Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 76-78

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    3
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [76] Phiền Toái

    ******

    Trải qua nửa tháng, giải tranh đấu các học viện toàn tinh cầu rốt cuộc cũng kết thúc, Cách Lạp Tư học viện giành được giải quán quân thắng lợi trở về.

    Trên đường quay về, Hải Bác Lạc luôn tía lia không phút nào im lặng. Nhìn tiểu thứ cầu đỏ rực trong tay Nhan Tử Dạ, Hải Bác Lạc xoa xoa cằm hỏi: “Nhan Tử Dạ, sao tôi cứ thấy tiểu thứ cầu của cậu thực quen mắt? Hình như đạo sư A Phổ Lý bị biến thành phế vật kia cũng có một con a.”

    “Của Nhan Tử Dạ là màu đỏ.” Ngải Luân vẫn lẳng lặng đóng vai người trong suốt hiếm có dịp lên tiếng nhắc nhở.

    Hải Bác Lạc ngẫm lại, quả thực là vật, thứ cầu của A Phổ Lý là màu xám, còn thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ thì có màu đỏ rực a, tiểu thứ cầu không có khả năng đổi màu, chứng tỏ chúng không phải cùng một con.

    Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn thứ cầu trong tay mình, đương nhiên không giống, sau khi ký khế ước chủ tớ, thứ cầu vốn màu xám liền biến thành màu đỏ, thương thế trên người cũng được Nhan Tử Dạ trị liệu.

    “Tuy không phải cùng một con nhưng cũng thực kỳ quái, cậu tìm đâu ra vậy? Tôi chưa từng thấy thứ cầu màu đỏ a!” Nói xong, Hải Bác Lạc vươn tay muốn sờ sờ tiểu thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ, kết quả tiểu thứ cầu hé miệng táp ngón tay Hải Bác Lạc, làm anh ta đau tới kêu ‘oa oa’.

    “A a a a, nhả ra, mau nhả ra, đau chết mất.” Đáng tiếc vô luận Hải Bác Lạc vẫy thế nào cũng vẫy không ra, tiểu thứ cầu cứ vậy cắn chặt ngón tay Hải Bác Lạc mà lắc lư giữa không trung.

    Nhìn Hải Bác Lạc đau đớn nhảy loi choi, đám Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười ha hả, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng hơi nhếch khóe miệng.

    “Mấy cậu giỏi nhỉ, không chịu giúp tôi mà còn ngồi đó cười. Tại nó là thú cưng của Nhan Tử Dạ nên tôi mới không ra tay thôi, bằng không cỡ như nó mà cắn được tôi à?” Hải Bác Lạc làm dáng như nể mặt mũi Nhan Tử Dạ mới chịu bị cắn, Nhan Tử Dạ thân là chủ nhân phải phụ trách a.

    “Được rồi thứ cầu, trở về đi.” Nhan Tử Dạ buồn cười ngoắc ngoắc tay với tiểu thứ cầu. Tiểu thứ cầu lập tức hé miệng rớt xuống đất, sau đó xoay người nhảy phốc vào lòng Nhan Tử Dạ, tiếp đó còn vươn trảo nhe nanh về phía Hải Bác Lạc, còn không quên kêu ‘chi chi’ ra oai.

    Hải Bác Lạc chẳng những bị cắn mà còn bị vật nhỏ uy hiếp, lập tức thẹn quá thành giận: “Ai nha nha, vật nhỏ này cư nhiên dám uy hiếp tao? Xem ra tao không bắt mày đi hầm canh là không được.” Nói xong Hải Bác Lạc lại vươn tay muốn túm lấy tiểu thứ cầu, kết quả tiểu thứ cầu trong lòng Nhan Tử Dạ chợt lóe một cái, tiếp đó Hải Bác Lạc lại bắt đầu kêu oai oái.

    Người tinh mắt lập tức phát hiện trên mu bàn tay Hải Bác Lạc cư nhiên xuất hiện vài vết cào đang rướm máu.

    “Đau quá, tốc độ nhanh như vậy, móng vuốt bén nhọn như vậy, Nhan Tử Dạ, thứ cầu nhà cậu rốt cuộc là thứ gì a?” Hải Bác Lạc thực không ngờ một thú nhân cấp A như mình cư nhiên lại bị một tinh tế thú cấp thấp tập kích mà không thể phản ứng, tốc độ của tiểu thứ cầu thực sự quá nhanh.

    “Không biết, hẳn là giống biến dị đi. Anh là thú nhân sao mà lại so đo với một thứ cầu, không phong độ lắm đi.” Nhan Tử Dạ điểm điểm móng vuốt tiểu thứ cầu, tiểu thứ cầu vốn đang hung hăng như hung thần ác sát lập tức trở nên hiền lành ngoan ngoãn, nó ôm lấy ngón tay Nhan Tử Dạ mà liếm liếm, đáng yêu cực kỳ.

    Hải Bác Lạc phản bác: “Phong độ của tôi là dành cho giống cái chứ không phải mấy vật nhỏ này. Quên đi quên đi, anh đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với nó.”

    Cũng không biết tiểu thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ có phải nghe hiểu lời Hải Bác Lạc hay không, sau khi nghe Hải Bác Lạc nói vậy, nó cư nhiên hướng Hải Bác Lạc le lưỡi, sau đó làm bộ dáng xem thường.

    Cư nhiên bị một con thứ cầu xem thường, Hải Bác Lạc thực buồn bực: “Nhan Tử Dạ, con thứ cầu của cậu cư nhiên nghe hiểu chúng ta nói chuyện a.”

    “Anh ảo giác đi.” Nhan Tử Dạ sờ sờ lưng tiểu thứ cầu, nó lập tức mềm nhũn, đôi mắt nhỏ nhắm lại, hưởng thụ vuốt ve của chủ nhân, không thèm để ý tới Hải Bác Lạc nữa.

    Không khí trong phi hành khí trở nên im lặng, Nhan Tử Dạ lại bắt đầu buồn ngủ. An Nhĩ Tư ở bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng: “Đưa thứ cầu cho tôi đi.”

    “Ừm.” Nhan Tử Dạ không chút nghĩ ngợi đưa tiểu thứ cầu trong tay cho An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư trực tiếp đặt nó lên đùi mình.

    Vốn đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, tiểu thứ cầu cảm nhận được mình bị giao cho người khác thì giãy dụa muốn quay về lòng ngực Nhan Tử Dạ. Bất quá phát hiện là An Nhĩ Tư thì tiểu thứ cầu lập tức im lặng, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

    “Ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi em.” An Nhĩ Tư để Nhan Tử Dạ tựa vào vai mình, điều chỉnh tư thế một chút, để cậu ngủ càng thoải mái hơn.

    Nhan Tử Dạ cũng không khách khí, cứ vậy tựa vào vai An Nhĩ Tư không tới hai phút đã ngủ thiếp đi, Hải Bác Lạc ở bên cạnh thấy một màn này liền trợn mắt há hốc.

    Tiểu thứ cầu kia chẳng những nghe lời Nhan Tử Dạ mà còn nghe lời An Nhĩ Tư? Tiểu thứ cầu không phải chỉ nhận một chủ nhân thôi sao? Chẳng lẽ vì bộ dáng An Nhĩ Tư dễ nhìn nên nó mới ngoan ngoãn như vậy? Trời ạ, ngay cả một con tinh tế thú cấp thấp cũng thích sắc đẹp, thời bây giờ chỉ có thể dựa vào mặt mũi thôi sao. Kỳ thực mình cũng đâu có kém, vì sao lại không được yêu thích a? Hải Bác Lạc nhất thời cảm thấy ủ rũ không thôi.

    Phi hành hơn ba tiếng thì về tới Cách Lạp Tư học viện, sau khi phi hành khí đáp xuống, An Nhĩ Tư không đánh thức Nhan Tử Dạ, sau khi ném tiểu thứ cầu cho Áo Đức Kỳ, anh nhẹ nhàng ôm Nhan Tử Dạ đang ngủ say bước xuống phi hành khí.

    “Không thể nào, cứ vậy mà xuống à? An Nhĩ Tư không sợ người ta biết quan hệ của mình với Nhan Tử Dạ sao?” Phải biết, tuy hiện giờ đã tan học nhưng vẫn còn vài người lưu lại trong học viện a. An Nhĩ Tư trắng trợn ôm Nhan Tử Dạ xuống phi hành khí như vậy, nếu để thú nhân hay giống cái khác thấy được thì cả học viện này sẽ biết a.

    Ngải Luân đi phía sau Hải Bác Lạc đột nhiên nhỏ giọng nói: “An Nhĩ Tư chính là muốn để mọi người biết quan hệ của mình với Nhan Tử Dạ a!”

    “Cái gì? Ngải Luân, sao cậu biết được?” Hải Bác Lạc quay phắt lại hỏi.

    “Nếu cậu ta không muốn thì không ai biết được đâu.” Âm thanh Ngải Luân càng lúc càng nhỏ, sau đó thực vô tội trừng mắt nhìn Hải Bác Lạc, này không phải thực rõ ràng à? Trong đám bọn họ Hải Bác Lạc là người thích bát quái nhất, bị Hải Bác Lạc biết chẳng khác nào toàn bộ học viện biết.

    “Có ý gì a? Tên nhóc Ngải Luân này, lá gan cậu phình to rồi đúng không? Cư nhiên dám cười nhạo tôi, cậu đừng có chạy, đứng lại đó cho tôi.” Ngải Luân vừa thấy tình huống không đúng liền ôm hành lý chạy trốn, Hải Bác Lạc lập tức rượt theo.

    Áo Đức Kỳ ở phía sau thì đang mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu thứ cầu vừa bị An Nhĩ Tư ném qua.

    An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ bước đi thực ổn định, không hề có chút xóc nảy, thế nên thẳng tới khi được đặt xuống ghế ngồi trên phi hành khí chuyên dụng của An Nhĩ Tư cậu vẫn không tỉnh lại. Quãng đường này bọn họ bị vài thú nhân đi ngang qua nhìn thấy, cả đám đều trợn mắt há hốc miệng, bộ dáng cứ như nhìn thấy quỷ.

    Nhìn phi hành khí của An Nhĩ Tư bay đi, nhóm thú nhân lập tức bùng nổ tung tin tức mình vừa nhìn thấy lên diễn đàn học viện, chia sẻ cho tất cả mọi người.

    Thế nên Nhan Tử Dạ yên yên ổn ổn được An Nhĩ Tư đưa về nhà không hề hay biết chuyện của bọn họ không tới năm phút đã lan truyền khắp học viện.

    Lúc phi hành khí đậu lại trước cửa nhà Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư một tay ôm Nhan Tử Dạ, tay còn lại nghiệm chứng vân tay cùng màng mắt, sau đó trực tiếp ôm Nhan Tử Dạ vào trong.

    Lúc tiến vào nhà, An Nhĩ Tư phát hiện tình cảnh bên trong thực lộn xộn, mà người máy A Ngốc của Nhan Tử Dạ thì không hề thấy bóng dáng. Vừa mới đặt Nhan Tử Dạ xuống sô pha thì cậu liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.

    Ngồi dậy, dụi dụi mắt, vừa nhìn một cái thì phát hiện bài trí xung quanh thực quen thuộc, sao tự nhiên đã về tới nhà rồi a? Nhan Tử Dạ ‘soạt’ một tiếng bật dậy, cậu phát hiện mọi thứ trong nhà đều lộn xộn, cứ hệt như vừa bị kẻ trộm ghé thăm.

    Không quản vì sao mình đột nhiên về tới nhà, Nhan Tử Dạ vội vàng hỏi An Nhĩ Tư: “A Ngốc đâu?”

    An Nhĩ Tư lắc đầu: “Lúc tiến vào nhà không nhìn thấy nó.”

    Nhìn căn nhà bị người ta lục lọi hỗn độn như ổ chó, Nhan Tử Dạ thực phẫn nộ: “Nhất định là Nhan gia làm, tiêu rồi, cà chua của tôi!”

    Nhớ tới gốc cà chua duy nhất của mình trên lầu hai, Nhan Tử Dạ vội vàng phóng lên lầu. Rau cải mất đi thì có thể mua lại, thế nhưng cà chua ở đây chính là thực vật thượng cổ, rất khó tìm được. Nếu lỡ như bị đám người kia làm hỏng, Nhan Tử Dạ nhất định sẽ tức tới giơ chân.

    Chạy lên vườn rau trên lầu hai, phát hiện cà chua cùng rau cải vẫn tươi tốt như cũ, Nhan Tử Dạ không khỏi thở phào một hơi. Lập trận pháp bảo vệ đúng là quyết định sáng suốt a.

    Trước lúc tham gia thi đấu, bởi vì phải rời đi nửa tháng, Nhan Tử Dạ có chút lo lắng nên đã rót linh lực vào mấy viên ngọc thạch rồi dùng chúng tạo thành trận pháp. Tác dụng của trận pháp này chủ yếu dùng để ẩn giấu rau cải cùng cà chua trong vườn.

    Đã có vết xe đổ An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ không muốn có thêm người khác biết tới vườn rau bí mật của mình. Thế nên Nhan Tử Dạ phí rất nhiều linh lực bày ra trận pháp, chỉ có mình A Ngốc cùng cậu có thể nhìn thấy thứ bên trong, những người khác chỉ thấy là mấy loại hoa cỏ bình thường mà thôi.

    Kiểm tra một chút, nhìn thấy ngọc thạch vẫn còn phát ra ánh sáng màu bạc, Nhan Tử Dạ biết trận pháp vẫn chưa bị phá hư, chính là kỳ quái là A Ngốc đã đi đâu? Nhìn nhìn xung quanh vườn rau, Nhan Tử Dạ phát hiện A Ngốc trong một góc phòng.

    “A Ngốc?” Nhan Tử Dạ vội vàng chạy qua, cậu phát hiện phần gáy cổ A Ngốc bị mở ra, con chíp bên trong đã biến mất.

    An Nhĩ Tư ở dưới lầu đi lên, thấy Nhan Tử Dạ ngồi xổm ở góc phòng thì vội vàng bước qua: “Làm sao vậy?”

    Nhan Tử Dạ đứng lên, nhíu mày nói: “Con chíp của A Ngốc bị bọn họ mang đi rồi, lục tung nhà tôi lên lại còn mang con chíp của A Ngốc đi, quả thực không thể tha thứ.”

    “Con chíp của người máy quản gia có bản ghi chép camera, bình thường A Ngốc thấy gì nghe gì đều được ghi lại trong con chíp. Bọn họ muốn dùng con chíp của A Ngốc tìm ra thứ mình muốn.” An Nhĩ Tư lẳng lặng nhìn Nhan Tử Dạ, chờ cậu quyết định.

    “Chết tiệt, vốn tôi định ngày mai mới tìm bọn họ tính sổ, thật không ngờ bọn họ khẩn cấp muốn chết như vậy, kia tôi sẽ thành toàn a.” Tuy A Ngốc có đôi khi thực ngốc, thường xuyên mang phiền toái tới cho Nhan Tử Dạ, thế nhưng ở chung lâu như vậy, Nhan Tử Dạ sớm đã quen thuộc với sự tồn tại của nó. Hơn nữa đối với nguyên chủ, A Ngốc chính là người nhà của cậu ta, mà người nhà của nguyên chủ cũng chính là người nhà của Nhan Tử Dạ cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua đám Nhan gia kia.

    Hoàn Chương 76.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [77] Âm Mưu

    *******

    Sau khi xem qua ghi chép bộ nhớ trong con chíp của A Ngốc, Nhan Tôn phát hiện tư liệu bị khóa lại, nếu cường ngạnh mở ra thì con chíp sẽ tự hủy. Thế nên Nhan Tôn chỉ có thể xem một phần tư liệu mà thôi.

    Xem xong số tư liệu kia, Nhan Tôn biết bí mật gia tăng sức chiến đấu của Nhan gia không giấu trong nhà Nhan Tử Dạ. Chính là lão phát hiện một vài bí mật của Nhan Tử Dạ, rau cải tên nhóc này gieo trồng cư nhiên có thể thành thục trong vài ngày, không biết nó rốt cuộc cùng phương pháp gì. Vì thế, Nhan Tôn cố ý phái người tới vườn rau trên tầng hai của Nhan Tử Dạ tra xét một phen, kết quả nhận được là trên lầu hai căn bản không phát hiện rau cải gì cả, chỉ có vài loại hoa cỏ bình thường.

    Cảm giác được có chút kỳ quái, Nhan Tôn đặc biệt chú ý tới chuyện này nên phái người tới điều tra thêm lần nữa. Tuy phương pháp gieo trồng rau cải cấp tốc quả thực rất mê người, thế nhưng đối với lão, bí quyết có thể nhanh chóng gia tăng sức chiến đấu mới quan trọng nhất.

    Phát trợ thủ đắc lực nhất của mình là Nhan quản gia tới Ngải Bố Lỗ đế quốc, Nhan Tôn có lòng tin tuyệt đối. Với sức chiến đấu của Nhan quản gia, nếu không phải trước kia Nhan Tôn trùng hợp cứu một mạng thì Nhan quản gia cũng không nghe theo lệnh lão. Hôm nay, bên kia đã truyền tin về nói đồ đã tìm được, phế vật Nhan Tử Dạ kia cũng bị giết chết. Tất cả trở ngại đã bị tiêu diệt, Nhan Tôn khẩn cấp muốn nuốt trọn quyền chưởng quản Nhan gia.

    Trong đại sảnh Nhan gia, tất cả trưởng lão gia tộc đều được Nhan Tôn gọi tới. Mọi người ngồi trong đại sảnh, đang nghị luận.

    “Nhan Tôn, nghe nói đứa nhỏ của Nhan Thuần tham gia thi đấu tranh bá, có thể dự thi hẳn thực lực của nó cũng không kém. Nếu đã có tư cách trở thành người thừa kế Nhan gia thì nhanh chóng để nó khôi phục thân phận đi!” Một vị trưởng lão râu bạc nói, ông là đại trưởng lão đương nhiệm của Nhan gia, sức chiến đấu đã đạt tới cấp S cao cấp, bất quá ông đã dừng lại ở cấp bậc này hơn ba trăm năm vẫn không đột phá được.

    Đại trưởng lão đã lên tiếng, những trưởng lão khác cũng lên tiếng phụ họa.

    “Đúng vậy, tôi nhớ đứa nhỏ kia hình như gọi là Nhan Tử Dạ đi, cứ nghĩ nó không kế thừa được thiên phú của Nhan Thuần, nào ngờ chỉ là thức tỉnh chậm mà thôi. Giờ thì tốt rồi, Nhan gia chúng ta cũng không sợ bị người ta nói không có người thừa kế thích hợp.”

    “Đúng vậy, chờ đứa nhỏ kia trở về thì lập tức dẫn nó tới gặp chúng ta, nếu chúng ta thấy không có vấn đề gì thì việc này cứ quyết định như vậy!”

    “Nhan Tôn, anh cứ dựa theo lời chúng ta mà làm đi.”

    Nhan gia có sáu vị trưởng lão, ba vị cấp S cao cấp, ba vị cấp S trung cấp, tất cả đều hơn ba trăm tuổi. Tuy thực lực không kém nhưng đều gặp phải bình phải, nếu không có gì ngoài ý muốn thì họ sẽ giữ cấp bậc này thẳng đến khi tử vong.

    Nhan Tôn lẳng lặng nghe, nhìn nhóm trưởng lão đều uống nước để trên bàn, Nhan Tôn mỉm cười đứng lên nói: “Thực ngại quá, phế vật Nhan Tử Dạ kia không có khả năng trở thành người thừa kế Nhan gia.”

    Đại trưởng lão nhíu mày hỏi: “Vì cái gì, đã xảy ra chuyện gì?”

    “Bởi vì nó đã chết rồi.” Nhan An Húc từ bên ngoài bước vào, cười ha hả nói: “Người chết thì sao có thể trở thành người thừa kế chứ?”

    “Làm càn, ai cho phép cậu vào đây, thực không có quy củ.” Vị trưởng lão ngồi cuối cùng vỗ mạnh mặt bàn, tức giận nói: “Nhan Tôn, anh dạy cháu mình thế nào hả, cư nhiên dám tự tiện xông vào, có để chúng ta vào mắt không hả?”

    “Ha hả, gia gia đúng là không để đám già các ông vào mắt a, các ông ngồi trên đầu chúng ta đủ lâu rồi, đã tới lúc giao ra quyền lực Nhan gia a.” Nhan An Húc đi tới bên cạnh Nhan Tôn, cười hỏi: “Gia gia, con nói có đúng không?”

    Sau khi biết tin Nhan Tử Dạ đã chết, Nhan An Húc quả thực vui sướng không thôi. Chỉ cần phế vật kia chết đi thì không còn ai uy hiếp được gã nữa. Nhan An Húc gã sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của Nhan gia.

    “Đúng vậy, Nhan gia đã không cần đám lão bất tử các người khoa tay múa chân nữa, chỉ cần có một mình Nhan Tôn này là đủ rồi.” Nhan Tôn căn bản không để đám trưởng lão phản ứng, lão vung ra số hạt giống trong tay, vô số dây leo màu đen nhanh chóng trưởng thành bò lên bọn họ.

    Tốc độ phản ứng của sáu vị trưởng lão rất nhanh, ngưng tụ dị năng chỉ trong nháy mắt, bất quá bọn họ phát hiện tinh thần lực của mình cư nhiên nhanh chóng xói mòn, mỗi lần ngưng tụ dị năng thì tinh thần lực liền tiêu hao gấp bội.

    Lúc toàn bộ dây leo bị nổ tung thành mảnh vụn, Nhan Lộc nghe thấy động tĩnh cũng lập tức vọt vào gia nhập chiến đấu. Nhan Tôn là cấp S cao cấp, Nhan Lộc là cấp S sơ cấp, theo lý mà nói thì bọn họ không có khả năng chống lại sáu vị trưởng lão, thế nhưng bọn họ lại thực dễ dàng đánh trọng thương một vị trưởng lão cấp S cao cấp.

    “Ầm ầm ầm…”

    Nhị trưởng lão cũng không chống đỡ nổi hai người phối hợp công kích, bị đánh bay đụng phải ghế dựa rồi ngã xuống mắt, hộc ra một ngụm máu tươi. Ông khó tin chỉ Nhan Tôn: “Mày… cư nhiên hạ độc?”

    “Đương nhiên, nếu không thừa dịp bọn ông thả lỏng mà hạ độc, tôi làm sao giết được bọn ông chứ? Ba vị trưởng lão nói xem có đúng không?” Nhan Tôn hỏi ba vị trưởng lão có thực lực yếu nhất đang đứng phía sau đại trưởng lão.

    “Cái gì?” Đại trưởng lão còn chưa kịp phản ứng đã bị ba vị trưởng lão phía sau hợp lực tập kích, ông không kịp phòng bị nên không tới nửa phút đã bị đả thương.

    Khoảnh khắc ngã xuống đất, đại trưởng lão vẫn không thể tin tưởng ba vị trưởng lão đã làm phản: “Khụ khụ… lão tứ lão ngũ lão lục, các ông cư nhiên…. vì sao phải làm như vậy?”

    “Vì sao? Anh cả, tuy tụi tôi cũng là trưởng lão nhưng mọi chuyện ở Nhan gia này tới khi nào tới phiên tụi tôi làm chủ chứ. Lần nào cũng do anh cả cầm quyền, anh bảo tụi tôi làm gì tụi tôi làm cái đó, có bao giờ anh tôn trọng ý kiến của tụi tôi không? Tụi tôi sớm đã không chịu nổi rồi, vừa vặn Nhan Tôn có ý muốn đá bọn anh xuống, chỉ cần tụi tôi hợp lực thì trưởng lão chưởng quản Nhan gia sau này chính là tụi tôi.”

    Dã tâm của tứ trưởng lão rất lớn, ông sớm đã không cam lòng dưới trướng đại trưởng lão, thế nên vẫn luôn tìm cơ hội diệt trừ đại trưởng lão, vừa vặn Nhan Tôn tìm tới. Sau khi xác định Nhan Tử Dạ thật sự đã chết, không cần phải lo lắng sau này gặp rắc rối, bọn họ liền quyết định bạo động.

    Đầu tiên là làm bộ tới họp, sau đó dùng loại thuốc đặc chế tiêu hao tinh thần lực của ba vị trưởng lão, cuối cùng nhân lúc bọn họ không kịp chuẩn bị, thành công đánh lén đại trưởng lão, hết thảy đều nằm trong mưu kế của bọn họ.

    Hiện giờ ba vị trưởng lão đã mất đi sức chiến đầu, Nhan Tôn cười ha hả: “Sau này tôi chính là gia chủ chân chính của Nhan gia, hội trưởng lão gì đó căn bản không cần tồn tại.”

    “Nhan Tôn, anh có ý tứ gì, không phải đã nói sẽ do ba tụi tôi chưởng quản… a…” Tứ trưởng lão còn chưa kịp nói xong đã bị Nhan Tôn tung một chưởng đánh bay, ngay sau đó Nhan Lộc cùng Nhan An Húc cũng hành động, bắt đầu cùng ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão đánh nhau.

    Tứ trưởng lão mặc dù bị đánh bay nhưng chỉ bị thương nhẹ, ông lập tức ngồi dậy, bắt đầu đối chiến với Nhan Tôn.

    Nhan An Húc là thú nhân cấp A, căn bản không có năng lực chống lại tứ trưởng lão, chỉ là gã dốc hết sức lực ứng phó nên có thể đánh ngang tay. Cuối cùng lục trưởng lão không địch lại Nhan An Húc, bị cậu ta đả thương. Ngũ trưởng lão cùng tứ trưởng lão đồng dạng cũng bị đánh trọng thương.

    “Các người… cư nhiên cũng hạ độc tụi tôi?” Tứ trưởng lão khó tin nhìn Nhan Tôn, ông thật không ngờ Nhan Tôn lại làm vậy, hiện giờ tinh thần lực của bọn họ đã cạn kiệt, sức chiến đấu không còn.

    Nhan Tôn từ trên cao nhìn xuống tứ trưởng lão: “Nếu tôi có thể nắm quyền chưởng quản Nhan gia, việc gì tôi phải để ba lão bất tử các ông đè đầu cưỡi cổ. Trước tiên để các ông nội đấu một phen rồi mới ra tay diệt trừ, làm vậy tiết kiệm được không ít sức lực.”

    “Nhan Tôn, đừng quên, nếu chúng ta gặp chuyện không may, những người còn lại trong hội trưởng lão sẽ không bỏ qua đâu.” Tứ trưởng lão có chút luống cuống, ông không ngờ mình phản bội nhóm đại trưởng lão cư nhiên đổi lấy kết quả như vậy.

    Đối mặt với uy hiếp của tứ trưởng lão, Nhan Tôn không chút chớp mắt, vỗ vỗ tay, sáu gã thú nhân có bộ dáng y hệt như sáu vị trưởng lão đi tới. Nhan Tôn liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói với sáu trưởng lão nằm dưới đất: “Có bọn họ, đám các người có thể an tâm rồi.”

    “Mày dám…” Đại trưởng lão tức tới lồng ngực đau đớn, khóe miệng lại trào máu tươi. Ông thật không ngờ Nhan Tôn cư nhiên tìm người giả mạo bọn họ để ứng phó hội trưởng lão, cứ vậy thì thật sự không có ai đủ năng lực ngăn cản Nhan Tôn.

    Tứ trưởng lão thật không ngờ sự tình lại phát triển thành thế này, hiện giờ ông thật hối hận, ráng di chuyển tới bên cạnh đại trưởng lão: “Anh cả, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Đều tại tôi, nếu không phải vì tôi thì sự tình cũng không biến thành thế này.”

    “Anh cả, thực xin lỗi.”

    “Thực xin lỗi a anh cả, tụi tôi không nên làm như vậy.”

    Không chỉ tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão đều thực hối hận, sớm biết sự tình sẽ biến thành thế này, bọn họ không bao giờ hợp mưu với Nhan Tôn diệt trừ đại trưởng lão.

    “Hiện giờ nói cái này có lợi ích gì.” Đại trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thấy cả đám bọn họ đều bị trọng thương, một chút sức chiến đấu cũng không có, hiện giờ cho dù đám tứ trưởng lão quỳ xuống nhận lỗi cũng không có tác dụng. Chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt chờ chết?

    “Nói xong chưa, xong rồi tôi sẽ tiễn các ông một bước, hiện giờ thời gian của tôi rất quý giá.” Nhan Tôn xoay người nói với Nhan An Húc: “An Húc, giao bọn chúng cho con, xử lý sạch sẽ một chút.”

    “Dạ, gia gia.” Nhan An Húc rút kiếm laser, chầm chậm bước tới gần nhóm trưởng lão.

    Nhan Tôn nói với nhóm thú nhân có bộ dáng giống hệt nhóm trưởng lão: “Các người đi theo tôi.”

    Nhan Tôn dẫn theo sáu thú nhân chuẩn bị đi tới hội trưởng lão. Hết thảy Nhan Tôn đã sớm chuẩn bị, chỉ cần khống chế được hội trưởng lão kia thì lão sẽ chân chính là người nắm quyền trong Nhan gia này.

    Mắt thấy Nhan Tôn dẫn người đi xa, Nhan An Húc liền giơ kiếm laser hướng về phía nhóm trưởng lão, Nhan Lộc cũng chuẩn bị gọi người tiến vào nhặt xác.

    ‘Ầm’ một tiếng, cửa đại sảnh bị người bên ngoài dùng một cước đá văng, Nhan Tôn vừa vặn đi tới đó lập tức tránh cánh cửa đang ngã xuống, mà sáu thú nhân ở phía sau lão cũng nhanh chóng phản ứng, né được một kiếp.

    “Thật có lỗi, quấy rầy rồi.”

    ….

    Hoàn Chương 77.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [78] Giải Quyết

    ******

    An Nhĩ Tư thả cái chân trái vừa đá cửa xuống, sau đó nhường vị trí, để Nhan Tử Dạ tiến vào trong rồi mới vào theo.

    Nhìn thấy người tới cư nhiên là Nhan Tử Dạ, Nhan An Húc trợn mắt kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ, không phải mày đã chết rồi à?”

    “Chết?” Nhan Tử Dạ nghiêng đầu nhìn Nhan An Húc: “Ngại quá, để các người thất vọng rồi, tôi chẳng những không chết mà còn sống thực tốt a.” Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Khắc Lỗ Tư giúp cậu che giấu tin tức, bất quá như vậy cũng tốt, có thể xem trò vui a.

    Không chỉ Nhan An Húc, ngay cả mọi người có mặt ở đó cũng phi thường kinh ngạc, đặc biệt là Nhan Tôn, lão cảm thấy chuyện Nhan Tử Dạ còn sống quả thực là không thể tin nổi. Chẳng lẽ Nhan quản gia lừa lão? Không có khả năng, với tính cách của Nhan quản gia, ông ta sẽ không làm vậy.

    “Nhan quản gia đâu?” Từ lời Nhan Tử Dạ nói, Nhan Tôn biết nhất định sự tình đã bại lộ, vì thế cũng không tính toán diễn trò nữa.

    Nhan Tử Dạ nhìn về phía Nhan Tôn, tràn đầy ý cười nói: “Ông hỏi Nhan quản gia à, hiện giờ ông ta tốt lắm, hôm nay tôi tới chính là muốn đưa các người tới gặp ông ta a.”

    Nhan Tôn cảm nhận được sát khí trong giọng điệu tùy ý của Nhan Tử Dạ, lão không dám tin hỏi: “Mày giết ông ta rồi?” Không có khả năng, Nhan quản gia là thú nhân cấp S cao cấp, với năng lực của Nhan Tử Dạ căn bản không thể giết Nhan quản gia, cho dù có thêm một thú nhân cấp S cao cấp hỗ trợ cũng vậy.

    “Chúc mừng, đã trả lời đúng rồi a, đáng tiếc không có phần thưởng.” Hồng quang trong tay Nhan Tử Dạ lóe sáng, bắt đầu ngưng tụ dị năng.

    “Nhan Tử Dạ, mày đừng quá kiêu ngạo, hôm nay là mày tự chui đầu vô lưới, cả hai đứa mày đừng hòng nghĩ tới chuyện sống sót rời đi.” Nhan An Húc tuy rất kinh ngạc vì Nhan Tử Dạ còn sống, thế nhưng chỉ với sức Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư thì căn bản không có khả năng chống lại bọn họ, Nhan An Húc không chút lo lắng. Gã đã bắt đầu nghĩ xem chốc nữa phải tra tấn Nhan Tử Dạ thế nào mới giải tỏa được mối hận.

    “Nói nhiều quá.” Nhan Tử Dạ lập tức khởi xướng công kích, ném qua một quả cầu lửa. Nhan An Húc lách qua bên cạnh né tránh.

    Theo Nhan Tử Dạ hành động, An Nhĩ Tư ở phía sau cũng bắt đầu ra tay, trực tiếp di chuyển tới chỗ Nhan Tôn.

    “Hừ, một thú nhân ngụy S cư nhiên kiêu ngạo như vậy? Đúng là muốn chết mà.” Nhan Tôn biết An Nhĩ Tư là người thừa kế gia tộc Cái Nhĩ, thế nhưng hiện giờ chuyện này đã bị An Nhĩ Tư biết, kia An Nhĩ Tư không thể lưu lại, sau này chỉ cần sắp xếp giá họa cho gia tộc khác là ổn.

    Nhan Tôn tính toán rất tốt, nhưng đáng tiếc lão đã tính sai. Lão nghĩ rằng mình có thể dễ dàng thu phục An Nhĩ Tư, kết quả lão phát hiện An Nhĩ Tư cư nhiên hóa giải tất cả công kích của mình.

    Vô số dây leo điên cuồng bò tới, An Nhĩ Tư nháy mắt ngưng tụ một quả cầu năng lượng màu bạc, sau đó phóng nó về phía đám dây leo. ‘Ầm’ một tiếng, toàn bộ dây leo bị ngân quang bao phủ, nháy mắt biến mất. Mà Nhan Tôn cảm nhận được uy lực của quả cầu màu bạc kia thì nhanh chóng thối lui về sau.

    Cảm giác được một trận gió từ phía sau đánh úp tới, lục quang trên người Nhan Tôn chợt lóe, nháy mắt dựng lên lồng phòng hộ, kết quả ‘ầm’ một tiếng, An Nhĩ Tư đấm một quyền lên lồng phòng hộ, chiếc lồng xanh biếc cư nhiên vỡ nát.

    Nhan Tôn cả kinh, tay nhấc lên cao nhắm về phía An Nhĩ Tư, quả cầu năng lượng lập tức phóng ra, chỉ thấy An Nhĩ Tư nâng tay trái, một lá chắn ánh sáng màu bạc chắn trước mặt, ngăn lại đòn công kích của Nhan Tôn. Ngay sau đó, An Nhĩ Tư lật tay lại, tấm chắn ánh sáng biến thành vô số lưỡi liềm bay về phía Nhan Tôn.

    Tốc độ quá nhanh, Nhan Tôn chỉ kịp né tránh ba lưỡi liềm đầu tiên, không tránh được ba lưỡi liềm được phát động ngay sau đó.

    “Xoẹt xoẹt xoẹt…”

    Quần áo trên người Nhan Tôn nháy mắt bị lưỡi dao cứa nát, trán, bả vai, ngực, bụng, đùi đều có vết dao cứa thành vết thương buồn thiu. Này vẫn chưa chấm dứt, ánh sáng tay trong An Nhĩ Tư chợt lóe, bàn tay xoay ngược lại, những lưỡi dao chém hụt lập tức vòng trở lại. Nhan Tôn muốn tránh né nhưng lão hoảng sợ phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy, sau lưng là vô số lưỡi dao điên cuồng bay tới, Nhan Tôn chỉ có thể hoảng sợ trừng mắt, trơ mắt nhìn miệng vết thương trên người ngày càng gia tăng mà không thể phản kháng.

    Sáu thú nhân nhìn thấy Nhan Tôn gặp nạn, đang định xông qua hỗ trợ thì An Nhĩ Tư đã chắn trước mặt bọn họ, tay vung lên, một luồng ánh sáng chói mắt đánh úp tới, sáu thú nhân bay ngược về sau, ngã xuống đất không gượng dậy nổi.

    Ở bên kia, Nhan An Húc tránh thoát công kích của Nhan Tử Dạ, đang định phản kích thì gã phát hiện Nhan Tử Dạ đã biến mất, ngay sau đó phần lưng gã đau xót. Tiếp đó là một tiếng nổ mạnh, Nhan An Húc bị nổ bay.

    “An Húc…” Nhan Lộc thấy con trai mình bị thương thì lập tức tấn công Nhan Tử Dạ. Lục quang lóe sáng, mấy đóa hoa ăn thịt xuất hiện bên cạnh Nhan Tử Dạ, nó há cái miệng hoa muốn nuốt trọn cậu.

    Nhan Tử Dạ cười nhẹ, lam quang trong tay chợt lóe, tiếp đó ngưng tụ tinh thể hồng lam phân biệt ném vào miệng đám hoa ăn thịt rồi dùng lực nhảy dựng lên. Lúc mớ rễ của hoa ăn thịt sắp bò lên hai chân Nhan Tử Dạ thì ‘bùm bùm bùm…’ vài tiếng, đám hoa bị nổ tung.

    Nhan Tử Dạ vừa mới đáp xuống đất, nắm tay Nhan Lộc đã vung tới ngay trước mắt, Nhan Tử Dạ lùi mạnh về sau, sau đó tung chân đá một cú nhưng bị Nhan Lộc chặn được. Nhan Tử Dạ xoay người đối diện với Nhan Tộc, lam quang chợt lóe, lập tức có vô số nhũ băng bay về phía đối phương.

    “Keng keng keng…” Nhan Lộc cấp tốc dựng lồng phòng hộ, kết quả tay trái Nhan Tử Dạ lóe ra hồng quang, tay phải lóe lam quang, sau khi kết hợp cùng một chỗ thì phóng luồng sáng hồng lam va chạm với lồng phòng hộ của Nhan Lộc. Nhan Lộc rõ ràng cảm nhận được lồng phòng hộ của mình rung lên, hơn nữa theo thời gian trôi qua, vì tinh thần lực bị tiêu hao quá lớn nên trán Nhan Lộc đã bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, bộ dáng sắp không chống đỡ nổi.

    Sao có thể, tin tức báo về không phải nói phế vật này chỉ là ngụy cấp S thôi à? Vì sao nó có thể đánh ngang tay với mình, không, thậm chí nó còn tạo thành áp lực. Sức chiến đấu của nó tuyệt đối không phải ngụy S, nhất định đã đạt tới cấp S. Chết tiệt, cư nhiên che dấu sâu tới vậy.

    “Răng rắc…. ầm…” Lồng phòng hộ vỡ nát, Nhan Lộc trực tiếp bị luồng ánh sáng năng lượng của Nhan Tử Dạ đánh bay lên vách tường phía sau, làm nó rạn nứt thành vài đường rồi mới ngã xuống đất.

    Nhan Lộc giãy dụa muốn bò dậy, kết quả Nhan Tôn ở bên kia bị An Nhĩ Tư trực tiếp ném qua, cả người Nhan Tôn nện lên người Nhan Lộc. Nhan Lộc rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Nhan Tôn toàn thân đầy vết thương như vừa trải qua hình phạt lăng trì, ánh mắt Nhan Lộc nhìn về phía Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tràn đầy hoảng sợ.

    Cha cư nhiên cũng bị đánh bại, hơn nữa đối phương cư nhiên không chút biến sắc, toàn thân cao thấp sạch sẽ vô cùng, không hề giống vừa mới chiến đấu xong. Sức chiến đấu của nó rốt cuộc cao cỡ nào mà có thể đánh một thú nhân cấp S cao cấp tới không thể đánh trả?

    Chẳng lẽ là cấp SS? Không, không có khả năng, người kế thừa của gia tộc Cái Nhĩ không có khả năng đạt tới cấp SS, trẻ như vậy sao có thể năng đạt tới cấp độ cường giả. Nhưng nếu nó thật sự là cường giả SS thì bọn họ thực sự xong đời.

    Mặc kệ Nhan Lộc nghĩ thế nào, sự thực là bọn họ không thể nào đánh trả. Hai người cứ vậy xông vào, hẳn đám bảo vệ bên ngoài đã bị giải quyết xong. Lần đầu tiên Nhan Lộc cảm nhận được tư vị tuyệt vọng.

    Nhan Tôn bị trọng thương, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được, nếu không phải dựa vào ý chí cường đại chống đỡ thì đã sớm ngất đi.

    Hết thảy phát sinh quá đột ngột, từ lúc Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư tiến vào tới khi chiến đấu chấm dứt, bất quá chỉ có mười phút mà thôi. Đám Nhan Tôn khi nãy còn vênh váo tự đại hiện giờ đã bị đánh tới thương tích đầy mình, đại trưởng lão được hai vị trưởng lão khác đỡ dậy, kinh ngạc nhìn Nhan Tử Dạ: “Đứa nhỏ, con đã trở lại rồi sao?”

    Nhan Tử Dạ nhìn về phía đại trưởng lão, trong kí ức của nguyên chủ có rất ít chi tiết về các vị trưởng lão gia tộc này. Bởi vì sau khi biết tinh thần lực cùng sức chiến đấu phế vật của nguyên chủ thì bọn họ tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của cậu ta. Cho dù nguyên chủ bị đuổi đi bọn họ cũng không ý kiến, thế nên hiện giờ Nhan Tử Dạ không hề có ấn tượng tốt với đám trưởng lão này.

    “Đừng làm bộ như thân quen lắm, cũng đừng tưởng tôi cố ý chạy tới cứu các người, chỉ là tôi vừa vặn tới tìm Nhan Tôn tính sổ mà thôi.” Nhan Tử Dạ lạnh lùng nói.

    Đại trưởng lão còn chưa kịp nói gì, nhị trưởng lão ở phía sau đã nhịn không được: “Nhan Tử Dạ, thái độ của cậu là sao, làm người thừa kế Nhan gia, cậu đối đãi như vậy với nhóm trưởng lão chúng tôi à?”

    “Người thừa kế?” Nhan Tử Dạ cười lạnh: “Trước kia hình như các người đâu có xem tôi là người thừa kế. Đối với các người mà nói, người không có giá trị lợi dùng thì tự nhiên không cần chú ý tới. Hiện giờ sự tình sở dĩ phát triển thành thế này, các người không thể trốn tránh tránh nhiệm. Năm đó, nếu các người chịu ra mặt thì cha cùng mỗ ba tôi sẽ không bị Nhan Tôn hại chết.”

    “Cậu đang nói gì vậy, nếu ngay cả chút khó khăn này cũng không thể vượt qua thì có tư cách gì làm người thừa kế Nhan gia.” Tam trưởng lão lập tức phản bác.

    “Ha ha ha ha…” Nhan Tử Dạ ngửa đầu cười to: “Đừng nói chuyện như mình là người cao thượng như vậy, các người cũng vì nhận được lợi lộc từ Nhan Tôn mới khoanh tay đứng nhìn. Chẳng qua các người không ngờ, mỗ ba cùng mỗ nãi của tôi cũng chết trong đợt thú triều kia. Các người dám nói mình không biết chút gì cả à? Chẳng qua các người không muốn xía vào, không muốn vì nó mà tổn hại tới quyền lợi cùng địa vị của mình mà thôi. Một người thừa kế chết đi thì chỉ cần tìm một người khác thế vào là được.”

    “Không phải như thế, con nghe tôi…”

    Đại trưởng lão còn chưa kịp nói hết câu đã bị Nhan Tử Dạ đánh gảy.

    “Thật có lỗi, vô luận các người giải thích cỡ nào cũng vô dụng, người đã chết thì không có khả năng sống lại. Các người đừng phí võ mồm nữa, hôm nay tôi trở về chính là muốn nói rõ, tôi không có hứng thú với Nhan gia, cũng không muốn chen chân vào mớ chuyện hỗn loạn của mấy người. Hiện giờ tôi nói rõ, Nhan Tử Dạ tôi từ hôm nay trở đi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Nhan gia, không còn liên quan. Nếu các người còn tới quấy rầy cuộc sống của tôi thì đừng tránh sao tôi không khách khí.”

    “Cậu dám…” Vừa nghe Nhan Tử Dạ cư nhiên muốn thoát ly khỏi Nhan gia, đại trưởng lão không còn giả vờ hiền lành, tức giận nói: “Không được sự đồng ý của chúng tôi, cậu mơ tưởng thoát ly khỏi Nhan gia này. Nhan Tử Dạ, tôi nói cho cậu biết, cậu… a…”

    “Ầm…”

    Đại trưởng lão còn chưa nói xong đã bị ánh sáng năng lượng của An Nhĩ Tư nổ bay, nụ cười nhạt trên mặt An Nhĩ Tư mang theo vài phần sát khí: “Cư nhiên dám uy hiếp Tiểu Dạ trước mặt tôi? Tôi thấy các người chán sống thật rồi. Còn ai không muốn sống cứ bước ra, tôi lập thức thành toàn.”

    Khí thế cường giả SS phóng xuất, vài vị trưởng lão đều ứa mồ hôi lạnh, hai chân nhịn không được run lên, tuy cấp S cùng SS chỉ kém nhau một bậc nhưng thật sự lại cách biệt như trời với đất, bằng không cũng không có nhiều thú nhân dừng lại ở cấp S tới tận khi tử vong.

    An Nhĩ Tư búng tay một cái, sáu thú nhân áo đen xuất hiện ở phía sau, An Nhĩ Tư hỏi: “Tìm thấy đồ chưa?”

    Một thú nhân áo đen đứng dậy, cung kính nói: “Tìm được rồi.”

    “Mang toàn bộ bọn họ đi.” An Nhĩ Tư chỉ về phía Nhan Tôn.

    Người nọ tuân mệnh kéo ba người Nhan Tôn đi.

    “Đi thôi.” Sự tình đã giải quyết, Nhan Tử Dạ cũng không muốn ở lại chỗ này.

    “Ừm.” An Nhĩ Tư quay đầu lại liếc mắt cảnh cáo nhóm trưởng lão: “Tin tưởng các ông biết nên làm thế nào.” Nói xong, anh ôm bả vai Nhan Tử Dạ rời đi.

    An Nhĩ Tư vừa đi, nhóm trưởng lão giống như một lần nữa có được tự do, thở hổn hển không ngừng. Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão vội chạy tới nâng đại trưởng lão dậy: “Anh cả, anh không sao chứ? Này phải làm sao đây?”

    Đại trưởng lão che ngực, lau đi vệt máu tươi bên khóe miệng, một kích ban nãy của An Nhĩ Tư chỉ cần mạnh hơn một chút thôi thì ông đã mất mạng.

    Đại trưởng lão nhịn đau, cố sức nói: “Cường giả cấp SS, chúng ta không thể trêu vào. Người kế thừa chúng ta có thể tìm người khác, việc này cứ vậy đi. Người thừa kế phải tìm, gia chủ cũng phải tìm, Nhan Tôn đã phạm lỗi lớn như vậy, tự nhiên không thể đảm nhiệm vai trò gia chủ nữa. Tạm thời tôi sẽ làm gia chủ, đợi tìm được người thích hợp thì nhượng lại.”

    Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão lộ ra biểu tình quả thế, sau đó nhìn về phía nhóm tứ trưởng lão hỏi: “Kia đám lão tứ phải làm sao?”

    Đại trưởng lão thở dài: “Ai, mọi người đều là anh em, hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt không nên nội đấu. Cứ phạt bọn họ rời khỏi hội trưởng lão, một lần nữa tuyển ba người thế vào.”

    Nhóm tứ trưởng lão nghe vậy thì vội vàng cầu xin: “Anh cả xin đừng làm vậy, chúng ta biết sai rồi, đừng đuổi chúng ta đi a.” Bọn họ đắc tội không ít người, một khi mất đi chiếc ô dù này thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng.

    Chẳng qua vô luận nhóm tứ trưởng lão cầu xin thế nào, đại trưởng lão cũng không hề mềm lòng.

    Hoàn Chương 78.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết