Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 139-141

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    3
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [139] Phản Ứng Khắp Nơi

    ******

    Bên này năm cha con đầm ấm ngủ trưa, mà nhóm đại gia tộc ở bên ngoài vừa nhận được tin tức thì bắt đầu sôi trào.

    Gia tộc Na Duy Á.

    Lúc này Áo Đức Kỳ vừa mang theo tiểu thứ cầu đi vào đại sảnh. Gia chủ Na Duy Á thấy Áo Đức Kỳ thì lập tức hưng phấn nói: “Áo Đức Kỳ, con với An Nhĩ Tư không phải bạn tốt à? Bầu bạn bán thú nhân của cậu ta vừa sinh xong, chốc nữa con qua gia tộc Cái Nhĩ thăm hỏi đi, thuận tiện xem xem trong ba đứa nhỏ có đứa nào là tiểu bán thú nhân không.”

    Sinh rồi? Nghe thấy tin này An Nhĩ Tư có chút sửng sốt, sau đó nhìn tiểu thứ cầu đang ngủ trong túi nói: “Vừa mới sinh ra, vẫn chỉ là một quả trứng thôi, nhìn không ra.”

    Gia chủ Na Duy Á sốt ruột: “Vỏ trứng của tiểu bán thú nhân khẳng định không giống với thú nhân, chỉ cần con nhìn là biết thôi. Mau đi đi, này là đại sự liên quan tới gia tộc chúng ta. Nếu thực sự sinh được một tiểu bán thú nhân, vô luận là cướp hay lừa về, con nhất định phải mang tiểu bán thú nhân kia về đây cho tôi.”

    “Đúng rồi, nhiệm vụ gian khổ này đành nhờ Áo Đức Kỳ cậu gánh vác a.” Anh trai Áo Đức Kỳ cũng đệm thêm, chính là biểu tình cùng giọng điệu trêu tưc kia hệt như đang vui sướng khi thấy người ta gặp họa.

    “Không cần.” Áo Đức Kỳ quyết đoán cự tuyệt, liếc nhìn anh trai mình đang vui sướng ngồi bên cạnh rồi nói với gia chủ Na Duy Á: “Nếu muốn kết hôn thì bảo anh cả đi, nếu không có chuyện gì, con đi trước.”

    Dù sao vô luận thế nào Áo Đức Kỳ cũng không ra tay với đứa nhỏ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thế nên anh căn bản không để ý tới cha cùng anh cả, trực tiếp nhẹ nhàng rời đi. Nhìn tiểu thứ cầu ở trong túi không vì động tác của mình mà tỉnh lại, khóe miệng Áo Đức Kỳ gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

    Gia tộc Na Đạt.

    Mới đầu người trong gia tộc còn tỏ ra dị nghị với việc Duy Nhĩ Nặc trở thành người thừa kế, thế nhưng sau khi thân phận của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ bị lộ ra thân phận thì không còn ai nhảy ra phản đối nữa. Đặc biệt là là chuyện Nhan gia trước đó, gia tộc Na Đạt đi theo phía sau gia tộc Cái Nhĩ nên đã chiếm lợi được không ít.

    Á Đức Na Đạt vốn là người có lực cạnh tranh nhất, tuy đã trở thành thú nhân cấp A, đồng thời cũng tốt nghiệp sớm nhưng lại bị gia tộc trách cứ cùng ghét bỏ. Lúc thân phận bán thú nhân của Nhan Tử Dạ hấp thụ ánh sáng, gã quả thực không tốt chút nào. Trưởng lão gia tộc còn đề nghị đuổi gả ra khỏi gia tộc. Sau đó, bởi vì cố kỵ gia chủ đương nhiệm mới không làm vậy. Thế nhưng cuộc sống đúng là không dễ chịu chút nào.

    Một thú nhân đã bị gia tộc ghét bỏ, ở trong tộc chẳng những bị bài xích châm chọc, thỉnh thoảng còn bị người ta xem thường. Bất quá này chẳng sao cả, Á Đức có thể nhẫn, bởi vì gã không muốn buông tha gia tộc Na Đạt, cho dù biết rõ cơ hội leo lên vị trí gia chủ thực xa vời, nhưng chỉ cần còn một chút hi vọng thì Á Đức sẽ không buông tha.

    Á Đức rất hiếm khi hối hận về những chuyện mình đã làm, cho dù là trước kia biết Nhan Tử Dạ trở nên cường đại, lại còn muốn kết hôn với An Nhĩ Tư cũng không có. Thế nhưng, lúc biết Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, lại còn hoài thượng đứa nhỏ của An Nhĩ Tư thì gã hối hận. Chưa bao giờ hối hận tới vậy.

    Mọi người trong gia tộc cười nhạo Á Đức có mắt không tròng, vì một viên tinh hạch vô thuộc tính cấp A mà từ bỏ bán thú nhân quý hiếm, kết quả để An Nhĩ Tư nhặt được tiện nghi. Đương nhiên, sau khi thân phận An Nhĩ Tư cũng lộ ra thì mọi người đều cho rằng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chính là tuyệt phối. Thế nhưng người cười nhạo Á Đức vẫn ngày càng nhiều, thậm chí vào ngày đính hôn của Nhan Tử Dạ, Á Đức còn không dám tới. Bất quá cho dù gã muốn thì gia tộc cũng sẽ không cho phép.

    Trận gió bão này vất vả trôi qua, hôm nay Á Đức vừa từ bên ngoài trở về, mới vừa tới cửa đã nghe thấy người trong gia tộc sôi nổi bàn luận chuyện Nhan Tử Dạ đã sinh đứa nhỏ. Thậm chí trưởng lão gia tộc còn bảo Duy Nhĩ Nặc lấy danh nghĩa tới thăm Nhan Tử Dạ để xem ba đứa nhỏ mới sinh kia. Tuy vẫn chưa nở nhưng không ai có thể cam đoan trong ba quả trứng kia liệu có bán thú nhân hay không.

    Kỳ thực từ khi Nhan Tử Dạ giải tranh bá các học viện toàn tinh cầu, Duy Nhĩ Nặc đã biết mình cùng Nhan Tử Dạ là người của hai thế giới. Giao tình của cả hai cũng ngày càng nhạt. Đặc biệt là sau khi Nhan Tử Dạ mang thai, trừ bỏ ở xa xa nhìn thấy cậu trong bữa tiệc đính hôn thì chưa từng nói chuyện.

    Từng là một người mình xem thường, hiện giờ lại là đối tượng phải nịnh nọt, thế giới này đúng là kỳ diệu. Cuối cùng dưới áp lực của gia tộc, Duy Nhĩ Nặc chỉ có thể đáp ứng, chẳng qua anh không dám cam đoan mình có thể gặp được Nhan Tử Dạ hay không. Hiện giờ chỉ sợ cả thủ đô đế quốc đã biết tin, muốn gặp Nhan Tử Dạ không phải chuyện đơn giản.

    Lúc ra tới cửa đại sảnh, Duy Nhĩ Nặc vừa vặn chạm mặt Á Đức đứng bên ngoài. Duy Nhĩ Nặc hơi khựng lại một chút rồi dùng giọng điệu bình thản lại có chút châm chọc nói: “Thế nào? Người từng bị mình lừa gạt giẫm nát dưới chân hiện giờ trở thành một kẻ không thể nào với tới, có phải cảm thấy thực thần kỳ không?”

    Sắc mặt Á Đức âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu câm miệng lại cho tôi.” Hiện giờ tâm tình Á Đức thực không xong, cũng không biết vì cái gì, mỗi khi nghe thấy tin tức về Nhan Tử Dạ, gã cảm thấy thực buồn bực.

    “Hừ, nếu đã dám làm thì đừng sợ người ta nói. Kỳ thực tôi và anh đều giống nhau, chúng ta đều khinh thường kẻ yếu, đều cảm thấy mình cao cao tại thượng. Thế nhưng chúng ta đều quên rằng kẻ yếu cũng sẽ có ngày trở thành cường giả, thậm chí còn vượt hẳn sự tưởng tượng của chúng ta. Tôi chẳng qua may mắn hơn anh một chút bởi vì tôi tỉnh táo lại sớm hơn, nhìn rõ được vị trí của mình. Này cũng phải cám ơn Nhan Tử Dạ, nếu không nhờ cậu ta thì anh hôm nay chính là tôi ngày mai.” Duy Nhĩ Nặc mang theo vài phần may mắn nói, sau đó không quay đầu lại rời đi.

    Mà Á Đức đứng ở cửa nghe thấy tiếng trưởng lão ở bên trong gọi mình.

    Vừa mới tiến vào, Á Đức đã nghênh diện một quả cầu lửa bay tới, gã tránh không kịp nên bị nổ bay ra ngoài, ngã bệch xuống đất. Ngay sau đó nghe thấy tiếng đại trưởng lão vừa phát ra công kích dị năng tức giận nói: “Đều là tại tên phế vật này, nếu lúc trước không phải anh có mắt như mù thì hiện giờ ba đứa nhỏ của gia tộc Cái Nhĩ chính là của chúng ta, tiểu bán thú nhân cũng là của chúng ta. Anh cư nhiên vì một viên tinh hạch vô thuộc tính cấp A rác rưởi mà từ bỏ bán thú nhân trân quý, sao anh vẫn còn mặt mũi đứng ở đây hả, mau lăn tới cấm địa gia tộc lĩnh phạt cho tôi.”

    Mọi người trong phòng đều lạnh lùng nhìn Á Đức, ngay cả cha Á Đức cũng vậy, đại gia tộc rất hiếm khi có thân tình chân chính. Đứng trước mặt lợi ích, cho dù là đứa con của mình cũng có thể bán đứng. Á Đức yên lặng từ dưới đất đứng dậy, cúi đầu, sau khi cúi đầu với mọi người trong nhà thì xoay người rời đi. Cả quá trình không hề ngẩng đầu, cũng không nói gì.

    Thẳng tới khi rời khỏi tầm mắt mọi người, hai nắm tay bị máu tươi nhuộm đỏ của gã mới thả lỏng, tùy ý để máu nhỏ giọt xuống mặt đất, nhiễm đỏ lớp tuyết đọng. Nhìn mặt trời dần dần lặn xuống ở phía chân trời, Á Đức nhịn không được lộ ra nụ cười tự giễu.

    Nhan gia.

    Sau khi biết Nhan Tử Dạ đã sinh đứa nhỏ, nhị trưởng lão vừa chữa lành thương tích trên người suýt chút nữa đã hất văng cái bàn trong đại sảnh.

    “Anh cả, tên dã chủng kia đã sinh đứa nhỏ rồi, chúng ta có cần qua đó cướp về không?” Nghĩ tới khoảng thời gian chịu tội ở gia tộc Cái Nhĩ, lão hận không thể lập tức dẫn người tới chém giết. Từ ngày trở thành nhị trưởng lão Nhan gia, có khi nào lão phải chịu vũ nhục như vậy.

    “Đi cái gì mà đi, ông an phận một chút cho tôi. Chẳng lẽ ông không biết chúng ta hiện giờ không thể động vào gia tộc Cái Nhĩ à, An Nhĩ Tư là người của đế quốc Á Bá Lan, Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, chúng đều nhân vật chúng ta không thể trêu chọc. Về sau nếu thấy bọn họ, ông đi đường vòng cho tôi. Nếu để tôi biết ông dám tìm bọn họ gây chuyện hoặc đắc tội thì tôi lập tức đuổi ông ra khỏi Nhan gia.” Đại trưởng lão lập tức vỗ bàn, tuy lão cũng rất muốn thu thập gia tộc Cái Nhĩ, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Thế nhưng đại trưởng lão là người lý trí, lão biết, đừng nói Nhan gia bây giờ, cho dù là Nhan gia thời kỳ hưng thịnh cũng không nhất định có thể đối địch với gia tộc Cái Nhĩ. Hơn nữa, sau lưng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ chính là đế quốc Á Bá Lan vững chắc.

    Lần trước cũng vì tiểu bán thú nhân trong bụng Nhan Tử Dạ nhất thời che đi lý trí nên đại trưởng lão mới hành động như vậy. Giờ tỉnh táo ngẫm lại, lão thực hối hận không thôi. Nhan Tử Dạ hiện giờ chính là vương tử phi của đế quốc Á Bá Lan, lão cư nhiên muốn cướp đứa nhỏ, quả thực chính là tự lấy đá đập chân mình, muốn chết mà. Cũng may bởi vì hoàng thất Ni Lạp Nhĩ ra, Nhan gia mới có thể bảo trụ.

    Bị đại trưởng quát, nhị trưởng lão không phục nói: “Anh cả, tôi không hiểu rốt cuộc anh sợ cái gì, không phải chỉ là đế quốc Á Bá Lan thôi sao, khoảng cách xa như vậy, bọn họ cũng quản không được chuyện bên này. Chúng ta thuộc về đế quốc Ni Lạp Nhĩ a. Về phần gia tộc Cái Nhĩ kia, hiện giờ chúng ta cùng hoàng thất Ni Lạp Nhĩ ngồi chung chiếc thuyền rồi, chỉ cần chúng ta lên tiếng, hoàng thất nhất định sẽ giúp chúng ta.”

    “Ngu xuẩn.” Đại trưởng lão căm tức nói: “Đến bao giờ thì ông mới có đầu óc hả?” Đối mặt với nhị trưởng lão tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, đại trưởng lão đã có chút bất lực. Lão ngồi xuống ghế, thở dài rồi nói: “Lão nhị, tôi thấy ông không còn thích hợp với vị trí nhị trưởng lão Nhan gia nữa, vị trí của ông nhường lại cho lão tam đi, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, Nhan gia sớm muộn gì cũng bị ông hại chết.”

    “Cái gì? Anh cả, anh muốn cách chức tôi? Vì cái gì, tôi đâu có làm sai cái gì, tôi vẫn luôn ủng hộ anh, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Muốn triệt tôi à, tôi không đồng ý.” Nghe thấy đại trưởng lão cư nhiên muốn triệt mình khỏi vị trí nhị trưởng lão, ông lập tức nổi trận lôi đình.

    Đại trưởng lão hiện giờ không quản nhiều như vậy, vì không để nhị trưởng lão xúc động liên lụy tới Nhan gia, chỉ có thể bãi miễn nhị trưởng lão rồi bảo người trông chừng, tránh để ông ta trêu chọc đám An Nhĩ Tư nữa.

    Đại trưởng lão hướng bên ngoài hô lớn: “Lão tam, tiến vào dẫn lão nhị đi. Bắt đầu từ hôm nay nhị trưởng lão sẽ bị cách chức, lão tam nhận vị trí này. Sau đó tuyển dụng một người có năng lực lên đảm nhiệm vị trí trưởng lão.”

    “Vâng.” Tam trưởng lão sớm đã chờ bên ngoài lập tức đi tới nói với nhị trưởng lão: “Anh hai, mọi người đều là anh em, tôi không muốn động thủ với anh, vẫn là anh tự đi theo tôi đi.”

    Nhìn đại trưởng lão, lại nhìn tam trưởng lão, cho dù nhị trưởng lão ngốc thế nào cũng hiểu được bọn họ đã sớm mưu kế muốn triệt mình. Nhị trưởng lão đang định bùng nổ thì phát hiện tinh thần lực của mình cư nhiên nhanh chóng xói mòn, ông khó tin nhìn hai người: “Các người cư nhiên đối với tôi như vậy? Bỏ thuốc tôi?”

    “Lão nhị, vì những chuyện ngu xuẩn mà ông gây ra làm liên lụy Nhan gia nên mới cách chức ông. Bất quá nể tình ông vì Nhan gia cố gắng nhiều năm, tôi đã không làm vậy. Thế nhưng đến lúc này rồi mà ông vẫn không thay đổi, tôi cũng không còn cách nào. Nếu muốn trách thì ông chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi.”

    Đại trưởng lão phất tay, tam trưởng lão lập tức túm lấy hai tay nhị trưởng lão, kéo xuống, nhị trưởng lão không cam lòng gào lớn: “Hai tên ngụy quân tử các người cư nhiên dám đối với tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Nhan gia chính vì các người mới suy tàn.”

    Thắng làm vua thua làm giặc, vô luận ở nơi nào đây vẫn luôn luôn là quy luật, nhị trưởng lão ngay từ ban đầu đã sai rồi. Làm sai chuyện, đồng thời cũng nhìn sai người.

    Hoàn Chương 139.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [140] Không Biết Đặc Tên

    ******

    Ở tinh cầu Á Bá Lan xa xa, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ nhận được tin Nhan Tử Dạ đã sinh thì cao hứng tới mức suýt chút nữa đã lập tức bay tới Lam tinh. Cuối cùng vẫn là Bối Cơ lý trí khuyên nhủ bầu bạn. Khoảng cách tới hôn kỳ cũng còn khoảng nửa tháng mà thôi, làm người đứng đầu một nước, bọn họ còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Thế nên chỉ có thể nén khát vọng, thông qua màn hình thông tấn khí nhìn dạng trứng của đám cháu.

    Khắc Lỗ Tư của gia tộc Mã Khắc Tân cũng nghe thấy tin tức, chẳng qua ông biết mặc dù mình cùng Nhan Tử Dạ có quan hệ huyết thống nhưng cũng không thân thiết như những thân nhân khác. Thế nên ông cũng nghĩ phải nhanh chóng xử lý chuyện gia tộc rồi mới tới tham gia hôn lễ của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư vào nửa tháng sau.

    Sau khi biết Nhan Tử Dạ sinh xong, các đại gia tộc của đế quốc đều gửi lời chúc phúc, đồng thời cũng có không ít người lấy đủ lý do tìm tới cửa, muốn nhìn ba quả trứng bảo bảo vừa mới sinh. Thế nhưng tất cả đều bị gia chủ Cái Nhĩ từ chối, đừng nói đùa, chắt trai bảo bối ông xem còn không đủ, sao có thể để đám người kia tiến vào quấy rầy.

    Cùng lúc đó gia tộc Cái Nhĩ cũng tăng mạnh phòng bị, đặc biệt là khu nhà của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thủ vệ tuần tra cùng bảo hộ được tăng lên gấp ba. Đương nhiên đám người gia tộc kia đã sớm chuẩn bị bị từ chối, cho nên muốn hỏi thăm chút tin tức từ người của gia tộc Cái Nhĩm xem xem trong ba quả trứng Nhan Tử Dạ sinh ra có quả nào là bán thú nhân hay không.

    Đối với việc này gia chủ Cái Nhĩ biểu hiện xem thường, chuyện ông không biết sao có thể để người khác biết. Kỳ thực với thiết bị hiện giờ hoàn toàn có thể kiểm tra được giới tính của đứa nhỏ, thế nhưng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lại không định làm vậy. Bọn họ muốn trì hoãn một chút, biết đâu đến phút cuối sẽ có kinh hỉ.

    Dùng xong bữa tối, lúc này Nhan Tử Dạ đang cùng An Nhĩ Tư quan sát ba quả trứng trên giường.

    Sau khi sinh được vài tiếng, vỏ trứng vốn có chút mềm mại đã trở nên cứng rắn, hơn nữa tựa hồ còn lớn thêm một chút.

    “Tốc độ tăng trưởng của chúng khá nhanh a!” Nhan Tử Dạ dùng tay chọt chọt quả trứng màu trắng nói. Vốn khi sinh ra chỉ lớn cỡ trứng gà mà thôi, thế mà mới vài tiếng đã lớn như quả trứng vịt.

    “Lớn nhanh mới tốt, chứng minh chúng rất khỏe mạnh. Trước khi sinh chúng hấp thu nhiều năng lượng như vậy để dự trử, hiện giờ đang chậm rãi tiêu hóa. Đợi chúng tiêu hóa hết số năng lượng hấp thu được thì sẽ phá xác ra ngoài.” Vừa nãy An Nhĩ Tư có cố ý hỏi nhân viên y tế về các vấn đề liên quan tới việc ấp trứng của ba cục cưng, thế nên những điều cơ bản anh đã nắm rõ.

    “Cư nhiên không cần tự mình ấp trứng, tôi cứ tưởng chúng ta cứ phải ôm chúng để đủ độ ấm, sau đó mới có thể ấp nở.” Được rồi, kỳ thực Nhan Tử Dạ nghĩ là để ba quả trứng trên giường, tiếp đó An Nhĩ Tư ngồi lên trên hệt như tư thế gà mẹ ấp trứng. Ngẫm lại hình ảnh kia, quả thực không quá mỹ hảo.

    Sự thực chứng minh Nhan Tử Dạ đã nghĩ quá nhiều, ba cục cưng người ta thực cao cấp, tự mình hấp thu năng lượng, tự cấp tự túc rồi tự mình ấp trứng.

    “Quá trình này mất bao nhiêu ngày?” Nhan Tử Dạ lần đầu tiên làm mỗ ba, thế nên cái gì cũng không biết. Bởi vì có An Nhĩ Tư cùng nhân viên y tế ở nên cậu cũng lười lên mạng dò tìm tư liệu. Quan trọng nhất là trên mạng đều là tư liệu về giống cái, tư liệu về bán thú nhân cũng rất hiếm.

    An Nhĩ Tư đưa tay xoa xoa quả trứng màu đỏ rõ ràng to hơn không ít, cười nói: “Này phải xem năng lực tiêu hóa của chúng, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một hai tháng. Bất quá con của chúng ta nhất định sẽ rất nhanh phá xác ra ngoài.”

    “Đương nhiên rồi, đó là con tôi a.” Nhan Tử Dạ kiêu ngạo hất cằm, tầm mắt dừng lại trên quả trứng màu đỏ dưới tay An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ lộ ra chút nghi hoặc, sau đó nói: “Quả trứng màu đỏ này là quả sinh ra cuối cùng, cư nhiên so với hai quả kia còn lớn hơn, có khi nào nó quá tham ăn nên đoạt hết linh lực của hai anh trai không?”

    An Nhĩ Tư nhẹ nhàng nâng quả trứng đỏ lên, sau đó cười khẽ nói: “Nhóc này biết đâu giống như em, là một nhóc tham ăn a.”

    “Tôi tham ăn thì sao chứ, tham ăn là tự hào của tôi, đưa đây, đừng có mà dạy hư con tôi.” Nhan Tử Dạ đoạt lấy quả trứng đỏ trong tay An Nhĩ Tư, sau đó vừa lườm anh vừa nói với quả trứng: “Con à, có nghe thấy không, con còn chưa ra ngoài mà cha đã ghét bỏ con rồi. Về sau con theo mỗ ba đi, mỗ ba thương con.”

    Cũng không biết có phải nghe hiểu lời Nhan Tử Dạ hay không, quả trứng đỏ cư nhiên rung rung vài cái, sau đó khẽ di chuyển trong tay Nhan Tử Dạ một chút. Thật giống như đứa nhỏ bị ủy khuất mà mím mím cái môi chúm chím không thèm để ý tới cha mình vậy.

    Nhan Tử Dạ thấy thú vị liền đưa tay ôm quả trứng vào lòng, cười xấu xa nói với An Nhĩ Tư: “Xem xem, con nghe thấy anh ghét bỏ nó, nó không thèm để ý tới anh nữa.”

    “Không sao, tôi còn hai đứa con khác a.” Nói xong, An Nhĩ Tư đưa tay muốn ôm lấy hai quả trứng trắng trên giường, kết quả chúng cư nhiên nhảy lên né tránh tay An Nhĩ Tư rồi rơi tõm vào lòng Nhan Tử Dạ.

    Sau đó hai quả trứng trắng cọ cọ quả trứng đỏ, giống như đang an ủi em trai. Nhìn bàn tay An Nhĩ Tư cứng đờ ở giữa không trung, lại nhìn ba quả trứng thân thiết hài hòa trong lòng, Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười ha hả: “An Nhĩ Tư, xem đi, con chúng ta thấy anh ghét bỏ em nó nên cũng không thích anh nữa. Xem anh đi, tự làm tự chịu a.”

    “Buồn cười lắm à?” An Nhĩ Tư thu hồi bàn tay cứng ngắc, sau đó hai tay căng cứng bước tới gần Nhan Tử Dạ, giọng điệu tràn ngập nguy hiểm.

    Chính là Nhan Tử Dạ một chút cũng không sợ, vẫn liều lĩnh cười to: “Đương nhiên rồi, hiếm lắm mới thấy anh kinh ngạc như vậy. Này phải cảm ơn đám nhóc a!” Trước kia vẫn luôn bị An Nhĩ Tư ăn gắt gao, khó có dịp thấy dáng vẻ An Nhĩ Tư như vậy, Nhan Tử Dạ tự nhiên vui vẻ.

    Thấy ánh mắt An Nhĩ Tư hơi nhíu lại, con ngươi lóe sáng ngân quang, Nhan Tử Dạ ôm chặt ba quả trứng trong lòng, lườm anh: “Thế nào, lẽ nào anh định…”

    Lời còn chưa nói hết, miệng Nhan Tử Dạ đã bị ngăn chặn.

    Sau khi che lại miệng Nhan Tử Dạ, tay An Nhĩ Tư nhẹ nhàng vòng qua eo, ôm cậu vào lòng. Đương nhiên, An Nhĩ Tư né tránh không đè ép ba quả trứng trong lòng Nhan Tử Dạ.

    Khoảng thời gian này vì tránh soa thương tẩu hỏa, An Nhĩ Tư vẫn luôn tận lực khống chế bản thân không chạm vào Nhan Tử Dạ. Nhẫn nhịn lâu như vậy, vừa hôn liền hoàn toàn bạo phát.

    Ngoài mặt An Nhĩ Tư là một người phi thường ôn nhu, thế nhưng thực chất anh bá đạo hơn bất kì ai, bản tính chiếm dục cũng rất mạnh. An Nhĩ Tư một tay ôm Nhan Tử Dạ, một tay ấn say gáy, liều mạng liếm mút nước bọt trong miệng cậu, tiến công chiến đóng thành trì. Đầu lưỡi linh hoạt quấn quít, hấp dẫn Nhan Tử Dạ cùng mình nhảy múa.

    Nhan Tử Dạ quả thực bị hấp dẫn, hai người đã lâu không thân mật, cậu tựa hồ cũng có chút khó nhẫn nại, nếu không phải cố kỵ ba cục cưng trong lòng, hai tay Nhan Tử Dạ đã sớm vòng lấy cổ An Nhĩ Tư, cùng anh quay cuồng.

    Hai người hôn tới quên cả đất trời, thậm chí trong căn phòng im ắng vang lên tiếng vang mập mờ.

    Ba cục cưng trong lòng Nhan Tử Dạ thấy cha cùng mỗ ba đều không để ý tới mình liền bắt đầu kháng nghị. Đầu tiên là quả trứng trắng sinh ra đầu tiên, nó so với quả trứng trắng còn lại lớn hơn một chút. Chỉ thấy một quả trứng trắng nhảy lên tông thẳng vào cằm An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư đang cùng Nhan Tử Dạ hôn môi, cằm khép lại liền cắn trúng đầu lưỡi vươn ra.

    “Tê….” An Nhĩ Tư ăn đau, đầu lưỡi cũng bị cắn tới chảy máu.

    Nhan Tử Dạ cũng hồi phục tinh thần khỏi bầu không khí kiều diễm vừa nãy, nhìn thấy An Nhĩ Tư nhíu mày, biểu tình có chút đau đớn, Nhan Tử Dạ không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì: “Anh sao vậy?”

    “Tên nhóc này vừa nãy đụng trúng cằm tôi.” An Nhĩ Tư hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy cơn đau trong miệng giảm đi không ít mới chỉ quả trứng trắng đang giả vờ ngoan ngoãn trong lòng Nhan Tử Dạ nói.

    “Không thể nào? Là quả lớn này à?” Nhan Tử Dạ nhìn ba cục cưng trong lòng, kết quả quả trứng trắng lớn nhất nghe Nhan Tử Dạ gọi mình thì cư nhiên nảy lên hai cái, tựa hồ muốn nói ‘là con, là con a’. Bộ dáng cầu khen ngợi kia làm Nhan Tử Dạ nhịn không được lại bật cười lớn.

    Nhan Tử Dạ cảm thán nói với An Nhĩ Tư: “Xem đi, ai bảo anh khi dễ tôi, con anh không vừa mắt nên giáo huấn anh đó a.”

    “Khi dễ?” Nhìn Nhan Tử Dạ tươi cười sáng lạn hệt như ánh mặt trời, khóe miệng anh câu lên thành một nụ cười tà tứ: “Tiểu Dạ, khi dễ chân chính không phải như vậy, không phải em đã từng thể nghiệm rồi à?”

    Lời nói cộng thêm biểu tình thật sự quá mờ ám, mặt Nhan Tử Dạ nhịn không được nóng lên, sau đó trừng mắt thở phì phì nói: “Còn ba đứa nhỏ ở đây đây này, anh đừng có mà dạy hư chúng. Không có dáng vẻ làm cha gì cả.”

    Lúc Nhan Tử Dạ tức giận, ha má sẽ phình lên, bộ dáng đáng yêu kia làm An Nhĩ Tư nhịn không được vươn tay nhéo nhéo má Nhan Tử Dạ: “Rồi rồi, không đùa với em nữa, em đã đặt tên cho đám nhỏ chưa?”

    “Vẫn chưa, bất quá vừa nãy linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ ra.” Nhan Tử Dạ nhếch miệng cười nói: “Lớn nhất gọi là đại đản, tiếp đó là nhị đản, đứa thứ ba là tam đản, An Nhĩ Tư, anh cảm thấy thế nào?”

    Nụ cười tươi rói bên khóe miệng An Nhĩ Tư cứng ngắc hai giây, sau đó nhanh chóng phản ứng, có chút miễn cưỡng hỏi: “Sao lại đặt mấy cái tên này?”

    Nhan Tử Dạ đương nhiên nói: “Dễ nhớ a, cũng dễ kêu nữa. Anh xem xem, đại đản, nhị đản, tam đản. Này thực dễ nhớ a! Căn bản không cần dùng đầu óc cũng nghĩ ra được.”

    An Nhĩ Tư biết bầu bạn nhà mình lười, nhưng không ngờ lại lười tới như vậy. Kỳ thực từ lúc Tiểu Dạ đặt tên cho tiểu thứ cầu cùng thực nhân hoa, anh đã nên nghĩ tới, bầu bạn mình thực sự không biết đặt tên. Phòng ngừa ba đứa nhỏ sau này sẽ vì vậy mà hận mỗ ba của chúng, An Nhĩ Tư cảm thấy mình nên ra tay.

    “Tiểu Dạ, kỳ thực tôi đã đặt cho chúng vài cái tên rất anh, để tôi đưa cho em xem thử, được không?” Hiện giờ An Nhĩ Tư đã thực hối hận vì đã hỏi Nhan Tử Dạ vụ đặt tên con, căn bản không quản tới chuyện mình căn bản chưa nghĩ ra, dù sao cũng phải ngăn cản Nhan Tử Dạ trước đã. Nếu không, về sau thực sự gọi đại đản nhị đản gì đó, anh sợ ngay cả anh cũng bị hận mất.

    “Đặt rồi à? Kia mau lấy cho tôi xem.” Thật không ngờ An Nhĩ Tư đã nghĩ tên xong rồi, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, vậy cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ.

    Hoàn Chương 140.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [141] Đản Đản Nghịch Ngợm

    ******

    Đối với vấn đề cứu vớt cái tên của đám nhỏ, An Nhĩ Tư biểu thị, kỳ thực anh chỉ vì sự hài hòa của gia đình mà thôi. Thế nên cho dù chưa nghĩ ra tên hay cũng biến thành đã nghĩ tốt lắm. Lại còn liệt kê ra cho Nhan Tử Dạ chọn lựa.

    “Sao lại tới bốn tên?” Liếc nhìn tờ giấy trong tay, Nhan Tử Dạ ngẩng đầu hỏi.

    “Cái cuối cùng chỉ là dự phòng thôi, bất quá tôi thấy tựa hồ cũng không dùng được, có ba đứa nhỏ là quá đủ rồi.” An Nhĩ Tư từ phía sau ôm lấy cổ Nhan Tử Dạ, tiếp đó ôm cậu vào lòng.

    Nhan Tử Dạ cũng thuận thế tựa vào người An Nhĩ Tư, sau đó nghiêm túc nhìn mấy cái tên trên trang giấy, đứa đầu Nhan Nhĩ Thần, đứa thứ hai Bối Nhĩ Văn Cái Nhĩ, đứa thứ ba Bối Nhĩ Nặc Á Bá Lan, dự phòng Bối Nhĩ Luân.

    Kỳ thực Nhan Tử Dạ sớm đã biết con mình không có khả năng cùng một họ, dù sao hai người cũng dính tới rất nhiều gia tộc. Hơn nữa chúng sẽ trở thành người thừa kế của các gia tộc này. Thế nhưng Nhan Tử Dạ không ngờ An Nhĩ Tư nhiên lại để đứa lớn nhất theo họ cậu, họ Nhan. Dòng họ này căn cứ theo độ trọng yếu trong lòng An Nhĩ Tư mà sắp xếp, này nói lên điều gì, này nói cậu so với gia chủ Cái Nhĩ cùng quốc vương, quốc hậu Á Bá Lan còn quan trọng hơn.

    “An Nhĩ Tư, kỳ thực anh không cần phải làm vậy. Nhan gia chỉ có một mình tôi, hơn nữa nếu muốn trở thành người thừa kế thì phải là yêu. Tôi không thể xác định trong ba đứa con của chúng ta có đứa nào là yêu hay không. Tôi cảm thấy khả năng thú nhân cùng bán thú nhân lớn hơn.” Nhan gia mà Nhan Tử Dạ nói là Nhan gia chỉ thuộc về cậu, cậu biết, An Nhĩ Tư muốn biểu thị anh coi trọng mình. Thế nhưng đối với Nhan Tử Dạ mà nói, nếu trong ba đứa không có đứa nào là yêu như cậu, cậu tình nguyện để nó theo họ An Nhĩ Tư.

    Kỳ thực dòng họ gì đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, Nhan Tử Dạ cũng không quá để ý. Thế nhưng vẫn bị cảm động trước hành động của An Nhĩ Tư.

    “Chính vì Nhan gia chỉ có một mình em nên tôi mới hi vọng có một đứa nhỏ trở thành người thùa kế.” An Nhĩ Tư nghĩ rất đơn giản, khoảnh khắc Nhan Tử Dạ vì anh mà sinh đứa nhỏ, anh đã quyết định đứa nhỏ đầu tiên nhất định phải cùng họ với Nhan Tử Dạ. Thế nhưng hiện giờ được Nhan Tử Dạ nhắc nhở, ý tưởng của An Nhĩ Tư cũng thay đổi.

    Hít hít hương vị riêng của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Dạ, nếu trong ba đứa có một đứa là yêu thì để nó theo họ em, để nó trở thành người thừa kế Nhan gia. Còn nếu cả ba đều không có thì để đứa lớn theo họ em, bởi vì có em mới có chúng. Vô luận thế nào, tôi đều hi vọng Nhan gia có thể tiếp tục kéo dài.”

    “Ừm.” Nhan Tử Dạ bị lời nói của An Nhĩ Tư cảm động, gật đầu đáp ứng.

    Ba đứa nhỏ được đặt trên đầu giường nhảy lên ‘lịch bịch’, tựa hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư liếc mắt nhìn chúng một cái, cùng bật cười.

    Ba cục cưng ngày càng lớn lên, hơn nữa còn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ mới ba ngày cư nhiên đã từ cỡ trứng vịt biến thành trứng đà điểu.

    Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chăm sóc chúng cũng không cần quá cẩn thận. Bởi vì bọn họ phát hiện ba cục cưng còn chưa phá xác đã có thể vận dụng dị năng thuần thục. Gì mà sợ bị vỡ, gì mà sợ bị đánh cắp chứ, quả thực là chuyện không có khả năng. Bởi vì ba cục cưng chẳng những có thể vận dụng linh lực phi hành mà còn học được cả thuấn di của Nhan Tử Dạ.

    Điều này làm Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều kinh hãi không thôi. An Nhĩ Tư còn cười nói ba đứa nhỏ này đã kế thừa hết toàn bộ gen tốt của anh cùng Nhan Tử Dạ, về sau nhất định sẽ trở thành cường giả cấp SS còn trẻ tuổi hơn bọn họ.

    Từ sau khi ba cục cưng được sinh ra, người tới thăm hỏi gia tộc Cái Nhĩ cứ nườm nượp không dứt, mà người muốn nghe thấy tin tức thì lại càng nhiều hơn. Đáng tiếc, gia chủ Cái Nhĩ giấu thực kín, đám người kia chỉ biết Nhan Tử Dạ an toàn sinh ra ba quả trứng mà thôi, những chuyện khác căn bản không hỏi được gì.

    Gần nhất mỗi ngày đều có nắng, Nhan Tử Dạ thấy ba cục cưng tựa hồ rất thích phơi nắng nên liền cùng An Nhĩ Tư mang theo đám nhỏ ra vườn phơi nắng.

    Tuy tên của ba đứa đã định rồi nhưng bởi vì vẫn còn chưa phá xác nên Nhan Tử Dạ vẫn đặt nhủ danh cho chúng để dễ phân biệt, cũng chính là những cái tên đã nghĩ sẵn, đại đản, nhị đản cùng tam đản.

    Lúc ánh mặt trời chiếu lên ba cục cưng, chúng quả thực hoạt bát không ít, bạch đản hơi lớn một chút làm anh cả, cũng chính là đại đản cư nhiên còn lăn tới húc vào thân Tiểu Hoa đang cắm rễ dưới đất tới rung rung, hại Tiểu Hoa đang tu luyện hoảng sợ một trận.

    “Tiểu chủ nhân? Nơi này có bùn đất, thực bẩn, người qua chỗ khác chơi đi?” Tiểu Hoa dùng chiếc lá lớn của mình nhẹ nhàng đẩy đẩy đại đản, kết quả đại đản lăn một chút rồi lại quay về bên cạnh Tiểu Hoa. Lúc Tiểu Hoa không kịp phản ứng, đại đản trực tiếp nhảy dựng lên, Tiểu Hoa theo phản xạ vươn hai chiếc lá lớn chụp được.

    Bởi vì Tiểu Hoa cùng Nhan Tử Dạ ký khế ước chủ phó nên trên người nó có hơi thở của Nhan Tử Dạ, cũng vì vậy mà đại đản mới không bài xích Tiểu Hoa.

    Đừng nhìn Tiểu Hoa chỉ có sáu mươi cm, nguyên hình của nó cao tới vài mét, thế nên khi dùng lá cây của mình chụp đại đản, Tiểu Hoa không hề lao lực chút nào, cành nhánh cũng không hề run rẩy.

    “Tiểu chủ nhân, người muốn làm gì nha?” Tiểu Hoa ôm đại đản, nhất thời không biết đại đản muốn làm gì.

    Kết quả đại đản ở trong lòng Tiểu Hoa giật giật, vỏ trứng hiện lên một tầng ngân quang, ngâng quang kia giống như một bàn tay vô hình túm Tiểu Hoa lên khỏi mặt đất rồi đưa tới nơi có ánh mặt trời sung túc. Đại đản trực tiếp nằm trên lá cây Tiểu Hoa, nhẹ nhàng lay động qua lại.

    Tiểu Hoa nháy mắt hiểu ra ý tứ của đại đản, nó liền ôm lấy đại đản cứ vậy đứng dưới ánh mặt trời, hệt như một cái nôi mà đong đưa.

    Cả quá trình này Nhan Tử Dạ đều nhìn thấy, cậu nhịn không được cười nói với An Nhĩ Tư: “Anh xem con anh thông minh cỡ nào kìa, còn ở trong trứng đã biết cách sai sử người khác. Lúc ra ngoài rồi sẽ tới cỡ nào a.”

    An Nhĩ Tư nhìn đại đản nằm trên chiếc lá của Tiểu Hoa, cười nhạt: “Không sao cả, cứ để nó luyện tập trước, sau này người để sai bảo sẽ nhiều hơn nữa.”

    “Anh xem nó là người thừa kế mà bồi dưỡng à? Còn nhỏ như vậy, cái gì nó cũng không hiểu đâu!” Nhan Tử Dạ kinh ngạc nhìn An Nhĩ Tư.

    An Nhĩ Tư đáp lại Nhan Tử Dạ bằng một nụ cười sáng lạn: “Không sao, từ nhỏ cứ tập thói quen là tốt rồi. Em không phải vẫn nói phải dạy bảo con từ khi còn bé à?”

    “Đó là con nít, con chúng ta vẫn còn là một quả trứng a!” Một quả trứng làm sao học tập trở thành người thừa kế được chứ, Nhan Tử Dạ cảm thấy An Nhĩ Tư có chút làm khó đám nhỏ.

    “Con chúng ta có chút bất đồng với những đứa trẻ khác, bồi dưỡng ngay từ khi còn bé mới không thua kém người khác.” An Nhĩ Tư cười nhạt, khẽ nhướng mày: “Này cũng là em nói.”

    “Anh….” Nhan Tử Dạ nghẹn lời, kia chẳng qua là tùy tiện nói mà thôi, thật không ngờ An Nhĩ Tư cư nhiên nhớ hết, lại còn tính toán bắt đầu thực hành. Nhan Tử Dạ cảm thấy bản thân thực có lỗi với ba đứa nhỏ.

    Nhị đản cùng tam đản vốn ngoan ngoãn đứng bên chân Nhan Tử Dạ tựa hồ bất mãn anh cả nhà mình độc chiếm chiếc nôi di động Tiểu Hoa, vì thế chúng cũng lăn qua, trực tiếp nhảy vào lòng Tiểu Hoa.

    ‘Lốp cốp’ ba quả trứng trực tiếp va chạm vào nhau phát ra tiếng vang.

    Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chỉ liếc nhìn một cái, sau đó không có chút phản ứng nào. Đừng nói đùa, nếu bạn từng thấy ba quả trứng kia có thể đụng vỡ cả đá thì chắn chắn bạn sẽ không lo lắng nó bị đụng vỡ nữa. Hơn nữa ba quả trứng thích nhất là ở cùng một chỗ chơi trò húc nhau, đụng qua đụng lại, nếu vỡ thì đã nát từ sớm rồi.

    Ba quả trứng không có việc gì, chẳng qua chỉ khó xử cho Tiểu Hoa mà thôi, với chiếc lá của nó, ôm một quả còn đỡ, nhưng nếu phải ôm cả ba thì sẽ không đủ. Không có cách nào, Tiểu Hoa chỉ đành biến cao lên một mét, hai chiếc lá cũng theo đó lớn hơn mới đủ để ôm.

    Chẳng qua, đại đản tựa hồ có chút không phục. Vốn cái nôi này chỉ có mình nó hưởng thụ thôi, giờ lại thêm hai quả trứng chen chúc, hơn nữa chúng còn muốn đẩy nó xuống dưới cùng, làm nó không thể đón nhận những tia nắng ấm áp, đại đản thực không phục. Thế nên đại đản có chút tức giận trực tiếp nảy lên làm nhị đản cùng tam đản đang đè phía trên nó lăn ra ngoài.

    Hai quả trứng trong lòng bị hất văng, Tiểu Hoa kinh hãi không thôi, lúc nó định vươn rễ ra chụp nhị đản cùng tam đản thì chúng nó vòng một vòng trên không trung, sau đó không hẹn mà cùng lòe lòe phóng ra ngân quang cùng hồng quang bắn về phía đại đản. Đại đản tức giận, địa bàn này rõ ràng là của nó, lão nhị cùng lão tam dựa vào cái gì mà tới giành, nó mới không nhường đâu. Thế nên vỏ trứng của đại đản cũng lóe ngân quang, lúc nhị đản cùng tam đản cùng húc về phía nó, đại đản nhảy dựng lên đồng thời húc về phía nhị đản cùng tam đản.

    ‘lốp cốp…’ ba quả trứng cứ vậy đụng qua đụng lại, vui sướng tới quên cả trời đất. Mà Tiểu Hoa thì đảm nhiệm vai trò bảo mẫu nhìn chằm chằm ba quả trứng, chỉ sợ chúng xảy ra chuyện.

    Nhan Tử Dạ biểu thị, có Tiểu Hoa ở, cậu thực yên tâm.

    Có đứa nhỏ, có bầu bạn, đợi đám nhỏ phá xác rồi trong nhà sẽ tràn ngập tiếng cười, ngày tháng an nhàn như vậy cũng là khao khát của Nhan Tử Dạ trước kia.

    Ngày tháng cứ vậy trôi qua trong sự nghịch ngợm của ba quả trứng, chỉ còn ba ngày nữa là tới hôn lễ.

    Buổi tối trước hôn lễ ba ngày, Nhan Tử Dạ đột phá., cả viên yêu đan đã tu luyện hoàn thành, phần khiếm khuyết cũng được tu bổ. Thế nhưng Nhan Tử Dạ phát hiện mình không thể biến trở về thú hình. Vốn chỉ cần yêu đan tu bổ thì có thể biến hóa, thế nhưng lúc biến thân có một luồng năng lượng không rõ trong cơ thể trói buộc, làm cậu không có cách nào làm được. Ngẫm lại, có lẽ vì gen bán thú nhân trong cơ thể, trừ bỏ không thể biến về thú hình thì Nhan Tử Dạ không có vấn đề gì.

    Sức chiến đấu đạt tới cấp S cao cấp, nhưng thực tế cậu có thể so với cấp SS sơ cấp.

    Mà Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ ở tinh cầu Á Bá Lan xa xôi cũng đã tới.

    Hoàn Chương 141.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết