Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 157-159

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [157] Đả Kích

    *******

    Lúc gia chủ Cái Nhĩ ôm tam đản đi, tam đản vẫn còn quay đầu lại liếc nhìn tiểu thanh lang một cái. Gia chủ Cái Nhĩ phát hiện, có chút bất đắc dĩ nói: “Tam đản a, tiểu thú nhân kia bẩn lắm, chúng ta tìm anh em của tam đản chơi được không?” Gia chủ Cái Nhĩ hiện giờ thực hối hận vì mình cứ ôm tam đản không chịu buông, bằng không cũng không để lão Na Duy Á kia thực hiện được âm mưu. Nhìn bộ dáng lưu luyến không rời của tam đản hiện giờ, ông thực hối hận. Thế nên chỉ có thể khuyên bảo dời đi lực chú ý của bé.

    “Bẩn? Không bẩn?” Tam đản lắc đầu phủ nhận.

    Gia chủ Cái Nhĩ quả thực có cảm giác vạn tiễn xuyên tâm, chẳng lẽ chắt ngoan nhà mình sẽ bị tiểu thú nhân chết tiệt vừa mới thấy mặt một lần kia dụ mất à? Bất quá, kết quả lại đảo ngược.

    Tam đản chớp chớp đôi mắt to với gia chủ Cái Nhĩ: “Không bẩn, nhưng thực khó coi a, anh trai dễ nhìn hơn.” Tam đản biểu thị lông anh trai nhà mình còn có thể sáng lên a!

    Gia chủ Cái Nhĩ sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ hỏi: “Là vì tiểu thú nhân kia khó coi nên con mới nhìn à?”

    “Ân ân, con vẫn cảm thấy các anh trai dễ nhìn hơn. Da lông màu trắng thực mềm mại a!” Tam đản biểu thị mình thích nhất là ôm hình thú của anh em mình ngủ. Anh trai thì mềm mềm, em trai thì trơn trơn.

    Thật không ngờ mình lại chiếm được đáp án như vậy, trái tim gia chủ liền thả lỏng, tiếp đó ông cười ha hả: “Đúng vậy a tam đản, tiểu thú nhân kia thực xấu, sau này tam đản cứ chơi với anh em nhà mình đi, bằng không nếu chơi với tiểu thú nhân kia thì tam đản cũng sẽ biến dạng mất.”

    “Ân, tam đản mới không cần biến dạng, sau này tam đản không chơi với bọn họ đâu.” Tam đản trịnh trọng gật gật cái đầu nhỏ.

    Lúc này Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ đi tới, thấy gia chủ Cái Nhĩ cười thực vui vẻ, Tạp Mễ Nhĩ nhịn không được hỏi có chuyện gì. Kết quả sau khi gia chủ Cái Nhĩ kể lại, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ cũng nhịn không được bật cười.

    Tạp Mễ Nhĩ ôm lấy tam đản trong lòng gia chủ Cái Nhĩ, cười ha hả nói: “Tam đản nhà chúng ta thông minh như vậy sao có thể dễ dàng bị dụ mất a.”

    Bối Cơ ở bên cạnh gật gật đầu, đồng ý với Tạp Mễ Nhĩ.

    Mà không ít thú nhân thấy trưởng lão gia tộc Na Duy Á dùng tiểu thú nhân làm tiểu bán thú nhân chú ý thì ghen tị hâm mộ không thôi, đang định bảo tiểu thú nhân nhà mình xông lên thì phát hiện gia chủ Cái Nhĩ đã giao tiểu bán thú nhân cho quốc vương cùng quốc hậu Á Bá Lan. Cho dù gan bọn họ lớn như trời cũng không dám trực tiếp chạy tới tiếp cận a, ai chẳng biết quốc vương cùng quốc hậu Á Bá Lan căn bản không muốn thấy bọn họ. Nếu đắc tội thì mất nhiều hơn được.

    Người mơ ước bán thú nhân nhiều, mà mơ ước bốn tiểu thú nhân cũng không ít. Đại gia tộc đều biết bốn tiểu thú nhân chính là người thừa kế vững chắc của mấy gia tộc, chỉ cần tiểu giống cái nhà mình có thể thu hút được một người thôi thì một là tiểu vương tử phi đế quốc Á Bá Lan, không thì cũng là bầu bạn của gia chủ Cái Nhĩ hoặc Mã Khắc Tân tương lai a.

    Lúc này Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư dẫn theo đại đản, nhị đản cùng tiểu tứ, tiểu ngũ nói chuyện với nhóm Áo Đức Kỳ.

    Hải Bác Lạc từ lúc nhìn thấy năm tiểu bảo bối đã bắt đầu nhịn không được muốn trêu đùa, đại đản cùng nhị đản tuy lớn lên giống nhau nhưng vẫn không bằng tiểu tứ cùng tiểu ngũ a!

    Trong mắt Hải Bác Lạc thì tiểu tứ cùng tiểu ngũ chính là giống như khuôn đúc, căn bản không phân biệt được.

    “Hai đứa ai là tiểu tứ, ai là tiểu ngũ a?” Hải Bác lạc khom lưng, cười tủm tỉm hỏi hai đứa nhóc bộ dạng giống hệt mà Nhan Tử Dạ đang nắm tay.

    Tiểu tứ cùng tiểu ngũ không hẹn mà cùng liếc nhìn mỗ ba, phát hiện mỗ ba mỉm cười thì quay qua nhìn Hải Bác Lạc, đồng thanh nói: “Thúc thúc đoán thử xem.”

    “Ây yo… còn muốn thúc thúc đoán a, hai đứa nói chuyện cũng lưu loát quá đi. Nếu không biết thì quả thực không nhận ra hai đứa chỉ mới phá xác mười ngày thôi. Được rồi, vậy thì thúc thúc sẽ đoán.” Hải Bác Lạc nghiêm túc quan sát hai đứa nhóc một lúc, anh phát hiện không chỉ bộ dạng, ngay cả âm thanh nói chuyện, biểu tình hay chiều cao hình thể đều giống hệt nhau, lần này Hải Bác Lạc thực sự phiền não. Này làm sao đoán ra a?

    Thấy Hải Bác Lạc trầm mặc lâu như vậy vẫn không lên tiếng, một trong hai đứa nhóc mở miệng: “Thúc thúc nhìn lâu vậy rồi, không đoán được đúng không?”

    Đứa kia cũng lên tiếng: “Khẳng định là đoán không được.”

    “Ai u, hai đứa đừng kiêu ngạo vậy a, xem Hải Bác Lạc thúc thúc đoán đây.” Không muốn bị hai đứa nhóc xem thường, Hải Bác Lạc nghĩ nghĩ rồi chỉ đứa nhóc phía bên trái Nhan Tử Dạ: “Con là tiểu tứ.” Sau đó chỉ đứa bên phải: “Còn con là tiểu ngũ, đúng không?”

    “Không đúng, không đúng.” Tiểu tứ cùng tiểu ngũ cùng lắc đầu, buông tay Nhan Tử Dạ ra rồi lẻn ra phía sau cậu, bộ dáng như vừa thay đổi vị trí rồi bước tới trước mặt Hải Bác Lạc nói: “Đoán lại lần nữa.”

    Hải Bác Lạc tỏ vẻ ‘hai đứa nghĩ làm vậy là có thể lừa được thúc thúc à?’, sau đó chỉ đứa bên phải: “Con vẫn là tiểu ngũ.” Hải Bác Lạc nói thực đắc ý, hai đứa nhóc này tưởng đơn giản như vậy là có thể lừa anh à? Mơ đi.

    Kết quả sau khi Hải Bác Lạc nói ra, trước không nói tới hai đứa nhóc, đại đản nhị đản đang đứng bên cạnh An Nhĩ Tư đã chịu không nổi.

    Đại đản nói: “Ngốc.”

    Nhị đản nói: “Thực ngốc.”

    Tiểu tứ cùng tiểu ngũ cùng ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Dạ: “Mỗ ba, người này thực sự là bằng hữu của người à? Vì cái gì chỉ số thông minh lại cách biệt như vậy a? Không phải nói có chỉ số thông minh tương đương nhau mới kết thành bạn à?”

    Liếc nhìn Hải Bác Lạc tựa hồ vẫn không phản ứng được, Nhan Tử Dạ cố nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu phì cười nói với hai đứa nhóc: “Này kì thực lúc mỗ ba cùng thúc thúc quen biết thì không phải như vậy. Ân, hiện giờ bằng hữu của Hải Bác Lạc thúc thúc hình như cũng hơi ít.”

    Hai đứa nhỏ gật gật đầu, bộ dáng thì ra là vậy, sau đó không biết nghĩ gì mà chúng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hải Bác Lạc.

    Tiểu tứ bên trái nói: “Thật đáng thương, nhất định là vì thúc thúc ấy ngốc đi nên không ai chịu kết giao bằng hữu.”

    Tiểu ngũ bên phải nói: “Nhưng thúc ấy là bằng hữu của mỗ ba chúng ta a!”

    Tiểu tứ liếc nhìn tiểu ngũ: “Em cũng ngốc theo à? Nhất định là vì mỗ ba thấy thúc ấy đáng thương mới miễn cưỡng làm bạn thôi.”

    Tiểu ngũ cũng gật gù: “Ân, hóa ra là vậy, mỗ ba chúng ta thực thiện lương.”

    Sau đó hai đứa cùng dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Nhan Tử Dạ, đồng thanh nói: “Mỗ ba, người thực tốt.”

    “Ha ha ha…”

    Đám Nhan Tử Dạ không hẹn mà cùng bật người, ngay cả nhóm đại gia tộc ở xung quanh cũng cười, mà phụ mỗ Hải Bác Lạc lén lén đứng ở một bên thấy vậy lập tức đỡ trán, sao bọn họ lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy a!

    Lúc này Hải Bác Lạc vẫn ngây ngốc, anh không biết vì sao đám nhóc lại nói anh ngốc, không phải anh đoán đúng rồi à? Đứng dậy, Hải Bác Lạc nghi hoặc hỏi: “Này Nhan Tử Dạ, hai đứa nhóc nhà cậu sao vậy, tôi đã đoán đúng mà sao chúng lại nói tôi ngốc chứ?”

    Nhan Tử Dạ còn chưa trả lời, An Nhĩ Tư đã mở miệng: “Vừa nãy tiểu tứ, tiểu ngũ rõ ràng đã thay đổi vị trí mà cậu vẫn đoán sai, khó trách chúng bảo cậu ngốc.” Đối với Hải Bác Lạc, An Nhĩ Tư cũng thực bất đắc dĩ.

    “Cái gì? Thay đổi vị trí rồi? Tôi cứ tưởng chúng không đổi, định lừa gạt tôi a!” Lúc này Hải Bác Lạc mới hiểu ra, vừa nãy mình bị hai đứa nhóc này đùa giỡn, lại nghĩ tới lời nói của chúng khi nãy, gương mặt anh liền đen xì. Anh cư nhiên bị hai đứa nhóc mới phá xác cho lọt hố.

    “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ, hai cậu dạy con thế nào vậy? Cư nhiên nhỏ như vậy đã hãm hại người khác rồi, sau này còn tới mức nào nữa a? Không được, hiện giờ tâm linh tôi bị thương rồi, hai cậu phải bồi thường.” Hải Bác Lạc không phục nói.

    “Anh muốn cái gì?” Nhan Tử Dạ mỉm cười.

    Hải Bác Lạc đắc ý nói: “Cũng không có gì, các cậu không phải có tiểu bán thú nhân à? Sau này lớn lên gả nó cho tôi là được, yên tâm, sính lễ tuyệt đối không thiếu đâu a.”

    Cái gì? Thú nhân ngốc ngốc này cư nhiên dám mơ ước anh trai (em trai) của chúng? Đại đản, nhị đản cùng tiểu tứ, tiểu ngũ lập tức căm tức.

    Đại đản: “Bộ dáng thực xấu, lại còn già.”

    Nhị đản: “Chỉ số thông minh kém cỏi, trí lực cũng có vấn đề.”

    Tiểu tứ: “Sức chiến đấu tựa hồ cũng không mạnh như cha, cũng không mạnh bằng mỗ ba.”

    Tiểu ngũ: “Lại còn cười thực đáng khinh.”

    Tiếp đó cả bốn đứa đồng thanh: “Dựa vào cái gì cưới em trai (anh trai) chúng ta?”

    Đại đản hừ một tiếng: “Không biết xấu hổ.”

    Tiểu tứ cùng tiểu ngũ lặp lại: “Không biết xấu hổ.”

    Hải Bác Lạc trợn mắt há hốc nhìn bốn đứa nhóc, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khỉ gió, anh cư nhiên bị mắng, lại còn mắng tới thương tích đầy mình. Quan trọng nhất là bị bốn đứa nhãi con mắng. Anh cũng chỉ đùa một chút thôi, có cần ác vậy không? Còn nữa, đứa nhỏ chỉ mới phá xác mười ngày sao lại nói năng lưu loát tới vậy, lại còn biết nhiều từ ngữ như vậy?

    “Ha ha ha….”

    Thấy Hải Bác Lạc bị bốn đứa nói với á khẩu, đám người xung quanh lại cười ồ lên.

    “Ngốc…” Áo Đức Kỳ đứng phía sau Hải Bác Lạc, thản nhiên phán một câu.

    Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, Hải Bác Lạc lập tức quay lại căm tức nói: “Áo Đức Kỳ, tôi nói cho cậu biết, tôi chính là bị cậu nói riết mới biến thành ngốc, cậu phải phụ trách.”

    Áo Đức Kỳ lạnh lùng liếc mắt, sau đó ôm lấy thiếu niên tóc đỏ ở bên cạnh nói: “Tôi có bầu bạn rồi.” Sau đó quay qua An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ: “Có việc muốn bàn với hai người.”

    An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mỉm cười, sau đó dẫn bốn đứa nhóc theo Áo Đức Kỳ rời đi. Hải Bác Lạc bị lưu lại khiếp sợ kêu rên: “Khỉ gió, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng có bầu bạn? Này là thế đạo gì a?

    Ngải Luân đứng bên cạnh, im lặng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hải Bác Lạc.

    Hoàn Chương 157.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [158] Thương Lượng

    *****

    “Sự tình thế nào?” Áo Đức Kỳ vừa ngồi xuống liền hỏi ngay.

    An Nhĩ Tư nhìn Tiểu Tứ cầm thịt viên xoay quanh bốn đứa nhóc nói: “Có tin truyền về, Nhan Tôn đã tìm được tinh cầu kia, hơn nữa tựa hồ còn xác định được phạm vi đại khái.” Ân, đám nhóc rất tham ăn, một viên thịt đã có thể lừa được, xem ra sau này phải hảo hảo giáo dục một phen.

    “Nhan Tôn đã tìm được phạm vi đại khái? Sao hai người vẫn bình tĩnh như vậy?” Áo Đức Kỳ nhướng mi.

    An Nhĩ Tư cười nhạt: “Không cần lo lắng, tuy ông ta tìm được phạm vi đại khái nhưng nơi đó rất lớn, hơn nữa lối vào còn bị bịt kín, không có bản đồ thì căn bản không thể tìm ra vị trí chuẩn xác. Với lại, Nhan Tôn bị trọng thương, chỉ sợ hiện giờ cũng không có sức lực tìm kiếm.”

    Lúc nhận được tin báo An Nhĩ Tư quả thực cũng rất kinh ngạc, thật không ngờ Nhan Tôn cư nhiên có thể tìm ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Bất quá đáng tiếc, bảo tàng trọng yếu như vậy sao có thể dễ dàng tìm ra, trong quá trình tìm kiếm, số thú nhân Nhan Tôn mang theo đã chết hơn phân nửa, ngay cả bản thân ông ta cũng bị tinh tế thú cấp SS công kích, bị thương nặng.

    Nhan Tôn trọng thương? Áo Đức Kỳ nhịn không được hỏi: “Sao lại như vậy?”

    “Bởi vì bên ngoài nơi đó có ba con tinh tế thú cấp SS thủ vệ. Hai con SS sơ cấp, một con SS trung cấp.”

    “Bên ngoài còn có ba tinh tế thú cấp SS thủ vệ?” Gương mặt lạnh lùng của Áo Đức Kỳ lộ ra kinh ngạc: “Kia bên trong sẽ có bao nhiêu tinh tế thú SS đây?” Áo Đức Kỳ quả thực không thể tin được. Cho dù An Nhĩ Tư có thể đối phó với con tinh tế thú cấp SS trung cấp kia thì vẫn còn hai con SS sơ cấp a? Chỉ bằng mấy chục thú nhân cấp S thì miễn cưỡng có thể đối phó, thế nhưng đó chỉ mới là bên ngoài a! Vào trong rồi, ai biết sẽ còn bao nhiêu tinh tế thú SS?

    Tiểu Thứ dừng động tác uy đám nhỏ, nhìn về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Hiện giờ nó mới hiểu được, hóa ra đi tìm bảo tàng là chuyện nguy hiểm đến vậy.

    “Chủ nhân….” Tiểu Thứ lo lắng nhìn Nhan Tử Dạ, bộ dáng muốn nói lại thôi.

    Nhan Tử Dạ cười nhạt: “Không xem thử thì sẽ không biết rốt cuộc nó thế nào. Yên tâm, nếu thực sự không được thì chúng ta liền lui lại.” Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đã sớm thương lượng, bọn họ sẽ không hành động cảm tính. Nếu có thể lấy được bảo tàng có thể giúp thú nhân trực tiếp tiến lên cấp SSS hoặc càng cao hơn thì rất tốt. Nếu không được thì bọn họ cũng sẽ không liều mạng.

    “Hai cậu có kế hoạch gì?” Với sự hiểu biết về An Nhĩ Tư, Áo Đức Kỳ không tin An Nhĩ Tư không có kế hoạch. Bởi vì An Nhĩ Tư là loại người vô luận sự tình có thành công hay công vẫn phải lên kế hoạch hoàn hảo.

    Biết bằng hữu thực hiểu mình, An Nhĩ Tư mỉm cười: “Kỳ thực tin tức về bảo tàng đã bị Nhan Tôn bất cẩn tiết lộ ra ngoài, không ít người đã biết tọa độ tinh cầu kia. Thế nhưng bọn họ không biết phần bản đồ cuối cùng nằm trong tay chúng ta. Chúng ta có thể để bọn họ dò đường trước, sau đó Khắc Lỗ Tư sẽ phái một ít tộc nhân của gia tộc Mã Khắc Tân đi cùng chúng ta.”

    Kỳ thực, Bối Cơ cùng Khắc Lỗ Tư cũng hi vọng có thể đi cùng nhóm An Nhĩ Tư, bất quá lại bị An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ phản đối kịch liệt. Bối Cơ không phải chỉ là gia chủ một gia tộc, ông chính là quốc vương của đế quốc, nếu ông xảy ra chuyện, chẳng những gia tộc bị ảnh hưởng mà đế quốc cũng chấn động. Khắc Lỗ Tư đồng dạng là cột trụ duy nhất của gia tộc Mã Khắc Tân hiện giờ, cũng không thể xảy ra chuyện. Hơn nữa, Bối Cơ quá nổi bật, không tiện lộ diện. Thế nên An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mới phản đối.

    Cuối cùng nhóm Bối Cơ cũng thỏa hiệp, bọn họ sẽ không đi cùng, bất quá Bối Cơ sẽ phái ba thú nhân trưởng lão cấp SS trung cấp đi theo bảo hộ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

    Kỳ thực An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đã sớm chuẩn bị, chẳng qua không nói rõ với Áo Đức Kỳ mà thôi.

    Thấy An Nhĩ Tư tựa hồ có chuyện giấu mình, Áo Đức Kỳ cũng không truy vấn, ngược lại hỏi: “Khi nào xuất phát.”

    An Nhĩ Tư đáp: “Ba ngày sau, đi tới tinh cầu đó phải mất một ngày, chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”

    Áo Đức Kỳ gật gật đầu biểu thị mình đã biết, tiếp đó cũng không hỏi thêm gì nữa.

    Mà lúc này Nhan Tử Dạ thấy bốn đứa nhỏ tựa hồ đã ăn không ít thịt viên liền vươn tay với Tiểu Thứ, Tiểu Thứ lập tức đưa số thịt viên còn thừa qua.

    Đám nhóc thấy thịt viên chuyển tới tay mỗ ba thì lập tức ỉu xìu, lại không có thịt thịt ăn. Chúng biết, một khi thịt thịt tới tay mỗ ba thì đừng hòng cầm lại, chỉ đành ủ rũ nằm trên sô pha, thòm thèm nhìn thịt thịt trong tay Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ, sao đám nhóc này lại thích ăn thịt đến vậy a, xem xem, chỉ một túi thịt nhỏ thôi cũng đủ thu mua chúng. Bất quá cũng không phải bất kỳ ai đưa đồ tới đám nhóc cũng ăn. Chúng chỉ ăn thức ăn do người quen cho.

    Nhìn đám nhóc đã thèm tới mức sắp chảy nước miếng, Tiểu Thứ có chút không đành lòng, nhìn nhìn Nhan Tử Dạ rồi nó lấy túi thịt viên mà Áo Đức Kỳ chế cho mình đưa qua cho đám nhóc.

    Đám nhóc lập tức vui sướng nhận lấy, thấy mỗ ba nhà mình tựa hồ cũng không phản đối, chúng liền trông mong nhìn chằm chằm túi thịt, bất quá không động thủ.

    Tiểu Thứ khó hiểu hỏi: “Sao mấy đứa không ăn?” Không phải vừa nãy còn ăn thực vui vẻ à? Tiểu Thứ khó lắm mới tìm thấy người có khẩu vị giống mình, vì thế thực vui vẻ chia sẻ món thịt viên hương vị mới mà Áo Đức Kỳ vừa mang tới.

    Đại đản cầm thịt viên, nuốt nuốt nước miếng rồi ngẩng đầu dùng âm thanh non nớt nói: “Tam đản vẫn chưa được nếm thử, vừa nãy tụi con ăn rồi, phần này chừa lại cho tam đản.”

    “Ân ân.”

    Ba đứa kia cũng đồng loạt gật gù phụ họa.

    Tiểu Thứ nghe vậy thì ngân ngẩy, nó thực không ngờ nguyên nhân lại là vậy.

    Mà Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nghe vậy thì vui sướng không thôi. Tuy đám nhóc thực tham ăn, đôi lúc cũng dễ dàng tranh cãi, thế nhưng lúc cần đoàn kết thì chúng vẫn đoàn kết. Lúc hữu ái cũng tuyệt đối không quên.

    Nhan Tử Dạ mỉm cười nhìn bốn đứa nhóc: “Không tồi, biết có thứ tốt phải để dành cho em trai. Thưởng cho mấy đứa, phần thịt đêm nay tăng gấp bội.” Hôm qua không cho chúng ăn thịt, hôm nay bù lại vậy.

    “Thực sao?”

    Đám nhóc đồng loạt nhìn về phía An Nhĩ Tư, mỗ ba cho phép nhưng cha cũng phải đồng ý mới được a.

    “Có thể.” Nhìn bốn đứa nhóc dùng ánh mắt khao khát nhìn mình, An Nhĩ Tư cũng cười nhạt gật gật đầu, đồng ý.

    “Wow… thật tốt quá.” Đám nhóc liền lôi kéo tay Nhan Tử Dạ, hưng phấn nói: “Mỗ ba dẫn tụi con đi tìm tam đản đi? Tụi con muốn nói cho tam đản biết.”

    “Ừm.” Nhan Tử Dạ mỉm cười đứng lên, tiếp đó quay qua nói với An Nhĩ Tư: “Đi tìm tam đản đi.”

    An Nhĩ Tư cũng đứng dậy, gật đầu: “Ừ.” Nói xong, anh cùng Nhan Tử Dạ mỗi người nắm tay hai đứa nhỏ rời đi.

    Một nhà sáu người đã đi xa, Áo Đức Kỳ cùng Tiểu Thứ vẫn còn nghe thấy tiếng nói vui vẻ của đám nhóc.

    Tiểu tứ: “Chốc nữa nói cho tam đản biết, vừa nãy có một thúc thúc quái dị muốn cưới tam đản, bất quá bị chúng ta mắng một trận rồi.”

    Nhị đản: “Đúng đúng, phải bảo tam đả chia một viên thịt cho chúng ta.”

    Tiểu ngũ: “Một viên sao đủ, mỗi người nửa viên.”

    Đại đản: “Mấy đứa thiệt không có tiền đồ, một viên nửa viên tính cái gì, cha với mỗ ba nói rồi, chúng ta phải mạnh mẽ một chút. Thế nên chúng ta phải bắt tam đản chia cho mỗi người hai viên.”

    ….

    Áo Đức Kỳ cùng Tiểu Thứ ở xa xa nghe thấy chúng nói chuyện mà không khỏi phì cười. Tiểu Thứ có chút hâm mộ nói: “Mấy vị tiểu chủ nhân thực đáng yêu, chủ nhân thực hạnh phúc.”

    “Tôi cũng sẽ làm em hạnh phúc.” Áo Đức Kỳ ôm Tiểu Thứ, sau đó thì thầm bên tai: “Đợi xong chuyện bên tinh cầu kia rồi, chúng ta liền tổ chức hôn lễ.”

    “A?” Tiểu Thứ sững sờ nhìn Áo Đức Kỳ, tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần.

    Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ lộ ra nụ cười ấm áp có thể hòa tan băng tuyết, đưa tay véo véo mũi Tiểu Thứ: “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ, hơn nữa sính lễ cũng đã đưa cho Nhan Tử Dạ. Em trốn không thoát đâu.”

    “Chính là… gia tộc của anh…” Tiểu Thứ ở bên cạnh Áo Đức Kỳ một đoạn thời gian, hiển nhiên biết cha Áo Đức Kỳ cùng những người trong gia tộc đều hi vọng anh cưới giống cái của đại gia tộc, vì thế nếu nó cùng Áo Đức Kỳ ở cùng một chỗ thì sẽ không được gia tộc Na Duy Á đồng ý đi!

    “Không có vấn đề gì cả, tôi đã là thú nhân cấp S, bọn họ không thể can thiệp vào hôn sự của tôi. Hơn nữa tinh tệ tổ chức hôn lễ của chúng ta là tôi tự kiếm được, không liên quan tới bọn họ. Em không cần lo lắng.” Áo Đức Kỳ từ trước đó đã có sản nghiệp cùng thế lực của riêng mình. Từ năm mười sáu tuổi kiếm được khoảng tinh tệ đầu tiên, anh đã không còn dùng tinh tệ mà gia tộc cấp. Cho dù hiện giờ thoát ly khỏi gia tộc thì Áo Đức Kỳ anh vẫn có năng lực chăm lo cho Tiểu Thứ.

    Một người cha lạnh lùng, một người anh chỉ biết tranh đoạt quyền lợi, một đám tộc nhân chỉ quan tâm tới lợi ích, hiện giờ gia tộc Na Duy Á không có gì đáng giá để Áo Đức Kỳ lưu luyến.

    “Tuy rất vui sướng nhưng Áo Đức Kỳ, tôi hi vọng có thể chờ đến khi người nhà anh tán thành.” Tiểu Thứ không muốn vì mình mà Áo Đức Kỳ đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, hoặc bị gia tộc trục xuất.

    Áo Đức Kỳ ôm chặt Tiểu Thứ, ấn đầu cậu vào lòng mình, giọng điệu có chút thâm trầm: “Tiểu Thứ, trước kia người nhà tôi chỉ có mỗ ba mà thôi. Trong gia tộc, chỉ có mỗ ba quan tâm tôi, sau khi mỗ ba qua đời, tôi không còn người thân nữa. Hiện giờ Tiểu Thứ chính là người thân của tôi, cho nên, em đừng rời đi.” Tiểu Thứ là tia sáng duy nhất của anh, nhờ đó mà anh cảm nhận được ấm áp, anh thực luyến tiếc buông tay.

    Cảm giác được Áo Đức Kỳ bất an, Tiểu Thứ cảm động giang tay ôm lấy thắt lưng Áo Đức Kỳ, sườn mặt dán lên lồng ngực, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không rời đi, vĩnh viễn cũng không.”

    Hoàn Chương 158.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [159] Tới Nơi

    *******

    Sau tiệc ra mắt, Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ quay về tinh cầu Á Bá Lan, tuy thực luyến tiếc đám nhỏ nhưng bọn họ phải trở về, bởi vì đế quốc Á Bá Lan còn rất nhiều chuyện cần họ xử lý.

    Mà ba thú nhân trưởng lão cấp SS mà Bối Cơ gọi cũng đã tới. Trưởng lão của vương thất Á Bá Lan không giống trưởng lão của đại gia tộc. Bình thường trong gia tộc, trưởng lão có vị trí cao hơn gia chủ, thế nhưng ở Á Bá Lan đế quốc, trưởng lão chính là ảnh vệ cấp SS mà đế quốc bồi dưỡng ra. Chỉ có lúc cần thiết nhất mới phái họ ra. Hơn nữa muốn chi phối họ phải là quốc vương hoặc người thừa kế vương thất, những người khác, cho dù là Tạp Mễ Nhĩ cũng không có tư cách.

    Có thể nói, nhóm ảnh vệ này chính là vương bài của đế quốc Á Bá Lan. Đương nhiên vẫn còn một vương bài cuối cùng, bất quá không thể tùy tiện xuất động.

    Mới đầu Khắc Lỗ Tư không biết nhóm Nhan Tử Dạ muốn đi tới tinh cầu kia, sau đó trước khi rời đi thì biết tin, sắc mặt ông quả thực khó xem.

    “Làm sao vậy? Người từng tới đó à?” Tuy Khắc Lỗ Tư bình thường vẫn luôn là một tảng băng khắc, thế nhưng Nhan Tử Dạ cảm thấy sau khi nghe thấy tinh cầu kia, khí lạnh quanh người ông rõ ràng giảm xuống hẳn vài độ.

    Kí ức dần dần hiện lên, hai nắm tay Khắc Lỗ Tư siết chặt, nhìn Nhan Tử Dạ, đôi lam mâu của ông tràn đầy đau đớn, âm thanh cũng có chút áp lực mà khàn khàn: “Lúc trước nhóm ngoại tổ phụ của con đã gặp chuyện không may ở đó, bị ba tinh tế thú cấp SS tập kích, mà mỗ ba của con thì may mắn tránh được một kiếp.”

    Nhan Tử Dạ sửng sốt, cậu thật không ngờ lại trùng hợp như vậy. Tiếp đó nghĩ tới gì đó, cậu liền hỏi: “Bị ba tinh tế thú cấp SS tập kích, có phải là ba con bảo hộ bên ngoài bảo tàng không? Chẳng lẽ ngoại tổ phụ cũng phát hiện bí mật bảo tàng?” Không biết vì cái gì, Nhan Tử Dạ đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Có khi nào ngoại tổ phụ phát hiện ra bảo tàng, sau đó bị người khác biết, mà bọn họ cũng nghĩ ra phương pháp như cậu cũng An Nhĩ Tư, để ngoại tổ phụ đi trước dò đường.

    Chính là ngẫm lại thì không có khả năng, khi ấy nhóm ngoại tổ phụ còn dẫn theo mỗ ba, không có chuyện đi tìm bảo tàng.

    “Không.” Khắc Lỗ Tư lắc đầu: “Cha không phát hiện, lần đó thực sự chỉ là du lịch mà thôi.” Khi đó bởi vì thương tâm quá độ nên Khắc Lỗ Tư đã không điều tra cẩn thận, bất quá đợi đến khi bình phục lại tâm tình, ông đã lập tức phái người làm rõ mọi chuyện. Cuối cùng thu được kết quả là ngoài ý muốn.

    “Cha cùng mỗ ba bởi vì tò mò nên mới tới gần khu rừng kia, kết quả lúc ở bìa rừng thì bị ba con tinh tế thú cấp SS tập kích. Vì bảo hộ A Mạn Đạt, cha cùng mỗ ba đã hi sinh, cuối cùng có một người đi ngang qua cứu được A Mạn Đạt.” Này chính là kết quả Khắc Lỗ Tư điều tra được, mặc dù không quá đáng tin nhưng Khắc Lỗ Tư cũng chỉ có thể tiếp nhận. Bởi vì ông không tra ra là ai cứu A Mạn Đạt, cũng chính là mỗ ba Nhan Tử Dạ. Hơn nữa gia tộc Khắc Mã Tân căn bản không có thế lực ở tinh cầu đó, vì thế Khắc Lỗ Tư tìm kiếm thật lâu vẫn không có tung tích.

    Khắc Lỗ Tư cũng vì thế mà áy náy thật lâu, thế nên khi biết em trai mình đã chết, chỉ để lại một đứa cháu là Nhan Tử Dạ, ông mới quyết định giao cả gia tộc cho cậu. Đương nhiên, đó là trong tình huống ông biết rõ Nhan Tử Dạ có năng lực này. Nếu Nhan Tử Dạ chỉ là một người bình thường, ông sẽ không làm vậy, ông sẽ lợi dụng thế lực gia tộc giúp Nhan Tử Dạ có một cuộc sống tốt đẹp nhất.

    Biết được sự thực, Nhan Tử Dạ có chút thổn thức, có đôi khi vận may thực sự rất quan trọng. Ngoại tổ phụ của nguyên chủ may mắn tìm được bảo tàng nhưng lại không đủ vận may để sở hữu nó, thậm chí còn vì bảo tàng mà hại chết chính mình cùng bầu bạn. Có thể đến tận khi chết đi họ vẫn không hiểu vì sao mình lại bị ba con tinh tế thú cấp SS kia công kích đi.

    Biết được nơi đó nguy hiểm thế nào, Khắc Lỗ Tư liền muốn đi cùng nhưng bị Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư ngăn cản. Hiện giờ Khắc Lỗ Tư chính là người quan trọng nhất của gia tộc Mã Khắc Tân, ông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Cuối cùng, bởi vì thái độ của Nhan Tử Dạ rất kiên quyết nên Khắc Lỗ Tư chỉ có thể để lại hơn mười thú nhân cấp S cao cấp rồi quay về đế quốc Cáp Mỗ Lôi Đức.

    Bởi vì Nhan Tôn không cẩn thận tiết lộ tin tức về bảo tàng nên đoạn thời gian này có rất nhiều đại gia tộc rục rịch. Đương nhiên cũng có vài gia tộc không tin tưởng.

    Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, An Nhĩ Tư cùng nhóm Nhan Tử Dạ đi tới tinh cầu mà Nhan Tôn đã tìm ra. Tân Địch là giống cái ngụy cấp S, đương nhiên không có khả năng mang theo. Thế nhưng Nhan Tử Dạ lại mang theo Tiểu Thứ cùng Tiểu Hoa, chúng có thể ẩn mình trong cơ thể cậu, chính là mấu chốt bất ngờ khi chiến đấu.

    Năm đứa nhóc hiển nhiên luyến tiếc phụ mỗ nhà mình, thậm chí tiểu tứ cùng tiểu ngũ vẫn luôn kề cận Nhan Tử Dạ còn muốn đi theo. Bất quá cuối cùng vẫn bị Nhan Tử Dạ cản lại. Nơi bọn họ muốn đi quá nguy hiểm, cậu tuyệt đối sẽ không dẫn đám nhỏ theo. Vì thế nhóm Nhan Tử Dạ lặng lẽ rời đi sau khi căn dặn A Ngốc cùng Tân Địch trông chừng đám nhỏ. Đương nhiên, An Nhĩ Tư cũng lưu lại mấy thú nhân áo đen cấp S cao cấp hỗ trợ.

    Phi hành khí phi hành suốt một ngày thì tới được tinh cầu cất giữ bảo tàng, cũng chính là tinh cầu Bố Lãng, lúc này cũng đã khá muộn. Phi hành phí cỡ lớn kỳ thực khá bắt mắt, vì thế sau khi đáp xuống một bãi đáp, bọn họ liền đổi qua phi hành khí cỡ nhỏ bay tới khu phố trung tâm.

    Năm mươi thú nhân cấp S cao cấp toàn bộ phân tán, lẳng lặng theo sau nhóm An Nhĩ Tư.

    Ba thú nhân cấp SS Bối Cơ phái tới giữ vai trò thủ vệ đi theo phía sau, trách nhiệm trọng yếu của họ chính là bảo hộ An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. Những người khác không nằm trong phạm vi bảo hộ của họ.

    Ba thú nhân cấp SS đều đã hơn tám trăm tuổi, mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, liếc mắt nhìn qua hệt qua ba vị lão quản gia. Nếu không lộ ra hơi thở thì căn bản không có ai chú ý tới bọn họ.

    Nhóm An Nhĩ Tư đi tới khu phố trung tâm, phát hiện tất cả phòng trọ đều chật ních. Bất quá không có vấn đề, bởi vì khách sạn cao cấp nhất khu này là sản nghiệp của Á Bá Lan đế quốc. Năm mươi thú nhân tản ra khắp nơi tìm hiểu tin tức, có người sắm vai các thân phận khác nhau cùng An Nhĩ Tư và Nhan Tử Dạ cùng trụ ở khách sạn.

    Đi vào cửa khách sạn, một thú nhân mặc đồng phục đã chờ sẵn, nhìn thấy nhóm An Nhĩ Tư mặc thường phục lại đeo khẩu trang lập tức tiến tới đón. Tuy mái tóc bạc của An Nhĩ Tư rất chói mắt, thế nhưng người có tóc bạc ở tinh tế cũng không phải rất ít, một đường đi tới nhóm Nhan Tử Dạ đã gặp vài người. Vì thế không có gì đáng ngạc nhiên.

    Thú nhân kia sở dĩ nhận ra nhóm An Nhĩ Tư chính là vì trên ngực áo An Nhĩ Tư có hình thêu tiểu bạch hổ. Đó chính là dấu hiệu vương thất Á Bá Lan.

    Thú nhân, cũng chính là người quản lý khách sạn này cung kính hướng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ khom thắt lưng: “Cung nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân.” Bên ngoài, mọi người đều gọi An Nhĩ Tư là thiếu gia, Nhan Tử Dạ là thiếu phu nhân để che giấu thân phận.

    An Nhĩ Tư gật đầu: “Ừm, phòng chuẩn bị tốt chưa?”

    “Đã chuẩn bị xong, mời thiếu gia cùng thiếu phu nhân.” Thú nhân nọ làm tư thế mời, sau đó dẫn đoàn người An Nhĩ Tư vào trong.

    Nhóm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ được sắp xếp ở dãy phòng cao cấp nhất trên tầng cao nhất. Thú nhân nọ dẫn bọn họ lên rồi âm thầm lui xuống.

    Sau khi vào phòng, Nhan Tử Dạ thả Tiểu Hoa ra, để nó thủ vệ ở ngay cửa. Tuy sức chiến đấu của Tiểu Hoa không cao nhưng tính cảnh giác rất mạnh, hơn nữa cũng không dễ dàng bị chú ý.

    An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ mới ngồi xuống không lâu thì Áo Đức Kỳ đã ôm Tiểu Thứ ở cách vách đi qua.

    Bốn người đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn bên dưới cùng đám người chi chít như những con kiến.

    Người mở miệng đầu tiên là Áo Đức Kỳ: “Lúc tới đây, tôi nhìn thấy nhị trưởng lão của gia tộc Na Duy Á.” Chuyện bảo tàng lần này Áo Đức Kỳ kỳ thực có dự cảm gia tộc mình sẽ phái người tới, bất quá thật không ngờ lại sớm như vậy.

    Gia tộc Na Duy Á kỳ thực cũng không tin tưởng, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, trước đó có nghe thấy lời đồn nhưng cuối cùng đều là công dã tràng. Bất quá tuy không tin nhưng vì phòng ngừa vạn nhất nên gia tộc Na Duy Á vẫn phái nhị trưởng lão dẫn theo vài thú nhân cấp S tới. Nếu thực sự có bảo tàng thì cũng có thể giành lấy một phần.

    An Nhĩ Tư nói: “Cần né tránh bọn họ không?”

    Áo Đức Kỳ lắc đầu: “Không cần, cho dù bị bọn họ thấy cũng không sao cả, tôi là tôi, bọn họ là bọn họ.” Ý tứ của Áo Đức Kỳ rất rõ ràng, anh cùng những người bên gia tộc Na Duy Á không đi chung đường, An Nhĩ Tư không cần cố kỵ.

    An Nhĩ Tư gật đầu: “Tôi biết rồi, vừa nãy nhận được tin, đã có người tiến vào khu rừng kia điều tra, tôi nghĩ chắc ngày mai sẽ có tin truyền về.” Đế quốc Á Bá Lan là đệ nhất đại đế quốc của tinh tế, thế lực cũng không nhỏ. Trên tinh cầu Bố Lãng này, thế lực trải rộng khắp nơi. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, An Nhĩ Tư sẽ biết ngay lập tức.

    Nhan Tử Dạ cùng Tiểu Thứ lẳng lặng đứng bên cạnh hai người, không nói gì. Đợi hai người bàn không sai biệt lắm, Nhan Tử Dạ mới duỗi thắt lưng, nói với Áo Đức Kỳ: “Buổi tối chỉ ăn no có tám phần, bằng không bữa khuya do Áo Đức Kỳ làm đi, để chúng ta nếm thử tay nghề của anh.”

    Vừa nghe đến bữa khuya, ánh mắt Tiểu Thứ liền sáng rực, gần nhất nó hay chơi đùa với đám nhóc nên cũng biến thành tham ăn. Đương nhiên, nó vốn đã tham ăn.

    Nhìn ánh mắt sáng long lanh của Tiểu Thứ, Áo Đức Kỳ nhìn chằm chằm Tiểu Thứ, khóe miệng khẽ cong lên: “Không thành vấn đề.”

    Ai cũng nhìn ra, Áo Đức Kỳ là nể mặt Tiểu Thứ mới đáp ứng xuống bếp. Bất quá đối với Nhan Tử Dạ mà nói, chỉ cần anh chịu xuống bếp là được, không quản là vì ai.

    Sự thực, trù nghệ của Áo Đức Kỳ quả nhiên không bằng An Nhĩ Tư, bất quá Nhan Tử Dạ cũng không kén chọn, vẫn ăn ngon lành, An Nhĩ Tư thì lại càng không để tâm. Có người nguyện ý động thủ, cớ sao không hưởng. Ở cùng Nhan Tử Dạ, anh cũng dần dần lây nhiễm bệnh lười của cậu.

    Hoàn Chương 159.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết