Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 85-87

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    2
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [85] Tán Thành

    *****

    “Nhóc Nhan, hiện giờ chỉ mới hai mươi mà sức chiến đấu đã đạt tới ngụy S, chỉ cần chịu cố gắng thì rất có thể sẽ trở thành cường giả SS. Vì sao lại tự hủy chính mình quyết định ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư?” Gia chủ Cái Nhĩ biết rất khó lay chuyển An Nhĩ Tư, vì thế liền nhắm vào Nhan Tử Dạ.

    “Tự hủy chính mình?” Nhan Tử Dạ bật cười: “Gia chủ Cái nhĩ, không, hiện giờ hẳn nên gọi ông là gia gia. Ông cảm thấy tôi cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ chính là tự hủy chính mình sao, gia gia, An Nhĩ Tư rốt cuộc có bao nhiêu khuyết điểm làm ông không tiếc lời hạ thấp cháu trai mình vậy?”

    “Không phải, nhóc con đừng có xuyên tạc ý tứ, muốn xoay chuyển đề tài đúng không?” Gia chủ Cái Nhĩ phát hiện Nhan Tử Dạ rất có khả năng ăn nói, ông quyết định không quanh co nữa, bằng không lại tự đào hồ chôn mình.

    “Nhóc Nhan, cậu cũng biết mình là thú nhân, An Nhĩ Tư cũng là thú nhân, hai đứa ở cùng một chỗ sẽ không có hậu đại. Trước không nói tới cậu mà nói về An Nhĩ Tư nhà chúng ta. An Nhĩ Tư là người thừa kế duy nhất của gia tộc Cái Nhĩ, nếu không có hậu đại thì gia tộc chúng ta làm thế nào kéo dài? Cho nên tôi xin cậu hãy rời khỏi An Nhĩ Tư, yên tâm, tôi sẽ cho cậu một khoảng thù lao kha khá, nếu cậu nguyện ý tôi còn có thể giới thiệu những thú nhân xuất sắc khác cho cậu nhận thức, tuyệt đối không thua kém An Nhĩ Tư nhà chúng ta.”

    Nói tới thú nhân, gia chủ Cái Nhĩ đột nhiên nhớ tới một người, ánh mắt ông sáng ngời, hưng phấn nói: “Đúng rồi, đứa bạn Áo Đức Kỳ của An Nhĩ Tư cũng không tồi, nhóc ấy cũng là người thừa kế đại gia tộc, quan trọng nhất, nhà bên ấy có hai người thừa kế nên không cần lo lắng vấn đề hậu đại.”

    Áo Đức Kỳ? Gia chủ Cái Nhĩ cư nhiên làm trò giới thiệu đối tượng cho bầu bạn của cháu trai mình? Hơn nữa người nọ lại còn là bạn tốt của cháu trai? Nhan Tử Dạ quả thực bị gia chủ Cái Nhĩ chọc cười.

    Sắc mặt An Nhĩ Tư trở nên đen xì, giọng điệu nghiêm túc nói: “Gia gia, muốn chia rẽ con cùng Tiểu Dạ là chuyện không có khả năng. Hôm qua con đã nói rõ, nếu Tiểu Dạ không trở thành bầu bạn của con, con sẽ cô độc cả đời. Con nói được thì làm được, thế nên vì hạnh phục của cháu mình, gia gia đừng quấy rối nữa.”

    Bị cháu yêu nhà mình đả kích, gia chủ Cái Nhĩ đưa tay che ngực, vẻ thực thống khổ nói: “Ai nha, đứa cháu mình tân tân khổ khổ nuôi lớn cư nhiên lại uy hiếp mình. Tim nát rồi, tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

    Gia chủ Cái Nhĩ gào khóc khổ sở, bộ dáng thương tâm kia nếu có thêm vài giọt nước mắt thì sẽ càng chân thật hơn. Làm gia chủ của một đại gia tộc, gia chủ Cái Nhĩ biểu thị, có thể đạt được mục đích, cho dù phải diễn trò, cho dù phải xỏ lá cũng chẳng hề chi.

    Nhan Tử Dạ giật giật khóe miệng nhìn gia chủ Cái Nhĩ ở bên tự biên tự diễn, An Nhĩ Tư thờ ơ nắm lấy ngón tay Nhan Tử Dạ thưởng thức, hoàn toàn không để ý tới.

    Gào khóc một hồi nhưng không ai thèm để ý tới mình, gia chủ Cái Nhĩ rốt cuộc ngừng lại, nhìn qua: “Uy, hai tên nhóc thối này, sao không chịu quan tâm tới tôi chút nào vậy hả?” Hai đứa nhóc này không chịu để ý tới ông, kia ông biểu diễn cho ai xem?

    An Nhĩ Tư bất đắc dĩ liếc nhìn gia chủ Cái Nhĩ một cái: “Gia gia, đã hai mươi mấy năm rồi mà trình độ của ông không tiến bộ chút nào hết a. Thực sự là khó làm cho con tin được!”

    Gia chủ Cái Nhĩ trực tiếp ném ly nước qua, An Nhĩ Tư ôm lấy Nhan Tử Dạ nhanh nhẹn xoay người di chuyển qua bên cạnh. Ly nước nọ xẹt ngang qua An Nhĩ Tư rồi rơi xuống đất, ‘xoảng’ một tiếng vỡ nát.

    “Nhóc thối, muốn chọc ông tức chết đúng không?” Gia chủ Cái Nhĩ thật không ngờ An Nhĩ Tư cư nhiên vạch mặt mình trước mặt Nhan Tử Dạ như vậy, vì mất hết mặt mũi nên ông có chút thẹn quá thành giận.

    An Nhĩ Tư vỗ vỗ lưng Nhan Tử Dạ nói: “Tiểu Dạ không cần sợ, sau này quen là tốt thôi.”

    Nhan Tử Dạ ngẩng đầu mỉm cười với An Nhĩ Tư: “Không sao, trường hợp lớn hơn cũng gặp qua rồi, này không tính là gì.” Ngay cả giết người cũng giết rồi, còn sợ một cái ly vỡ sao?

    Nhìn hai đứa nhỏ rủ rỉ rù rì với nhau, gia chủ Cái Nhĩ thở phì phì nói: “Hai đứa xem tôi không tồn tại đúng không?”

    “Nào có, gia gia không phải hảo hảo ngồi đó sao? Bất quá con phải nhắc nhở gia gia một chút, ông đã công bố hôn sự của con cùng Tiểu Dạ ra ngoài rồi, nếu đổi ý thì mất mặt cả gia tộc Cái Nhĩ a. Hơn nữa, người ta sẽ nghi ngờ là con có vấn đề nên Tiểu Dạ mới hủy hôn.” An Nhĩ Tư sâu xa nói.

    Đúng vậy, hôm qua vừa mới công bố hôn sự, hôm nay đã hủy hôn thì danh dự của gia chủ Cái Nhĩ sẽ bị ảnh hưởng, dù sao cũng là ông ép buộc Nhan Tử Dạ gả cho An Nhĩ Tư, hôn sự công bố đại biểu đã được sự tán thành từ ông. Một kho hôn lễ bị hủy bỏ, vấn đề sẽ xuất hiện trên người An Nhĩ Tư hoặc Nhan Tử Dạ.

    Nhưng xét bộ dáng Nhan Tử Dạ thì không giống người có vấn đề, nhưng An Nhĩ Tư thì khác. Bởi vì trước đó An Nhĩ Tư chưa từng tiếp cận giống cái, An Nhĩ Tư từng bị hỏi có phải có vấn đề về phương diện kia hay không, vì thế có thể khẳng định hơn 90% mọi người sẽ nghi ngờ An Nhĩ Tư.

    Gia chủ Cái Nhĩ trầm mặc, biểu tình thực phức tạp.

    Thấy gia chủ Cái Nhĩ bắt đầu có chút dao động, An Nhĩ Tư lại châm thêm một nhúm lửa: “Con nhớ từ nhỏ gia gia đã dạy, làm người phải giữ chữ tín.. hôm qua gia gia chính miệng đáp ứng mà hôm nay lại đổi ý, gia gia, nếu làm vậy sau này người còn danh dự gì nữa?”

    Đúng, làm vậy quả thực có chút tổn hại danh dự mỉnh. Hơn nữa nhìn bộ dáng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, hai đứa kỳ thực rất xứng đôi, Nhan Tử Dạ cũng đủ xuất sắc, nếu thực sự chỉ vì Nhan Tử Dạ là thú nhân mà chối bỏ thì sẽ không được mọi người tiếp nhận.

    “Gia gia, kỳ thật nếu cùng con ở cùng một chỗ thì Tiểu Dạ cũng không thể có hậu đại, đối với cả hai đều thực công bằng. Không có hậu đại thân sinh thì chúng con có thể nhận nuôi, không có vấn đề gì cả. Gia gia, trước kia không phải gia tộc cũng phản đối người cùng mổ nãi sao, thế nhưng người vẫn quyết tâm ở cùng một chỗ với mỗ nãi. Vì sao chứ? Vì người yêu mỗ nãi, cho dù mỗ nãi mất nhiều năm như vậy người vẫn yêu mỗ nãi, cũng như con yêu Tiểu Dạ vậy. Hẳn gia gia phải hiểu được cảm thụ của con mới đúng.” An Nhĩ Tư bắt đầu dùng tình cảm tác động, tuy mỗ nãi đã qua đời nhưng vẫn là người có lực ảnh hưởng tới gia gia nhất.

    Nhắc tới bầu bạn của mình, gia chủ Cái Nhĩ nhớ lại, để có thể ở cùng một chỗ với bầu bạn, mình đã phấn đấu vượt qua hết thảy khó khăn. Khi đó vì bầu bạn ông có thể vứt bỏ hết thảy, cho dù biết rõ gia tộc phản đối cũng không lung lay. Tất cả là vì yêu. Hiện giờ tình cảnh của An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ giống hệt như bọn họ khi xưa, chẳng lẽ ông thật sự vì lí do hậu đại mà chia cắt chúng, để đứa cháu mình yêu thương phải thống khổ cả đời?

    Hơn nữa cho dù cưới giống cái cũng không nhất định có thể sinh ra đứa nhỏ. Dù sao thú nhân có sức chiến đấu càng cao thì tỷ lệ kết hợp với giống cái sinh ra đứa nhỏ lại càng nhỏ. Bởi vì gen của thú nhân quá cường đại, giống cái không thể nào mang thai được. an Nhĩ Tư hiện giờ đã là ngụy cấp S, qua một hai năm nữa có thể sẽ đột phá cấp S, khi đó muốn đứa nhỏ lại càng khó khăn hơn. Các đại gia tộc luôn hiếm muộn con cháu chính là ví dụ điển hình.

    Hiện giờ ngẫm lại, gia chủ Cái Nhĩ cảm thấy bản thân quả thực đã quá độc đoán, An Nhĩ Tư nói đúng, không có hậu đại thì có thể nhận nuôi một đứa. Nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn thì chẳng khác gì con ruột, An Nhĩ Tư chính là ví dụ.

    Nghĩ thông suốt, gia chủ Cái Nhĩ nhìn hai đứa nhỏ đang nắm chặt tay nhìn mình đầy mong chờ ở trước mặt, thở dài nói: “Thôi, chuyện hai đứa thì hai đứa tự quyết định đi, tôi mặc kệ, có muốn quản cũng không được.”

    Nghe thấy gia chủ Cái Nhĩ rốt cuộc cũng đồng ý, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ không hẹn mà cùng tươi cười.

    Tiếp đó giọng điệu gia chủ Cái Nhĩ thay đổi: “Bất quá tuy tôi đồng ý nhưng chuyện người thừa kế tuyệt đối không thể qua loa. Đợi đến khi dòng chi có người thích hợp, hai đứa phải nghiêm túc chọn ra một người thừa kế đủ tư cách cho tôi.”

    “Vâng gia gia, người yên tâm, tụi con sẽ.” An Nhĩ Tư cam đoan.

    Nhan Tử Dạ cảm kích nhìn ông: “Gia chủ Cái Nhĩ, cám ơn ngài.” Này là Nhan Tử Dạ thật lòng nói cám ơn, dù sao cậu cũng hiểu gia chủ Cái Nhĩ là bị ép buộc.

    “Còn gọi gia chủ, khi nãy không phải vừa gọi gia gia à?” Nếu đã quyết định thừa nhận Nhan Tử Dạ, kia gia chủ Cái Nhĩ cũng không rối rắm nữa, dứt khoát bảo Nhan Tử Dạ gọi mình là gia gia.

    Nhận được sự đồng ý của gia chủ Cái Nhĩ, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi, lập tức vui vẻ nói: “Gia gia, cám ơn ngài.”

    “Được rồi, cứ quyết định như vậy, hai đứa ở lại ăn bữa tối đi.” Gia chủ Cái Nhĩ thực không quen với mấy chuyện tình cảm, hơn nữa ông chỉ biết những thông tin cơ bản của Nhan Tử Dạ, giữ lại ăn cơm một là biểu thị thái độ của mình, mặc khác ông muốn tìm hiểu xem Nhan Tử Dạ rốt cuộc là người thế nào.

    Lúc ăn tối, gia chủ Cái Nhĩ hỏi Nhan Tử Dạ không ít vấn đề. Nhan Tử Dạ không hề mất kiên nhẫn, nhất nhất trả lời. Cuối cùng khi đã hiểu biết không sai biệt lắm, gia chủ Cái Nhĩ mới nói: “Chuyện hai đứa đã định rồi, nhóc Nhan trực tiếp dọn qua đây đi.”

    Nhan Tử Dạ còn chưa kịp nói gì, An Nhĩ Tư đã trực tiếp cự tuyệt.

    “Gia gia, trong nhà Tiểu Dạ gieo trồng không ít thực vật quý, còn cả thực vật thượng cổ, cho nên không tiện dọn đi. Hơn nữa tụi con cũng chưa chính thức kết hôn, nếu lập tức ở cùng một chỗ cũng không tốt lắm.”

    Gia chủ Cái Nhĩ hung hăng trừng mắt: “Thực vật quý? Khó trách trong mớ sính lễ lại xuất hiện thực vật quý, hóa ra là anh.”

    An Nhĩ Tư cười cười không nói, bất quá bộ dáng giống như ngầm thừa nhận.

    “Quên đi, nếu vậy thì không miễn cưỡng hai đứa, bất quá sau khi kết hôn phải ở nhà, có nghe không?” Dòng chính của gia tộc Cái Nhĩ vốn đã ít người, thế nên ông hi vọng trong nhà náo nhiệt một chút.”

    “Vâng.”

    An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đồng thanh đáp.

    Sau khi hai người rời đi, gia chủ Cái Nhĩ mới trầm tĩnh hỏi quản gia đứng phía sau: “Ông cảm thấy nhóc Nhan kia thế nào?”

    “Nếu không tính tới gia thế, Nhan thiếu gia không hề thua kém An Nhĩ Tư thiếu gia. Kỳ thật gia chủ đã sớm dao động.” Quản gia cung kính nói.

    Gia chủ Cái Nhĩ liếc nhìn quản gia một cái: “Cũng là ông hiểu tôi, đúng vậy, thiên phú của nhóc con kia không hề thua kém An Nhĩ Tư, mới hai mươi tuổi đã đạt tới ngụy S. Rất có thể nó sẽ trở thành cường giả SS sớm hơn An Nhĩ Tư, thậm chí chính là cường giả SS trẻ tuổi nhất từ trước tới giờ. Nó, kỳ thực rất xứng với An Nhĩ Tư.”

    Hoàn Chương 85.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [86] Kỳ Thi Tốt Nghiệp

    ******

    “A, rốt cuộc cũng thu phục được gia gia anh, giờ có thể thoải mái một chút rồi.” Nhan Tử Dạ về tới nhà liền ngồi phịch xuống sô pha, bộ dáng như kiệt sức. Thật là, gia chủ Cái Nhĩ tuy thẳng tính nhưng không phải nhân vật dễ học. Chỉ ăn bữa cơm thôi mà suýt chút nữa đã dò hỏi ra toàn bộ gốc gác của cậu.

    “Tiểu Dạ không nên thả lỏng sớm như vậy a.” An Nhĩ Tư buồn cười nhìn bộ dáng ỉu xìu như không có xương cốt của Nhan Tử Dạ.

    Ngẩng đầu nhìn An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ khó hiểu: “Có ý gì?”

    “Gặp gia gia rồi nhưng vẫn còn cha mẹ a, Tiểu Dạ quên rồi à? Khoảng thời gian này sức khỏe mỗ ba tựa hồ không tốt lắm, muốn tôi về một chuyến. Đợi kỳ thi tốt nghiệp chấm dứt, chúng ta cùng về thăm mỗ ba, thuận tiện nói việc hôn sự luôn.” An Nhĩ Tư đã chuẩn bị hết thảy, chỉ chờ Nhan Tử Dạ gật đầu đáp ứng.

    “Gặp cha mẹ?” Nhan Tử Dạ ngồi dậy, nghĩ nghĩ: “Cũng tốt, dù sao gia gia anh cũng gặp rồi, cũng nên gặp cha mẹ. Chỉ là chuyện hôn sự của chúng ta không cần trưng cầu ý kiến của bọn họ à?”

    “Không cần, hôn sự của tôi chỉ cần tôi tự quyết định.” An Nhĩ Tư chính là người phóng khoáng như vậy.

    “Được rồi, anh quyết định thì tốt rồi.” Cùng An Nhĩ Tư ở cùng một chỗ, Nhan Tử Dạ phát hiện mình đỡ phiền não hơn rất nhiều, bởi vì An Nhĩ Tư đã an bài hết thảy, không cần cậu quan tâm tới. Có lẽ mới đầu sẽ cảm thấy An Nhĩ Tư quá bá đạo, thế nhưng chậm rãi Nhan Tử Dạ phát giác, nếu An Nhĩ Tư không như vậy thì chưa chắc hai bọn họ có thể ở bên nhau.

    Nhan Tử Dạ thuộc mẫu người bị động, An Nhĩ Tư chính vì nhìn ra điểm này mới chủ động như vậy, Nhan Tử Dạ rất lười, nếu không ép buộc cậu một chút thì không biết phải chờ tới năm nào tháng nào cậu mới thông suốt.

    Buổi tối, Nhan Tử Dạ lên vườn rau trên lầu hai hấp thu linh khí, bên cạnh cậu là Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu. Linh khí theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tiến vào cơ thể bọn họ, An Nhĩ Tư lẳng lặng ngồi một bên quan sát, số rau cải được gieo trồng cũng nhanh chóng sinh trưởng, An Nhĩ Tư nhất thời cảm thấy thực thú vị.

    “Chi chi…” Đột nhiên, tiểu thứ cầu đang hấp thu linh khí bắt đầu kêu to đau đớn, sau đó nó liều mạng lăn lộn trên mặt đất, hồng quang từ người nó tỏa ra sáng rực. Tiểu Hoa đang tu luyện ở bên cạnh cũng giật mình khó hiểu nhìn tiểu thứ cầu, tựa hồ không hiểu tiểu thứ cầu xảy ra chuyện gì. An Nhĩ Tư phát hiện trạng huống, lập tức tiến tới, chính là anh chỉ đứng bên cạnh quan sát chứ không chạm vào tiểu thứ cầu, bởi vì anh cũng không biết nó bị làm sao.

    “Chi chi chi…” Hồng quang trên người tiểu thứ cầu càng lúc càng mạnh, bản thân nó cũng càng lúc càng thống khổ. Tiểu Hoa vươn cành lá muốn chọt chọt tiểu thứ cầu nhưng bị Nhan Tử Dạ ngăn lại.

    “Tiểu Hoa, không nên đụng vào tiểu thứ cầu.”

    Tiểu Hoa hơi khựng lại một chút, sau đó vội vàng thu hồi lá cây, mờ mịt hỏi Nhan Tử Dạ: “Chủ nhân, tiểu thứ cầu có vẻ rất đau đớn, nó bị sao vậy?”

    “Cải tạo.” Nhan Tử Dạ ngồi dưới đất chống cằm nhìn tiểu thứ cầu: “Tuy ta đã ký khế ước chủ tớ với nó nhưng tựa hồ vẫn chưa cải tạo hoàn toàn, hiện giờ nó đã hấp thu đầu đủ linh khí, chỉ cần vượt qua cửa này thì có thể trở thành tu yêu giả chân chính. Sau khi trở thành tu yêu giả, tu vi của nó sẽ tăng mạnh. Tiểu Hoa, mi phải cố gắng, bằng không tiểu thứ cầu sẽ lợi hại hơn mi rất nhiều a.”

    “Hừ, Tiểu Hoa mới không thua tiểu thứ cầu, Tiểu Hoa phải cố gắng tu luyện, Tiểu Hoa cũng muốn biến thành người như chủ nhân.” Nói xong, Tiểu Hoa nhún nhảy chạy về góc phòng cố gắng tu luyện.

    Bởi vì Nhan Tử Dạ đã giải thích chuyện tu yêu nên An Nhĩ Tư cũng biết đại khái, nghe thấy tiểu thứ cầu sau khi tiến hóa tu vi sẽ tăng mạnh, An Nhĩ Tư nhịn không được hỏi: “Nếu tiểu thứ cầu luyện thành yêu đan thì có thể biến thành hình người đi?”

    Nhan Tử Dạ gật gật đầu: “Đúng vậy, sẽ biến thành hình người, đây là chỗ tương tự của yêu tu giả cùng thú nhân. Yêu tu giả chúng ta chỉ cần cố gắng tu luyện, khi có đủ tu vi thì có thể hóa thành hình người. Mà các người thì dựa vào tiến hóa, từng bước từng bước tiến hóa, từ động vật vô tri biến thành thú nhân có giá trị vũ lực cùng trí tuệ siêu cường.

    “Phải không? Có thể biến thành hình người nhưng không thể biến thành bán thú nhân đi?” An Nhĩ Tư nghĩ, nếu tiểu thứ cầu thật sự biến thành bán thú nhân, với tính cách hoạt bát của nó, không muốn bị người ta phát hiện cũng khó.

    “Sẽ không.” Nhan Tử Dạ thực bình tĩnh nói: “Cũng không phải tất cả tu yêu giả đều xui xẻo như tôi, chỉ cần ngưng tụ ra yêu đan thì có thể tự do biến hóa giữa hai hình thái người và thú. Rất ít người gặp phải tình huống giống tôi.”

    “Vậy là tốt rồi.” Không biết vì cái gì, lúc biết tiểu thứ cầu có thể biến thành hình người, An Nhĩ Tư đột nhiên nghĩ tới Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ tựa hồ rất thích tiểu thứ cầu.

    Rốt cục khoảng nửa tiếng sau, ánh sáng trên người tiểu thứ cầu hoàn toàn biến mất, chính xác hơn là bị hấp thu vào cơ thể. Màu lông đỏ của tiểu thứ cậu lại càng tươi đẹp hơn, đôi mắt bé xíu như hạt châu đỏ linh hoạt xoay chuyển, chẳng qua lúc tiểu thứ cầu muốn bò dậy thì ‘bịch’ một tiếng ngã xuống, trong người không còn chút sức lực. Tiểu thứ cầu ủy khuất chớp chớp mắt nhìn Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ buồn cười ôm tiểu thứ cầu lên, để nó nằm trong lòng bàn tay trái, tay phải áp lên trên truyền một tia linh lực vào cơ thể nó. Tiểu thứ cầu nháy mắt khôi phục thể lực, bắt đầu hoạt bát trở lại.

    “Chủ nhân chủ nhân, tiểu thứ cầu được khai sâm rồi, có thể nói chuyện.” Tu yêu giả khi đạt tới mức tu vi nhất định có thể mở miệng nói chuyện, tựa như Tiểu Hoa vậy. Thế nhưng bởi vì trước đó tiểu thứ cầu chưa được cải tạo hoàn toàn thành yêu thể nên mới không nói chuyện được.

    Âm thanh của tiểu thứ cầu thực nhỏ, non nớt hệt như âm thanh của con nít. Phát hiện mình có thể nói chuyện tiểu thứ cầu thực hưng phấn, chốc thì nhảy lên vai Nhan Tử Dạ, chốc lại nhảy lên đầu cậu.

    “Đừng quấy rối, mày tìm Tiểu Hoa chơi đi.” Ngay lúc đầu tóc Nhan Tử Dạ sắp bị tiểu thứ cầu biến thành ổ gà, An Nhĩ Tư liền túm tiểu thứ cậu xuống, đặt nó xuống đất.

    “Ưm.” Tiểu thứ cầu học theo bộ dáng Tiểu Hoa cúi chào An Nhĩ Tư rồi mới nhí nhảnh chạy tới góc phòng. Trừ bỏ Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư chính là người tiểu thứ cầu nghe lời nhất, bởi vì nó biết An Nhĩ Tư rất mạnh, nó không thể chống đối.

    “Đã khuya rồi, Tiểu Dạ, quay về nghỉ ngơi đi, tốc độ tu luyện ban ngày tuy hơi chậm một chút nhưng nếu cứ tu luyện hằng đêm thế này, thân thể em sẽ không chịu nổi.” Nhìn quầng mắt thâm đen trên mặt Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư không khỏi đau lòng.

    “Cũng được, dù sao ngày mai cũng không cần lên lớp.” Với lại Nhan Tử Dạ biết, nếu mình thức trắng đêm tu luyện, An Nhĩ Tư nhất định sẽ ngồi bồi. Kia quả thực làm Nhan Tử Dạ áy náy.

    Từ khi cùng Nhan Tử Dạ đồng giường cộng chẩm, An Nhĩ Tư liền không thể thay đổi. Mà Nhan Tử Dạ cũng dần dần tập thành thói quen, hơn nữa hiện giờ cũng bắt đầu tiến vào mùa đông, thời tiết khá rét lạnh, tuy không có tuyết rơi nhưng loài rắn như Nhan Tử Dạ vẫn thích tới gần những nơi ấm áp. Mà An Nhĩ Tư trực tiếp bị Nhan Tử Dạ xem là lò sưởi ban đêm.

    Một tuần đảo mắt đã qua, kỳ thi tốt nghiệp mà nhóm Nhan Tử Dạ xin tiến hành sớm cũng chính thức bắt đầu. Tin tức Hải Bác Lạc hỏi được không sai, kỳ thi tốt nghiệp lần này quả nhiên tiến hành trong rùng rậm tinh tế. Không biết có phải bị nhóm An Nhĩ Tư ảnh hưởng hay không, lần này toàn bộ thành viên ban A đều đăng ký tham gia.

    Kỳ kiểm tra tốt nghiệp, mỗi người sẽ nhận được đề mục tương ứng, trong thời gian ba ngày phải tiến vào rừng rậm tinh tế thú hoàn thành nhiệm vụ. Thú nhân thuận lợi hoàn thành sẽ nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp của học viện Cách Lạp Tư. Nếu như thất bại thì phải chờ vài tháng sau tham gia kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng. Nếu lại thất bại thì học viện sẽ cắt bỏ học tịch, nói cách khác, thú nhân đó không còn là học trò của Cách Lạp Tư học viện nữa.

    Không có giấy chứng nhận tốt nghiệp, thực lực sẽ không được thừa nhận, đồng dạng sẽ bị mọi người xem thường. Một thú nhân học tập trong học viện hơn mười hai năm cư nhiên ngay cả giấy tốt nghiệp cũng không có, đại biểu thú nhân này chính là phế vật. Cho nên khi tham gia kỳ thi tốt nghiệp này, bọn họ phải tung ra toàn bộ thực lực.

    Lúc tất cả thú nhân ngồi phi hành khí tới tập trung ở bên ngoài rừng rậm tinh tế thú, trong kỳ thi tốt nghiệp này, viện trưởng sẽ có mặt.

    Nhìn chín mươi chín thú nhân cấp A (Nhan An Húc đã bị học viện khai trừ), Cách Lạp Tư viện trưởng vừa tự hào lại vừa cảm thán đứng trên đài cao lớn tiếng nói: “Kỳ thi này so với trước kia càng gian nan nguy hiểm hơn, các trò phải lắng nghe thật kỹ, tuy hiện giờ không phải kỳ thú triều, vùng bìa rừng sẽ không xuất hiện tinh tế thú cao cấp nhưng tinh tế thú cấp bậc thấp hơn lại có không ít, các trò phải tập trung tinh thần. Nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì lập tức dùng thông tấn khí cầu cứu, đừng ngoan cố chống đỡ. Các trò đều là thú nhân xuất sắc của học viện, tôi không hi vọng các trò chết uất ức như vậy. Muốn chết thì phải chết một cách quang vinh trên chiến trường. Có nghe thấy không?”

    “Rõ.” Chín mươi chín thú nhân đồng thanh đáp, tiếng vang đinh tai nhức óc.

    “Tốt lắm, trừ bỏ năm trò tham gia giải tranh bá học viện, toàn bộ học viên hãy tới chỗ phó viện trưởng lấy đề mục kiểm tra. Năm trò tham gia tranh bá tới chỗ tôi.”

    Viện trưởng vừa nói xong, Hải Bác Lạc lập tức suy sụp: “Thảm rồi, viện trưởng nhất định sẽ giao nhiệm vụ khó khăn nhất cho chúng ta.”

    “Sợ cái gì, cái gì tới sẽ tới thôi.” Nhan Tử Dạ không chút lo lắng, bởi vì cậu biết cho dù đề mục khó hơn người khác nhưng chắc chắn sẽ không vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ. Cho dù vượt qua thì cũng không thành vấn đề, Nhan Tử Dạ cậu bây giờ chính là thú nhân cấp S hàng thật giá thật. Với lại, cho dù cậu không được thì không phải vẫn còn An Nhĩ Tư à?

    Bất tri bất giác, Nhan Tử Dạ vẫn chưa phát hiện bản thân đã bắt đầu ỷ lại An Nhĩ Tư.

    Hoàn Chương 86.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [87] Trúng Thưởng

    ******

    Nhìn nhóm Nhan Tử Dạ đứng trước mặt, viện trưởng Cách Lạp Tư cười ha hả: “Ha hả, các trò không cần khẩn trương, gọi các trò tới đây cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là sức chiến đấu của các trò mạnh hơn nhóm thú nhân khác, vì thế đề mục kiểm tra cần phải nâng cao hơn.” Viện trưởng đưa ngón tay lên tạo thành một khoảng cách nhỏ, chẳng qua nhiệm vụ có phải chỉ khó hơn một chút hay không thì không biết được.

    “Biết ngay mà.” Hải Bác Lạc nhỏ giọng lầm bầm, tuy không vui khi bị đối xử riêng biệt nhưng Hải Bác Lạc rốt cuộc vẫn bị ép phải rút đề mục.

    “Tốt lắm, đề mục kiểm tra đã rút xong, bây giờ các trò không thể mở ra xem, chờ đến khi vào trong rừng rậm rồi xem.” Viện trưởng nói xong thì vỗ vỗ tay, đợi tất cả học viên đều rút đề mục xong mới nói tiếp: “Tôi nhắc lại một lần nữa, phạm vi kiểm tra chỉ nằm ở vùng bìa rừng. Lằn ranh biên giới chúng ta đã vạch rất rõ, nếu ai tự tiện tiến sâu vào trong để gặp phải bất trắc thì phải tự gánh hậu quả. Tốt lắm, hiện giờ tôi tuyên bố, kỳ thi tốt nghiệp trước thời hạn chính thức bắt đầu, thời gian tiến hành là ba ngày.”

    Theo lời tuyên bố của viện trưởng, toàn bộ thú nhân mang theo dịch dinh dưỡng chờ đợi nhận vật phẩm rồi tiến vào rừng.

    Viện phó đứng sau viện trưởng, nhìn nhóm Nhan Tử Dạ là nhóm cuối cùng tiến vào rừng rậm tinh tế thú, ông có chút cảm thán: “Đợt này sức chiến đấu của chúng so với các kỳ trước mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt là nhóm An Nhĩ Tư.”

    “Quả thực không tồi.” Viện trưởng cũng nhịn không được khen ngợi một câu, sau đó hỏi viện phó: “Đúng rồi, tờ giấy ghi mấy thứ cần tìm trong rừng rậm tinh tế thú anh đưa tôi đâu rồi?” Viện trưởng lục lọi túi tiền nhưng không tìm ra, còn tưởng phó viện trưởng vẫn chưa đưa mình.

    Phó viện trưởng khiếp sợ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng gian nan nói: “Vừa nãy tôi vẫn thấy ngài cầm trong tay, bất quá lúc nhóm Nhan Tử Dạ rút đề mục xong thì không thấy đâu nữa, ngài không bất cẩn làm rơi nó vào thùng rút thăm đi?”

    “Không thể nào?” Nghĩ tới khả năng này, viện trưởng cũng khiếp sợ vội vàng cầm lấy chiếc thùng rút thăm ban nãy. Vốn trong thùng chỉ có năm tờ giấy, thế nhưng sau khi nhóm Nhan Tử Dạ rút xong thì vẫn còn dư lại một tờ.

    Viện trưởng cầm tờ giấy lên xem thử, ánh mắt lập tức trừng to, bộ dáng không dám tin: “Không xong, tờ giấy kia bị một trong năm đứa nhóc rút rồi.”

    “A?” Phó viện trưởng dở khóc dở cười nói: “Kia phải làm sao vây giờ? Hay để tôi lập tức thông báo chúng trở lại, đổi đề mục khác?” Điểm khác biệt giữa hai tờ giấy là phải tiến sâu vào trong rừng rậm tinh tế thú mới có thể tìm được vật phẩm yêu cầu. Vốn phó viện trưởng định tự mình vào rừng tìm kiếm, bất quá viện trưởng đang rảnh rỗi nhàm chán nên bảo phó viện trưởng đưa mình đi tìm. Kết quả không ngờ lại phát sinh chuyện này.

    Nhìn thấy bóng dáng nhóm Nhan Tử Dạ đã không còn, viện trưởng trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu: “Quên đi, không cần đổi, cứ để chúng tìm. Độ khó quả thật hơi lớn một chút, thế nhưng ở vùng bìa rừng vẫn có, chỉ cần chúng tìm được ba trong số đó tôi sẽ cho thông qua. Tốt lắm, cứ vậy đi. Anh kiểm tra lại xem cần tìm thứ gì rồi gửi lại cho tôi.”

    “Vâng.” Nếu viện trưởng đã nói vậy, phó viện trưởng chỉ đành bất đắc dĩ quay về kiểm lại, dù sao cũng là mấy thứ hiếm thấy nên phó viện trưởng cũng không nhớ rõ.

    Ở bên kia.

    Sau khi tiến vào rừng rậm tinh tế thú, nhóm Nhan Tử Dạ lập tức mở tờ giấy rút được, xem thử xem mình rốt cuộc rút trúng đề mục gì.

    “Nga, ba ấu tể cô lỗ thú, cũng may a. Tôi cứ nghĩ là nhiệm vụ siêu khó gì đó, hóa ra viện trưởng chúng ta vẫn rất nhân từ.” Nhìn thấy đề mục trên lá thăm của mình, Hải Bác Lạc hưng phấn nói rồi nhìn qua phía Ngải Luân: “Ngải Luân, của cậu là gì?”

    “Hỏa diệu thạch.” Ngải Luân mở tờ giấy của mình cho Hải Bác Lạc xem.

    “Hỏa diệu thạch à, nhiệm vụ của cậu khó hơn của tôi a, muốn lấy được hỏa diệu thạch thì phải tìm ra hỏa diễm thú.” Hải Bác Lạc xem xong thì đi qua chỗ Áo Đức Kỳ, dòm dòm.

    “Ấu tể cự ngạc thú cấp A? Ách, Áo Đức Kỳ, vận may của cậu thực kém a.”

    Hải Bác Lạc nói xong, thấy ánh mắt lạnh băng của Áo Đức Kỳ quét về phía mình thì không khỏi run rẩy, cảm giác nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm mạnh, Hải Bác Lạc vội vàng chạy tới chỗ An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư, của cậu là gì?”

    An Nhĩ Tư cười nhạt nói: “Tinh hạch ngụy cấp S vô thuộc tính.”

    Nghe thấy đề mục của An Nhĩ Tư, Hải Bác Lạc lập tức hít một ngụm khí lạnh: “Tinh hạch ngụy cấp S vô thuộc tính? An Nhĩ Tư, vận may của cậu rốt cuộc kém cỡ nào a?”

    Tất cả mọi người đều biết tinh hạch tinh tế thú sở dĩ hiếm có như vậy vì lúc chiến đấu, một khi phát hiện mình không đánh lại, tinh tế thú rất thích động quy vu tận với địch nhân, cũng chính là tự bạo. Nếu muốn có được một viên tinh hạch đầy đủ thì phải giết chết tinh tế thú trước khi nó tiêu hao hết năng lượng trong tinh hạch, sau đó lấy tinh hạch từ trong cơ thể nó.

    Muốn giết chết tinh tế thú trước khi năng lượng trong tinh hạch cạn kiệt cũng không dễ, nếu không phải cao hơn một hai cấp bậc thì căn bản không có khả năng. Mà An Nhĩ Tư vốn là ngụy cấp S, muốn một mình tìm được tinh hạch ngụy cấp S là không có khả năng, lại càng miễn bàn tới tinh hạch vô thuộc tính.

    “Không có vấn đề.” Nếu An Nhĩ Tư thật là thú nhân ngụy cấp S thì có chút khó khăn, đáng tiếc anh không phải, thế nên căn bản không để nhiệm vụ này vào mắt. Nụ cười trên mặt vẫn không chút biến đổi.

    “Cậu thoải mái thật ấy.” Hải Bác Lạc thực khâm phục An Nhĩ Tư, không hổ là cao thủ, thực bình tĩnh a.

    Hiện giờ chỉ còn lại Nhan Tử Dạ, ánh mắt mọi người đều tập trung qua, muốn xem xem cậu rút trúng đề mục gì. Kết quả sau khi mở tờ giấy lớn hơn hẳn của mọi người ra xem, vẻ mặt Nhan Tử Dạ trở nên rối rắm.

    “Nhan Tử Dạ, cậu rút trúng cái gì vậy?” Hải Bác Lạc khẩn cấp hỏi.

    “Này… có vẻ tôi trúng thưởng rồi a.” Nhan Tử Dạ đưa tờ giấy ra cho nhóm An Nhĩ Tư xem, biểu tình khá vi diệu.

    Chỉ thấy trên tờ giấy lớn cỡ bàn tay kia viết chi chít chữ, tổng tộng có hơn mười loại.

    Huyết lan hoa, song sinh thảo, xà dịch thảo, cự ngạc vương huyết…

    Xem hết thảy mấy thứ được ghi, miệng Hải Bác Lạc đã há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu: “Ôi trời, mấy thứ này là gì vậy, trừ bỏ song sinh thào cùng cự ngạc vương huyết, mấy thứ kia tôi chưa nghe thấy bao giờ.”

    An Nhĩ Tư cũng nhịn không được nhíu mày: “Đề thi của Tiểu Dạ không bình thường lắm, có vài món chỉ có thể tìm thấy ở bên trong rừng rậm tinh tế thú. Hơn nữa cho dù tiến sâu vào bên trong, rừng tinh tế lớn như vậy, chỉ có ba ngày căn bản không thể tìm hết được.”

    “An Nhĩ Tư, cậu biết mấy thứ viết trong đó à?” Hải Bác Lạc kinh ngạc hỏi.

    “Ừm, cậu có thể lên mạng tìm tư liệu.” An Nhĩ Tư cầm lấy đề mục của Nhan Tử Dạ nghiêm túc xem xét, lại nhìn nhìn tờ giấy trong tay mình, phát hiện cư nhiên không phải cùng một loại. Tờ của Nhan Tử Dạ rõ ràng trắng hơn.

    Áo Đức Kỳ lẳng lặng đứng bên cạnh cũng phát hiện điểm này, lên tiếng: “Đề mục kiểm tra lấy nhầm rồi.”

    An Nhĩ Tư gật đầu: “Đúng vậy, hẳn là viện trưởng đã để nhầm đề mục.”

    “Kia phải làm sao bây giờ? Hay trở lại tìm viện trưởng đi, chứ không Nhan Tử Dạ căn bản không có khả năng hoàn thành đề mục này.” Hải Bác Lạc lo lắng nói.

    “Không còn kịp rồi.” An Nhĩ Tư quay đầu nhìn con đường bọn họ đi vào khi nãy, thản nhiên nói: “Kỳ thi quy định, một khi tiến vào rừng rậm tinh tế thú, trừ phi hoàn thành nhiệm vụ, bằng không một khi bước ra ngoài chính là từ bỏ.”

    “Không sao, cứ dựa theo đề mục mà làm, có thể tìm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Đối với chuyện rút nhầm đề mục, Nhan Tử Dạ không chút hoảng hốt, chính là một kỳ thi mà thôi, cứ cố hết sức là được. Cho dù cuối cùng không thể hoàn thành kiểm tra, vài tháng sau không phải có một đợt kiểm tra nữa à, không có gì phải lo cả.

    Thấy Nhan Tử Dạ lạc quan như vậy, An Nhĩ Tư mỉm cười hỏi nhóm Áo Đức Kỳ: “Chúng ta tách ra hay cùng hành động?”

    Hải Bác Lạc nói: “Đương nhiên là cùng hành động rồi, Nhan Tử Dạ phải tìm nhiều thứ như vậy, một mình cậu ta căn bản không tìm nổi, chúng ta cùng hành động thì dễ dàng hơn.”

    “Ừm.” Ngải Luân gật đầu đồng ý.

    Áo Đức Kỳ không lên tiếng, cũng có nghĩa là đồng ý. Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cũng không có ý kiến, vì thế tổ năm người cứ vậy thành lập.

    Tiểu thứ cầu đang ngủ say trong túi áo Nhan Tử Dạ bị xóc nảy chầm chậm tỉnh dậy, sau khi bò ra khỏi túi áo thì vừa vặn nhìn thấy Áo Đức Kỳ đang đứng trước mặt Nhan Tử Dạ. Cái mũi nhỏ của tiểu thứ cầu giật giật tựa hồ ngửi thấy mùi gì đó, tiếp đó ánh mắt nó sáng lên, hồng ảnh chợt lóe, ‘xoạt’ một tiếng nhảy lên vai Áo Đức Kỳ.

    “Chi chi chi chi…” Tiểu thứ cầu túm túm tóc Áo Đức Kỳ, thực hưng phấn kêu to.

    Áo Đức Kỳ sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, tiếp đó trong ánh mắt sửng sốt của Hải Bác Lạc, Áo Đức Kỳ lôi ra một túi thịt viên từ túi tiền rồi lấy ra một viên đưa tới bên miệng tiểu thứ cầu: “Ăn đi.”

    Tiểu thứ cầu khẩn cấp gặm thịt viên, sau đó nó dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía túi áo Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ hiểu ý, lại lấy thêm một viên thịt uy nó.

    Hải Bác Lạc dùng sức dụi dụi mắt, kinh ngạc hỏi Nhan Tử Dạ: “Tôi không nhìn lầm chứ? Vừa nãy hình như Áo Đức Kỳ mỉm cười a, hơn nữa cậu ta cư nhiên mang theo thịt viên để uy tiểu thứ cầu? Không lẽ tôi bị ảo giác a?”

    “Áo Đức Kỳ thích động vật nhỏ, này có gì kì quái a?” Nhan Tử Dạ khó hiểu, cậu cảm thấy Hải Bác Lạc phản ứng thái quá.

    “Áo Đức Kỳ thích động vật nhỏ?” Hải Bác Lạc tiếp tục kinh hô, Áo Đức Kỳ không phải ghét nhất là động vật nhỏ đụng vào người à? Từ khi nào biến thành thích động vật nhỏ rồi, phải biết năm đó có một thú nhân cùng lớp vì mang thú cưng tới phòng học mà bị Áo Đức Kỳ đánh tới suýt tàn phế. Nguyên nhân là Áo Đức Kỳ dị ứng với động vật nhỏ a!

    Hoàn Chương 87.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết