Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 148-150

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [148] Phá Xác 2

    ******

    Làm một cường giả, thế giới này trừ bỏ Nhan Tử Dạ, quả thực không có gì có thể làm anh biến sắc, thế nhưng đó chỉ là trước kia, hiện giờ nhìn Nhan Tử Dạ nâng tiểu lão hổ tới trước mặt mình, toàn thân An Nhĩ Tư cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào.

    “An Nhĩ Tư, anh làm sao vậy?” Phát hiện An Nhĩ Tư không thích hợp, nụ cười sáng lạn trên mặt Nhan Tử Dạ thu liễm lại một ít. Đứa nhỏ chào đời, sao vẻ mặt An Nhĩ Tư lại không chút biến sắc như vậy, bộ dáng giống như không quá cao hứng?

    An Nhĩ Tư như vậy làm Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi: “An Nhĩ Tư, anh không thích đứa nhỏ sao?” Nhớ tới lúc biết cậu hoài đứa nhỏ, tựa hồ sắc mặt của anh cũng có chút kỳ quái. Điều này làm Nhan Tử Dạ không thể không hoài nghi An Nhĩ Tư lẽ nào không thích đứa nhỏ?

    “Ngao ngao?” Tiểu lão hổ trong tay Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, nó mở to đôi ngân mâu trong veo xinh đẹp, đáng thương hề hề nhìn An Nhĩ Tư, tựa hồ muốn chất vấn anh vì sao không thích nó.

    Nhìn Nhan Tử Dạ, lại nhìn tiểu lão hổ trong tay cậu, An Nhĩ Tư hít sâu một hơi, sau đó bàn tay có chút cứng ngắc tiếp nhận tiểu lão hổ, động tác của anh thực cẩn thận, thực nhẹ nhàng, sợ làm bị thương tiểu lão hổ.

    Nhìn thấy An Nhĩ Tư tiếp nhận tiểu lão hổ, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi: “Còn tưởng anh không thích nó chứ!” Nếu thật sự là vậy, Nhan Tử Dạ muốn bất bình thay con trai. Con mình đáng yêu như vậy, An Nhĩ Tư sao có thể không thích chứ.

    “Không phải không thích, chỉ là… có chút không phản ứng kịp.” An Nhĩ Tư quả thực không kịp phản ứng, tuy biết mình có con thế nhưng chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, đặc biệt là khi chính tay chạm vào nó, xúc cảm mềm mềm còn cả tiếng kêu non nớt kia, tất cả đều biểu hiện đứa con trong tay mình yếu ớt biết bao nhiêu.

    Ngón tay An Nhĩ Tư cọ cọ cằm tiểu lão hổ, tiểu lão hổ thoải mái hừ hừ hai tiếng rồi vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm ngón tay An Nhĩ Tư. Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay lan thẳng tới trái tim, làm tim An Nhĩ Tư sắp bị hòa tan tới nơi. Đó là một cảm giác thực kỳ diệu không thể nói bằng lời.

    “Tôi phải làm cha rồi, đây là con tôi… Tiểu Dạ, này là con chúng ta a…” Ánh mắt An Nhĩ Tư mông mông lung lung giống như mất hồn, ôm tiểu lão hổ trong tay lẩm bẩm nói với Nhan Tử Dạ.

    “Tôi biết đây là con chúng ta, An Nhĩ Tư, anh choáng váng rồi à?” Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười, từ trước tới nay An Nhĩ Tư vẫn luôn duy trì hình tượng ngoài mặt ôn nhu nhưng trong lòng đầy mưu tính, ngây ngốc thế này quả thực hiếm thấy a!

    “Anh đừng quên, chúng ta không phải chỉ có một đứa, vẫn còn hai đứa nữa a!” Nhan Tử Dạ buồn cười nhắc nhở. Mới đầu cậu cũng thực kinh ngạc, thế nhưng so với bộ dáng kinh ngạc tới sững sờ của An Nhĩ Tư thì phản ứng của cậu vẫn khá bình thường. Quả nhiên con người ai cũng có khuyết điểm.

    Được Nhan Tử Dạ nhắc nhở, An Nhĩ Tư mới nhớ ra mình vẫn còn hai đứa nhỏ chưa phá xác. Sau khi phản ứng lại, An Nhĩ Tư nhìn tiểu lão hổ trong tay mà lộ ra nụ cười tràn đầy tình yêu thương của cha, đây là con anh, là đứa nhỏ kế thừa huyết mạch của anh cùng Nhan Tử Dạ.

    ‘Răng rắc…’

    Sau khi đại đản phá xác không lâu, vỏ của nhị đản cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, ngay sau đó ngày càng xuất hiện nhiều hơn, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều ngừng thở nhìn nhị đản. Mà đại đản trong tay An Nhĩ tư thấy cha không còn gãi ngứa mình nữa thì có chút bất man, nó hé cái miệng nhỏ nhắn ‘ngao ô’ một tiếng rồi cắn cắn ngón tay An Nhĩ Tư. Tuy nó thoạt nhìn rất nhỏ nhưng răng nanh đã mọc dài, lúc này bị cắn một ngụm, An Nhĩ Tư lập tức ăn đau.

    Bất quá đại đản tựa hồ rất đúng mực, chỉ làm An Nhĩ Tư đau chứ không cắn thủng lớp da. An Nhĩ Tư hồi phục tinh thần, liền vươn ngón tay búng búng cái đầu nhỏ của đại đản: “Nhóc con này quả nhiên rất nghịch ngợm, sinh ra rồi phải hảo hảo giáo huấn mới được.”

    “Ô ô…” Bị búng đầu, đại đản lộ ra biểu tình đáng thương hề hề, ánh mắt ươn ướt lưng tròng nhìn Nhan Tử Dạ kêu hai tiếng, âm thanh ủy khuất cực kỳ.

    Lúc đại đản cắn ngón tay An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ đã bị hấp dẫn lực chú ý, hiện giờ nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của đại đản, nhất thời cảm thấy trái tim mềm nhũn. Nhịn không được đưa tay đoạt lấy đại đản trong tay An Nhĩ Tư, vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của nó vừa quở trách: “An Nhĩ Tư, đại đản vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, sao anh lại đánh nó?”

    “Ngao ngao….” Giống như hùa theo lời Nhan Tử Dạ, hơi nước trong mắt đại đản lại càng nhiều hơn, nếu nhóm giống cái mà nhìn thấy nhất định sẽ yêu thương không thôi.

    “Tiểu Dạ, tôi không dùng lực.” An Nhĩ Tư biện giải, vừa nãy anh thực sự không dùng lực. Thế nhưng rõ ràng Nhan Tử Dạ không tin, An Nhĩ Tư vừa mới nói xong cậu liền liếc mắt xem thường: “Anh làm đại đản khóc rồi mà còn bảo không dùng sức à, nếu dùng sức thì không phải nó bị gõ tới choáng váng rồi sao?”

    Bộ dáng Nhan Tử Dạ hoàn toàn là bảo hộ đứa nhỏ, An Nhĩ Tư có chút dở khóc dở cười.

    Ở góc độ Nhan Tử Dạ không nhìn thấy, tiểu lão hổ vốn đang đáng thương hề hề đột nhiên thu liễm toàn bộ biểu tình, nó thè lưỡi với An Nhĩ Tư rồi lộ ra nụ cười vui sướng khi thành công đùa dai. Lúc Nhan Tử Dạ một lần nữa đặt lực chú ý lên người nó thì lại nháy mắt khôi phục dáng vẻ đáng thương.

    Trong mắt An Nhĩ Tư hiện lên một tia quang mang nguy hiểm, sau đó anh khẽ nheo mắt lại. Tốt lắm, tên nhóc hư hỏng này vừa mới sinh ra chẳng những học được cách kéo sự đồng tình, cư nhiên lại còn hãm hại cha nó. Giỏi, vốn cứ tưởng phải dưỡng một đoạn thời gian rồi mới chậm rãi dạy dỗ, giờ xem ra ngày mai đã có thể hảo hảo dạy rồi.

    Đại đản đang hưởng thụ tình yêu thương của mỗ ba đột nhiên run rẩy, không biết vì sao nó cảm thấy lạnh run. Vòng tay của mỗ ba ấm áp như vậy sao có thể lạnh chứ, nhất định là ảo giác!

    ‘Răng rắc răng rắc…’ Âm thanh vỡ vụn của nhị đản kéo lực chú ý của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một lần nữa quay về trên người nó.

    Thế nhưng phương thức phá xác của nhị đản tựa hồ có chút bất đồng với đại đản, sau khi hồng quang biến mất, phần chóp đỉnh của quả trứng liền bị đá văng. Hai cái chân thò ra ngoài, bất quá bởi vì cái lỗ quá nhỏ nên hai chân vừa đưa ra liền bị kẹt lại. Hai cái chân không ngừng quơ quào trên không trung, quả trứng mặc dù cao sáu mươi cm, hơn nữa cũng khá cứng rắn nhưng bị lay động như vậy vẫn bị ngã nhào.

    Nhị đản bị kẹt bên trong cứ vậy theo quán tính lăn lộn vài vòng, cuối cùng đụng phải chiếc gối ở đầu giường mới ngừng lại được.

    Sau khi ngừng lại, nhị đản giãy dụa muốn đứng dậy, vỏ trứng một lần nữa lại lăn lăn, Nhan Tử Dạ không chịu nổi, đang định tiến lên hỗ trợ thì bị An Nhĩ Tư ngăn lại: “Này là cửa ải ban đầu, nếu ngay cả cửa này nó cũng không vượt qua được thì sau này sẽ không có tiền đồ gì cả.”

    Nhan Tử Dạ cảm thấy An Nhĩ Tư nói có lý, thế nên cuối cùng cậu không tiến tới hỗ trợ nữa.

    Nhị đản lăn lộn vài vòng nhưng vẫn không thể chui ra ngoài, tựa hồ có chút tức giận. Nó ‘ngao ô’ một tiếng, trên người cư nhiên lóe sáng ngân quang, lớp vỏ trứng đang vây xung quanh trực tiếp vỡ vụn, lộ ra một tiểu bạch hổ béo tròn mũm mĩm.

    Rốt cuộc cũng đạt được tự do, Nhị đản run run đứng không vững, lúc nhìn thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đứng bên giường thì con ngươi màu bạc của nó sáng ngời, chân sau đạp đạp định bổ nhào về phía Nhan Tử Dạ, kết quả chân sau vốn đã đứng không vững lập tức trợt một phát, cả người nhị đản liền ngã sấp xuống.

    Nhan Tử Dạ thấy vậy thì nhịn không được phì cười, khóe miệng An Nhĩ Tư cũng nhếch lên.

    Giường rất mềm mại, cho dù bị ngã cũng không đau, thế nhưng thấy mình bị ngã mà cha cùng mỗ ba cư nhiên vẫn không chịu ôm mình, nhị đản có chút ủy khuất. Cái miệng nhỏ mếu máo, con ngươi bé xíu bịt kín một tầng sương mù, lúc Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư chưa kịp phản ứng đã hướng hai người ‘ngao ô ngao ô’ gào khóc.

    Nhan Tử Dạ lập tức luống cuống tay chân, này là sao vậy, chẳng qua chỉ bị ngã một cái thôi mà, sao tự nhiên khóc rồi? Nhìn bộ dáng đáng thương của đứa nhỏ, trái tim Nhan Tử Dạ giống như bị siết chặt, cậu vội vàng chuyển đại đản trong tay cho An Nhĩ Tư, sau đó bước tới ôm lấy nhị đản.

    “Nhị đản, sao lại khóc? Con chính là thú nhân a, thú nhân mà mít ướt như vậy sau này sẽ bị thú nhân khác xem thường nha.” Nhan Tử Dạ đưa tay xoa xoa đầu nhị đản, sau đó bắt đầu giúp nó vuốt lông.

    Cũng không biết là vì nghe hiểu hay vì được vuốt ve, nhóc con thoáng chốc thu hồi nước mắt, sau đó dùng bốn móng vuốt của mình ôm lấy tay Nhan Tử Dạ, dùng cái đầu cọ cọ lòng bàn tay cậu cùng kêu ‘ô ô’ như đang làm nũng.

    Nhan Tử Dạ quả thực bị manh, cảm thấy con mình thực sự quá đáng yêu, cậu trực tiếp cúi đầu, dùng má mình cọ cọ nhị đản, nhóc con kia cư nhiên cũng dùng cái đầu bé xíu của mình cọ lại, thậm chí còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.

    Cảnh tượng hai cha con tương ái này làm An Nhĩ Tư đứng bên cạnh cùng đại đản đều nhìn không được, mới đầu đại đản vẫn còn hoàn hảo, An Nhĩ Tư thì không kịp phản ứng, bất quá hiện giờ rốt cuộc đã phản ứng kịp, An Nhĩ Tư sao có thể để tiểu thú nhân chiếm tiện nghi của Nhan Tử Dạ, cho dù là con anh thì cũng không thể.

    Mà đại đản, vừa nãy mỗ ba rõ ràng thích nhất chính là nó, hiện giờ lão nhị xuất hiện chiếm cứ vị trí của nó cũng không tính đi, cư nhiên còn học theo nó lấy lòng mỗ ba? Muốn giả vờ đáng thương cướp mỗ ba à? Quả thực buồn cười.

    Đại đản nằm trong lòng bàn tay An Nhĩ Tư quơ quào bốn chân, mới đầu vẫn không có chút khí lực, thế nhưng chỉ mới một chốc mà đại đản đã có thể vững vàng đứng thẳng. Trong ánh mắt sâu xa của An Nhĩ Tư, sau một tiếng ‘ngao ô’, trên người đại đản lóe sáng ngân quang, tiếp đó nó biến thành một tia sáng trực tiếp bổ nhào về phía nhị đản trong tay Nhan Tử Dạ.

    Có lẽ bởi vì hơi thở rất quen thuộc nên Nhan Tử Dạ cũng không phòng bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn tia sáng bạc kia đập trúng nhị đản trong tay. Sau khi tia sáng bạc đánh trúng nhị đản thì hóa thành bản thể, tiếp đó hai tiểu bạch hổ trực tiếp từ trong tay Nhan Tử Dạ rớt xuống.

    Nhan Tử Dạ cả kinh vội vàng đưa tay muốn chụp lấy, kết quả An Nhĩ Tư nhanh hơn một bước, trước lúc hai tiểu bạch hổ rớt xuống đất đã chụp được.

    Thấy An Nhĩ Tư chụp được bọn nhỏ, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, sau đó đưa tay điểm điểm cái đầu nhỏ của đại đản gầy hơn một chút trong tay An Nhĩ Tư: “Đại đản, sao con lại khi dễ em trai a?”

    Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nhan Tử Dạ, đại đản thực ủy khuất, con ngươi bé xíu tròn vo tội nghiệp nhìn Nhan Tử Dạ một cái rồi ủ rũ cúi đầu, bộ dáng bị mỗ ba vứt bỏ.

    Nhị đản ở bên cạnh thấy đại đản cư nhiên giả vờ ủy khuất, mà mỗ ba thì đau lòng không thôi, nó cũng không chịu thua kém, con ngươi nhỏ không ngừng trào ra nước mắt, ‘ô ô’ kêu khóc.

    Nhìn hai tiểu bạch hổ đều thực đáng thương, Nhan Tử Dạ liền nhức đầu. Cậu có vẻ đã sinh ra hai nhóc thú nhân thích tranh thủ tình cảm lại còn thích khóc.

    Hoàn Chương 148.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [149] Ngoài Ý Muốn

    *****

    Thấy Nhan Tử Dạ khó xử, An Nhĩ Tư liền mở miệng: “Tiểu Dạ đừng để chúng lừa, chúng chỉ giả vờ thôi.” Tuy được cha, anh cũng thực thích hai đứa nhỏ, thế nhưng chúng giả vờ đáng thương hại bầu bạn anh khó xử thì An Nhĩ Tư quyết không cho phép.

    “Giả vờ? Không giống lắm đi?” Nước mắt cũng chảy ra rồi a, thông cảm cho Nhan Tử Dạ a, từ sau khi sinh đứa nhỏ chỉ số thông minh của cậu đã giảm hẳn xuống. Hai tên nhãi con này đều là cậu đứt ruột sinh ra, thực sự không có chút hoài nghi.

    Thấy Nhan Tử Dạ không tin, An Nhĩ Tư lập tức một tay túm một đứa, trừng mắt nhìn chúng: “Hai đứa ngoan ngoãn nghe lời, là thú nhân tuyệt đối không thể dễ dàng rơi lệ, cũng không thể giả vờ giả vịt lừa gạt mỗ ba, bằng không, cha sẽ tức giận.”

    “Ngao ô…” Đại đản nghe An Nhĩ Tư nói vậy, vốn đang thút tha thút thít lập tức chấn chỉnh tinh thần, ánh mắt tròn vo trừng lại An Nhĩ Tư, đồng thời lại kêu một tiếng, tựa hồ không đồng ý với lời anh.

    Nhị đản cũng không ủng hộ, lần đầu tiên nó đứng chung chiến tuyến với anh cả nhà mình, hướng An Nhĩ Tư nhe nanh.

    “Hai đứa dám không nghe lời cha hử?” Âm cuối của An Nhĩ Tư hơi tăng lên mang theo hơi thở nguy hiểm, hai tiểu bạch hổ nhịn không được rùng mình, cha thực hung dữ, vẫn là mỗ ba tốt nhất.

    Hai tiểu nhãi con lại định giả vờ đáng thương cầu cứu mỗ ba, kết quả phát hiện ánh mắt cha híp lại, rõ ràng không nói gì nhưng chúng vẫn cảm nhận được cha đang cảnh cáo, nhịn không được run rẩy nhè nhẹ.

    Đám nhóc rất mẫn cảm với hơi thở nguy hiểm, cân nhắc một chút xem mình thể đánh lại cha hay không, sau đó chúng lập tức thay đổi biểu tình thành vui sướng, hướng An Nhĩ Tư kêu hai tiếng rồi liều mạng gật gù cái đầu nhỏ, giống như đang đáp lại.

    An Nhĩ Tư thấy hai đứa phối hợp thì mỉm cười, quay qua nói với Nhan Tử Dạ: “Em xem, tôi đã nói chúng giả vờ mà, chúng tự thừa nhận rồi này.”

    “Đúng thật a.” Nhan Tử Dạ có chút kinh ngạc nhìn hai đứa nhóc trong tay An Nhĩ Tư, khẽ nhíu mày: “Chỉ mới sinh ra đã học đòi nói dối rồi, này không tốt.”

    “Yên tâm, cứ giao đám nhỏ cho tôi. Tôi nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ chúng.” Gương mặt tuấn mỹ của An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười tao nhã mang theo chút ôn hòa, thực làm đám nhỏ yêu thích, thế nhưng hai đứa nhóc trong tay anh thì lại nhịn không được rùng mình.

    “Ừm, vậy giao cho anh.” Nhan Tử Dạ gật gật đầu, cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cậu chưa từng ở cùng con nít nên không có kinh nghiệm, hơn nữa bản tính cậu vốn lười, việc này cứ giao cho An Nhĩ Tư tốt lắm.

    “Ngao ô…”

    “Ngao ô…”

    Đại đản cùng nhị đản không hẹn mà cùng kích động hướng Nhan Tử Dạ kêu gào, trong mắt Nhan Tử Dạ thì chúng thực đồng ý để An Nhĩ Tư dạy dỗ, vì thế liền nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu chúng: “Hai đứa chịu thì tốt rồi, yên tâm, cha nhất định sẽ hảo hảo dạy mấy đứa a.”

    Ánh mắt đại đản cùng nhị đản phủ đầy một tầng hơi nước, ô ô, không phải ý đó a!

    Theo đại đản cùng nhị đản phá xác, hiện giờ chỉ còn lại tam đản, lồng phòng hộ màu đỏ ở bên ngoài càng lúc càng yếu, cuối cùng chậm rãi biến mất. Nhóm gia chủ Cái Nhĩ vốn sốt ruột chờ đợi bên ngoài lập tức chạy vào trong phòng.

    Mà An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ thấy hồng quang phát ra từ tam đản chậm rãi bị hấp thu ngược vào trong, bất quá đợi một hồi lâu vẫn không thấy chút động tĩnh nào.

    Nhan Tử Dạ nhịn không được tiến tới vài bước, nghiêm túc quan sát tam đản đã cao cỡ bảy mươi cm, cậu phát hiện lúc cậu tới gần tam đản có nhẹ nhàng lay động một chút rồi không còn động tĩnh.

    “An Nhĩ Tư, anh nói xem có phải tam đản vẫn chư tới lúc phá xác hay không?” Nhan Tử Dạ nhịn không được quay lại hỏi An Nhĩ Tư ở phía sau.

    “Hẳn là không, chúng phá xác cùng một ngày mới đúng.” An Nhĩ Tư nhướng mi, có chút lo lắng nhìn tam đản, trứng sinh ra cùng một ngày, nếu không phá xác cùng ngày thì chứng minh năng lượng của tam đản không đủ. Chỉ có vì vậy nó mới trì hoãn lại. An Nhĩ Tư không nói ra, anh sợ Nhan Tử Dạ sẽ lo lắng.

    Tuy Nhan Tử Dạ gần nhất phản ứng có hơi chậm chạp một chút nhưng cậu rất hiểu An Nhĩ Tư, dáng vẻ anh hiện giờ rất bình tĩnh, thế nhưng chính vì quá bình tĩnh nên Nhan Tử Dạ mới biết An Nhĩ Tư nhất định có chuyện dấu mình.

    Đang lúc Nhan Tử Dạ nghi vấn thì nhóm gia chủ Cái Nhĩ đã chạy vào.

    “An Nhĩ Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…” Gia chủ Cái Nhĩ xông nhanh vào, đang định hỏi thì bị hai nhóc con trong tay An Nhĩ Tư kinh sợ.

    “Này… này này… là chắt yêu sao?” Rõ ràng biết trừ bỏ tình huống này thì không còn cách giải thích nào khác nhưng gia chủ Cái Nhĩ vẫn muốn chính miệng An Nhĩ Tư thừa nhận.

    Mà An Nhĩ Tư cũng không làm ông thất vọng, anh gật gật đầu nói: “Đúng vậy, này là đại đản cùng nhị đản.”

    “Ông trời của tôi ơi, cháu ngoan a.” Tạp Mễ Nhĩ đứng ở cửa phòng phản ứng trước hết, ông lập tức chạy tới trước mặt An Nhĩ Tư, kích động vươn tay muốn ôm đại đản cùng nhị đản.

    Kết quả đại đản cùng nhị đản đồng thời túm chặt quần áo trước ngực An Nhĩ Tư, trực tiếp chui vào trong lòng anh trốn. Trừ bỏ cha cùng mỗ ba, chúng thực xa lạ với hơi thở của những người khác.

    Tuy đại đản cùng nhị đản không để ông ôm nhưng vẫn không ngăn chặn được nhiệt tình của Tạp Mễ Nhĩ, ánh mắt ông sáng rực nóng bỏng nhìn hai nhóc con trong lòng An Nhĩ Tư: “Đại đản, nhị đản, ông là mỗ nãi a, là mỗ ba của cha hai đứa a.”

    Gia chủ Cái Nhĩ phản ứng được cũng lập tức bước tới trước mặt An Nhĩ Tư, gương mặt cười tới sắp nở hoa: “Ông là ngoại tổ phụ của hai đứa a.” Gia chủ Cái Nhĩ sợ nếu mình giới thiệu chậm thì hai đứa nhỏ sẽ không nhận ra mình.

    Ngay sau đó, Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư cũng chạy tới giới thiệu. Cuối cùng khi Tân Địch chen được vào trong thì đạn đản cùng nhị đản đã tực giận co rụt thành một đoàn, chúng chỉ ló cái đầu ra nhe nanh múa vuốt ‘ngao ngao’ vài tiếng với đám người, tựa hồ đang uy hiếp không cho bọn họ tới gần.

    Chẳng qua hai đứa chỉ vừa phá xác, âm thanh non nớt cộng thêm bộ dáng tức giận cũng phi thường đáng yêu, căn bản không có chút uy hiếp nào, ngược lại càng chọc đám người buồn cười.

    “Ai u, cháu tôi sao lại đáng yêu đến thế a?” Tạp Mễ Nhĩ chỉ hận không thể lập tức ôm hai đứa nhóc vào lòng.

    “Đúng đúng, chắt trai của tôi thực đáng yêu.” Gia chủ Cái Nhĩ bồi theo.

    Bối Cơ nhìn hai đứa nhóc, ánh mắt cười tới mức sắp khép lại thành một đường, ngay cả gương mặt lạnh lùng như băng khắc của Khắc Lỗ Tư cũng trở nên nhu hòa, ánh mắt lộ ra từ ái.

    Thấy mọi người lộ ra biểu tình khát vọng, An Nhĩ Tư vỗ vỗ hai đứa nhỏ trong lòng, trấn an chúng xong mới nói: “Mỗ ba, gia gia, mọi người làm chúng sợ.”

    Nhóm Tạp Mễ Nhĩ nghe vậy, lại nhìn hai nhóc con đang cố co rút vào lòng ngực An Nhĩ Tư mới kịp phản ứng, vội vàng áy náy lùi về sau.

    “Thật có lỗi, quên mất chuyện chúng sợ người lạ.” Tạp Mễ Nhĩ vừa nãy quá hưng phấn nên hoàn toàn quên béng chuyện này.

    “Bọn chúng không sao chứ?” Bối Cơ sốt ruột hỏi.

    “Tôi đã gọi nhóm nhân viên y yế tới, có cần để bọn họ kiểm tra một chút không?” Gia chủ Cái Nhĩ cũng khẩn trương nói.

    “Bọn nó không sao, chỉ cần mọi người không quá nhiệt tình là được.” An Nhĩ Tư cười khẽ nói, nhìn hai đứa nhóc đang dẩu mỏ đáng thương nhìn mình, anh cười nói: “Đừng sợ, bọn họ đều là người thân của cha cùng mỗ ba, sẽ không tổn thương mấy đứa.”

    Tựa hồ nghe hiểu lời An Nhĩ Tư, hai nhóc con không còn phòng bị như ban nãy nữa, đôi mắt nhỏ xíu đảo về phía nhóm Tạp Mễ Nhĩ, tựa hồ muốn phân biệt bọn họ.

    Nhóm Tạp Mễ Nhĩ kích động nhìn hai đứa nhóc mà hoàn toàn quên đi sự tồn tại của tam đãn. Mà Nhan Tử Dạ nãy giờ vẫn luôn chú ý tới tam đản đột nhiên hét lớn: “An Nhĩ Tư, tam đản hình như có vấn đề.”

    Lời nói của Nhan Tử Dạ nhắc nhở mọi người, làm bọn họ chuyển dời lực chú ý về phía tam đản nằm trên giường.

    “Di, kỳ quái, đại đản cùng nhị đản đều phá xác rồi, sao tam đản vẫn chưa ra?” Tân Địch đứng ở phía sau lập tức bước tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, nhìn tam đản.

    “Đúng vậy, Tiểu Dạ, vừa nãy con nói tam đản có vấn đề, là gì a?” Tạp Mễ Nhĩ nhìn tam đản trên giường, hỏi Nhan Tử Dạ.

    An Nhĩ Tư ôm hai đứa nhóc đi tới bên cạnh Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, tam đản sao vậy?”

    Nhan Tử Dạ chỉ hoa văn trên vỏ trứng của tam đản: “Màu sắc của hoa văn thay đổi, trước đó rõ ràng là màu đen, giờ đã biến thành máu xám rồi. Hơn nữa tôi không cảm nhận được chút năng lượng dao động nào, An Nhĩ Tư, anh nói xem có phải tam đản thiếu năng lượng không? Nếu vậy thì nó không có cách nào phá xác, nếu đã tới thời gian mà không phá xác được thì có gặp nguy hiểm gì không?” Càng nghĩ, Nhan Tử Dạ lại càng cảm thấy bất am. Trước kia linh lực của tam đản rất sung túc, thế nhưng không biết vì cái gì hiện giờ cậu không cảm nhận được chút linh lực nào, hơn nữa còn có cảm giác hơi thở của tam đản đang chậm rãi biến mất.

    Những người khác mặc dù cũng bất an nhưng nhìn thấy Nhan Tử Dạ lo lắng thì liền an ủi.

    Gia chủ Cái Nhĩ: “Không sao đâu, không phải hôm qua kiểm tra vẫn bình thường à? Có thể chỉ là phá xác hơi chậm một chút thôi.”

    Tạp Mễ Nhĩ: “Tam đản lớn như vậy, biết đâu là bán thú nhân nên con mới không cảm nhận được năng lượng.”

    Tân Địch: “Đúng vậy a tiểu tổ tông, cậu đừng quá lo lắng, chờ chốc nữa tam đản sẽ phá xác thôi.”

    Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư là cường giả SS, bọn họ chỉ nhíu mi không lên tiếng, bởi vì họ rõ ràng cảm nhận được hơi thở của tam đản đang suy yếu, hơn nữa lại còn rất nhanh.

    Mà An Nhĩ Tư thì không trả lời vấn đề của Nhan Tử Dạ, ngược lại anh chỉ nghiêm túc nhìn tam đản. Mới đầu anh cũng nghĩ là năng lượng của tam đản không đủ, thật không ngờ mới một chốc năng lượng của tam đản đã biến mất hoàn toàn. An Nhĩ Tư thực sự kinh hãi.

    Lần này, nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng phát hiện sự tình không thích hợp.

    Hoàn Chương 149.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [150] Ngoài Ý Muốn 2

    ******

    Lúc này nhân viên y tế cũng chạy tới dùng thiết bị kiểm tra cho tam đản, quả nhiên kết luận là trong quá trình phá xác, năng lượng của tam đản đã bị tiêu hao hoàn toàn.

    Gia chủ Cái Nhĩ chất vấn: “Sao có thể, hôm qua kiểm tra không phải không có vấn đề gì à? Sao bây giờ lại nói năng lượng bị tiêu hao hoàn toàn?”

    Nhân viên y tế vừa kiểm tra có chút do dự.

    Bối Cơ cũng nghiêm mặt nói: “Nói rõ ràng.”

    Nhân viên y tế thuộc về đế quốc Á Bá Lan, vừa thấy quốc vương Bối Cơ tức giận thì lập tức giải thích: “Hôm qua kiểm tra quả thực không có vấn đề, năng lượng của tam tiểu chủ tử chỉ vừa đột nhiên tiêu hao, chúng ta hoài nghi là có thứ gì đó hút đi năng lượng của tam tiểu chủ tử.”

    “Không có khả năng.” Nhan Tử Dạ là người phản bác đầu tiên: “Vừa nãy tôi vẫn luôn nhìn tam đản, căn bản không có thứ gì tiếp cận, năng lượng của tam đản sao có thể bị hút được.”

    “Chính là, chỉ có một khả năng này thôi.” Nhân viên y tế cúi đầu, cung kính nói.

    “Rất có thể là bên trong tam đản có thứ gì đó hút đi năng lượng của nó.” Quan sát hồi lâu, An Nhĩ Tư đột nhiên mở miệng nói, nhìn tam đản lớn hơn hẳn đại đản cùng nhị đản, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện một suy đoán.

    Nhan Tử Dạ nháy mắt hiểu ra, có chút khó tin nhìn An Nhĩ Tư: “Ý anh là…”

    An Nhĩ Tư gật gật đầu: “Đúng vậy, chính là điều em nghĩ.”

    Mọi người đồng thời hít một hơi khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc trừng to, ngay cả Khắc Lỗ Tư cũng khiếp sợ.

    “Song hoàng đản?” [trứng hai lòng đỏ] Nhan Tử Dạ không thể tin được, có khả năng sao? Thế nhưng hiện giờ chỉ có mỗi cách giải thích này. Rõ ràng là sinh trễ nhất nhưng kích thước lại lớn hơn hẳn đại đản cùng nhị đản, hơn nữa năng lượng cũng hấp thu nhiều hơn. Cuối cùng chính là hiện giờ, rõ ràng trước đó năng lượng rất sung túc nhưng lại đột nhiên cạn kiệt. Kia chỉ có thể là song hoàng đản.

    Tạp Mễ Nhĩ: “Nếu thật sự là song hoàng đản thì tam đản gặp nguy hiểm rồi, không được, phải lập tức truyền năng lượng cho nó.”

    “Chính là hiện giờ sao truyền năng lượng vô thuộc tính vào được? Chúng lại không thể tự mình hấp thu tinh hạch. Nếu chúng ta hấp thu tinh hạch thì năng lượng sẽ bị cải biến theo dị năng của chúng ta, sao có thể truyền cho chúng?” Tân Địch vừa lên tiếng, mọi người liền trầm mặc. Sở dĩ đản đản hấp thu nhiều năng lượng trước khi sinh như vậy chính vì năng lượng trong cơ thể mẹ cung cấp chính là năng lượng vô thuộc tính, hiện giờ đã sinh ra ngoài, không còn cách nào để nó hấp thu.

    “Nếu không có năng lượng thì tam đản sẽ….” Nửa câu sau, Tân Địch không nói ra nhưng mọi người đều hiểu được, nếu vẫn chưa phá xác mà cạn kiệt năng lượng thì đứa nhỏ ở bên trong sẽ chết non.

    “Có thể phá vỡ vỏ trứng không?” Nhan Tử Dạ hỏi.

    An Nhĩ Tư lắc đầu: “Không được đâu Tiểu Dạ, không hấp thu đủ năng lượng đại biểu đứa nhỏ chưa phát dục hoàn toàn. Nếu chúng ta phá xác lấy chúng ta thì lại càng hại chúng.”

    Này không được, kia cũng không được, rốt cuộc phải làm gì đây hả? Nhan Tử Dạ thực sốt ruột.

    Hai đứa nhóc trong lòng An Nhĩ Tư tựa hồ cũng cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng, chúng không nghịch ngợm nữa mà ngoan ngoãn nằm trong lòng An Nhĩ Tư.

    Đột nhiên, Nhan Tử Dạ sửng sốt nhớ ra gì đó, tiếp đó quay qua nói với An Nhĩ Tư: “Tôi có thể chuyển năng lượng của mình cho tam đản.”

    “Cái gì? Không thể a Tiểu Dạ, con là bán thú nhân có vài hệ dị năng, so với chúng ta lại càng không thích hợp.” Nhan Tử Dạ vừa nói ra, gia chủ Cái Nhĩ đã lập tức phản đối.

    Những người khác cũng không đồng ý. Đừng nói đùa, bọn họ chỉ có một hệ dị năng còn không truyền năng lượng cho tam đản được, Nhan Tử Dạ có tới vài loại, hiển nhiên lại càng không thể.

    Nhan Tử Dạ không giải thích, chỉ liếc nhìn An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư hiểu ý xoay người lại nói với nhóm gia chủ Cái Nhĩ: “Gia gia, mỗ ba, mọi người ra ngoài một chút đi, nơi này cứ giao cho tụi con.”

    “An Nhĩ Tư, Tiểu Dạ, hiện giờ không phải lúc hành động cảm tính, tam đản chính là con của hai đứa a.” Không phải gia chủ Cái Nhĩ không tin tưởng An Nhĩ Tư, chỉ là hiện giờ sự tình trọng đại, nếu không cẩn thận sẽ hại hai đứa nhóc ở bên trong chết non.

    “Đúng vậy, chúng ta cứ tìm biện pháp khác đi!” Tạp Mễ Nhĩ cũng không đồng ý, ông cảm thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư quá lo lắng nên mới xúc động như vậy.

    Tương phản, Bối Cơ liếc nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một cái thật sâu rồi hỏi: “Hai đứa có nắm chắc không?”

    Nhan Tử Dạ nghiêm túc: “Có, cha yên tâm, tôi sẽ không mang con mình ra đùa.”

    Ngay sau khi Nhan Tử Dạ nói xong, An Nhĩ Tư lập tức hướng Bối Cơ gật đầu khẳng định.

    Bối Cơ thấy hai người đều tràn đầy niềm tin mới nói: “Tốt, nơi này giao cho hai đứa, chúng ta ở bên ngoài chờ.”

    Tạp Mễ Nhĩ thực không ngờ Bối Cơ cư nhiên đồng ý, đang định lên tiếng thì lại bị Bối Cơ kéo lại: “Tạp Mễ Nhĩ, em quên rồi à, Tiểu Dạ chính là bán thú nhân, là mỗ ba, nó sẽ không tổn thương đứa nhỏ của mình.”

    Đúng vậy, Nhan Tử Dạ là bán thú nhân, biết đâu sẽ có biện pháp. Hơn nữa tình huống cũng rất khẩn cấp, nếu còn kéo dài thời gian thì tam đản lại càng nguy hiểm hơn. Không thể tiếp tục chờ đợi nữa, cứ để Nhan Tử Dạ thử một lần.

    Nghĩ thông suốt, mọi người đều nhìn Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư một cái rồi mới lo lắng đi ra ngoài.

    Đóng lại cửa phòng, An Nhĩ Tư đặt đại đản cùng nhị đản lên sô pha mềm mại, sau đó nói với chúng: “Hai đứa phải ngoan ngoãn, đừng quấy rối.”

    Đại đản cùng nhị đản tựa hồ cũng biết em trai đang gặp nguy hiểm nên không ngừng gật gù, biểu thị mình sẽ ngoan.

    “Tiểu Dạ, em định làm thế nào?” An Nhĩ Tư xoay qua hỏi Nhan Tử Dạ.

    “An Nhĩ Tư, tôi dùng chính là linh lực, linh lực thuần khiết nhất, cũng chính là năng lượng vô thuộc tính mà mọi người nói. Tôi có thể truyền năng lượng của mình qua cho tam đản.” Mới đầu Nhan Tử Dạ căn bản không nghĩ tới chuyện mình có linh lực, giờ nhớ ra thì lập tức chuẩn bị hành động.

    “Thế nhưng Tiểu Dạ, chúng ta không còn tinh hạch nữa.” Toàn bộ tinh hạch mang về đã bị Nhan Tử Dạ hấp thu hết, ngay cả tinh hạch cấp A cũng chỉ còn một viên, theo tình huống hấp thu năng lượng trước đó của ba quả trứng thì Nhan Tử Dạ căn bản không thể chống đỡ nổi.

    Hơn nữa trước đó là ba quả trứng trực tiếp hấp thu năng lượng trong cơ thể Nhan Tử Dạ, cơ bản sẽ không tạo thành thương tổn cho cậu. Thế nhưng hiện giờ là Nhan Tử Dạ phải lấy linh lực từ trong yêu đan, một khi vận chuyển thì không thể dừng lại, bằng không tam đản rất có thể sẽ trực tiếp chết non.

    Biết An Nhĩ Tư lo cho mình, Nhan Tử Dạ liền bước tới muốn thuyết phục anh: “An Nhĩ Tư, anh yên tâm đi, tôi không có việc gì. Trước lúc sinh ra tam đản đã hấp thu không ít năng lượng, hiện giờ có thể chỉ thiếu một chút mà thôi, tôi đã đột phá tới cấp S cao cấp, linh lực trong người thực sự rất dồi dào, đủ để chống đỡ nhu cầu của tam đản.”

    Với sự hiểu biết của An Nhĩ Tư về Nhan Tử Dạ, chuyện cậu đã quyết định thì rất khó thay đổi, hơn nữa hiện giờ tình huống của tam đản nguy cấp như vậy, Nhan Tử Dạ lại càng không thay đổi chủ ý.

    Nếu không có khả năng ngăn cản thì An Nhĩ Tư chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, tôi sẽ trông đại đản cùng nhị đản. Tiểu Dạ, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.” Anh sẽ ở bên cạnh quan sát, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đúng lúc bổ cứu. Cho dù cuối cùng phải hi sinh đứa nhỏ của mình, anh cũng tuyệt đối không để Nhan Tử Dạ xảy ra chuyện.

    Nhận được sự đồng ý của An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ lập tức vươn tay dán lên vỏ trứng tam đản, hồng quang lóe sáng, linh lực cuồn cuộn thông qua tay Nhan Tử Dạ bắt đầu truyền cho tam đản.

    Tựa hồ cảm nhận được năng lượng, tam đản vốn đang an tĩnh cư nhiên lắc lư kịch liệt, giống như đang hưng phấn. Sau đó Nhan Tử Dạ cảm giác được tam đản bắt đầu tự động hấp thu linh lực, hơn nữa còn rất nhanh.

    Không tới mười phút, linh lực trong cơ thể Nhan Tử Dạ đã bị hút đi phân nửa, điều này làm cậu kinh hãi không thôi, dựa theo tốc độ này, không tới hai mươi phút, linh lực của cậu đã bị hút cạn.

    Linh lực trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ cũng càng lúc càng nhạt, An Nhĩ Tư lập tức phát hiện không đúng, vội vàng nhét viên tinh hạch cấp A cuối cùng vào tay trái Nhan Tử Dạ.

    Tay phải Nhan Tử Dạ dán lên mặt trứng truyền linh lực, tay trái nắm viên tinh hạch không ngừng hấp thu năng lượng. Thế nhưng năng lượng của tinh hạch cấp A đối với Nhan Tử Dạ hệt như muối bỏ biển, mắt thấy tinh hạch cấp A trong tay Nhan Tử Dạ cũng chậm rãi trở nên trong suốt. Nhan Tử Dạ cố gắng chống đỡ, cậu đã quá sơ ý, xem thường tam đản.

    Mắt thấy thú văn trên trán Nhan Tử Dạ bởi vì linh lực trong cơ thể sắp cạn kiệt mà hiện ra, bản thân cậu cũng sắp biến về hình thể bán thú nhân thì đột nhiên tay trái Nhan Tử Dạ lại được nhét thêm một viên tinh hạch, lại còn là tinh hạch cấp S.

    Nhan Tử Dạ cả kinh ngẩng đầu nhìn An Nhĩ Tư, dùng ánh mắt hỏi anh này là sao? Không phải đã hết tinh hạch rồi à? Kia viên tinh hạch cấp S này rốt cuộc ở đâu ra?

    Đọc được suy nghĩ trong ánh mắt Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư lộ ra nụ cười tự tin: “Tiểu Dạ, tôi nói rồi, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện. Này là hai viên tinh hạch Áo Đức Kỳ đưa tới, nếu không nắm chắc mười phần, sao tôi có thể để em liều lĩnh?”

    Thì ra là vậy, Nhan Tử Dạ mỉm cười, thú văn trên trán cũng chậm rãi biến mất, linh lực trong cơ thể nhanh chóng được bổ sung. Cậu vui sướng nhìn An Nhĩ Tư một cái, cảm thấy nhẹ nhõm không thôi.

    Có hai viên tinh hạch cấp S làm hậu thuẫn, Nhan Tử Dạ không còn lo ngại gì nữa, cho dù tốc độ hấp thu linh lực của tam đản càng lúc càng nhanh, cậu cũng không lo lắng.

    Một viên tinh hạch cấp S không tới nửa giờ đã hấp thu hết, lại thay một viên khác, người bên trong căng thẳng, người bên ngoài cũng lo lắng không yên. Đã chờ hơn một giờ mà cư nhiên vẫn chưa đi ra, cũng không biết tình huống thế nào.

    “Hiện giờ vẫn chưa ra, hẳn là không có vấn đề gì đi.” Tạp Mễ Nhĩ khẩn trương hết siết chặt tay tới không ngừng xoa xoa, lại còn đi tới đi lui, căn bản không thể đứng yên.

    “Lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, hẳn là không có vấn đề, nếu thực sự có chuyện thì đã không lâu đến vậy.” Nhìn bộ dáng lo sợ bất an của Tạp Mễ Nhĩ, Bối Cơ an ủi.

    “Ai, chúng ta đều không ngờ tam đản cư nhiên là song hoàng đản, vốn là chuyện cao hứng, giờ lại…” Gia chủ Cái Nhĩ vừa thở dài vừa lắc đầu.

    Tân Địch cũng có chút đứng ngồi không yên, tiểu tổ tông nhất định không có việc gì.

    ….

    Hoàn Chương 150.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết