Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 151-153

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    5
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [151] Phá Xác Chương Cuối

    ******

    Viên tinh hạch cấp S thứ hai mắt thấy đã sấp hấp thu xong, vì phòng ngừa vạn nhất, Nhan Tử Dạ lập tức triệu hồi Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa ở bên ngoài cảm ứng được, chúng lập tức từ cửa sổ nhảy vào, lúc viên tinh hạch trong tay Nhan Tử Dạ bị hấp thu toàn bộ, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa ở bên cạnh lập tức truyền linh lực của mình qua.

    An Nhĩ Tư lẳng lặng quan sát, nắm tay càng lúc càng siết chặt, đại đản cùng nhị đản cũng không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nằm trên sô pha.

    Mắt thấy hồng quang trên người Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa càng lúc càng nhạt, biểu thị linh lực của chúng đã cạn kiệt không sai biệt lắm, trong mắt An Nhĩ Tư lóe sáng ngân quang, tròng mắt biến thành ngân mâu, ngân quang trong tay đã lóe sáng. Chỉ cần phát hiện tình huống không đúng, An Nhĩ Tư sẽ lập tức phát động dị năng cưỡng ép Nhan Tử Dạ ngừng truyền linh lực cho tam đản. Cho dù như vậy rất có thể sẽ làm tam đản chết non nhưng An Nhĩ Tư không hi vọng Nhan Tử Dạ bị tam đản hút khô linh lực mà tạo thành linh lực phản phệ.

    Đoạn thời gian trước cùng vì linh lực phản phệ mà Nhan Tử Dạ phải điều trị một khoảng thời gian dài, cho dù cuối cùng đã khôi phục nhưng vẫn có chút di chứng. Lần này nếu lại bị linh lực phản phệ thì hậu quả không thể chịu nổi, này không phải điều An Nhĩ Tư muốn nhìn thấy.

    Nói An Nhĩ Tư lãnh huyết cũng được, nói anh vô tình cũng không sao, anh chỉ cần Nhan Tử Dạ có thể an toàn. Hiện giờ anh cùng Nhan Tử Dạ đã có hai tiểu thú nhân khỏe mạnh, không cần phải vì hai hoặc một đứa nhỏ còn chưa phá xác mà đẩy Nhan Tử Dạ vào tình thế nguy hiểm.

    Ngay lúc An Nhĩ Tư chuẩn bị động thủ, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ đột nhiên biến mất, hình xăm tiểu thứ cầu cùng thực nhân hoa trên mu bàn tay cậu cũng nhạt đi. Sau đó thân mình Nhan Tử Dạ mềm nhũn trực tiếp ngã xuống. Cũng may An Nhĩ Tư vẫn luôn một mực chú ý nên ngay lập tức đỡ được.

    “Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư khẩn trương nhìn Nhan Tử Dạ, dùng ánh mắt hỏi cậu.

    “An Nhĩ Tư, tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là tốt thôi.” Hô hấp Nhan Tử Dạ có chút dồn dập, gương mặt cũng đầy mệt mỏi, thế nhưng cậu biết linh lực trong cơ thể mình vẫn còn một phần ba, vấn đề không lớn.

    Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, lại nhìn sắc mặt cậu tuy tái nhợt nhưng không đổ mồ hôi lạnh nên An Nhĩ Tư có chút yên lòng. Anh ôm Nhan Tử Dạ, đang định đứng dậy thì bên tai truyền tới tiếng trứng nứt.

    Đại đản cùng nhị đản vốn ngoan ngoãn nằm trên sô pha trực tiếp biến thành hai tia sáng bổ nhào tới bên cạnh tam đản, không ngừng ‘ngao ngao’.

    Nghe thấy tiếng kêu của đại đản cùng nhị đản, tốc độ nứt của tam đản lại càng nhanh hơn. Nhìn thấy tam đản cư nhiên phá xác, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi, sau đó trái tim một lần nữa bị thít chặt. Bởi vì bọn họ không biết tam đản có thực sự là song hoàng đản hay không, đó chỉ là suy đoán mà thôi.

    ‘Răng rắc răng rắc…’

    Vết nứt trên vỏ trứng càng lúc càng nhiều, lúc này đã hệt như mạng nhện phủ kín cả quả trứng, thế nhưng kỳ quái là chúng chỉ bị rạn chứ không hề rơi xuống miếng vỏ nào. Lớp vỏ cứ hệt như bị dính chặt trên mặt trứng, sau đó tản ra từng lan hương thơm, là mùi thức ăn.

    “Này là sao vậy? Tam đản phá xác tựa hồ không giống với đại đản cùng nhị đản.” Nhan Tử Dạ nhíu mày, trong lòng loáng thoáng có chút bất an, không có biến hóa gì nữa đi?

    Ôm lấy bả vai Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nhẹ giọng nói: “Yên tâm, không có việc gì đâu. Em phải tin tưởng chúng, đó là con của tôi và em a.”

    Nhan Tử Dạ nghiêng qua nhìn gương mặt mỉm cười của An Nhĩ Tư, cũng gật gật đầu mỉm cười theo. Đúng, tam đản là đứa nhỏ của hai bọn họ, tuyệt đối không dễ dàng gặp sự cố như vậy.

    “Tam đản, cố lên.” Nhan Tử Dạ hướng tam đản hô to một tiếng.

    Không biết có phải nghe thấy tiếng kêu sốt sắng của mỗ ba hay không, ‘rốp’ một tiếng, một khối xác bị đánh nát rớt xuống. Một bàn tay trắng nõn mũm mĩm từ bên trong lú ra rồi nhanh chóng rụt trở vào, ngay sau đó lại ‘rốp’ một tiếng nữa, lại một mảng trứng lớn rớt xuống. Tiếp đó âm thanh ‘bôm bốp’ không ngừng truyền ra, hệt như có người ở bên trong gõ lên lớp vỏ. Chỉ khoảng hơn mười giây, đợi đến khi tiếng vang cuối cùng chấm dứt, cả quả trứng từ phần đỉnh rắc một tiếng hoàn toàn vỡ nát.

    Một đứa bé trắng tròn mũm mĩm cỡ ba tháng tuổi ngồi trên đống vỏ trứng, trên trán là thú văn hình xà đỏ tươi, trên gương mặt tròn vo đáng yêu là đôi mắt to tròn lóe sáng quang mang, cái mũi xinh xắn cùng cái miệng anh đào nhỏ xinh, trên đầu là mái tóc đỏ rực vừa dày vừa dài, hai bên là hai chiếc tai, liếc mắt nhìn qua hệt như con nít địa cầu tầm một tuổi, cực kỳ xinh xắn đáng yêu.

    Đương nhiên đứa nhỏ dùng nhân hình chào đời cũng không có gì đáng kinh ngạc, làm người ta sửng sốt chính là đôi chân củ sen trắng nõn của đứa nhỏ lại thay thế bằng chiếc đuôi mập mạp đỏ rực lóe sáng lân quang.

    Bán thú nhân, tam đản quả nhiên là bán thú nhân. Thế nhưng đó không phải điều làm người ta kinh ngạc nhất, làm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ kinh ngạc chính là bên trong tam đản cư nhiên chỉ có một bán thú nhân. Đúng vậy, Nhan Tử Dạ không cảm giác được hơi thở của yêu từ người tam đản, thế nên nó chỉ là bán thú nhân thuần khiết mà thôi. Sao có thể như vậy, không phải là song hoàng đản à, không phải có tới hai đứa nhỏ sao? Một đứa nữa ở đâu a?

    Sau khi phá xác, tiểu bán thú nhân cũng không di chuyển mà cầm lấy miếng vỏ trứng của mình đưa lên miệng, ‘rôm rốp’ ăn ngon lành, mà đại đản cùng nhị đản cư nhiên cũng gặm một miếng trứng, ngồm ngoàm ăn. Vỏ trứng không ngừng tản mát ra mùi thơm mê người.

    “Này… vỏ trứng có thể ăn được à?” Nhan Tử Dạ có chút ngây ngốc hỏi An Nhĩ Tư.

    “Thú nhân sẽ không ăn vỏ trứng của mình, có lẽ vỏ trứng của bán thú nhân bất đồng. Xem chúng ăn vui vẻ như vậy, hẳn có thể ăn được.” Trước đó An Nhĩ Tư kỳ thực cũng rất hi vọng tam đản là bán thú nhân, kia, anh có thể sủng nó. Dù sao bán thú nhân ở tinh tế thực sự quá trân quý, có sủng cỡ nào cũng không lo bị thú nhân khác lừa đi.

    Thế nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, An Nhĩ Tư đã thay đổi ý tưởng. Bán thú nhân thì sao chứ, tựa hồ cũng không khác biệt với đại đản, nhị đản. Hơn nữa năng lượng tam đản hấp thu còn lớn hơn vài lần, kia không phải thuyết minh tam đản kì thực còn mạnh hơn cả đại đản cùng nhị đản à? Nếu đã mạnh như vậy, An Nhĩ Tư cảm thấy không cần phải quá che chở yêu chiều. Cứ để tam đản huấn luyện chung với đại đản, nhị đản.

    An Nhĩ Tư tuyệt đối sẽ không thừa nhận bởi vì tam đản làm Nhan Tử Dạ suýt chút nữa gặp nguy hiểm nên anh mới giận chó đánh mèo. Đối với An Nhĩ Tư mà nói, không có ai quan trọng hơn Nhan Tử Dạ, quan trọng hơn là bầu bạn là của mình nhưng con cái thì sớm muộn gì cũng thành của nhà người khác.

    Nhan Tử Dạ không biết suy nghĩ trong đầu An Nhĩ Tư đã đảo vài vòng, quy hoạch xong cuộc sống của tam đản. Vốn cứ tưởng tam đản là song hoàng đản, thật không ngờ chỉ có một tiểu bán thú nhân mà thôi. Nói không thất vọng là không có khả năng. Chẳng qua nhìn thấy tam đản là bán thú nhân thì Nhan Tử Dạ cũng thở phào một hơi, ít nhất nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng không quá thất vọng. Dù sao bọn họ vẫn luôn hi vọng tam đản là bán thú nhân, giờ thì đã như nguyện.

    Thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nhìn mình chằm chằm, tam đản nuốt ngụm vỏ trứng trong miệng, sau đó đôi tay ú na ú nần lại cầm lấy một mảnh trứng rồi đưa tới trước mặt An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, bé mở cái miệng nhỏ nhắn, có chút ngọng ngọng nói: “Nho nho… nhăn nhăn…” [cho cho… ăn ăn]

    Đôi mắt to ngập nước kia làm trái tim Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nhịn không được mềm nhủn, Nhan Tử Dạ kinh hỉ xoa xoa đầu tam đản: “Tam đản thực thông minh, cư nhiên vừa phá xác đã biết nói chuyện rồi. Lại còn chia sẻ thức ăn ngon với cha cùng mỗ ba, thực ngoan quá, con ăn đi, chúng ta không ăn.”

    Nói xong, nhìn thân trên xích lõa của tam đản, Nhan Tử Dạ nói với An Nhĩ Tư: “Anh mau chạy tới tủ đồ lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn tới để tôi mặc cho tam đản.” Không giống đại đản, nhị đản có một thân đầy lông. Nửa trên của tam đản là thân người, hiện giờ thời tiết khá lạnh, tuy trong phòng có hệ thống lò sưởi nhưng Nhan Tử Dạ vẫn sợ tam đản bị lạnh.

    “Ừm.” An Nhĩ Tư cũng đưa tay xoa xoa đầu tam đản rồi xoay người đi tới chỗ tủ đồ, lấy một bộ quần áo trẻ con mềm mại rồi trở lại: “Tiểu Dạ, để tôi mặc cho tam đản được rồi.”

    “Không cần, để tôi. Tôi làm mỗ ba, ít nhất phải tự tay mặc bộ đồ đầu tiên cho đứa nhỏ a.” Nhan Tử Dạ nhận lấy quần áo, đang định mặc cho tam đản, kết quả tam đản thấy đại đản cùng nhị đản đã ăn hết một phần ba vỏ trứng mà lại còn muốn ăn mảnh trứng lớn nhất ở dưới thân nó thì nó liền tức giận.

    Tam đản trực tiếp vung bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình đánh lên đầu đại đản, sau đó bất mãn nói: “Ủa em ai… ủa em ai…” [của em trai]

    Khí lực tam đản tựa hồ không nhỏ, đại đản bị đánh lập tức nhả vỏ trứng ra, sau đó ủy khuất hướng tam đản ‘ô ô’ hai tiếng, tựa hồ oán trách tam đản quá bạo lực.

    Sau khi nghe rõ lời tam đản, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều nhịn không được mỉm cười, Nhan Tử Dạ có chút dở khóc dở cười vừa mặc áo cho tam đản vừa nói: “Tam đản, không có em trai, em trai chính là con, hiểu không? Còn có, còn nhiều vỏ trứng như vậy, chia một mảnh cho anh trai con cũng được a.”

    Tam đản thực hiếu kỳ nhìn Nhan Tử Dạ cài nút áo cho mình, nghe cậu nói vậy thì đôi mắt tròn vo của nó lập tức mở to, có chút sốt ruột kêu: “Em ai a… ỏ ứng… ủa em ai…” [em trai a… vỏ trứng… của em trai…] nói xong, bàn tay củ sen bé xíu của tam đản còn hướng đại đản cùng nhị đản quơ quơ, tựa hồ cảnh cáo không cho phép đụng vào vỏ trứng của mình.

    Nhìn bộ dáng bảo vệ thức ăn của tam đản, Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ nói: “An Nhĩ Tư, tính cách đứa nhỏ này hình như giống chúng ta a, cũng không biết giống ai.” Lúc này chỉ mới phá xác thôi mà đã vậy, sau này còn tới mức nào a?

    “Không sao, vô luận tính tình giống ai cũng là con chúng ta. Ba đứa, vậy là đủ rồi.” Từ trước tới giờ An Nhĩ Tư căn bản không nghĩ mình cư nhiên sẽ kết hôn sớm như vậy, lại còn thoáng cái đã được làm cha, mà quan trọng nhất là làm cha của ba đứa con. Chỉ sợ hiện giờ toàn bộ thú nhân của tinh tế đều ghen tị với anh!

    “Năm…” An Nhĩ Tư vừa mới nói xong, tam đản đột nhiên lên tiếng, đồng thời vươn năm ngón tay mĩm mĩm nghiêm túc nhìn An Nhĩ Tư.

    Nhan Tử Dạ mỉm cười, cảm thấy tam đản so với đại đản cùng nhị đản còn đáng yêu hơn, chính là tính toán có chút vấn đề a, cậu nhịn không được gập hai ngón tay của tam đản xuống rồi nói: “Là ba, tam đản là đứa nhỏ thứ ba, thế nên con là nhỏ nhất.”

    Tam đản phồng má, vẻ mặt không phục nói: “Em ai, năm…” Nói xong, trong lúc Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư vẫn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay mũm mĩm của tam đản chỉa xuống phía dưới đuôi mình.

    Chỉ thấy tam đản từ dưới đuôi kéo ra hai con rắn nhỏ màu đỏ lớn cỡ cây bút bi giống hệt như nhau, sau đó nói với Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư: “Em ai… em ai… năm…”

    Lúc này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều trợn to mắt, nghẹn họng trân trối.

    Hoàn Chương 151.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [152] Thán Phục

    ******

    Gần nhất nếu nói Ni Lạp Nhĩ đế quốc có đại sự gì thì chính là hôn lễ của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư. Hôn lễ của hai người chấn kinh cả đế quốc, hoặc nên nói là cả tinh tế.

    Sau khi hôn lễ của hai người qua đi, mọi người bắt đầu đặt sự chú ý lên đám nhỏ của hai người. Dựa vào tin tức do gia chủ Cái Nhĩ công bố, sau hôn lễ vài ngày thì ba quả trứng sẽ tiến vào thời kỳ phá xác. Thế nhưng việc này quả thực khó nói, nếu tiểu thú nhân hoặc tiểu bán thú nhân bởi vì hấp thu năng lượng chậm thì có thể sẽ kéo dài thời gian. Thế nên căn bản không ai ngờ được ba quả trứng cư nhiên sẽ phá xác ngay hôm sau hôn lễ.

    Hiện giờ tất cả các gia tộc đều thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm gia chủ Cái Nhĩ, tuy bởi vì có nhóm quốc vương quốc hậu Á Bá Lan nên không dám tiếp cận quá gần, nhưng nếu có gió thổi cỏ lay thì vẫn biết được.

    Thế nên lúc lồng phòng hộ màu đỏ đột nhiên xuất hiện bao trùm cả hậu viện gia tộc Cái Nhĩ thì người của các đại gia tộc lập phái tới lập tức truyền tin về. Các đại gia tộc lập tức xôn xao, động tĩnh lớn như vậy lẽ nào là ba cục cưng muốn phá xác?

    Trước đó thời điểm phá xác của các gia tộc không hề có động tĩnh lớn như vậy, thế nên rất nhiều người suy đoán là vì trong ba quả trứng kia có bán thú nhân.

    Thực nhiều gia tộc thúc giục nhóm thám tử ở phụ cận gia tộc Cái Nhĩ nhanh nhanh tìm hiểu tin tức, mọi người đều kì vọng có thể biết được tin tức chuẩn xác sớm nhất.

    Chẳng qua đợi hơn bốn năm tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không có tin truyền về. Nhóm đại gia tộc nóng nảy không thôi, đang định bảo người chạy đi thúc giục thì quốc vương Á Bá Lan đã công bố tin tức trên mạng tinh tế.

    Nhìn thấy tin tức được đế quốc Á Bá Lan công bố, toàn bộ tinh tế bùng nổ.

    ‘Tôi không nhìn lầm chứ? Năm? Nhất định là phương thức thức giấc không đúng rồi.’

    ‘Mắt tôi nhất định có vấn đề, phải kiểm tra một chút mới được. Này đều là, nhất định là giả.’

    ‘Năm? Bốn thú nhân, một bán thú nhân? Ông trời của tôi ơi, đừng hỏi vì sao tôi lại quỳ rạp dưới đất xem tin tức, bởi vì tôi đã phục sát đất rồi a.’

    ‘Chỉ có ba bào thai thôi mà? Vì cái gì hiện giờ lại đột nhiên biến thành năm bào thai? Vương tử đế quốc Á Bá Lan thoáng cái đã có được năm đứa con, muốn thú nhân không có bầu bạn như chúng ta tập thể nhảy sông tinh tế à?’

    ‘Ba bào thai biến thành năm bào thai, chẳng lẽ có hai quả là song hoàng đản?’

    ‘Lầu trên vẫn chưa tỉnh ngủ à? Này không phải song hoàng đản gì cả, người ta đã ghi rõ quả cuối là tam hoàng đản a, tam hoàng đản đó a! Đây chính là quả tam hoàng đản đầu tiên từ trước tới nay của tinh tế a.’

    ‘Tam hoàng đản tính gì chứ, chỉ cần bán thú nhân vương phi của đế quốc Á Bá Lan còn ở thì sau này tứ hoàng đản, ngũ hoàng đản cũng không thành vấn đề. A, tôi tựa hồ đã thấy được thiệt nhiều đản đản bao phủ khắp tinh tế a.’

    ‘Tinh thần lầu trên không bình thường, đã xem xét xong.’

    ‘Bốn thú nhân, một bán thú nhân, nếu để tôi cưới được bán thú nhân kia thì có chết cũng không tiếc.’

    ‘Suy nghĩ của lầu trên thực viễn vông, mọi người không cần nghĩ ngợi, bán thú nhân là của tôi.’

    ‘Các người chết hết đi, tôi mới là thú nhân thích hợp với bán thú nhân nhất.’

    Trước không nói tới toàn bộ tinh tế đều đang khiếp sợ, ngay cả nhóm gia chủ Cái Nhĩ khi biết quả trứng cuối cùng cư nhiên là tam hoàng đản cũng xém rớt cằm.

    “Khó trách tam đản cần hấp thu nhiều năng lượng như vậy, vốn cứ nghĩ là hai đứa, thật không ngờ lại là ba. Quả thực quá kinh hỉ mà, không được, tôi phải bình tĩnh một chút.” Tạp Mễ Nhĩ ôm ngực, bộ dáng vẫn chưa hoàn hồn.

    Nhóm gia chủ Cái Nhĩ cũng vậy, nhìn năm đứa nhỏ chạy tới chạy lui đùa giỡn trên mặt đất, tất cả đều chìm đắm trong niềm kinh hỉ kinh thiên này.

    So với nhóm gia chủ Cái Nhĩ, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư hoàn toàn cảm thấy kinh hách.

    Lại còn không kinh hách sao, không ai ngờ được tam đản cư nhiên là tam hoàng đản, cũng không ngờ lúc phá xác lại cần nhiều linh lực như vậy. Vốn bởi vì mang thai sinh sản, hơn nữa còn đột phá tu vi nên tất cả tinh hạch vô thuộc tính đều bị dùng hết. Thêm vào đó là gần nhất bận rộn chuyện hôn lễ nên không có thời gian đi săn tinh tế thú. Cuối cùng nếu không nhờ hai viên tinh hạch cấp S Áo Đức Kỳ đưa tới thì tam đản cũng không có khả năng an toàn phá xác.

    Đến bây giờ nghĩ lại, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư vẫn còn sợ hãi. Bất quá nhìn bán thú nhân mạnh khỏe cùng hai tiểu xà yêu, cả hai đều cảm thấy thực đáng giá.

    Đúng vậy, xà yêu. Tiểu tứ cùng tiểu ngũ chính là xà yêu giống như Nhan Tử Dạ, mà tiểu thứ cùng tiểu ngũ chính là nhũ danh Nhan Tử Dạ đặt cho chúng. Lúc phá xác tất cả linh lực đều do hai đứa hút đi. Vừa chào đời đã kết thành yêu đan, sức chiến đấu đạt tới cấp A, quả thực làm Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cảm thán không thôi.

    Tam đản là bán thú nhân, thế nhưng bởi vì đồng đản với tiểu tứ cùng tiểu ngũ, được hấp thu không ít linh lực nên sức chiến đấu cũng tương đương như đại đản cùng nhị đản, vừa chào đời đã đạt tới cấp B.

    Điều này làm nhóm nhân viên y tế giúp đám nhỏ kiểm tra chấn động, đứa nhỏ do vương tử phi bán thú nhân cùng vương tử điện hạ sinh ra cư nhiên cường hãn như vậy, đặc biệt là hai vị tiểu chủ tử sau cùng, cư nhiên nhiên đã có được sức chiến đấu cấp A. Quả thực là làm người ta không thể tin nổi.

    Tin tức trọng yếu như vậy, nhóm gia chủ Cái Nhĩ hiển nhiên giấu đi.

    Bất quá, tuy tiểu tứ cùng tiểu ngũ vừa chào đời đã có sức chiến đấu cấp A nhưng bởi vì chỉ vừa phá xác, hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, nên nếu thực sự phải chiến đấu thì ngay cả một thú nhân cấp B cũng chưa chắc thắng được.

    Tính cách năm đứa nhỏ thực rõ ràng, đứa lớn khá hoạt bát, cũng khá bá đạo, vừa thấy cái gì mới mẻ liền xông tới trước nhất. Đứa thứ hai béo nhất, lúc ăn sẽ là đứa ăn nhiều nhất, cũng là đứa biết giả vờ đáng thương nhất. Đứa thứ ba tình cảm nhất, thích nhất là chăm sóc hai đứa em. Mà đứa thứ tư cùng thứ năm có bộ dáng giống y hệt, ngoại trừ An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cùng ba đứa nhóc, ngay cả Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ cũng không thể phân biệt. Tính cách của hai tiểu xà có chút tương tự Nhan Tử Dạ, rất thích ngủ, cũng thực lười.

    Đặc biệt là lúc này, rõ ràng đại đản cùng nhị đản đang liều mạng chọc ghẹo tiểu tứ cùng tiểu ngũ nhưng chúng vẫn cứ quấn lấy nhau thành một quả xà cầu, vô luận đại đản cùng nhị đản kêu gào thế nào cũng không chịu phản ứng.

    “Ngao ngao…” Đại đản lại càng không ngừng kêu gào với tiểu tứ, tiểu ngũ, thế nhưng thấy tiểu tứ, tiểu ngũ vẫn như cũ tiếp tục ngủ không thèm phản ứng tới mình thì đại đản mất kiên nhẫn nâng vuốt trực tiếp vỗ một phát, xà cầu tiểu tứ tiểu ngũ liền lăn về phía nhị đản ở đối diện. Mà nhị đản thấy tiểu tứ tiểu ngũ lăn tới trước mặt mình thì nó liền nâng móng vỗ ngược trở lại chỗ đại đản.

    Tam đản làm anh ba nhịn không được lắc lắc cái đuôi trườn tới đẩy nhị đản một phen rồi dùng bàn tay béo múp míp của mình ôm lấy xà cầu vừa lăn tới, tiếp đó hô với nhị đản cùng đại đản: “Xấu xa… xấu xa….”

    “Ngao ô….” Đại đản không phục, tiếp đó nhị đản cũng ô ô hai tiếng, tựa hồ đang thanh minh. Thế nhưng tam đản căn bản không để ý tới, vẫn tiếp tục hô: “Xấu xa…”

    “Ha ha, tam đản quả nhiên thích bảo hộ em trai, là anh trai tốt a.” Gia chủ Cái Nhĩ vỗ đùi, cao hứng nói. Ai u, tiểu bán thú nhân a, nhìn thế nào cũng thực đáng yêu.

    “Đều tại đản đản dạy hư nhị đản, mới đầu nhị đản căn bản không nghịch ngợm như vậy a. Tam đản là ngoan nhất, còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ em trai rồi.” Tạp Mễ Nhĩ cũng khen ngợi tam đản, trong năm đứa nhỏ, Tạp Mễ Nhĩ thích nhất chính là bán thú nhân tam đản.

    “Chúng vẫn còn nhỏ, đang ở độ tuổi nghịch ngợm nhất. Tiểu tứ cùng tiểu ngũ tính tình thực giống Tiểu Dạ, bất quá cũng khó trách, dù sao cũng là di truyền từ gen của Tiểu Dạ.” Bối Cơ thích cả năm đứa cháu, không thiên vị đứa nào.

    Khắc Lỗ Tư ở bên cạnh nhìn năm đứa nhỏ đang chơi đùa, đôi mắt màu lam đã mất đi vẻ băng giá, thế vào đó là tràn đầy ấm áp. Đối với đứa nhỏ vừa mới phá xác, vô luận là thú nhân hay giống cái, ông vẫn luôn thực yêu thương. Càng miễn bàn tới chuyện cả năm đứa lại còn là chắt trai của ông.

    “Hiện giờ có tới năm đứa nhỏ, Tiểu Dạ, An Nhĩ Tư, hai đứa đặt tên chưa? Nếu vẫn chưa nghĩ ra thì chúng ta có thể hỗ trợ.” Kỳ thực gia chủ Cái Nhĩ đã sớm nghĩ ra vài cái tên, chỉ chờ Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư hỏi mà thôi. Bất quá đáng tiếc, lần này gia chủ Cái Nhĩ phải thất vọng rồi, bởi vì An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã sớm nghĩ được tên, hơn nữa cũng đã quyết định.

    “Này là tên mà con cùng Tiểu Dạ đã nghĩ, gia gia cùng mọi người xem đi.” An Nhĩ Tư đưa tờ giấy đã viết tên đám nhỏ qua.

    Tuy gia chủ Cái Nhĩ có chút thất vọng vì không được đặt tên cho đám chắt, bất quá ngẫm lại thì để An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đặt tên cũng tốt, dù sao cũng có tới năm đứa, không có khả năng đều theo họ Cái Nhĩ.

    Gia chủ Cái Nhĩ vừa nhìn tờ giấy thì sửng sốt, trầm mặc một lúc rồi đưa qua cho Bối Cơ.

    Đại đản: Bối Nhĩ Luân Cái Nhĩ, nhị đản: Bối Nhĩ Văn Á Bá Lan, tam đản: Bối Nhĩ Nặc Mã Khắc Tân, tiểu tứ: Nhan Nhĩ Thần, tiểu ngũ: Nhan Nhĩ Dật.

    Nhóm Bối Cơ xem xong danh sách tên thì cũng giống như gia chủ Cái Nhĩ, sau khi trầm mặc một lúc thì đồng ý. Không có bất luận người nào phản đối, tất cả mọi người đều cảm thấy an bài như vậy là hợp lý nhất. Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ tựa hồ từ trước đó đã đoán được đứa nhỏ đầu tiên sẽ theo họ Cái Nhĩ nên không hề phản đối.

    Kỳ thật đối với bọn họ mà nói, đứa nhỏ họ gì cũng không quan trọng, quan trọng là chúng đều là con của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, đều là người kế thừa của gia tộc bọn họ. Trong số nhóm người, kinh hỉ nhất chính là Khắc Lỗ Tư, bởi vì ông thật không ngờ Nhan Tử Dạ cư nhiên nguyện ý để một đứa nhỏ theo họ Mã Khắc Tân. Lúc đối mặt với Nhan Tử Dạ, Khắc Lỗ Tư tựa hồ có chút muốn nói lại thôi.

    Nhan Tử Dạ nhìn ra suy nghĩ của Khắc Lỗ Tư, liền cười nhạt nói: “Mã Khắc Tân chính là gia tộc của mỗ ba tôi, ông đã để tôi làm người thừa kế gia tộc, kia tôi không có khả năng để gia tộc Mã Khắc Tân không có người thừa kế tiếp theo, tam đản là bán thú nhân, thích hợp nhất để làm người thừa kế của gia tộc Mã Khắc Tân.”

    “Cám ơn.” Khắc Lỗ Tư không phải người nói nhiều, do dự một hồi cũng không biết nên nói gì, cuối cùng nghẹn ra hai chữ.

    “Không cần, đó là tôi nên làm.” Nhan Tử Dạ cùng Khắc Lỗ Tư nói chuyện tựa hồ có chút khách khí, bất quá cũng không có cách nào, tuy Khắc Lỗ Tư là cữu cữu của Nhan Tử Dạ, nhưng hai người cũng chỉ mới gặp mặt vài lần mà thôi, vẫn còn khá xa lạ.

    Tên của năm đứa nhóc, trải qua sự động ý của ba gia tộc liền định ra như vậy.

    ….

    Hoàn Chương 152.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [153] Chuyện Hằng Ngày Của Đám Nhóc

    ******

    Đám người bên ngoài hiện giờ vì chuyện năm đứa nhóc phá xác mà đã phát điên muốn liều mạng muốn chạy tới gia tộc Cái Nhĩ. Đáng tiếc gia tộc Cái Nhĩ kín như bưng, ngay cả ruồi bọ cũng không vào lọt, càng miễn bàn là người.

    Lúc mới phá xác, bởi vì vẫn còn thực xa lạ với thế giới bên ngoài nên đám nhãi con vẫn không quá thân thiết với nhóm gia chủ Cái Nhĩ, dần dần sau vài ngày ở chung, hơn nữa được Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư dạy dỗ, đám nhóc đã biết nhóm gia chủ Cái Nhĩ là người thân, sẽ không tổn thương chúng. Vì thế lá gan của đám nhóc cũng lớn hơn, nguyện ý cùng bọn họ thân cận, cũng chấp nhận để bọn họ ôm ấp, này quả thực làm nhóm gia chủ Cái Nhĩ vui sướng không thôi.

    Đối với năm đứa nhóc vừa chào đời, mọi người đều yêu thương không thôi, tuy nhóm gia chủ Cái Nhĩ rõ ràng thiên vị bán thú nhân tam đản một chút nhưng đồng dạng cũng rất yêu thương bốn đứa còn lại.

    Đối mặt với năm đứa nhỏ đáng yêu, bọn họ quả thực là cầu gì được nấy. Mới đầu đám nhỏ còn ngoan ngoãn, thế nhưng sau khi chậm rãi quen thuộc hoàn cảnh cùng người bên cạnh, chúng liền lộ ra thiên tính của mình. Bởi vì vừa sinh ra đã có thiên phú siêu cao cùng sức chiến đấu bất phàm nên chúng liền nháo loạn tới long trời lỡ đất.

    Sáng sớm tỉnh giấc, An Nhĩ Tư liền đi qua căn phòng cách vách xem đám nhỏ, vốn phòng đó chỉ chuẩn bị cho ba đứa nhỏ, thật không ngờ cư nhiên lại biến thành năm. Bất quá may mắn căn phòng đủ lớn, vật dụng cũng đầy đủ nên căn bản không cần lo lắng. Hơn nữa với thân mình bé xíu của mình, tiểu tứ cùng tiểu ngũ căn bản chiếm không bao nhiêu diện tích.

    Để năm đứa nhỏ ngây ngốc, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đương nhiên lo lắng, vì thế liền giao cho A Ngốc vừa được thăng cấp chăm sóc. Đừng nhìn A Ngốc cứ luôn ngu ngơ, nếu bàn về mặt chăm sóc người khác thì nó rất cẩn thận, chính vì có A Ngốc ở nên nguyên chủ mới thuận lợi trưởng thành trong môi trường ăn thịt người ở Nhan gia kia.

    Hơn nữa đoạn thời gian trước A Ngốc đã được nâng cấp hệ thống cùng con chíp, tăng thêm khoảng chăm sóc đứa nhỏ, đối với năm đứa nhỏ, nó còn cẩn trọng tỉ mỉ hơn cả An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

    Trừ bỏ bảo mẫu toàn năng A Ngốc, năm đứa nhỏ còn cần người trông coi, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa liền chủ động xung phong, trên người chúng có hơi thở của Nhan Tử Dạ, thế nên năm đứa nhỏ từ khi còn trong trứng đã rất thân cận. Dù sao khoảng thời gian này Tiểu Thứ cũng ở lại gia tộc Cái Nhĩ, Nhan Tử Dạ cảm thấy để nó cùng Tiểu Hoa trông hộ đám nhỏ cũng không sai.

    Sáng sớm trời vừa mới hừng sáng, Nhan Tử Dạ vẫn còn ngủ say, dựa theo thói quen mấy hôm nay, năm đứa nhóc cũng đang ngủ say ở phòng bên. An Nhĩ Tư đi qua phòng bên, nhìn năm đứa đứa nhỏ tụm lại ngủ trên chiếc giường nhỏ, anh nhịn không được mỉm cười. Kỳ thực anh đã chuẩn bị giường riêng cho từng đứa, bất quá chúng tựa hồ không thích ngủ một mình nên cứ tụm lại chen chúc cùng một chỗ, có lẽ chúng cảm thấy như vậy ấm áp hơn.

    Tiểu Hoa nằm trong chiếc chậu ở góc phòng, im lặng, thoạt nhìn hệt như một chậu hoa có màu sắc khá quái dị mà thôi, chỉ cần Tiểu Hoa không lộ ra thì ai cũng không chú ý tới nó. Mà Tiểu Thứ thì biến về nguyên hình, đang nằm trên đầu giường vù vù ngủ. A Ngốc nằm trên chiếc giường trong góc, đồng dạng cũng đang nghỉ ngơi nạp điện.

    Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra lập tức đánh thức Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ, A Ngốc đang nạp điện cũng mở to ánh mắt màu đỏ, thấy người tới là An Nhĩ Tư thì yên tâm tiếp tục ngủ. Nhìn thấy chiếc chăn nhỏ đắp trên người đám nhỏ bị chảy xuống, anh đi qua chỉnh lại rồi rón rén rời đi.

    Từ khi năm đứa nhỏ sinh ra, bữa sáng đều do một tay An Nhĩ tư chuẩn bị, thế nên mấy ngày nay anh đã tập thành thói quen dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho sáu cha con.

    Năm đứa nhóc đều là động vật ăn thịt, mới đầu tuyệt đối không đụng tới rau cải, sau đó bị Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nghiêm khắc giáo dục mới miễn cưỡng ăn một chút, bất quá mỗi lần ăn cứ hệt như đang ăn thuốc độc. Hôm nay An Nhĩ Tư chuẩn bị làm nhiều rau cải một chút, bởi vì hôm qua anh phát hiện năm đứa nhóc kia dám lén anh giảm bớt số rau cải. Đừng tưởng An Nhĩ Tư không biết, chỉ là anh không muốn giáp mặt vạch trần mà dùng hành động thực tế bù lại.

    Sau khi An Nhĩ Tư rời đi nửa tiếng, căn phòng vốn im ắng đột nhiên vang lên tiếng rột rột. Đại đản vốn đang cuộn mình trong chăn ngủ vù vù đột nhiên giật giật mí mắt, sau đó chậm rãi mở ra, ánh mắt trong veo bởi vì vừa mới thức dậy mà mang theo vài phần mờ mịt.

    ‘Rột rột…’

    Lại một tiêng nữa vang lên, đại đản trực tiếp từ trên giường bật dậy, nhìn cái bụng nhỏ lông xù đã xẹp xuống của mình, trên mặt nó cư nhiên lộ ra biểu tình bất đắc dĩ thực nhân tính quá.

    Bởi vì đêm qua rau cải có hơi nhiều nên đại đản vẫn luôn xem rau cải là độc dược đã thừa dịp An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không chú gắp bỏ. Đương nhiên, làm vậy không chỉ có một mình nó. Kết quả là bữa tối ăn không đủ no, hiện giờ trời vừa hừng sáng cái bụng nhỏ đã nhịn không được kháng nghị.

    Nhìn đám em vẫn còn ngủ say, đại đản nghĩ mình đây đói tới ngủ không được, đám em sao có thể ngủ ngon như vậy, vì nghĩ tới cái bụng nhỏ của đám em hẳn cũng đã rất đói, đại đản trực tiếp dùng miệng hống hống nhị đản ở bên cạnh.

    Nhị đản đang ngủ say thì đột nhiên bị quấy rối, nó liền trở mình muốn ngủ tiếp. Bất quá đại đản sao có thể để nó được mong muốn, nó luồng móng vuốt xuống dưới mình nhị đản, dùng sức trực tiếp ném nhị đản lăn quay đụng vào mặt tam đản đang cuộn thân mình béo tròn của mình ngủ khò khò.

    Lần này nhị đản muốn không tỉnh lại cũng khó, nhị đản vừa tỉnh lại lập tức căm tức trừng đại đản, sau đó ‘ô ô’ hai tiếng, tựa hồ muốn chất vấn vì sao đại đản lại phá giấc ngủ của mình. Mà tam đản thì bị nhị đản đụng tỉnh, nó dụi dụi mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn đại đản cùng tam đản.

    Đại đản bị nhị đản chất vấn không hề có chút ngượng ngùng, nó nâng chân trước xoa xoa bụng rồi tỏ vẻ ủ rũ, cuối cùng nó hướng nhị đản ngao ngao hai tiếng.

    Nhị đản hiểu ý, cũng nâng móng sờ sờ bụng, cảm giác hình như mình cũng đói, bất quá nghĩ tới lúc ăn sáng cha cùng mỗ ba cứ nhất định bắt chúng phải ăn mấy thứ rau cải khó ăn kia, nhị đản biểu thị khó xử.

    Thấy nhị đản do dự, đại đản lại gọi hai tiếng, nhị đản nghe xong thì ánh mắt sáng ngời, sau đó liều mạng gật gù với đại đản. Lúc đại đản nhảy xuống, nhị đản đang định nhảy theo thì lại bị tam đản vươn tay tới ngăn lại.

    “Không được, không thể ăn vụng thịt thịt, cha cùng mỗ ba sẽ tức giận.” Trải qua vài ngày học tập, tam đản vốn bi bô tập nói đã có thể nói chuyện lưu loát, làm anh em đồng bào, tuy là bán thú nhân nhưng nó vẫn có thể nghe hiểu đại đản cùng nhị đản nói chuyện. Hai người này cư nhiên muốn thừa dịp cha làm bữa sáng lén trộm chút thịt ăn.

    Bởi vì An Nhĩ Tư hạn chế số lượng thịt ăn hằng ngày nên đám nhóc có tình cảm khá đặc biệt với thịt.

    Thấy tam đản ngăn lại, đại đản xoay người hướng tam đản kêu ‘ô ô ô’, sau khi nghe hiểu lời đại đản, tam đản cũng có chút do dự, nó cắn cắn ngón tay bé xinh, có chút khó xử nhìn đại đản: “Rau cải em cũng không thích, thực khó ăn. Thế nhưng nếu bị cha phát hiện thì sẽ bị đánh đòn a.” Nhớ tới hôm trước bọn nó không cẩn thận làm bể đồ của ngoại tổ phụ, cả năm liền bị đánh mông một trận. Mùi vị kia cũng không dễ chịu a.

    Thấy tam đản do dự, đại đản nháy mắt với nhị đản rồi chỉ chỉ tiểu tứ, tiểu ngũ vẫn còn đang ngủ. Nhị đản hiểu ý, nó lập tức chạy tới hai bước, nâng móng vuốt đẩy đẩy hai tiểu xà.

    Tiểu tứ cùng tiểu ngũ tỉnh lại, thè lưỡi kêu ‘tê tê’, tựa hồ đang hỏi vì sao lại đánh thức chúng nó, hôm nay khí trời khá lạnh, họ rắn như bọn nó rất sợ lạnh nên luôn dậy muộn nhất.

    Thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ cũng thức dậy, đại đản lập tức cao hứng hướng tam đản ngao ngao hai tiếng, tiếp đó lại quay qua ngao ngao vài tiếng với tiểu tứ cùng tiểu ngũ. Ý tứ đại khái chính là nó muốn đi ăn vụng thịt nhưng tam đản không chịu, anh em có phúc cùng hưởng, năm đứa sẽ biểu quyết để quyết định.

    Tiểu tứ cùng tiểu ngũ đều là đám nhóc mê ăn thịt, vừa nghe thấy chủ ý của đại đản thì lập tức gật gù đầu rắn, còn giơ lên cái đuôi của mình. Mà nhị đản cùng đại đản cũng giơ móng vuốt, cuối cùng bốn đứa nhóc không hẹn mà cùng nhìn về phía tam đản vẫn chưa đưa ra ý kiến. Được rồi, thấy tiểu tứ cùng tiểu ngũ cũng đồng ý, tam đản biểu thị mình không có ý kiến.

    Cứ vậy, năm đứa nhóc thật cẩn thận nhảy xuống giường, tam đản trườn tới trước cửa, đang định nhấn nút mở cửa thì một cái rễ dài vươn tới cản nó lại.

    Chỉ thấy Tiểu Hoa vẫn luôn đứng ở góc phòng không biết từ khi nào đã đi tới phía sau, hiện giờ đang nhìn chằm chằm năm đứa, mà tiểu thứ cầu cùng A Ngốc thì đứng bên chân Tiểu Hoa, thở phì phì nhìn chúng.

    “Tiểu tiểu thiếu gia, sao các cậu lại muốn trốn đi a? Thiếu gia đã nói các cậu không được chạy loạn.” A Ngốc hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của Nhan Tử Dạ, tuyệt đối sẽ không để đám nhóc này chạy loạn. Vì thế lúc nhìn thấy chúng cư nhiên muốn lén chuồn ra ngoài thì lập tức tức giận không thôi.

    Tiểu thứ cầu đứng bên chân A Ngốc, hồng quang chợt lóe, thoáng chốc biến thành thiếu niên tuấn mỹ, nó ngồi xổm xuống nhìn đám nhóc: “Mấy đứa rời giường sớm như vậy định đi đâu a?”

    “Đâu có đi đâu đâu, chúng ta… chúng ta…” Tam đản không biết nói dối, vừa lên tiếng liền không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể cầu xin giúp đỡ nhìn về phía đại đản: “Anh cả, chúng ta muốn đi đâu a?”

    Đại đản bất đắc dĩ trợn trắng mắt với tam đản, đứa em này sao ngốc như vậy a, đại đản cảm thấy thời khắc nguy hiểm thế này vẫn là mình ra tay thì tốt hơn, vì thế nó tiến tới, nói với Tiểu Thứ: “Ngao ô ô ô…”

    “Muốn đi vệ sinh à? Chính là trong phòng không phải có sẵn sao? Hơn nữa, cả năm đều đi WC sao?” Tiểu Thứ dùng bộ dáng ‘bộ mấy đứa xem ta là đứa ngốc à’ nhìn đại đản.

    Đại đản thấy Tiểu Thứ không tin, chỉ đành quay đầu lại nháy mắt với nhóm nhị đản. Ra tay trước hết chính là tam đản, tam đản trực tiếp vung bàn tay béo bổ nhào về phía Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ. Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ sợ tổn thương tam đản nên vội vàng chụp lấy tam đản, kết quả hồng quang trên người tam đản chợt lóe, sau đó cái đuôi quét mạnh, cư nhiên trực tiếp quét ngã Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa.

    Sau đó người đại đản cùng nhị đản lóe sáng ngân quang, ngân quang chói mắt trực tiếp bao phủ Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Đợi đến khi ngân quang biến mất, Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa phát hiện mình cư nhiên không thể cử động, cũng không thể lên tiếng.

    Mà A Ngốc cũng nhanh chóng phản ứng, định ngăn cản năm đứa nhóc lại, kết quả tiểu tứ cùng tiểu ngũ trực tiếp nhảy dựng lên bổ nhào về phía A Ngốc, vài ngày nay hai đứa đã lớn lên không ít nhưng vẫn thực nhỏ gầy. Thế nhưng không ngờ A Ngốc cư nhiên bị tiểu tứ cùng tiểu ngũ hạ gục, sau khi đánh ngã A Ngốc, hồng quang trên người hai đứa cũng lóe sáng, hai luồng ánh sáng hợp lại tạo thành một sợi dây ánh sáng quấn lấy A Ngốc, tiếp đó lại thêm một tia sáng đỏ trực tiếp che miệng A Ngốc lại. A Ngốc bị hồng quang trói chặt chặt trên mặt đất, không thể nhúc nhích, cũng không thể kêu.

    Sức chiến đấu của Tiểu Hoa cùng Tiểu Thứ mạnh hơn tiểu tứ cùng tiểu ngũ rất nhiều, đã đạt tới ngụy cấp S. Lúc đại đản cùng nhị đản cố định, bọn nó chỉ cần giãy dụa một chút là có thể thoát ra, thế nhưng ngay sau đó chính là dây ánh sáng của tiểu tứ cùng tiểu ngũ phóng tới, đồng thời trói chặt chúng hệt như A Ngốc.

    Tuy tiểu tứ cùng tiểu ngũ vừa sinh ra đã có sức chiến đấu cấp A nhưng bởi vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên không đánh lại Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa. Bất quá bởi vì Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa sơ ý nên mới bị chúng trói lại.

    Kỳ thực mấy ngày nay đám nhóc đã được An Nhĩ Tư truyền dạy kinh nghiệm chiến đấu, thế nên liền nhân cơ hội này sử dụng, phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

    ….

    Hoàn Chương 153.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết