Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 160-162

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [160] Giao Thời

    *******

    Dùng xong bữa khuya, Áo Đức Kỳ cùng Tiểu Thứ rời đi, thông tấn khí của Nhan Tử Dạ vang lên, vừa nhìn thì cư nhiên là Tân Địch.

    Sau khi tiếp nhận, xuất hiện trước mắt Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư là gương mặt nhỏ nhắn thở phì phì của năm đứa nhóc.

    Đại đản: “Cha mỗ ba, hai người sao có thể vứt bỏ tụi con a?”

    Nhị đản: “Đúng đúng, cha mỗ ba, tụi con thực nhớ hai người, khi nào hai người mới về a?”

    Tam đản: “Phụ mỗ, đêm nay tụi con thực ngoan ngoãn uống hết dịch dinh dưỡng, hai người mau về đi!”

    Tiểu tứ: “Con nhớ cha cùng mỗ ba.”

    Tiểu ngũ: “Con nhớ tới mức không ngủ được.”

    An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không hẹn mà cùng mỉm cười, Nhan Tử Dạ nói: “Đêm nay mấy đứa cư nhiên ngoan như vậy à, tự mình uống hết dịch dinh dưỡng luôn?”

    “Dạ dạ.”

    Năm đứa đồng loạt gật gật cái đầu nhỏ, tiết tấu cùng tần suất giống hệt như nhau, cứ như đã luyện tập qua. Gật một lúc thì đồng thanh nói: “Cha, mỗ ba, tụi con nhớ hai người.”

    “Mỗ ba thấy là mấy đứa nhớ thức ăn cha làm thì có?” Nhan Tử Dạ buồn cười nói, cậu đương nhiên hiểu đám nhóc. Từ sau tiệc giới thiệu, cậu cùng An Nhĩ Tư không còn quá khắt khe trong việc ăn thịt, dù sao chúng cũng đã phá xác hơn mười ngày, khí quan cùng dạ dày cũng đã phát dục thành thục. Chậm rãi, nhu cầu về thịt tăng lớn, năng lực tiêu hóa cũng mạnh hơn. Trước kia thì đỡ, giờ có thịt ăn thả ga thì cũng bắt đầu kén chọn. Sau khi dùng thức ăn do An Nhĩ Tư tự tay làm, lại ăn thức ăn của Tân Địch hoặc đầu bếp làm, đám nhóc hiển nhiên sẽ cảm nhận được bất đồng.

    Mỗ ba cư nhiên biết chân tướng, năm đứa nhóc lập tức dẩu mỏ. Cuối cùng vẫn là tam đản ngây ngô lớn mật mở miệng: “Tân Địch thúc thúc cùng mấy thúc khác làm thức ăn không ngon như cha, con muốn ăn thức ăn cha làm.”

    Tân Địch vẫn luôn quan sát đám nhóc, thấy chúng cư nhiên nói mình làm thức ăn không ngon, lại còn ngang nhiên cáo trạng với mỗ ba mà không thèm để ý tới cảm xúc của mình? Tân Địch thực thương tâm nói: “Tam đản a, con nói thức ăn thúc làm không ngon, đầu bếp khác nấu cũng không ngon, kia về sau mấy đứa cứ uống dịch dinh dưỡng đi.”

    Tam đản còn chưa nói gì, bốn đứa kia nghe thấy Tân Địch cư nhiên không chịu đảm nhiệm trọng trách thì lập tức nóng nảy.

    “Không cần, tụi con muốn ăn thịt thịt.”

    “Tân Địch thúc thúc, thúc đừng nghe tam đản, thịt thúc làm ngon lắm, ngày mai tụi con còn muốn ăn.”

    “Đúng đúng, ưm, tụi con còn ngoan ngoãn ăn hết cả rau luôn, cho nên ngày mai thúc nhất định phải làm cho tụi con ăn a.”

    “Đúng vậy, không có thịt thịt ăn, tụi con thực đáng thương a!”

    Vì ăn, bốn đứa nhóc liều mạng bán manh với Tân Địch, biểu tình cùng ánh mắt đáng thương hề hề kia quả thực làm Tân Địch chịu không nổi. Tam đản thì không rõ tình huống cho lắm, nó chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, sao Tân Địch thúc thúc lại không làm cho chúng ăn nữa. Bất quá thấy anh em nhà mình đều lấy lòng Tân Địch thúc thúc, nghĩ tới thịt thịt sau này của mình, tam đản cũng thỏa hiệp.

    “Tân Địch thúc thúc, thực xin lỗi, con không nên nói thức ăn người làm không ngon bằng cha làm. Ưm, tuy đó là sự thật nhưng con vẫn muốn nói thực xin lỗi, thúc mà không làm thịt thịt, bụng nhỏ của tam đản sẽ đói mốc meo luôn.” Tam đản vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, cái miệng mếu mếu, nước mắt cư nhiên ầng ật sắp tràn ra ngoài.

    Bốn đứa nhóc khác cũng đồng bộ làm ra biểu tình tương tự. Bộ dáng nếu Tân Địch không đáp ứng thì chúng liền khóc ngay.

    Tân Địch quả thực không có cách nào với bộ dáng tội nghiệp của đám nhóc, bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi rồi, mấy đứa mau thu hồi nước mắt đi, bằng không phụ mỗ lại tưởng tôi khi dễ mấy đứa.”

    Nghe Tân Địch nói vậy, đám nhóc mới nhớ ra mình đang nói chuyện với phụ mỗ, chúng lập tức thu hồi nước mắt. Tiếp tục xèo xèo chít chít oán giận với Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư. Vừa quay đầu đã quên béng đi chuyện vừa nãy, tốc độ biến sắc quả thực làm Tân Địch kinh ngạc.

    “Được rồi, đã khuya lắm rồi, mấy đứa ngoan ngoãn đi ngủ đi. Cha cùng mỗ ba có chút việc nên vài ngày nữa mới về, các con phải ngoan ngoãn nghe lời ngoại tổ phụ cùng Tân Địch thúc thúc, nếu không ngoan, chờ cha về sẽ phạt. Biết chưa?” An Nhĩ Tư phân phó.

    “Dạ.” Năm đứa nhóc nghe lời An Nhĩ Tư nhất, bởi vì đối với chúng mà nói, cha nghiêm khắc nhất. Mặc dù đối với tam đản sẽ ôn nhu một chút, thế nhưng nếu làm sai chuyện thì cha vẫn không nương tay, vẫn trừng phạt.

    Tuy trừng phạt chỉ là cấm ăn thịt mà thôi, thế nhưng đối với đám nhóc mà nói, không được ăn thịt là một chuyện rất to lớn.

    Kỳ thực năm đứa nhóc thích nhất vẫn là mỗ ba, bởi vì mỗ ba sẽ cho chúng ăn ngon, chơi những trò chơi thực vui. Lén lén a, không cho cha biết. Cho dù là lúc cha trừng phạt, chỉ cần mỗ ba nói vài câu thì cha sẽ tha cho chúng ngay. Vì thế trong cảm nhận của năm đứa nhóc, địa vị của mỗ ba Nhan Tử Dạ còn cao hơn cha An Nhĩ Tư. Dùng lời nói của chúng thì mỗ ba chính là người tốt với chúng nhất.

    Sau khi tắt thông tấn khí, Nhan Tử Dạ cười nói: “Đám nhỏ thực nghe lời anh.”

    An Nhĩ Tư ôm cổ Nhan Tử Dạ, đặt cậu dưới thân, hai tay không ngừng thăm dò, đồng thời sủng nịch nói: “Không có cách nào, không phải em đã nói làm phụ mỗ phải có một người mặt trắng, một người mặt đen sao? Hai người không thể cùng cưng chiều chúng. Tôi không nỡ để em ủy khuất nên đành đảm đương vai trò mặt đen a.”

    Nhan Tử Dạ xoa mặt An Nhĩ Tư, trong mắt tràn đầy ý cười: “Không có cách nào, ai bảo anh yêu tôi a!”

    “Đúng vậy, tôi yêu em.” An Nhĩ Tư cúi đầu hôn lên môi Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ lập tức đáp lại. Từ khi đám nhóc sinh ra, hai bọn họ tựa hồ chưa từng thân mật như vậy. Lúc ở nhà, mỗi khi An Nhĩ Tư có ý thân thiết thì đám nhóc liền chạy tới quấy rối, làm anh giận tới giơ chân.

    Hiện giờ không có đám nhóc, hai người có thể thả lỏng mà thân thiết. Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, ngay cả ánh trăng cũng bị cảnh xuân bên trong làm cho ngượng ngùng lẻn ra sau đám mây.

    Không khí ở tinh cầu Bố Lãng rất tốt, có thể nhìn thấy sao trời rất xinh đẹp, thế nên hàng năm người tới đây du lịch cũng không ít. Đối với hai người trong phòng mà nói, hiện giờ bọn họ không còn thời gian thưởng sao ngắm trăng, đêm còn thực dài, sự tình cũng không cần sốt ruột.

    Hôm sau, An Nhĩ Tư từ sớm đã thức dậy, bất quá anh không làm bữa dáng mà chờ Nhan Tử Dạ thức dậy rồi cùng Áo Đức Kỳ, Tiểu Thứ đi xuống phòng ăn ở tầng một ăn sáng. Ở đây không những có nhiều người dùng cơm mà còn có một ít người thích tụ lại trò chuyện.

    “Nghe nói gì chưa, lại chết hai thú nhân cấp S cùng một thú nhân cấp A rồi. Này là người thứ mấy rồi a? Những người đó sao lại không sợ chết như vậy?”

    “Này đáng gì chứ, nếu trong khu rừng thần bí kia thực sự có bảo tàng thì cũng đáng liều mạng một phen.”

    “Ai biết thật giả thế nào, mới bên ngoài thôi đã có ba con tinh tế thú SS rồi. Cả khu rừng rất lớn, hơn nữa tinh tế thú cũng nhiều, nếu không có bản đồ chuẩn xác, cho dù tốn một tháng cũng không nhất định tìm được.”

    “Khu rừng này thực giống rừng rậm tinh tế của Lam tinh, tinh tế thú cực nhiều. Nếu thực sự ẩn giấu bảo tàng thì người của tinh cầu Bố Lãng đã tìm rồi, còn đến phiên đám người ngoại tinh chúng ta à? Cũng không rõ người trong gia tộc nghĩ gì, biết rõ không có khả năng mà vẫn phái chúng ta tới.”

    “Không còn cách nào, này là ý của gia chủ, chúng ta phải chấp hành thôi. Nghe nói những người đó đã giết được hai tinh tế thú, con còn lại cũng bị trọng thương, cơ hội tốt như vậy chúng ta đương nhiên không thể buông tha. Mau ăn đi, ăn xong rồi qua đó tra xét địa hình một chút.”

    “Lại thêm một đám không sợ chết.”

    “Đúng vậy, này là nhóm thứ mấy rồi a? Cũng không biết là ai truyền tin, nói gì mà trong khu rừng có ẩn giấu phương pháp làm người ta thăng lên cấp SSS, thậm chí là càng cao hơn nữa, thế mà đám người kia cũng tin cho được.”

    “Quên đi, chúng ta quản nhiều như vậy làm gì, ở đây xem diễn là tốt rồi.”

    Hiện giờ tựa hồ toàn bộ tinh cầu Bố Lãng đã biết chuyện, bất quá nguyên dân ở đây tựa hồ không quá tinh tưởng, chỉ có đám người ngoại tinh mới tin thôi.

    Nhan Tử Dạ ăn xong miếng thịt cuối cùng, cầm lấy khăn tay An Nhĩ Tư đưa qua xoa xoa miệng rồi nói: “Nhan Tôn thực thông minh, tin tức kia không phải ông ta bất cẩn mà là cố ý tung ra. Biết bản đồ đang trong tay chúng ta, ông ta không chiếm được nên thả tin ra để đám đại gia tộc phái người tới dò đường giúp mình. Quả nhiên là cáo gì.”

    “Ừm, chúng ta cũng không kém.” An Nhĩ Tư nhận lấy khăn tay, tùy ý nói: “Hương vị thức ăn thế nào?”

    “Sốt cà chua chúng ta mang tới không tồi.” Nhan Tử Dạ cầm lấy bình sốt nhỏ trên bàn, tươi cười nói: “Phối với thịt thăn anh làm là ngon nhất.”

    An Nhĩ Tư cũng cười: “Đó là vì cà chua của em ngon nên tôi mới có thể làm được nước sốt ngon.” An Nhĩ Tư đổ hết công lao lên người Nhan Tử Dạ, mà Nhan Tử Dạ thì tựa hồ rất hưởng thụ, mỉm cười gật gật đầu biểu thị đồng ý với cách nói của anh.

    Áo Đức Kỳ cùng Tiểu Thứ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hai người cuồng tú ân ái, cảm thấy bọn họ quả thực kém xa.

    Khu rừng thần bí của tinh cầu Bố Lãng nằm sát bên khu phố trung tâm. Trên lầu ba một khách sạn cao cấp, một thú nhân thoạt nhìn bốn mươi tuổi sau khi nhìn tin báo trên thông tấn khí liền lộ ra nụ cười thắng lợi.

    “Ha ha, chủ ý của mình quả nhiên không tồi, ba tinh tế thú SS đã chết hai con, con còn lại trọng thường, chỉ cần thêm một ngày nữa, chỉ một ngày nữa thôi là có thể đột phá tiến sâu vào trong rừng. Cứ để đám người kia hỗ trợ tìm kiếm, nhân thủ cùng vật hi sinh miễn phí, sao lại không cần cơ chứ?” Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu rọi vào phòng, chiếu sáng gương mặt của người nọ.

    Chỉ thấy người nọ một đầu tóc đen, con ngươi đen, trên mặt là nụ cười âm trầm, nếu Nhan Tử Dạ ở đây thì nhất định có thể nhận ra, người này chính là gia chủ tiền nhiệm của Nhan gia, Nhan Tôn.

    ….

    Hoàn Chương 161.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [162] Xảo Ngộ

    *****

    Lúc Nhan Tôn ôm cây đợi thỏ, nhóm Nhan Tử Dạ cũng đồng dạng.

    Con tinh tế thú SS còn lại cũng bị nhóm người của đại gia tộc tiêu diệt, sau khi nhận được tin, Nhan Tôn không hành động mà nhóm Nhan Tử Dạ hành động.

    Bởi vì trong tay nắm giữ bản đồ nên Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư trực tiếp đi theo chỉ thị của bản đồ, tới địa điểm bảo tàng.

    “Theo tọa độ thì bảo tàng nằm ở trung tâm khu rừng thần bí, cách nơi này hơn mười km.” Nhan Tử Dạ nhìn bản đồ, nói với nhóm An Nhĩ Tư.

    “Khu vực trung tâm? An Nhĩ Tư nhướng mi: “Chỉ mới tiến vào bìa rừng đã gặp tinh tế thú SS sơ cấp, nếu còn đi sâu vào trong thì rất có thể sẽ càng lúc càng nguy hiểm.”

    Rừng rậm lớn như vậy, không phải bọn họ không muốn lái phi hành khí tìm kiếm. Thật sự là cây cối trong rừng đều là đại thụ che trời, cho dù là phi hành khí cỡ nhỏ cũng rất khó di chuyển. Nếu bay quá cao thì chẳng những không quan sát được tình huống bên dưới mà còn dễ dàng bị tinh tế thú có thể phi hành công kích. Như vậy thực bất tiện, cũng không an toàn. Thế nên chỉ có thể đi bộ.

    Nhan Tử Dạ cũng biết hành động lần này rất nguy hiểm, vừa nãy nếu không có ba thú nhân SS trung cấp bảo vệ, bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng đối phó hai con tinh tế thú kia. Bởi vì một trong hai con có khả năng phi hành.

    Lần này mang theo năm mươi thú nhân cấp S, bởi vì nhân số nhiều nên An Nhĩ Tư bảo bọn họ phân tán ra, chân chính dẫn theo bên người chỉ có hơn mười thú nhân mà thôi. Người đông cũng dễ dàng trở thành mục tiêu chú ý của tinh tế thú hoặc đám người mưu tính.

    “Nhưng chúng ta vẫn phải đi.” Áo Đức Kỳ mở miệng, sau đó liếc nhìn hình xăm tiểu thứ cầu trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ.

    An Nhĩ Tư liếc nhìn Áo Đức Kỳ một cái rồi hạ lệnh: “Tiếp tục đi tới.”

    Mười mấy người tiếp tục tiến tới trước, lúc này vận may của nhóm An Nhĩ Tư tựa hồ rất tốt, đi hơn nửa giờ cũng không gặp phải tinh tế thú cấp SS. Cùng lắm cũng chỉ là một ít cấp S cao cấp mà thôi. So với tinh tế thú SS, tinh tế thú cấp S hiển nhiên dễ đối phó hơn. Hơn mười thú nhân cấp S đã có thể thoải mái ứng phó.

    Thế nhưng càng đi sâu vào trong thì tinh tế thú ngày càng ít, cuối cùng thậm chí ngay cả một con tinh tế thú cũng không thấy. Nhìn thấy tình hình bất thường, nhóm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đều đề cao phòng bị.

    Hơn mười thú nhân trước sau bảo bộ nhóm An Nhĩ Tư chậm rãi tiến tới, tùy thời canh gác. Đột nhiên, lỗ tai An Nhĩ Tư giật giật, anh nghe thấy một tiếng vang nhỏ. An Nhỉ Tư lập tức làm thủ thế, toàn bộ mọi người ngừng lại.

    “Làm sao vậy?” Nhan Tử Dạ nhỏ giọng hỏi. An Nhĩ Tư đưa ngón tay lên môi làm thủ thế ‘suỵt’, sau đó anh chỉ chỉ phía trước rồi chỉ tai mình.

    Nhan Tử Dạ hiểu ý, lập tức nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được những âm thanh thật khẽ, giống như có người cầu cứu. Bất quá thực sự rất nhỏ, giống như được cơn gió mang tới.

    Ba ảnh vệ SS đồng dạng cũng nghe thấy âm thanh dị thường, vì thế lập tức cảnh giác.

    An Nhĩ Tư nói: “Nhất định là đám người tới tìm bảo khố, không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi đường vòng. Bất quá phải cẩn thận một chút, nơi này không hề có bóng dáng tinh tế thú, tôi nghĩ nhất định là chúng ta đã tiến vào địa bàn của tinh tế thú cấp SS trung cấp.” Cũng may, cho tới lúc này tinh tế thú cao cấp nhất mà bọn họ gặp chỉ là SS trung cấp mà thôi.

    Nhan Tử Dạ vừa theo sát bên cạnh An Nhĩ Tư vừa thấp giọng nói: “An Nhĩ Tư, tôi phát hiện, nhóm tinh tế thú trong rừng tựa hồ vẫn luôn duy trì cân bằng với thú nhân.” Đúng vậy, vấn đề này cậu đã sớm muốn hỏi, hiện giờ thú nhân có sức chiến đấu cao nhất chính là SS cao cấp, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, chỉ dùng một bàn tay cũng có thể đếm đủ. Đương nhiên, thân là đại gia tộc đứng đầu tinh tế, Á Bá Lan có tới hai thú nhân cấp SS cao cấp tọa trấn. Thế nhưng gia tộc có quy định, nếu không phải gia tộc gặp nguy cơ diệt tộc thì hai người này sẽ không ra tay. Thế nên lần này Bối Cơ chỉ phái tới ba thú nhân cấp SS trung cấp.

    Thú nhân bị hạn chế ở cấp SS, mà tinh tế thú tựa hồ cũng vậy, tất cả đều không thăng cấp được. Giống như có thứ gì đó đang duy trì cân bằng.

    An Nhĩ Tư gật đầu: “Đúng vậy, căn cứ theo ghi chép, tinh tế thú cấp SSS từ một ngàn năm trước cũng bị diệt sạch theo thú nhân SSS. Một ngàn năm qua, thú nhân chưa từng xuất hiện cấp SSS, mà tinh tế thú cũng vậy. Quả thực là đạt thành mức cân bằng, thế nhưng chúng ta tìm kiếm thật lâu vẫn không tìm ra nguyên nhân.”

    “An Nhĩ Tư, nếu chúng ta tìm được bảo tàng, trở thành thú nhân cấp SSS thì có thể nào tinh tế thú cũng xuất hiện cấp SSS không?” Tưởng tượng tới khả năng này, không chỉ Nhan Tử Dạ, ngay cả ba ảnh vệ đi theo phía sau cũng hít một ngụm khí lạnh.

    Nếu thực sự xuất hiện tinh tế thú cấp SSS thì một khi thú triều tiến tới, tai nạn của thú nhân cũng giáng xuống. Nghĩ tới kết quả này, đột nhiên mọi người đều khựng lại. Thú nhân cấp S đi ở phía trước cũng quay đầu lại nhìn Nhan Tử Dạ.

    An Nhĩ Tư nghe thấy suy đoán của Nhan Tử Dạ thì sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng, con ngươi đen nổi lên ý cười, nói: “Nếu thật sự xuất hiện tinh tế thú cấp SSS thì đó cũng là khảo nghiệm với thú nhân chúng ta. Một ngàn năm trước nhiều tinh tế thú cao cấp như vậy tồn tại mà chúng ta vẫn có thể trụ lại, huống chi là bây giờ? Hơn nữa, khi đó chúng ta cũng có thú nhân SSS, cho dù không có thì tinh tế vẫn còn rất nhiều vũ khí nhiệt năng cỡ đại, chẳng lẽ còn phải sợ đám tinh tế thú kia à?”

    Đúng, hiện giờ đã khác trước kia. Trước kia khoa học kỹ thuật không quá phát đạt mà vẫn có thể đối phó với tinh tế thú SSS. Hiện giờ khoa học kỹ thuật hiện đại, có cơ giáp, có phi hành khí, vũ khí thì nhiều không kể siết, căn bản không cần sợ hãi.

    Lời nói của An Nhĩ Tư lập tức làm mọi người tin tưởng. Đoàn người lại tiếp tục tiến tới, động tác nhanh hơn, thế nhưng âm thanh nghe ở phía trước cũng ngày càng gần. Vốn bọn họ định đi vòng, thật không ngờ đi một hồi lại vòng trở lại, hơn nữa khoảng cách tựa hồ ngày càng gần.

    “Xem ra chúng ta không thể tránh được rồi, chỉ có một đường, chúng ta cứ thử xem rốt cuộc là thế nào đi?” An Nhĩ Tư dùng ánh mắt hỏi Nhan Tử Dạ.

    “Đi thôi.” Nhan Tử Dạ cũng muốn biết rốt cuộc là ai mà tiến vào trung tâm rừng rậm còn nhanh hơn bọn họ.

    Thế nhưng lúc nhóm An Nhĩ Tư đi tới nơi phát ra âm thanh thì bọn họ bị hình ảnh trước mắt dọa sợ. Chỉ thấy trên đại thụ che trời giăng đầy tơ nhện màu trắng, trên mỗi nhánh cây có một cái kén treo ngược, hơn nữa bên trong chính là một thú nhân. Liếc mắt nhìn lại, ít nhất cũng có mười mấy cái kén. Loáng thoáng nhìn qua thì đại đa số thú nhân bị vây bên trong tựa hồ đã không còn hơi thở. Mà âm thanh kêu cứu kia ngay lúc nhóm An Nhĩ Tư đi tới cũng đã đình chỉ.

    Treo trên cây, một thú nhân tóc đen trung niên đang từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lồng ngực bị thứ sắc bén đâm thủng đang không ngừng trào máu tươi. Gào to hơn nửa giờ, môi khô nứt, hiện giờ đã không còn sức lực kêu nữa. Đang lúc tuyệt vọng thì đột nhiên ông nhìn thấy nhóm An Nhĩ Tư xuất hiện.

    Nghe thấy động tĩnh, thú nhân tóc đen trung niên lập tức gian nan ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Áo Đức Kỳ có mặt trong đám người, thể lực vốn cạn kiệt giống như được bổ sung. Lập tức hô lớn: “Áo Đức Kỳ…. Áo Đức Kỳ…” Thú nhân trung niên giống như người đang đi trên sa mạc thì nhìn thấy ốc đảo.

    Tuy thân thể thú nhân trung niên bị tơ nhện vây quanh, mặt cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, thế nhưng Áo Đức Kỳ vẫn nhìn ra hình dáng gương mặt đại khái, cộng thêm mơ hồ nhìn thấy cách ăn mặc trên người nên cũng đoán ra người nọ.

    “Nhị trưởng lão?”

    Đúng vậy, người kia chính là nhị trưởng lão của gia tộc Na Duy Á. Áo Đức Kỳ nhìn thấy người nọ là nhị trưởng lão thì cẩn thận quan sát những người bị treo còn lại, anh phát hiện bên trong cư nhiên có vài người thuộc về gia tộc Na Duy Á.

    Vốn Áo Đức Kỳ không muốn dính líu tới nhóm nhị trưởng lão, thế nhưng hiện giờ đã gặp thì không thể thấy chết không cứu. Một tia sáng xanh chợt lóe, hơn mười lưỡi phi đao dị năng từ tay Áo Đức Kỳ bay ra tới.

    Mắt thấy đao năng lượng bay về phía kén nhện, kết quả ‘keng keng keng…’, hơn mười lưỡi đao năng lượng cư nhiên bị bắn ngược ra ngoài.

    “Vô dụng… dùng… lửa.” Lúc này nhị trưởng lão đã có chút kiên trì không nổi nữa, bởi vì ông phát hiện sau khi Áo Đức Kỳ công kích, chiếc kén cư nhiên chậm rãi siết chặt. Những thú nhân vốn ngất xỉu trong kén cũng thống khổ tỉnh lại.

    Nghe thấy lời nhị trưởng lão, An Nhĩ Tư nói với mười thú nhân cấp S đi theo: “Thú nhân có dị năng hệ hỏa lên cứu người, chỉ cứu những người còn sống.” Trước không nói tới Áo Đức Kỳ vốn là bạn thân của anh, với phân lượng của gia tộc Na Duy Á ở Ni Lạp Nhĩ đế quốc, An Nhĩ Tư hiển nhiên sẽ ra tay cứu giúp.

    “Vâng.” Trong số hơn mười thú nhân chỉ có ba người là dị năng hệ hỏa, những người khác lưu lại ở xung quanh nhóm An Nhĩ Tư đề phòng, ba thú nhân kia trực tiếp tung hỏa cầu thuật ném về phía mạng nhện, quả cầu lửa vừa tiếp xúc với mạng nhện thì bắt đầu cháy lan ra. Ba thú nhân không ngừng khống chế hỏa cầu thiêu đốt kén nhện mà không tổn thương người bên trong.

    “Ầm…” Sau khi phần tơ nhện ở phần gốc bị đốt rụi, nhị trưởng lão cùng ba thú nhân khác còn sống sót cùng rớt xuống đất. Áo Đức Kỳ lập tức cầm kiếm laser bước tới muốn chém đứt tơ nhện đang vây quanh người nhị trưởng lão, kết quả kiếm laser lóe tia lửa nhưng tơ nhện không đứt sợi nào. Xem ra vẫn không được, vẫn phải cần lửa.

    “Tôi tới.” Nhan Tử Dạ tiến tới, ánh lửa trong tay lóe sáng, trực tiếp hướng về phía tơ nhện trên người nhị trưởng lão, số tơ nhện kia hệt như băng gặp hỏa, cư nhiên hòa tan. Sau khi kén nhện bị đốt thành một lỗ hổng, Áo Đức Kỳ lập tức nhân cơ hội kéo nhị trưởng lão ra ngoài.

    Nhị trưởng lão được kéo ra hệt như người bị ngộp nước, từng ngụm từng ngụm, tham lam hít thở không khí trong lành.

    Hoàn Chương 161.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [162] Huyết Tri Chu

    ********

    Áo Đức Kỳ nhìn thấy vết thương của nhị trưởng lão thì lập tức lấy nước thuốc chữa trị cho ông uống.

    Đợi nhị trưởng lão uống xong, hổn hển thở hắt một hơi thì Áo Đức Kỳ lập tức hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

    “Huyết… tri chu… nơi này có huyết chi tru thú… mau đi…” Lúc nói chuyện nhị trưởng lão vẫn còn thở hổn hển, bất quá đã có thể tinh tường nói ra lời mình muốn.

    Nghe thấy là huyết tri chu thú, ngay cả An Nhĩ Tư cũng nhịn không được mím môi. Càng miễn bàn tới người khác. Huyết tri chu thú kỳ thực chỉ có sức chiến đấu SS sơ cấp, toàn thân đỏ như máu, nó chỉ hút máu chứ không ăn thịt người. Hơn nữa chỉ hút máu tươi, phần miệng của huyết tri chu có hai chiếc vòi bén nhọn chuyên dùng để hút máu. Chính vì thế nó mới được gọi là huyết tri chu.

    Hiện giờ nhóm An Nhĩ Tư có mười mấy thú nhân cấp S, bốn thú nhân SS, kỳ thực căn bản không cần sợ huyết tri chu chỉ có sức chiến đấu SS sơ cấp. Thậm chí có thể thắng lợi áp đảo. Thế nhưng thứ làm người ta khiếp sợ huyết tri chu không phải sức chiến đấu cấp S sơ cấp hay đặc tính hút máu của nó, mà là loài huyết tri chu có tập quán sống quần cư. Huyết tri chu thích quần cư, một đàn ít nhất cũng hơn mười con, hơn nữa tơ của chúng chính là thứ vũ khí làm người ta đau đầu nhất. Đó cũng là nguyên nhân làm người ta sợ hãi.

    Chính là rất kỳ quái, vì sao chúng bắt nhóm nhị trưởng lão tới đây rồi lại không hút máu của bọn họ?

    “Mau chóng rời đi.” Chết tiệt, An Nhĩ Tư cùng những người khác chỉ nghĩ là tri chu thú bình thường mà thôi, dù sao huyết tri chu cũng rất hi hữu, thật không ngờ vừa mới tiến nhập vào rừng không lâu đã đụng trúng, nếu để huyết tri chu quay lại thì bọn họ đừng nghĩ tới chuyện rời đi.

    Nhóm thú nhân được giải cứu toàn bộ là người của gia tộc Na Duy Á, sau khi cứu người, mọi người lập tức chuẩn bị rời đi. Kết quả, xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh ‘loạt xoạt’, hơn nữa còn là ngày càng gần hơn.

    Thân thể mọi người không khỏi cứng đờ, An Nhĩ Tư nhìn lại thì thấy một mảng màu đỏ đầy khủng bố, tiếp đó anh quát lớn một tiếng: “Chạy…” Toàn bộ mọi người bắt đầu cấp tốc bỏ chạy.

    Ba mươi mấy người chạy như điên trong rừng, phía sau là một đàn nhện đỏ như máu đang điên cuồng đuổi theo. Tốc độ con nhện đầu đàn rất nhanh, so với nhóm An Nhĩ Tư nhanh hơn gấp đôi. Ánh mắt thật to của nó nhìn nhóm thú nhân chạy trốn phía trước mà lóe sáng quang mang tham lam. Nó không ngừng vung vung chiếc chân sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe sáng hàn quang làm người ta không rét mà run. Khủng bố nhất chính là lúc chúng hoạt động quần thể, số lượng thật khổng lồ, quét mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng rậm rạp, ít nhất cũng hơn hai mươi mấy con, quả thực làm người ta khủng hoảng.

    Đàn nhện ở phía sau rượt theo không tha, từng chút từng chút tới gần, nhóm An Nhĩ Tư ở phía trước căn bản không để ý tới gì khác, chỉ biết liều mạng chạy. Nhóm thú nhân mới được cứu nên thể lực cùng tinh thần lực vẫn chưa kịp hồi phục. Mắt thấy đám nhện càng lúc càng gần, đột nhiên một con nhện từ mặt đất phóng lên một thân cây, tiếp đó lợi dụng lực nhảy lao xuống, bổ gục thú nhân Na Duy Á chạy ở sau cùng. Ngay sau đó, phía sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết của người nọ.

    Nhóm An Nhĩ Tư chạy ở phía trước căn bản không thể để ý, hiện giờ thời khắc quá nguy hiểm, chỉ có thể tự lo cho mình. Không ai có thể làm thánh mẫu quay lại cứu người nhất định phải chết kia.

    Trong số nhóm người thì chỉ có Nhan Tử Dạ nhẹ nhàng nhất, bởi vì cậu có thể dùng linh lực để phi hành cùng thuấn di, căn bản không e ngại huyết tri chu. Lúc nghe thấy phía sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết, cậu còn có thể bớt chút thời gian quay đầu nhìn lại.

    Chỉ thấy một con nhện lớn đỏ như máu cắm phập một chiếc chân sắc bén vào đùi thú nhân nọ, máu tươi lập tức trào ra không ngừng. Huyết tri chu đưa cái miệng lớn của mình tới gần thú nhân nhưng không hút máu mà phun ra sợi tơ trắng quấn lấy đối phương, tiếp đó nó nâng thú nhân nọ lên rồi tiếp tục đuổi theo nhóm Nhan Tử Dạ.

    Thực kỳ quái, bắt được con mồi nhưng cư nhiên không lập tức hưởng thụ mà mang theo rồi tiếp tục đuổi theo những con mồi khác? Này rốt cuộc là chuyện gì?

    “An Nhĩ Tư, anh quay lại nhìn thử đi.” Nhan Tử Dạ cảm thấy sự tình tựa hồ có chút không thích hợp, liền hô.

    An Nhĩ Tư nghe vậy liền quay đầu nhìn ra sau, liền thấy huyết tri chu dùng hai chân trước nâng thú nhân kia đuổi theo phía sau. Anh cũng cảm thấy không thích hợp, lại quay đầu nhìn phía trước. Bọn họ đã chạy một đoạn đường, theo lý mà nói thì hẳn đã chạy ra khỏi địa bàn của huyết tri chu, phải có rất nhiều tinh tế thú mới đúng.

    Thế nhưng dọc theo đường đi, ngay cả một con cũng không nhìn thấy. Sự tình như vậy chỉ có hai khả năng, thứ nhất, bọn họ đã tiến vào địa bàn của một con tinh tế thú cấp cao khác, thế nhưng đám nhện phía sau cứ bám riết không tha thì khả năng này có thể loại bỏ. Bởi vì nếu thực sự tiến vào địa bàn của tinh tế thú khác, đám nhện sẽ không rượt như vậy. Dù sao tinh tế thú có ý thức địa bàn, một khi có tinh tế thú khác xâm nhập, nó sẽ lập tức phát động công kích.

    Thế nên cho dù là đang đi săn, nếu con mồi tiến vào địa bàn của tinh tế thú cao cấp khác thì nó sẽ không truy đuổi nữa.

    Khả năng này không phải, kia chỉ còn lại một khả năng, bọn họ chạy xa như vậy mà xung quanh vẫn không thấy bóng tinh tế thú, thuyết minh họ vẫn chưa thể thoát khỏi địa bàn của đám nhện. Địa bàn của tinh tế thú không có khả năng lớn như vậy, trừ phi….

    Lúc bọn họ gạt đám cỏ dại cao hơn một mét ra thì bị tình cảnh phía trước làm sợ ngây người.

    Chỉ thấy phía trước xuất hiện một hang động, mà bên ngoài cửa hang chất đống đủ loại thi cốt. Phía trên đống xương còn có vài thú nhân cả người đầy máu, theo lồng ngực khẽ phập phồng, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rên khe khẽ thì có thể xác định bọn họ vẫn chưa chết. Mà trên người bọn họ thì phủ kín những con nhện con màu đỏ nhạt.

    Đám nhện con đang hút máu tươi từ người thú nhân, mà ở chỗ cửa hang lại không ngừng có nhện con bò ra. Nháy mắt mấy thú nhân kia đã bị đám nhện bao phủ hoàn toàn. Nhìn một màn này, toàn thân đám người đều phát lạnh.

    Ổ nhền nhện, bọn họ cư nhiện chạy thẳng tới ổ nó.

    “Quả nhiên là vậy…” An Nhĩ Tư lẩm bẩm: “Đám nhện kia sở dĩ không hút máu ngay là vì muốn cung cấp máu tươi cho đám nhện con. Dọc theo đường đi, chúng dốc sức đuổi theo chúng ta như vậy là cố ý muốn lùa chúng ta về ổ.”

    ‘Loạt xoạt…’

    Ngay lúc này, đám nhện phía sau cũng đuổi tới, lúc nhóm An Nhĩ Tư định vòng qua hang động thì đám nhện con ở cửa động cũng phát hiện bọn họ, chúng hưng phấn kêu sì sì rồi bò tới ngăn chặn.

    “Chúng cư nhiên có trí tuệ, chúng ta phải làm sao?” Nhan Tử Dạ tựa lưng vào An Nhĩ Tư hỏi. Nếu chỉ có cậu cùng An Nhĩ Tư thì Nhan Tử Dạ có thể thi triển thuấn di rời đi, tuy sẽ bị linh lực phản phệ nhưng vẫn tốt hơn chết ở đây. Thế nhưng hiện giờ lại có nhiều người như vậy, Nhan Tử Dạ căn bản không thể thi triển thuấn di. Hơn nữa cho dù làm được thì cũng không có cách nào mang theo nhiều người như vậy.

    “Chúng ta ngăn cản đám nhện, thiếu gia cùng thiếu phu nhân mau chạy đi.” Một trong ba ảnh vệ nói với An Nhĩ Tư. Sau đó, ba người bọn họ lập tức nhắm tới đám huyết tri chu ở phía sau, mà hơn mười thú nhân cấp S thì lập tức công kích đám nhện con ở phía trước.

    “Ầm ầm ầm…”

    Dị năng đủ loại màu sắc không ngừng lóe sáng, khói bụi văng khắp nơi, vô số nhện con bị nổ bay. Vài con nhện lớn cũng bị dị năng của ba ảnh vệ đánh bay. Thế nhưng đám nhện không hề sợ chết, con trước bị giết thì con sau lại xông tới.

    So với đám nhện lớn phía sau, đám nhện con phía trước dễ đối phó hơn, thế nhưng số lượng lại quá nhiều, thực khó chơi. Vô số sợi tơ trắng phun ra, nếu bị dính vào người thì sẽ rất khó giãy ra.

    Ngay lúc nhóm An Nhĩ Tư chuẩn bị giết chết nhóm nhện con phá vây thì đám nhện ở phía sau đã chạy tới vây ở xung quanh cửa hang, hơn mười thú nhân đối mặt với một đàn huyết tri chu cấp SS sơ cấp căn bản không thể hoàn thủ.

    Cho dù có ba thú nhân SS ở phía sau ngăn cản cùng mười thú nhân cấp S ở phía trước mở đường thì vẫn không thể thoát ra.

    Mà tinh thần lĩnh vực của An Nhĩ Tư hoàn toàn không có chút tác dụng nào với đám huyết tri chu, anh chỉ có thể không ngừng sử dụng dị năng công kích.

    Tơ nhện màu trắng bay đầy trời, mắt thấy ba thú nhân hệ hỏa đang ở phía trước bị tơ nhện quấn lấy rồi kéo đi, Nhan Tử Dạ lập tức vận dụng linh lực, hồng quang trên người tỏa sáng mãnh liệt, nháy mắt, vô số hỏa cầu bay về phía đám nhện.

    “Tê tê tê…” Đám nhện đang định kéo mấy thú nhân đi bị hỏa cầu đánh trúng thì lập tức bị thiêu rụi, huyết tri chu cấp SS sơ cấp cứ vậy bị quả cầu lửa nho nhỏ của Nhan Tử Dạ đốt thành tro tàn.

    Phát hiện công kích của mình hiệu quả, Nhan Tử Dạ thực vui vẻ, quả nhiên đám sợ nhện lửa. Đương nhiên, nếu là lửa bình thường thì không có khả năng dễ dàng giết chết chúng như vậy. Bằng không, ba thú nhân hệ hỏa cấp S kia cũng không chiến đấu vất vả như vậy, thậm chí còn suýt chút nữa bị tha đi.

    Nhan Tử Dạ dùng chính là linh lực biến thành ngọn lửa, gọi tắt là linh hỏa. Linh hỏa tương tự như tam muội chân hỏa của tu tiên, một khi bị dính vào, trừ phi người thi pháp đình chỉ hoặc bản thân có đủ tu vi dập tắt, bằng không sẽ lập tức bị linh hỏa đốt rụi từ ngoài vào trong, thẳng tới khi biến thành tro tàn, thế nhưng hiện giờ Nhan Tử Dạ không thể để ý nhiều như vậy.

    “Tất cả mọi người đến gần tôi.” Nhan Tử Dạ hô lớn.

    Mọi người đều dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Nhan Tử Dạ, bất động. Bọn họ đang chờ đợi An Nhĩ Tư ra lệnh.

    An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ thật sâu: “Tiểu Dạ, em muốn làm gì?”

    “Tôi có biện pháp đối phó chúng, thế nhưng toàn bộ mọi người phải tựa vào sát bên cạnh tôi.” Hiện giờ đã không còn thời gian giải thích, thế nên Nhan Tử Dạ chỉ có thể dùng ánh mắt kiên quyết trả lời An Nhĩ Tư.

    “Được.” Chẳng chút do dự, An Nhĩ Tư chọn lựa tin tưởng Nhan Tử Dạ, sau đó anh hô với các thú nhân đang chiến đấu: “Toàn bộ tới gần Tiểu Dạ.”

    Mọi người lập tức hướng đám nhện tung ra một kích cuối cùng rồi lùi rới gần Nhan Tử Dạ. Tuy không biết vì sao An Nhĩ Tư lại ra lệnh như vậy nhưng hiện giờ mọi người đều xem An Nhĩ Tư là đầu lĩnh, thế nên lúc anh ra lệnh, tất cả đều làm theo.

    Lúc mọi người tập trung trong phạm vi mình có thể phòng hộ, mắt thấy đám tơ của lũ nhện ùn ùn phun tới, Nhan Tử Dạ nói: “An Nhĩ Tư, lồng phòng hộ.”

    Ngân quang trên người An Nhĩ Tư chợt lóe, lập tức dựng lồng phòng hộ, bảo hộ mọi người ở bên trong. Cứ vậy tơ nhện liền quấy đầy lồng phòng hộ, thoáng chốc đã tạo thành một chiếc lưới tơ. Mọi người đều bị vây ở bên trong lồng phòng hộ, lúc tinh thần lực An Nhĩ Tư hao hết thì cũng chính là giờ chết của bọn họ. Làm vậy quả thực chính là tự lao vào chỗ chết.

    Tất cả mọi người không hiểu Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ muốn dẫn theo mọi người cùng tự sát?

    Hoàn Chương 162.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết