Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 73-75

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [73] Bị Phát Hiện

    ******

    Trên đường trở về, Nhan Tử Dạ dùng ngón tay ma sát viên tinh hạch lòe lòe tỏa sáng trong tay, hỏi An Nhĩ Tư: “Ông ta xuất hiện lúc nào?”

    “Ông ta vẫn luôn ở đó, từ lúc chúng ta rời đi vẫn luôn theo sau.”

    “Nga.” Nhan Tử Dạ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, cúi đầu nhìn viên tinh hạch trong tay, không biết đang nghĩ gì.

    Bên này, sau khi Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư rời đi, Khắc Lỗ Tư vươn tay hút Nhan quản gia đang nằm trong hố lên rồi túm lấy áo ông ta, âm thanh lạnh như băng nói: “Nếu ông đã không muốn sống thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ông.”

    Lam quang trên tay chợt lóe, Nhan quản gia còn chưa kịp phát ra âm thanh thì thân thể đã bị đông cứng thành tảng băng, Khắc Lỗ Tư túm lấy cổ Nhan quả gia dùng sức siết một cái, nháy mắt ông ta liền biến thành từng mảng băng vụn rơi đầy dưới mặt đất. Ngay sau đó, Khắc Lỗ Tư bắn hai quả cầu năng lượng màu lam vào người hai gã thú nhân mà Nhan quản gia mang tới, bọn họ cũng đồng cảnh ngộ như Nhan quản gia, bị biến thành vụn băng.

    Cuối cùng, Khắc Lỗ Tư xách A Phổ Lý may mắn đang ngất xỉu dưới đất dậy, lắc mình, biến mất tại chỗ.

    Trở về phòng mình, Nhan Tử Dạ bắt đầu hấp thu viên tinh hạch vô thuộc tính mà Khắc Lỗ Tư đưa. Năng lượng trong tinh hạch tinh tế thú kì thực chính là linh khí, đối với Nhan Tử Dạ mà nói, tinh hạch có thuộc tính hay vô thuộc tính không có gì khác biệt, cậu có thể hấp thu linh khí bên trong rồi chuyển hóa nó thành linh lực.

    Nhan Tử Dạ chưa thấy qua viên tinh hạch cấp A mà cha nguyên chủ lưu lại, bất quá căn cứ theo linh khí trong viên tinh hạch cấp D đã hấp thu, linh khí trong tinh hạch cấp A chắc chắn không ít. Càng miễn bàn tới viên tinh hạch cấp S trong tay Nhan Tử Dạ lúc này.

    Hiện giờ sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ miễn cưỡng cũng đạt tới cấp S sơ cấp nhưng cảnh giới thực sự chỉ đạt ngụy S, nếu hấp thu viên tinh hạch cấp S này rồi thì khả năng kết thành một khối yêu đan lại tăng cao thêm một chút. Mà sức chiến đấu cũng có thể tăng lên ba bốn lần.

    Ánh sáng năng lượng màu bạc từ viên tinh hạch theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bị Nhan Tử Dạ hút vào cơ thể, lúc tới chỗ yêu đan trong đan điền lập tức bị chuyển hóa thành linh lực, sau đó được chứa đựng trong yêu đan. Mà nửa khối yên đan cũng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy phình to lên, nửa bên khiếm khuyết cũng nhanh chóng được lấp đầy.

    Cả người Nhan Tử Dạ bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, yêu đan trong cơ thể cấp tốc xoay tròn, ánh trắng ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người Nhan Tử Dạ. Nhiều điểm ngân quang bị cậu hấp thu vào trong cơ thể.

    Thời gian trôi qua thực nhanh, khoảng ba tiếng sau, viên tinh hạch vốn tỏa ra ánh sáng màu bạc mê người đã biến thành một tảng đá u ám không còn chút năng lượng. Nhan Tử Dạ tỉnh lại, nhìn tảng đá màu trắng ngà trong tay, thở dài một hơi: “Ai, chỉ có thể bổ khuyết một phần ba, còn thiếu tới hai phần ba, xem ra cần phải tìm thêm hai viên tinh hạch cấp S mới được. Bất quá tinh hạch tựa hồ không dễ tìm a!”

    Sau khi bóp nát tảng đá trong tay, Nhan Tử Dạ bước ra ngoài ban công, một trận gió tổi tới, phần cát bụi bóp vụn liền bị thổi bay.

    Duỗi thắt lưng, hôm nay đánh một trận, Nhan Tử Dạ quả thực cũng có chút mệt mỏi. Hiện giờ cũng nửa đêm rồi, cậu chuẩn bị tắm rửa ngủ một giấc, đêm nay không tu luyện a.

    Cầm quần áo, đang định đi tắm thì Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm giác một luồng nhiệt lưu từ đan điền dâng lên, nháy mắt đã lan tràn khắp tứ chi. Tay chân Nhan Tử Dạ mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.

    Đáng chết, cư nhiên lại tới nữa. Này rốt cuộc là sao? Không tới một tháng cư nhiên xuất hiện hai kỳ động dục, này không phải đang đùa cậu à? Phải biết người tu yêu một khi tiến vào kỳ động dục sẽ nhịn không được biến về bản thể, mà hiện giờ cậu không thể biến về xà hình, có biến thì cũng chỉ là bộ dáng nửa người nửa yêu mà thôi.

    Nhan Tử Dạ gian nan bước tới, sau khi xả nước lạnh đầy bồn thì ‘ầm’ một tiếng trực tiếp ngã vào trong. Nước lạnh như băng kích thích làn da làm Nhan Tử Dạ nháy mắt thanh tỉnh, bất quá rất nhanh luồng nhiệt lưu kia lại một lần nữa càn quét.

    Kỳ động dục một lần nữa ập tới, Nhan Tử Dạ miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, cố gắng suy nghĩ vì sao kỳ động dục lại tới thường xuyên như vậy. Nghĩ lại, tựa hồ những lần nó tới đều là lúc mình tu luyện.

    Hơn nữa còn là đêm trăng tròn, này có phải có liên hệ gì hay không? Đúng rồi, vừa nãy yêu đan tựa hồ có hấp thu tinh hoa ánh trăng, lần trước, tuy vẫn chưa ngưng kết ra yêu đan nhưng quả thực có hấp thu tinh hoa ánh trăng.

    Cái gọi là tinh hoa ánh trăng chính là tia sáng đầu tiên lúc mặt trăng tròn nhất sáng nhất lên tới vị trí cao nhất. Tia sáng kia bao hàm linh khí thuần khiết nhất, nó được gọi là tinh hoa ánh trăng. Nếu là bình thường thì cũng không có việc gì, thế nhưng tinh hoa ánh trăng đối với loài rắn vừa tiến vào kỳ động dục có tác dụng thúc tình.

    Sau khi tới nơi này, Nhan Tử Dạ cư nhiên đã quên mất chuyện này, vì thế sự cố trong lần kết đan trước hoàn toàn không phải sơ ý. Mà lần này cũng vậy, thật không ngờ cơ thể thú nhân cũng có thể hấp thu tinh hoa ánh trăng, đúng là tính sai rồi a.

    Hiện giờ thời tiết có chút lạnh, Nhan Tử Dạ ngâm mình trong nước lạnh không hề cảm nhận được hiệu quả giảm nhiệt, sau một thoáng thanh tỉnh thì không còn chút tác dụng nào.

    Nhan Tử Dạ thậm chí còn cảm nhận được thân nhiệt mình tăng lên, độ ấm của bồn nước đã chuyển thành ấm áp. Giữa hai chân truyền tới cảm giác vừa ngứa vừa đau, toàn thân lóe sáng hồng quang. Nhan Tử Dạ căn bản không thể khống chế, thoáng chốc đôi chân đã biến thành cái đuôi dài đỏ rực, lỗ tai cũng nhọn hơn, xà văn trên mi tâm cũng xuất hiện, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ híp lại, ánh mắt mê mang tràn đầy phong tình.

    Cũng may bồn tắm đủ lớn chứ không đã bị Nhan Tử Dạ làm nứt vỡ. Chẳng qua tuy biến về trạng thái nửa người nửa yêu nhưng cảm giác nóng rực trên người vẫn không biến mất.

    Sau khi xả hết nước trong bồn, Nhan Tử Dạ vươn cái đuôi thật dài mở chốt, sau đó dùng nó quấn lấy vòi sen, để nước lạnh trực tiếp phun lên đầu mình, dòng nước lạnh như băng làm cậu thoải mái hơn một chút. Hiện giờ cậu không có cách nào vận dụng linh lực ngưng kết thành băng để hạ nhiệt, bởi vì hiện giờ linh lực trong cơ thể có chút hỗn loạn. Nhan Tử Dạ chỉ có thể không ngừng thay mới nước trong bồn mới có thể đạt tới hiệu quả hạ nhiệt.

    Lần này kỳ động dục tựa hồ mãnh liệt hơn hẳn lần trước, chẳng lẽ bởi vì thực lực cậu tăng lên?

    Tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, hơn nữa phòng tắm không có hiệu quả cách âm nên người bên ngoài có thể nghe thấy rất rõ.

    Trong phòng khách, An Nhĩ Tư đang nghiêm túc nói gì đó với một người áo đen đang quỳ một gối dưới đất.

    “Đổi toàn bộ nhóm đó, thú nhân cấp S sơ cấp thực sự quá yếu. Còn có, bảo bọn họ gia tăng huấn luyện, chỗ của tôi không tiếp nhận phế vật.” Chuyện hôm nay làm An Nhĩ Tư nhận ra thủ hạ của mình không đủ thực lực, nếu không phải sức chiến đấu của anh đủ mạnh thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng. Chỉ cần nghĩ tới Nhan Tử Dạ sẽ gặp phải bất trắc, ánh mắt An Nhĩ Tư lại nhịn không được tràn ngập sát ý.

    “Vâng, tôi rõ rồi.” Người nọ không chút biện giải, đối với bọn họ mà nói, An Nhĩ Tư vừa là thủ lĩnh vừa là tín ngưỡng, chỉ cần một câu nói của An Nhĩ Tư, bọn họ có thể lên núi đao xuống biển lửa không chút do dự.

    Kỳ thật, đối với thú nhân bình thường mà nói, cấp S sơ cấp đã rất mạnh rồi, có rất nhiều thú nhân cho dù tốn cả trăm năm, thậm chí là tới lúc chết cũng không đột phá nổi cấp S. Có thể nói với nhiều thú nhân, cấp S chính là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, ngay cả đạo sư của học viện Cách Lạp Tư cũng chỉ đạt cấp S mà thôi.

    Thế nhưng hiện giờ An Nhĩ Tư cư nhiên ghét bỏ bốn thú nhân cấp S kia? Có lẽ cũng chỉ có mình anh có suy nghĩ này đi.

    Người áo đen quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn An Nhĩ Tư một chút, biểu tình có chút do dự, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

    An Nhĩ Tư nhìn ra được: “Có gì cứ nói.”

    “Vâng.” Người nọ cúi đầu, cung kính nói: “Sáng nay gia chủ truyền tin nói hi vọng cậu có thể trở về một chuyến. Ngài ấy nói mỗ ba cậu nhớ cậu.”

    “Mỗ ba?” Gương mặt bình tĩnh của An Nhĩ Tư xuất hiện một tia bất đắc dĩ: “Tôi biết rồi, anh lui xuống trước đi.”

    “Vâng.” Người nọ lập tức biến mất.

    Ngồi trên sô pha, An Nhĩ Tư có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, đối với mỗ ba của mình, anh vẫn luôn có chút bất đắc dĩ. Vì anh mà mỗ ba chịu khổ rất nhiều, thế nên cho dù biết rõ mỗ ba chỉ tìm cớ muốn anh quay về thân cận nhưng anh vẫn không thể từ chối.

    Vốn không định để Nhan Tử Dạ gặp sớm như vậy, bất quá hiện giờ xem ra không gặp không được, chỉ đành tiến hành sớm hơn dự định.

    Nhìn về phía cửa phòng Nhan Tử Dạ, tựa hồ cậu đã về phòng hơn ba tiếng. An Nhĩ Tư nghĩ Nhan Tử Dạ đang hấp thu viên tinh hạch vô thuộc tính kia nên đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi, bất quá lúc đi ngang qua cửa phòng Nhan Tử Dạ thì anh đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm mê người. Mùi hương nọ len qua khe cửa lan tỏa ra ngoài, tuy không nồng đậm nhưng đối với An Nhĩ Tư mà nói, khoảnh khắc ngửi thấy nó, bụng dưới anh lập tức dâng lên một luồng nhiệt lưu, tiếp đó nhanh chóng lan tràn toàn thân.

    Chỉ trong nháy mắt, An Nhĩ Tư cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

    “Này là… kỳ động dục?” An Nhĩ Tư chấn kinh, sau khi ngửi thấy mùi hương này anh cư nhiên nhanh chóng tiến vào kỳ động dục. Điều này sao có thể, cho dù là mùi của giống cái động dục cũng không có khả năng kích động anh tới vậy. Mùi hương này rốt cuộc là gì?

    An Nhĩ Tư liều mạng nhẫn nại, cánh tay cùng trán nổi lên gân xanh, nhờ vào ý chí cường đại mới không lập tức đá bay cửa phòng Nhan Tử Dạ. Cố chống đỡ quay về phòng mình, đóng cửa lại để ngăn cách mùi hương dẫn dụ người ta phạm tội kia, An Nhĩ Tư lập tức lấy thuốc tiêm vào cánh tay.

    Dần dần luồng nhiệt trong cơ thể được áp chế, chóp mũi tuy vẫn còn ngửi thấy mùi hương kia nhưng lý trí đã quay trở lại.

    Hiện giờ An Nhĩ Tư thực hiếu kỳ, mùi hương kia rốt cuộc là gì, hình như anh đã từng ngửi thấy.

    Nheo mắt nghĩ nghĩ, An Nhĩ Tư đột nhiên sửng sốt. Đúng rồi, anh từng ngửi thấy mùi hương tương tự trên người Nhan Tử Dạ, chẳng qua hiện giờ nồng đậm hơn rất nhiều mà thôi.

    Chẳng lẽ, Tiểu Dạ đang tu luyện thì tiến vào kỳ động dục? Này sao có thể, phải biết lúc thú nhân tu luyện mà không cẩn thận tiến vào kỳ động dục thì rất dễ mất đi lý trí, bị thương chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm trọng là tinh thần cùng năng lượng hỗn loạn, dẫn tới tự bạo.

    Thế nhưng nãy giờ không hề nghe thấy âm thanh của Tiểu Dạ, chẳng lẽ em ấy chịu không nổi nên hôn mê bất tỉnh? Này rất nguy hiểm a. An Nhĩ Tư chấn động không thôi, lập tức chạy qua gõ cửa phòng Nhan Tử Dạ.

    “Tiểu Dạ, em còn ở đó không? Xảy ra chuyện gì vậy, nghe thấy thì trả lời một tiếng a Tiểu Dạ.”

    “Tiểu Dạ, tôi là An Nhĩ Tư, trả lời một tiếng đi, bằng không tôi xông vào đó.”

    “Tiểu Dạ, em nghe thấy không?”

    Liên tiếp gọi vài lần nhưng không hề nghe thấy tiếng trả lời, An Nhĩ Tư thật sự luống cuống, nếu Nhan Tử Dạ vẫn còn ý thức thì không có khả năng im lặng như vậy, kia có nghĩa là hiện giờ em ấy đã mất đi ý chí. Đang trong kì động dục mà hôn mê không thể khống chế tinh thần lực thì hậu quả không thể nào tưởng tượng. Hơn nữa biết rõ Nhan Tử Dạ đang tu luyện đột phá cấp S thì anh lại càng không thể bình tĩnh.

    Ngân quang trong tay lóe sáng, An Nhĩ Tư trực tiếp phá hủy khóa điện tử trên cửa phòng Nhan Tử Dạ, sau khi tiến vào trong thì phát hiện trong phòng là một mảnh hỗn độn, bất quá Nhan Tử Dạ không hề có bóng dáng.

    Đột nhiên nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, An Nhĩ Tư vội vàng chạy qua. Phát hiện bên trong mở đèn, hơn nữa cửa phòng tắm cũng không khép lại hẳn, chỉ khép hờ mà thôi.

    Không biết vì cái gì, càng tới gần phòng tắm thì mùi hương dẫn dụ người ta phạm tội kia lại càng nồng hơn, cũng may An Nhĩ Tư đã tiêm thuốc, bằng không quả thực không thể cam đoan sau khi ngửi thấy mùi hương này anh có thể bảo trì lý trí hay không.

    Tiếng nước càng lúc càng lớn, An Nhĩ Tư từng chút bước tới gần, ngay lúc sắp đẩy cửa phòng tắm, động tác của anh đột nhiên khựng lại.

    Từ từ, mùi động dục của thú nhân chỉ có khác phái có thể ngửi thấy, đồng tính không thể ngửi được. Giống như nguyên lý mùi động dục của giống cái thì giống cái không thể ngửi được vậy.

    Nhan Tử Dạ là thú nhân, nếu thật sự cậu tiến vào kỳ động dục thì An Nhĩ Tư căn bản không thể ngửi thấy, kia mùi hương này rốt cuộc là sao?

    Trong đầu đột nhiên xuất hiện một khả năng, bất quá rất nhanh đã bị An Nhĩ Tư phủ nhận. Trước đó anh từng hoài nghi nên đã tự mình kiểm tra, nếu Nhan Tử Dạ thật sự là giống cái thì ở trán nhất định phải có dấu hiệu. Giống như Tân Địch vậy, cho dù năng lực chiến đấu cường đại nhưng dấu hiệu cũng không mất đi.

    Nhưng hiện giờ rốt cuộc là sao a? Nếu không phải giống cái thì vì cái gì lại tỏa ra mùi hương mê người như vậy? An Nhĩ Tư vốn thông minh bắt đầu có chút nghi hoặc.

    Nhìn nhìn cánh cửa phòng tắm, không biết vì sao An Nhĩ Tư cảm thấy nếu mình mở cánh cửa này ra thì sẽ phát hiện bí mật mà Nhan Tử Dạ vẫn luôn che dấu, nhịp tim anh không thể khống chế bắt đầu gia tốc.

    ‘Thình thịch thình thịch… thình thịch thình thịch…’

    An Nhĩ Tư chưa bao giờ khẩn trương thế này, anh cảm thấy trái tim mình cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhịn không được bật cười một tiếng, anh rốt cuộc đang làm gì a? Này có gì mà khẩn trương, hiện giờ quan trọng nhất là xác định Tiểu Dạ có xảy ra chuyện hay không, có nguy hiểm hay không, anh cần gì phải do dự chứ?

    Nghĩ tới đây, An Nhĩ Tư tiếp tục vươn tay tới đẩy cửa phòng tắm, tiếp đó nhanh chóng bước vào.

    “Tiểu Dạ, em…”

    An Nhĩ Tư còn chưa nói xong thì đã bị hình ảnh trước mắt làm sợ tới ngây người.

    Phòng tắm rất lớn, trước bồn ngâm có một tấm màn bán trong suốt, xuyên qua nó, An Nhĩ Tư nhìn thấy một cái đuôi. Cái đuôi màu đỏ phi thường xinh đẹp, phần đuôi nhọn của nó đang quấn lấy vòi sen không ngừng đong đưa. Cơ mà trọng điểm không phải cái đuôi đó, dù sao An Nhĩ Tư đã sớm biết hình thú của Nhan Tử Dạ là rắn, lúc biến về hình thú có cái đuôi đỏ cũng chẳng có gì kì quái, cho dù là màu vàng An Nhĩ Tư cũng không kinh ngạc.

    Cái đuôi không phải trọng điểm, trọng điểm là nửa người dưới là đuôi rắn nhưng nửa trên vẫn là hình người a! Thú nhân sao có thể nửa người nửa thú như vậy?

    Đúng vậy, xuyên qua tấm màn, An Nhĩ Tư nhìn thấy cánh tay có chút tái nhợt của Nhan Tử Dạ đặt bên thành bồn, trên mu bàn tay chính là hoa văn hoa ăn thịt. Lúc An Nhĩ Tư tiến vào, đóa hoa ăn thịt kia tựa hồ còn giật khẽ một cái, bất quá sau đó không hề có chút động tĩnh nào nữa.

    Chỉ thấy Nhan Tử Dạ tựa vào bên bồn, mái tóc đỏ rực ướt sũng dán sát hai bên tai, đôi tai nhọn lúc An Nhĩ Tư gọi giật nhẹ hai cái.

    Bị nhiệt lưu trong cơ thể tra tấn tới sức cùng lực kiệt, hiện giờ ngay cả mở mắt Nhan Tử Dạ cũng không còn sức. Mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của An Nhĩ Tư, hàng mi dày rậm như cây quạt của Nhan Tử Dạ khẽ run run, sau đó chậm rãi mở đôi mắt đỏ rực của mình.

    “An Nhĩ Tư…”

    Âm thanh của Nhan Tử Dạ rất nhẹ, còn mang theo chút khàn khàn khêu gợi, An Nhĩ Tư nghe thấy đặc biệt êm tai, giống hệt như tiếng ca mê người của mỹ nhân ngư, dụ dỗ anh mất hồn mà từng chút từng chút bước tới gần.

    Đầu óc lúc này đã mơ mơ hồ hồ, Nhan Tử Dạ không hề biết mình đã bại lộ thân phận, vẫn ỉu xìu tựa vào thành bồn. Nhiệt độ trong cơ thể tuy không còn mãnh liệt như vừa nãy nhưng vẫn không thể xem thường. Có lẽ vì quá quen thuộc với mùi của An Nhĩ Tư, hoặc rất tin tưởng đối phương nên lúc này Nhan Tử Dạ hoàn toàn mất đi tính cảnh giác thường ngày.

    Kéo tấm màn qua một bên, An Nhĩ Tư không chút chuyển mắt nhìn Nhan Tử Dạ trần trụi nằm trong bồn tắm lớn, chậm rãi ngồi xổm xuống, xoa nhẹ gò má Nhan Tử Dạ: “Đây là bí mật mà em vẫn luôn che dấu sao, bán thú nhân truyền thuyết?”

    Bàn tay An Nhĩ Tư tựa hồ có ma lực trấn an nhiệt độ trong cơ thể Nhan Tử Dạ, cậu lập tức nắm lấy tay anh cọ cọ. Thực lạnh, thực thoải mái. Vòi sen bị cái đuôi quấn lấy rớt xuống đất, bất quá không ai thèm để ý.

    An Nhĩ Tư phì cười, anh bị hành động đáng yêu giống như làm nũng của Nhan Tử Dạ chọc cười. ‘Ào’ một tiếng trực tiếp ẵm Nhan Tử Dạ từ bồn tắm lên, sau đó bước ra ngoài.

    Cái đuôi đỏ rực của Nhan Tử Dạ nhẹ nhàng đong đưa, khoảnh khắc An Nhĩ Tư ôm bổng cậu lên, Nhan Tử Dạ chẳng những không tỉnh táo mà còn ôm chầm lấy cổ kéo anh tới gần khi được đặt xuống giường.

    “An Nhĩ Tư, tôi lạnh quá…” Nhan Tử Dạ hiện giờ đã hoàn toàn không còn lý trí, cậu chỉ biết mình thích hương vị tươi mát như cỏ xanh trên người An Nhĩ Tư. Quan trọng nhất là An Nhĩ Tư lúc này giống hệt như một khối băng thiên nhiên, ôm anh có cảm giác mát lạnh tới tận tim, toàn thân nhẹ nhàng phiêu phiêu, cực kỳ thoải mái.

    Gương mặt hai người áp thực gần, hơi thở dồn dập của Nhan Tử Dạ phun lên mặt An Nhĩ Tư. Nhìn gương mặt trở nên yêu mỵ của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư bị xà ấn trên trán Nhan Tử Dạ hấp dẫn, nhịn không được đưa tay vuốt ve, đồng thời mỉm cười nói: “Hóa ra lúc này mới xuất hiện? Tiểu Dạ, em dấu cũng đủ thâm a!”

    “Bán thú nhân, nếu để người ta biết em là bán thú nhân thì cả Lam tinh, à không, cả tinh tế thú nhân này đểu phát điên. Bất quá thực đáng tiếc, em là của tôi, ai cũng không cướp được.” Nói xong, An Nhĩ Tư cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Nhan Tử Dạ, trằn trọc liếm mút, bá đạo xâm chiếm lãnh địa, không ngừng khiêu khích, mê hoặc Nhan Tử Dạ, làm cậu bắt đầu cuồng loạn cùng mình.

    Mà Nhan Tử Dạ quả thực đã bị mê hoặc, cứ hệt như người lạc trong sa mạc đột nhiên tìm thấy nguồn nước. Cái đuôi quấn bên hông An Nhĩ Tư, hai tay ôm lấy cổ anh, điên cuồng hôn.

    Cảm giác được hô hấp Nhan Tử Dạ bắt đầu dồn dập An Nhĩ Tư mới ngừng lại, cảm xúc nóng rực vốn được thuốc ức chế ngăn chặn một lần nữa dâng lên. Hai mắt An Nhĩ Tư đã không khống chế được biến về màu bạc, anh lẳng lặng ôm lấy Nhan Tử Dạ, hệt như muốn khảm cậu vào cơ thể mình, hợp thành một thể.

    “Tiểu Dạ… Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư kề sát mặt Nhan Tử Dạ, bắt đầu hôn từ trán hôn xuống, hàng mi, ánh mắt, mũi, môi, cổ…

    An Nhĩ Tư tựa hồ thực hưng phấn in lại một dấu hôn đỏ rực trên cổ Nhan Tử Dạ.

    Bị hôn đến thực thoải mái, Nhan Tử Dạ phát ra một tiếng hừ nhẹ.

    “Tiểu Dạ, thích tôi không?” Môi An Nhĩ Tư lại dán bên môi Nhan Tử Dạ, nhẹ giọng hỏi, âm thanh thực trầm thấp, tựa hồ đang nhẫn nại tới cực điểm.

    Nhan Tử Dạ híp mắt mơ màng đáp: “Thích…”

    Cảm giác được Nhan Tử Dạ lơ đãng, An Nhĩ Tư nâng mặt cậu, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Dạ, mở to mắt nhìn xem, tôi là ai?” An Nhĩ Tư không muốn chiếm giữ Nhan Tử Dạ trong trạng thái không tỉnh táo, anh càng hi vọng cậu cam tâm tình nguyện vì biết rõ người trước mắt là anh.

    Nhan Tử Dạ miễn cưỡng hé mở mí mắt nặng nề, liếc nhìn An Nhĩ Tư một cái rồi lầm bẩm: “An Nhĩ Tư… tôi biết anh là An Nhĩ Tư…”

    An Nhĩ Tư vui vẻ mỉm cười, tốt lắm, nếu biết rõ là ai thì anh cũng không khách khí nữa. Bữa tiệc lớn ở ngay trước mắt, lão hổ sớm đã đói khát sao có thể nhịn được?

    Ngay lúc An Nhĩ Tư hôn lên môi Nhan Tử Dạ, chuẩn bị hưởng dụng bữa tiệc lớn thì anh phát hiện Nhan Tử Dạ cư nhiên không đáp lại. Hô hấp cậu thực vững vàng, ánh mắt thì nhắm chặt, liếc mắt một cái An Nhĩ Tư liền nhìn ra Nhan Tử Dạ đã ngủ say.

    Từ đầu đến chân giống như bị xối một chậu nước lạnh, ngọn lửa hừng hực trong lòng nháy mắt bị dập tắt. An Nhĩ Tư cảm thấy thực bất đắc dĩ.

    “Ha ha…” An Nhĩ Tư cười khẽ một tiếng, bất quá lại nhịn không được bật cười ha hả, sau đó dùng dị năng tẩy sạch bọt nước trên người Nhan Tử Dạ để cậu ngủ thoải mái hơn. Xoa xoa mái tóc mềm mại của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nguy hiểm híp mắt, khẽ thì thầm bên tai Nhan Tử Dạ: “Lần sau, tôi sẽ không bỏ qua như vậy.”

    Âm thanh không ngừng vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

    Hoàn Chương 73.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [74] Thẳng Thắn

    ******

    Sáng sớm, những tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ len lỏi vào phòng, chiếu rọi lên người Nhan Tử Dạ, làm cậu từ từ tỉnh lại.

    Từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn mặt trời treo cao bên ngoài, Nhan Tử Dạ nhất thời có chút hỗn loạn. Kỳ quái, sao cậu cảm thấy có chút không thích hợp nhỉ?

    Đúng rồi, đêm qua hình như vì hấp thu viên tinh hạch cấp S kia mà kỳ động dục lại một lần nữa ập tới, sau đó mình vào phòng tắm ngâm nước lạnh, ngâm tới mức choáng váng, sau đó đã xảy ra chuyện gì?

    Đang suy nghĩ thì tầm mắt Nhan Tử Dạ bị mấy dấu đỏ hồng trên lồng ngực trần trụi của mình hấp dẫn: “Này là cái gì a?” Nhan Tử Dạ ấn ấn thử, không đau. Tỉ mỉ kiểm tra thì không chỉ ngực, trên vai cũng có…. đột nhiên nghĩ tới gì đó, Nhan Tử Dạ lập tức nhảy xuống giường rồi phóng như bay vào phòng tắm.

    Nhìn nửa người trên chi chít những dấu đỏ, chẳng những trên ngực mà trên cổ cũng có, quan trọng nhất là Nhan Tử Dạ phát hiện môi mình cư nhiên cũng sưng đỏ.

    Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy qua heo chạy, tới giờ mà còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì Nhan Tử Dạ quả thực đã sống uổng phí suốt ngàn năm qua. Nhìn dấu hôn trên người, lại liên tưởng tới phòng này chỉ có mình cùng An Nhĩ tư, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.

    Chết tiệt, con hổ thối kia cư nhiên tập kích lúc nửa đêm, mà cậu thì hoàn toàn không có cảm giác? Nhất định phải tìm anh ta tính sổ. Nhan Tử Dạ hùng hổ bước ra khỏi phòng tắm, đang định tìm An Nhĩ Tư thì đột nhiên khựng lại.

    Từ từ, hình như cậu đã xem nhẹ chuyện gì đó. Tối hôm qua cậu rõ ràng đang ngâm mình trong bồn nước lạnh, rốt cuộc làm sao quay về giường? Nhan Tử Dạ nhắm mắt, cố gắng nhớ lại.

    Cậu ngâm mình trong bồn tắm, sau đó hình như có người tiến vào, còn gọi tên cậu. Người nọ hình như là An Nhĩ Tư. Thì ra là thế, hóa ra là An Nhĩ Tư ôm mình về giường, chả trách lúc tỉnh lại có cảm giác kỳ quái. Nhan Tử Dạ gật gù, bất quá ngay sau đó liền ngây ngẩn cả người.

    An Nhĩ Tư ôm cậu từ phòng tắm về giường? Tối qua hình như vì kỳ động dục ập tới mà cậu biến về hình thái nửa người nửa thú, kia không phải bị An Nhĩ Tư thấy rồi à? Bị An Nhĩ Tư nhìn thấy hình thú cũng không sao cả, vấn đề là thứ anh ta nhìn thấy là bán thú chứ không phải thú hoàn toàn a! Nhan Tử Dạ không quên, trên tinh tế này có một giống loài gọi là bán thú nhân. An Nhĩ Tư có phải đã hiểu nhầm cậu là bán thú nhân không? Trời ạ, to chuyện rồi a!

    Nhan Tử Dạ cuống quít rửa mặt, nhanh chóng mặc quần áo, mới vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy An Nhĩ Tư đang định gõ cửa.

    Buông cánh tay đang định gõ cửa xuống, An Nhĩ Tư mỉm cười dị thường ôn nhu: “Tiểu Dạ dậy rồi à, tôi làm bữa sáng xong rồi.”

    Nhan Tử Dạ có chút tra xét nhìn An Nhĩ Tư, muốn từ biểu tình anh nhìn ra chút gì đó, kết quả An Nhĩ Tư tựa hồ không có gì bất thường, cứ như đêm qua căn bản không phát sinh gì cả.

    Thấy Nhan Tử Dạ nhìn mình chằm chằm nhưng không nói gì, An Nhĩ Tư nhìn lướt qua làn da trắng nõn trên cổ Nhan Tử Dạ, phát hiện toàn bộ dấu tích mình để lại đã biết mất, ánh mắt anh thoáng hiện lên một tia thất vọng. Bất quá ngay sau đó anh thực tự nhiên khoác tay lên vai Nhan Tử Dạ, ôm cậu đi ra chỗ bàn ăn.

    “Ăn sáng trước đã, có chuyện gì ăn xong rồi nói.” Sau khi ấn Nhan Tử Dạ ngồi xuống ghế, An Nhĩ Tư tự động ngồi xuống bên cạnh.

    Đối mặt với bữa sáng thơm ngon phong phú, Nhan Tử Dạ căn bản không có chút hứng thú nào. Cậu khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi à? Tỷ như đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”

    Bàn tay đang cắt thịt của An Nhĩ Tư hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Nhan Tử Dạ một cái rồi nhẹ nhàng đặt dao nĩa trong tay xuống. Cầm lấy khăn ăn xoa xoa bên miệng rồi chậm rì rì hỏi: “Tiểu Dạ muốn tôi nói gì đây? Là chuyện em là bán thú nhân hay chuyện chúng ta đã tiếp xúc thân mật đêm qua?”

    “Anh…. cái gì mà tiếp xúc thân mật chứ, anh rốt cuộc muốn nói gì?” Gương mặt Nhan Tử Dạ nóng bừng, cảnh tượng đêm qua nháy mắt xuất hiện trong não, nụ hôn bá đạo của An Nhĩ Tư cùng bản thân kiềm lòng không đặng nhiệt tình đáp trả, cuối cùng lúc An Nhĩ Tư hỏi có thích anh ta hay không, mình cư nhiên lại nói là có. Nghĩ lại, Nhan Tử Dạ thật sự muốn tìm một cái hố mà tự chôn mình. Sao có thể vừa tiến vào kỳ động dục liền ngu xuẩn như vậy chứ?

    “Tiểu Dạ, chẳng lẽ quên rồi à? Tôi thực thương tâm a, bằng không chúng ta ôn lại một chút đi.” An Nhĩ Tư đứng lên áp tới gần Nhan Tử Dạ, vừa dùng mấy lời mờ ám khiêu khích vừa chống tay lên lưng ghế Nhan Tử Dạ, vây cậu ở giữa hai tay mình.

    Nhất thời, không khí trong phòng trở nên mập mờ, Nhan Tử Dạ có chút không thoải mái nghiêng mặt đi, không dám đối diện với An Nhĩ Tư. Bất quá làm gì có chuyện An Nhĩ Tư để Nhan Tử Dạ dễ dàng né tránh, anh trực tiếp cúi đầu hôn lên vành tai Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ chấn động cả người, theo phản xạ muốn đẩy An Nhĩ Tư ra rồi bật dậy nhảy ra xa vài bước, tạo ra một khoảng cách với đối phương. Kết quả lại bị An Nhĩ Tư túm được tay trái giật mạnh, lập tức cậu bị anh ôm vào lòng.

    Nhan Tử Dạ bắt đầu giãy dụa, An Nhĩ Tư ôm thật chặt, giá trị vũ lực quá cách biệt làm Nhan Tử Dạ căn bản không thể giãy ra, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

    Cảm giác được Nhan Tử Dạ rốt cuộc cũng an tĩnh lại, An Nhĩ Tư nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Dạ, sao lại kháng cự tôi như vậy? Là vì tôi biết được bí mật bán thú nhân của em, hay vì đêm qua chúng ta đã thân thiết tới mức suýt chút nữa đã trở thành bầu bạn chân chính? Tiểu Dạ, nếu tôi thật sự muốn làm thì hiện giờ em căn bản không có khả năng bình yên vô sự đứng ở đây.”

    Nhan Tử Dạ trầm mặc không lên tiếng. An Nhĩ Tư thở dài, xoa nhẹ gáy cổ Nhan Tử Dạ, hôn lên tai cậu một chút: “Ban đầu tôi cũng không biết chuyện em là bán thú nhân. Tôi từng nghi ngờ em là giống cái, bất quá sau đó tôi không tìm thấy dấu hiệu đặc thù trên người em nên vẫn nghĩ em là thú nhân. Khi quyết định ở bên em, tôi căn bản không biết gì cả, ngay cả thân phận thú nhân của em tôi cũng có thể tiếp nhận, nói chi là bán thú nhân!”

    “Tôi không phải bán thú nhân.” Nhan Tử Dạ biết rõ bản thân không phải bán thú nhân trong truyền thuyết của tinh tế này, cậu là xà yêu, một con xà yêu ngàn năm tới từ địa cầu. Cậu không có năng lực sinh sản như bán thú nhân, cậu không muốn An Nhĩ Tư cảm thấy bị lừa gạt. Đồng dạng, cậu cũng không thích An Nhĩ Tư tiếp cận mình vì thân phận bán thú nhân.

    Thực tế, Nhan Tử Dạ chỉ đang làm mình làm mẩy, tự cáu kỉnh mà thôi.

    An Nhĩ Tư đẩy nhẹ Nhan Tử Dạ, áp mặt sát mặt cậu không tới năm cm: “Tiểu Dạ, vô luận em có phải bán thú nhân hay không, chúng ta ở cùng một chỗ chính là sự thực, sẽ không vì em là bán thú nhân mà thay đổi.” An Nhĩ Tư nghĩ Nhan Tử Dạ hiểu lầm anh đã sớm phát hiện chuyện này. Không biết vì sao, An Nhĩ Tư có cảm giác Nhan Tử Dạ vẫn chưa tin tưởng anh hoàn toàn, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách.

    Biết An Nhĩ Tư hiểu nhầm ý mình, Nhan Tử Dạ nghiêm túc nói: “An Nhĩ Tư, tôi nói là sự thật. Tôi là thú nhân, thật sự là thú nhân, chẳng qua vì một nguyên nhân đặc biệt nên mới biến thành bộ dáng như vậy. Chuyện tôi là thú nhân thuần khiết sẽ không thay đổi. Mà con người tôi có tính chiếm dục rất mạnh, tôi không cho phép người khác chạm vào đồ của mình, cho dù chỉ là một cọng tóc cũng không được. Có nghĩa là nếu chúng ta ở cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không có hậu đại.”

    Nhan Tử Dạ đã nói rất rõ ràng, kỳ thực trước đó cậu từng hỏi vấn đề này, thái độ của An Nhĩ Tư khi đó rất khẳng định, thế nhưng tình huống lúc đó rất bình thường, ai có thể cam đoan sau này bọn họ vẫn bên nhau? Mặc dù Nhan Tử Dạ có chút tin tưởng nhưng bí mật trên người An Nhĩ Tư tựa hồ cũng không ít hơn cậu, cả hai đều tự giác không phá rách. Thế nhưng hiện giờ bí mật của cậu bị phát hiện, cũng có nghĩa là đã tới lúc ngả bài.

    Khoảng thời gian ở bên nhau làm Nhan Tử Dạ hiểu rõ, An Nhĩ Tư không đơn giản chỉ là người kế thừa gia tộc Cái Nhĩ. Một người có thân thế lớn mạnh như vậy thật sự sẽ nguyện ý ở bên cạnh một thú nhân bình thường không có khả năng sinh dục sao?

    Cảm giác được hàm ý cảnh cáo trong lời Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nhịn không được bật cười: “Tiểu Dạ vẫn luôn lo lắng chuyện này à? Nếu thật sự tôi cần hậu đại, tôi đã không chọn em. Quả thật, nếu thật sự giống như em nói thì chúng ta ở bên nhau sẽ không có được hậu đại. Nhưng vậy thì sao chứ, điều tôi muốn chính là em chứ không phải một người có khả năng sinh ra hậu đại. Tiểu Dạ, đối với tôi mà nói, tìm được một bầu bạn yêu thương càng quan trọng hơn sinh được hậu đại.”

    Nói xong lời cuối cùng, biểu tình An Nhĩ Tư trở nên thực nghiêm túc: “Thực sự, không phải Tiểu Dạ không tin tưởng tôi, là em không tin tưởng chính mình. Em không tin em có thể mê hoặc tôi, không tin bản thân đủ sức hút làm tôi lưu lại, không tin mình có thể làm tôi vĩnh viễn ở bên em…”

    “An Nhĩ Tư…” Nhan Tử Dạ đánh gãy An Nhĩ Tư, cậu cố hít sâu để làm bản thân mình bình tĩnh lại: “Không thể không nói, anh quả thật rất hiểu tôi. Nhan Tử Dạ tôi có thể không có bất kì thứ gì, thế nhưng cho tới giờ chưa từng thiếu tin tưởng. An Nhĩ Tư, nếu anh đã chủ động đưa mình tới cửa thì đừng hối hận. Lúc này tôi hoàn toàn nghiêm túc, nếu thực sự quyết định ở cùng một chỗ thì thẳng thắn với nhau đi, đừng che che dấu dấu nữa, mệt lắm!”

    Nhan Tử Dạ quyết định thẳng thắn, dù sao An Nhĩ Tư đã nhìn thấy bộ dáng bán thú nhân của cậu, còn gì phải sợ nữa chứ. Tuy chuyện của cậu có chút khó tin nhưng bí mật của An Nhĩ Tư tựa hồ cũng không đơn giản. Dù sao hai người ở cùng một chỗ, cậu cũng không chịu thiệt, An Nhĩ Tư có thể ra phòng khách, vào phòng bếp, lúc đánh nhau cũng có thể xông tới trước, việc gì phải do dự chứ.

    “Tốt, bất quá, vẫn là ăn sáng xong rồi nói, bằng không để nguội rồi sẽ không còn hương vị.” An Nhĩ Tư đã chờ câu nói thẳng thắn này rất lâu rồi, anh rất muốn lừa Nhan Tử Dạ về nhà, thế nhưng không chọt thủng tầng bí mật kia thì không thể nào làm được. Chính là hai người nói chuyện lâu như vậy, bữa sáng cũng sắp nguội lạnh, thế nên anh hi vọng Nhan Tử Dạ ăn xong rồi nói.

    Sau khi An Nhĩ Tư buông tay, Nhan Tử Dạ một lần nữa ngồi xuống ghế, nhìn miếng thịt tỏa ra mùi hương thơm lừng trước mắt, cậu cảm thấy An Nhĩ Tư nói có đạo lý, vẫn là ăn trước nói sau tốt hơn.

    Hoàn Chương 74.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [75] Thẳng Thắn (2)

    *******

    “Tôi vốn không phải người nơi này, chính xác hơn thì tôi cũng không phải thú nhân. Tôi tới từ một nơi gọi là địa cầu. Khoa học kỹ thuật ở đó không thể sánh với ở đây, thế nhưng ở đó lại có những người có tu vi, nga, cũng chính là những người có sức chiến đấu mạnh hơn thú nhân rất nhiều. Dời núi lấp biển, thậm chí là hô gió gọi mưa cũng không ít.”

    Sau khi ăn sáng xong, Nhan Tử Dạ bắt đầu kể chuyện của mình, An Nhĩ Tư ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

    “Mà tôi, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà tới nơi này, biến thành Nhan Tử Dạ, đúng rồi, tên của tôi trước kia cũng là Nhan Tử Dạ. Quả thật rất có duyên a! Những chuyện sau khi biến thành Nhan Tử Dạ thì anh cũng biết rồi. Đêm qua anh nhìn thấy không phải bán thú nhân mà là bộ dáng bán yêu của tôi. Chính vì trước đó tu luyện gặp chút ngoài ý muốn nên mới biến thành bộ dáng đó, chờ tu vi của tôi tăng trưởng sẽ biến thành yêu thể hoàn chỉnh, cũng chính là thú hình ở thế giới này. Thế nên, anh không cần lo lắng.”

    Sau khi Nhan Tử Dạ nói xong, An Nhĩ Tư đột nhiên nắm lấy tay cậu, trong mắt lộ rõ khẩn trương: “Vậy em còn có thể trở về không?”

    “Trở về?” Ánh mắt Nhan Tử Dạ có chút mê mang: “Trở về không được, lúc mới tới nơi này tôi đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng tôi phát hiện ở đây không có thứ gọi là địa cầu tồn tại. Nói cách khác, tôi đã tới một không gian khác, trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không không có cách nào quay về.”

    Phải xuyên qua không gian, cho dù là đại la thiên tôn cũng không có khả năng. Dù sao các không gian hoàn toàn tách biệt với nhau, Nhan Tử Dạ có thể tồn tại ở nơi này mà không bị bài xích vì cậu đã chiếm dụng thân thể nguyên chủ. Thế nên muốn trở về, cho dù Nhan Tử Dạ tu luyện thành xà tiên cũng không có khả năng.

    Nghe Nhan Tử Dạ nói không thể trở về, An Nhĩ Tư liền vui vẻ mỉm cười.

    “Uy, tôi không thể trở về, anh có cẩn cười vui vẻ tới vậy không?” Nhan Tử Dạ tức giận.

    “Ừm.” An Nhĩ Tư cười nói: “Vốn tôi còn lo lắng một ngày nào đó Tiểu Dạ sẽ đột nhiên biến mất nên định thăm dò số sách cổ, xem thử xem có cách nào làm em vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi hay không. Hiện giờ nghe em nói vậy thì tôi an tâm rồi, cũng không cần tra sách nữa a.”

    Nhan Tử Dạ trừng mắt: “An Nhĩ Tư anh giỏi thật nha, cư nhiên âm hiểm như vậy, nếu tôi thật sự có thể trở về, đừng nói anh sẽ nhốt tù tôi lại nha?”

    “Sẽ.” An Nhĩ Tư khẳng định.

    Không ngờ An Nhĩ Tư lại trực tiếp thừa nhận như vậy, Nhan Tử Dạ có chút sửng sốt, thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, cậu nhịn không được xoay chuyển đề tài: “Tốt lắm, bí mật của tôi đã nói rồi, giờ tới anh.”

    An Nhĩ Tư rót một ly nước ấm, dùng tay kiểm tra nhiệt độ rồi mới đưa qua cho Nhan Tử Dạ: “Bên ngoài, tôi là An Nhĩ Tư Cái Nhĩ, là người kế thừa duy nhất của gia tộc Cái Nhĩ, nhưng thực tế, tên tôi là An Nhĩ Tư Á Bá Lan. Tôi là người thừa kế của gia tộc Á Bá Lan, mà gia chủ đương nhiệm của gia tộc Cái Nhĩ không phải gia gia ruột của tôi, tôi được mang về nuôi.”

    “Gia tộc Á Bá Lan? Cái tên này sao nghe quen tai như vậy a?” Nhan Tử Dạ nghĩ nghĩ một chút nhưng không thể nào nhớ ra, liền quay qua hỏi An Nhĩ Tư: “Kia nếu anh không phải cháu ruột của gia chủ Cái Nhĩ, vì sao anh lại trở thành người thừa kế gia tộc?”

    “Bởi vì mỗ ba nuôi của tôi không thể sinh dục. Năm đó gia tộc Á Bá Lan xảy ra nội chiến, cha cùng nhóm chú bác khai chiến, khi đó tôi vẫn chưa chào đời, mỗ ba đang mang thai nên vội vàng trốn đi. Kết quả trên đường trốn chạy thì sinh ra tôi, ông giấu tôi vào một nơi an toàn rồi dùng mình làm mồi dẫn dụ đám thú nhân đuổi giết rời đi. Cũng chính khi đó, tôi được mỗ ba nuôi nhặt về gia tộc Cái Nhĩ, mà mỗ ba thì suýt bị giết chết. Trận nội chiến gia tộc kia kéo dài hơn nửa năm, khi ấy cha cũng từng phái người tới tìm nhưng không thấy tung tích tôi. Mỗ ba bị thương nặng, lúc tỉnh lại không thấy tôi nên sức khỏe vẫn luôn không tốt. Thế nhưng bọn họ không hề từ bỏ, cuối cùng năm tôi mười lăm tuổi thì được bọn họ tìm ra.”

    “Kia, gia gia anh biết chuyện không?” Đúng là cẩu huyết, Nhan Tử Dạ cảm thấy chuyện đời An Nhĩ Tư hệt như bộ phim tình cảm tâm lý chiếu lúc tám giờ ở địa cầu, thậm chí còn phấn khích hơn.

    “Không, ông ấy không biết gia tộc Á Bá Lan đã tìm được tôi. Nhưng ông ấy biết tôi không phải cháu ruột, ngay từ lúc ôm tôi về mỗ ba nuôi đã nói rõ.” Bởi vì mục đích ông đưa An Nhĩ Tư về chính vì muốn gia tộc Cái Nhĩ có người thừa kế. Biết rõ mình không thể sinh dục, sau khi giao An Nhĩ Tư cho gia chủ gia tộc, ông liền gả cho thú nhân mình thích rồi cùng nhau đi du lịch khắp tinh tế.

    Tuy thời gian ở cùng mỗ ba nuôi rất ít nhưng An Nhĩ Tư rất cảm tạ ông, nếu không có ông ấy, có lẽ anh đã chết ngay lúc đó.

    Gia chủ Cái Nhĩ cư nhiên biết rõ An Nhĩ Tư không phải cháu ruột mà vẫn để anh thừa kế gia tộc, xem ra ông đã xem An Nhĩ Tư là cháu ruột mình a.

    Nhan Tử Dạ có chút cảm thán: “Gia gia đúng là rất thương anh a, cha cùng mỗ ba cũng thực thương anh.” Không biết vì sao khi nhớ tới cha mẹ đã từng vứt bỏ mình, Nhan Tử Dạ đột nhiên có chút bi thương. Này chính là tình cảm cha mẹ cùng người thân trong truyền thuyết đi.

    Cảm giác được Nhan Tử Dạ thương cảm, An Nhĩ Tư mỉm cười: “Tiểu Dạ, ở đây, gia gia tôi chính là gia gia em, người thâncủa tôi chính là người thân của em.”

    Lời nói của An Nhĩ Tư đã xóa tan nỗi bi thương trong lòng Nhan Tử Dạ, cậu kiêu ngạo quay mặt đi: “Nói gì vậy chứ, chúng ta vẫn chưa kiểm tra bát tự đâu đấy, chỉ vừa chính thức tìm hiểu thôi. Đường còn rất dài!”

    “Rồi rồi, thế nên chúng ta có thể từ từ a.” Nắm tay Nhan Tử Dạ áp lên mặt mình, An Nhĩ Tư chân thành nói: “Tiểu Dạ, trước kia tôi không hiểu cái gì là thích, thế nhưng hiện giờ tôi đã hiểu. Em vui tôi sẽ vui, em chán ghét tôi cũng chán ghét. Em không vui tôi cũng không vui, nhưng tôi sẽ nghĩ cách làm em vui vẻ. Nếu có người ngăn cản chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ tiêu diệt hết thảy, cho dù là người thân của tôi cũng không được. Tôi không cần hậu đại gì cả, chỉ cần cuộc sống sau này của tôi luôn có em bên cạnh là đủ. Tiểu Dạ, em nguyện ý không?”

    ‘Bùm bùm…’ Nhịp tim Nhan Tử Dạ đập thực nhanh, An Nhĩ Tư không dùng hoa ngôn xảo ngữ, cũng không quỳ gối hay tặng hoa (đó là cái quỷ gì?), thế nhưng Nhan Tử Dạ lại cảm thấy thực cảm động.

    Chưa từng có ai nói vậy với cậu, cũng không ai xem cậu là trân bảo như thế, sự chân thành trong mắt An Nhĩ Tư tựa hồ sắp tràn ra ngoài, làm Nhan Tử Dạ có muốn xem nhẹ cũng khó.

    Nhớ tới khoảng thời gian này An Nhĩ Tư quan tâm chăm sóc làm đủ chuyện cho mình, Nhan Tử Dạ cảm thấy tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc biến mất, mở miệng nói: “An Nhĩ Tư, sau khi tới đây, kỳ thật tôi từng muốn trở về. Thế nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ở đây kỳ thực cũng không tệ.”

    Hai người tầm mắt tương giao, đột nhiên, không hẹn mà cùng bật cười.

    Lúc ăn cơm trưa, nhóm Áo Đức Kỳ tới, còn mang theo tin tức về A Phổ Lý.

    “Nhan Tử Dạ, cậu biết tin gì chưa? Đạo sư dẫn đội Ngãi Bố Lỗ lần này chẳng những làm trái quy định mà còn cấu kết với người khác phản bội học viện Ngải Bố Lỗ a. Sáng nay trước mặt tất cả mọi người, viện trưởng Ngãi Bố Lỗ đã phế bỏ tinh thần lực cùng sức chiến đấu của đạo sư kia, hiện giờ ông ta đã biến thành phế thân rồi a.” Hải Bác Lạc vừa tới đã khẩn cấp nói tin tức mình nghe được cho Nhan Tử Dạ.

    Vốn tưởng Nhan Tử Dạ sẽ thực kinh ngạc, thật không ngờ Nhan Tử Dạ chỉ ‘ồ’ một tiếng rồi thôi, điều này làm Hải Bác Lạc buồn bực không thôi: “Uy Nhan Tử Dạ, chẳng lẽ cậu không tò mò vì sao đạo sư kia làm vậy à?” Hải Bác Lạc làm bộ dáng ‘mau hỏi tôi đi mau hỏi tôi đi’.

    Thật là, Hải Bác Lạc chính là thú nhân tò mò nhất mà Nhan Tử Dạ từng gặp a. Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Rồi, kia xin hỏi đạo sư kia vì sao phải làm như vậy a?”

    Hải Bác Lạc lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng thần bí hề hề nói: “Nghe nói là vì tranh đoạt vị trí phó viện trưởng nên lập kế hãm hại hai vị đạo sư cạnh tranh. Cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm, bất quá âm mưu của ông ta bị viện trưởng Khắc Lôi Đốn vạch trần. Khi đó bởi vì âm mưu bại lộ nên ông ta định công kích Khắc Lôi Đốn viện trưởng, nào ngờ bị Khắc Lôi Đốn viện trưởng không cẩn thận đánh trúng đầu, trở thành ngu ngốc. Cho dù viện trưởng Ngải Bố Lỗ không hủy tinh thần lực cùng sức chiến đấu thì đạo sư kia cũng là phế vật rồi. Các cậu nói xem, đạo sư kia có phải kẻ ngốc không a, biết rõ viện trưởng Khắc Lôi Đốn là cường giả SS mà dám tấn công, này không phải tự tìm đường chết à?”

    “Người ta nghĩ thế nào sao chúng ta biết được. Buổi chiều phải quay về, mọi người dọn hành lý xong chưa?” Nhan Tử Dạ lảng sang chuyện khác.

    Hải Bác Lạc vỗ đầu: “Ai nha quên mất, chốc nữa về phòng thu dọn mới được.” Nói xong, Hải Bác Lạc hệt như cuồng phong vũ bão càng quét thức ăn trước mặt rồi cùng Ngải Luân vội vàng rời đi.

    Sau khi ăn cơm trưa xong, Áo Đức Kỳ lẳng lặng nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

    “Làm sao vậy?” An Nhĩ Tư hỏi.

    “Chuyện tối qua có quan hệ với hai người.” Giọng điệu Áo Đức Kỳ không phải nghi vấn mà là khẳng định.

    Thấy Nhan Tử Dạ ăn xong ngụm rau cuối cùng, An Nhĩ Tư đưa chiếc khăn trong tay qua rồi nói: “Đúng vậy.” Chỉ hai chữ đơn giản xem như thừa nhận.

    “Có chuyện gì cứ gọi tôi.” Nhận được đáp án, Áo Đức Kỳ đứng dậy rời đi.

    Nhìn cửa phòng khép lại, Nhan Tử Dạ trả khăn tay cho An Nhĩ Tư: “Không ngờ Áo Đức Kỳ lại có nghĩa khí như vậy.”

    An Nhĩ Tư gật đầu: “Ừm, cậu ta không tồi.” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, An Nhĩ Tư hỏi: “Đúng rồi Tiểu Dạ, vừa nãy em thả Tiểu Hoa ra ngoài à?”

    “Đúng vậy, thả nó ra ngoài hít thở không khí, sao vậy?” Nhan Tử Dạ khó hiểu hỏi.

    “Không có gì, chỉ là vừa nãy nhìn ra cửa sổ hình như thấy nó đang rượt đuổi cái gì đó.”

    “Rượt đuổi? Cái…” Nhan Tử Dạ còn chưa nói xong thì Tiểu Hoa đã từ phòng bếp hưng phấn lao ra.

    “Chủ nhân chủ nhân, xem Tiểu Hoa quơ được cái gì nè.”

    Tiểu Hoa từ ống thoát nước lầu một bò lên, cái rễ thật dài đang cuốn chặt một vật nhỏ màu xám đang cố giãy dụa, Nhan Tử Dạ liếc nhìn một chút, có chút quen mắt.

    “Này không phải tiểu thứ cầu à?” Nhìn kĩ một chút, Nhan Tử Dạ rốt cuộc nhận ra thứ bị trói gô chính là vật nhỏ Tiểu Hoa từng bắt về, thú cưng của A Phổ Lý: “Tiểu Hoa, sao mi lại bắt nó về đây?”

    “Tiểu Hoa phát hiện nó ở hoa viên, chủ nhân, hình như nó bị thương a.” Tiểu Hoa buông tiểu thứ cầu, vật nhỏ kia vừa rơi xuống đất, nhìn thấy Nhan Tử Dạ liền chạy tới. Bất quá nó còn chưa kịp nhảy vào lòng Nhan Tử Dạ đã bị An Nhĩ Tư ở bên cạnh chuẩn xác chộp lấy cổ.

    “Chi chi…” Cổ chính là nhược điểm của tiểu thứ cầu, bị An Nhĩ Tư chộp trúng cổ, gai nhọn trên người tiểu thứ cầu lập tức mềm nhụn, đôi mắt bé xíu như hai hạt đậu đỏ đáng thương hề hề nhìn Nhan Tử Dạ.

    “Trên người chúng nó rất bẩn, toàn là vi khuẩn, để tôi tẩy sạch đã.” Nói xong, An Nhĩ Tư căn bản không để Nhan Tử Dạ có thời gian phản ứng, một tay xách tiểu thứ cầu, một tay túm chiếc lá to của Tiểu Hoa xách bổng nó lên, trực tiếp đi vào phòng tắm.

    Hoàn Chương 75.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết