Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 142-144

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [142] Đã Tới

    ******

    Một phi hành khí thật lớn đáp xuống bãi đỗ chuyên dụng của gia tộc Cái Nhĩ, đợi cửa phi hành khí mở ra, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ vừa bước xuống, gia chủ Cái Nhĩ đứng ở phía trước lập tức đi qua nghênh đón, nhiệt tình bắt tay với hai người.

    “Hoan nghênh quốc vương cùng quốc hậu đã tới, thật sự cám ơn hai người.” Những lời này của gia chủ Cái Nhĩ không những cám ơn Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ đã tới tham gia hôn lễ của An Nhĩ Tư, mà còn muốn cám ơn bọn họ cho phép An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ tổ chức ở Lam tinh.

    “Muốn nói cám ơn thì phải là chúng ta cám ơn ngài mới đúng, không có ngài thì An Nhĩ Tư cũng không trưởng thành như vậy, càng không có khả năng bình an trở về bên cạnh chúng ta. Hôn lễ cử hành ở đây rất đúng.” Bối Cơ vừa cùng gia chủ Cái Nhĩ bắt tay vừa nói. Đây vẫn là lần đầu tiên hai nhà gặp mặt.

    Tạp Mễ Nhĩ ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ngài không cần khách sáo vậy đâu, ngài chính là gia gia của An Nhĩ Tư, nếu xét ra thì ngài chính là trưởng bối của chúng ta. Cũng tại bận quá, bằng không chúng ta đã sớm tới chào hỏi ngài.”

    “Sao lại nói vậy, quốc vương cùng quốc hậu xa xôi tới đây, nếu thăm hỏi thì cũng phải là tôi mới đúng.” Mặc dù dựa vào cách gọi của An Nhĩ Tư thì gia chủ Cái Nhĩ quả thực là trưởng bối của Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ, thế nhưng đó chỉ là ngoài mặt mà thôi, gia chủ Cái Nhĩ cũng không thực sự xem bọn họ là trưởng bối của mình. Trưởng bối của vương thất đế quốc Á Bá Lan không phải dễ làm như vậy, gia chủ Cái Nhĩ không đảm đương nổi a.

    “Đều là người một nhà, ngài không cần khách khí như vậy, cứ trực tiếp gọi tên chúng ta là được.” Bối Cơ cười nói.

    Gia chủ Cái Nhĩ nói: “Này sao được, vầy đi, xét về tuổi tác thì tôi lớn hơn hai người, kia liền gọi một tiếng em đi.”

    Bối Cơ liền đáp lại: “Được, vậy chúng ta cũng gọi ngài một tiếng anh.”

    Chuyện xưng hô cứ như vậy định xuống, tuổi tác của Bối Cơ, Tạp Mễ Nhĩ cùng gia chủ Cái Nhĩ quả thực không kém bao nhiêu, nếu thực sự bảo Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ gọi gia chủ Cái Nhĩ là chú bác thì đúng là thái quá.

    Đợi gia chủ Cái Nhĩ cùng Bối Cơ, Tạp Mễ Nhĩ nói chuyện xong, An Nhĩ Tư cùng Nhan tử Dạ mới tiến tới, đồng thanh nói: “Cha, mỗ ba.”

    Bối Cơ cười cười gật đầu, Tạp Mễ Nhĩ thì nói: “Tốt tốt tốt.” Sau đó ông lôi kéo Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, thực sự vất vả cho con quá, cám ơn, cám ơn con!” Tạp Mễ Nhĩ thực sự kích động, mặc dù lúc liên lạc bằng thông tấn khí đã nói qua nhưng khi gặp mặt vẫn nhịn không được hướng Nhan Tử Dạ cảm tạ lần nữa. Ba đứa nhỏ a, vương thất đế quốc Á Bá Lan chưa từng có nhiều người thừa kế như vậy. An Nhĩ Tư hiện giờ còn trẻ, Nhan Tử Dạ cũng còn trẻ, hiện giờ đã ba đứa, về sau thế nào cũng khó nói. Tạp Mễ Nhĩ cảm thấy, cho dù sau này Nhan Tử Dạ không thể sinh dục thì có ba đứa nhỏ này cũng đủ rồi.

    “Mỗ ba, này là việc tôi phải làm, nơi này gió lớn, chúng ta vào trong trước đi.” Nhan Tử Dạ đỡ Tạp Mễ Nhĩ nói. Từ sau khi sinh ba cục cưng, nhóm trưởng bối cứ không ngừng nói cám ơn với cậu, điều này làm Nhan Tử Dạ vốn có chút mặt dày cũng thực ngượng ngùng.

    “Đúng vậy. Cha, vào trong trước đi.” An Nhĩ Tư đi ở phía trước dẫn đường.

    Tin tức Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ tới cũng không công bố ra ngoài, thế nên người biết chuyện cũng không nhiều. Bọn họ chính là bí mật bay tới. Vừa vào trong phòng, Tạp Mễ Nhĩ liền khẩn cấp muốn nhìn thấy cháu yêu. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư lập tức ôm ba cục cưng ra.

    An Nhĩ Tư ôm hai quả trứng trắng, còn trong tay Nhan Tử Dạ chính là quả trứng đỏ lớn nhất, nhìn ba quả trứng cao cỡ sáu mươi cm, ánh mắt Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ lập tức tỏa sáng. Hai người lập tức tiến tới bên cạnh Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư, Tạp Mễ Nhĩ nhịn không được vươn tay muốn sờ quả trứng đỏ trong tay Nhan Tử Dạ, kết quả nó nghiêng qua một bên, né tránh tay Tạp Mễ Nhĩ.

    Bàn tay Tạp Mễ Nhĩ cương cứng ở giữa không trung, Nhan Tử Dạ vội nói: “Mỗ ba, thực xin lỗi, đám nhỏ này có chút sợ người lạ.” Cảm giác được tam đản run rẩy khe khẽ đồng thời liều mạng chui vào lòng mình, Nhan Tử Dạ vội vàng vỗ vỗ tam đản, trấn an tình tự có chút kháng cự của nó.

    “Không sao không sao, là mỗ ba quên mất, đã làm chúng sợ đi?” Vốn bởi vì tam đản né tránh mà có chút sửng sốt, kết quả phát hiện hạnh vi kháng cự của nó Tạp Mễ Nhĩ mới nhớ ra ba đứa nhỏ này rất sợ người lạ, trừ bỏ Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư thì không thích bị người khác chạm vào. Ngay cả gia chủ Cái Nhĩ đã nhìn chúng suốt mấy ngày qua cũng không được.

    “Lá gan của chúng rất lớn, sẽ không bị dọa.” An Nhĩ Tư ôm đại đản cùng nhị đản đi tới, sau đó nói với Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ: “Cha, mỗ ba, đừng để ý, nếu muốn sờ thì sờ đại đản cùng nhị đản đi, tam đản hơi thẹn thùng một chút.” Vừa nãy An Nhĩ Tư đã thương lượng với đại đản cùng nhị đản, bảo chúng cho hai người sờ một chút, mới đầu đại đản cùng nhị đản cũng không chịu, bất quá sau đó không biết An Nhĩ Tư đã nói gì mà chúng liền đồng ý.

    “Không có việc gì, là mỗ ba không tốt, quên mất đứa nhỏ sợ người lạ, nếu tam đản sợ thì chúng ta đừng hù dọa nó.” Tạp Mễ Nhĩ thương tiếc liếc nhìn tam đản trong lòng Nhan Tử Dạ, này đều là cháu yêu của ông, sao ông có thể tức giận chứ. Nhìn thấy cháu yêu, ông cao hứng còn không kịp a!

    “Đúng vậy, đứa nhỏ sợ người lạ như vậy mới tốt, không sợ người khác dụ đi mất.” Bối Cơ mỉm cười vươn tay sờ sờ đại đản: “Mới vài hôm không thấy cư nhiên đã lớn như vậy, hẳn rất nhanh sẽ phá xác đi.”

    “Nói không chừng chỉ mấy ngày nay thôi.” Tạp Mễ Nhĩ đầu tiên đưa tay sờ sờ nhị đản, rồi duỗi qua sờ đại đản, thẳng tới khi cả hai đứa nhỏ run run kháng nghị mới thu tay lại. ánh mắt ông nhìn hai quả trứng tràn đầy yêu thích, chẳng qua có chút tiếc nuối nhìn tam đản trong lòng Nhan Tử Dạ, vỏ trứng màu đỏ có hoa văn thần bí dị thường bắt mắt.

    Biết Tạp Mễ Nhĩ nghĩ gì, Nhan Tử Dạ cúi đầu nói với tam đản trong lòng: “Tam đản, đây là mỗ nãi, là mỗ ba của cha, con để mỗ nãi sờ một chút được không? Mỗ ba biết tam đản ngoan nhất, hai anh trai con cũng cho sờ rồi, chỉ mỗi tam đản không chịu là không ngoan nga!” Vốn Nhan Tử Dạ cũng không biết làm thế nào dỗ đứa nhỏ, bất quá trải qua nửa tháng này, cậu cũng đã học được không ít.

    Tam đản không có chút động tĩnh nào, cũng biết có phải đang suy nghĩ lời của Nhan Tử Dạ hay không, tầm nửa phút sau nó mới có chút do dự khẽ lắc lư hai cái.

    “Này là… đồng ý?” Tạp Mễ Nhĩ kinh hỉ hỏi, Bối Cơ ở bên cạnh cũng lộ ra vui sướng.

    Nhan Tử Dạ gật đầu: “Đúng vậy, nó đồng ý rồi, mỗ ba sờ đi.” Nhan Tử Dạ ôm tam đản tới gần Tạp Mễ Nhĩ.

    Bàn tay vươn tới cùng âm thanh của Tạp Mễ Nhĩ đều nhịn không được run rẩy: “Cháu ngoan của ông a…” Càng nhìn tam đản, Tạp Mễ Nhĩ lại càng cảm thấy đáng yêu. Bối Cơ cũng tươi cười đưa tay sờ tam đản, đáng tiếc sau khi bị hai người sờ một chút, tam đản không nguyện ý nữa. Cũng không biết là thật sự sợ người lạ hay thẹn thùng, bởi vì Nhan Tử Dạ rõ ràng nhìn thấy màu đỏ của vỏ trứng rõ ràng đã đậm hơn một chút.

    “Tiểu Dạ, màu sắc của tam đản đặc biệt như vậy, liệu có khi nào là bán thú nhân không?” Mới đầu khi Tạp Mễ Nhĩ nghe thấy nhũ danh Nhan Tử Dạ đặt cho đám nhỏ cũng không mấy tự nhiên, bất quá lúc gọi thì lại cảm thấy cũng không tệ, chủ yếu là rất dễ gọi. Bởi vì An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không chịu kiểm tra giới tính của đám nhỏ nên Tạp Mễ Nhĩ cũng thực sốt ruột.

    Này không riêng gì Tạp Mễ Nhĩ, hiện tại chính xác là cả tinh tế này đều muốn biết!

    Nhan Tử Dạ sờ sờ tam đản, cười nói: “Vẫn chưa kiểm tra nên cũng không biết. Bất quá tam đản so với đại đản, nhị đản béo hơn hẳn, cũng khó nói.” Nhan Tử Dạ muốn phòng ngừa trước, đừng thấy nhan sắc đặc biệt mà nghĩ là đặc biệt, rất có thể tam đản là thú nhân hình xà hồng sắc giống như nguyên chủ. Vì không muốn để Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ thất vọng, vẫn nên nói trước. Này cũng là nguyên nhân Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư không đồng ý kiểm tra giới tính đám nhỏ.

    “Không sao cả, cho dù là thú nhân thì chúng ta cũng thực cao hứng. Chúng ta biết, bán thú nhân không phải nói có là có, cho dù không có thì cũng không thất vọng, dù sao có được ba thú nhân đã là ân huệ thiên đại đối với gia tộc Á Bá Lan chúng ta rồi.” Tạp Mễ Nhĩ biểu thị lý giải ý tứ của Nhan Tử Dạ, Bối Cơ cũng gật đầu đồng ý.

    Gia chủ Cái Nhĩ đứng ở bên cạnh cười tủm tỉm, cũng không nói xen vào.

    Đại đản là đứa nhỏ hoạt bát, bị An Nhĩ Tư ôm một chốc liền im lặng không được. Nó lắc trái lắc phải muốn nhảy xuống lăn đi chơi. An Nhĩ Tư chỉ đành đặt đại đản lên tấm thảm lông dê thật dày.

    Vừa được đặt xuống đất, đại đản liền bắt đầu lăn lộn, bất quá cũng không lăn đi xa, chỉ vòng qua vòng lại bên chân An Nhĩ Tư mà thôi, cũng may ở đó không có chân bàn chân ghế gì cả, đại đản chơi cũng thực vui vẻ.

    “Ai, cẩn thận.” Tạp Mễ Nhĩ lo lắng nói.

    Nhan Tử Dạ biết Tạp Mễ Nhĩ lo lắng cái gì, liền cười nói: “Mỗ ba, không sao đâu.”

    Tuy Nhan Tử Dạ nói vậy, trên đất cũng trải thảm nhưng Tạp Mễ Nhĩ vẫn có chút lo lắng nhìn chằm chằm đại đản, càng nhìn trong lòng lại càng ngứa, chỉ hận không thể lập tức chạy tới ôm chầm lấy đại đản, chính là đáng tiếc, ông hiểu rõ đó là chuyện không có khả năn, thế nên ông chỉ cố kiềm chế chính mình, chẳng qua vẫn nói với An Nhĩ Tư: “Đứa nhỏ này đúng là hoạt bát a.”

    Đột nhiên đại đản huých vào chân trái An Nhĩ Tư rồi nhẹ nhàng nhảy lên hai cái, phát ra âm thanh ‘cốp cốp’, nhị đản cùng tam đản trong tay An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ cùng rung lên, hai người không hẹn mà cùng đặt chúng xuống. Đại đản lập tức bổ nhào tới chỗ nhị đản, nhị đản liền lăn qua bên chân Nhan Tử Dạ, đập vào tam đản.

    Ba quả trứng cứ vậy bắt đầu trò chơi đụng nhau của mình.

    Gia chủ Cái Nhĩ đã nhìn quen, chỉ hiền lành nhìn chúng lăn tới lăn lui.

    Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ thì tim nảy lên thình thịch, An Nhĩ Tư mỉm cười nói: “Cha cùng mỗ ba không cần lo lắng, vỏ trứng của chúng rất cứng, ngay cả đá cũng có thể tông vỡ, chúng thường xuyên chơi đùa như vậy, không sao đâu.”

    “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Tạp Mễ Nhĩ vỗ ngực, cùng Bối Cơ thở phào một hơi.

    Quả thực không thể trách bọn họ ngạc nhiên tới vậy, bởi vì tỷ lệ sinh dục hiện giờ quá thấp, cộng thêm vỏ của các quả trứng do giống cái sinh ra đều rất yếu ớt, chỉ cần sơ sẩy một chút liền vỡ nát, có gia tộc nào không cẩn trọng từng li từng tí trong giai đoạn ấp trứng đâu chứ. Thế nên Tạp Mễ Nhĩ cùng Bối Cơ mới lo lắng như vậy.

    Chỉ là bọn họ thật không ngờ ba quả trứng Nhan Tử Dạ sinh ra lại cứng tới vậy, lúc nghe nói ngay cả đá cũng có thể tông vỡ, bọn họ liền kinh ngạc không thôi. Gia chủ Cái Nhĩ nhìn hai người họ phản ứng như vậy thì lén cười trộm trong lòng, này có gì mà kinh ngạc chứ, nếu bọn họ biết ba cục cưng hiện giờ đã có thể vận dụng dị năng thì không biết hai vị quốc vương quốc hậu này sẽ có biểu tình gì a!

    Gia chủ Cái Nhĩ thầm cảm thán, quả nhiên không hổ là chắt trai của ông. Gia chủ Cái Nhĩ đang đắc ý đã hoàn toàn quên rằng ba quả trứng này là cháu ruột của người ta a!

    ….

    Hoàn Chương 142.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [143] Hôn Lễ

    ******

    Sau khi Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ tới, Khắc Lỗ Tư của gia tộc Mã Khắc Tân cũng tới trước hôn lễ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một ngày. Nếu xét ra thì Nhan Tử Dạ cùng Mã Khắc Tân cũng không thể nói là thân thiết, dù sao hai người cũng chỉ gặp mặt vài lần mà thôi. Hơn nữa trước kia bởi vì Nhan Tử Dạ ngại phiền toái, không muốn dính líu tới gia tộc Mã Khắc Tân nên không tự mình liên hệ Khắc Lỗ Tư.

    Thế nhưng Khắc Lỗ Tư lại rất quan tâm Nhan Tử Dạ, chẳng những bảo Tân Địch tới mà còn phái hơn mười thú nhân cấp S của gia tộc tới bảo hộ Nhan Tử Dạ. Hơn nữa mỗi ngày còn thông qua Tân Địch hỏi thăm tình huống của Nhan Tử Dạ. Trước lúc cậu sinh sản còn đưa tới ba viên tinh hạch vô thuộc tính cấp S. Nhan Tử Dạ biết hết tất cả. Vị cữu cữu cùng huyết thống này đã làm hết những gì cần làm và không cần làm.

    Điều này cũng làm Nhan Tử Dạ thả lỏng. Đặc biệt là sau khi Nhan Tử Dạ sinh đứa nhỏ, Khắc Lỗ Tư cư nhiên còn công bố Nhan Tử Dạ là người thừa kế duy nhất của gia tộc Mã Khắc Tân. Người thừa kế duy nhất, này có nghĩa chỉ cần Nhan Tử Dạ không gặp chuyện ngoài ý muốn thì gia tộc Mã Khắc Tân sau này chính là của cậu.

    Lời này trước kia Khắc Lỗ Tư đã từng nói qua nhưng Nhan Tử Dạ chỉ nghĩ ông nói vậy thôi, thật không ngờ cư nhiên lại làm thật. Sau đó Nhan Tử Dạ đã bảo Tân Địch chuyển lời với Khắc Lỗ Tư, nói cho ông biết cậu không có chút hứng thú nào với gia tộc Mã Khắc Tân.

    Thế nhưng Khắc Lỗ Tư lại nói, vô luận Nhan Tử Dạ có chịu nhận hay không, gia tộc Mã Khắc Tân đều thuộc về cậu, cho dù Nhan Tử Dạ không chịu tiếp nhận thì sau này cũng do hậu đại của cậu kế thừa.

    Khắc Lỗ Tư đã quyết giao gia tộc Mã Khắc Tân cho Nhan Tử Dạ, với địa vị đệ nhất gia tộc của gia tộc Mã Khắc Tân ở Cáp Mỗ Lôi Đức đế quốc, Nhan Tử Dạ căn bản không cần dựa vào gia tộc Á Bá Lan đế quốc hay thân phận bán thú nhân. Bởi vì giống cái của gia tộc Mã Khắc Tân tuy kém hơn bán thú nhân nhưng năng lực sinh dục vẫn rất cao.

    Thế nên Khắc Lỗ Tư muốn giao gia tộc Mã Khắc Tân cho Nhan Tử Dạ, ngoại trừ bồi thường thì quả thực không có chút tư tâm nào cả. Điều này Nhan Tử Dạ cũng hiểu rõ. Cũng chính vì hiểu rõ nên cậu mới mềm lòng, chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của người cữu cữu Khắc Lỗ Tư này.

    Mái tóc lam sắc tuy không rực rỡ sáng lòe như An Nhĩ Tư nhưng lại càng phụ trợ cho khí chất lạnh như băng của Khắc Lỗ Tư. Nếu nói Áo Đức Kỳ là lạnh lùng đạm mạc thì Khắc Lỗ Tư chính là một tảng băng di động, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ có thể bị đông cứng ngay. Thế nhưng bởi vì diện mạo Khắc Lỗ Tư khá tuấn mỹ nên cho dù là tảng băng thì cũng là một tảng băng đầy sức hút.

    Đối với ba quả trứng, Khắc Lỗ Tư cũng thực yêu thích, chính là bởi vì tính cách vốn có nên chỉ ở xa xa liếc nhìn chứ không tới gần. Có lẽ ông sợ hàn khí tỏa ra từ người mình đông lạnh chúng.

    Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã tới ngày hôn lễ của hai người.

    Hôn lễ của An Nhĩ Tư gia tộc Cái Nhĩ cùng Nhan Tử Dạ gia tộc Mã Khắc Tân xa hoa khỏi phải bàn, chẳng những mời gia tộc thượng lưu của đế quốc Ni Lạp Nhĩ, người của các gia tộc trên các tinh cầu khác cũng lần lượt tới nơi.

    Đúng vậy, Nhan Tử Dạ hiện giờ đã thoát ly quan hệ với Nhan gia, mà gia chủ Mã Khắc Tân đã lên tiếng biểu thị Nhan Tử Dạ là cháu trai của mình, đồng thời cũng chính là người thừa kế gia tộc Mã Khắc Tân. Tin tức này kỳ thực có rất nhiều người biết, chẳng qua thật không ngờ gia chủ Mã Khắc Tân cư nhiên lại trực tiếp thừa nhận thân phận người thừa kế của Nhan Tử Dạ.

    Tin tức này vừa được công bố đã làm rất nhiều gia tộc kinh ngạc. Tổng kết lại thì ba đứa nhỏ của Nhan Tử Dạ vừa vặn có thể trở thành người thừa kế của ba đại gia tộc. Này quả thực lợi hại a, thân là mỗ ba của chúng, sau này Nhan Tử Dạ hoàn toàn có thể đi ngang ở tinh tế. Sau khi chú ý tới phương diện này, đám người có ý đồ với đứa nhỏ của Nhan Tử Dạ lại càng nhiệt tình hơn.

    “Nghe nói quốc vương cùng quốc hậu đế quốc Á Bá Lan đã tới rồi, kia chuyện An Nhĩ Tư là vương tử Á Bá Lan là thật rồi a.”

    “Eo, tin này đã qua lâu rồi, giờ ông mới biết à. Nhan Tử Dạ mới lợi hại kìa, vừa mới thoát ly khỏi Nhan gia, gia tộc Mã Khắc Tân đã công bố quyền thừa kế dòng chính. Ông trời của tôi ơi, gia tộc Mã Khắc Tân chính là đệ nhất gia tộc của đế quốc Cáp Mỗ Lôi Đức a, so với gia tộc Cái Nhĩ còn lợi hại hơn. Nghe nói gia chủ đương nhiệm của gia tộc Mã Khắc Tân còn là thú nhân cấp SS, chỗ dựa này của Nhan Tử Dạ vô cùng vững chắc a.”

    “Gia tộc Mã Khắc Tân lợi hại thế nào cũng không bằng đế quốc Á Bá Lan đi? Sao ông lại nói Nhan Tử Dạ lợi hại hơn cả An Nhĩ Tư a?”

    “Ông ngốc à, Nhan Tử Dạ hiện giờ là vương tử phi của đế quốc Á Bá Lan, lại còn là bán thú nhân duy nhất của tinh tế. Chỉ cần cậu ta muốn rời đi, cho dù là quốc vương cùng quốc hậu Á Bá Lan cũng không ngăn được, người ta là nhất sinh tựu thị tam, cho dù là Á Bá Lan đế quốc thì vẫn phải nâng nê, An Nhĩ Tư thì không cần phải nói, tôi nghe nói Nhan Tử Dạ nói gì là nghe nấy thôi.”

    “Nói cũng đúng, nếu để tôi có được bầu bạn là bán thú nhân thì tôi cũng sủng thế thôi, cho dù em muốn sao trên trời tôi cũng hái xuống.”

    “Cũng không biết trong ba đứa nhỏ có bán thú nhân hay không, nếu thực sự có, các đại gia tộc sẽ tranh giành tới nứt đầu a.”

    “Náo nhiệt chỉ mới bắt đầu thôi.”

    Lúc hôn lễ diễn ra không có bất luận kẻ nào dám nhảy ra quấy rối, trừ phi đầu óc kẻ đó bị teo lại hoặc muốn chết. Toàn bộ người hầu trong hôn lễ đều được An Nhĩ Tư đổi thành thú nhân cấp S, mấy chục thú nhân cấp S có thể diệt trừ đám người có ý tưởng xấu trước khi chúng kịp hành động. An Nhĩ Tư đã đáp ứng sẽ cho Nhan Tử Dạ một hôn lễ không có chút ngoài ý muốn nào, anh nhất định phải làm được. Hơn nữa còn làm tới mức hoàn mỹ nhất.

    Hôn lễ tiến hành thuận lợi, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử trước mặt gia chủ Cái Nhĩ và mọi người đeo nhẫn cho nhau, được mọi người chúc phúc.

    Hôn lễ lần này người Nhan gia không tới tham gia, chính là tặng không ít quà. Trong tiệc đính hôn trước đó không mời mà tới, lại còn quấy rối rồi bị hung hăng thu thập, đám Nhan gia kia đương nhiên nhớ rất rõ. Bọn họ không dám tới, cũng không có mặt mũi tới.

    Mà vương thất Ni Lạp Nhĩ đế quốc trước giờ không tham gia yến hội của bất cứ gia tộc nào để duy trì hình tượng công chính. Thế nhưng lần này bất đồng, quốc vương cùng quốc hậu của đế quốc Á Bá Lan cũng tới, tuy che giấu thân phận nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Thế nên quốc vương đế quốc Ni Lạp Nhĩ cũng chỉ có thể dẫn quốc hậu của mình tới tham gia hôn lễ của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

    Đương nhiên, quốc vương Ni Lạp Nhĩ có mục đích của mình, gần nhất việc kinh doanh của vương thất liên tiếp gặp rắc rối, thế nhưng vô luận quốc vương điều tra thế nào cũng không tra ra kẻ đứng sau. Tổn thất thảm trọng, quốc khố của vương thất Ni Lạp Nhĩ đã sắp cạn kiệt, cho dù nhận được lợi ích từ Nhan gia cũng không bù đắp nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị nhóm trưởng lão vương thất phát hiện.

    Hiện giờ ngoại trừ Nhan gia, vương thất chưa từng hợp tác với ba đại gia tộc, mà ba đại gia tộc cũng biểu lộ rõ thái độ không muốn dính líu tới hoàn thất. Cho nên quốc vương cùng quốc hậu Ni Lạp Nhĩ căn bản không thể kiếm lợi từ ba đại gia tộc.

    Cuối cùng không còn các nào khá, quốc vương Ni Lạp Nhĩ mới hi vọng thông qua hôn lễ này tạo quan hệ với Bối Cơ, sau đó được đế quốc Á Bá Lan trợ giúp.

    Chính là đáng tiếc, Bối Cơ căn bản không để ý tới quốc vương Ni Lạp Nhĩ có ẩn ý muốn hợp tác. Đừng nói đùa a, thu thập vương thất Ni Nạp Nhĩ đế quốc vốn chính là ý tứ của An Nhĩ Tư. Bối Cơ cũng xuất lực không ít, hiện giờ sao có thể vươn tay trợ giúp a.

    Thế nên cuối cùng, quốc vương Ni Lạp Nhĩ chỉ đành tay không ra về.

    Buổi tối, sau khi hôn lễ kết thúc, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ kiểm kê quà cáp do các gia tộc đưa tới. Bởi vì đồ do các đại gia tộc đưa tới đều rất hi hữu trân quý, Nhan Tử Dạ liền thích thú lôi kéo An Nhĩ Tư mở ra xem.

    Trong đó quà của Áo Đức Kỳ làm Nhan Tử Dạ chú ý nhất, bởi vì anh đưa tới không chỉ một mà tới hơn mười phần.

    “Kỳ quái, tuy anh cùng Áo Đức Kỳ là bạn tốt nhưng hình như đưa quà hơi nhiều rồi đi?” Nhan Tử Dạ mở thử một hộp, phát hiện bên trong cư nhiên là hai viên tinh hạch vô thuộc tính cấp S, lại mở tiếp một hộp, là vài gốc thực vật quý hiếm, những chiếc hộp khác cũng là những thứ Nhan Tử Dạ cần hoặc thích.

    “Này, sao Áo Đức Kỳ lại tặng nhiều thứ quý như vậy, hơn nữa còn là dựa theo yêu thích của tôi, sao lại thế này?” Nhan Tử Dạ không nghĩ Áo Đức Kỳ tặng nhiều quà để lấy lòng mình vì muốn kết hôn với đứa con bán thú nhân không biết có hay không của mình, Áo Đức Kỳ không phải người như vậy. Thế nên cậu chỉ đành tìm kiếm đáp án từ chỗ An Nhĩ Tư.

    “Đây là sính lễ.” An Nhĩ Tư cầm một gốc cà chua từ trong hộp ra, cười mà không cười nhìn Nhan Tử Dạ.

    “Sính lễ?” Nhan Tử Dạ ngây ngốc nhìn An Nhĩ Tư: “Sính lễ gì?” Không lẽ Áo Đức Kỳ thực sự muốn kết hôn với con cậu?

    Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư cười nói: “Không phải sính lễ của con chúng ta, là sính lễ của Nhan Tiểu Thứ.”

    “Cái gì?” Nhan Tử Dạ trợn to mắt, chấn động tới cứng lưỡi: “Sính lễ của Tiểu Thứ? Áo Đức Kỳ đã biết Tiểu Thứ có thể biến thành hình người à? Từ từ…” Nhan Tử Dạ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, đột nhiên, cậu nghĩ tới ý nghĩa của hai từ sính lễ.

    “Áo Đức Kỳ thích… thích Tiểu Thứ?” Nhan Tử Dạ há to miệng, khó tin nhìn An Nhĩ Tư.

    An Nhĩ Tư gật đầu đáp: “Đúng vậy, thế nên hôm nay mới đưa sính lễ qua, Tiểu Dạ thấy thế nào?”

    “Còn có thể thế nào? Không được, để tôi chậm rãi suy nghĩ đã.” Nhan Tử Dạ ôm trán cố ngẫm nghĩ. Ngẫm lại thái độ quan tâm của Áo Đức Kỳ đối với Tiểu Thứ khi còn là thú hình, thêm chuyện anh tự mình xuống bếp làm thức ăn. Hơn nữa Áo Đức Kỳ rõ ràng rất để ý tới Tiểu Thứ, Nhan Tử Dạ đột nhiên phát hiện ra một chuyện khó lường.

    Trời ạ, Áo Đức Kỳ cư nhiên thích thú thú luyến! Mà đối tượng lại là tiểu thứ cầu, một con tinh tế thú cấp thấp!

    Hoàn Chương 143.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [144] Áo Đức Kỳ Cùng Nhan Tiểu Thứ

    *****

    “An Nhĩ Tư, anh nói rõ ràng cho tôi, anh biết chuyện này từ khi nào hả?” Nhìn bộ dáng hiểu rõ của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ tức giận không thôi, chuyện lớn như vậy mà An Nhĩ Tư cư nhiên gạt cậu.

    “Việc này tôi cũng vừa mới biết thôi. Được rồi, đừng giận nữa, ngồi xuống, chậm rãi nói với em.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ ngồi xuống sô pha ở bên cạnh, sau đó nắm tay cậu nói: “Trước đó không lâu không phải Áo Đức Kỳ bị gia tộc phái đi hoàn thành nhiệm vụ lịch lãm à? Trên đường cậu ta gặp phải một con tinh tế thú cấp S trung cấp, với thực lực cấp S sơ cấp của Áo Đức Kỳ thì hiển nhiên không đánh lại, cuối cùng là Tiểu Thứ cứu cậu ta, cũng vì thế nó mới bại lộ thân phận. Em cũng biết Áo Đức Kỳ vốn đã rất yêu thích Tiểu Thứ, giờ lại biết Tiểu Thứ có thể hóa thành nhân hình, thường xuyên ở chung liền nảy sinh tình cảm. Áo Đức Kỳ là ai em cũng biết rồi, việc này cậu ta có nói với tôi, khi ấy tôi cứ tưởng cậu ta nói đùa, thật không ngờ cư nhiên đưa sính lễ qua.”

    “Thực quá đáng mà, sao anh không nói việc này cho tôi biết?” Nhan Tử Dạ trừng mắt.

    An Nhĩ Tư ngượng ngùng cười nói: “Đoạn thời gian đó không phải em đang đột phá à? Tôi không muốn em bị phân tâm. Vốn nghĩ sau đó sẽ nói, kết quả chúng ta lại bận bịu chuyện hôn sự nên liền quên mất. Thật không ngờ Áo Đức Kỳ hành động nhanh như vậy.”

    “Tôi thấy anh rõ ràng là cố ý, đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ cái gì.” Đối với suy nghĩ của bầu bạn, kỳ thực Nhan Tử Dạ biết rất rõ, chẳng qua cậu không vạch trần mà thôi. Hiện giờ cư nhiên lại giấu cậu chuyện quan trọng như vậy, Nhan Tử Dạ quả thực có chút tức giận.

    “An Nhĩ Tư, tật hay ghen này anh nên sửa đi. Tiểu Thứ là khế ước thú của tôi, hiện giờ có thể biến hóa, liền giống như thân nhân của tôi vậy. Tôi làm chủ nhân, chuyện của nó tôi phải biết, cũng phải giúp nó xem xét.” Nhan Tiểu Thứ mới vừa biến hóa vẫn còn rất đơn thuần, tuy Nhan Tử Dạ có chút hiểu biết về Áo Đức Kỳ nhưng vẫn lo lắng. Không ừ hử tiếng nào đã phải giao Tiểu Thứ cho Áo Đức Kỳ, sao Nhan Tử Dạ yên tâm được. Hơn nữa hai bọn họ cũng không thích hợp ở bên nhau.

    An Nhĩ Tư biết lần này mình thực sự có chút quá phận, liền ôm Nhan Tử Dạ cười làm lành: “Tiểu Dạ, tôi biết sai rồi, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không tái phạm, tha thứ cho tôi được không?”

    Nhìn gương mặt hoàn mỹ của An Nhĩ Tư lộ ta nụ cười lấy lòng, thái độ cũng thực thành khẩn, Nhan Tử Dạ cũng hết giận hơn phân nửa: “Quên đi, chuyện đã xảy ra có nói gì cũng không có tác dụng. Ngày mai lập tức bảo Áo Đức Kỳ dẫn Tiểu Thứ về đây, tôi phải hỏi rõ ràng. An Nhĩ Tư, tôi nói cho anh biết, việc này anh đừng hòng nhúng tay vào. Nếu còn có lần sau thì anh đừng móng tôi tha thứ.” Nhan Tử Dạ lườm An Nhĩ Tư, nếu không nghiêm khắc một chút, lần sau nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn, trước kia là Nhan Tử Dạ lười quản, hiện giờ bởi vì liên quan tới Tiểu Thứ nên cậu nhất định phải ngăn cản.

    Biết lần này Nhan Tử Dạ thật sự tức giận, An Nhĩ Tư cũng có chút không yên, thấy cậu chịu tha thứ thì thở phào một hơi, sau đó cam đoan nói: “Tiểu Dạ yên tâm, thực sự chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không. Có chuyện gì tôi sẽ nói với em đầu tiên. Giờ tôi lập tức bảo Áo Đức Kỳ ngày mai dẫn Tiểu Thứ về, đến khi đó, em muốn thẩm vấn Áo Đức Kỳ thế nào cũng được, tôi ở bên cạnh giúp em.”

    Nói xong, An Nhĩ Tư lập tức gọi qua số Áo Đức Kỳ, nói rõ mọi chuyện, Áo Đức Kỳ cũng thực sảng khoái, tựa hồ đã sớm đoán được. Mà cũng đúng, dám dụ con nhà người ta đi, bị gọi tới thẩm vấn cũng là lẽ đương nhiên.

    Thế nên sáng sớm hôm sau, Áo Đức Kỳ liền dẫn Nhan Tiểu Thứ tới Cái Nhĩ gia.

    Hôm qua ngủ khá muộn nên sáng nay Nhan Tử Dạ dậy trễ, đương nhiên bởi vì là đêm tân hôn nên dậy trễ một chút cũng có thể hiểu được. Nhìn ánh mắt ái muội của mọi người nhìn mình, Nhan Tử Dạ có chút bất đắc dĩ. Nhan Tử Dạ biểu thị đêm qua cậu cùng An Nhĩ Tư chỉ ngủ đơn thuần mà thôi. Bận bịu suốt cả ngày, lại thêm một tiếng xem quà, nào còn tinh lực gì kia nữa. Đương nhiên này chỉ là suy nghĩ của Nhan Tử Dạ thôi, An Nhĩ Tư thì tinh lực dư thừa.

    Để Áo Đức Kỳ chờ hơn một tiếng, Nhan Tử Dạ không hề cảm thấy ngượng ngùng, Áo Đức Kỳ cũng hiểu này là Nhan Tử Dạ muốn ra oai phủ đầu, vì thế cũng thực tình nguyện.

    Khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Tử Dạ, Tiểu Thứ vốn đang nằm trên đùi Áo Đức Kỳ trực tiếp đạp hai chân bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ. Hai tay Áo Đức Kỳ vươn lên giữa không trung, nhìn thấy Tiểu Thứ nhảy vào lòng Nhan Tử Dạ thì thu trở về.

    “Nhóc con, đã trở lại rồi à?” Nhan Tử Dạ dùng một tay nâng Tiểu Thứ, tay kia điểm điểm mũi nó, dùng giọng điệu quở trách nói. Mới đầu còn đòi về, thế mà chỉ mới đi vài ngày đã không có chút tin tức nào. Lúc đầu Nhan Tử Dạ còn tưởng Tiểu Thứ đã quen với cuộc sống bên Áo Đức Kỳ, giờ ngẫm lại thì quen gì mà quen, thực sự là muốn định cư ở đó luôn a.

    Bởi vì Nhan Tử Dạ bảo người hầu rời đi hết nên hiện giờ chỉ có An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh, Tiểu Thứ cũng không cố kỵ, nó dùng hai móng vuốt bé xíu nắm lấy ngón tay Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, ta rất nhớ người, người đừng tức giận. Trước đó ta muốn trở về thăm người, chính là Áo Đức Kỳ nói người phải kết hôn, không rảnh. Hôm qua ta còn gọi người mà người không để ý tới ta a.”

    “Xem bộ dáng ủy khuất của mi kìa. Hôm qua nhiều người như vậy, ta không có khả năng nói chuyện với mi đi? Hôm qua Áo Đức Kỳ kỳ thực có mang Tiểu Thứ tới, chẳng qua trường hợp khi ấy không thích hợp lắm, rất nhiều người quan sát bọn họ a!

    “Được rồi, không nói mấy chuyện này, giờ nói chính sự, nói xem mi cùng Áo Đức Kỳ là chuyện gì. Không phải ta đã bảo mi không thể để người ta biết thân phận thật sao? Mi quên rồi à?” Nhan Tử Dạ thu hồi biểu tình tươi cười, nghiêm túc hỏi: “Mi cùng Áo Đức Kỳ rốt cuộc là sao?”

    “Chủ nhân, ta không quên, ta…” Tiểu Thứ chọt chọt hai móng vuốt, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Việc này vốn là lỗi của nó, trước lúc tới chỗ Áo Đức Kỳ, chủ nhân vẫn luôn dặn dò không được để lộ thân phạn, thế nhưng tình huống lúc đó thực sự rất nguy hiểm, nó không muốn Áo Đức Kỳ xảy ra chuyện, thế nên mới nhịn không được biến thân.

    “Đều là lỗi của tôi.” Áo Đức Kỳ không muốn thấy Tiểu Thứ khó xử, thế nên giành nói: “Khi ấy là vì cứu tôi nên Tiểu Thứ mới bại lộ. Bất quá cậu yên tâm, trừ bỏ tôi thì không còn ai khác ở đó nên không ai biết thân phận của Tiểu Thứ. Con tinh tế thú kia cũng đã bị tôi giết.” Nhớ lại con tinh tế thú cấp S kia, Áo Đức Kỳ chẳng những không tức giận, ngược lại còn muốn cám ơn nó. Nếu không phải nhờ nó, anh không có khả năng cùng Tiểu Thứ ở bên nhau.

    Áo Đức Kỳ nói tiếp: “Về phần tình cảm thì cũng là lỗi của tôi, là tôi lừa em ấy. Muốn trách thì cứ trách tôi, không liên quan Tiểu Thứ.”

    Hiếm thấy Áo Đức Kỳ lãnh đạm mở miệng nói một đoạn dài như vậy.

    Con ngươi bé xíu của Tiểu Thứ cảm động nhìn về phía Áo Đức Kỳ, Áo Đức Kỳ cư nhiên ôm hết trách nhiệm vào mình. Thế nhưng Tiểu Thứ sao có thể để Áo Đức Kỳ một mình nhận hết, nó lập tức bấu lấy tay Nhan Tử Dạ: “Không, không phải như vậy. Chủ nhân, là lỗi của ta, là ta không nghe lời chủ nhân, người trừng trách Áo Đức Kỳ, chủ nhân có giận thì cứ giận ta đi.”

    Áo Đức Kỳ: “Là tôi.”

    Nhan Tiểu Thứ: “Là ta, đều là ta.”

    Áo Đức Kỳ: “Là tôi.”

    Nhan Tiểu Thứ: “Đều là ta.”

    “Được rồi, hai người đừng có giành qua giành lại trước mặt tôi. Việc này rốt cuộc thế nào, An Nhĩ Tư đã nói rồi.” Nhan Tử Dạ bình tĩnh nhìn Tiểu Thứ trong tay, sau đó nhìn về phía Áo Đức Kỳ, giọng điệu có chút thâm trầm: “Áo Đức kỳ, tôi nói thật với anh, tôi không đồng ý chuyện anh cùng Tiểu Thứ ở bên nhau, anh chết tâm đi.”

    An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn Áo Đức Kỳ, việc này Nhan Tử Dạ không hi vọng anh nhúng tay, thế nên An Nhĩ Tư chỉ ngồi xem kịch vui. Hiếm khi thấy Áo Đức Kỳ để ý một người như vậy, An Nhĩ Tư cũng muốn xem xem Áo Đức Kỳ làm thế nào thuyết phục Nhan Tử Dạ.

    Áo Đức Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì?”

    “Bởi vì anh cùng Tiểu Thứ không thích hợp.”

    “Chỗ nào không thích hợp?”

    “Chỗ nào cũng không không thích hợp.”

    Lần này Áo Đức Kỳ đen mặt, Tiểu Thứ cũng ỉu xìu.

    “Cho tôi lý do.” Bất quá đối với Áo Đức Kỳ mà nói, cho dù lý do của Nhan Tử Dạ có đầy đủ thế nào thì anh cũng sẽ làm cho cậu không thể nói được nữa.

    “Chủ nhân, vì cái gì?” Ánh mắt Tiểu Thứ ầng ật nước nhìn Nhan Tử Dạ, tựa hồ cũng không hiểu vì sao Nhan Tử Dạ không đồng ý để mình cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ. Không biết nghĩ tới gì đó, Tiểu Thứ căn răng, hồng quang trên người chợt lóe, biến về hình người rồi quỳ xuống trước mặt Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, ta muốn cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ, ta thích Áo Đức Kỳ.”

    “Tiểu Thứ….” Gương mặt không chút biểu cảm của Áo Đức Kỳ lộ rõ kinh ngạc, đứng dậy, vừa định đỡ Tiểu Thứ dậy thì lại bị đối phương giãy ra.

    “Áo Đức Kỳ, anh đừng quản ta, ta phải tự mình nói với chủ nhân.” Biểu tình Tiểu Thứ thực kiên quyết, mới đầu tiếp xúc với xã hội thú nhân cùng giống cái, cái gì nó cũng không hiểu. Thế nhưng khoảng thời gian đi theo bên cạnh Áo Đức Kỳ, nó đã học được rất nhiều, cũng làm nó hiểu được, chuyện mình phải đảm đương thì tuyệt đối không thể trốn tránh.

    “Chủ nhân, ta biết người giận ta ở cùng một chỗ với Áo Đức Kỳ. Mới đầu ta quả thực không biết cái gì là thích, thế nhưng sau khi ở bên Áo Đức Kỳ, ta đã biết. Anh ấy rất tốt với ta, biết ta thích cái gì, không thích cái gì, đồng dạng ta cũng biết anh thích hay không thích cái gì. Anh bảo hộ ta, đồng thời ta cũng bảo hộ anh ấy. Mỗi ngày được ở bên anh, ta cảm thấy thực vui vẻ, thực hạnh phúc. Trước kia ta chưa từng cảm nhận được điều này. Nếu rời khỏi Áo Đức Kỳ, ta không biết sau này anh ấy thế nào, nhưng ta biết mình sẽ đau lòng chết mất. Bởi vì khi biết chủ nhân không đồng ý chúng ta ở bên nhau, tim ta đã bắt đầu đau đớn. Chủ nhân, chẳng lẽ người muốn thấy Tiểu Thứ đau lòng mà chết sao?” Đôi mắt to tròn đen kịt của Tiểu Thứ đã ầng ật nước, gương mặt mũm mĩm vẫn còn nét trẻ con đáng thương hề hề nhìn Nhan Tử Dạ.

    Đáng yêu quá a! Này là cảm giác đầu tiên của Nhan Tử Dạ, tiếp đó hai tay tự động niết niết gò má trắng noãn của Nhan Tiểu Thứ, trầm tĩnh nói: “Tiểu Thứ, đau lòng sẽ không chết, tan nát cõi lòng mới chết được a!” Ân, cảm giác thực không tồi.

    Hoàn Chương 144.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết