Tiramisu dẫn tôi đi – Chương 6

    Thuộc truyện: Tiramisu dẫn tôi đi

    Bốn người nhanh chóng giải quyết bữa trưa, sau khi thảo luận, quyết định đi đến cánh rừng phía tây. Cảnh sắc nơi đó rất tuyệt, người cũng không nhiều, rất hợp lấy cảnh.

    Có một lý do khác khiến Bran và Ero muốn đến đó, nó rất gần với căn nhà cũ kia. Từ giấc mơ lần trước đến nay, hai người đều không dám bước vào nơi đó nửa bước, dẫu rất muốn biết chân tướng, nhưng là trong lòng vẫn e ngại.

    Không liên quan đến nhát gan, chỉ là nỗi sợ hãi luôn hiện hữu trong lòng mỗi người khi đối mặt với những thứ không rõ.

    Cho nên hai người quyết định nhân lúc có nhiều người mà đi xem, nói không chừng sẽ lại nhớ ra điều gì đó.

    Mặc dù cái “nhớ” này khiếm người ta vô cùng sợ hãi.

    Nhưng tò mò, cũng là bản chất của con người.

    ~•~

    Nhà cũ vẫn y dáng vẻ ban đầu, cây anh đào cũng chả thay đổi gì, chỉ là gốc cây như thô hơn một chút, quả chín cũng rực rỡ như bừng đỏ cả vùng.

    Đối với Ero mà nói, cảnh tượng này hoàn toàn xa lạ, trái anh đào trong “trí nhớ” trên ngọn cây luôn luôn xanh xanh nhỏ nhỏ, chưa từng thấy hình dạng của bọn chúng khi đã chín.

    Nhưng Bran thì khác. Anh có thể nhớ cây cổ thụ ấy lủng lẳng đầy những quả anh đào đỏ sẫm, đẹp vô cùng, tựa như vị thần cổ thụ ẩn giấu trong truyện cổ tích. Nhưng anh biết bên trong cây này không hề có Thần Cây, chỉ có một chàng trai tóc đen bị anh giấu.

    Trong “ký ức”, anh thân mật gọi chàng trai kia là “Tóc đen của anh”, mà chàng trai kia cũng gọi anh là “Mắt lục của em”. Có đôi khi cũng sẽ xưng hô đơn giản một chút, thí dụ như, Lục.

    Vert.

    Mỗi lần nghĩ đến cái từ này, đầu của Bran sẽ bất chợt đau như búa bổ, nhiều hơn chút nữa, sẽ chẳng nghĩ nổi cái gì.

    Từ này như một chiếc chìa khóa rỉ sắt, vốn có thể mở ra cánh cửa, giờ ngược lại khiến cánh cửa kẹt cứng. Rõ ràng đáp án đã ngay trước mắt, lại bởi chìa khoá hỏng mà dù cho thế nào cũng không thể mở chiếc hộp ra, cảm giác này khiến Bran phát điên.

    Ero cũng không tốt hơn anh là bao, nhưng nội dung của nỗi sầu hơi khác.

    Trong “ký ức” ấy, người đàn ông nhìn cậu bằng cặp mắt màu xanh lục và mỉm cười, như Fair từng nói, “Mấy ngày liền ngủ không được”, dù ngoại trừ lạ lẫm, có lẽ chính là động tâm mà người ta hay nói, còn có những thứ đáng ngờ khác.

    Mỗi ngày sau khi tỉnh lại, không hiểu sao cứ bức thiết muốn gặp Bran, như thể không chỉ do đồng bệnh tương liên, mà còn muốn nói ra những cảm xúc không xấu hổ trong lòng. Mỗi khi Bran mỉm cười với cậu, tim Ero sẽ đập nhanh. Tệ thật.

    Bran là đàn ông đó.

    Ôi.

    Hai kẻ cùng mang tâm tư, cùng thở dài một hơi.

    “Nhìn xem, cảnh sắc đẹp biết bao!” Emily phá vỡ sự yên tĩnh, hưng phấn chỉ về phía trước, khắp mặt đất đều là hoa cát cánh(1)!

    “Đẹp quá.” Ero bộc bạch suy nghĩ trong lòng, ngắm nhìn món quà Thượng Đế ban tặng.

    Bran giơ máy lên chụp ảnh, muốn bắt lấy vẻ đẹp thuần khiết này lưu vào những thước phim nhựa.

    “Chị biết ngôn ngữ của hoa cát cánh là gì không?” Chợt, Flora nói, ra vẻ khó hiểu.

    “Là gì?” Emily xoay người hái một đóa, cầm ở trong tay thưởng thức, hiếu kì hỏi em gái.

    Tình yêu tuyệt vọng.

    Flora nói bằng giọng điệu u ám.

    Emily sững sờ, nhìn đóa hoa màu xanh lam xinh đẹp trong tay, thốt lên: “Làm sao có thể? Đóa hoa xinh đẹp như vậy lại có ý nghĩa bi thương đến thế?”

    Flora nhún vai. “Là thật đấy, cho nên chị vẫn là nên vứt nó đi thôi.”

    Emily thật sự ném đóa hoa nhỏ đáng thương kia ra xa.

    Hai người không phát hiện rằng, lúc Flora thốt ra bốn chữ “tình yêu tuyệt vọng”, sắc mặt của Ero và Bran đều thay đổi.

    Bran thậm chí còn buông chiếc máy ảnh của anh xuống.

    Dạo quanh cánh rừng xinh đẹp một chốc, bắt gặp thỏ, sóc và rất nhiều loài chim, các cô gái có chút mệt mỏi, thế là trở lại bìa rừng, trải khăn ra.

    “Các cô nghỉ ngơi trước, ăn chút đồ nhẹ đi. Tôi và Bran muốn đi thăm cây anh đào phía sau nhà.” Ero nói xong, liền lôi Bran đi về hướng nhà cũ. Bran không từ chối, mặc cậu kéo đi, lặng lẽ theo sau.

    Lúc này sắc trời có vẻ âm u, mây đen che khuất mặt trời. Dường như trời sắp mưa.

    Lần nữa đứng dưới cây anh đào, nỗi lòng của Bran vẫn rối bời, dù bao nhiêu lần đều thế. Anh có thể miêu tả chính xác mỗi một lớp vảy trên thân cây già cỗi, mỗi một chạc cây, như thể anh lớn lên dưới gốc anh đào này vậy. Nhưng rõ ràng là, trước khi đặt chân tới trấn nhỏ này anh thậm chí còn chưa biết cây anh đào trông ra sao.

    Anh biết trái anh đào trên cây có thể làm thành quả đông lạnh vị ngon nhất hay một cái Black Forest(2), đồng thời có thể lưu loát nói ra cách làm những món ngọt ấy. Nhưng rõ ràng, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng học qua.

    Kì quái làm sao.

    Duy chỉ có thể khẳng định, anh có mối quan hệ rất sâu với nơi này, chàng trai bên cạnh cũng vậy. Chỉ không biết cái quan hệ ấy đến cùng là gì. Một nơi chưa từng đến, một người chưa từng gặp, có thể có dính dáng gì?

    Chẳng lẽ là giao tình từ kiếp trước?

    Đùa.

    “Để tôi thử xem.” Ero bỗng nhiên như đã quyết định nói.

    Bran nhìn cậu chui vào cái hốc cây, chợt hiểu rõ cậu muốn làm gì. Thế nên anh rất phối hợp đến trước hốc cây, cúi người nhìn Ero: “Là thế này phải không?”

    “Thấp một chút, giống như đang trốn ai đó…… Không sai, chính là như vậy.” Ero từ bên trong hốc cây nói.

    Dáng dấp Bran khá cao lớn, làm động tác này không hề dễ dàng, chỉ chốc lát đã cảm thấy đau lưng. “Nhớ ra gì sao, Ero? Cái tư thế này so với cái mà tiểu thư Pierre bắt tôi làm còn không thoải mái hơn, eo của tôi gãy mất.”

    “…… Không có.” Ero ủ rũ nói, “Trông cứ như một đứa nhóc chơi trốn tìm chui vào hốc cây, đúng là đồ đần.”

    Bran cười, nâng người lên, để bản thân thoải mái hơn, mặc kệ có sạch sẽ hay không, cứ thế mà dựa vào thân cây già, vừa vặn che khuất cả hốc cây. “Được rồi, trời hơi âm u, chắc là sắp mưa. Mau trở về thôi.” Nói rồi định rời khỏi gốc cây.

    Dùng ngay thảo dược dứt đau lưng, đốt sống cổ, hết …

    Đồng hồ Rolex bản sao cao cấp – Giảm giá rẻ như …

    Làm điều này trước khi ngủ, bệnh xương khớp sẽ lặn …
    “Không, đừng nhúc nhích! Mắt Lục!” Ero bỗng nhiên thốt lên.

    Hai người đều ngây ngẩn.

    “…… Cái gì?” Bran không xác định hỏi. “Gì vậy, sao lại gọi như thế?”

    “…… Tôi cũng không biết.” Ero thậm chí còn mơ hồ hơn cả Bran, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, rất kinh hoảng, giống như vừa xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.” Dừng một chút, mới chậm chạp nhận ra: “Tôi gọi anh là gì? Mắt Lục? Tại sao tôi lại gọi anh như vậy, mắt của anh rõ ràng là màu hổ phách. A đúng rồi, người trong mơ là mắt lục. Giờ tôi đang nằm mơ sao?”

    “Không đâu.” Bran chậm rãi xoay mình, đối mặt với cây anh đào già, vuốt ve vỏ cây, nhẹ nhàng nói, “Mới vừa rồi lúc cậu gọi tôi, tôi định trả lời “Đợi đấy đừng nhúc nhích”, nhưng không biết tại sao luôn cảm thấy không thể lên tiếng. Sau đó…” Bran bỗng che ngực ngồi xổm xuống, “Đau quá…… Đầu tiên là tay phải, sau đó là đầu gối trái, cuối cùng là tim, đau quá……

    Ầm ầm.

    Bỗng nhiên một tiếng sét nổ vang, mưa to trút xuống, không hề báo trước.

    Hạt mưa nện lên người Ero, đau, nhưng chẳng bằng đau lòng. Cậu lao ra khỏi hốc cây, dùng sức ôm chầm lấy cơ thể của Bran, mãi vô thức kêu “Đừng chết, Mắt Lục của em”, cho đến khi cả người cũng ngã ụp xuống gốc cây.

    Cây anh đào giương cành ra đón mưa đón gió, vết đạn mơ hồ nhờ cơn mưa to thấm đẫm mà hiện rõ, như thể máu đỏ đang chảy ra từ thân cây cao lớn ấy.

    Thuộc truyện: Tiramisu dẫn tôi đi