Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 136-138

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [136] Muốn Sinh?

    ******

    Sau khi tới gia tộc Cái Nhĩ, An Nhĩ Tư đã dời số rau dưa cùng cà chua gieo trồng trong nhà Nhan Tử Dạ tới gia tộc Cái Nhĩ. Vì không để người khác quấy rầy, nơi ở của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư được cải tạo thành một khu nhà riêng biệt. Người hầu rất ít, rất thanh tịnh, thực thích hợp với Nhan Tử Dạ.

    Đương nhiên, nếu chuyển nhà thì A Ngốc cũng chuyển tới đây, tuy có đôi lúc nó thực ngớ ngẩn, cũng thực dong dài, nhưng khi chăm sóc cho số rau cải trong vườn cùng những loại cây con khác mà An Nhĩ Tư tìm về, nó vẫn rất để tâm.

    Tiểu Thứ ở chỗ Áo Đức Kỳ, mới đầu Nhan Tử Dạ còn hỏi thăm tình huống mỗi ngày, cuối cùng biết Tiểu Thứ ở bên đó ăn ngon ngủ ngon lại còn béo lên không ít mới an tâm. Về phần Tiểu Hoa, sau khi Tiểu Thứ biến hóa nó liền đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cũng muốn nhanh chóng biến hóa.

    Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ ở tinh cầu Á Bá Lan xa xôi mỗi ngày đều gọi tới, một phần là muốn nhìn Nhan Tử Dạ, xem xem tình huống của cậu thế nào, mặc khác là bàn bạc số khách mời trong hôn lễ nửa tháng sau.

    Bất tri bất giác, Nhan Tử Dạ đã mang thai được ba mươi ngày, dựa vào tình huống kiểm tra được thì cách ngày sinh chỉ còn vài ngày mà thôi. Hiện giờ trừ bỏ dân chúng bình dân, phần lớn gia tộc thượng lưu đều biết chuyện cậu là bán thú nhân. Vì thế để tránh phiền toái, khoảng thời gian này Nhan Tử Dạ vẫn luôn ở trong nhà, không xuất môn.

    Hôm nay thời tiết không tồi, mặt trời treo treo trên cao, mùa xuân đang dần tiến tới nên băng tuyết cũng bắt đầu hòa tan. Thời điểm này so với lúc mới hạ tuyết lại còn rét lạnh hơn. Thế nhưng sau khi mặt trời xuất hiện thì khí lạnh bị xua tan không ít.

    Vì sợ lạnh, khoảng thời gian này Nhan Tử Dạ vẫn luôn làm ổ trong phòng, vất vả lắm mới có một ngày nắng ấm, đương nhiên phải hảo hảo hưởng thụ, thuận tiện cũng bồi bổ một chút. Phơi nắng rất tốt cho thân thể a.

    A Ngốc đã bị đưa tới trung tâm sửa chữa bảo hành người máy quản gia để bảo dưỡng, Nhan Tử Dạ bảo Tân Địch mang ghế dựa ra vườn rau, nơi đó ánh sáng sung túc, nằm trong sân, không có A Ngốc lải nhải bên tai, Nhan Tử Dạ một tay cầm sách, tay kia cầm một quả cà chua đỏ rực, ăn ngon lành. Mà Tiểu Hoa thì đang cắm rễ trong vườn, ngửa đầu đón nắng.

    Sau chuyện Nhan gia, gia tộc Cái Nhĩ chiếm được không ít chỗ tốt, tiếp quản một số sản nghiệp của Nhan gia. Bất quá từ lúc Nhan Tôn rời đi, rất nhiều sản nghiệp của Nhan gia xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Sau khi tiếp nhận, gia tộc Cái Nhĩ mất không ít thời quan chỉnh lý. Cũng may, An Nhĩ Tư tựa hồ rất có thiên phú về phương diện này, cho nên mấy hôm nay đều giúp đỡ gia chủ Cái Nhĩ xử lý.

    Vừa mới ăn xong một quả cà chua, Tân Địch đã mang cơm trưa tới, sau khi đặt xuống chiếc bàn bên cạnh Nhan Tử Dạ, thấy tay cậu dính nước cà chua, Tân Địch liền đưa khăn tay qua.

    Nhan Tử Dạ nhận khăn lau khô tay, sau đó đưa một quả cà chua cho Tân Địch: “Sốt cà chua cậu đã ăn rồi, nếm thử quả tươi đi.”

    “Sốt cà chua làm từ loại quả này à?” Tân Địch nhận lấy, tò mò đánh giá loại quả màu đỏ trong tay. Trước đó Tân Địch căn bản không biết thứ sốt cà chua này, sau khi nêm thử thì lập tức yêu thích hương vị chua chua ngọt ngọt kia. Vì thế vừa nghe nói nguyên liệu làm ra loại sốt mình yêu thích chính là loại quả này, Tân Địch lập tức cắn một ngụm.

    Nước trái cây thơm ngát có hương vị chua ngọt lập tức lan tràn trong miệng, hương vị so với nước sốt lại càng tươi mới hơi, Tân Địch lập tức bị chinh phục.

    Nhan Tử Dạ thấy Tân Địch ăn thực vui vẻ thì liền cảm thấy đói bụng, lập tức cầm muỗng nĩa hưởng dụng phần cơm của mình. Kết quả chỉ mới ăn được một nửa thì phần bụng đột nhiên truyền tới một trận co rút đau đớn. Bất quá cơn đau rất nhanh liền qua đi, Nhan Tử Dạ nhĩ đám nhỏ trong bụng lại bắt đầu nghịch ngợm nên cũng không để ý nhiều.

    Đợi đến khi ăn xong, đang định đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi thì cơn đau đớn lại ập tới, lần này so với lần trước càng dài hơn, đại khái duy trì khoảng mười giây, động tác của Nhan Tử Dạ cũng khựng lại.

    Tân Địch đang thu thập chén dĩa, thấy cả người Nhan Tử Dạ giống như cứng đờ thì nhịn không được hỏi: “Tiểu tổ tông, sao vậy?”

    Cơn co rút đau đớn kia lại một lần nữa biến mất, nếu không phải thật sự cảm nhận được, Nhan Tử Dạ còn tưởng vừa nãy chỉ là ảo giác. Thấy Tân Địch lo lắng nhìn mình, Nhan Tử Dạ lắc đầu nói: “Không có việc gì, chắc đám nhỏ tỉnh lại thôi.” Cũng chỉ có thể giải thích như vậy, chính là cũng thực kỳ quái, nếu thật sự là đám nhỏ tỉnh lại thì không nên có cảm giác co rút đau đớn như vậy mới đúng.

    Lúc đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm giác phần bụng không ngừng gồ lên, Nhan Tử Dạ nhịn không được phì cười một tiếng, quả nhiên là đám nhỏ tỉnh, trưa nay sợ không ngủ được rồi.

    “Đám nhỏ tỉnh à? Kỳ quái, lúc này không phải giờ ngủ trưa à? Sao lại tỉnh dậy.” Đối với quy luật cuộc sống của Nhan Tử Dạ cùng đám nhỏ trong bụng, khoảng thời gian này Tân Địch đã hoàn toàn nắm rõ. Ba đứa nhỏ kia mặc kệ là ăn uống hay ngủ nghỉ đều rất có quy luật.

    “Sáng giờ vẫn không có động tĩnh, có thể là vì thời tiết lạnh nên chúng ngủ nướng đi. Vừa nãy tôi nằm phơi nắng, có thể là chúng cảm nhận được ánh nắng ấm áp nên tỉnh lại.” Nhan Tử Dạ suy đoán.

    “Có lẽ vậy. Kia tiểu tổ tông muốn về phòng hay phơi nắng tiếp?” Tân Địch hỏi.

    “Nếu đám nhỏ thích thì tiếp tục phơi nắng đi.” Nhan Tử Dạ một lần nữa nằm xuống ghế dừa, bởi vì có thói quen ngủ trưa nên vừa ăn no xong cậu liền cảm thấy mệt mỏi.

    Tân Địch thấy Nhan Tử Dạ nằm ổn thì liền thu thập đồ đạc rời đi. Tuy gia tộc Cái Nhĩ có người hầu nhưng Nhan Tử Dạ không thích có người tới gần vườn rau, bởi vì nơi này có rất nhiều bí mật nên nhiệm vụ đưa cơm gian khổ liền rơi xuống người Tân Địch.

    Đám nhỏ trong bụng không biết có phải vì lâu rồi mới được phơi nắng hay không mà đặc biệt hoạt bát, bụng không ngừng truyền tới động tĩnh làm Nhan Tử Dạ căn bản không ngủ được. Bất quá cậu thật sự rất mệt nên liền vuốt ve bụng, nhẹ giọng nói: “Ba đứa im lặng phơi nắng nào, đừng quấy rầy mỗ ba ngủ, bằng không chờ ba đứa chào đời rồi liền đánh mông.”

    Cũng không biết có phải ba cục cưng nghe hiểu lời Nhan Tử Dạ hay sao mà thật sự im lặng. Bất quá không tới hai phút sau, chấn động lại càng kịch liệt hơn. Chấn động quá lớn làm Nhan Tử Dạ cảm thấy đau đớn, nhịn không được mở mắt ra.

    Vén áo lên nhìn phần bụng không ngừng gồ lên, cảm giác đau đớn cũng càng lúc càng kịch liệt, Nhan Tử Dạ nhịn không được nhíu mày.

    Hôm nay đám nhỏ làm sao vậy? Chẳng lẽ hôm qua hấp thu linh lực không đủ nên quấy rối? Chuyện thế này cũng từng xuất hiện nên Nhan Tử Dạ chỉ nghĩ bởi vì yêu đan không còn linh lực cho đám nhỏ hấp thu nên mới co rút đau đớn. Thế nhưng lúc Nhan Tử Dạ cảm nhận được yêu đan vẫn còn tồn trữ rất nhiều linh lực thì cậu lập tức phát hiện không đúng.

    Nghiêm túc cảm thụ một chút, cơn đau kia tựa hồ không phải do yêu đan co rút mà giống như tràng ruột bị hung hăng xé mở. Đau quá, cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, trán Nhan Tử Dạ toát mồ hôi lạnh.

    Biết tình huống không đúng, Nhan Tử Dạ lập tức mở thông tấn khí, phản ứng đầu tiên là liên lạc với An Nhĩ Tư. Kết quả cuộc gọi còn chưa được nhận thì Tân Địch đã quay trở lại.

    Thấy Nhan Tử Dạ ôm bụng co rụt trên ghế, Tân Địch sợ hãi lập tức chạy tới, sốt ruột hỏi han: “Tiểu tổ tông, cậu sao vậy?”

    Đau quá, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy ruột gan phèo phổi trong bụng giống như bị cắt từng dao từng dao, hơn nữa nơi riêng tư ở phía sau tựa hồ cũng có thứ gì đó chảy ra.

    Lúc này, nếu Nhan Tử Dạ còn không biết mình sắp sinh thì đúng là quá khờ.

    “Tôi… muốn sinh…” Nhan Tử Dạ bắt được tay Tân Địch, đau đến mức không còn sức lực.

    Tân Địch vừa nghe vậy thì khiếp sợ la lớn: “Cái… cái gì? Muốn sinh?”

    Đúng lúc này, An Nhĩ Tư nhận cuộc gọi của Nhan Tử Dạ, vốn anh đang mỉm cười định hỏi xem Nhan Tử Dạ đã ăn cơm chưa, kết quả lại thấy sắc mặt Nhan Tử Dạ tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, bộ dáng đau đớn khó nhịn, An Nhĩ Tư kinh hãi, vội vàng hỏi: “Tiểu Dạ, em làm sao vậy?”

    Nhan Tử Dạ hiện giờ đã đau tới mức không còn khí lực nói chuyện, vì thế người trả lời là Tân Địch.

    “An Nhĩ Tư, không tốt, tiểu tổ tông muốn sinh a?”

    “Cái gì?” An Nhĩ Tư bật dậy, chiếc ghế dựa phía sau cũng theo đó ngã xuống, kinh sợ nhóm cấp dưới đang họp.

    “Cậu lập tức thông tri bác sĩ, bảo bọn họ tới ngay lập tức, sau đó cậu ôm Tiểu Dạ về phòng, giúp em ấy đắp chăn, đừng để bị lạnh. Tôi lập tức về ngay.” Đã không còn thời gian truy hỏi, tuy hai tay khẩn trương tới phát run nhưng An Nhĩ Tư vẫn thực bình tĩnh dặn dò Tân Địch. Sau khi tắt thông tấn khí, bỏ lại một câu ‘tan họp’ với đám cấp dưới đang trợn mắt há hốc nhìn mình, An Nhĩ Tư lập tức vận dụng dị năng lắc mình rời đi.

    Nhóm cấp dưới nhìn vị trí trống rỗng kia mới kịp phản ứng là thiếu gia nhà mình vừa nãy còn ngồi họp đã rời đi. Mà ngay sau khi anh đi rồi, nửa phút sau, cả đám người mới phản ứng.

    Vừa nãy bọn họ nghe thấy cái gì? Bầu bạn của thiếu gia muốn sinh, bán thú nhân trong truyền thuyết kia muốn sinh?

    “Ông trời của tôi ơi, bầu bạn của gia chủ tương lai muốn sinh…”

    “Không phải nói ngày sinh dự tính vẫn còn vài ngày nữa mới tới à? Sao lại sinh sớm như vậy, không có vấn đề gì đi?”

    “Không có khả năng, bầu bạn của gia chủ tương lai không phải đang ở gia tộc Cái Nhĩ à? Thủ vệ bên đó nghiêm ngặt như vậy, không có chuyện gì mới đúng.”

    “Này cũng khó nói, hiện giờ có biết bao nhiêu người nhắm tới bầu bạn của gia chủ tương lai, chuyện của đại gia tộc ai biết được chứ.”

    “Hi vọng không có việc gì, dù sao bầu bạn của gia chủ tương lai chính là bán thú nhân duy nhất của tinh tế chúng ta, nếu lại sinh được một bán thú nhân thì tốt rồi.”

    “Đúng đúng đúng, sinh được một bán thú nhân, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội a!”

    “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

    Hoàn Chương 136.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [137] Sinh Sản

    ******

    Gia chủ Cái Nhĩ cũng nhận được tin, ông lập tức chạy tới khu nhà của Nhan Tử Dạ. Trên đường, ông không ngừng hỏi quản gia: “Này rốt cuộc là chuyện gì, đang êm đẹp sao lại sinh non?”

    Quản gia theo sát phía sau gia chủ Cái Nhĩ: “Cụ thể thế nào vẫn chưa rõ, chỉ nói sau khi Nhan thiếu gia ăn cơm trưa xong thì bắt đầu.”

    “Cơm trưa hôm nay do ai chuẩn bị?”

    “Là Tân Địch thiếu gia.”

    “Tân Địch à? Kia hẳn không có vấn đề, bất quá ngày sinh dự tính vẫn còn vài ngày nữa, hiện giờ tự dưng lại sinh sớm, cũng không biết là Tiểu Dạ hay đám nhỏ có vấn đề. Ai nha, đúng là gấp chết tôi mà.” Gia chủ Cái Nhĩ rốt cuộc nhịn không được, lập tức sử dụng dị năng đẩy nhanh cước bộ. Quản gia cũng sử dụng dị năng đuổi kịp.

    Bên Nhan Tử Dạ, sau khi được Tân Địch ôm về phòng thì cậu cảm thấy bụng không còn quá đau, dần dần cơn đau cư nhiên biến mất. Chẳng qua bụng dưới có cảm giác trì nặng xuống. Hơn nữa những thứ tràn ra ở phía sau càng lúc lại càng nhiều hơn, Nhan Tử Dạ cảm giác chiếc chăn lót dưới thân đã ướt sũng.

    Lúc này nhân viên y tế đang khẩn trương giúp Nhan Tử Dạ kiểm tra, lúc thiết bị lạnh băng kia dán lên phần bụng Nhan Tử Dạ thì lập tức hiện ra số liệu. Nhân viên y tế vừa thấy thì cả kinh nói: “Quả thực muốn sinh rồi, ba quả trứng đều tiến vào kỳ thành thục.”

    “Sao có thể, sáng hôm qua kiểm tra không phải vẫn chưa tiến vào kỳ thành thục à? Sao mới một ngày đã thành thục rồi?” Tân Địch túm lấy cánh tay nhân viên y tế, khẩn trương hỏi.

    Vấn đề này nhân viên y tế cũng không rõ, nghĩ nghĩ rồi giải thích: “Có lẽ kỳ sinh sản của bán thú nhân khác với giống cái nên đứa nhỏ trong bụng vương tử phi mới thành thục chỉ trong một đêm.” Chỉ có thể giải thích như vậy.

    Tuy vẫn cảm thấy có chút không thích hợp nhưng Tân Địch chỉ có thể tạm thời tin tưởng, bất quá lại hỏi: “Kia hiện giờ nên làm gì?”

    “Chuẩn bị một ít tinh hạch, trước lúc chào đời đứa nhỏ sẽ hấp thu một lượng lớn năng lượng từ mỗ ba, nhất định phải cung cấp đầy đủ năng lượng cho mỗ thể. Sau đó chúng ta chờ đứa nhỏ chào đời.” Nhân viên y tế thu hồi thiết bị kiểm tra, sau đó hỏi Nhan Tử Dạ: “Hiện giờ ngài còn đau không?”

    “Không đau.” Nhan Tử Dạ lắc lắc đầu.

    “Kia hẳn đám nhỏ đã sắp tiến vào giai đoạn hấp thu năng lượng, Tân Địch thiếu gia, mau lấy tinh hạch tới.” Nhân viên y tế hô lớn với Tân Địch.

    “Rồi rồi.” Tân Địch đang định xoay người chạy đi thì bị Nhan Tử Dạ gọi lại.

    “Không cần, tôi có mang theo.” Nhan Tử Dạ lấy một viên tinh hạch cấp S trong túi ra, trải qua hơn mười ngày chữa trị, hiện giờ yêu đan đã khôi phục như ban đầu, thế nên hai hôm nay cậu vẫn luôn mang theo tinh hạch để tiện hấp thu.

    Nhìn viên tinh hạch cấp S trong tay Nhan Tử Dạ, toàn bộ nhân viên y tế thở phào một hơi, hiện giờ bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần chờ đứa nhỏ hấp thu đủ năng lượng rồi chào đời.

    Lúc này, gia chủ Cái Nhĩ đã đến.

    “Thế nào?” Vừa đi vào phòng, gia chủ Cái Nhĩ đã lập tức túm một nhân viên y tế hỏi.

    “Gia chủ Cái Nhĩ xin yên tâm, vương tử phi có vấn đề gì, đứa nhỏ trong bụng cũng thực khỏe mạnh, chỉ là đã tới kỳ thành thục nên phải sinh.” Nhân viên y tế bị túm kia giải thích. Mới đầu nghe tin vương tử phi xảy ra chuyện, bọn họ đều sợ tới mức hồn vía lên mây, nếu vương tử phi cùng tiểu vương tự xảy ra chuyện thì bọn họ đừng nghĩ tới chuyện sống sót. Cũng may sợ bóng sợ gió một hồi, kết quả là vương tử phi muốn sinh mà thôi.

    “Trước đó không phải nói vẫn còn vài ngày à? Sao đột nhiên lại sinh sớm hơn?” Gia chủ Cái Nhĩ khẩn trương truy hỏi.

    “Này có thể là vì vương tử phi là bán thú nhân phản tổ nên quá trình sinh sản không giống với bán thú nhân ngàn năm trước cùng giống cái. Bất quá xin gia chủ Cái Nhĩ yên tâm, vương tử phi cùng nhóm tiểu vương tử không có vấn đề gì cả. Hiện giờ nhóm tiểu vương tử đang hấp thu năng lượng, đợi bọn họ hấp thu đủ thì sẽ chào đời.”

    Mà lúc này, Nhan Tử Dạ quả thực cảm nhận được đám nhỏ trong bụng đang điên cuồng hấp thu linh lực trong yêu đan, vì thế cậu lập tức hấp thu tinh hạch rồi chuyển hóa thành linh lực cho ba đứa nhỏ hấp thu.

    Nhìn thấy trên người Nhan Tử Dạ không ngừng lóe sáng hồng quang, nhóm gia chủ Cái Nhĩ lập tức chăm chú nhìn chằm chằm, không buông tha bất cứ động tác cùng biểu tình nào của Nhan Tử Dạ. Mọi người không dám phát ra chút âm thanh nào, sợ quấy rầy tới cậu.

    Lúc này An Nhĩ Tư cũng chạy về tới, bước nhanh tới, nhìn thấy Nhan Tử Dạ đang hấp thu tinh hạch thì lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Tân Địch cùng nhóm nhân viên y tế, bảo bọn họ theo mình ra ngoài.

    Sau khi hỏi rõ ràng những chuyện đã phát sinh cùng tình huống của Nhan Tử Dạ, trái tim thấp thỏm của An Nhĩ Tư cuối cùng cũng buông xuống một nửa, nửa còn lại bởi vì đám nhỏ vẫn chưa sinh ra nên vẫn lo âu như cũ.

    “Hấp thu năng lượng kéo dài bao lâu?” An Nhĩ Tư hỏi.

    Nhóm trưởng nhóm nhân y viên y tế nói: “Này cần phải xem năng lực hấp thu của ba vị tiểu vương tử, dựa theo bản ghi chép của bán thú nhân ngàn năm trước thì khoảng nửa giớ, nếu năng lực hấp thu của ba vị vương tử mạnh, thiên phú cũng cường đại thì sẽ kéo dài hơn. Càng hấp thu nhiều năng lượng thì chứng minh ba vị tiểu vương tử càng mạnh.”

    “Tốt, tôi biết rồi. Lưu lại hai người, số còn lại lập tức lui xuống chuẩn bị những thứ cần thiết sau đó.” Bởi vì sự tình phát sinh đột nhiên nên có vài đồ dùng vẫn chưa kịp chuẩn bị, An Nhĩ Tư lập tức nắm chặt thời gian.

    Nhan Tử Dạ nhắm chặt hai mắt, linh lực trên người cấp tốc bị ba cục cưng hút đi, mà tinh hạch cấp S cậu đang nắm trong tay cũng chậm rãi biến mất. Sau khi tinh hạch biến mất, Nhan Tử Dạ lập tức đưa tay vào túi áo, kết quả phát hiện cư nhiên không còn tinh hạch.

    Đang định gọi người thì một viên tinh hạch đã được bỏ vào tay, Nhan Tử Dạ theo phản xạ bắt đầu hấp thu linh lực. Vừa mở mắt ra thì thấy An Nhĩ Tư đứng bên giường, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.

    “An Nhĩ Tư….” Nhan Tử Dạ vừa mới mở miệng đã bị đánh gãy.

    “Đừng nói, chuyên tâm hấp thu tinh hạch, yên tâm, tôi vẫn luôn bồi bên cạnh em.” An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười ôn nhu đến mức có thể hòa tan cả dòng sông băng.

    Nhan Tử Dạ vốn có chút khẩn trương, nghe An Nhĩ Tư nói vậy thì lập tức an tâm, sau đó chuyên tâm hấp thu tinh hạch trong tay.

    Đám nhỏ trong bụng cứ hệt như một con sông không có đáy, cứ hút mãi hút mãi, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ, viên tinh hạch cấp S thứ hai đã sắp hấp thu xong, cư nhiên vẫn chưa dừng lại.

    Thời gian càng lúc càng dài, mọi người cũng càng khẩn trương hơn.

    Nhân viên y tế đã nói, thời gian hấp thu năng lượng càng lâu thì chứng minh đứa nhỏ lại càng cường đại, thiên phú cũng càng cao. Thế nhưng năng lượng được hấp thu cũng nhiều quá đi, An Nhĩ Tư đã đặt tới viên tinh hạch cấp S thứ ba vào tay Nhan Tử Dạ.

    Mắt thấy đã một tiếng trôi qua, viên tinh hạch thứ ba sắp hấp thu xong mà đứa nhỏ trong bụng cư nhiên vẫn không ngừng lại, không riêng gì đám Tân Địch, ngay cả nhân viên y tế cũng luống cuống.

    An Nhĩ Tư trực tiếp xách nhân viên y tế ra ngoài, chất vấn: “Này rốt cuộc là sao hả, đã hơn một tiếng rồi, nếu tiếp tục như vậy liệu Tiểu Dạ có gặp nguy hiểm gì không?”

    “Này… vương tử điện hạ, để phòng ngừa, xin hãy chấp thuận cho chúng ta giúp vương tử phi kiểm tra một chút.” Nhân viên y tế cũng không thể bảo trì trấn định. Vương tử phi đã bắt đầu hấp thu viên tinh hạch cấp S thứ tư, cho dù là bán thú nhân trước kia cũng chưa từng xuất hiện tình huống này.

    “Kia còn không mau làm đi.” An Nhĩ Tư phẫn nộ quát. Anh vốn đã rất lo lắng, toàn bộ sự kiên nhẫn vốn có thoáng chốc đã biến mất.

    “Vâng.” Nhân viên y tế quay vào trong phòng, lập tức cầm thiết bị đi tới gần Nhan Tử Dạ, định kiểm tra. Kết quả thiết bị vừa mới đụng tới bụng Nhan Tử Dạ thì một trận hồng quang bắn ra, thiết bị kiểm tra thai nhi loại nhỏ tóe lửa, ‘bụp’ một tiếng, hỏng mất.

    Tình trạng này thực tương tự với lần đầu tiên kiểm tra ra Nhan Tử Dạ mang thai, nhóm nhân viên y tế nhìn về phía An Nhĩ Tư, chờ đợi anh lên tiếng.

    Nhìn Nhan Tử Dạ nhắm mắt nằm trên giường, An Nhĩ Tư mím môi: “Lập tức đổi cái khác thử lại.”

    Nhân viên y tế đổi thiết bị mới, kết quả vẫn giống hệt như ban nãy, thiết bị vừa tới gần liền bị nguồn năng lượng màu đỏ phát ra từ bụng Nhan Tử Dạ hủy diệt.

    “Đó là năng lượng do đứa nhỏ trong bụng Tiểu Dạ phát ra à?” Gia chủ Cái Nhĩ có chút trừng mắt cứng lưỡi hỏi An Nhĩ Tư.

    An Nhĩ Tư nhíu chặt mày đáp: “Đúng vậy, chúng thực sự rất nghịch ngợm, chờ chúng ra ngoài rồi, xem xem con có thu thập chúng không thì bảo.”

    “Anh muốn thu thập ai hả? Tôi cảnh cáo anh, thử đụng vào một cọng tóc của chắt trai tôi xem, xem tôi có đánh anh không.” Đứa nhỏ còn chưa chào đời mà cháu trai mình đã muốn thu thập, gia chủ Cái Nhĩ bảo hộ chắt trai lập tức nhảy ra, nghĩ lại tình hình khi nãy, ông nói: “Nhất định là đám nhỏ cảm thấy có người muốn đả thương mỗ ba nên mới hủy đi thiết bị. Còn chưa sinh ra đã thông minh như vậy, không hổ là chắt trai tôi a.”

    Càng nghĩ càng cảm thấy mình vừa nói ra chân tướng, gia chủ Cái Nhĩ liền lộ ra vẻ mặt tự hào.

    Tân Địch phụ họa: “Rất có thể a.”

    Tuy cảm thấy đứa nhỏ còn chưa chào đời đã biết bảo hộ mỗ ba có chút hoang đường, bất quá nghĩ tới Nhan Tử Dạ là tu yêu giả, An Nhĩ Tư cũng có chút tin tưởng.

    Mắt thấy lại trôi qua thêm nửa giờ, viên tinh hạch thứ tư trong tay Nhan Tử Dạ cũng sắp hấp thu xong, thế nhưng thiết bị lại không thể tiếp cận Nhan Tử Dạ, căn bản không biết tình hình của cậu lúc này thế nào, An Nhĩ Tư rất lo lắng.

    Hai nắm tay An Nhĩ Tư nắm chặt, gân xanh đều nổi lên, ngân quang trong mắt cũng lóe sáng, mắt thấy sắp nhẫn nại hết nỗi thì hồng quang trên người Nhan Tử Dạ biến mất. Đứa nhỏ đình chỉ hấp thu linh lực, mà viên tinh hạch trong tay Nhan Tử Dạ cũng bị hấp thu hoàn toàn.

    “Ngừng rồi, thật tốt quá.” Tảng đá lớn trong lòng gia chủ Cái Nhĩ nháy mắt hạ xuống, những người khác cũng thở phào.

    Nắm tay nắm chặt của An Nhĩ Tư cũng chầm chậm buông lỏng, ngân quang lóe sáng trong con ngươi cũng biến mất.

    Nhan Tử Dạ kỳ thực cũng rất khẩn trương, tuy cậu nhắm mắt nhưng những lời nói chuyện của nhóm người vẫn nghe rất rõ. Lúc đứa nhỏ đình chỉ hấp thu linh lực, cậu cũng thở phào. Sau đó Nhan Tử Dạ cảm thấy bụng khẽ co giật một chút, phía sau căng ra, tựa hồ có thứ gì đó từ trong cơ thể trượt ra.

    Hoàn Chương 137.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [138] Đản Đản Nghịch Ngợm

    ******

    Cả người Nhan Tử Dạ cứng đờ, sau đó cứng ngắc quay qua nhìn An Nhĩ Tư.

    Trái tim An Nhĩ Tư thít chặt, còn tưởng Nhan Tử Dạ lại xảy ra chuyện, anh vội vàng hỏi: “Tiểu Dạ, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

    Nhan Tử Dạ ngây ngốc vói tay vào trong chăn, sau đó lôi một quả trứng lớn cỡ trứng gà ra ngoài, vỏ trứng trắng noãn không nhiễm một hạt bụi, một chút dịch nhớt cũng không có. An Nhĩ Tư nhìn quả trứng trong tay Nhan Tử Dạ, cả người cũng trở nên cứng ngắc, sửng sốt.

    Gia chủ Cái Nhĩ thì nhịn không được kích động mà run rẩy, nhìn thấy An Nhĩ Tư vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ thì lập tức quát: “Còn thất thần cái gì, mau nhận lấy rồi dùng chăn nhỏ quấn lại, lỡ đứa nhỏ bị đông lạnh thì sao.”

    Lúc này An Nhĩ Tư mới phản ứng lại, lập tức nhận lấy quả trứng trong tay Nhan Tử Dạ rồi dùng chăn mềm đã chuẩn bị từ sớm quấn lại. Mà Nhan Tử Dạ nằm trên giường một lần nữa nghẹn đỏ mặt, sau đó hai quả trứng còn lại cũng được sinh ra. Là một quả màu trắng cùng một quả màu đỏ. Khác với hai quả trứng màu trắng, quả trứng đỏ bịt kín hoa văn thần bí.

    Ba quả trứng nho nhỏ được quấn trong chăn mềm, trừ bỏ cơn đau dữ dội lúc bắt đầu muốn sinh cùng quá trình hấp thu linh lực, Nhan Tử Dạ chỉ đổ chút mồ hôi chứ không hề cảm thấy thống khổ gì cả.

    Nhìn ba quả trứng trong lòng An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ nhịn không được ngồi dậy, dọa An Nhĩ Tư nhảy dựng.

    “Chậm đã, em vừa mới sinh xong sao có thể ngồi dậy?” An Nhĩ Tư lo lắng hô, bất quá vì trong lòng còn ôm ba cục cưng nên không rảnh tay đỡ Nhan Tử Dạ.

    “Tôi không sao, không có vấn đề gì cả.” Cũng không phải nữ nhân sinh con, hiện giờ cơ thể Nhan Tử Dạ không có vấn đề gì cả, cậu sốt ruột muốn nhìn đám nhóc của mình: “Cho tôi nhìn bọn nhỏ.”

    An Nhĩ Tư lập tức ôm ba quả trứng ngồi xuống bên giường Nhan Tử Dạ, sau đó cẩn thận đặt những quả trứng vào lòng Nhan Tử Dạ.

    Trong ba quả, quả màu đỏ chính là quả sinh ra cuối cùng, thế nhưng nó lại có kích thước lớn nhất.

    “Mấy quả trứng này có phải quá nhỏ không? Kia lúc đứa nhỏ được ấp ra không phải chỉ lớn bằng ngón tay cái thôi sao?” Nhan Tử Dạ lo lắng nhìn An Nhĩ Tư, tha lỗi cho cậu a, đây là lần đầu tiên sinh trứng nên rất nhiều chuyện cậu căn bản không rõ. Thân là nam tu yêu giả, trước kia cậu không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình mang thai, sinh trứng.

    Nghe Nhan Tử Dạ hỏi, An Nhĩ Tư có chút sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng thì gia chủ Cái Nhĩ đã cười ha hả nói: “Hiện giờ hơi nhỏ một chút, dưỡng một đoạn thời gian sẽ lớn lên. Đến đến, để bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe của đám chắt bảo bối nào.” Ba quả trứng a, hơn nữa còn có một quả màu đỏ, cũng không biết có phải là bán thú nhân không nữa. Chỉ cần nghĩ tới không lâu nữa có thể ôm tiểu bán thú nhân mềm mại non nớt, gia chủ Cái Nhĩ liền tươi cười không ngớt.

    Hóa ra còn lớn lên nữa a, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa bị dọa. Hoàn hảo. Sờ sờ ba quả trứng trong lòng, phát hiện vỏ trứng ấm áp còn có chút mềm mại, vẫn chưa đủ độ cứng. Sau đó cậu giao ba cục cưng cho nhân viên y tế.

    Nhìn nhân viên y tế tiếp nhận ba cục cưng, An Nhĩ Tư nhịn không được căn dặn: “Cẩn thận một chút.” Nhìn ba quả trứng, trái tim An Nhị Tư mềm nhũn tới rối tinh rối mù. Anh làm cha rồi, tuy đám nhỏ vẫn còn là ba quả trứng nhưng An Nhĩ Tư đã không ngừng ảo tưởng, chờ chúng chui ra rồi, anh nhất định phải cho chúng cuộc sống tốt nhất.

    Thật không ngờ ba quả trứng vừa được chuyển cho nhân viên y tế thì đột nhiên lay động kịch liệt, nhân viên y tế cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì một quả trứng màu trắng đột ngột nhảy dựng ra khỏi vòng tay người nọ, mắt thấy quả trứng ở giữa không trung sắp rớt xuống, mọi người đều sợ tới mức hồn vía sắp bay lên mây.

    Ngay lúc quả trứng sắp rớt xuống thì một bàn tay đúng lúc chụp được, mọi người nhìn thấy An Nhĩ Tư chụp được quả trứng kia, còn chưa kịp thở phào thì hai quả còn lại cũng nhảy theo.

    Lần này toàn bộ mọi người bổ nhào tới muốn chụp lấy hai quả trứng trước khi chúng rơi xuống đất.

    Động tác của gia chủ Cái Nhĩ nhanh nhất, mắt thấy sắp bắt được quả trứng màu đỏ kia thì nó đột nhiên bộc phát một trận hồng quang, sau đó xoay một vòng ở giữa không trung rồi trực tiếp bay về phía Nhan Tử Dạ đang nằm trên giường.

    Nhan Tử Dạ vốn định xuống giường đột ngột khựng lại, theo phản xạ chụp được quả trứng đỏ vừa bay tới, mà quả trứng màu trắng còn lại đang định nhảy tới chỗ Nhan Tử Dạ thì bị An Nhĩ Tư chụp được.

    Chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng lại dọa mọi người ứa một thân mồ hôi lạnh.

    “Ôi trời ơi, làm tôi sợ muốn chết.” Tân Địch thấy cả ba quả trứng đều bình an vô sự thì vỗ ngực nói.

    Gia chủ Cái Nhĩ cũng bị dọa, nhanh chóng bước tới bên cạnh An Nhĩ Tư, thấy hai quả trứng màu trắng trong lòng anh không có chuyện gì mới kinh hồn bất định nói: “Ai nha, vừa nãy tim ông suýt chút nữa ngừng đập rồi, bọn chúng làm sao vậy?”

    An Nhĩ Tư đưa tay sờ sờ hai quả trứng trong tay, chúng nó cư nhiên không hẹn mà cùng rung động khe khẽ, giống như đang cọ xát lòng bàn tay An Nhĩ Tư, anh nhịn không được bật cười khẽ, nhớ lại hai thiết bị kiểm tra vừa nãy, anh nói với gia chủ Cái Nhĩ: “Có thể là chúng sợ người lạ nên không thích bị chạm vào.”

    Nhìn quả trứng màu đỏ trong lòng mình, Nhan Tử Dạ gật đầu đồng ý: “Đúng, hẳn là chúng không thích bị người lạ ôm.” Nhan Tử Dạ cảm giác quả trứng đang cọ cọ mình, nhất thời cậu cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong lòng. Nhịn không được chọt chọt nó một chút rồi dùng giọng nói quở trách lại cưng chìu nói: “Mấy đứa thực nghịch ngợm, làm vậy rất nguy hiểm, biết không? Về sau không được làm vậy nữa, sẽ làm mỗ ba sợ.”

    Tựa hồ nghe hiểu lời Nhan Tử Dạ, quả trứng đỏ khẽ nảy lên hai cái, sau đó giống như lấy lòng cọ cọ. Nhan Tử Dạ nhịn không được lộ ra nụ cười mẫu tính ấm áp.

    Hai quả trứng trong lòng An Nhĩ Tư tựa hồ cũng nghe thấy lời Nhan Tử Dạ, cư nhiên cũng nảy lên hai cái, chẳng qua tựa hồ sức lực khá lớn nên nhảy có hơi cao, suýt chút nữa lại dọa mọi người nhảy dựng, hoàn hảo An Nhĩ Tư nhanh mắt nhanh tay chụp được.

    Hai quả trứng màu trắng nghịch ngợm như vậy, không cần nghĩ An Nhĩ Tư cũng có thể khẳng định hai quả trứng này là thú nhân, mỗi tay nhẹ nhàng cầm một quả trứng, giọng điệu anh có chút bất mãn: “Hai tên nhóc thối này, an phận chút cho tôi.”

    Hai quả trứng trắng tựa hồ cảm nhận được cha không vui nên thật sự im lặng, ngoan ngoãn nằm trong tay An Nhĩ Tư, bất động.

    “Được rồi được rồi, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, không hiểu gì cả.” Gia chủ Cái Nhĩ hiền lành nhìn quả trứng đỏ trong lòng Nhan Tử Dạ, lại nhìn hai quả trắng trong tay An Nhĩ Tư, lộ ra nụ cười tự hào: “Ba đứa chắt ngoan của ông thực thông minh, chỉ mới chào đời đã nghe hiểu được chúng ta nói gì. Sau này nhất định sẽ là thiên tài.”

    Nói xong, gia chủ Cái Nhĩ nói với Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, cám ơn con đã sinh ba đứa nhỏ thông minh cho An Nhĩ Tư nhà chúng ta. Con vất vả rồi.”

    Nhan Tử Dạ khẽ lắc đầu: “Không có gì, này cũng là con của tôi.”

    Tân Địch bên cạnh nói: “Chính là hiện giờ chúng không cho bác sĩ tới gần thì làm sao kiểm tra?”

    Nhan Tử Dạ cười nói: “Không sao đâu, tôi cùng An Nhĩ Tư ôm chúng kiểm tra là được.” Nếu ba cục cưng không thích bị người lạ chạm vào, kia cứ trực tiếp ôm chúng để bác sĩ kiểm tra, hẳn không có vấn đề.

    “Cứ làm theo lời Tiểu Dạ đi.” An Nhĩ Tư ôm hai quả trứng ngồi xuống bên cạnh Nhan Tử Dạ rồi nói với nhân viên y tế: “Lại đây kiểm tra đi, bất quá không cần kiểm tra giới tính, cứ chờ đến lúc chúng phá xác.” Việc này An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã bàn trước đó, bọn họ không muốn biết trước giới tính đứa nhỏ, vì thế liền trì hoãn tới cuối cùng. Biết đâu sẽ có kinh hỉ.

    “Vâng.” Nhóm nhân viên y tế đồng thanh đáp.

    Nhân viên y tế đứng một bên không ngừng lau mồ hôi lạnh bởi vì chuyện vừa nãy mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe An Nhĩ Tư nói vậy thì thoáng chốc có cảm giác được ân xá. Vừa nãy quả thực đã hù chết bọn họ, thật không ngờ nhóm tiểu vương tử lại phản ứng kịch liệt như vậy. Tuy không biết vì sao vương tử điện hạ không cho bọn họ kiểm tra giới tính của nhóm tiểu vương tử, thế nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều.

    Nghĩ tới có thể tiếp cận tiểu vương tử trắng noãn non mềm, nhóm nhân viên y tế đều nhịn không được kích động, ba tiểu vương tử a, tuy hiện giờ vẫn còn là ba quả trứng nhưng vẫn không ngăn được nhiệt tình của bọn họ.

    Ở trong lòng phụ mỗ, ba cục cưng tựa hồ tìm được cảm giác an toàn, lúc nhóm nhân viên y tế cầm thiệt bị tới gần, bọn chúng chỉ run rẩy một chút, nhưng dưới sự trấn an của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ rất nhanh lại im ắng như cũ, ngoan ngoãn để nhóm nhân viên y tế kiểm tra.

    “Tuy sinh sớm nhưng chỉ số khỏe mạnh của ba vị tiểu vương tử đều đạt tiêu chuẩn. Chúc mừng vương tử cùng vương tử phi.” Nhóm nhân viên y tế đồng thanh chúc mừng.

    “Đừng nói nhiều như vậy, mau mau kiểm tra cho Tiểu Dạ.” Tuy thoạt nhìn Nhan Tử Dạ rất có tinh thần, thế nhưng An Nhĩ Tư vẫn lo lắng.

    “Vâng.” Vài nhân viên y tế lập tức cầm thiết bị kiểm tra một loạt cho Nhan Tử Dạ, ngoại trừ tiêu hao chút thể lực cùng tinh thần lực, mặt khác đều thực bình thường.

    Nghe thấy thân thể Nhan Tử Dạ không có việc gì, An Nhĩ Tư mới hoàn toàn yên tâm.

    “Tốt lắm, Tiểu Dạ vừa mới sinh xong, khẳng định rất mệt, An Nhĩ Tư, bồi Tiểu Dạ nghỉ ngơi một chút đi. Trông ba chắt ngoan của tôi cẩn thận đấy, nếu có chuyện gì tôi hỏi tội anh.” Gia chủ Cái Nhĩ tuy thực luyến tiếc nhưng vẻ mặt Nhan Tử Dạ đã lộ rõ mỏi mệt nên ông lưu lại không gian riêng cho một nhà năm người. Chắt yêu đã chào đời, muốn xem lúc nào mà không được, cũng không cần quá gấp gáp.

    Sau khi mọi người rời đi, Nhan Tử Dạ nhận lấy hai quả trứng trong tay An Nhĩ Tư, đang định đứng lên thì bị An Nhĩ Tư dùng kiểu ôm công chúa bế bổng lên rồi đặt xuống sô pha mềm mại.

    “Em ngồi đây một chút, tôi đổi chăn rồi cùng em nghỉ ngơi.” An Nhĩ Tư vừa nói vừa cầm chăn đắp lên người Nhan Tử Dạ đề phòng cậu bị lạnh. Say đó tự mình thay đổi toàn bộ chăn nệm bị Nhan Tử Dạ làm dơ trong khi sinh đứa nhỏ.

    Nhìn An Nhĩ Tư tất bật, lại nhìn ba quả trứng trong lòng, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy không còn gì hạnh phúc hơn nữa.

    Đổi xong, An Nhĩ Tư lại ôm Nhan Tử Dạ về giường, ba cục cưng được đặt ở chính giữa, hai người nắm lấy tay đối phương, đồng thời ôm ba cục cưng vào lòng.

    Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve quần thâm dưới mắt Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư ôn nhu nói: “Ngủ đi, tôi sẽ trông chừng đứa nhỏ.”

    “Ừm.” Vốn tới giữa trưa đã mệt rã rời, hiện giờ lại gây sức ép hơn hai giờ, Nhan Tử Dạ quả thực mệt mỏi. Có An Nhĩ Tư ở, cậu cũng yên tâm, nhắm mắt lại, không tới hai phút sau đã ngủ thiếp đi. Sau khi Nhan Tử Dạ ngủ, thấy ba cục cưng tựa hồ lại bắt đầu chuyển động, An Nhĩ Tư lập tức sờ sờ chúng, nhẹ giọng nói: “Mỗ ba đang ngủ, mấy đứa đừng quấy rầy, ngoan ngoãn ngủ đi, buổi tối cha sẽ chơi cùng mấy đứa.”

    Tựa hồ nghe hiểu lời An Nhĩ Tư, ba quả trứng cư nhiên nằm yên bất động, ngoan ngoãn nằm dưới lớp chăn ấm áp, An Nhĩ Tư lại sờ sờ ba quả trứng, nhìn dáng vẻ say ngủ của Nhan Tử Dạ, anh cũng nhắm mắt nghỉ ngơi cùng bốn cha con.

    Hoàn Chương 138.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết