Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 43-45

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [43] Kết Đan Ngoài Ý Muốn

    ******

    “Cái gì? Trong trận đấu có thể sử dụng cơ giáp?” Hải Bác Lạc nghe thấy tin này thì cao hứng muốn nhảy dựng: “Thật tốt quá, nếu có thể dùng cơ giáp, tôi nhất định sẽ đánh đám nhóc Ngải Bố Lỗ kia tè ra quần.” Thực lực của Hải Bác Lạc có thể không bằng học viên Ngải Bố Lỗ, thế nhưng anh rất tin tưởng khả năng khống chế cơ giáp của mình.

    Nếu có thể dùng cơ giáp đánh với Nhan An Húc, Hải Bác Lạc tin tưởng mình có thể chiến thắng, dù sao khả năng điều khiển cơ giáp của anh trong học viện cũng rất nổi danh, trừ bỏ Áo Đức Kỳ cùng An Nhĩ Tư, anh chính là người mạnh nhất.

    Hải Bác Lạc đang hưng phấn thì phát hiện tựa hồ chỉ có mỗi mình mình vui sướng, nhìn lại đám Hoắc Đức, sắc mặt đều âm trầm. Nụ cười trên mặt Hải Bác Lạc chậm rãi biến mất, sau đó khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy, chẳng lẽ chuyện này không nên cao hứng à?”

    Áo Đức Kỳ liếc mắt, lạnh như băng mở miệng: “Ngu ngốc.”

    Hải Bác Lạc không phục: “Này này Áo Đức Kỳ, đừng tưởng sức chiến đấu mạnh hơn là có thể nói tôi ngốc, tôi ngốc chỗ nào? Nếu cậu không giải thích được thì chờ giải đấu kết thúc, chúng ta đấu một trận.”

    Con ngươi lạnh băng lại liếc qua: “Hết thuốc chữa.”

    “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mấy người không nói thì làm sao tôi biết vấn đề nằm ở đâu a?” Vẻ mặt Hải Bác Lạc thực mê mang.

    “Vấn đề nằm trên người tôi.” Nhan Tử Dạ ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý, buồn ngủ quá a, mới ngủ được một chút đã bị gọi dậy. Nếu không phải sự tình quan trọng, hơn nữa còn liên quan tới mình, Nhan Tử Dạ thực sự không muốn dậy chút nào.

    “Cậu?” Hải Bác Lạc lại gãi gãi đầu: “Cậu thì có vấn đề gì chứ?”

    Lời này vừa nói ra, Hải Bác Lạc lập tức chiếm được một loạt ánh mắt xem thường, từng thấy thú nhân ngốc nhưng chưa thấy ai ngốc cỡ này.

    An Nhĩ Tư thản nhiên mở miệng: “Tiểu Dạ… không có cơ giáp.”

    Hải Bác Lạc vỗ trán: “Đúng a, sao tôi có thể quên béng chuyện, Nhan tử Dạ vẫn chưa có cơ giáp a. Kia phải làm sao bây giờ? Không có cơ giáp vào trận không phải rất có hại à?”

    “Hiện giờ cũng không còn thời gian chế tạo.” Quy tắc mới này đối với đại đa số thú nhân là chuyện tốt, thế nhưng đối với Nhan Tử Dạ thì là chuyện xấu, cũng là vấn đề phiền não nhất của Hoắc Đức. Chế tạo một chiếc cơ giáp nhanh nhất cũng phải một tuần, hiện giờ căn bản không còn kịp. Nhưng cho dù chế tạo được thì tinh thần lực của Nhan Tử Dạ cũng không đủ để sử dụng. Tinh thần lực chỉ có cấp E, căn bản không thể điều khiển cơ giáp. Ngay cả loại cơ giáp cấp thấp nhất cũng không được.

    Sau khi biết quy tắc mới thực bất lợi với Nhan Tử Dạ, Ngải Luân vẫn luôn nhút nhát cư nhiên lộ ra biểu tình lo lắng nhìn nhìn Nhan Tử Dạ. Áo Đức Kỳ lạnh lùng chỉ hơi nhíu mày. An Nhĩ Tư cũng lo lắng nhìn Nhan Tử Dạ.

    “Mọi người lo lắng như vậy làm gì, không phải không thể sử dụng cơ giáp thôi à. Lần trước quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc, tôi cũng đâu có cơ giáp, không phải cuối cùng cũng thắng à. Cơ giáp chẳng qua là máy móc hỗ trợ thôi. Thực lực đủ mạnh thì có thể quét hết tất cả chướng ngại.” Quả thật, không có cơ giáp thì thế nào, Nhan Tử Dạ có tự tin, chỉ cần kết đan thành công, cơ giáp này nọ cũng chỉ là mây bay thôi.

    “Nói đúng lắm, không hổ là học viên của Cách Lạp Tư chúng ta, không có cơ giáp thì sao chứ, sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ cũng không thấp. Trận đấu còn chưa bắt đầu đã lo lắng cũng không phải hiện tượng tốt.” Hoắc Đức vỗ vỗ tay nói.

    An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ mỉm cười, không hổ là người anh coi trọng, bộ dáng tự tin kia thật sự chói mắt. Khoảnh khắc đó trái tim anh tựa hồ nảy lên nhanh hơn.

    “Ngày mai đi đăng ký, các trò nhớ dậy sớm một chút, đặc biệt là Nhan Tử Dạ. Sự tình trọng đại, trò đừng có mà ngủ nướng.” Hoắc Đức chỉ đích danh Nhan Tử Dạ, đứa nhỏ này thực sự quá ham ngủ, trước đó thi đấu xếp hạng có thể lăn ra ngủ bất kì lúc nào, Hoắc Đức có lí do tin tưởng nếu không nghiêm khắc nhắc nhở, ngày mai Nhan Tử Dạ chắc chắn sẽ ngủ thẳng cẳng tới giữa trưa.

    “An Nhĩ Tư, trò phụ trách giám sát chặt chẽ Nhan Tử Dạ.” Hoắc Đức giao trọng trách cho An Nhĩ Tư.

    “Vâng, tôi biết rồi.” An Nhĩ Tư thực vui vẻ nhận nhiệm vụ.

    Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Nhan Tử Dạ tự nhốt mình trong phòng, còn dặn dò An Nhĩ Tư nếu không có việc quan trọng thì đừng quấy rầy.

    Chờ đợi hai tháng, rốt cục cũng tới ngày này. Nhan Tử Dạ đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng, đêm nay phải dốc toàn lực kết yêu đan. Nếu thành công, thực lực chẳng những tăng lên gấp bội mà còn có thể biến về hình thú, như vậy cho dù chống lại cơ giáp thì vẫn có phần thắng.

    Ngồi ngoài ban công, nhiệt độ ban đêm có chút lạnh, bất quá Nhan Tử Dạ không để ý, ngồi đó để ánh trăng chiếu rọi lên người, linh khí nồng đậm phiêu đãng xung quanh. Nhan Tử Dạ tham lam hấp thu rồi luyện hóa, ngưng tụ ở đan điền.

    Thẳng tới khi linh lực tràn đầy trong cơ thể, Nhan Tử Dạ mới ngừng lại quay vào trong phòng. Khóa cửa, kéo màn rồi ngồi xếp bằng trên giường.

    Vận chuyển linh lực trong cơ thể, Nhan Tử Dạ chậm rãi khống chế linh lực trong kinh mạch khắp cơ thể dồn xuống đan điền, mà linh lực trong đan điền cũng bắt đầu chuyển động. Nhan Tử Dạ khống chế cả hai luồng linh lực cùng xoay tròn.

    Tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh, hình thành một cơn lốc xoáy trong đan điền, càng ngày càng có nhiều linh lực bị hấp thu vào cơn lốc xoáy. Mà cơ thể Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu tỏa hồng quang, hơn nữa cũng càng lúc càng sáng, chiếu rọi cả căn phòng.

    Đợi tới lúc tất cả linh lực đều ngưng tụ thành một đoàn, Nhan Tử Dạ tiến hành áp súc lại rồi kết đan. Đó là một quá trình cực kỳ khó khăn, một khi khống chế không tốt, linh lực trong cơ thể sẽ bùng nổ, rất dễ dàng thất bại. Mất đi khống chế linh lực sẽ đấu đá lung tung trong cơ thể, nhẹ thì nằm trên giường vài ngày, nặng thì trọng thương. Đến khi đó chẳng những phải tu luyện lại, lần kết đan sau sẽ càng khó khăn hơn.

    Kỳ thực Nhan Tử Dạ cũng không nắm chắc, hiện giờ chỉ có thể liều mạng một phen, không thành công thì hi sinh thôi.

    Mới đầu quá trình thực thuận lợi, ngay cả lúc áp súc linh lực cũng không gặp chút trở ngại nào, thẳng tới khi Nhan Tử Dạ dẫn tinh huyết của mình tiến nhập vào cơn lốc xoáy thì một cơn đau đớn như xé rách linh hồn đột nhiên ập tới.

    Toàn thân Nhan Tử Dạ chấn động, bất quá vẫn tiếp tục nhắm mắt, kiên trì. Sau khi tinh huyết hòa vào cơn lốc thì một trận hồng quang theo cơn lốc xoáy bắt đầu bùng nổ. Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy linh hồn bị tựa hồ bị xé thành hai nửa, trán không ngừng tích mồ hôi lạnh, toàn thân cũng nhịn không được mà run rẩy.

    Đã hơn ngàn năm Nhan Tử Dạ chưa từng cảm thụ lại cơn đau này, trước kia khi lần đầu tiên kết đan ở địa cầu, cậu cũng phải chịu nỗi thống khổ đến không thể chịu nổi. May mắn khi ấy cố chịu tới phút cuối cùng, nếu trước kia có thể thì bây giờ nhất định cũng có thể.

    Tinh thần tuyệt đối không thể loạn, cho dù đau đớn thế nào cũng phải kiên trì. Cảm giác đau đớn càng lúc càng kịch liệt hơn, giống như toàn bộ tế bào trong cơ thể được tái tạo, phân liệt rồi tổ hợp, xé rách rồi khép lại.

    Mỗi khối máu thịt đều truyền tới cảm nhận thống khổ cực hạn, Nhan Tử Dạ cắn chặt môi, đau khổ chống đỡ. Mũi ngửi thấy mùi máu tươi, môi bị cắn rách bươm nhưng vẫn không đau bằng một phần mười cơn đau đến từ linh hồn.

    Đau quá, trước kia bởi vì lấy yêu thân kết đan nên quá trình đơn giản hơn. Nhưng hiện giờ cậu phải lấy nhân thân kết đan, tuy thân thể này vốn là thú nhân nhưng bởi vì mất đi thú hồn nến không có cách nào biến thân, cũng có nghĩa là hoàn toàn biến thành nhân loại. Cho nên hiện giờ Nhan Tử Dạ dùng nhân thân tu yêu, tương đương phải trọng tổ lại tất cả máu thịt cùng linh hồn.

    Tổ trọng cả cơ thể cùng linh hồn phải chịu cơn đau gấp hai lần kết đan trước, gương mặt tuấn tú của Nhan Tử Dạ cũng vì đau đớn mà vặn vẹo, gân xanh trên cánh tay cùng trán đều nổi lên, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người. Hồng quang trên người cũng càng lúc càng đậm.

    Thời gian chậm rãi trôi qua, tốc độ của cơn lốc linh lực trong cơ thể đã nhanh tới mức không thể nhìn rõ, mắt thấy kết đan đã sắp thành công, đột nhiên, Nhan Tử Dạ cảm thấy bụng dưới dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng.

    Cảm giác quen thuộc làm trái tim Nhan Tử Dạ thót lại, chết tiệt, sẽ không xui xẻo vậy đi? Cư nhiên lại là lúc này, không phải nói kỳ động dục của thú nhân sẽ không tới liên tiếp sao? Kia hiện giờ là chuyện gì?

    Mặt càng lúc càng đỏ, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình giồng như nằm trong bể nước sôi, nhịp tim cũng càng lúc càng gia tốc. Chiếc lều nhỏ phía dưới cũng đỉnh lên ngày càng cao.

    Phải trụ vững, không thể loạn. Nhan Tử Dạ cắn chặt răng, cảm thấy không thể phạm sai lầm trong thời khắc mấu chốt này, bằng không thực sự tiêu đời. Ngày mốt cậu còn phải tham gia giải tranh bá, tuyệt đối không thể vấp ngã ở đây.

    Chính là chậm rãi, Nhan Tử Dạ phát hiện suy nghĩ cùng ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, cả người dần chìm vào vô thức, hết thảy không thể tự khống chế nữa.

    Không có khả năng, tuyệt đối không thể chuyện này phát sinh, tuyệt đối không thể thất bại, Nhan Tử Dạ, mày tuyệt đối không thể thua chính mình.

    “A….” Nhan Tử Dạ nhịn không được gầm lớn một tiếng, đan điền phát ra một trận ngân quang mãnh liệt, nhưng ngay sau đó hồng quang lại tỏa sáng cắn nuốt ngân quang, toàn thân Nhan Tử Dạ giống như bị hỏa thiêu, ngã xuống đất, toàn thân cao thấp đều đau đớn tới mức không thể nhúc nhích.

    Cũng may trong phòng có cách âm, bằng không cả tòa nhà hẳn đã nghe thấy tiếng thét của Nhan Tử Dạ.

    Nhưng An Nhĩ Tư đồng dạng cũng đang tu luyện ở gian kế bên lại nghe rất rõ. Nhan Tử Dạ vừa thét một tiếng, anh đã lập tức chạy tới trước gian phòng, định mở cửa thì phát hiện đã bị khóa bên trong. An Nhĩ Tư không biết Nhan Tử Dạ xảy ra chuyện gì nên cũng không dám làm liều phá cửa xông vào, chỉ có thể vừa gõ cửa vừa gọi lớn.

    “Tiểu Dạ, em làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

    “Tiểu Dạ, nghe thấy không? Tôi là An Nhĩ Tư, nghe thì trả lời một tiếng đi.”

    “Tiểu Dạ, em rốt cuộc làm sao vậy?”

    Không ngừng gõ cửa, không ngừng gọi lớn, thế nhưng không nhận được tiếng đáp trả nào, An Nhĩ Tư đoán Nhan Tử Dạ khẳng định đã xảy ra chuyện, đanh định phá cửa xông vào thì bên trong truyền tới âm thanh uể oải.

    “Đừng vào… tôi không sao…”

    Động tác gõ cửa của an Nhĩ Tư khựng lại, do dự một chút mới hỏi: “Tiểu Dạ, xảy ra chuyện gì vậy?”

    Trong phòng truyền ra âm thanh sốt ruột bất quá có thêm vài phần khí lực: “Tôi không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi, không có chuyện gì đâu. Khuya rồi, anh mau ngủ đi.”

    Do dự một lúc, An Nhĩ Tư mới nói: “Vậy được rồi, có chuyện gì em cứ gọi, tôi ở ngay kế bên.”

    “Ừm.”

    Lỗ tai giật giật nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, xác định An Nhĩ Tư đã rời khỏi, Nhan Tử Dạ nằm rạp sưới đất thở hắt ra một hơi, bất quá rất nhanh đã gục đầu xuống lộ ra biểu tình khóc không ra nước mắt nhìn cái đuôi đỏ rực đang đong đưa trái phải dưới đất, nhất thời cảm thấy muốn làm yêu quái cũng thực khó.

    Chết tiệt, vì sao lại biến thành thế này a?

    Hoàn chương 43.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [44] Nửa Khối Yêu Đan

    *****

    Cái đuôi rắn đỏ rực dài gần ba mét trên mặt đất quả thực sắp chọt mù mắt Nhan Tử Dạ, cậu không biết mình nên khóc hay nên cười.

    Kết đan thành công, nhưng khốn khiếp ở chỗ vì sao chỉ kết được nửa khối yêu đan?

    Đúng vậy, ở đan điền đang phiêu đãng nửa khối yêu đan lóe sáng hồng quan, đây là thành quả mà Nhan Tử Dạ vất vả tu luyện bấy lâu nay. Từ trên mặt đất bò dậy, đã lâu không dùng đuôi, có chút không thích ứng lắm.

    Cũng may trong phòng có nhà tắm, Nhan Tử Dạ trực tiếp trườn vào trong, mở đèn, nhìn gương mặt tràn đầy tà mị cùng hấp dẫn trong gương, Nhan Tử Dạ thực muốn khóc.

    Mái tóc đỏ rực dài tới thắt lưng, lỗ tai dài nhọn như tinh linh, trên phần trán trắng noãn là một xà ấn đỏ rực nho nhỏ, đôi mắt hoa đào tà mị, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ câu hồn đoạt phách, đôi môi đỏ thắm sáng bóng, gương mặt tròn trịa trẻ con hóa thành mặt trái xoan, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều hấp dẫn vô tận.

    Bộ dáng vẫn là bộ dáng cũ, bất quá giống như thoáng chốc nẩy nở, biến thành bộ dáng yêu nghiệt. Nhan Tử Dạ biểu thị, này hoàn toàn không phải kết quả mình muốn a!

    Vì cái gì, rõ ràng quá trình kết đan rất thuận lợi, vì sao lại thành thế này? Chỉ có nửa khối yêu đan, nửa khối yêu đan căn bản không thể biến thành thú nhân, chỉ có thể duy trì bộ dáng bán thú nhân. Tựa như Nhan Tử Dạ bây giờ, nửa trên là người, nửa dưới là rắn.

    Nhìn bộ dáng nửa người nửa thú của mình, Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu.

    Đúng rồi, ở đây chỉ có giống cái không thể biến hình cùng giống đực chỉ có thể biến về hình thú hoàn toàn. Trạng thái nửa người nửa thú này gọi là gì nhỉ?

    Bán thú nhân.

    Nhan Tử Dạ sửng sốt. Đúng vậy, chính là bán thú nhân, mà bán thú nhân đã sớm tuyệt chủng, trở thành truyền thuyết rồi.

    Rốt cuộc là chuyện gì đây? Cậu sống dậy ở tinh thế này, trở thành truyền thuyết? Lúc trước vì sao bán thú nhân lại tuyệt chủng? Hình như là vì khả năng sinh dục quá tốt nên gây ra chiến tranh. Thế nhưng cậu vốn không phải bán thú nhân, hẳn không cần lo lắng. Bất quá cũng nên cẩn thận một chút, nếu trạng thái này bị thú nhân khác phát hiện thì chắc chắn sẽ gây ra bạo động.

    Ngẫm lại, bán thú nhân tuyệt chủng hơn ngàn năm đột nhiên xuất hiện, thời này ngay cả giống cái cũng phi thường trân quý, kia bán thú nhân thì sẽ ra sao? Một khi bị phát hiện, Nhan Tử Dạ có thể tưởng tượng được mình sẽ mất đi tự do, bị xem là một loài tuyệt chủng, chỉ biết làm một cỗ máy sinh đẻ, bị canh giữ nghiêm ngặt. Về phần cắt miếng nghiên cứu, hẳn không có khả năng.

    Kia sao có thể, Nhan Tử Dạ luôn ham thích tự do lười biếng sao có thể chịu được cuộc sống như vậy, tuyệt đối không được. Ân, đúng vậy, cho nên tuyệt đối không được để người khác phát hiện bộ dáng này, phải cố gắng tu luyện. Tranh thủ sớm ngày kết thành một khối yêu đan hoàn thiện, cũng không cần ngày ngày lo lắng hãi hùng.

    Toàn bộ linh lực trong cơ thể đã ngưng tụ thành yêu đan, hiện giờ đã hoàn toàn cạn kiệt, hiện giờ Nhan Tử Dạ không có cách nào biến về hình người. Bất quá không có vấn đề gì, có yêu đan, cho dù chỉ có một nửa thì một đêm cũng đủ tu luyện lại số linh lực đã mất.

    Vừa mới mở cửa phòng tắm, Nhan Tử Dạ đã bị tiếng gõ cửa dọa hoảng.

    ‘Cộc cộc cộc…’

    “Tiểu Dạ, em ngủ chưa?”

    Ngoài cửa, An Nhĩ Tư vốn đã trở về phòng mình, bất quá cảm thấy không thích hợp lắm nên lại vòng trở lại.

    Nhan Tử Dạ vỗ vỗ ngực, giống như có tật giật mình nhìn chằm chằm cửa phòng, tim đập thiệt nhanh a! Hẳn An Nhĩ Tư sẽ không xông vào đi? Không được, không thể để anh ta nhìn thấy bộ dáng mình lúc này.

    Trườn tới bên giường, Nhan Tử Dạ lập tức nhảy lên giường, tung chăn trùm kín khúc đuôi rồi hướng ngoài cửa nói: “Tôi đang chuẩn bị ngủ.” Đề phòng An Nhĩ Tư có thể xông vào, cậu kéo chăn lên cao che luôn cả lỗ tai, ngay cả đầu cũng không lộ ra.

    “Vậy em ngủ đi, sáng mai tôi gọi em dậy.” An Nhĩ Tư an tâm trở về phòng.

    Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, nguy hiểm thật. Không được, phải lập tức tu luyện. Bộ dáng hiện giờ làm Nhan Tử Dạ không dám ra ngoài ban công, nếu bị phát hiện thì hỏng bét, thế nên cậu chỉ đành ngồi trên giường tu luyện.

    Sáng sớm, khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu vào phòng, Nhan Tử Dạ liền ngã phịch xuống giường. Tu luyện hơn nửa buổi tối, rốt cuộc cũng tích tụ đủ linh lực biến về hình người.

    Bất quá có yêu đan khác biệt rất rõ, tốc độ tu luyện nhanh hơn trước kia gấp ba. Tuy vất vả cả buổi tối nhưng cũng thực đáng giá.

    An Nhĩ Tư đang làm bữa sáng, lúc làm xong định gọi Nhan Tử Dạ thì phát hiện cửa phòng mở. Nhan Tử Dạ ủ rũ bước ra, An Nhĩ Tư có chút ngoài ý muốn.

    “Làm sao vậy, tối qua ngủ không ngon à?” Tuy không có quần thâm nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng không tốt, An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhìn ra được.

    “Ân.” Nhan Tử Dạ uể oải ngồi xuống, nhìn thấy món ăn trên bàn thì lập tức hưng phấn trở lại.

    “Oa, bữa sáng hôm nay cư nhiên phong phú như vậy a? Này, An Nhĩ Tư, món này làm thế nào vậy?” Trên phần thịt cô lỗ thú có rưới một lớp nước sốt đỏ tươi truyền ra mùi hương thơm ngọt, Nhan Tử Dạ hiển nhiên rất quen thuộc với loại nước sốt này. An Nhĩ Tư cư nhiên biết làm sốt cà chua? Này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nhan Tử Dạ. Anh ta sao lại biết làm thứ này?

    “Em nói nước sốt à, hôm qua ăn loại quả em đưa, cảm thấy hương vị khá ngon, nếu phối hợp với thịt cô lỗ thú hẳn sẽ không tồi. Thế nên tôi ép quả thành nước rồi nêm nếm thêm gia vị, kết quả khá thành công nên rưới thử lên thịt để em nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Này là hôm qua nghĩ ra, bất quá hôm qua khá vội nên không kịp chuẩn bị, sáng nay dậy sớm nên làm thử. Thấy Nhan Tử Dạ có vẻ rất thích loại quả này nên mới nảy ra ý định này.

    Vô sự tự thông? Thiên tài a! Nhan Tử Dạ không khỏi ‘khâm phục’ An Nhĩ Tư. Người này chẳng những sức chiến đấu cao, trù nghệ cũng cao, quả thực là cao tới vô biên a. Dù sao hiện giờ Nhan Tử Dạ đã cấp bách muốn nếm thử món thịt cô lỗ thú sốt cà chua này rồi.

    Uống một ngụm nước, Nhan Tử Dạ cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng. Vừa vào tới miệng, vị thịt nồng đậm cùng nước sốt chua ngọt kết hợp hoàn mỹ lập tức lan tỏa trong khoan miệng, vị ngấy mỡ của thịt bị giảm đi làm người ta cảm thấy ngon mà không ngán, muốn ngừng mà không được.

    “Ăn ngon, ăn ngon quá.” Nhan Tử Dạ giống như đang nhai một miếng kẹo cao su mềm mại, căn bản không thể dừng lại.

    Thấy bộ dáng Nhan Tử Dạ, trong lòng An Nhĩ Tư dâng lên cảm giác thành tựu. Quả nhiên Tiểu Dạ thích loại sốt này, lần sau thử làm mấy loại quả khác xem có thể làm ra hương vị sốt khác hay không.

    Vui vẻ dùng xong bữa sáng, bụng được lấp đầy nên tinh thần Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng tốt hơn một chút. Bất quá cũng chỉ là một chút mà thôi, cả buổi tối vẫn luôn căng thẳng không có phút giây nào thả lỏng, hiện giờ vất vả lắm mới thả lỏng, cơn mệt mỏi liền ập tới.

    Sau khi xuất môn, nhóm người cùng ngồi trên một chiếc phi hành khí cỡ lớn bay tới địa điểm ghi danh cùng thí nghiệm. Dọc theo đường đi Nhan Tử Dạ mệt mỏi tới choáng đầu trực tiếp tựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ gục.

    Hải Bác Lạc nhìn Nhan Tử Dạ dựa vào vai An Nhĩ Tư ngủ say sưa, liền hỏi: “Tối qua cậu ta làm gì vậy, cứ như cả đêm cũng không nghỉ ngơi ấy.”

    An Nhĩ Tư nhìn qua Nhan Tử Dạ trên vai mình, trên mặt lộ ra biểu tình lo lắng: “Đêm qua em ấy mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon lắm.”

    “Chính là tôi thấy ngày nào cậu ta cũng giống như ngủ không đủ ấy, chẳng qua hôm nay có vẻ nghiêm trọng hơn mà thôi.” Nhan Tử Dạ hiện giờ ở trong học viện có một danh hiệu là ‘thần ngủ’, lần nào gặp cũng thấy cậu ta đang ngủ, Hải Bác Lạc thực bội phục.

    Áo Đức Kỳ cũng liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ một cái, bất quá lập tức dời mắt đi, đối với bất kì ai anh vẫn luôn giữ thái độ lãnh đạm, cho dù là An Nhĩ Tư cũng vậy.

    Hơn mười phút sau rốt cuộc cũng tới nơi, ngày mai mới chính thức cử hành thi đấu, hôm nay chỉ kiểm tra tinh thần lực để tránh tình trạng ngoài ý muốn.

    Tất cả học viên tới dự thi đều phải kiểm tra mới được tham gia thi đấu. Bất quá chỉ là thí nghiệm tinh thần lực đề phòng học viện phái ra học viên cấp S tham gia mà thôi. Giải đấu có quy định, chỉ có thú nhân cấp A trở xuống mới có thể tham gia. Nếu để cấp S tham gia thì trận đấu còn ý nghĩa gì nữa chứ, thế nên cuộc thí nghiệm này mới diễn ra để phòng ngừa các học viện làm bừa.

    Nhóm Nhan Tử Dạ tới rất sớm, bất quá vẫn có học viện khác tơi sớm hơn, trong đó có một học viện tên là Tố Khắc Lôi Đốn đang tiến hành kiểm tra.

    Nếu là bình thường thì không có gì đáng chú ý, chẳng qua trong số học viên dự thi cư nhiên có một giống cái. Đúng vậy, chính là giống cái nổi danh nhu nhược.

    Tuy giải đấu không có quy định giống cái không thể dự thi, nhưng từ khi giải đấu tranh bá giữa các học viện khai triển tới nay, rất hiếm có giống cái dự thi. Giống cái tuy cũng có dị năng nhưng bởi vì giá trị tinh thần vẫn luôn rất yếu nên sức chiến đấu cũng không quá cao. Bất quá cũng có ngoại lệ, trong kì thi trước có một giống cái có giá trị tinh thần lực siêu cao, sức chiến đấu cũng không tồi, hơn nữa dị năng còn là hệ thủy. Khi đó đã gây chấn động không nhỏ.

    Đáng tiếc, sau trận đó giống cái kia không tham gia nữa. Hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện một giống cái, ngay cả Ngải Luân nhút nhát cũng nhịn không được chuyển ánh mắt về phía đối phương.

    Hải Bác Lạc nói: “Tôi không nhìn nhầm chứ, thực sự là giống cái tham gia thi đấu à, kia trận này phải đánh thế nào?” Luật pháp tinh tế có quy định không thể tổn thương giống cái, nếu không thể ra tay thì đánh thế nào đây?

    Nghĩ tới vấn đề này, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhịn không được nhíu mày.

    An Nhĩ Tư cười nhạt: “Không cần lo lắng, trước lúc tham gia trận đấu giống cái phải ký một phần hiệp nghị, trong quá trình thi đấu nếu có bị thương tổn gì thì thú nhân cũng không bị trừng phạt.”

    “Vậy thì tốt rồi.” Hải Bác Lạc thở phào một hơi: “Bằng không thì đúng là xui lắm mới đụng phải giống cái kia, chắc chắn phải chịu thua.”

    Hoắc Đức chạy đi đang ký đã quay lại, nói với Hải Bác Lạc: “Bọn họ kiểm tra xong rồi, đến chúng ta. Hải Bác Lạc, trò lên trước đi.”

    Ngay lúc nhóm học viên học viện Khắc Lôi Đốn kiểm tra xong đi ngang qua nhóm An Nhĩ Tư, giống cái đi ở chính giữa đột nhiên quay đầu qua liếc nhìn Nhan Tử Dạ đang ngủ gật một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

    Hoàn Chương 44.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [45] Thí Nghiệm Trước Giải Đấu

    *****

    Nhìn nhóm học viên Khắc Lôi Đốn đi xa, Hải Bác Lạc quay đầu nháy nháy mắt với Nhan Tử Dạ, cợt nhả nói: “Nhan Tử Dạ, vừa nãy hình như giống cái kia nhìn cậu đó, đừng nói cậu gặp may được người ta coi trọng đi?”

    “Phải không? Sao tôi không thấy gì cả, chắc anh hoa mắt đi.” Nhan Tử Dạ trắng mắt trừng Hải Bác Lạc.

    “Làm gì có chuyện hoa mắt, tôi nói cho cậu biết…”

    Hải Bác Lạc còn chưa nói xong đã bị An Nhĩ Tư ở phía trước Nhan Tử Dạ đẩy một chút: “Tới chúng ta rồi, vào thôi.”

    Bị đánh gảy, Hải Bác Lạc nhìn lại, quả thực đã tới bọn họ, thế nên chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng bước vào phòng thí nghiệm trong suốt. Sau khi vào trong, ở bên ngoài có thể nhìn thấy nhưng không thể nghe thấy âm thanh.

    Bên trong là nhóm nhân viên phụ trách kiểm tra, một thú nhân tóc xám đi tới chỗ Hoắc Đức.

    “Hoắc Đức, năm nay sao bên anh đổi người rồi? Tôi cứ tưởng vẫn là nhóm học viên lần trước a.”

    “Năm nay quy tắc thi đấu thay đổi nên người được lựa chọn đương nhiên cũng thay đổi. Bất quá cho dù thay đổi thế nào thì tiền đề vẫn là thực lực.”

    “Nhìn bộ dáng tự tin của anh, xem ra hai người mới nhất định không đơn giản.” Thú nhân tóc xám nhìn Nhan Tử Dạ cùng Ngải Luân đứng ở cuối hàng nói.

    “Cũng tạm, chút nữa có kết quả không phải sẽ biết à.” Hoắc Đức tuyệt không lo lắng chuyện kết quả thí nghiệm bị tiết lộ ra ngoài, cho dù biết thì sao chứ, chẳng qua chỉ là con số đo lường mà thôi, sức chiến đấu mới là mấu chốt giành thắng lợi.

    Hải Bác Lạc là người đầu tiên kiểm tra, sau khi đặt tay lên thiết bị kiểm tra, màn hình lập tức hiện lên vài chữ.

    ‘Chỉ số tinh thần lực 1686, cấp A.’

    Sau khi kết quả hiện lên, camera trên thiết bị thí nghiệm hướng thẳng Hải Bác Lạc, chụp ảnh cùng quét màng mắt, tiếp đó chỉnh sửa lại thông tin trong kho tư liệu.

    “Hơn một ngàn sáu trăm, không tệ, so với lần trước đã tăng hơn một trăm điểm tinh thần lực, tôi thỏa mãn rồi a.” Tuy ba năm chỉ tăng lên một trăm điểm nhưng Hải Bác Lạc đã thực mỹ mãn, phải biết sau khi tinh thần lực đạt tới cấp A thì sẽ rất khó tăng trưởng. Cho nên tăng thêm một trăm điểm đã có thể xem là rất nhanh rồi.

    Nhìn thấy kết quả này, Hoắc Đức cũng gật gật đầu, biểu thị hài lòng.

    Người kế tiếp là An Nhĩ Tư, kết quả thực sự làm nhóm nhân viên lắp bắp kinh hãi, chỉ số tinh thần lực hơn hai ngàn năm trăm điểm, cấp bậc tuy vẫn như cũ là A nhưng mọi người đều biết, này đã đạt tới ngụy cấp S.

    “Này… An Nhĩ Tư cư nhiên tăng hơn hai trăm điểm tinh thần lực, Hoắc Đức, học trò bảo bối này của các anh quả nhiên bất phàm.” Thú nhân đứng bên cạnh Hoắc Đức cảm thán.

    Nhan Tử Dạ vốn sẽ kiểm tra sau An Nhĩ Tư ngay lúc này cư nhiên nghiêng đầu ngã qua một bên, cũng may An Nhĩ Tư nhanh tay đỡ lấy, bằng không Nhan Tử Dạ thực sự đã ngã sấp xuống đất.

    Thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên đứng cũng có thể ngủ, nhóm nhân viên thí nghiệm trợn to mắt, Hoắc Đức vỗ trán, quả thực là mất hết mặt mũi mà.

    “Này cũng là học trò dự thi năm nay của học viện các cậu à? Đêm qua anh bảo nó làm gì vậy, cư nhiên đứng cũng có thể ngủ, hơn nữa còn là thời khắc quan trọng thế này. Hoắc Đức, cậu xác định ngày mai trò này có thể tham gia chứ?” Thú nhân tóc xám tên là Đức Lạp, là người quản lý khâu kiểm tra trước giải đấu, là người của đế quốc Ni Lạp, trước kia cũng từng là học viên của học viện Cách Lạp Tư nên quen biết với Hoắc Đức.

    Hoắc Đức không biết nên trả lời thế nào, bởi vì ngay cả ông cũng không ngờ Hải Bác Lạc cùng An Nhĩ Tư kiểm tra chỉ có ba phút thôi mà Nhan Tử Dạ cũng có thể ngủ cho được.

    Đỡ lấy Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói với Áo Đức Kỳ đứng ở phía sau: “Áo Đức Kỳ, cậu trước đi.”

    Áo Đức Kỳ liếc mắt nhìn Nhan Tử Dạ đang nhắm chặt mắt một cái, trực tiếp bước tới. Lúc đặt tay lên thiết bị, kết quả lập tức xuất hiện, tinh thần lực của Áo Đức Kỳ đồng dạng cũng vượt hơn hai ngàn năm trăm, hơn nữa so với An Nhĩ Tư còn cao hơn mười điểm.

    Tiếp đó là Ngải Luân, so với giá trị tinh thần lực làm người ta kinh ngạc của An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ, Ngải Luân có vẻ khá bình thường, chỉ số tinh thần lực hơn một ngàn năm trăm, so với Hải Bác Lạc nhỏ hơn cả trăm điểm.

    Cuối cùng cũng tới phiên Nhan Tử Dạ, chỉ mới mơ mơ màng màng ngủ tầm năm phút đã bị An Nhĩ Tư lay tỉnh. Mở to mắt liền phát hiện mình đang tựa vào người An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa nhảy dựng. Từ khi nào cậu bắt đầu không còn phòng bị với An Nhĩ Tư? Phải biết hiện giờ cậu đang trong thời kỳ đặc thù a!

    Nhan Tử Dạ nuốt một ngụm nước miếng, lập tức rời khỏi người An Nhĩ Tư, bước tới trước thiết bị thí nghiệm, đặt tay lên, kết quả rất nhanh đã có.

    ‘Chỉ số tinh thần lực 84, cấp D.’

    Kết quả vừa xuất hiện, trừ bỏ người của học viện Cách Lạp Tư, toàn bộ người trong phòng thí nghiệm đều kinh hãi.

    Giá trị tinh thần lực chỉ mới cấp D? Kia thú nhân này chính là thú nhân cấp D, có lầm không a? Giải đấu tranh bá của tinh cầu liên quan tới vinh quang của học viện, hẳn phải phái ra học trò cực mạnh như An Nhĩ Tư cùng Áo Đức Kỳ mới đúng, bằng không thì ít nhất cũng như Ngải Luân mới là bình thường, vì sao lại phái tới một thú nhân có tinh thần lực cấp D?

    “Có phải thiết bị có vấn đề không?” Đức Lạp không tin học viện Cách Lạp Tư thật sự phái thú nhân cấp D dự thi, không thấy bộ dáng nhóm học trò Cách Lạp Tư cũng thực kinh ngạc à, khẳng định là thiết bị có vấn đề.

    Đức Lạp không tin, nói với thú nhân điều khiển thiết bị kiểm tra: “Cậu kiểm tra thử xem có phải thiết bị phát sinh vấn đề không.”

    Thú nhân nọ lập tức đặt tay mình lên, kết quả không có vấn đề gì. Đức Lạp quay qua nói với Nhan Tử Dạ: “Trò thử lại xem.”

    Nhan Tử Dạ nhún nhún vai, lại kiểm tra thêm một lần, kết quả vẫn không thay đổi, lần này Đức Lạp thực sự choáng váng, tinh thần lực của cậu nhóc này thực sự chỉ có tám mươi tư, ông khó tin hỏi Hoắc Đức: “Các cậu nghĩ gì vậy, cư nhiên phái một thú nhân cấp D tới dự thi? Kia không phải trực tiếp nhận thua à?”

    Nào ngờ Hoắc Đức nghe vậy, chẳng những không lo lắng, ngược lại thực kinh hỉ: “Thực tốt quá, thật không ngờ tinh thần lực của nhóc này tăng nhiều như vậy, quả thực là kinh hỉ mà.”

    “Cái gì? Này mà còn gọi là kinh hỉ?” Đức Lạp cảm thấy Hoắc Đức bị điên rồi.

    Hoắc Đức nhìn Đức Lạp nói: “Trước kia tinh thần lực của tên nhóc này chỉ có cấp E, hiện giờ chỉ mới một tháng thôi mà đã tăng lên cấp D, tiến bộ này quả thực nằm ngoài dự đoán, anh nói xem có tính là kinh hỉ không?”

    “Ôi trời, vậy mà cũng được à?” Học viện Cách Lạp Tư không phải tinh thần lực phải đạt cấp D mới thông qua thí nghiệm nhập học à? Sao lại xuất hiện một thú nhân cấp E, hiện giờ thú nhân này có thể đạt tới cấp D cư nhiên lại xem là kinh hỉ? Chẳng lẽ đế quốc Ni Lạp Nhĩ biến hóa quá lớn nên suy nghĩ của bọn họ theo không kịp?

    Kết quả không chỉ Hoắc Đức, ngay cả đám An Nhĩ Tư cũng kinh hỉ không thôi.

    Hải Bác Lạc là người đầu tiên lớn tiếng nói: “Cư nhiên đột phá cấp D, Nhan Tử Dạ, chúc mừng chúc mừng, đêm nay cậu phải mời tụi tôi uống dịch dinh dưỡng cao cấp để ăn mừng mới được. Ngải Luân, cậu thấy tôi nói đúng không?”

    “A? A!” Hải Bác Lạc đột nhiên khoát tay lên vai làm Ngải Luân có chút kinh hách.

    Kết quả thí nghiệm vừa có, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhìn Nhan Tử Dạ vài lần, An Nhĩ Tư thì càng khỏi phải nói.

    “Tiểu Dạ, chúc mừng, thật không ngờ em tiến bộ lớn như vậy.” Này quả thực có chút ngoài ý muốn, tuy tinh thần lực chỉ gia tăng hơn ba mươi điểm nhưng phải biết trước đó Nhan Tử Dạ chỉ có năm mươi điểm, khó khăn lắm mới đạt cấp E. Nhưng chỉ mới hơn một tháng đã tăng thêm ba mươi bốn điểm, tốc độ này đã có thể xem là rất nhanh.

    Đối với Nhan Tử Dạ, này cũng có thể xem là kinh hỉ, hẳn có quan hệ tới chuyện kết đan thành công đêm qua. Tuy chỉ có nửa khối yêu đan nhưng thực lực đề cao là chuyện không thể nghi ngờ. Ân, nếu có thể lược bỏ di chứng ngoài ý muốn kia thì tốt rồi.

    Khó có dịp cao hứng, Nhan Tử Dạ vung tay nói với đám Hải Bác Lạc: “Được, để chúc mừng tôi đạt tiêu chuẩn, tối nay tôi khao.” Nói xong, Nhan Tử Dạ đột nhiên nhớ ra hình như người làm bếp không phải là mình, liền quay qua hỏi An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, có thể chứ?”

    An Nhĩ Tư cười: “Đương nhiên không thành vấn đề, Tiểu Dạ thích là tốt rồi.”

    Kỳ quái, Nhan Tử Dạ mời cơm liên quan gì tới An Nhĩ Tư, hơn nữa thái độ hai người này tựa hồ hơi thân mật quá mức, hành vi cử chỉ vừa nhìn đã biết là quan hệ không đơn giản.

    Sau khi kiểm tra xong, nhóm Nhan Tử Dạ nhận được một tấm thẻ dự thi màu vàng, phải có tấm thẻ này thú nhân hoặc giống cái mới có thể tham gia giải đấu.

    Thấy nhóm Nhan Tử Dạ đi rồi, Hoắc Đức cũng định rời đi thì bị Đức Lạp gọi lại.

    “Hoắc Đức, cậu nói thật với tôi đi, tinh thần lực của cậu nhóc kia thật sự chỉ có tám mươi tư?”

    Hoắc Đức kỳ quái liếc nhìn Đức Lạp: “Đương nhiên rồi, không phải kiểm tra tới hai lần à? Thế nào, chẳng lẽ giải đấu lại có quy tắc mới, thú nhân dưới cấp A không thể tham gia à?” Đừng nói thật là vậy a? Nghĩ tới khả năng này, Hoắc Đức liền khẩn trương.

    “Quy định quỷ quái gì vậy, giải đấu không có quy định đó, chỉ là cảm thấy…” Đức Lạp cũng không biết nên nói thế nào.

    Nghe nói không có quy định này, Hoắc Đức liền an tâm, sau đó nói: “Anh muốn biết nguyên do thì cứ lên diễn đàn của học viện Cách Lạp Tư đi. Tôi còn việc, đi trước.” Nói xong, Hoắc Đức liền nhanh chóng rời đi.

    Đức Lạp nghe Hoắc Đức nói vậy thì lập tức lên mạng tìm kiếm, kết quả vừa lick vào diễn đàn liền nhìn thấy ảnh chụp cùng tư liệu của Nhan Tử Dạ.

    “Cái gì? Cậu nhóc kia dựa vào vận may mà lọt vào top năm? Này là cái quỷ gì a?”

    Bởi vì Nhan Tử Dạ có song hệ dị năng, lại là lần đầu tiên tham gia giải đấu tranh bá nên học viện Cách Lạp Tư cố ý giấu đi thông tin của cậu, đương nhiên còn cả Ngải Luân. Này là phương pháp thường thấy của các học viện khi phái ra học trò mới dự thi, mục đích để các học viện khác không điều tra được thông tin, gây ra bất ngờ.

    Cho nên Đức Lạp chỉ tra được Nhan Tử Dạ dựa vào ‘vận may’ tiến vào chung kết xếp hạng, hơn nữa lại vì ‘vận may’ mà chiến thắng Nhan An Húc. Theo miêu tả của học viện Cách Lạp Tư, Nhan Tử Dạ nhờ vào lỗ hổng trong quy tắc mới, cộng thêm đối thủ khinh địch cùng vận may mà lọt vào danh sách tuyển thủ.

    Rất nhanh, tin tức học viện Cách Lạp Tư phái một thú nhân cấp D tới tham gia giải đấu đã nhanh chóng lan truyền. Chuyện thú nhân này làm thế nào may mắn nhận được tư cách tham gia giải đấu cũng lan nhanh, thế nên cái tên ‘Nhan Tử Dạ’ không tới một buổi sáng đã bị tất cả học viện tham gia biết tới.

    Lần này, Nhan Tử Dạ lại vô tình trở thành người nổi tiếng.

    ….

    Hoàn Chương 45.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết