Tình yêu tiramisu – Chương 3

    Thuộc truyện: Tình yêu tiramisu

    Mùa đông cuối cùng cũng đi qua, nắng ấm áp, cộng thêm gió nhẹ còn hơi lạnh mơn trớn làn da mang theo cảm giác vô cùng thoải mái. Thời tiết tốt thì tâm trạng sẽ tốt. Thái Quân Thành cảm thấy trạng thái nửa sống nửa chết trong mùa đông theo mùa xuân thoát ra ngoài, giống hệt như thay da đổi thịt, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.

    Đi trên đường, vui vẻ chào hỏi hàng xóm láng giềng vô tình gặp phải, Thái Quân Thành thật sự muốn ngâm nga một bài hát nào đó.

    Đến ngã tư đường, nhìn thấy bóng dáng cao gầy, cúi đầu xem quyển sách gì đó đang cầm trên tay, từ đường khác đi về phía bản thân, mặc dù người đó cúi đầu, không thấy rõ diện mạo, nhưng y liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là ai.

    Chuyện cũ khiến y hối hận lại nổi lên, bước chân theo bản năng lại muốn tránh đi. Nhận thấy được hành vi theo bản năng của bản thân, Thái Quân Thành không nhịn được thầm mắng bản thân quá mức ngu xuẩn, bình thường trốn tránh còn chưa tính, nếu lúc này không chạm mặt thì đến lúc nào, suy cho cùng y cũng không cần vì trốn tránh mà ngay cả trường học cũng không muốn đi chứ? Nam tử hán đại trưởng phu, dám làm dám chịu, lúc trước là mình làm sau, thiếu người ta một câu [Thật xin lỗi], có cái gì mà phải sợ! Nói một câu xin lỗi là được rồi!

    Trong lòng đã suy nghĩ xong, nhưng lúc thấy bóng dáng đó càng ngày càng gần mình, hai chân Thái Quân Thành giống như đóng băng, không có cách nào tiến về phía trước. Suy nghĩ khí phách trong lòng lúc trước lập tức xoay 360 độ….

    Có lẽ, có lẽ ngay từ đầu đối phương không chú ý đến bản thân, đối phương luôn cúi đầu, nếu bản thân nhanh chóng đi qua thì đối phương sẽ không biết, lần sau sẽ xin lỗi vậy, lần này coi như chưa nhìn thấy.

    Trong lúc Thái Quân Thành còn đang tự mình đấu tranh, bóng người cúi đầu đã đến sát bên người y, lơ đãng ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt y.

    Là anh ta? Thiếu niên cao gầy theo bản năng gật đầu với Thái Quân Thành, tự nhiên chào hỏi giống như họ gặp nhau mỗi ngày.

    Xin lỗi! Não suy nghĩ, ra lệnh với hệ thống phát ra âm thanh, đáng tiếc bộ phận liên kết hai thứ này lại xảy ra vấn đề: “Tôi…” Trong cổ họng giống như bị mắc xương cá, ba chữ thực xin lỗi mãi không phát ra được, mà thay vào đó lại là: “Cháo ăn ngon lắm.”

    Lời vừa ra miệng, Thái Quân Thành ngây người tại chỗ, mặt đỏ lựng, đáng chết! Có phải đầu bị chập mạch rồi không? Nói cái quái gì vậy?

    Thiếu niên cũng không nghĩ tới đột nhiên Thái Quân Thành sẽ nói một câu như vậy, ngẩn người một lúc, nhưng sau đó lại mỉm cười, giống như vô cùng vui vẻ, nhưng lại không nói gì.

    Trong giây lát, không khí quá mức yên tĩnh, khiến Thái Quân Thành cảm thấy xấu hổ muốn chết, chưa bao giờ y cảm thấy bản thân ngu ngốc như bây giờ, cúi gằm đầu xuống, thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào hoặc đột nhiên tàng hình.

    “Này, đợi chút, đợt chút! Lưu Phi Long! Ai, cuối cùng cũng đuổi kịp cháu rồi!” Âm thanh hổn hển đánh vỡ không khí xấu hổ đến đọng lại thành giọt này.

    Thái Quân Thành ngẩn người, thì ra là ông chủ cửa hàng tiện lợi của tiểu khu: “Xin…” y đang muốn chào hỏi.

    Nhưng ông chủ cửa hàng tiện lợi giống như không nhìn thấy y, chỉ chăm chăm nhìn thiếu niên cao gầy bên cạnh y, mắt tỏa sáng, vô cùng kích động: “Lưu Phi Long, tại sao cháu có thể cứ như vậy chạy trốn được? Bác còn chưa cảm ơn cháu mà, đứa nhỏ này thật là. Hôm nay thật sự rất cảm ơn cháy! Ít nhiều cháu cũng cưỡng chế di dời kẻ bắt cóc mà. Không có cháu, cửa hàng tiện lợi của bác đã tổn thất nghiêm trọng rồi. Thật sự rất cảm ơn cháu.”

    Ông trời ơi, nơi này có tiếng là an toàn nhất khu vực này, làm sao bản thân biết được sáng sớm đã xui xẻo gặp kẻ bắt cóc, lại còn cầm dao! Ôi trời ơi! Dọa chết ông rồi!

    Kẻ bắt cóc? Thái Quân Thành kinh ngạc trừng mắt, nhìn chằm chằm vào thiếu niên, cảm thấy người này thật sự lao vào đầm rồng hang hổ, chỉ bằng thân mình cao gầy này? Chỉ bằng cánh tay nhỏ bé yếu ớt này?

    “Ông trời! Thật sự phải cảm ơn cháu.” Chủ tiệm kích động nắm chặt hai tay của thiếu niên, cảm động đến phát khóc. “Nếu không có cháu cản trước mặt bác, cản giúp bác một giao kia, thì chắc là bác đã không còn sống đứng ở chỗ này nói chuyện với cháu nữa rồi. Nhìn xem, cổ còn vết máu này, bác mới chỉ xoay người một cái, tại sao cháu lại cứ như vậy chạy đi. Đi đến đây, bác dẫn cháu đến gặp bác sĩ.”

    Tầm mắt của Thái Quân Thành theo lời nói của chủ tiệm chuyển qua cổ của thiếu niên, quả nhiên dưới tai phải có một vết máu nhỏ dài. Chẳng lẽ Lưu Phi Long thật sự dựa vào thân hình này đuổi kẻ bắt cóc cầm dao đi? Thái Quân Thành cảm thấy không thể tin được, nếu không phải có vệt máu này, y sẽ cho rằng chủ tiệm và Lưu Phi Long đang nói đùa, hoặc là nói ngược lại.

    “Không cần. Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Thiếu niên nhẹ lắc đầu, hoàn toàn không lây nhiễm cảm xúc kích động của chủ tiệm, giọng nói vẫn trầm như vậy.

    “Làm sao như vậy được? Thật đúng là đứa bé ngoan! Lần trước bác còn nghi ngờ cháu trộm thuốc, lần này cháu còn liều mình cứu bác, thật là vô cùng vĩ đại! Cháu thật sự là anh hùng! Thật sự là không thẹn với tên của cháu – Lưu Phi Long đó! Thật đúng là rồng bay lên trời! Cha cháu dạy tốt! Bác nhất định sẽ báo đáp cháu.” Chủ tiệm vô cùng cảm khái, có khả năng kẻ bắt cóc đã chạy tới nơi đông đúc, có lẽ đã thoát rồi, chắc chắn sẽ không bắt được, cho nên ông cũng không tính báo công an. Nhưng ông vẫn muốn để xã khu khen ngợi đứa bé Lưu Phi Long này một chút.

    Nghe vậy, Thái Quân Thành ngạc nhiên, thiếu chút hừ ra tiếng, đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ! Đủ châm chọc!

    Rồng bay lên trời? Cha dạy tốt?

    Chủ tiệm nói ra những lời này không sợ đau lưỡi, không sợ tự cho mình một bạt tai sao? Chẳng lẽ trước kia chủ tiệm đã quên bản thân mình nói về Lưu Phi Long với nhóm bà cô ở trong xã khu như thế nào sao? Mỗi lần đều nói anh ta không có gia giáo. Còn nói Phi Long cái gì, chỉ là một con sâu thối nát! Con của kẻ trộm không tốt, con trai của kẻ trộm vĩnh viễn là kẻ trộm. Còn nói nếu trong tiệm của mình bị trộm gì thì nhất định là Lưu Phi Long làm! Tương lai của đứa trẻ trong gia đình đơn thân như thế này chỉ có một con đường, chính là vào trại quản giáo dành cho thiếu niên.

    Nghe khẩu khí đó thì chính là vô cùng chán ghét người tên là Lưu Phi Long. Cảm thấy Lưu Phi Long chính là ngọn nguồn của mọi nguy hiểm trong xã khu của bọn họ.

    Từ khi nào Lưu Phi Long trong miệng của chủ tiệm lại biến thành rồng? Thành anh hùng? Từ khi nào lại biến thành vĩ đại như vậy rồi? Quá buồn nôn!

    Thiếu niên siết chặt cặp nhỏ trong tay, anh chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này, đối mặt với sự nhiệt tình của chủ tiệm, có vẻ như không có cách nào đối phó, đầu vốn đã cúi thấp nay lại càng thấp hơn: “Không cần, cháu không sao.” Chỉ là cắt qua da, anh không muốn đi bệnh viện, cũng không cần phải đi. Chuyện sáng nay, anh chỉ theo bản năng nhảy ra đỡ dao, cũng không biết là làm như vậy có bao nhiêu vĩ đại.

    “Như vậy làm sao mà được? Nhất định phải đi bệnh viện!” Chủ tiệm vẫn vô cùng nhiệt tình.

    “Không cần…” Biết chủ tiệm có ý tốt, nhưng anh thật sự cảm thấy không cần thiết, hơn nữa anh còn có việc, muốn tránh hai tay đang nắm chặt tay mình của chủ tiệm, nhưng không ngờ trong lúc lôi kéo, ‘roẹt’ một tiến, quyển sách nhỏ trên tay anh bị xé thành hai nửa.

    Chủ tiệm bỗng ngây ngẩn cả người, việc này…

    Quả thực là một vở hài kịch, nhìn xem, Thái Quân Thành vô tâm trở nên ngây ngốc, một đứa trẻ bị cho là hư thậm chí còn là tên trộm nhỏ, đảo mắt một cái lại thành anh hùng cứu người. Một chủ mắt lé vốn xem thường, khinh bỉ Lưu Phi Long, bây giờ lại sử dụng biểu cảm đối đãi với anh hùng. Giống như thượng đế cố ý an bài cho y thấy rõ tình người trong một trò đùa dai.

    Quá khó coi rồi! Vẻ mặt sùng bái của chủ tiệm như một bàn tay hung hăng đánh vào mặt Thái Quân Thành, đau đến mức khiến y run lên. Đau đến mức cuối cùng y bất chấp tất cả, trực tiếp phóng qua bên cạnh hai người vẫn còn đang dây dưa kia, chạy thẳng về phía trước.

    Bởi vì, tất cả những điều kia khiến y nghĩ tới bản thân cũng từng như thế! Cũng từng tự cho là đúng hiểu nhầm thiếu niên cao gầy có giọng nói dịu dàng kia.

    “Chào mừng quý khách…” Nghe thấy chuông gió trước cửa vang lên, học sinh làm thêm nở nụ cười nghề nghiệp, chuẩn bị tiếp đón người khách đầu tiên của ngày hôm nay, lúc nhìn thấy người thì bỗng ngây dại.

    Ôi trời, người này thật sự rất đẹp!

    Như trực tiếp bước từ bức tranh thời trang ra vậy, người đó tùy ý phất tay, đến thẳng phòng làm việc: “Làm việc của cậu đi, không cần tiếp đón tôi.”

    “Này, hôm nay làm đồ ngọt gì vậy? Thật thơm!” Người tới đi vào phòng làm việc, việc đầu tiên là tự động mở tủ lạnh ra, tìm kiếm thức ăn, giống như quỷ chết đói tám trăm năm.

    “Schwarzwälder Kirschtorte.(Bánh rừng rậm đen)” Lưu Phi Long cười không tiếng động, chăm chú làm đồ ngọt không ngẩng đầu lên đáp.

    “Chậc, không phải chỉ là bánh ngọt chocolate thôi sao!” Người tới từ phía sau vươn đầu qua vai Lưu Phi Long, nhìn đồ ngọt anh đang làm dở.

    “Bánh rừng rậm đen không đen, không chứa màu đen của chocolate.” Lưu Phi Long đổ một lượng nước ép anh đào lớn vào sữa tươi, cẩn thận đánh lên: ” Bánh rừng rậm đen chân chính có nguyên liệu chủ yếu là nước anh đào. Chỉ là bây giờ thợ làm Bánh rừng rậm đen cho nhiều chocolate, mặt ngoài bánh ngọt sẽ thêm một tầng mảnh vụn màu đen của chocolate, khiến người ta liên tưởng đến rừng rậm đen xinh đẹp, khiến người nhiều cho rằng tên Rừng rậm đen của bánh được bắt nguồn từ đó. Thực ra nó phải được gọi là bánh ngọt rừng đen anh đào.”

    “Chậc, ai quan tâm nó là chocolate hay là anh đào, ăn ngon là được rồi.” Người tới hoàn toàn không hứng thú với việc biết mấy thứ này, đặt mông xuống ghế dài trong phòng làm việc. Trên khuôn mặt tươi đẹp như anh đào thoáng hiện vẻ không kiên nhẫn.

    Người tới tên là Khang Nam. Điểm thu hút người khác chính là khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả các cô gái xinh đẹp, nhưng trên gương mặt xinh xắn này lúc nào cũng có thể nhìn được vẻ không kiên nhẫn. Biểu hiện không kiên nhẫn của anh ta chính là một tiếng ‘Chậc’ – anh ta thường xuyên sử dụng nó khi nói chuyện với người khác, lúc không kiên nhẫn sẽ trực tiếp dùng, anh ta mới không thèm quan tâm người khác có xấu hổ hay không.

    Đương nhiên người tới cũng tự hiểu bản thân, anh ta thừa nhận tính nhẫn nại của bản thân chỉ dành cho những chuyện anh ta cảm thấy hứng thú.

    Một thằng nhóc như vậy, dù là ai cũng không thể tưởng tượng được anh ta chính là giáo viên, thậm chí là một giáo viên trung học có phẩm chất tốt.

    Một giáo viên trung học, việc anh ta cảm thấy hứng thú nhất không phải là dạy học, giải đáp nghi vấn, chỉ dẫn cho học sinh mà là công việc dùng thể lực, công việc có thể khiến anh ta sử dụng càng nhiều sức mạnh thì anh ta càng yêu thích. Hi vọng lớn nhất của anh ta chính là có cuộc sống giống như công nhân. Trừ điều đó ra, sở thích duy nhất của anh ta thích là đồ ngọt. Anh ta thích đồ ngọt như mạng, đây cũng chính là lý do anh ta đi lại với Lưu Phi Long.

    Một lần ngẫu nhiên đi ngang qua tiệm bánh ngọt của Lưu Phi Long, thử qua tài nghệ của anh, người này thiếu chút nữa rơi lệ ngay tại chỗ, ăn thật ngon! Vì thế người này bị tay nghề khiến người khác giật mình của Lưu Phi Long thu hút, mặt dày mày dạn tới đây mài thành bạn tốt với anh.

    “Còn không nhanh lên!” Khanh Nam bị mùi hương giày vò đến vô cùng đau khổ, vội vàng thúc giục.

    Lưu Phi Long mỉm cười, động tác cũng không vì vậy mà nhanh thêm được chút nào, công việc làm chậm nhưng cẩn thận. Anh thích hưởng thụ cảm giác chậm rãi hoàn thành từng phần của bánh ngọt: “Làm bánh ngọt mà gấp sẽ không ngon. Phải làm mọi thứ theo trình tự. Tầng đầu tiên thả anh đào đông lạnh. Sau đó là quét bơ, việc này hoàn toàn không thể gấp. Phải từ từ quét, phải đều tay. Mỗi tầng bánh ngọt sẽ quét một lần bơ, lặp đi lặp lại vài lần, thẳng đến lúc tạo lên một tầng bơ cuối cùng, mặt trên cùng cũng quét một lớp bơ. Cuối cùng trang trí một vài quả anh đào tươi.

    “Chậc.” Khang Nam không kiên nhẫn bĩu môi, chuyển những giải thích cẩn thận của Lưu Phi Long vào tai trái, ra tai phải. Giải thích cho anh ta cũng vô dụng, dù sao anh ta cũng không làm, cũng không muốn làm. Anh ta chỉ muốn trực tiếp ăn là được rồi.

    “Như vậy là hoàn thành rồi.” Lưu Phi Long cẩn thận cắt một tiếng bánh ngọt lớn vừa hoàn thành, đặt vào trong đĩa, đưa cho Khang Nam.

    Khang Nam thành kính từ trong lòng tiếp nhận bánh ngọt anh ta trông ngóng mòn mỏi con mắt, cũng không vội ăn, mà thưởng thức vẻ ngoài xinh đẹp trước – Màu đen của mảnh vỡ chocolate giống màu đen của áo khoác, màu trắng của bơ giống màu trắng của áo sơ mi, mà anh đào trên bơ lại làm cho người ta liên tưởng đến bánh rừng rậm đen chỉ có phía dưới lớp mũ nhung màu trắng có một viên ngọc màu hồng. Sau đó anh ta mới xúc một miếng nhỏ đưa vào miệng, một miếng này đầy đủ vị chua của anh đào, ngọt của bơ, đắng của chocolate, vị tinh khiết và thơm của rượu anh đào, quả thực vô cùng hoàn mỹ, tuyệt đối chịu được cái loại người kén khẩu vị. Muôn vàn cảm thụ cuối cùng biến thành một câu: “Ngon, ngon lắm!”

    Lưu Phi Long ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ ăn say sưa của Khang Nam, nhẹ nhàng cười.

    “A, đúng rồi, lúc tôi vào cửa lại đụng vào chuông gió rồi. Anh có thể gỡ nó xuống không? Dù sao cũng đã cũ như vậy rồi. Nếu đụng vào người khác, tôi không tin chỉ có mình tôi than vãn với anh.” Vừa nuốt thức ăn ngon, Khang Nam vẫn còn không quên than vãn cho bản thân hai câu.

    Lưu Phi Long vẫn mỉm cười, tiếp tục làm đồ ngọt kế tiếp, không trả lời.

    Nếu anh ta không nhầm thì chiếc chuông gió mãi không đổi kia là của vợ trước thằng nhóc này đưa: “Không phải là luyến tiếc chứ?” Khang Nam nhồi bánh ngọt vào miệng, tùy tiện hỏi.

    Động tác trên tay Lưu Phi Long dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục.

    Mắt sắc của Khang Nam chú ý tới cái khẽ dừng kia, lập tức trừng to mắt, thấp giọng kêu lên: “Này, ông anh, không phải anh thật sự luyến tiếc chứ? Nhiều năm như vậy rồi! Anh còn nhớ cô ấy sao? Ôi…” Đùa đúng không? Bản thân cho rằng anh lãnh cảm, không ngờ đầu gỗ này lại si tình như vậy!

    “…”

    Lưu Phi Long nghe anh ta nói cũng chỉ mỉm cười không đáp.

    Thẳng thắn ‘Chậc’ một cái, Khang Nam lại bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, lời nói của bản thân giống như viên đá rơi xuống vực sâu, ngay cả tiếng vang cũng không có. Thật không biết thằng nhóc này nghĩ như thế nào. Mặc dù trở thành bạn tốt với anh nhiều năm, nhưng bản thân lại không nhìn thấu được thằng nhóc này. Không biết chuyện gì, chỉ cần không liên quan đến đồ ngọt, anh đều cười đáp lại, thật đúng là hũ nút, ba cây gậy đánh không ra một cái rắm. Có khi anh ta thật muốn đặt anh lên bàn giải phẫu. Nhìn xem rốt cuộc trong bụng anh chứa cái gì.

    Kỳ lạ, có điều, nói đến kỳ lạ thì còn có một người còn kỳ lạ hơn, mà không chỉ có kỳ lạ bình thường, mà còn là kỳ lạ thêm tự người. Nghĩ đến bóng dáng long lanh như ánh mặt trời, Khang Nam thầm cười xấu xa, giống như vòng vo đổi đề tài: “Này, ông anh, có gần đây Quân Thành đã tới tiệm không?”

    Lưu Phi Long hơi quay đầu, nhìn anh ta một cái, khẽ gật gật đầu.

    “A, cậu ta có nói chuyện cậu ta có bạn gái mới với anh không? Hai người không phải là bạn tốt sao? Nói nghe một chút đi.” Khang Nam cố ý làm vẻ mặt tò mò.

    Cẩn thận làm khuôn bánh ngọt, vẫn nở nụ cười ấy, vân đạm phong khinh.

    Thật mất mặt, Khang Nam vẫn chưa từ bỏ ý định: “Này, thật sự Quân Thành chưa nói qua sao? Cô gái lần này thật sự rất đẹp nha, tạp chí nào cũng nói đến. Nói cái gì mà bạn gái nhà người ta đẹp, bằng cấp cao, gia cảnh lại tốt, đứng với anh chàng Quân Thành đẹp trai của chúng ta chính là cặp đôi trời sinh.”

    “Còn muốn nữa không?” Lưu Phi Long lại đưa một đĩa bánh ngọt qua, hai lượng bạt ngàn cân đổi đề tài.

    “Chậc! Lại đến một miếng.” Khang Nam hoàn toàn nhận thua, muốn hỏi ra được suy nghĩ của Lưu Phi Long, thì còn khó khăn hơn gián điệp.

    “Này, có người nào từng nói qua, yêu anh là một loại tra tấn, sống cùng anh là một loại thống khổ chưa?”

    Sâu trong trí nhớ, trong lúc lơ đãng bị người khác đột nhiên nhắc tới, Lưu Phi Long theo bản năng ngừng việc đang làm trên tay, quay đầu về phía bạn tốt.

    “Này, nhìn tôi mà nói này, tôi tự biết rõ bản thân, không có tính nhẫn nại, miệng lại xấu xa, nhưng ít nhất là tôi còn biết. Tôi rất thẳng thắn. Thích là thích, không thích là không thích. Không giống như anh, dù có thích hay không đều không chủ động nói. Muốn người khác đi đoán. Đoán một lần còn được, đoán nhiều hơn làm người khác mệt muốn chết. Dù kẻ có tính nhẫn nại nào thì cũng có giới hạn, suy cho cùng cũng cảm thấy phiền. Lại nói, anh đối với người ta tốt, nhưng với ai anh cũng dịu dàng, cẩn thận chăm sóc, tràn đầy tình cảm như vậy, nếu là người thật lòng yêu anh thì nhất định sẽ không chịu nổi. Trong tình yêu, ai cũng muốn một tình yêu độc nhất vô nhị. Không phải giống như bồ tát tình yêu như anh. Không đáng một xu! Cá tính nguội lạnh giống như nước của anh thì dù có lớn như lửa, mạnh mẽ hay nhiệt tình bao nhiêu cũng bị anh dập tắt. Cho nên, làm bạn tốt của anh rất tuyệt. Nhưng nếu ai yêu anh, nhất định sẽ chết dần chết mòn.” Bên người anh có một ví dụ tàn khốc, ví dụ cái tên tự ngược kia sắp khiến bản thân anh ta sắp tinh thần phân liệt rồi.

    Lưu Phi Long yên lặng nghe bạn tốt bàn luận về tình yêu, vẫn cười không đáp lại như vậy.

    “Chậc!” Khang Nam ăn bánh ngọt trong tay, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, đột nhiên nghĩ tới hình như vừa rồi bản thân có thấy một cái bánh ngọt xinh đẹp trong tủ lạnh – hình như là Tira gì đó, anh ta không thể nhớ được tên đầy đủ là gì. Có điều, ăn ngon là được rồi. Giữ vững nguyên tắc tự lực cánh sinh, Khang Nam vươn tay kéo cửa tủ lạnh, chuẩn bị lấy bánh ngọt xinh đẹp ra.

    “Cái đó không được.” Lưu Phi Long giống như mọc thêm một cái mắt sau lưng, anh xoay người lại, trực tiếp lấy chiếc bánh ngọt trên tay Khang Nam đi.

    “Này! Này! Tôi trả tiền không được sao?” Mắt thấy đồ ăn ngon biết mất, Khang Nam vô cùng đau lòng, vươn tay muốn cướp lại.

    “Không được. Cái này phải đưa ra ngoài.” Lưu Phi Long mỉm cười, trạng thái cự tuyệt vô cùng kiên định, nói rõ bánh ngọt này không có phần của Khang Nam.

    Đỡ đêm dài lắm mộng, viết lên mặt hộp địa chỉ cùng tên người nhận, Lưu Phi Long đưa cho nhân viên làm thêm, để cậu ta lập tức đi giao của người ta.

    “Chậc!” Chỉ có thể tha thiết nhìn đồ ăn ngon bay đi, Khang Nam buồn bực không muốn tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này, tùy ý vẫy tay, cùng ra ngoài với nhân viên làm thêm.

    “Này, đợi chút.” Khang Nam gọi cậu nhân viên đang chuẩn bị lên ô tô lại, anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai hành đao đoạt bánh ngọt của bản thân…

    Tên trên hộp đầu tiên khiến Khang Nam sửng sốt, sau đó nở nụ cười quỷ dị.

    Chữ giản dị trên mặt hộp viết: [Thái Quân Thành]

    Buổi sáng, dù là nữ chính hay là nam chính đều có biểu hiện tệ hết biết, NG nhiều đến mức ngay cả cười y cũng không muốn mới tìm được một chút cảm giác như vậy. Vất vả đối phó với diễn viên thì kịch bản lại xảy ra vấn đề, biên kịch đột nhiên gặp phải chuyện không may, muốn đổi người trong chốc lát, rối loạn cả một buổi sáng, đến lúc có thể thở được một chút thì đã đến buổi chiều, ngay cả cơm trưa cũng bỏ qua.

    Không biết tại sao lại như vậy, gần đây quay phim luôn không thuận lợi, chẳng lẽ năm nay y bị sao thái tuế chiếu? Khẽ ấn huyệt thái dương, theo thói quen mở hộp bánh ngọt trên bàn nghỉ ngơi ra, lại phát hiện bên trong đã trống trơn rồi.

    Đúng rồi, hôm qua y quên mang tiramsu trong quán đến rồi. Thật là, từ trước đến nay y chưa bao giờ quên, mà đúng hôm nay lại quên!

    Thật đúng là nhà dột gặp trời mưa. Mày không nhịn được nhíu lại, tâm trạng trở nên gay gắt, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc. Dường như mũi lại ngửi được mùi hương quen thuộc, bên tai vang lên âm thanh của trợ lý: “Đạo diễn Thái, đây là bánh ngọt mới được tiệm bánh XX đưa tới. Tôi ký nhận thay anh rồi.”

    Bánh ngọt? Thái Quân Thành đột ngột mở mắt ra, một chiếc hộp bánh ngọt đóng gói giản dị nhưng rất khác biệt được trợ lý đặt trên bàn nghỉ ngơi.

    Nhìn chằm chằm chiếc hộp bánh ngọt bất ngờ một lúc lâu, Thái Quân Thành vô cùng hạnh phúc cười lên, trong lòng ngọt như mật. Giống như đối xử với vật trân quý nhất trên đời này, cẩn thận mở hộp bánh ngọt ra, Tiramisu xinh đẹp hiện ra trước mắt, cầm lấy thìa nhỏ được đặt trong hộp, nhẹ nhàng xúc một miếng, một chút đắng thơm ngọt đồng thời tan trong miệng, dường như toàn bộ những điều không thuận lợi vào buổi sáng đều biến mất, tâm tình bỗng trở nên tốt hơn.

    Tình yêu đối với Tiramisu từ sau khi quen người đàn ông đó mới trở thành kỳ quái. Là Tiramisu khiến bản thân đi vào thế giới của người đàn ông, khiến hai người vốn không nên xuất hiện cùng một chỗ lại ở cùng một chỗ. Bởi vậy, dù là đồ ngọt trắng mịn mà bản thân căm thù đến tận xương tủy ở trong lòng y cũng có địa vị đặc biệt, cũng làm nó trở thành đồ ăn tuyệt mĩ phản ánh nhiệt tình yêu thương của bản thân. Cho dù tâm trạng có bao nhiêu tồi tệ, chỉ cần ăn một miếng Tiramisu người đàn ông tự tay làm thì y giống như máy móc đầy pin có khả năng vận chuyển với tốc độ cao.

    Lại ăn một miếng bánh ngọt, Thái Quân Thành giống như sinh viên mới, dùng tinh lực gấp trăm lần vùi đầu vào công việc quay phim.

    ***

    Không biết tại sao buổi chiều quay phim lại diễn ra quá mức thuận lợi, mọi người vốn cho rằng phải chịu đựng suốt đêm cho đến khi Thái Quân Thành ra hiệu kết thúc công việc, tất cả đều vui vẻ đến điên rồi, khó có hôm được kết thúc công việc sớm như vậy, tất cả mọi người đề nghị đi KTV để buông lỏng một chút, cố gắng phải kéo Thái Quân Thành theo. Thái Quân Thành cười nói, nhẹ nhàng từ chối, đáp ứng toàn bộ mọi thứ để y mời. Dù sao mọi người không dám ép buộc y quá mức, vì thế sau khi nói lời tạm biệt liền rời đi.

    Studio đang ồn ào bỗng yên tĩnh hẳn. Thái Quân Thành cho trợ lý về nhà trước, bản thân mang theo bánh ngọt ăn thừa chậm rãi đi về phía chiếc BMW của y.

    Còn chưa tới chiếc xe, y liền thấy một bóng dáng đỏ tươi khẽ tựa vào cạnh xe của mình.

    “Đạo diễn Thái…” Sau khi phát hiện ra y có mặt ở đó thì một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên.

    Trong mùa đông, cô gái xinh đẹp ăn mặc kiều diễm lại có vẻ quá mức mỏng manh nhẹ nhàng nháy mắt, dao động bốn phía, ý tứ trong đó rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa rồi.

    Trong lòng Thái Quân Thành vô cùng chán ghét, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười lễ phép: “Cô có chuyện gì sao?”

    Cô gái này hẳn là diễn viên số 3, lúc trước nhìn trúng cô ta vì vẻ kiều diễm của cô ta phù hợp với vai kẻ thứ 3 trong kịch bản lần này. Cho nên mặc dù là người mới, y vẫn lớn gan đề bạt. Nói thực ra, từ lúc bấm máy đến giờ, kỹ thuật diễn xuất của cô ta cũng không tệ. Vấn đề duy nhất chính là dường như cô ta quá mức tự tin với bề ngoài của bản thân, luôn lấy cớ quấn quít, quang minh chính đại phóng điện, lén phóng điện với y, cô ta cho rằng chỉ cần cô ta có đủ tính nhẫn nại thì bản thân y nhất định sẽ quỳ gối dưới váy màu thạch lựu của cô ta.

    “Đạo diễn Thái, em bị trật chân rồi…” Cô ta cố ý khoe đôi chân thon dài trắng nõn nà ra, dáng vẻ vừa thấy đã thương.

    “Tôi giúp cô gọi điện thoại cho trợ lý nhé.” Thái Quân Thành gặp chiêu phá chiêu, trực tiếp lấy điện thoại ra muốn bấm bàn phím.

    “Không cần.” Cô ta đã hạ quyết tâm, đêm nay nhất định phải thành công, cắn răng một cái, thân thể mềm mại trực tiếp ngã vào lòng Thái Quân Thành: “Đạo diễn Thái, có thể đưa em về nhà không?”

    Nếu bây giờ còn không hiểu mấy câu nói của cô gái này có ý gì thì Thái Quân Thành chính là đồ ngốc, có sẵn cô gái xinh đẹp, vừa kiều vừa mị, còn chủ động mời gọi, nếu người bình thường gặp loại chuyện tốt thì thì nhất định sẽ vui vẻ đến phát điên rồi, vấn đề là Thái Quân Thành không hề có cảm giác hưởng thụ hay tương tự, mà lại cảm thấy thân thể không xương cốt quấn vào người y như rắn thật khiến y cảm thấy ghê tởm.

    Duy trì lễ phép, Thái Quân Thành nhanh chóng tách người cô gái kia ra một đoạn, rồi lại lùi về phía sau một bước, lạnh nhạt có lễ nói: “Như vậy không tốt, nếu nghiêm trọng ảnh hưởng tới quay phim thì tôi sẽ gọi điện để trợ lý tới đi bệnh viện kiểm tra với cô.”

    “Đạo diễn Thái…Em…Em thật sự yêu anh!” Cô gái xinh đẹp thấy y vừa muốn gọi điện thì giữ chặt tay y, nghiêm mặt, lớn tiếng thổ lộ.

    “Cô yêu cái gì của tôi?” Thái Quân Thành cười lạnh.

    “Yêu tài hoa của anh…”

    “Làm sao cô biết tôi có tài hoa?”

    “Anh là một trong những đạo diễn lớn giỏi nhất thế giới, đương nhiên là có tài hoa rồi.” Cô gái cảm thấy vấn đề này rất kỳ lạ.

    “Nếu tôi không phải là đạo diễn lớn, không có tài hoa, chỉ là người buôn bán ven đường thì sao?”

    “Em vẫn yêu anh.” Cô gái nói lời thề son sắt.

    “Được, nếu tôi nói chỉ cần cô không yêu tôi, ngày mai tôi sẽ nâng cô lên làm nữ chính, cô còn yêu tôi không?”

    A? Cô gái hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đây là ý gì? Đây nhất định là thử thách của y: “Không! Em yêu anh! Em không làm nữ chính! Em đối với anh là thật lòng!”

    “Vậy sao? Cô chỉ gặp tôi một thời gian đã biết tính cách của tôi, tôi là người nói một không nói hai. Đã đồng ý thì tuyệt đối sẽ làm được. Cô có biết phần tình huống ở kịch bản phía sau của chúng ta phải đổi không? Tôi lặp lại lần nữa, chỉ cần từ nay về sau cô không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, tôi lập tức để biên kịch sửa kịch bản, cho cô làm nữ chính.” Biểu cảm của Thái Quân Thành nói cho cô gái này biết y không nói đùa.

    “Chuyện này…thật sao?” Thì ra chân tình vô hạn của cô gái này có chút lung lay rồi.

    “Đương nhiên, bây giờ tôi có thể trực tiếp gọi điện trước mặt cô.”

    “Cái này…” Là thật đúng không? Chuyện tốt như vậy? Một người mới như cô ta có thể làm nữ chính bộ phim của Đạo diễn danh tiếng?

    “Tôi có cô ba giây suy nghĩ, đây là cơ hội duy nhất của cô, về sau sẽ không còn nữa. Một…hai…”

    “Được! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!” Ngay trước khi y đếm đến ba, cô gái đó vội vàng mở miệng.

    “Cô cam đoan về sau sẽ không tiếp tục dây dưa nữa?”

    “Cam đoan.” Không biết vì sao đại diễn Thái lại đưa ra điều kiện kỳ lạ như vậy, nhưng cô gái cũng biết đây là cơ hội duy nhất của cô ta. Cô ta thật sự thích Đạo diễn Thái, nhưng so sánh với lực hấp dẫn của vai nữ chính thì cái sau vẫn lớn hơn.

    “Được.” Thái Quân Thành ở trước mặt cô gái, lập tức bấm số điện thoại của tổ biên kịch, trong lúc biên kịch được giao sửa kịch bản kinh ngạc, bảo người đó tăng thêm một nhân vật chính, biến diễn viên số 3 thành nữ chính.

    “Đạo diễn Thái, cái này…” Cô gái đó thật sự vui đến điên rồi. “Em đã đáp ứng là sẽ không liên lạc riêng tư với anh nữa. Nhưng xin anh tin tưởng, em nói em thích anh, là thật…”

    Thái Quân Thành không để ý tới lời thổ lộ thâm tình lại giả dối của cô gái kia nữa, trực tiếp mở cửa xe, khởi động xe đi thẳng.

    Thật sự buồn cười! Đây là yêu sao? Lời thề son sắt có thể vì vai nữ chính mà lập tức thay đổi? Trong giới giải trí nhiều năm như vậy, y đã nghe quá nhiều cái gọi là tình yêu chân thành, nói hết ra thì cũng chỉ là lợi ích cùng tuyên truyền. Đàn ông yêu phụ nữ còn không phải là vị khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng sao? Phụ nữ yêu đàn ông còn không phải vì địa vị, tiền tài sao? Cái gì là yêu? Cái gì là chân tình? Có lẽ có, nhưng y chưa bao giờ nhìn thấy.

    Đột nhiên y cảm thấy trong lòng lạnh như băng, rất muốn ăn một miếng Tiramisu làm ấm lòng, rất muốn nhìn thấy nụ cười dịu dàng kia. Y đạp mạnh chân ga, mở mã lực, phóng xe về nơi có thể khiến bản thân cảm thấy ấm áp.

    “Quân Thành?” Lưu Phi Long kinh ngạc nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức, mới chín giờ tối. Trong tiệm vẫn còn không ít khách.

    “Công việc hôm nay kết thúc sớm.”

    Nhìn nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt người đàn ông, Lưu Phi Long khẽ gật gật đầu, xoay người ra khỏi phòng làm việc, đến quầy thu ngân, nói chuyện với học sinh làm thêm.

    Đóng cửa sớm, không tiếp tục kinh doanh? Rõ ràng mới chín giờ mà, bình thường tới mười giờ mới đóng cửa mà. Mặc dù không hiểu vì sao lại không tiếp tục kinh doanh vào lúc cửa hàng đông khách nhất, có điều ông chủ đã quyết định rồi. Học sinh làm thêm gật gật đầu, nhanh chóng xin lỗi khách hàng trong tiệm, sau đó treo tấm biển đóng cửa lên, rồi rời đi.

    Biết rõ bản thân tới đây vào thời gian này nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của người đàn ông này. Thấy người đàn ông thật sự làm quán không còn ai như bản thân tính toán, y lại lén lút nở nụ cười, nụ cười không có chút ngượng ngùng nào, tâm lạnh như băng bỗng trở nên ấm áp. Y giống hệt như đứa nhỏ sợ bị mẹ ruột vứt bỏ, hoảng sợ, lo lắng. Chỉ có thời điểm người đàn ông này cố ý làm việc gì đó vì y thì y mới cảm giác được một chút yên lòng.

    Chẳng biết từ lúc nào, bản thân vốn ghét loại đàn ông dịu dàng lại bắt đầu mê luyến phần dịu dàng này. Vì thế, khi bản thân bắt đầu khát vọng phần dịu dàng có thể ấm lòng này thì lại rất dễ thỏa mãn, chỉ cần người đàn ông này cười với y, chỉ cần ăn miếng Tiramisu tuyệt vời này, y sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng vui vẻ.

    Nhưng lại chẳng biết từ lúc nào, y lại bắt đầu trở nên tham lam. Càng ngày y càng không chịu được người đàn ông này đối xử với ai cũng dịu dàng, mỗi lần người đàn ông này cười với người khác, y đều muốn bước lên, che mặt người đàn ông này lại, khiến nụ cười dịu dàng này được giấu trong lòng y. Y khát vọng bản thân trở thành người đặc biệt với người đàn ông này, bởi vậy y dùng toàn bộ các loại kỹ xảo để giành được, chiếm được đối đãi đặc biệt trong giây lát của người đàn ông này, giống như đứa nhỏ ác ý, làm không biết mệt. Càng ngày y càng không thỏa mãn với thân phận bạn tốt, điên cuồng muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng người đàn ông kia.

    Có một đêm, y mơ thấy bản thân giết chết người đàn ông, sau đó giấu đầu người đàn ông vào trong một chiếc hộp. Y bị giấc mộng điên cuồng của bản thân làm tỉnh giấc, vẻn vẹn một tuần không dám đi gặp người đàn ông. Y cũng không biết trái tim của bản thân bị buồn bực đến điên cuồng như thế. Y thống hận lòng tham của bản thân, nếu bản thân có thể hài lòng với hiện trạng thì tốt biết bao? Nhưng y lại không quản trược trái tim của bản thân, mâu thuẫn bị xé rách, y không biết bản thân có thể chống đỡ bao lâu. Không biết một ngày nào đấy y sẽ tự tay phá vỡ thế cân bằng nguy hiểm này, sau đó đợi chờ y có phải là bóng lưng tuyệt tình rời đi của người đàn ông không? Y không muốn suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ, chỉ có thể làm đà điểu vùi đầu vào trong cát, yếu đuối buồn cười.

    “Thật xin lỗi, làm ảnh hưởng đến buôn bán của anh.” Thái Quân Thành xin lỗi không có chút thành ý.

    Lưu Phi Long khẽ lắc đầu, mỉm cười: “Không, tối nay tôi cũng đã sớm có ý định nghỉ bán sớm.”

    Nhìn nụ cười bản thân nhớ cả đêm, Thái Quân Thành dùng hết sức để nhắc nhở bản thân đừng quá chìm đắm, để không nhìn ngẩn người giống như tên quỷ háo sắc, y nhanh chóng rời lực chú ý của bản thân: “Trăng đêm nay đẹp thât.”

    Khó có được trăng đẹp như hôm nay, ánh sáng màu bạc rải đầy cửa sổ bên ngoài cửa hàng, tạo lên từng đợt sóng ánh sáng hấp dẫn.

    Tính trẻ con đột nhiên bộc phát, Thánh Quân Thành trèo lên bệ cửa sổ, nằm lên đó.

    “Cẩn thận.” Trong giọng nói trầm nhẹ có sự lo lắng nhàn nhạt.

    “Anh cũng trèo lên đi, ở trên này có thể nhìn thấy mặt trăng trên cao, thật sự rất đẹp.” Y vươn tay về phía Lưu Phi Long, im lặng chờ đợi.

    Lưu Phi Long mỉm cười, đưa tay lên phía trước, trèo lên cửa sổ.

    “Tôi nhất định sẽ giữ anh, sẽ không để anh ngã xuống. Tôi thề.” Lúc Thái Quân Thành giữ tay người đàn ông, trịnh trọng nói.

    “Tôi tin cậu.” Âm thanh trầm nhẹ khẽ vang lên dưới ánh trăng.

    Thái Quân Thành đột nhiên nhắm mắt lại, che giấu nhịn tim cuồng loạn của bản thân, người đàn ông khẽ tựa vào cạnh mình, hô hấp ấm áp phả vào mặt, phản ứng hơi thở này mang đến cũng vô cùng kịch liệt. Mặt bỏng rát, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cũng may có bóng cây che biểu cảm của y.

    Thật ra cửa sổ rất hẹp, hai người đàn ông nằm trên đó không chỉ có buồn cười mà còn rất nguy hiểm.

    Người đàn ông nắm tay y, mang đến ấm áp vào bàn tay vừa đến mùa đông liền lạnh như người chết của y. Đây là tầng 4, chỉ cần y khẽ xoay người, cửa sổ sẽ mở tung, sau đó rơi xuống dưới chết, bỗng nhiên y muốn biết, nếu hiện tại y mang theo người đàn ông cùng ngã xuống dưới, cùng chết dưới ánh trăng này thì có được coi là đã chiếm được người đàn ông, chiếm được loại hạnh phúc lớn nhất không?

    Đáng tiếc, y không phải là Trương Quốc Vinh.

    Ánh trăng lại gần, chiếu vào mặt y, thật sáng, rất sáng.

    Thuộc truyện: Tình yêu tiramisu