ: “Lập tức dẫn tôi tới phòng điều khiển.”

    “Vâng.” Người nọ đi trước dẫn đường, Nhan Tử Dạ bước nhanh theo sau, tiểu thứ cầu nhảy xuống bàn ăn, vội vàng đuổi theo. Tân Địch đồng dạng không rõ đã xảy ra chuyện gì cũng chạy theo.

    Lúc đi tới phòng điều khiển, Nhan Tử Dạ lập tức đặt câu hỏi: “Sao lại thế này?”

    “Hồi bẩm vương tử phi, vừa rồi bị phi hành khí bất minh công kích nên đã mở hệ thống phòng hộ, hiện giờ chiến thuyền kia đang theo sát phía sau chúng ta.” Người áo đen đang điều khiển phi hành khí lập tức mở hệ thống theo dõi, Nhan Tử Dạ nhìn thấy chiến thuyền kia sau khi rượt tới gần lập tức phát động công kích.

    “Có thể tra ra thân phận đối phương không?” Nhan Tử Dạ hỏi.

    “Không tra được.” Người áo đen nhấn phiếm kiểm soát, phát hiện căn bản không tra được lai lịch chiến thuyền kia.

    “Cho chúng thấy thân phận chúng ta.” Nhan Tử Dạ hạ lệnh.

    “Vâng.”

    Người áo đen lập tức phát tin biểu lộ thân phận, thế nhưng chiến thuyền phí sau hoàn toàn bỏ lơ, lại tiếp tục phát động công kích.

    “Ầm…”

    Pháo năng lượng thật lớn trực tiếp oanh tạc lồng phòng hồ của phi hành khí Nhan Tử Dạ, cả chiến thuyền một lần nữa chấn động kịch liệt. Tân Địch vừa mới đi tới cửa suýt chút nữa đã ngã sấp xuống. Mà tiểu thứ cầu thì túm gặt lấy áo Nhan Tử Dạ, sợ thân mình tròn vo của mình sẽ lăn xuống đất.

    “Người trên phi hành khí kia có phải điên rồi không, chúng ta đã biểu lộ thân phận mà cư nhiên dám công kích, chẳng lẽ không sợ đế quốc Á Bá Lan trả thù à?” Phải biết, ngay cả đạo tặc tinh tế cũng không dám động vào phi thuyền của tinh cầu Á Bá Lan, bằng không sẽ lọt vào sự trả thù điên cuồng. Tinh cầu Á Bá Lan là tinh cầu cao cấp nhất tinh tế, vũ khí công kích cũng bậc nhất, đắc tội tinh cầu Á Bá Lan chắc chắn không có kết cục tốt.

    “Bọn họ chính là hướng về phía chúng ta mà tới.” Nhan Tử Dạ hiểu ra, chiến thuyền kia sau khi biết thân phận bọn họ vẫn ngang nhiên công kích, kia chứng minh nó cố ý hướng về phía bọn họ.

    Từ màn hình ánh sáng nhìn bộ dáng bám riết không tha của chiến thuyền phía sau, Nhan Tử Dạ lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị chiến đấu.”

    “Vâng.” Người áo đen lập tức phát thông báo, toàn bộ người trên phi hành khí chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

    Hoàn Chương 120.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết