Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết – Chương 94-96

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

    0
    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [94] Linh Lực Biến Mất

    ******

    Đại lão hổ màu đen đứng ở cửa hang, đợi Nhan Tử Dạ leo xuống rồi mới biến về nhân hình.

    Nhìn thấy An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ tới, Hải Bác Lạc lập tức nhiệt tình chạy tới, cứ hệt như người bị lạc trong rừng rậm nhiều năm đột nhiên nhìn thấy người thân vậy: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ, hai cậu rốt cuộc tới rồi.”

    “Mấy người gặp phải chuyện gì vậy?” Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân, ngay cả Áo Đức Kỳ vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng cũng không kém bao nhiêu, cứ hệt như ba người vừa mới chạy ra từ khu chạy nạn.

    “Ai, đừng nói nữa, Nhan Tử Dạ, hai người còn dịch dinh dưỡng không? Cho tụi này vài bình đi, suốt ngày nay không uống chút dịch dinh dưỡng nào rồi a.” Hải Bác Lạc hiện giờ đã đói tới mức không còn khí lực, cũng không chú ý nhiều nữa.

    Nhan Tử Dạ nhún nhún vai: “Thật có lỗi, tụi tôi cũng không có dịch dinh dưỡng.”

    “Cái gì? Không thể nào? Vậy hai người ăn cái gì a?” Hải Bác Lạc giật mình, mọi người đều không còn dịch dinh dưỡng, chẳng lẽ phải nhịn đói suốt một ngày sao?

    “Không có dịch dinh dưỡng không có nghĩa là tụi này không có thức ăn.” Nhan Tử Dạ quyết định không chọc Hải Bác Lạc nữa, cậu thả thùng gỗ đeo trên lưng xuống, mở ra, bên trong chính là thịt cô lỗ thú được đóng băng.

    Vừa thấy thịt cô lỗ thú, hai mắt Hải Bác Lạc lập tức sáng ngời, kinh hô: “Nhan Tử Dạ, cậu thật tốt quá a.” Hải Bác Lạc giang tay chuẩn bị cho Nhan Tử Dạ một cái ôm thắm thiết, kết quả bị An Nhĩ Tư ngăn cản.

    “Các cậu hẳn đã đói rồi, ăn trước đi đã.” An Nhĩ Tư chắn trước mặt Nhan Tử Dạ, xảo diệu chuyển dời lực chú ý của Hải Bác Lạc về phía thức ăn.

    Chỉ chốc lát sau, từ cửa hang truyền tới mùi thơm của thịt nướng.

    Ánh lửa sáng ngời chiếu sáng cả sơn động, năm người ngồi quanh đống lửa nhìn An Nhĩ Tư thuần thục nướng thịt. Hải Bác Lạc nhìn chăm chú tới không chuyển mắt, mỗi khi An Nhĩ Tư chuyển động anh lại nuốt nước miếng một chút, bộ dáng tham ăn kia làm Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười, sau đó hỏi về chuyện bọn họ đã trải qua.

    “Nói vậy này đều là họa do anh gây ra?” Nghe Hải Bác lạc kể lại xong, Nhan Tử Dạ trêu tức nhìn đối phương.

    “Này… này đâu thể trách tôi, tôi cũng không ngờ cả đàn cô lỗ thú cư nhiên chỉ có ba ấu tể a!” Hải Bác Lạc cảm thấy bản thân thực vô tội, khi ấy chỉ nghĩ tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ, đâu có nghĩ ngợi nhiều.

    “Kỳ thật sáng nay tôi đã gặp đàn cô lỗ thú này, bộ dáng của chúng khi đó giống như đang chạy trốn. Bởi vì đang gấp nên tôi cũng không chú ý nhiều.” An Nhĩ Tư vừa đảo xiêng thịt vừa nói. Khi ấy bởi vì sợ Nhan Tử Dạ thức dậy sẽ đói bụng nên anh chỉ vội vàng bắt một con rồi quay về.

    “Vì sao lại chạy trốn? Các cậu nói xem có phải chúng bị tinh tế thú cấp cao liệp sát nên mới chạy trốn không? Lúc tôi thấy đàn cô lỗ thú này, chúng nó đang nghỉ ngơi. Bình thường ấu tể cô lỗ thú sẽ ít ỏi như vậy, có khả năng nhất chính là con tinh tế thú cấp cao kia đã ăn thịt những ấu tể khác.” Hải Bác Lạc xoa xoa cằm, suy đoán.

    Áo Đức Kỳ liếc mắt một cái: “Đầu óc rốt cục cũng thông minh được một chút.”

    Hải Bác Lạc trừng mắt: “Tôi vốn không ngốc, chẳng qua là bị cậu nói nhiều quá mới biến thành ngốc thôi.”

    Áo Đức Kỳ: “…”

    An Nhĩ Tư đã nướng thịt tốt lắm, liền đưa qua cho Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ nhận lấy thịt nước, xé một miếng nhỏ thổi nguội rồi nói với tiểu thứ cầu đang vui vẻ lăn lăn trong lòng Nhan Tử Dạ: “Ăn thịt.”

    Kỳ thực tiểu thứ cầu đã sớm đã đói bụng nhưng không lập tức lao qua chỗ Áo Đức Kỳ mà mở to đôi mắt nhỏ nhìn Nhan tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ buồn cười nói: “Muốn ăn thì đi đi, không cần hỏi ý kiến của ta.”

    “Chi…” Nhận được sự cho phép, tiểu thứ cầu liền nhảy ra khỏi lòng Nhan Tử Dạ, lúc Áo Đức Kỳ mở rộng tay liền vững vàng rơi vào lòng anh. Động tác thuần thục kia vừa nhìn đã biết đã trải qua luyện tập.

    “Áo Đức Kỳ, cậu đúng là sủng nó a, tự mình không ăn mà đút nó ăn trước. Ai, đãi ngộ này quả thực là không có cách nào so a!” Với Hải Bác Lạc, chỉ cần thái độ của Áo Đức Kỳ đối với anh tốt hơn một chút, bớt châm chích anh một chút thì anh đã cám ơn trời đất lắm rồi. Nhìn đãi ngộ của cậu ta dành cho tiểu thứ cầu, anh thực sự không dám mơ ước xa vời!

    Áo Đức Kỳ không để ý tới Hải Bác Lạc, tiếp tục xé thịt đút tiểu thứ cầu, tất cả lực chú ý đều đặt trên người vật nhỏ. Tựa hồ không hề để ý người khác cảm nhận gì về mình.

    Ngải Luân ở bên cạnh nhận lấy phần thịt An Nhĩ Tư đưa qua, sau khi nói cám ơn thì im lặng ngồi ăn chứ không nói nhiều.

    Nhìn nhóm Hải Bác Lạc ăn thực ngon lành, Nhan Tử Dạ đột nhiên cảm thấy thèm ăn, bụng cũng bắt đầu kêu ‘rột rột’.

    An Nhĩ Tư có chút kinh ngạc nhìn qua: “Tiểu Dạ, vừa nãy e vẫn chưa ăn no à?”

    “A, ừm.” Nhan Tử Dạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa nãy ăn phần mình rồi ăn cả phần An Nhĩ Tư, thế mà hiện giờ bụng cư nhiên lại bắt đầu kháng nghị. Không biết còn tưởng cậu là kẻ dạ dày vương a.

    Tuy cảm thấy sức ăn của Nhan Tử Dạ hơi lớn nhưng An Nhĩ Tư cũng không quá để ý, bởi vì hôm nay Nhan Tử Dạ quả thực đã tiêu hao rất nhiều thể lực, thế nên anh đưa phần thịt của mình qua rồi tiếp tục nướng thêm một phần cho mình.

    Ăn thịt nướng xong, mọi người bắt đầu nói về nhiệm vụ.

    Cho tới bây giờ, trừ bỏ hỏa diệu thạch của Ngải Luân thì nhiệm vụ của những người khác đều đã hoàn thành. Nghe nói vật phẩm nhiệm vụ của Nhan Tử Dạ đã tìm được toàn bộ, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng nhịn không được nhìn qua.

    Thấy Nhan Tử Dạ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn lại một mình mình, Ngải Luân nhịn không được đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Bằng không sáng mai các cậu về trả nhiệm vụ trước đi, hỏa diệu thạch, tôi có thể tự mình tìm.”

    “Này sao có thể chứ, chúng ta là một đội, sao có thể bỏ cậu lại.” Hải Bác Lạc vừa nghe vậy thì lập tức phản bác: “Tụi tôi giúp cậu thì nhất định sẽ tìm thấy nhanh hơn. Hơn nữa, hiện giờ đang ở sâu trong rừng rậm tinh tế thú, nơi này có rất nhiều tinh tế thú cấp cao, cậu lang thang một mình rất nguy hiểm.”

    “Đúng vậy, Ngải Luân, anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp anh, đúng không An Nhĩ Tư?” Nhan Tử Dạ nhìn An Nhĩ Tư ở phía sau. Tuy cậu rất lười nhưng hiện giờ Ngải Luân chính là đồng bạn, Nhan Tử Dạ không có khả năng bỏ lại.

    “Đương nhiên.” Bầu bạn của mình đã lên tiếng, An Nhĩ Tư đương nhiên không có ý kiến.

    Áo Đức Kỳ cũng kéo lực chú ý khỏi tiểu thứ cầu trong lòng, ngẩng đầu gật gật với Ngải Luân, biểu bị anh cũng đồng ý với lời Hải Bác Lạc.

    “Các cậu… thật sự rất cám ơn.” Ngải Luân cảm kích nói, cho tới giờ anh vẫn luôn là người yếu nhất trong đội nhưng nhóm An Nhĩ Tư hoàn toàn không có ý xem thường. Thậm chí ở thời khắc quan trọng như vậy vẫn sẵn sàng đưa tay giúp đỡ. Ngải Luân thật sự cảm động.

    “Tốt lắm, cũng không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi. Sáng mai dậy sớm giúp Ngải Luân tìm hỏa diệu thạch.” Tiếp đó An Nhĩ Tư nói với Nhan Tử Dạ: “Tiểu Dạ, ngủ đi.”

    “Anh ngủ trước đi, tôi phải ra ngoài tu luyện một chút.” Ban đêm linh khí trong rừng rậm tinh tế thú thực nồng đậm, Nhan Tử Dạ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này. Tuy thời tiết thực rét lạnh nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiệt tình tu luyện của cậu.

    “Chi chi…” Tiểu thứ cầu trực tiếp từ lòng Áo Đức Kỳ nhảy qua chỗ Nhan Tử Dạ. Chủ nhân phải tu luyện, tiểu thứ cầu biểu thị mình cũng muốn đi theo.

    “Tôi đi cùng em.” Đám cô lỗ thú ở bên ngoài vẫn chưa rời đi, tựa hồ quyết tâm chặn ở ngoài cửa. An Nhĩ Tư lo lắng Nhan Tử Dạ một mình ra ngoài nên đi theo.

    Thấy An Nhĩ Tư biến thành hắc hổ cõng Nhan Tử Dạ rời đi, Hải Bác Lạc nhịn không được nói: “Nhan Tử Dạ từ khi nào biến thành chăm chỉ như vậy a, đã tối rồi mà vẫn đi tu luyện. Đột nhiên không biết nghĩ tới gì đó, biểu tình Hải Bác Lạc có chút mờ ám: “Bọn họ không phải là đi ra ngoài hẹn hò chứ?”

    Tiểu thứ cầu theo Nhan Tử Dạ đi rồi, Áo Đức Kỳ nhìn túi áo trống rỗng của mình, trong lòng có một chút mất mác, kéo chặt quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại. Đối với lời Hải Bác Lạc, Áo Đức Kỳ lựa chọn tỉnh lược.

    Ngải Luân nhìn biểu tình đáng khinh của Hải Bác Lạc, không biết nên nói gì nên cũng quyết định im lặng, dứt khoát tìm một chỗ nằm xuống ngủ.

    “Này này, hai người các cậu có nghe tôi nói không vậy? Đừng xem tôi không tồn tại a!” Nhìn Áo Đức Kỳ cùng Ngải Luân nhắm mắt không thèm để ý tới mình, Hải Bác Lạc có cảm giác mình lại lẩm nhẩm một mình. Qua một hồi lâu vẫn không nhận được hồi đáp, Hải Bác Lạc cảm thấy không thú vị, chỉ đành tìm chỗ nghỉ ngơi.

    Trên đỉnh núi, Nhan Tử Dạ ngồi ở vị trí phía trên con sông, Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu phân biệt ngồi ở hai bên, phía dưới chính là thác nước. Ở đây linh khí thật sự quá nồng đậm, Nhan Tử Dạ cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân đều nở ra, sảng khoái cực kỳ.

    Mà An Nhĩ Tư thì vừa giúp Nhan Tử Dạ canh chừng, nếu có thiết bị giám sát bay qua thì lập tức dựng lên lồng phòng hộ, phòng ngừa thiết bị giám sát chụp được cảnh nhóm Nhan Tử Dạ tu luyện.

    May mắn là viện trưởng cùng nhóm đạo sư tựa hồ không nghĩ sẽ có học viên chạy sâu vào trong rừng nên thẳng tới khi Nhan Tử Dạ kết thúc tu luyện, An Nhĩ Tư cũng không phát hiện thiết bị giám sát nào.

    Bởi vì hôm sau còn phải giúp Ngải Luân tìm kiếm hỏa diệu thạch nên Nhan Tử Dạ tu luyện tới hơn nửa đêm thì chuẩn bị quay về nghỉ ngơi. Chẳng qua vừa mới thu công định quay về thì đột nhiên Nhan Tử Dạ ngây ngẩn cả người.

    An Nhĩ Tư phát hiện biểu tình Nhan Tử Dạ có chút không thích hợp, không khỏi hỏi: “Tiểu Dạ, làm sao vậy?”

    Nhan Tử Dạ cúi đầu nhìn chỗ đan điền của mình lẩm bẩm: “Sao có thể, vừa nãy tôi rõ ràng hấp thu không ít linh khí chuyển hóa thành linh lực, vì sao hiện giờ lại biến mất rồi?”

    Việc này phát sinh quá đột ngột, Nhan Tử Dạ căn bản không kịp phản ứng, rõ ràng vừa nãy đã tồn trữ rất nhiều linh lực, hiện giờ chúng đâu cả rồi? Nhan Tử Dạ hoàn toàn không cảm ứng được.

    “Biến mất?” Tuy An Nhĩ Tư biết phương pháp tu luyện của tu yêu giả là chứa đựng linh lực trong đan điền, nếu đã chứa ở đó thì vì sao lại biến mất, An Nhĩ Tư nhịn không được nói: “Tiểu Dạ, bằng không em kiểm tra lại một chút đi, xem xem sao lại thế này.”

    “Không có, vẫn không tìm thấy.” Nhan Tử Dạ cũng có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này. Linh lực chuyển hóa không nằm trong đan điền, kia rốt cuộc nó đã đi đâu?

    Hoàn Chương 94.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [95] Gặp Chuyện Không May

    *****

    Sáng sớm, ánh sáng sáng ngời chiếu rọi vào hang động, lúc Hải Bác Lạc tỉnh lại, những người khác đều đã tỉnh. Kỳ quái nhất chính là Nhan Tử Dạ cư nhiên cũng tỉnh, chẳng qua có chút ủ rũ ngồi ở một góc, cũng không biết đang nghĩ gì.

    “Nhan Tử Dạ, cậu cư nhiên dậy sớm như vậy, đúng là kỳ tích a!” Hải Bác Lạc trêu chọc nói.

    Nhan Tử Dạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hải Bác Lạc nhưng không nói gì, sau đó lại nhìn về phía cửa động, ánh mắt chớp cũng không chớp, bộ dáng như có tang.

    Hải Bác Lạc khó hiểu, anh cảm thấy Nhan Tử Dạ hôm nay tựa hồ có chút không thích hợp, liền nhịn không được hỏi An Nhĩ Tư đang nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt: “An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ làm sao vậy?”

    Nhìn qua Nhan Tử dạ một cái, An Nhĩ Tư mỉm cười nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, chỉ là tâm tình không tốt thôi. Cứ để em ấy yên tĩnh.” Nói xong, anh bắt đầu đốt lửa nướng thịt.

    Nghe thấy An Nhĩ Tư nói vậy, những người khác cũng không tiến tới quấy rầy Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ cứ ngồi vậy tầm nửa tiếng, lúc ngửi thấy mùi thịt nướng thì bụng cậu cũng bắt đầu kháng nghị.

    “Thật là, hai ngày nay sao cứ hay đói như vậy a.” Nhan Tử Dạ lầm bầm.

    “Tiểu Dạ, lại ăn bữa sáng đi.” An Nhĩ Tư lấy phần thịt non mềm nhất cho Nhan Tử Dạ.

    Nhan Tử Dạ nhận lấy thịt nướng bắt đầu ăn. Có ăn, tâm tình buồn bực của Nhan Tử Dạ cũng trở nên tốt hơn.

    “Nếu không muốn nói ra thì cũng đừng nghĩ ngợi nữa. Nếu không còn thì tu luyện lại là được rồi, không cần vì… vì chuyện không cần thiết này mà phiền não.” An Nhĩ Tư an ủi nói.

    Nhan Tử Dạ gật gật đầu, cảm thấy An Nhĩ Tư nói có lý, kỳ thực chỉ là cậu nghĩ ngợi quá nhiều thôi. Chủ yếu là tu luyện hơn ngàn năm, quá trình tuy gian khổ nhưng cũng có thể xem là thuận lợi, chưa từng xuất hiện tình huống linh lực biến mất kỳ quái như vậy. Đêm qua sau khi phát hiện, cậu đã một lần nữa tu luyện, kết quả sau khi chấm dứt thì linh lực lại một lần nữa biến mất, hơn nữa cũng không có chút dấu hiệu nào. Thế nên Nhan Tử Dạ mới lo lắng có phải thân thể của mình có vấn đề gì đó hay không.

    Nhưng mà lúc cậu kiểm tra thì lại không phát hiện vấn đề, cũng chính vì thế sáng nay cậu mới ỉu xìu như vậy.

    Linh lực trong đan điền không còn nhiều, bởi vì hôm nay phải trợ giúp Ngải Luân tìm kiếm hỏa diệu thạch nên Nhan Tử Dạ không có thời gian tu luyện.

    Thấy Nhan Tử Dạ ăn xong một phần thịt nướng, An Nhĩ Tư lại đưa qua một phần, Nhan Tử Dạ không cần tới ba phút thời gian đã ăn xong phần thịt nướng thứ hai, bất quá bộ dáng có vẻ vẫn chưa thỏa mãn. Thấy Nhan Tử Dạ tựa hồ vẫn chưa ăn no, An Nhĩ Tư nướng hết toàn bộ phần thịt cô lỗ thú còn lại, cuối cùng toàn bộ phần thịt của hai người đều vào bụng Nhan Tử Dạ.

    Thấy Nhan Tử Dạ cư nhiên ăn hết phần thịt của bốn người, Hải Bác Lạc cùng Ngải Luân đều trừng to mắt, Áo Đức Kỳ cũng có chút khác thường nhìn Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ có chút ngại ngùng, tựa hồ sức ăn của cậu hơi lớn một chút.

    Nhìn ra Nhan Tử Dạ xấu hổ, An Nhĩ Tư mỉm cười nói: “Gần nhất thể lực của Tiểu Dạ tiêu hao khá lợi hại nên ăn nhiều một chút để bổ sung.”

    Chỉ một câu đơn giản nghe như không có vấn đề, thế nhưng Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy An Nhĩ Tư có ẩn ý trong đó. Ngẫm lại thì cậu ăn nhiều như vậy chính là bắt đầu từ ngày đó ở cùng một chỗ với An Nhĩ Tư. Tối đó đã cùng Phỉ Áo Nạp đánh một trận, sau đó lại cùng An Nhĩ Tư lăn lộn một hồi, thể lực quả thực tiêu hao lợi hại. An Nhĩ Tư nói cũng không phải không có đạo lý.

    “Đúng vậy, chính là như vậy.” Nhan Tử Dạ phụ họa.

    “Kia thể lực tiêu hao cũng quá lợi hại đi.” Hải Bác Lạc nhỏ giọng nói thầm, phần ăn của bốn người a, Nhan Tử Dạ ăn xong mà bụng một chút cũng không trướng, cũng không biết số thức ăn kia đi đâu rồi.

    Muốn tìm hỏa diệu thạch thì trước tiên phải tìm ra sào huyệt hỏa diễm thú, bởi vì hỏa diệu thạch chính là tảng đá ngưng kết từ nước miếng của hỏa diễm thú, là tài liệu quan trọng chuyên dùng để chế tác vũ phí cùng phi hành khí.

    Trước kia tuy hỏa diễm thú tuy khá thưa thớt nhưng vẫn xuất hiện ở vùng bìa rừng tinh tế thú. Cũng không biết có phải vận may của Ngải Luân không tốt hay không mà ở bên ngoài tìm suốt ngày cũng tìm không ra, Hải Bác Lạc đồng dạng cũng không tìm được ấu tể cô lỗ thú, thế nên hai người mới quyết định tiến sâu vào bên trong.

    Kết quả Hải Bác Lạc tìm được ấu tể cô lỗ thú nhưng hỏa diệu thạch của Ngải Luân thì vẫn không thấy bóng dáng.

    Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc trói đám ấu tể lại, thiết lập lồng phòng hộ để đề phòng chúng trốn thoát, sau đó để chúng lại trong động. Đám cô lỗ thú vẫn còn canh giữ ở bên ngoài, không chịu rời đi. Trong năm người chỉ có mình An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ biết bay, thế nên An Nhĩ Tư trực tiếp biến về thú hình, mang theo Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc bay ra khỏi sơn động. Tuy Nhan Tử Dạ biết bay nhưng phải dùng tới linh lực, vì thế vì lười dùng linh lực nên Nhan Tử Dạ ở lại sơn động chờ An Nhĩ Tư quay lại đón.

    Năm người chia thành hai đội, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ một đội, Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc, còn có Ngải Luân một đội. Mọi người phân công tìm kiếm.

    “An Nhĩ Tư, anh biết ở đâu có hỏa diễm thú không?” Ngồi trên lưng hắc hổ mà An Nhĩ Tư biến thành, để đối phương cõng mình. Tiểu thứ đầu đi theo bên người Nhan tử Dạ, lúc này đang nằm trên vai cậu, đôi mắt bé xíu lúng liếng như hạt châu không ngừng chuyển động quan sát xung quanh.

    “Không biết, nhưng hỏa diễm thú bình thường đều sinh hoạt ở những nơi có độ ấm khá cao, tôi biết trong rừng rậm tinh tế thú có một nơi có suối nước nóng, chúng ta có thể tới đó thử xem. Ngồi vững.” An Nhĩ Tư đột nhiên tăng tốc, bay vun vút như tia chớp trong rừng rậm.

    Tốc độ của An Nhĩ Tư rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới, nước suối ở đây không ngừng tỏa lên hơi nước nóng hầm hập, nếu không phải thời điểm không đúng, Nhan Tử Dạ thực sự muốn nhảy xuống ngâm mình một phen.

    “Tìm xem phụ cận có sào huyệt hỏa diễm thú hay không, bất quá phải cẩn thận, hỏa diễm thú ở bên trong rừng rậm tinh tế thú rất có thể đã đạt tới cấp S.” An Nhĩ Tư nhắc nhở nói.

    “Tôi biết rồi.” Nhan Tử Dạ hiện giờ còn rất ít linh lực, tự nhiên không thể không chút kiêng dè như trước kia. Thế nên dọc theo đường đi cậu vẫn thực cẩn thận, giống như lúc mới vừa tới thế giới này vậy.

    Ở phụ cận suối nước nóng có rất nhiều ngọn núi nhỏ, bên trong núi cũng có không ít hang động cao hơn hai thước, nếu muốn tìm kiếm từng nơi một thì quả thực phải tốn không ít công sức. Thế nhưng không thể không làm, hiện giờ đang là thời kỳ hỏa diễm thú ngủ đông, mà hỏa diễm thú cũng giống như cô lỗ thú, là loài quần cư, chỉ cần đánh thức một con thôi thì những con khác cũng tỉnh lại theo.

    Xem xét mấy chục hang động nhưng không thu hoạch được gì, Nhan Tử Dạ đi tới cửa hang tiếp theo, lúc chuẩn bị đi vào thì cái mũi đột nhiên ngửi thấy một hương vị gay mũi, cậu nhịn không được hắt xì một cái, âm thanh vang dội nhát mắt thông qua cửa hang vọng vào bên trọng.

    Ngay sau đó còn không ngờ Nhan Tử Dạ kịp phản ứng, một tiếng thú rống đã vang lên, một ngọn lửa nóng rực từ trong hang phun ra.

    Nhan Tử Dạ vội vàng lắc mình vọt qua một bên. Tiểu thứ cầu vốn đang nằm trên vai Nhan Tử Dạ cũng hoảng sợ.

    “Rống…” Một con tinh tế thú hình dáng như con báo toàn thân đỏ bừng tỏa ra hỏa diễm hừng hực từ trong hang nhảy ra, nhìn thấy Nhan Tử Dạ thì trực tiếp đánh móc sau gáy cậu.

    Nhan Tử Dạ nhảy một cái, trực tiếp từ trên ngọn núi cao năm thước nhảy xuống, sau đó tay trái ngưng tụ linh lực, vung lên, vô số lưỡi băng bay về phía hỏa diễm thú.

    Hỏa diễm thú hé miệng, ngọn lửa cực nóng phun ra, lưỡi băng vừa chạm vào ngọn lửa thì lập tức hòa tan. Ngay sau đó hỏa diễm thú cũng nhảy xuống.

    An Nhĩ Tư ở một bên khác vừa nghe thấy tiếng rống của hỏa diễm thú thì lập tức chạy qua chắn trước mặt Nhan Tử Dạ: “Cấp S cao cấp? Tiểu Dạ, em lùi qua một bên đi, để tôi đối phó nó.”

    An Nhĩ Tư cấp SS đối phó với hỏa diễm thú cấp S thì dễ như trở bàn tay, vài quả cầu năng lượng bay qua. Hỏa diễm thú lại hé miệng phun lửa, ngọn lửa của hỏa diễm thú hoàn toàn không có tác dụng với luồng năng lượng của An Nhĩ Tư, nó trực tiếp xuyên qua cầu lửa đánh trúng hỏa diễm thú. Hỏa diễm thú bị đánh bay ra ngoài.

    “Rống rống…” Hỏa diễm thú ngửa mặt lên trời rống dài vài tiếng, sau đó ngọn lửa trên người nó phừng lớn, nó cấp tốc lao về phía An Nhĩ Tư.

    Tay trái An Nhĩ Tư bọc ngân quang tung một đấm đánh vào người hỏa diễm thú, hỏa diễm thú ăn đau hé miệng cắn một ngụm vào cánh tay An Nhĩ Tư, tay phải anh phát ra một luồng ngân quang bắn thẳng vào hai mắt hỏa diễm thú, hỏa diễm thú phản ứng rất nhanh, lập tức hé miệng phun lửa, kết quả lồng phòng hộ trên người An Nhĩ Tư lập tức được dựng lên ngăn chặn công kích.

    “Ầm…” An Nhĩ Tư một cú đá bay hỏa diễm thú ra ngoài, tiếp đó một quả cầu năng lượng đánh lên người nó.

    “Rống rống rống…”

    Nhìn An Nhĩ Tư đánh ngã hỏa diễm thú, Nhan Tử Dạ đang định đi qua thì hơn mười con hỏa diễm thú đột nhiên từ những hang động khác biệt chạy ra, vừa thấy đồng bạn nằm dưới đất thì chúng lập tức nhảy xuống vây quanh An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ.

    An Nhĩ Tư chạy tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, có hơn mười con hỏa diễm thú, nếu chỉ có một mình thì An Nhĩ Tư không sợ, nhưng hiện giờ còn có Nhan Tử Dạ, anh không thể không cẩn thận.

    Nhìn thấy tình thế không đúng, Nhan Tử Dạ cũng bắt đầu lo lắng, hiện giờ linh lực trong cơ thể không nhiều, cho dù linh lực có dư thừa thì cậu nhiều nhất chỉ đối phó được một con hỏa diễm thú mà thôi. Sức chiến đấu của Tiểu Hoa cùng tiểu thứ cầu cùng lắm chỉ tương đương với thú nhân cấp B, đối đầu với hỏa diễm thú chẳng khác nào đưa thức ăn tới miệng đối phương.

    Vẻ mặt An Nhĩ Tư thực nghiêm túc, anh biến về hình dạng hắc hổ đưa Nhan Tử Dạ lên một cái hang nhỏ trên ngọn núi, sau đó thiết lập lồng phòng hộ rồi nhảy xuống, cùng nhóm hỏa diễm thú chiến đấu.

    Ánh sáng màu bạc cùng ngọn lửa màu đỏ không ngừng đan xen, biến về hình thú sức lực của An Nhĩ Tư rất lớn, một cái tát liền chụp bay một con hỏa diễm thú, tiếp đó anh phun ra năng lượng pháo màu bạc đánh trúng hai con hỏa diễm thú rồi nhảy tới bên cạnh một con hỏa diễm thú khác. Móng vuốt lóe sáng hàn quang trực tiếp vung lên, bụng con hỏa diễm thú kia nháy mắt xuất hiện năm miệng vết thương sâu tận xương.

    Hỏa diễm thú bị thương càng trở nên điên cuồng hơn, chúng liều mạng công kích An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư thả người nhảy dựng lên, tiếp đó nâng vuốt đè con hỏa diễm thú vừa xông tới, móng vuốt trực tiếp xuyên vào cổ họng nó.

    Hỏa diễm thú nằm trên mặt đất, ánh lửa trên người chậm rãi lụi tàn, ngay sau đó máu tươi không ngừng trào ra nhuộm đỏ cả mặt đất. Nhìn thấy lại thêm một đồng bạn tử vong, đám hỏa diễm thú còn lại nổi giận, không hẹn mà cùng bổ nhào về phía An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư lập tức dựng lồng phòng hộ, hơn mười con hỏa diễm thú không ngừng va chạm vào vách lồng màu bạc.

    “A…” Chỉ thấy An Nhĩ Tư rống to một tiếng, trên người bộc phát ngân quang mãnh liệt. “Ầm…” một tiếng, hơn mười con hỏa diễm thú bị năng lượng bùng phát của An Nhĩ Tư đánh văng.

    Da lông vốn đen tuyền của đại lão hổ biến thành màu trắng bạc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra quang mang chói mắt. Đứng trên cao nhìn thấy An Nhĩ Tư lộ ra chân thân, Nhan Tử Dạ lộ ra biểu tình quả thế.

    Trước đó Nhan Tử Dạ vẫn luôn kỳ quái, với màu tóc bạc của An Nhĩ Tư sao hình thú lại có thể là lão hổ màu đen. Quả nhiên màu trắng bạc mới xứng với anh nhất.

    Cấp S cùng cấp SS hoàn toàn không thể so sánh, khoảng cách của hai cấp thật sự quá xa, trước đó An Nhĩ Tư vẫn còn chút cố kỵ, hiện giờ đã tung ra hết sức nên đám hỏa diễm thú kia căn bản không thể phản kháng. Sau khi giết chết ba con cùng hơn mười con bị thương nặng, An Nhĩ Tư ở trong sơn động của chúng tìm được năm sáu viên hỏa diệu thạch rồi dẫn Nhan Tử Dạ rời đi.

    “Ngải Luân, tụi tôi tìm được hỏa diệu thạch rồi, lập tức quay về sơn động sau thác nước tập hợp.” Sau khi lấy được hỏa diệu thạch, Nhan Tử Dạ lập tức gửi tin cho Ngải Luân. Nhận được tin, Ngải Luân thực hưng phấn lập tức cùng nhóm Áo Đức Kỳ chạy trở về.

    Lúc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ trở về chỗ thác nước thì thấy bên bờ sông có vô số thi thể cô lỗ thú, hơn nữa còn rất nhiều thi thể không trọn vẹn, có vài con chỉ còn nửa trên, vài con thì mất chân linh tinh. Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, ngay cả nước trong con sông cũng bị nhuộm đỏ.

    Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    ….

    Hoàn Chương 95.

    Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết [96] Hắc Cự Mãng

    ******

    “Này…” Nhan Tử Dạ kinh ngạc, tuy cô lỗ thú chỉ là tinh tế thú cấp A, lực công kích cũng không mạnh, thế nhưng một đàn cô lỗ thú như vậy, cho dù là thú nhân cấp S thì cũng không dám liều lĩnh như vậy.

    Bọn họ chỉ vừa rời đi không lâu, nơi này sao lại biến thành thế này?

    An Nhĩ Tư nghiêm túc nhìn nhìn xung quanh, lúc đi tới bờ sông thì anh nhìn thấy một mảnh vảy lớn cỡ mười cm, nhặt lên. Chiếc vảy màu đen rất cứng còn lóe sáng như kim loại.

    “Vảy rắn?” Làm xà yêu, Nhan Tử Dạ chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra miếng vảy trong tay An Nhĩ Tư thuộc về loài rắn. Hơn nữa theo màu sắc cùng kích cỡ lớn nhỏ, con rắn này nhất định không nhỏ.

    “Là hắc cự mãng.” An Nhĩ Tư phi thường khẳng định nói: “Cô lỗ thú vẫn luôn là thức ăn ưa thích của hắc cự mãng, nhưng thời tiết như bây giờ thì hẳn nó sẽ không ra ngoài đi săn mới đúng.”

    “Bình thường sẽ không, thế nhưng nếu nó đang mang thai thì sao?” Nhan Tử Dạ lấy miếng vảy trong tay An Nhĩ Tư đưa lên mũi ngửi ngửi: “Rắn đực và rắn cái có mùi không khác biệt lắm, chỉ có người quen thuộc với hơi thở của loài rắn mới có thể phân biệt được. Chiếc vảy này thuộc về giống cái, vào mùa đông trừ phi bất đắc dĩ, loài rắn sẽ không ra ngoài đi săn. Hơn nữa mùi hương nồng như vậy, con cự mãng này khẳng định đã mang thai.”

    “Ừm, em nói không sai.” Nhìn cô lỗ thú bị ăn mất một nửa còn dính lại dịch dính đặc biệt của loài rắn: “Hắc cự mãng là tinh tế thú cấp SS sơ cấp, Tiểu Dạ, chúng ta nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

    Mới nãy vừa đại chiến một trận với hỏa diễm thú, hiện giờ tinh thần lực của An Nhĩ Tư vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chống lại hắc cự mãng phần thắng cũng không lớn.

    “Ừm.” Nhan Tử Dạ cảm thấy rừng rậm tinh tế thú quả nhiên nguy hiểm, từ khi tiến vào đây, tùy tiện đụng phải cũng là tinh tế thú cấp A. Khó trách viện trưởng nghiêm túc cảnh cáo không được tiến vào. Nếu Nhan Tử Dạ không đạt tới cấp S, An Nhĩ Tư không phải cấp SS, với sức chiến đấu của thú nhân cấp A bình thường, muốn sinh tồn ở đây đã rất khó khăn, càng miễn bàn tới chuyện hoàn thành nhiệm vụ.

    Trở lại sơn động xách ba ấu tể cô lỗ thú cùng ấu tể cự ngạc thú rồi ra bờ sông chờ nhóm Áo Đức Kỳ quay lại.

    Hơn mười phút sau, nhóm Áo Đức Kỳ vội vàng trở lại, nhìn thấy thi thể cô lỗ thú đầy đất thì cũng kinh ngạc không thôi.

    “Này là sao?” Hải Bác Lạc nhịn không được hỏi.

    “Hắc cự mãng.” An Nhĩ Tư quơ quơ miếng vảy trong tay.

    “Tụi tôi đã tìm được hỏa diệu thạch rồi, nhanh chóng rời đi, nơi này không an toàn.” Nhan Tử Dạ lấy viên hỏa diệu thạch trong túi ra.

    Nhìn mấy viên hỏa diệu thạch trong tay Nhan Tử Dạ, Hải Bác Lạc trực tiếp phun tục: “Chết tiệt, hỏa diệu thạch lớn như vậy, cấp bậc của hỏa diễm thú nhất định không thấp đi?”

    “Không có, vận may của tụi tôi khá tốt nên tìm thấy nó trong hang núi cạnh suối nước nóng, không có hỏa diễm thú ở đó.” An Nhĩ Tư thản nhiên cười nói. Trong hang quả thực không có hỏa diễm thú, bởi vì chúng đều tập trung ở chân núi!

    “Ngải Luân, cầm lấy.” Nhan Tử Dạ giao hỏa diệu thạch cho Ngải Luân, sau đó nói với nhóm Áo Đức Kỳ: “Chúng ta đi thôi.”

    Nhóm Áo Đức Kỳ vừa mới xách đám ấu tể định rời đi thì biển hoa kim sắc phía trước đột nhiên truyền tới tiếng vang. Sau đó bọn họ nhìn thấy vô số cành hoa ngã rạp xuống, màu đen óng ánh đối lập hoàn toàn xuất hiện ở giữa biển hoa.

    “Tiêu, hắc cự mãng đã quay trở lại, mau chạy đi.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ nhanh chóng bỏ chạy.

    Nhóm Hải Bác Lạc kinh hồn chưa định cũng lập tức chạy theo, tốc độ chạy của thú nhân rất nhanh, thế nhưng tốc độ của cự mãng ở phía sau cũng không chậm, chỉ vài giây trôi qua nó đã trườn ra khỏi biển hoa.

    “Sì sì…”

    Một con mãng xà thật lớn toàn thân tối đen như mực dài hơn ba mươi mét ngẩng cao cái đầu, ánh mắt u ám nhìn theo nhóm Nhan Tử Dạ đã trốn vào trong rừng tràn đầy hưng phấn, ‘soạt’ một tiếng, thân mình to lớn của nó lập tức di chuyển thực linh hoạt. Tốc độ kia so với nhóm Áo Đức Kỳ chỉ có hơn chứ không kém.

    “Nhanh lên, nó đuổi theo rồi.” Mắt thấy cự mãng đuổi theo, Hải Bác Lạc sợ tới mức hồn vía sắp bay lên mây.

    “Sì sì sì…” Mắt thấy đã sắp rượt kịp con mồi, hắc cự mạng càng lúc càng hưng phấn phun ra đầu lưỡi thật dài, cái đuôi phía sau đong đưa đong đưa, hai gốc cây bị đuôi nó quật gãy, sau đó nó tiếp tục phóng về phía nhóm An Nhĩ Tư.

    “Ầm…” Hai gốc cây bị quật ngã rạp xuống trước mặt nhóm An Nhĩ Tư, ngăn cản đường chạy của họ, cả năm người khẩn cấp thắng lại. Mà hắc cự mãng cùng đuổi tới ngay lúc này.

    Thân mình thật dài của nó linh hoạt lay động, tuy nhóm An Nhĩ Tư trong mắt hắc cự mãng thật nhỏ bé thế nhưng nó lại cảm giác được hơi thở ẩn chứ năng lượng nồng đậm trên người năm người này. Nó biết, nếu mình ăn thịt năm thú nhân này thì nó sẽ bổ sung đầy đủ năng lượng.

    “Làm sao bây giờ?” Hải Bác Lạc hỏi An Nhĩ Tư ở bên cạnh, anh đã xem An Nhĩ Tư là người lãnh đạo.

    Nhìn hắc cự mãng thật lớn trước mặt, lại nhìn Nhan Tử Dạ ở bên cạnh, ôn nhu nói: “Tiểu Dạ, em theo bọn họ rời đi trước, tôi kiềm chân nó.”

    “Không được.” Nhan Tử Dạ còn chưa kịp mở miệng, Áo Đức Kỳ đã giành nói trước: “Tôi không có thói quen bỏ lại đồng bạn.”

    “Đúng vậy, chúng ta đã cùng tới thì phải cùng trở về. Hơn nữa con hắc cự mãng kia ít nhất cũng là tinh tế thú cấp S, một mình An Nhĩ Tư căn bản không ngăn cản được nó.” Tuy Hải Bác Lạc có đôi khi rất ngốc nhưng ở thời khắc mấu chốt anh vẫn biết nên lựa chọn thế nào. Hành vi bỏ lại đồng bạn bỏ chạy này anh làm không được. Nếu không phải học viện quy định lúc tiến hành kỳ thi tốt nghiệp không thể mang theo cơ giáp thì hiện giờ bọn họ cũng không chật vật đến vậy.

    “An Nhĩ Tư, là tôi hại mọi người gặp nguy hiểm, tôi tuyệt đối sẽ không đi, muốn đi thì mọi người cùng nhau đi.” Ngải Luân vẫn luôn khiếm khuyết dũng khí lúc này lại can đảm lên tiếng, là anh đã làm phiền mọi người, thế nên cho dù phải chết anh cũng không đi.

    “Tốt, vậy thì cùng tiến lên.” Có người nói, lúc gặp nguy hiểm tới tính mạng rất dễ lộ ra bản chất con người. Tuy đại đa số thú nhân thoạt nhìn không tệ nhưng cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, ai có thể cam đoan nội tâm bọn họ đang nghĩ gì. Thế nhưng lúc này đây, hành vi của nhóm Áo Đức Kỳ đã nhận được sự khẳng định của Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư.

    Lúc An Nhĩ Tư còn chưa kịp phản ứng, Nhan Tử Dạ đã dẫn đầu xông tới chỗ hắc cự mãng.

    “Rầm rầm…”

    Dị năng công kích không ngừng oanh tạc về phía hắc cự mãng, hắc cự mãng bởi vì thân thể to lớn nên không thể tránh né, liên tục bị dị năng của năm người đánh trúng, lôi điện của Áo Đức Kỳ trực tiếp đánh trúng đầu nó.

    “Sì…” Sương khói qua đi, hắc cự mãng lắc lắc đầu phun ra đầu lưỡi, ánh mắt đen tuyền của nó lộ ra xem thường.

    Đúng vậy, năm người hợp lại công kích cư nhiên không có chút hiệu quả.

    Lại còn bị một con rắn khinh thường, Hải Bác Lạc vẫn luôn nóng nảy lập tức ngưng tụ năng lượng thật lớn, ngọn lửa hừng hực trực tiếp bay về phía hắc cự mãng.

    Hắc cự mãng không né cũng không tránh, nó há cái miệng phun ra một ngọn lửa còn cường đại hơn về phía Hải Bác Lạc. Áo Đức Kỳ thấy vậy thì lập tức triệu hồi lôi điện, vài tia sét bổ lên người hắc cự mãng, lần này công kích của anh có hiệu quả.

    Bị lôi điện đánh bong vài khối vảy, hắc cự mãng ăn đau hé miệng trực tiếp bổ nhào qua chỗ Áo Đức Kỳ.

    Áo Đức Kỳ nhanh chóng lùi về sau, hắc cự mãng đuổi theo không tha, lúc anh vừa né tránh được cái mồm to của nó thì ‘ầm’ một tiếng bị đuôi nó quét trúng văng ra đụng ngã một gốc cây.

    Mắt thấy Áo Đức Kỳ sắp rơi vào miệng hắc cự mạng thì có vô số lưỡi dao năng lượng màu bạc bay tới, hắc cự mãng cảm ứng được, nó nhanh chóng uốn éo đầu rắn né tránh, tiếp sau đó là vô số băng trùy bay tới nện vào phần thất thốn của nó.

    “Keng keng keng….” Băng trùy giống như bị đánh vào nham thạch, văng ngược trở lại.

    Lúc An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ hợp lực công kích hắc cự mãng, Ngải Luân lập tức nhân cơ hội đỡ Áo Đức Kỳ. Áo Đức Kỳ cùng Hải Bác Lạc đều bị hắc cự mãng đả thương, tuy hắc cự mãng không phải chỉ là tinh thế thú cấp S nhưng vì xem thường nhóm Áo Đức Kỳ nên cũng không dốc hết sức, Áo Đức Kỳ chỉ bị chút nội thương mà thôi. Hải Bác Lạc thì thảm hơn một chút, quần áo trước ngực rách tung tóe, tóc cũng bị ngọn lửa của hắc cự mãng thiêu rụi không ít, gương mặt xám đen, chật vật đến cực điểm.

    Nhìn An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ dây dưa với hắc cự mãng, ba người Áo Đức Kỳ một lần nữa công kích.

    Tinh khối hồng lam cắm lên lớp vảy đen của hắc cự mãng rồi ‘ầm ầm ầm…’ vài tiếng nổ mạnh. Vảy hắc cự mạng bị nổ bay hơn mười phiến, máu đỏ tươi lập tức trào ra.

    Ngay sau đó An Nhĩ Tư cầm dao laser trong tay phóng vụt tới cắm phập vào miệng vết thương của hắc cự mãng. Ba người Áo Đức Kỳ cũng nhanh chóng ngưng tụ quả cầu năng lượng đồng loạt ném về phía miệng vết thương kia.

    “Rống…” Hắc cự mãng đau tới rống to, nó bắt đầu tức giận, vốn chỉ muốn chơi đùa với đám thú nhân này thôi, kết quả lại bị gây thương tích, nó quyết định lập tức ăn đám thú nhân này.

    Sương khói nồng đậm màu đen từ người hắc cự mãng tỏa ra, cây cối xanh um xung quanh vừa tiếp xúc với làn khói đen kia lập tức héo rũ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó biến thành tro tàn.

    “Hắc vụ? Mau né ra.” An Nhĩ Tư kéo Nhan Tử Dạ nhanh chóng lui về sau. Nhóm Áo Đức Kỳ cũng lập tức tránh né qua một bên.

    Hắc vụ quanh người hắc cự mãng càng lúc càng đậm, hoa cỏ cây cối ở chung quanh toàn bộ héo rũ, ngay lúc nhóm An Nhĩ Tư định thoát đi thì một cái đuôi to đen tuyền ‘xiu’ một tiếng quét nhanh tới, ba người Áo Đức Kỳ căn bản không kịp né tránh, bị quất trúng.

    “Ầm ầm ầm…” Ba người cùng lúc bị đánh bay, mà quần áo trên người cả ba cũng dính phải hắc vụ trên người hắc cự mãng nên nháy mắt bị ăn mòn.

    Hải Bác Lạc bị hắc vụ dính lên phần da trước ngực, da dẻ bắt đầu lở loét, Hải Bác Lạc đau tới phát run. Cả ba đều bị trọng thương.

    Hoàn Chương 96.

    Thuộc truyện: Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết