Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 88-90

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [88] Luyến Tiếc

    *****

    Rừng tinh tế thú thật sự rất lớn, cho dù chỉ là bìa rừng, muốn tìm kiếm hết đừng nói ba ngày, cho dù là một tuần cũng không có khả năng. Năm người cùng tìm kiếm sẽ tỉ mỉ hơn, bất quá tiến độ cũng bị kéo chậm. Nếu tách ra thì phạm vi tìm kiếm sẽ rộng hơn.

    Giữa trưa, năm người vẫn không thu hoạch được gì, cả nhóm dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra thức ăn mang theo dùng bữa. Trong năm người thì chỉ có Nhan Tử Dạ nhẹ nhàng nhất, tuy cũng mang theo thức ăn dành cho ba ngày nhưng người chuẩn bị lại là An Nhĩ Tư.

    Thấy An Nhĩ Tư lôi ra thịt thăn thơm ngào ngạt, nhìn lại dịch dinh dưỡng trong tay mình, Hải Bác Lạc cảm thấy chất dịch trong miệng thực khó uống.

    Bất quá thấy trong hộp giữ ấm của An Nhĩ Tư chỉ có hai phần thức ăn nguyên thủy, số còn lại là dịch dinh dưỡng, Hải Bác Lạc cũng ngại cọ cơm, với lại Áo Đức Kỳ cùng Ngải Luân cũng uống dịch dinh dưỡng a!

    Thức ăn của ba ngày, nếu An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ đều dùng thức ăn nguyên thủy thì sẽ rất lỉnh kỉnh. Thế nên trừ bỏ phần cơm của ngày đầu tiên, bọn họ chỉ chuẩn bị dịch dinh dưỡng cao cấp.

    Dùng cơm xong, An Nhĩ Tư nhấn thông tấn khí mở bản đồ rừng rậm: “Bây giờ chúng ta vẫn còn ở bên ngoài rừng, với tốc độ tìm kiếm ban sáng, trong vòng ba ngày không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, tôi đề nghị chúng ta tách ra, mọi người nhớ rõ đề mục của những người khác, nếu phát hiện thì dùng thông tấn khí liên lạc. Như vậy hiệu suất sẽ cao hơn, thời gian cũng rút ngắn.”

    “Tôi đồng ý đề nghị của An Nhĩ Tư, bất quá tôi cảm thấy đi theo cặp thì dễ giúp đỡ nhau hơn, kia Ngải Luân, tôi với cậu một cặp đi?” Hải Bác Lạc vung tay khoác lên vai Ngải Luân, sở dĩ Hải Bác Lạc chọn như vậy là có nguyên nhân hẳn hoi. Thứ nhất, nhìn bộ dáng An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, hai người này khẳng định sẽ đi chung với nhau, về phần Áo Đức Kỳ, Hải Bác Lạc biểu thị, mỗi lần ở chung với nhau anh đều bị Áo Đức Kỳ chọc tức không nhẹ, cơ mà đánh thì đánh không lại nên không muốn chịu tức tối.

    Cuối cùng chỉ còn lại Ngải Luân, Ngải Luân ít nói, nếu không đề cập tới lúc chiến đấu thì tính cách khá yếu đuối, Hải Bác Lạc cảm thấy mình có thể tìm ra cảm giác tồn tại khi ở bên cạnh Ngải Luân, thế nên Ngải Luân chính là sự lựa chọn hàng đầu của anh.

    “Kia quyết định như vậy đi?” An Nhĩ Tư hỏi.

    “Ừm.” Ngải Luân yếu ớt gật đầu.

    “Được.” Áo đức Kỳ liếc nhìn tiểu thứ cầu đang nằm ngủ ló đầu ra khỏi túi áo Nhan Tử Dạ, tựa hồ muốn nói gì đó.

    Nhan Tử Dạ tựa hồ cảm giác được, liền đưa tiểu thứ cầu qua cho Áo Đức Kỳ: “Mọi người đều ghép cặp, anh đi một mình thì khá nhàm chán, vừa lúc tôi không mang theo thức ăn của tiểu thứ cầu, giao nó cho anh được không?”

    Tiểu thứ cẩu ngủ thực ngon, lúc Nhan Tử Dạ đặt nó vào tay Áo Đức Kỳ, nó chỉ hơi hé mắt một chút, phát hiện chủ nhân giao mình cho thú nhân quen thuộc thì liền an tâm nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

    Cẩn thận đặt tiểu thứ cầu vào túi áo, Áo Đức Kỳ nhìn Nhan Tử Dạ, nhàn nhạt nói: “Cám ơn.”

    “Không có gì, là tôi cám ơn mới đúng, nếu không phải anh mang theo thức ăn thì suốt ba ngày này tiểu thứ cầu phải đói bụng rồi.” Nhan Tử Dạ đứng dậy, An Nhĩ Tư săn sóc giúp cậu phủi đi tro bụi dính trên quần áo, cậu liền mỉm cười với anh.

    An Nhĩ Tư gật đầu với nhóm Áo Đức Kỳ: “Tụi tôi đi trước.” Nói xong, anh nắm tay Nhan Tử Dạ xuất phát về hướng đông.

    Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân đi về hướng tây, lưu lại Áo Đức Kỳ đứng tại chỗ.

    Áo Đức Kỳ nhìn tiểu thứ cầu cuộn tròn như quả bóng trong túi áo, ánh mặt trời chiếu trọi lên người anh tựa hồ xua tan đi chút băng giá, tăng thêm vài phần ấm áp.

    ***

    “An Nhĩ Tư, anh từng tới đây rồi à?” Nhìn An Nhĩ Tư thuần thục dẫn đường ở phía trước, Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi.

    “Đã tới một lần, không quá quen thuộc nhưng tôi biết song sinh thảo mọc ở đâu.” Ngân quang trong tay An Nhĩ Tư chợt lóe, vài lưỡi dao bạc bay tới cắt đứt mớ cỏ dại cao ngang thắt lưng ở phía trước.

    “Song sinh thảo có tác dụng gì?” Nhan Tử Dạ hơi híp mắt lại, bộ dáng nửa mơ nửa tỉnh, nếu không phải có An Nhĩ Tư nắm tay dắt đi, có lẽ cậu đã ngủ ở giữa chừng. Mùa đông là mùa ngủ đông của rắn, thế nên gần nhất Nhan Tử Dạ càng lúc càng mệt mỏi, kiểu như có ngủ thế nào cũng không đủ.

    “Song sinh thảo là nguyên liệu bào chế thuốc cho kỳ động dục, chỉ có trong rừng rậm tinh tế thú, thế mỗi năm sẽ có không ít người tới đây tìm kiếm.” Thấy bộ dáng sắp ngủ gục của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư dừng lại.

    “Sao vậy, tới rồi à?” Nhan Tử Dạ mờ mịt nhìn xung quanh, hình như bọn họ vẫn chưa đi được bao nhiêu mà!

    “Không có.” An Nhĩ Tư đưa lưng về phía Nhan Tử Dạ rồi ngồi xổm xuống: “Tiểu Dạ, để tôi cõng em.” Nhìn bộ dáng có thể ngủ bất cứ lúc nào của Nhan Tử Dạ, anh thực lo lắng nên dứt khoát bảo cậu leo lên lưng mình.

    “Không cần, nếu tôi thực sự không muốn đi, tôi có thể bảo Tiểu Hoa.” Tiểu Hoa sau khi biến lớn, đừng nói mang Nhan Tử Dạ, cho dù mang cả An Nhĩ Tư cũng không thành vấn đề.

    Liếc nhìn hoa văn hoa ăn thịt trên mu bàn tay Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư nói: “Vì sự an toàn của học trò, học viện có chuẩn bị thiết bị giám sát cỡ nhỏ, nếu không muốn Tiểu Hoa bị chụp lại thì em biết nên làm thế nào rồi đấy. Hơn nữa khoảng cách tới chỗ song sinh thảo khá xa, cần phải đi hơn một tiếng nữa, nếu tôi biến thành hình thú chở em bay tới đó thì sẽ nhanh hơn.”

    “Được rồi.” Nếu còn phải đi xa như vậy, Nhan Tử Dạ chấp nhận thỏa hiệp. Sau khi An Nhĩ Tư biến thành hắc hổ, cậu liền leo lên lưng anh. An Nhĩ Tư giang rộng cánh, chở Nhan Tử Dạ bay vút lên không trung.

    Tiếng gió gào thét bên tai, nhìn phong cảnh xẹt qua dưới chân, đột nhiên Nhan Tử Dạ nhớ tới vòng loại của cuộc thi xếp hạng. Lần đó An Nhĩ Tư cũng biến về thú hình chở mình đi tìm dây leo biến dị, thế nhưng lần đó lúc cậu định leo lên lưng thì An Nhĩ Tư lại ôm lấy cậu bay vút lên. Tựa hồ cõng trên lưng có ý nghĩa đặc biệt, thế nên Nhan Tử Dạ thực thắc mắc hỏi An Nhĩ Tư.

    Thú nhân sau khi biến về thú hình thì không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng thứ ngữ trao đổi. Thế nhưng An Nhĩ Tư đã đạt tới cấp SS nên vẫn có thể nói chuyện bình thường: “Chẳng lẽ Tiểu Dạ không biết à? Chỉ có bầu bạn được thú nhân thừa nhận mới có thể ngồi trên lưng, trừ bỏ bầu bạn, cho dù là cha mẹ ruột thịt cũng không được.”

    Thì ra là vậy, Nhan Tử Dạ hiểu ra, khó trách lần trước An Nhĩ Tư cự tuyệt cõng mình. Sờ sờ lưng An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ bị cảm xúc lông xù dưới lòng bàn tay hấp dẫn, nhớ tới mái tóc ngân sắc của An Nhĩ Tư, cậu nhịn không được hỏi: “An Nhĩ Tư, bản thể của anh có màu sắc khác đúng không?”

    “Ừm, đúng vậy, ở đây không tiện, nếu Tiểu Dạ muốn, sau khi trở về tôi sẽ biến về bản thể chân chính cho em xem.” An Nhĩ Tư đập cánh, vững vàng đáp xuống một khoảng đất trống, đợi Nhan Tử Dạ leo xuống rồi mới biến về hình người.

    “Tiểu Dạ, song sinh thảo ở trong đầm nước bên kia.” An Nhĩ Tư chỉ đầm nước cách đó không xa nói.

    Nhan Tử Dạ vội vàng chạy qua, xung quanh đầm nước cỏ dại mọc đầy, vén đám cỏ dại qua một bên có thể nhìn thấy đầm nước trong suốt có thể nhìn thấy tận đáy nước, phía dưới là một mảng có lớn tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.

    “Đó là song sinh thảo à?” Tựa hồ tìm được khá dễ a, Nhan Tử Dạ đang định nhảy xuống nước hái cỏ thì bị An Nhĩ Tư kéo lại.

    “Chờ một chút.”

    “Làm sao vậy?” Nhan Tử Dạ quay đầu lại hỏi.

    An Nhĩ Tư nhặt một hòn đá trên mặt đất ném vào trong đầm nước, ‘tủm’ một tiếng, mặt nước trong đàm lăn tăn gợn sóng rồi nhanh chóng kết băng, cả đầm nước bị đông thành hồ băng.

    Nhan Tử Dạ kinh ngạc chỉ đầm nước hỏi: “Này là sao?”

    “Chính là giống như em thấy, trong đầm nước có song sinh thảo sinh trưởng thành, một khi có thứ gì rơi vào hồ tạo thành gợn sóng, song sinh thảo sẽ lập tức đóng băng nước trong hồ để tự bảo vệ mình.” An Nhĩ Tư giải thích.

    “Kia phải làm sao bây giờ? Trực tiếp đập vỡ băng à?” Nhan Tử Dạ không rành thuộc tính của song sinh thảo nên chỉ có thể hỏi An Nhĩ Tư.

    “Không cần, một khi băng bị hủy, song sinh thảo ở bên trong cũng bị hủy diệt. Tiểu Dạ không phải có dị năng hệ thủy à? Trực tiếp dùng dị năng hòa tan băng là được, lực công kích của song sinh thảo rất yếu, chỉ cần làm băng tan ra thì có thể ngắt được.” Bởi vì An Nhĩ Tư không phải dị năng hệ thủy nên không có cách nào.

    “Nga, thì ra là vậy.” Nếu An Nhĩ Tư không nói, Nhan Tử Dạ rất có thể sẽ dùng phương thức bạo lực đập nát băng để lấy cỏ.

    Nhan Tử Dạ ngồi xổm bên đầm nước, dán tay lên mặt băng, lam quang chợt lóe, tiếp đó hồ băng theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy cấp tốc hòa tan. Không tới một phút đồng hồ, toàn bộ băng trong hồ đã bị hòa tan, ánh sáng quanh thân song sinh thảo quả nhiên nhạt đi, chẳng qua kiểm tra nhiệt độ thì nước trong hồ quả nhiên vẫn lạnh băng.

    Ngay lúc Nhan Tử Dạ do dự xem có nhảy xuống hồ hay không thì ‘ùm’ một tiếng, An Nhĩ Tư đã nhảy thẳng xuống đầm nước sâu tầm năm sáu mét, tiếp đó anh bơi tới chỗ có nhiều song sinh thảo, tùy ý hái một gốc rồi trồi lên.

    “An Nhĩ Tư…” Nhan Tử Dạ vội vàng chạy qua, nhìn toàn thân An Nhĩ Tư ướt đẫm, cậu không khỏi lo lắng. Nước hồ vừa tan băng nên rất lạnh, hơn nữa hiện giờ thời tiết đang rét buốt, có thể hiểu hiện giờ An Nhĩ Tư lạnh cỡ nào.

    Thấy Nhan Tử Dạ lo lắng nhìn mình, An Nhĩ Tư đưa song sinh thảo qua, cười nói: “Tôi không sao, đừng quên tôi là thú nhân cấp SS, chút rét lạnh này tôi không để vào mắt.” Nói xong, ngân quang trên người An Nhĩ Tư chợt lóe, toàn bộ hơi nước bị bốc hơi.

    Nhận lấy song sinh thảo, Nhan Tử Dạ cất vào túi rồi nhíu mày nói với An Nhĩ Tư: “Kỳ thực tôi có thể tự mình hái.”

    An Nhĩ Tư ôm cổ Nhan Tử Dạ, gác cằm lên đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi luyến tiếc.”

    Nhan Tử Dạ sửng sốt, hai tay chậm rãi đưa lên ôm lấy An Nhĩ Tư: “An Nhĩ Tư…”

    “Hử?”

    “Tôi cũng luyến tiếc…”

    Hoàn Chương 88.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [89] Người Đứng Sau Màn

    *****

    Tựa hồ càng lúc càng ăn ý, hai người tìm kiếm cả buổi chiều, trừ bỏ song sinh thảo thì còn tìm thấy huyết của cự ngạc thú vương cùng một loại thực vật khác. Hơn mười thứ, thoáng cái đã tìm được ba, tốc độ này đã có thể xem là rất nhanh.

    Nếu không phải có An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ hẳn đã không tìm được. Chỉ là có chút đáng tiếc, cự ngạc thú vương cùng cự ngạc thú không phải một chủng loại, bằng không có thể nhân tiện hoàn thành nhiệm vụ của Áo Đức Kỳ.

    Rừng rậm tinh tế thú thực yên tĩnh, ban ngày có thể nghe thấy tiếng kêu của nhóm thú, thế như ban đêm thì chúng tựa hồ đã đi ngủ, rừng rậm đặc biệt im lặng. Thậm chí im tới mức có chút đáng sợ.

    Nhiệt độ ban đêm so với ban ngày thấp hơn mấy độ, tuy là tu yêu giả nhưng Nhan Tử Dạ hiện giờ chưa đạt tới yêu đan kỳ nên không có cách nào tự điều chỉnh nhiệt lượng, chỉ có thể vận dụng linh lực trong cơ thể xua đi cái lạnh. Nhưng nếu làm vậy thì đúng là quá lãng phí, dùng dao mổ trâu giết gà, thế nên Nhan Tử Dạ chỉ có thể dựa sát vào người An Nhĩ Tư, hấp thu nhiệt độ trên người anh.

    An Nhĩ Tư tựa lưng vào gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi, Nhan Tử Dạ gối đầu lên đùi anh, trên người khoác áo khoác của anh, ngủ say. Đống lửa trước mặt vẫn bập bùng xua tan đi bóng tối ở xung quanh, đồng dạng cũng làm độ ấm tăng lên rất nhiều.

    Đột nhiên mí mắt An Nhĩ Tư giật giật rồi mở ra nhìn bóng tối xung quanh, tiếp đó anh đẩy nhẹ Nhan Tử Dạ đang nằm trên đùi: “Tiểu Dạ, tỉnh tỉnh…”

    Nhan Tử Dạ nhíu mày chậm rãi tỉnh lại, lẩm bẩm: “Sao vậy?”

    “Có kẻ địch.” Vẻ mặt An Nhĩ Tư nghiêm nghị cảnh giác, giọng nói cũng trở nên ngưng trọng.

    “Kẻ địch?” Nhan Tử Dạ lập tức bật dậy, áo khoác trên người trượt xuống, sau khi quan sát xung quanh một chút, cậu nghi hoặc hỏi: “Chính là sao tôi không cảm giác được gì cả?”

    “Người tới là cường giả cấp SS, xuất hiện đi, tôi biết ông đã tới.”

    Theo lời An Nhĩ Tư, một người mặc quần áo đen từ đầu tới chân vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt bọn họ, ánh lửa chiếu lên mặt người nọ, bởi vì đeo mặt nạ bảo hộ nên nhìn không rõ dung mạo.

    “Có thể phát hiện ra tôi quả thực không tồi, SS sơ cấp trẻ tuổi như vậy lại phải chết ở đây đúng là đáng tiếc.” Người nọ dáng rất cao lớn, tựa hồ rất hiếm có thú nhân cường tráng như vậy, âm thanh lại còn khàn khàn. Sau khi biết bị An Nhĩ Tư phát hiện, người này vẫn không che dấu sát ý trong ánh mắt.

    Cậu cư nhiên không cảm giác được hơi thở của người này, Nhan Tử Dạ cắn chặt răng, quả nhiên không hỗ là cường giả SS, nhìn sát ý trong mắt đối phương, hẳn chính là kẻ đứng sau đám Nhan Tôn.

    “Chuyện Nhan gia có quan hệ với ông.” An Nhĩ Tư đứng dậy, dùng giọng điệu khẳng định nói.

    Nhan Tử Dạ cũng đứng lên theo, vẻ mặt ngưng trọng nhìn người nọ: “Ông rốt cuộc là ai? Vì sao lại giúp Nhan Tôn?”

    Người áo đen nọ không trả lời vấn đề của Nhan Tử Dạ, ngược lại hỏi: “Nhóc Nhan gia, chỉ cần giao ra công pháp tu luyện của Nhan gia, tao sẽ nghĩ tới chuyện cho mày một con đường sống.”

    Người này mơ ước công pháp tu luyện của Nhan gia? Hay nên nói là ngay từ ban đầu gã đã muốn có nó. Vì cái gì, Nhan Tử Dạ đã xem qua, kia chỉ là công pháp tu luyện bình thường mà thôi, rốt cuộc nó có gì đáng giá để người này coi trọng như vậy.

    Bất quá Nhan Tử Dạ biết, cho dù mình hỏi thì đối phương cũng sẽ không nói, vì thế liền ăn ngay nói thật: “Thứ kia đã sớm bị tôi hủy rồi, ông đừng hòng có được.”

    “Bị hủy? Một khi đã vậy, hôm nay tụi mày phải chết ở đây.” Giọng điệu người nọ đột nhiên trở nên tàn nhẫn, tay trái vung lên, một khúc củi đang cháy trong đống lửa bay về phía An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ. An Nhĩ Tư dùng một tay kéo Nhan Tử Dạ ra phía sau, tay còn lại thì dựng lồng phòng hộ.

    Khúc gỗ mang theo hỏa diễm chạm lên lồng phòng hộ rồi bắn ngược trở lại, lúc này người áo đen đã lắc mình di chuyển tới trước mặt An Nhĩ Tư, một tay vỗ lên lồng phòng hộ. ‘Rắc’ một tiếng, lồng phòng hộ của An Nhĩ Tư nháy mắt vỡ tan, mà anh cùng Nhan Tử Dạ cũng nhanh chóng lùi qua một bên.

    “SS trung cấp?” Thần kinh toàn thân An Nhĩ Tư trở nên căng thẳng, theo tình huống người nọ dễ dàng đánh nát lồng phòng hộ ban nãy, người này nhất định đã đạt tới trung cấp SS.

    “Tiểu Dạ, em đi trước đi, tôi sẽ cản ông ta.” Nghĩ tới Nhan Tử Dạ ở phía sau, với tu vi hiện giờ cậu căn bản không thể chống lại thú nhân cấp SS, đề phòng Nhan Tử Dạ bị thương, An Nhĩ Tư muốn cậu rời đi trước.

    “Tôi không đi, Nhan Tử Dạ chưa từng có thói quen lâm trận bỏ chạy. Hừ, cường giả cấp SS trung cấp thì sao chứ, tôi với anh vẫn có thể đánh ông ta tơi bời.” Rõ ràng biết An Nhĩ Tư sẽ gặp nguy hiểm, sao cậu có thể rời đi, đương nhiên này là Nhan Tử Dạ đã cân nhắc tới khả năng mình có thể trở thành trói buộc hay không.

    Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, An Nhĩ Tư lập tức mỉm cười:”Ừm.”

    “Thời gian nói di ngôn kết thúc.” Ngân quang trên người người nọ lóe sáng, nháy mắt di chuyển ra phía sau An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, hay tay vỗ về phía lưng hai người, kết quả An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ cùng biến mất tại chỗ.

    “Ầm…” Người áo đen xoay người, một luồng năng lượng màu bạc oanh tạc một góc ở phía sau có hai bóng dáng màu bạc vừa xuất hiện, bất quá luồng năng lượng kia không đánh trúng hai người, ngược lại lại nổ gốc đại thụ ở phía sau.

    An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ xuất hiện bên cạnh người áo đen, trong tay Nhan Tử Dạ lóe lam quan, vố số nhũ băng vùn vụt bay tới, người nọ hừ lạnh: “Muốn chết.” Hai tay gã vung lên, ánh sáng bàn bạc như ánh trăng bay về phía nhũ băng, nháy mắt đánh nát chúng rồi không chút suy giảm bay tới chỗ nhóm Nhan Tử Dạ.

    An Nhĩ Tư nâng tay, ngân quang lóng lánh, ‘bùm’ một tiếng, công kích của gã tiêu tán. Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm giác phía sau truyền tới hơi thở nguy hiểm, cậu lập tức ngưng tụ kiếm quang dị năng, xoay người, chém mạnh.

    “Keng…” Mu bàn tay người áo đen tản ra ngân quang, trực tiếp ngăn chặn kiếm quang của Nhan Tử Dạ, ngay sau đó, năng lượng của An Nhĩ Tư cũng phóng tới trước mặt, người nọ dùng tay còn lại phát ra dị năng công kích trong nháy mắt, hai quả cầu năng lượng màu bạc va chạm giữa không trung, sau đó triệt tiêu lẫn nhau.

    Trong bóng đêm, không ngừng có ngân quang cùng lam quang lóe sáng, ba người chiến đầu càng lúc càng kịch liệt, Nhan Tử Dạ chiến đấu kém hơn, thậm chí đối với người áo đen mà nói, công kích của Nhan Tử Dạ căn bản không có chút tác dụng nào. Nếu không phải cậu có năng lực thuấn di thì sớm đã bị đánh ngã.

    Khối năng lượng hình thoi màu hồng lam ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ bay tới cắm trước mặt người áo đen, gã ta tựa hồ cảm ứng được uy lực của nó, thân ảnh vừa biến mất thì nó cũng nổ mạnh, bốc lên một luồng khói bụi mù mịt.

    “Vì sao động tĩnh lớn như vậy mà nhóm viện trưởng vẫn không chạy tới?” Nhan Tử Dạ đưa lưng về phía An Nhĩ Tư, thở gấp hỏi.

    “Lĩnh vực, chúng ta hiện giờ chúng ta đang ở trong lĩnh vực tinh thần của ông ta.” An Nhĩ Tư vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa nói.

    “Lĩnh vực tinh thần? Chiêu này sao quen như vậy….” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng thì vô số lưỡi dao đã vùn vụt bay tới, Nhan Tử Dạ không kịp né tránh, bị một lưỡi dao cắt rách lớp đồng phục màu bạc, cánh tay cũng xuất hiện một vệt máu.

    “Tiểu Dạ…” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị thương, An Nhĩ Tư thực phẫn nộ, tròng mắt chuyển hóa từ màu đen sang màu bạc, tiếp đó ngửa mặt lên trời rống một tiếng, trên người phát ra ngân quang mãnh liệt. Nhan Tử Dạ nghe ‘răng rắc’ một tiếng hệt như âm thanh thủy tinh vỡ.

    Cảnh sắc xung quanh vặn vẹo, cây cối ngã rạp cùng những chiếc hố to tạo thành từ những vụ nổ biến mất, trừ bỏ vết thương trên cánh tay Nhan Tử Dạ.

    “Ba ba ba…”

    Người áo đen vỗ tay nói: “Không tệ, cư nhiên có thể phá vỡ lĩnh vực tinh thần của tao, kế tiếp phải đánh thật rồi.”

    Tốc độ quá nhanh, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng đã bị đánh bay, An Nhĩ Tư đồng dạng cũng bị năng lượng ánh sáng đánh trúng, chẳng qua bởi vì theo bản năng dựng lên lá chắn phòng hộ nên chỉ bị đánh lùi về sau vài bước, không bị thương tổn.

    Nhìn Nhan Tử Dạ bị đánh bay, lúc ngồi dậy thì khóe miệng có máu tươi trào ra, hai mắt An Nhĩ Tư trừng to, cả người tản ra khí lạnh, trực tiếp tiến tới cùng người áo đen giao đấu.

    Vô số quả cầu năng lượng cùng ánh sáng năng lượng phát ra, trực tiếp hủy hoại không ít cây cối xung quanh, tốc độ hai người rất nhanh, nhanh tới mức Nhan Tử Dạ không thể nhìn kịp, chỉ có thể đứng một bên ngây ngốc quan sát. Thú nhân cấp SS quá mạnh, thực lực của cậu hiện giờ căn bản không thể chống lại. Cư nhiên chỉ một chiêu đã đánh ngã mình, Nhan Tử Dạ cảm thấy hiện giờ mình không nên tiến tới mang thêm phiền toái cho An Nhĩ Tư.

    An Nhĩ Tư đá một cước bất quá bị người áo đen cản lại, anh lập tức xoay người ba trăm sáu mươi độ đồng thời ngưng tụ năng lượng trong tay, tiếp đó một quả cầu năng lượng tựa hồ mang theo điện lưu được phóng ra.

    Người áo đen lắc mình né tránh, kết quả quả cầu năng lượng ở giữa không trung vòng trở lại, gã lại di chuyển trốn tránh, bất quá quả cầu vẫn bám theo không tha. Cuối cùng người áo đen ngưng tụ năng lượng màu bạc chém thẳng về phía quả cầu. Năng lượng bạc hệt như một chiếc búa gỏ vỡ quả cầu.

    An Nhĩ Tư thừa dịp này ngưng tụ dị năng tạo thành một sợi dây màu bạc quấn lấy người áo đen đang không phòng bị.

    Gã giãy một chút, phát hiện không thể giãy ra nên chuẩn bị ngưng tụ dị năng, kết quả bàn tay đang nắm một đầu dây của An Nhĩ Tư run lên, điện lưu xẹt xẹt truyền theo vòng dây tới cơ thể người nọ.

    Người áo đen chỉ cảm thấy cơ thể bị điện lưu giật tê rần, tinh thần lực cư nhiên cấp tốc tiêu hao. Một thú nhân SS trung cấp như gã cư nhiên bị một thú nhân SS sơ cấp đánh bị thương, nếu không phải gã sơ ý thì căn bản không có khả năng này.

    Dòng điện vẫn không ngừng truyền tới, người nọ cảm thấy tinh thần lực của mình không ngừng xói mòn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã khẳng định phải chết ở đây. Thế nhưng gã sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy.

    “A…” Gã gầm lên giận dữ, con ngươi đen láy lóe sáng ngân quang, cũng giống như An Nhĩ Tư, thoáng chốc nó biến thành màu bạc, vòng dây quấn trên người cũng ‘bựt bựt bựt’ đứt thành đoạn.

    An Nhĩ Tư lạnh lùng ở xa xa nhìn người nọ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phỉ Áo Nạp Á Bá Lan? Ông cư nhiên chưa chết?”

    An Nhĩ Tư vốn chỉ suy đoán, thế nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt người nọ biến thành màu bạc thì lập tức khẳng định. Phỉ Áo Nạp Á Bá Lan chính là người chú âm mưu chiếm đoạt vị trí của cha anh. Năm đó sau khi âm mưu thất bại, gã đã bị cha An Nhĩ Tư tự tay giết chết, tất cả mọi người đều nghĩ gã đã chết. thật không ngờ cư nhiên chết rồi sống lại, lại còn xuất hiện trên Lam tinh.

    “Nếu đã bị mày phát hiện thì không cần giấu diếm nữa.” Người nọ lột bỏ quần áo đen cùng mặt nạ bảo hộ đi, một thú nhân với gương mặt khủng bố đầy vết dao xuất hiện trước mặt An Nhĩ Tư.

    Phỉ Áo Nạp vuốt ve những vết sẹo loan dài trên gương mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn An Nhĩ Tư: “Năm đó, nếu không vì cha mày tao cũng không rơi xuống kết cục này, vết thương trên mặt tao chính là do nó ban tặng. Vết thương này thời thời khắc khắc nhắc nhở tao phải báo thù, tất cả vinh dự của Á Bá Lan đều thuộc về tao, mày cùng cha mày đều đáng chết.”

    Ngân quang trên người Phỉ Áo Nạp phát ra so với trước đó còn mãnh liệt hơn vài lần, Nhan Tử Dạ rõ ràng cảm nhận được năng lượng trong không trung đang tụ tập về phía gã, cảm nhận được nguy hiểm, Nhan Tử Dạ lập tức hướng An Nhĩ Tư hô to: “An Nhĩ Tư, cẩn thận.”

    Phỉ Áo Nạp không ngừng nén chặt năng lượng ngưng tụ được, cuối cùng nén thành một quả cầu năng lượng nhỏ, bàn tay khống chế quả cầu nhắm về phía An Nhĩ Tư, vô số tia ngân quang ùn ùn phóng tới.

    Không còn chỗ né tránh, An Nhĩ Tư lập tức dựng lá chắn phòng hộ ngăn chặn công kích của Phỉ Áo Nạp, kết quả ngân quang đụng trúng lá chắn phòng hộ rồi bắn về phía Nhan Tử Dạ đứng cách đó không xa.

    Thấy vậy, An Nhĩ Tư lập tức biến mất tại chỗ rồi xuất hiện ngay trước mặt Nhan Tử Dạ. ‘Keng keng keng’ vô số ngân quang không ngừng đánh trúng lá chắn phóng hộ, An Nhĩ Tư không ngừng lùi về sau, hiện giờ đang là mùa đông nhưng trán anh đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

    Đứng ở phía sau An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cảm thấy ánh sáng của lồng phòng hộ càng lúc càng yếu, biết An Nhĩ Tư sắp chống đỡ không nổi, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ bừng sáng, mấy chục lưỡi dao mang theo hỏa diễm bay tới chỗ Phỉ Áo Nạp.

    “Chút tài lẻ.” Phỉ Áo Nạp chỉ vung nhẹ tay, ánh sáng màu bạc nháy mắt bao phủ những lưỡi dao kia, nháy mắt phá nát chúng.

    Phỉ Áo Nạp lập tức tăng mạnh năng lượng công kích, An Nhĩ Tư chống đỡ không nổi nữa, lá chắn phòng hộ ‘bùm’ một tiếng nổ mạnh, chấn động lan tới làm An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ văng ngược ra sau.

    Hoàn Chương 89.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [90] Bị Thương

    *****

    “Khụ khụ…” Lau đi vệt máu bên khóe miệng, Nhan Tử Dạ thấp giọng nói: “Mạnh thật.” Nhìn An Nhĩ Tư bình thường luôn tao nhã nhưng lúc này cũng chật vật không kém gì mình ở bên cạnh.

    “Tiểu Dạ, không sao chứ?” An Nhĩ Tư đỡ Nhan Tử Dạ dậy, vẻ mặt sốt ruột hỏi.

    “Tôi không sao.” Kỳ thật Nhan Tử Dạ cảm giác linh lực trong cơ thể mình hiện giờ có chút hỗn loạn, bất quá cậu không muốn làm An Nhĩ Tư lo lắng. Thật không ngờ sức chiến đấu của thú nhân cấp SS trung cấp lại mạnh đến vậy.

    “Viu…”

    Vô số lưỡi dao năng lượng vụt tới, An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ né qua bên cạnh, hai người còn chưa kịp đứng vững thì những lưỡi dao kia đã vòng ngược trở lại, cứ như đã nhận định bọn họ. An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ trốn tới đâu chúng liền đuổi theo tới đó.

    Buông tay Nhan Tử Dạ, ngân quang trên người An Nhĩ Tư đột nhiên sáng rực, nhanh chóng bao phủ những lưỡi dao năng lượng kia, làm chúng lập tức vỡ nát, mà Phỉ Áo Nạp cũng bị bao phủ bên trong.

    Đợi đến khi ngân quang biến mất, An Nhĩ Tư nhíu mày nhìn Phỉ Áo Nạp, bởi vì anh phát hiện lĩnh vực tinh thần của mình cư nhiên không có tác dụng với đối phương.

    “Một thú nhân SS sơ cấp dám sử dụng lĩnh vực tinh thần với thú nhân SS trung cấp? An Nhĩ Tư, mày quá ngây thơ rồi.” Phỉ Áo Nạp lắc mình di chuyển tới trước mặt An Nhĩ Tư, tiếp đó vung nắm tay mang theo ngân quang đánh thẳng vào mặt anh, An Nhĩ Tư vừa né tránh vừa cúi đầu xoay người đá một cước vào bụng Phỉ Áo Nạp.

    Phỉ Áo Nạp dùng tư thế quỷ dị né tránh, tiếp đó năng lượng màu bạc được nén trong tay nháy mắt biến thành vô số quả cầu năng lượng từ bốn phương tám hướng ‘véo véo’ công kích An Nhĩ Tư.

    Không còn chỗ trốn, An Nhĩ Tư chỉ có thể dựng lồng phòng hộ, những quả cầu năng lượng không ngừng va chạm vào mặt lồng, Nhan Tử Dạ ở bên cạnh tự nhiên không có khả năng đứng nhìn.

    Lam quang trong tay chợt lóe, vô số băng chùy bay tới chỗ Phỉ Áo Nạp, bàn tay Phỉ Áo Nạp lóe sáng ngân quang đánh qua một quyền, toàn bộ băng chùy hóa thành bột vụn. Ngay sau đó gã giẫm nhẹ dưới chân di chuyển về phía Nhan Tử Dạ, Nhan Tử Dạ thấy vậy lập tức giẫm chân, gai băng cao hơn hai mét từ mặt đất trồi lên lan tới chỗ Phỉ Áo Nạp.

    Lần này Phỉ Áo Nạp không dùng nhiều lực, ánh sáng vây kín toàn thân rồi nhảy dựng lên giẫm lên ngọn băng, luồng năng lượng quanh người nháy mắt làm gai băng vỡ nát. Ngay lúc Phỉ Áo Nạp xem thường công kích Nhan Tử Dạ thì đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

    Chỉ thấy Nhan Tử Dạ lơ lửng giữa không trung, hai tay đang cấp tốc làm ra một loạt thủ thế phức tạp. Ngay sau đó trên bầu trời tối đen bắt đầu xuất hiện vài tia sấm sét, chúng trực tiếp bổ xuống chỗ Phỉ Áo Nạp đứng.

    “Tứ hệ dị năng?” Nhìn thấy Nhan Tử Dạ dùng sấm sét công kích, ngay cả Phỉ Áo Nạp cũng nhịn không được kinh hô, theo gã biết thì Nhan Tử Dạ là tam hệ dị năng giả. Hệ thủy hệ hỏa hệ phong, tam hệ dị năng đã đủ làm người ta kinh ngạc, hiện ngờ cư nhiên có tới tứ hệ, vui đùa gì a?

    Uy lực của lôi điện không nhỏ, rõ ràng có chút khác biệt với lôi điện của các thú nhân hệ lôi khác, Phỉ Áo Nạp cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ ẩn trong những tia sét đó, thế nên gã không dám lơ là, cẩn thận né tránh lôi điện.

    Mặt khác trong lúc Phỉ Áo Nạp phân tâm đối phó Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư sau khi tránh né công kích thì lập tức đánh úp về phía Phỉ Áo Nạp.

    Hai người đấm đá tới lui, Phỉ Áo Nạp phải vừa ứng phó công kích của An Nhĩ Tư vừa cẩn thận né tránh lôi điện của Nhan Tử Dạ. Ngay lúc Phỉ Áo Nạp phản ứng không kịp, An Nhĩ Tư đánh một quyền vào vai gã, sau đó ngân quang lóe sáng, ‘ầm’ một tiếng, Phỉ Áo Nạp bị đánh bay, tiếp đó lôi điện của Nhan Tử Dạ cũng nối tiếp trực tiếp bổ lên người gã.

    “Ầm ầm ầm…”

    Phỉ Áo Nạp cảm thấy từng tế bào trên người mình đều bị bốc cháy, máu bị rút khô, hơn nữa tinh thần lực cũng cấp tốc suy giảm. Hai tay run rẩy, cổ họng tanh ngọt, Phỉ Áo Nạp trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi. Gã cư nhiên bị thú nhân ngụy cấp S tổn thương, này quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất.
    “A…” Tóc bị đốt trụi, toàn thân chật vật vô cùng, Phỉ Áo Nạp quyết định không dây dưa với nhóm An Nhĩ Tư nữa, trực tiếp biến thân thành lão hổ màu bạc. Khoảnh khắc ngân quang còn chưa biến mất, gã đã nhân lúc An Nhĩ Tư không kịp phản ứng giang cánh bay vút ra phía sau Nhan Tử Dạ.

    Vốn trước đó Nhan Tử đã tiêu hao không ít linh lực, hiện giờ còn làm trái quy luật tự nhiên gọi lôi điện nên linh lực trong cơ thể không còn sót lại bao nhiêu. Nhan Tử Dạ đang định bảo Tiểu Hoa truyền linh lực cho mình thì lông tơ sau lưng đột nhiên dựng lên, còn chưa kịp né tránh đã bị làn sóng năng lượng màu bạc phát ra từ miệng lão hổ ở phía sau đánh trúng.

    “Bùm…” Sóng năng lượng hệt như đạn pháo nổ văng Nhan Tử Dạ. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to, tiếp sau đó lại có vài lưỡi dao ánh sáng bay vào trong hố, An Nhĩ Tư chỉ kịp thời ngăn chặn vài cái, số còn lại sợt qua ghim lên bụng Nhan Tử Dạ.

    “A…” Nhan Tử Dạ căn bản không kịp né tránh, lưỡi dao cắt một đường thật dài trên bụng cậu. Nhan Tử Dạ nằm dưới hố, quần áo toàn thân rách bươm, gương mặt thì xanh xanh tìm tìm, máu từ miệng vết thương trên bụng trào ra, chỉ chốc lát đã nhuộm đỏ quần áo màu bạc trên người cậu.

    “Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư cảm thấy kinh hoảng, lập tức nhảy xuống hố nâng Nhan Tử Dạ ngồi dậy, nhìn vết thương trên bụng, An Nhĩ Tư ôm chặt lấy cậu lẩm bẩm: “Tiểu Dạ, em sẽ không có việc gì, em sẽ không có việc gì.” Hiện giờ đối với An Nhĩ Tư mà nói tĩnh tâm gì đó đều bay biến đi, anh chỉ biết hiện giờ Nhan Tử Dạ bị thương thực nghiêm trọng, nếu không lập tức trị liệu rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

    Khẩn trương cộng thêm lo lắng, An Nhĩ Tư căn bản không để tâm tới Phỉ Áo Nạp, ôm chặt Nhan Tử Dạ dùng lực nhảy ra khỏi hố định rời đi, kết quả lại bị lão hổ màu trắng ngăn cản.

    Chỉ thấy nó hé miệng, ánh sáng năng lượng lập tức phun tới hướng An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư đang ôm Nhan Tử Dạ căn bản không có biện pháp chiến đấu, thế nên chỉ có thể không ngừng tránh né. Nhìn thấy lão hổ ngăn cản trước mặt, căn bản không có khả năng rời đi, An Nhĩ Tư nhìn Nhan Tử Dạ vì trọng thương mà ngất xỉu trong lòng, anh cắn răng đặt Nhan Tử Dạ xuống một gốc đại thụ, lập lồng phòng hộ.

    Tiếp đó An Nhĩ Tư cũng rống to một tiếng, ngân quang lóe sáng, một con hổ màu bạc xấp xỉ Phỉ Áo Nạp xuất hiện. An Nhĩ Tư quạt cánh trực tiếp vọt về phía Phỉ Áo Nạp, hai lão hổ trắng bạc hệt như hai tia sáng va chạm vào nhau. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên chỉ có thể nhìn thấy hai luồng sáng không ngừng chớp lóe dây dưa.

    “Ầm ầm ầm…” An Nhĩ Tư bị cánh Phỉ Áo Nạp đập bay ngã vào gốc đại thụ phía sau, bất quá anh lập tức đứng dậy, lắc lắc đầu rồi tiếp tục lao vào chiến đấu.

    Bên ngoài rừng rậm tinh tế thú, viện trưởng vốn đang nghỉ ngơi đột nhiên nghe thấy tiếng sấm sét, tiếp đó ông cảm nhận được hai luồng hơi thở cực mạnh, viện trưởng lập tức mở mắt bước ra khỏi lều. Bởi vì bị đại thụ che chắn nên viện trưởng không thể nhìn ra bên trong xảy ra chuyện gì.

    “Viện trưởng?” Phó viện trưởng cũng bước ra khỏi lều, ông cũng nghe thấy động tĩnh.

    “Anh ở lại đây, tôi đi xem thử.” Nói xong, viện trưởng biến mất tại chỗ. Làm một cường giả SS trung cấp, viện trưởng hoàn toàn có thể cảm ứng được hai hơi thở cường đại kia phát ra từ hai thú nhân SS. Hai cường giả SS xuất hiện trong rừng rậm tinh tế thú, lại còn ngay lúc nhóm học trò tiến hành kỳ thi tốt nghiệp, chỉ sợ đã xảy ra chuyện. Viện trưởng lo sợ cho nhóm học trò nên cấp tốc chạy tới.

    Bên này hai lão hổ không cùng lúc hé miệng, hai luồng ánh sáng năng lượng màu bạc phun ra, va chạm với nhau rồi bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau.

    Sức chiến đấu của An Nhĩ Tư không bằng Phỉ Áo Nạp, da lông màu bạc trên người lởm chởm, vài nơi còn rướm máu, tinh thần lực trong cơ thể cũng không còn nhiều.

    Mắt thấy ánh sáng năng lượng của An Nhĩ Tư càng lúc càng ngắn, ngay lúc An Nhĩ Tư sắp chống đỡ không nổi thì đột nhiên Phỉ Áo Nạp hơi khựng lại, bởi vì gã cảm ứng được hơi thở của một cường giả SS từ phía sau truyền tới.

    Chính là ngay lúc đó An Nhĩ Tư đột nhiên tăng mạnh cường độ ánh sáng năng lượng, Phỉ Áo Nạp không kịp chuẩn bị nên trực tiếp bị năng lượng đánh trúng, nổ văng ra ngoài. An Nhĩ Tư định thừa thắng xông lên nhưng khóe mắt nhìn thấy cơ thể Nhan Tử Dạ tỏa ra hồng quang mãnh liệt, An Nhĩ Tư lờ mờ nhìn thấy mi tâm Nhan Tử Dạ chậm rãi hiện lên thú vật màu đỏ yêu diệm. Trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, An Nhĩ Tư lập tức phóng tới ôm chầm lấy Nhan Tử Dạ rồi hóa thành một đạo ngân quang phóng vọt vào sâu trong rừng.

    Phỉ Áo Nạp đang định truy kích, bất quá lại bị viện trưởng chạy tới bắt gặp.

    “Thú nhân dòng chính Á Bá Lan? Sao ông lại xuất hiện ở đây?” Lúc viện trưởng đuổi tới thì không nhìn thấy An Nhĩ Tư, chỉ thấy một mình Phỉ Áo Nạp. Nhìn thấy hình hổ màu trắng bạc của Phỉ Áo Nạp, viện trưởng lập tức nhận ra thân phận đối phương.

    “Chết tiệt.” Phỉ Áo Nạp nhìn thấy viện trưởng thì biết rõ mình đã mất đi cơ hội giết chết An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ, trận chiến vừa nãy đã tiêu hao đại đa số tinh thần lực, hiện giờ gã căn bản không phải đối thủ của viện trưởng Cách Lạp Tư. Không thể tiết lộ bí mật, bằng không hết thảy kế hoạch sẽ uổng phí.

    Cuối cùng cho dù không cam lòng thế nào, Phỉ Áo Nạp vẫn chỉ có thể rời đi, trước khi An Nhĩ Tư thông tri cho Á Bá Lan, gã phải đẩy nhanh kế hoạch.

    Nhìn Phỉ Áo Lạp hóa thành một đạo ngân quang biến mất ở chân trời, viện trưởng Cách Lạp Tư cũng không ngăn cản. Chính là nhìn phương hướng Phỉ Áo Lạp tời đi, ông có chút cau màu.Ông không rõ vì sao thú nhân dòng chính Á Bá Lan lại xuất hiện ở đây, hơn nữa mới nãy rõ ràng cảm nhận được có hai cường giả SS, hiện giờ chỉ thấy một mình thú nhân Á Bá Lan, người còn lại là ai? Đáng tiếc, tựa hồ máy giám sát không chụp được những hình ảnh khi nãy.

    Ở bên khác, vì tránh né viện trưởng nên An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ bay vào sâu trong rừng. Sau khi tìm thấy một sơn động ẩn phía sau thác nước, anh biến về hình người trải áo xuống đất rồi mới đặt Nhan Tử Dạ nằm lên trên.

    Chỉ thấy hồng quang trên người Nhan Tử Dạ lóng lánh, hoa văn hoa ăn thịt trên mu bàn tay càng lúc càng nhạt chứng minh Tiểu Hoa đang truyền năng lượng cho Nhan Tử Dạ, chính là số năng lượng đó chỉ đủ để trị liệu vết thương trên bụng cùng những vết thương khác trên người cậu chứ không thể bù vào số linh lực bị thiếu trong yêu đan. Thế nên, tiêu hao hết toàn bộ linh lực, Nhan Tử Dạ rốt cuộc không thể duy trì hình người, trực tiếp biến về dạng bán yêu.

    Sau khi Nhan Tử Dạ biến hóa, trên người lập tức tản mát ra mùi hương làm An Nhĩ Tư mê muội, nó không đậm đặc như lần Nhan Tử Dạ rơi vào kì động dục, thế nhưng thản nhiên như vậy lại càng mê người hơn.

    Máu thịt trong người An Nhĩ Tư lập tức sôi trào, nhiệt độ cũng bốc cao, liếc nhìn phần bụng bị thương của Nhan Tử Dạ, anh cắn chặt răng cường ngạnh chống đỡ tà niệm điên cuồng khuấy động trong bộ não, xoay người bước ra ngoài cửa động, trực tiếp nhảy xuống dòng nước lạnh băng bên dưới.

    Sau khi An Nhĩ Tư rời đi, hồng quang trên người Nhan Tử Dạ càng lúc càng nhạt, sau khi nó biến mất hoàn toàn, vết thương trên bụng Nhan Tử Dạ đã hoàn toàn khép lại, không hề nhìn ra dấu vết bị thương. Yêu đan trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, linh lực đậm đặc ở xung quanh theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bị hút vào trong cơ thể Nhan Tử Dạ, tiếp đó bị yêu đan tự động chuyển hóa thành linh lực, hấp thu.

    Trong sơn động, cách chỗ Nhan Tử Dạ nằm không xa, một gốc hoa đỏ rực yêu diễm khẽ run run khi Nhan Tử Dạ hấp thu linh khí, luồng năng lượng màu đỏ trên đóa hoa bay theo luồng linh lực được hấp thu vào trong cơ thể Nhan Tử Dạ. Không tới năm giây, đóa hoa hệt như bị Nhan Tử Dạ hấp thu hết năng lượng, trực tiếp héo rũ.

    Hoàn Chương 90.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết