Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 145-147

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    2
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [145] Khế Ước Chủ Phó

    ******

    “Tan nát cõi lòng?” Nhan Tiểu Thứ chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn Nhan Tử Dạ.

    Lại nhìn Nhan Tử Dạ, sau khi nhéo đủ thì thái độ vẫn không chút thay đổi: “Đúng vậy, tan nát cõi lòng a. Tiểu Thứ, nếu mi vẫn còn là tinh tế thú, vô luận mi yêu ai ta cũng không ngăn cản, thế nhưng hiện giờ mi đã không còn là tinh tế thú, ta nghĩ Áo Đức Kỳ hẳn là không biết điều này.” Nhan Tử Dạ chuyển dời tầm mắt về phía Áo Đức Kỳ.

    “Không phải tinh tế thú? Vậy là gì?” Tuy Nhan Tiểu Thứ có thể biến thành người nhưng Áo Đức Kỳ vẫn luôn nghĩ là vì Tiểu Thứ đột biến gen, hoặc nên nói là gen tiến hóa. Dù sao thú nhân bọn họ cũng chính là từ thú tiến hóa thành, thế nhưng xem ra sự tình không đơn giản như vậy. Bởi vì trên người Nhan Tiểu Thứ cùng Nhan Tử Dạ tựa hồ có bí mật rất lớn.

    Nhan Tử Dạ khoanh tay trước ngực nhìn Áo Đức Kỳ, thản nhiên nói: “Yêu, là sinh vật so với thú nhân lại càng cường đại hơn, thiên phú càng lợi hại hơn. Chúng ta đồng dạng cũng từ động vật tiến hóa thành hình người, chẳng qua điểm bất đồng là chỉ cần chúng ta có đủ năng lượng thì có thể tiến hóa vô hạn. Cấp SS, SSS thậm chí là càng cao hơn nữa, chỉ cần có đủ năng lượng cùng thời gian, chúng ta có thể đạt tới độ cao đó. Mà thú nhân các người thì không thể. Tôi là yêu, Tiểu Thứ cũng là yêu.”

    “Vậy thì sao, tôi không để ý.” Áo Đức Kỳ nghĩ Nhan Tử Dạ muốn nói tới vấn đề bất đồng chủng tộc, mà vấn đề này trong mắt Áo Đức Kỳ căn bản không phải là vấn đề. Chỉ cần anh thích, anh không quan tâm Tiểu Thứ là chủng tộc gì.

    “Chủ nhân, ta cũng không để ý.” Nhan Tiểu Thứ thấy Áo Đức Kỳ tỏ thái độ thì cũng lập tức nói.

    Nhan Tử Dạ cười lạnh: “Áo Đức Kỳ, anh vẫn không hiểu được ý của tôi, yêu có thể tiến hóa vô hạn, đại biểu chúng ta có sinh mệnh vô hạn. Mà anh, cho dù đạt tới cấp SS thì cũng chỉ có thể sống mấy trăm năm hoặc một ngàn năm mà thôi. Về sau, chờ Tiểu Thứ quen với sự tồn tại của anh thì anh lại chết đi thì nó phải làm sao? Kết cục này chúng ta đã biết trước, thay vì để Tiểu Thứ tan nát cõi lòng, không bằng tôi để nó khổ sở một lúc.”

    Nhan Tiểu Thứ cùng Áo Đức Kỳ đều trợn to mắt, bọn họ không ngờ nguyên nhân Nhan Tử Dạ phản đối lại là vậy. Lúc cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ, Tiểu Thứ căn bản không nghĩ tới vấn đề này. Nó đã quên mình là yêu, quên rằng nếu tu vi tăng trưởng thì mình cũng sẽ có sinh mệnh vô hạn. Chủ nhân nói đúng, đến khi đó, tình cảm của bọn đã trở nên sâu đậm, mà Áo Đức Kỳ lại rời đi thì nó phải làm sao?

    Nhan Tiểu Thứ kỳ thật có thể tưởng tượng ra bộ dáng điên cuồng của mình khi dó, thế nhưng nó vẫn thực luyến tiếc, nó không nỡ rời khỏi Áo Đức Kỳ, cũng luyến tiếc Áo Đức Kỳ rời khỏi mình. Rõ ràng hai người đều thích đối phương, vì sao lại không thể ở cùng một chỗ?

    Gương mặt Áo Đức Kỳ phủ một tầng băng sương, nhìn Nhan Tiểu Thứ quỳ gối trước mặt Nhan Tử Dạ, nhìn hàng mày trên gương mặt non nớt của Nhan Tiểu Thứ nhíu lại. Ngay cả một cái nhíu mày của Tiểu Thứ thôi anh cũng cảm thấy đau lòng, nếu sau này anh già rồi mà Tiểu Thứ vẫn trẻ tuổi như vậy, mà Tiểu Thứ thì chỉ có thể nhìn anh chậm rãi già đi, chậm rãi chết đi, Tiểu Thứ sẽ thống khổ đến cỡ nào? Có khi nào sẽ đi theo anh? Hai người ở cùng một chỗ kết quả cuối cùng lại đầy thống khổ như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự phải rời khỏi Tiểu Thứ?

    Không, tuyệt đối không được, anh tuyệt đối sẽ không rời bỏ Tiểu Thứ, cũng tuyệt đối không để Tiểu Thứ rời khỏi anh. Anh đã tịch mịch lâu lắm rồi, vất vả lắm mới tìm được ánh mặt trời ấm áp, anh tuyệt đối không muốn mất đi. Thế nhưng anh thực sự có thể nhẫn tâm để Tiểu Thứ thống khổ sao?

    Áo Đức Kỳ do dự, anh lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà Nhan Tiểu Thứ cũng đồng dạng như vậy.

    Nhìn hai người khổ sở, kỳ thực bản thân Nhan Tử Dạ cũng chịu không nổi. Cậu không phải ác bà bà trong mấy bộ phim truyền hình, nếu không phải bất đắc dĩ sao cậu lại chia rẽ bọn họ. Chính là vấn đề thật sự nằm trước mắt, nếu không có được phương pháp giải quyết, Nhan Tử Dạ tình nguyện đảm đương vai ác nhân, quyết không để sau này cả hai phải thống khổ.

    Đừng nghĩ Nhan Tử Dạ quá cao thượng, sự thực thì cậu không phải người vĩ đại như vậy, cậu đã lười thành thói quen, nếu là người khác thì ngay cả liếc mắt cậu cũng không thèm. Lại càng miễn bàn tới chuyện quản tới. Thế nhưng Nhan Tiểu Thứ là khế ước thú của cậu, cũng theo bên cạnh cậu một đoạn thời gian, từ một tiểu thứ cầu đáng yêu tiến hóa thành thiếu niên tuấn mỹ. Nhan Tử Dạ giống như nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình trưởng thành, cậu không đành lòng nhìn nó thương tâm thống khổ.

    An Nhĩ Tư cầm lấy ấm nước trên bàn rót nước vào tách, dùng tay chạm thử tách nước, thấy độ ấm không sai biệt lắm mới đưa qua cho Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, nói nhiều như vậy hẳn khát nước rồi đi? Uống chút nước đi.”

    Nhan Tử Dạ thực tự nhiên nắm lấy tay An Nhĩ Tư hớp một ngụm, cũng không để ý tới màu sắc của nước trong tách. Nước vừa mới vào miệng, Nhan Tử Dạ liền phát hiện nước trong tách có vị ngọt, còn có mùi thơm ngát quen thuộc.

    “Mật?” Nhan Tử Dạ kinh ngạc nhìn qua An Nhĩ Tư: “Anh cư nhiên tìm được mật?” Trước đó cậu chẳng qua tùy tiện nói một câu mà thôi, thật không ngờ An Nhĩ Tư thật sự tìm ra.

    “Ừm.” An Nhĩ Tư cười nói: “Tìm được trong rừng rậm tinh tế thú, thế nào, chính là loại em thích à?”

    “Là vị tôi thích, hơn nữa còn rất thuần khiết. An Nhĩ Tư, cám ơn anh…” Nhan Tử Dạ cảm động nhìn An Nhĩ Tư, sau đó ôm lấy cổ ấn một nụ hôn lên mặt anh.

    “Chỉ cần em thích.” An Nhĩ Tư cũng không để ý tới ai hôn lên môi Nhan Tử Dạ. Vì loại mật này anh đã mất không ít công sức, bất quá may mắn cuối cùng cũng tìm được, tuy quá trình gian khổ nhưng thấy được nụ cười hạnh phúc đầy thỏa mãn của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư cảm thấy thực đáng giá.

    “Chờ đứa nhỏ phá xác rồi cũng để chúng nếm thử một chút. Khi đó có thể dùng mật làm kẹo, chúng nhất định sẽ rất thích, An Nhĩ Tư, anh thấy sao?” Nhan Tử Dạ hỏi.

    An Nhĩ Tư gật gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi mang về rất nhiều, mấy quả chanh của em không phải sắp chín à? Đến khi đó có thể làm trà chanh mật ong mà em thích.”

    “Ừm, còn có thể nướng thịt nữa.” Ngẫm tới thôi Nhan Tử Dạ liền nhịn không được nuốt nước miếng!

    Hai người hoàn toàn xem Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ là người trong suốt mà tú ân ái, dáng vẻ hạnh phúc kia quả thực muốn chọt mù mắt Áo Đức Kỳ. Thế nên Áo Đức Kỳ nhịn không được đánh gảy hai người: “Nhan Tử Dạ, cậu cũng là yêu.” Nhan Tử Dạ không phải cũng là yêu à? Dựa vào cái gì cậu ta có thể cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ, mà anh cùng Tiểu Thứ thì lại không thể?

    “Đúng vậy, tôi cũng là yêu.” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần đánh giá nhìn Áo Đức Kỳ: “Thế nhưng tôi có biện pháp có thể làm An Nhĩ Tư vĩnh viễn ở cùng tôi.”

    “Biện pháp gì?” Áo Đức Kỳ lập tức truy hỏi, Tiểu Thứ cũng dùng ánh mắt trông mong nhìn Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ không lập tức trả lời mà nắm lấy tay An Nhĩ Tư, vừa xoa xoa chiếc nhẫn kết hôn trên tay anh, vừa nghĩ ngợi gì đó.

    “Nhan Tử Dạ, rốt cuộc là biện pháp gì?” Áo Đức Kỳ vẫn luôn trầm ổn, thế nhưng lúc này ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có, anh nôn nóng muốn biết Nhan Tử Dạ rốt cuộc có cách nào để mình cùng Tiểu Thứ ở bên nhau hay không.

    “Chủ nhân, người mau nói đi a, ta cầu người.” Nhan Tiểu Thứ cũng sốt ruột, chân cũng bắt đầu tê dại. Áo Đức Kỳ phát hiện, muốn đỡ Tiểu Thứ dậy nhưng bị cự tuyệt: “Không cần lo cho ta, cứ để ta quỳ.”

    “Đứng lên.” Áo Đức Kỳ mím môi, không để ý Nhan Tiểu Thứ phản kháng, anh nhấc bổng Tiểu Thứ lên ôm vào lòng, sau đó để Tiểu Thứ ngồi lên sô pha.

    Vươn tay, Áo Đức Kỳ nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối Nhan Tiểu Thứ, thấy Tiểu Thứ khẽ nhíu mày rồi giãn ra, kéo ống quần lên xem thử, trừ bỏ hơi đỏ một chút thì căn bản không có vấn đề gì cả.

    Thế nhưng cho dù là vậy, Áo Đức Kỳ cũng thực đau lòng. Anh bắt đầu tự trách, cũng đều tại anh, nếu ban đầu kiên trì đỡ Tiểu Thứ dậy thì đầu gối Tiểu Thứ cũng không bị thương.

    Nhìn gương mặt lạnh lùng của Áo Đức Kỳ lộ ra biểu tình đau lòng hiếm thấy, trong mắt Nhan Tử Dạ xẹt lên một tia ám quang, xem ra Áo Đức Kỳ quả thực rất thích, à không, là yêu, Áo Đức Kỳ yêu Tiểu Thứ.

    An Nhĩ Tư ở bên cạnh nhìn Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ, bên môi lộ ra ý cười sâu xa.

    “Đau không?” Áo Đức Kỳ cúi đầu thổi thổi đầu gối Nhan Tiểu Thứ, gò má trắng nõn của Tiểu Thứ lập tức đỏ bừng, nó lắc đầu, thấp giọng nói: “Không đau.”

    Hiện giờ Nhan Tử Dạ thực muốn trợn trắng mắt, tình cảnh này thực sự quen mắt a, hai vị này cư nhiên ở trước mặt cậu cùng An Nhĩ Tư tú ân ái, chẳng lẽ không để tâm tới cảm thụ của bọn họ chút nào à? Bất quá Nhan Tử Dạ đã quên rằng vừa nãy mình cùng An Nhĩ Tư cũng hệt như vậy.

    Thật sự là nhìn không nổi nữa, Nhan Tử Dạ giả vờ ho khan vài tiếng để hấp dẫn sự chú ý của Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ, sau đó mới nói: “Hai người không phải muốn hỏi tôi có biện pháp nào à? Hiện giờ tôi liền nói cho hai người, biện pháp chỉ có một.”

    Áo Đức Kỳ nói: “Là gì?”

    Nhan Tử Dạ nghiêm túc nhìn Áo Đức Kỳ: “Chính là anh phải giống như Tiểu Thứ, nhận tôi làm chủ, tôi có thể dùng máu của mình biến đổi anh thành yêu. Bất quá anh phải hiểu rõ, bởi vì sức chiến đấu của anh vẫn chưa đạt tới cấp SS, nếu thực sự trở thành yêu thì một thân tu vi hiện giờ sẽ bị phế bỏ, anh phải bắt đầu lại một lần nữa. Có thể sẽ bị đánh quay về thú hình cũng không biết chừng.”

    Áo Đức Kỳ cùng Nhan Tiểu Thứ đều không ngờ biện pháp mà Nhan Tử Dạ nói là vậy, Nhan Tiểu Thứ lập tức túm lấy tay Áo Đức Kỳ, sốt ruột nói: “Áo Đức Kỳ, không cần.”

    Đáng tiếc, Áo Đức Kỳ vẫn luôn đáp ứng Nhan Tiểu Thứ nhưng lần này lại không tiếp nhận. Anh vươn tay sờ sờ gò má Nhan Tiểu Thứ, sau đó trên gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười thản nhiên, anh dùng âm thanh khàn khàn lại mang theo sự chân thành thâm tình nói: “Tiểu Thứ, chỉ cần có thể ở bên em, tôi nguyện ý.”

    “Không cần, Áo Đức Kỳ, không cần….” Nước mắt Nhan Tiểu Thứ dọc theo gò má không ngừng chảy xuống.

    Áo Đức Kỳ nhẹ nhàng lau nước mắt giúp Nhan Tiểu Thứ, ngay lúc Tiểu Thứ còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp xoay người, quỳ gối xuống trước mặt Nhan Tử Dạ, mạnh mẽ nói: “Tôi nguyện ý.”

    Nam nhi dưới gối có hoàng kim, từ khi chào đời Áo Đức Kỳ chưa từng quỳ trước mặt ai, cho dù là phụ mỗ của mình cũng vậy. Thế nhưng hôm nay, vì Nhan Tiểu Thứ, anh lại hướng Nhan Tử Dạ quỳ xuống. Hơn nữa còn làm ra quyết định tự giam cầm chính mình.

    “Anh suy nghĩ kĩ chưa?” Nhan Tử Dạ hỏi.

    “Rồi.” Áo Đức Kỳ không chút do dự đáp.

    “Tốt.” Nhan Tử Dạ đứng dậy, trong tay lóe sáng hồng quang, thú văn hình xà trên trán hiện liên, bàn tay đưa về phía Áo Đức Kỳ.

    Nhan Tiểu Thứ gào lớn: “Chủ nhân, không cần…” Nó muốn ngăn cản nhưng lại phát hiện bản thân không thể động đậy, mà bàn tay An Nhĩ Tư đang ngồi bên kia đang lóe sáng ánh sáng dị năng bàn bạc.

    “Không cần, không cần….” Nhan Tiểu Thứ liều mạng gào to, cũng liều mạng lắc đầu, âm thanh rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở. Thế nhưng Áo Đức Kỳ giống như không hề nghe thấy, vẫn quỳ gối trước mặt Nhan Tử Dạ, cúi đầu, nhắm mắt, chờ đợi bàn tay Nhan Tử Dạ hạ xuống.

    Mà hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ càng lúc càng lóe sáng, sau đó đột nhiên bộc phát mãnh liệt, cuối cùng chờ đến khi ánh sáng biến mất, trong tay Nhan Tử Dạ xuất hiện một viên huyết châu, đó là máu của cậu ngưng kết thành.

    Bàn tay Nhan Tử Dạ đặt trên đỉnh đầu Áo Đức Kỳ, viên huyết châu kia từ lòng bàn tay cậu di chuyển tới gần Áo Đức Kỳ. Mắt thấy huyết châu đã bay tới trước trán Áo Đức Kỳ, sắp dung nhập vào trong, Nhan Tiểu Thứ tuyệt vọng gào lên: “Không cần…”

    Hoàn Chương 145.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [146] Khảo Nghiệm

    ******

    Áo Đức Kỳ nhắm hai mắt lại chờ đợi khoảnh khắc nhận chủ, thế nhưng đợi khoảng nửa phút thì lại giống như không có bất cứ cảm giác gì cả. Chẳng lẽ vẫn chưa bắt đầu?

    Áo Đức Kỳ mở mắt ra thì thấy Nhan Tử Dạ vẫn đứng ở đó, thế nhưng huyết châu đã bay trở về tay cậu, tỏa ra hồng quang mê người.

    “Vì cái gì?” Áo Đức Kỳ nhìn Nhan Tử Dạ, nhàn nhạt hỏi. Vì cái gì vẫn chưa bắt đầu, không, đúng hơn là vì sao lại ngừng lại.

    Hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ chợt lóe thu hồi huyết châu vào trong cơ thể, sau đó nói với Áo Đức Kỳ: “Bỏ đi, chuyện anh cùng Tiểu Thứ ở bên nhau tôi sẽ không ngăn cản nữa, hai người muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.” Giọng điệu của Nhan Tử Dạ hệt như đã buông tha cho hai người.

    “Chủ nhân….” Tiểu Thứ Cầu phát hiện mình đã khôi phục tự do thì lập tức quỳ xuống bên cạnh Áo Đức Kỳ, ngẩng đầu cảm kích nói với Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, cám ơn người.” Thật tốt quá, nếu vậy thì Áo Đức Kỳ không cần mất đi tu vi hiện giờ.

    “Không được.” Áo Đức Kỳ lạnh lùng nói: “Nhan Tử Dạ, hôm nay tôi nhất định phải nhận cậu làm chủ.”

    “Áo Đức Kỳ…” Nhan Tiểu Thứ nhìn Áo Đức Kỳ, muốn nói lại thôi.

    “Tiểu Thứ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em, bất luận phải trả cái giá thế nào, tôi cũng nguyện ý.” Áo Đức Kỳ đưa tay xoa xoa gò má Nhan Tiểu Thứ, khóe môi lãnh ngạnh cong lên thành một nụ cười có thể hòa tan cả dòng sông băng: “Nếu Tiểu Thứ đã nhận Nhan Tử Dạ làm chủ, tôi cũng nguyện ý, như vậy chúng ta không phải lại càng xứng đôi hơn à?”

    “Ai nói tôi muốn ký khế ước thú với anh.” Nhan Tử Dạ khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn Áo Đức Kỳ.

    Áo Đức Kỳ chuyển dời lực chú ý từ Tiểu Thứ qua người Nhan Tử Dạ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

    Trong mắt Nhan Tử Dạ ẩn chứa ý cười: “Muốn ký khế ước chủ phó với tôi phải có thiên phú tu yêu, mà Áo Đức Kỳ anh là thú nhân thuần khiết, tôi không nhìn thấy thiên phú tu yêu ở anh. Thế nên, cho dù tôi và anh ký khế ước chủ phó thì anh cũng không thể trở thành yêu.”

    Không thể biến thành yêu? Vậy nghĩa là không thể vĩnh viễn cùng Tiểu Thứ ở cùng một chỗ, như vậy sao được. Áo Đức Kỳ lập tức từ mặt đất bật dậy, truy hỏi: “Kia phải làm sao mới có thể biến thành yêu?” Chỉ có thể biến thành cái gọi là yêu mới có thể ở bên Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

    “Ai nói chỉ có biến thành yêu mới có được sinh mệnh vô tận?” Nhan Tử Dạ mỉm cười thản nhiên nói: “Áo Đức Kỳ, An Nhĩ Tư cũng không biến thành yêu, anh ta vẫn là thú nhân như trước.”

    Áo Đức Kỳ sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Nói trọng điểm.”

    “Áo Đức Kỳ, từ khi nào anh trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy.” Nhan Tử Dạ trêu chọc nói: “Nói thật với anh, vừa nãy chỉ là khảo nghiệm mà thôi, chúc mừng, anh đã thông qua.”

    An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười tao nhã như ngọc, đứng dậy đi tới trước mặt Áo Đức Kỳ nói: “Chúc mừng, Áo Đức Kỳ.”

    “Khảo nghiệm? Chủ nhân, khảo nghiệm cái gì cơ?” Nhan Tiểu Thứ ngây ngốc, căn bản không phản ứng kịp.

    “Chính là khảo nghiệm.” Nhan Tử Dạ đưa tay gõ đầu Nhan Tiểu Thứ: “Bộ dáng khóc lóc của mi vừa nãy thực xấu muốn chết. Mi nghĩ ta muốn chia rẽ mi cùng Áo Đức Kỳ thật à? Ta là người lòng dạ hiểm độc như vậy sao? Đứng lên, hở ra là quỳ, ta còn chưa có chết đâu!”

    Nhan Tiểu Thứ sờ sờ đầu, lập tức từ mặt đất đứng dậy, túm lấy tay Nhan Tử Dạ ngây ngô hưng phấn nói: “Chủ nhân, cám ơn người, người thực tốt quá.”

    Kết quả, An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt của hai người, ánh mắt đồng thời lóe sáng quang mang. Sau khi liếc mắt nhìn đối phương thì cùng chịu đựng.

    “Tốt lắm, đừng nháo nữa. Nói chính sự.” Nhan Tử Dạ từ trong tay Nhan Tiểu Thứ rút tay mình lại, nếu tiếp tục như vậy cậu sợ mình sẽ bị hàn khí trên người Áo Đức Kỳ trực tiếp đông thành băng, đương nhiên, áp suất trên người An Nhĩ Tư cũng không ngừng giảm xuống.

    “Đúng vậy, nói chính sự, ngồi xuống hết đi.” An Nhĩ Tư thực tự nhiên ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, sau đó lén lút kéo cậu ngồi xuống sô pha. Áo Đức Kỳ cũng kéo tay Nhan Tiểu Thứ, ngồi xuống đối diện.

    An Nhĩ Tư nói: “Áo Đức Kỳ, cậu có từng nghe nói tới chuyện bản đồ thần bí không?”

    “Bản đồ thần bí? Ý cậu là truyền thuyết bản đồ thần bí có thể làm thú nhân đột phá cấp SSS?” Chuyện này Áo Đức Kỳ từng nghe nói qua, không riêng gì Áo Đức Kỳ, rất nhiều dòng chính của các đại gia tộc biết tới. Chính là chưa có ai chân chính thấy qua nên không có mấy người tin tưởng đó là thật.

    Vì sao An Nhĩ Tư lại đột nhiên nhắc tới chuyện này? Nhớ lại khảo nghiệm mà Nhan Tử Dạ nói vừa nãy, đột nhiên hai nắm tay Áo Đức Kỳ siết chặt, ánh mắt trở nên sắc bén: “An Nhĩ Tư, hai người tìm được bản đồ kia rồi?”

    “Đúng vậy, bản đồ nằm trong tay chúng ta, qua một đoạn thời gian nữa chúng ta sẽ đi tìm vị trí được đánh dấu. Bảo tàng trong bản đồ kia có thứ gì đó có thể giúp thú nhân tiến vào cấp SSS, thậm chí là càng cao hơn nữa. Tôi cảm thấy khá hứng thú, muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì mà lợi hại đến vậy.” Này chẳng những là vì An Nhĩ Tư, đồng dạng, Nhan Tử Dạ cũng rất tò mò về nó.

    Nghe xong, Áo Đức Kỳ đã hiểu được ý tứ của hai người, chỉ cần tìm được thứ trong truyền thuyết kia, anh có thể đột phá trở thành thú nhân cấp SSS, thậm chí là càng mạnh hơn nữa. Như vậy, anh có thể vĩnh viễn ở cùng Tiểu Thứ. Nhưng rất nhanh Áo Đức Kỳ đã nhận ra một vấn đề, anh mím môi hỏi: “Kia nếu truyền thuyết đó không tồn tại thì sao?”

    Đúng vậy, nếu thứ kia không tồn tại mà anh lại không thể trở thành yêu thì phải làm sao?

    “Không tồn tại? Cho dù không tồn tại thì cũng không có vấn đề gì cả, đến khi đó, nếu thực sự không có cách nào, tôi sẽ đưa yêu đan của mình cho An Nhĩ Tư. Như vậy An Nhĩ Tư có thể trực tiếp dùng yêu đan luyện hóa, sau đó biến thành yêu.” Kỳ thực Nhan Tử Dạ đã sớm tính toán tới, nếu bảo tàng chỉ là giả thì đây chính là lựa chọn cuối cùng.

    Thế nhưng chuyện này An Nhĩ Tư cũng không biết, vì thế nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì có chút sửng sốt, nụ cười tao nhã trên mặt lập tức thu liễm, thế vào đó là biểu tình nghiêm túc: “Tiểu Dạ, em nói gì đó, em muốn đưa yêu đan cho tôi? Vậy em thì sao?”

    Yêu đan trọng yếu đối với Nhan Tử Dạ thế nào, An Nhĩ Tư đương nhiên biết, nếu không còn yêu đan, Nhan Tử Dạ sẽ thế nào? Sẽ biến mất sao? Không thể, tuyệt đối không thể. Không chờ Nhan Tử Dạ trả lời, An Nhĩ Tư đã nắm chặt lấy tay Nhan Tử Dạ, dùng giọng điệu dồn dập lại khẩn trương nói: “Tôi không cần yêu đan của em, Tiểu Dạ, tôi nói rồi, đời này em đừng hòng rời khỏi tôi. Nếu thế giới này đã không còn em thì tôi cũng không sống một mình đâu.”

    “Anh nghĩ đi đâu vậy.” Nhan Tử Dạ có chút dở khóc dở cười, cảm giác được An Nhĩ Tư nắm tay mình có chút đau, Nhan Tử Dạ vỗ vỗ mu bàn tay An Nhĩ Tư để anh bình tĩnh lại, giọng điệu thong thả: “An Nhĩ Tư, hãy nghe tôi nói. Tôi là yêu, cho dù không còn yêu đan thì tôi vẫn có thể tu luyện trở lại, cùng lắm là mất một khoảng thời gian dài mà thôi, chẳng lẽ chỉ chút thời gian như vậy mà anh cũng không nguyện ý chờ tôi à?”

    “Đương nhiên không phải, chính là, Tiểu Dạ, thực sự đơn giản như em nói à?” Bởi vì lời nói vừa nãy làm An Nhĩ Tư có chút bất an, anh cảm thấy Nhan Tử Dạ giấu mình chuyện gì đó.

    “An Nhĩ Tư, tôi không gạt anh. Trong suy nghĩ của anh, tôi là loại người thích lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn à? ?” Giọng điệu Nhan Tử Dạ thực nhẹ nhàng, ánh mắt không hề né tránh cũng không hề chột dạ. Thế nhưng trong lòng cậu nghĩ gì thì không ai biết.

    “Ừm, Tiểu Dạ, tôi tin tưởng em.” Chính là cho dù tạm thời tin tưởng nhưng trong lòng An Nhĩ Tư vẫn thực bất an, hiện giờ anh lại càng rốt ruột muốn tìm ra bảo tàng kia, chỉ cần tìm được nó thì anh có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tiểu Dạ. Như vậy Tiểu Dạ cũng không cần đưa yêu đan cho anh.

    “Kia, Tiểu Thứ thì sao?” Áo Đức Kỳ nghe hai người nói chuyện thì cũng hiểu đại khái ý tưởng của Nhan Tử Dạ, thế nhưng đó chỉ giới hạn là Nhan Tử Dạ thôi, Áo Đức Kỳ muốn biết Nhan Tiểu Thứ liệu có vấn đề gì hay không.

    “Tiểu Thứ cùng tôi đều là yêu, tôi không có vấn đề thì nó đương nhiên cũng sẽ không.” Cùng lắm chỉ là bị đánh quay về hình hài một quả trứng mà thôi, thời gian ấp trứng có thể sẽ dài một chút, ừm, bởi vì đã không còn yêu đan nên bị đánh quay về nguyên hình, khi đó trí lực sẽ bị ảnh hưởng. Cho dù là vậy thì Tiểu Thứ vẫn an toàn hơn cậu.

    Có một số việc, Nhan Tử Dạ sợ An Nhĩ Tư lo lắng nên không nói ra. Đã không còn yêu đan, thân thể cậu quả thực không có việc gì, bởi vì nó vốn là thân thể của bán thú nhân. Chính là không còn yêu đan tương đương với việc mất đi linh hồn lực, đến khi đó linh hồn Nhan Tử Dạ vốn không thuộc về nơi này, rất có thể sẽ bị bài xích.

    Nhưng đó cũng chỉ là có thể mà thôi, xác suất là năm mươi phần trăm. Khi đó hẳn là đã rất lâu về sau, có thể ở bên An Nhĩ Tư lâu như vậy, có lẽ cũng không còn tiếc nuối. Cậu đã nói qua, cậu tình nguyện chết trước An Nhĩ Tư chứ không nguyện một mình lưu lại mà thương tâm.

    Nghe thấy chính mình đồng dạng cũng không có vấn đề, Nhan Tiểu Thứ liền nghiêng đầu nói với Áo Đức Kỳ: “Nếu thực sự có ngày đó, ta nhất định sẽ đem yêu đan của mình cho anh, để anh sống sót.”

    Áo Đức Kỳ vươn tay xoa xoa mặt Nhan Tiểu Thứ: “Sẽ không có ngày đó.” Nói xong, Áo Đức Kỳ lập tức hỏi An Nhĩ Tư: “Khi nào xuất phát, tôi đi cùng hai người.”

    Hiện giờ bởi vì liên quan tới Nhan Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ đã bước lên chung thuyền với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, thế nên có một số việc An Nhĩ Tư cũng không dối gạt.

    “Trong tay chúng ta chỉ có một nửa bản đồ, một nửa khác đang ở chỗ Nhan Tôn. Phần trong tay chúng ta chỉ có tọa độ vị trí nhưng không có tọa độ tinh cầu, nó nằm trong tấm bản đồ của Nhan Tôn. Hiện giờ Nhan Tôn vẫn chưa tìm ra tinh cầu kia, chờ ông ta tìm ra rồi, chúng ta sẽ qua đó.” An Nhĩ Tư đã phái ba thú nhân cao cấp bám sát Nhan Tôn, nếu ông ta tìm ra tinh cầu kia thì lập tức sẽ có tin tức truyền về.

    “Ừm, khi đó nhất định phải cho tôi biết. Tiểu Thứ, chúng ta đi thôi!” Áo Đức Kỳ đứng dậy, chuẩn bị mang Nhan Tiểu Thứ rời đi.

    Thế nhưng Nhan Tiểu Thứ lắc lắc đầu nói: “Áo Đức Kỳ, ta đã lâu không được gặp chủ nhân, khoảng thời gian này ta muốn ở lại bên người chủ nhân.”

    Áo Đức Kỳ nhìn Nhan Tiểu Thứ một cái thật sâu, sau đó gật đầu: “Ừm, đến lúc đó tôi tới đón em về nhà.”

    “Ừm.” Nhan Tiểu Thứ đáp lại bằng gương mặt tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.

    Đợi Áo Đức Kỳ đi rồi, An Nhĩ Tư mới sâu kín hỏi Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, em yên tâm về Áo Đức Kỳ như vậy à?”

    “Đã hạ tâm ma trên người anh ta, có gì phải lo lắng chứ. Không phải anh cũng vậy à?” Nhan Tử Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn An Nhĩ Tư, hai người bọn họ đều là dạng người thích chuẩn bị vẹn toàn. Cho dù hiểu biết Áo Đức Kỳ nhưng vẫn không hoàn toàn yên tâm. Thế nên cậu cùng An Nhĩ Tư đều động tay động chân trên người Áo Đức Kỳ một chút, tin tưởng hẳn bản thân Áo Đức Kỳ cũng biết được.

    Một khi Áo Đức Kỳ phản bội bọn họ thì kết quả của anh ta sẽ cực kỳ bi thảm.

    “Chủ nhân, kia Áo Đức Kỳ có bị gì không?” Nhan Tiểu Thứ có chút lo lắng hỏi.

    “Chỉ cần anh ta không phản bội chúng ta thì sẽ không có vấn đề gì cả.” Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ nhìn Nhan Tiểu Thứ, còn chưa gả đi mà tâm đã dính trên người Áo Đức Kỳ rồi, sau này sẽ đến mức nào đây a.

    Hoàn Chương 146.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [147] Phá Xác

    *****

    Áo Đức Kỳ vừa rời đi, Nhan Tiểu Thứ liền biến về hình thú nằm trên vai Nhan Tử Dạ, người hầu ở gia tộc Cái Nhĩ rất nhiều, vẫn nên cẩn thận một chút.

    Lúc ăn cơm trưa, mọi người cùng tụ lại, ngày mai Khắc Lỗ Tư chuẩn bị trở về, Bối Cơ cũng Tạp Mễ Nhĩ cũng vậy. Dù sao bọn họ đều là nhân vật lớn, có thể rút ra vài ngày đã là rất khó rồi.

    “Tiểu Dạ, con có muốn cùng tôi trở về gia trộc Mã Khắc Tân xem thử không?” Khắc Lỗ Tư ngồi đối diện Nhan Tử Dạ, vừa ngấu nghiến từng ngụm rau dưa vừa hỏi.

    Quay về gia tộc Mã Khắc Tân? Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn qua. Nói ra thì gia tộc Mã Khắc Tân chính là nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, hiện giờ cậu thân là người thừa kế của gia tộc quả thực nên trở về xem.

    “Gần nhất không có thời gian, qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ cùng An Nhĩ Tư trở về.” Nhan Tử Dạ nói là ‘trở về’ chứ không phải ‘đi’, cũng tương đương với việc thừa nhận vị trí của gia tộc Mã Khắc Tân trong lòng mình.

    “Tốt.” Trong mắt Khắc Lỗ Tư nổi lên ý cười, chẳng qua gương mặt tuấn mĩ vẫn lạnh băng như cũ.

    Bối Cơ buông dao nĩa xuống, nhìn Nhan Tử Dạ lại nhìn về phía Khắc Lỗ Tư: “Nói ra thì Tiểu Dạ cùng An Nhĩ Tư quả thực rất có duyên phận, thật không ngờ vốn đã có hôn ước cư nhiên lại có thể đến với nhau, tôi nghĩ, nếu để gia chủ Mã Khắc Tân đã qua đời biết thì ông ấy khẳng định không còn tiếc nuối gì nữa.”

    Tạp Mễ Nhĩ cũng nói: “Đúng vậy, trước lúc qua đời gia gia của An Nhĩ Tư vẫn luôn nhớ thương chuyện này, hiện giờ hai đứa ở cùng một chỗ, ông cũng an tâm.”

    Hôn ước với gia tộc Á Bá Lan, Khắc Lỗ Tư cũng biết được một chút, Bối Cơ nói đúng, nếu cha biết ông đã tìm được huyết mạch của em trai. Hơn nữa Tiểu Dạ còn ở cùng An Nhĩ Tư sinh đứa nhỏ thì nhất định sẽ thực vui mừng.

    Gia chủ Cái Nhĩ cũng từ Bối Cơ biết được chuyện này, trong lòng cũng không khỏi cảm thán duyên phận của hai đứa.

    Ngay lúc này, bàn tay đang cầm dao nĩa của Nhan Tử Dạ đột nhiên khựng lại, An Nhĩ Tư ở bên cạnh vẫn luôn đặt lực chú ý lên người cậu lập tức cảm ứng được: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”

    “Không biết, đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái.” Nhan Tử Dạ buông dao nĩa trong tay xuống, sau đó ôm ngực, hiện giờ tim cậu đập rất nhanh, cảm giác có gì đó sắp phát sinh.

    Đột nhiên ngay lúc này, một người hầu hoang mang rối loạn chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói: “Không tốt, không tốt…”

    “Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy.” Quản gia đứng phía sau gia chủ Cái Nhĩ, sợ người hầu kia quấy rầy vài vị gia chủ thiếu gia dùng cơm nên lập tức bước ra quát.

    Người nọ đã không còn để ý tới quy củ, ngẩng đầu lên bẩm với gia chủ Cái Nhĩ: “Không tốt rồi gia chủ, hậu viện của thiếu gia bị một trận hồng quang bao phủ, chúng ta không vào trong được.”

    “Cái gì?”

    Mọi người không hẹn mà cùng bật dậy nhìn về phía người hầu kia.

    Mà Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư liếc nhìn nhau một cái, sau đó thân ảnh hai người lập tức biến mất tại chỗ. Nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng biến mất, tất cả đều chạy tới hậu viện của An Nhĩ Tư, bởi vì ba cục cưng ở đó.

    Quả nhiên, đợi Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đuổi tới, hậu viện đã bị hồng quang chói mắt bao phủ, giống như là một chiếc lồng phòng hộ, vài thú nhân áo đen muốn xông vào nhưng lại bị bắn ngược trở ra.

    “Đã xảy ra chuyện gì?” An Nhĩ Tư hỏi một người áo đen.

    Người nọ quỳ một gối xuống đất đáp: “Lồng phòng hộ màu đỏ này vừa nãy đột nhiên xuất hiện, chúng ta không thể truy ra nơi phát ra. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới ba vị tiểu chủ tử nên không dám xông bừa vào trong.”

    Đột nhiên xuất hiện? An Nhĩ Tư còn đang nghi hoặc thì Nhan Tử Dạ kinh sợ kêu lên: “Hơi thở này… là của nhóm đại đản.”

    Đứng trước mặt hồng quang, Nhan Tử Dạ cảm ứng được hơi thở của đám nhỏ. Vốn cậu cùng An Nhĩ Tư còn tưởng có người muốn trộm đám nhỏ, thế nhưng hiện giờ xem ra là không phải.

    Nhóm đại đản đang êm đẹp sao lại xuất hiện lồng phòng hộ, chẳng lẽ…

    Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh: “Phá xác.”

    Nhan Tử Dạ lập tức vươn tay về phía lồng phòng hộ, thú nhân áo đen đang định nhắc nhở cẩn thận thì cả người Nhan Tử Dạ giống như bị hút vào. An Nhĩ Tư cả kinh kéo tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó ngay cả anh cũng bị hút vào.

    Mà tiểu thứ cầu vốn nằm trong túi Nhan Tử Dạ lại bị lồng phòng hộ bắn ngược trở ra, rớt xuống đất. Phát hiện lực chú ý của mọi người không nằm trên người mình, tiểu thứ cậu lập tức chạy tới góc nhà mà Tiểu Hoa đang núp.

    “Thiếu chủ.” Thú nhân áo đen kinh ngạc vạn phần, vừa nãy bọn họ đột phá lâu như vậy cũng không có cách nào, thế mà hai vị thiếu gia cư nhiên dễ dàng tiến vào như vậy, chẳng lẽ này thực sự là dị năng do ba vị tiểu chủ nhân phát ra sao? Chính là sao có thể a, ba vị tiểu chủ nhân vẫn chỉ là một quả trứng!

    Sau khi Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư biến mất, nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng tới nơi.

    “An Nhĩ Tư cùng Tiểu Dạ đâu rồi?” Bối Cơ nhìn nhìn xung quanh, không thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, lập tức hỏi vài thú nhân áo đen đang quỳ dưới đất.

    Đầu lĩnh áo đen nói: “Thiếu chủ cùng Nhan thiếu chủ đã vào trong rồi, thế nhưng chúng ta không vào được. Nhan thiếu chủ nói đây là lồng phòng hộ của nhóm tiểu chủ tử dựng nên.

    “Cái gì? Nhóm đại đản? Chúng sao có thể?” Tạp Mễ Nhĩ kinh ngạc.

    Khắc Lỗ Tư đưa tay huých nhẹ lồng phòng hộ, lập tức bị năng lượng bắn ngược trở lại, năng lượng của chiếc lồng này tựa hồ không kém.

    “Nếu An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã vào trong thì chúng ta cứ ở đây chờ đi, xem xem rốt cuộc là chuyện gì.” Gia chủ Cái Nhĩ đề nghị.

    Bối Cơ gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta không biết là tình huống gì, không nên xông loạn thì tốt hơn.”

    Tân Địch có sức chiến đấu yếu hơn mọi người, lúc này mới hổn hển chạy tới, nhìn thấy lồng phòng hộ, sau khi tìm hiểu tình huống thì đột nhiên nói: “Có phải đám đại đản muốn phá xác không?”

    Một câu này của Tân Địch tựa hồ nhắc nhở nhóm gia chủ Cái Nhĩ.

    “Đúng vậy, có lẽ là đám nhỏ muốn phá xác, bằng không cũng không đột nhiên xuất hiện tình huống này. Ông trời của tôi ạ, tôi sắp được nhìn thấy cháu yêu rồi a.” Nghĩ tới đây, Tạp Mễ Nhĩ liền nhịn không được kích động: “Bối Cơ, chúng ta mau vào trong đi.”

    Bối Cơ cũng thực kích động nhưng vẫn cố cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, ông nắm lấy tay Tạp Mễ Nhĩ nói: “Đừng gấp, này chỉ là suy đoán thôi, chúng ta không vào được cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em bình tĩnh một chút.”

    “Đúng vậy, chúng ta nên tỉnh táo lại, đúng rồi, còn thông tấn khí mà, mau dùng thông tấn khí liên hệ hai đứa xem xảy ra chuyện gì.” Gia chủ Cái Nhĩ đột nhiên nhớ tới thông tấn khí trên cổ tay, ông lập tức gọi qua cho An Nhĩ Tư, bất quá mãi vẫn không chuyển được. Sau đó ông tiếp tục gọi cho Nhan Tử Dạ, nhưng vẫn không chuyển được.

    “Này rốt cuộc là sao a, sao không chịu nghe máy, ai nha, thật là gấp chết tôi mà.” Thấy cả đứa đều không chịu nhận cuộc gọi, gia chủ Cái Nhĩ cũng bắt đầu rốt ruột, bình tĩnh gì đó đều quẳng ra sau đầu.

    Trong đám người, chỉ có Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư bình tĩnh nhất.

    Nhìn lồng phòng hộ màu đỏ trước mặt, Khắc Lỗ Tư nghĩ: nếu đản đản thực sự đang phá xác thì động tĩnh cũng quá lớn đi, chẳng lẽ trong ba đứa nhỏ thực sự có một đứa là bán thú nhân nên mới xuất hiện tình huống đặc thù này?

    Người bên ngoài gấp tới độ xoay mòng, bên trong An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lắc mình vài cái trở về tới phòng, nhìn ba quả trứng trên giường đang tỏa ra hồng quang chói mắt, cả hai đều nhịn không được thở phào một hơi. Xem ra đúng là đám nhỏ giở trò quỷ.

    Tựa hồ cảm ứng được hơi thở của phụ mỗ, ba quả trứng liền rung lên khe khẽ.

    “An Nhĩ Tư, bọn nó muốn phá xác à?” Nhan Tử Dạ nắm lấy tay An Nhĩ Tư, khẩn trương hỏi.

    “Ừm, hẳn là vậy.” An Nhĩ Tư nghiêm túc quan sát một chút, phát hiện cả ba quả trứng tựa hồ đã lớn hơn ban sáng một chút.

    ‘Răng rắc…’

    An Nhĩ Tư vừa mới nói xong thì trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh vỡ nứt. Âm thanh rất nhỏ, thế nhưng vẫn bị An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ nghe thấy. Ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm ba quả trứng, chớp cũng không chớp một cái.

    ‘Rắc… rắc….”

    Âm thanh càng lúc càng vang dội, một đường nứt từ bên hông đại đản bắt đầu vỡ ra, sau đó giống như mạng nhện chậm rãi lan tràn. Vết nứt càng lúc càng nhiều, hồng quang trên bên ngoài lớp vỏ của đại đản cũng càng lúc càng yếu đi, đợi đến khi hồng quang hoàn toàn biến mất, vỏ trứng của đạn đản cũng vỡ vụn không sai biệt lắm.

    ‘Ba…’ Một cái cẳng chân lông xù trực tiếp phá xác lú ra, tiếp đó lại ‘ba’ một tiếng, vỏ trứng bị một cái chân lông xù khác đá văng một mảng lớn, ngay sau đó một tiểu lão hổ da lông màu bạc từ bên trong lăn ra. Mắt thấy sắp từ cạnh giường rớt xuống thì một bàn tay thon dài vươn tới chụp lấy nó.

    Tiểu lão hổ cũng không lớn, so với quả trứng sáu mươi cm thì nó quả thực khá nhỏ, chỉ hệt như chó con vừa mới sinh. Thế nhưng da lông trên người thì đã sinh trưởng toàn bộ, da lông ngân bạch phi phường mềm mại sáng bóng. Tiểu lão hổ nằm trên lòng bàn tay, cái mũi dùng sức ngửi ngửi hơi thở của đối phương, phát hiện là mùi quen thuộc nó liền mở to đôi ngân mâu tròn vo, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay—- Nhan Tử Dạ.

    “Ngao ô…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ, tiểu lão hổ hưng phấn non nớt kêu một tiếng, sau đó khởi động tứ chi bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ.

    Kết quả bởi vì tay Nhan Tử Dạ không đủ lớn nên hai chân sau của tiểu lão hổ giẫm phải khoảng không, nó liều mạng đạp đạp vài cái, vừa mới giẫm được mép bàn tay lại bị trượt xuống. Đạp đạp hơn mười cái, phát hiện chính mình căn bản không đứng dậy được, nó chỉ đành đáng thương hề hề ngẩng đầu, dùng âm thanh non nớt kêu vài tiếng.

    “Ngao ô ngao ô…”

    “Ha ha ha… thật sự rất đáng yêu…” Nhan Tử Dạ nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu bé xíu của tiểu lão hổ, sau đó nâng nó lên trước mặt, dùng mũi mình cọ cọ mũi nó, tiểu lão hổ nhịn không được vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm Nhan Tử Dạ. Một luồng nhiệt lưu kỳ quái thông qua tiểu lão hổ trực tiếp chảy tới trái tim Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy một cảm giác trước giờ chưa từng có, mềm mềm ấm áp, nhìn tiểu lão hổ trong tay, Nhan Tử Dạ có xúc động muốn mang hết tất cả những thứ tốt tới trước mặt nó.

    Nhan Tử Dạ nâng tiểu lão hổ tới trước mặt An Nhĩ Tư, mỉm cười sáng lạn nói: “An Nhĩ Tư, này là con chúng ta a.”

    Hoàn chương 147.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết