Toái phong thiên – Chương 32

    Thuộc truyện: Toái phong thiên

    Tình căn (Thượng)

    *tình căn : gốc rễ hay nguồn gốc của tình yêu

    ” Hắn đối với ta có hứng thú? Sẽ không phải là muốn bắt ta đi rồi đem ta ra nghiên cứu đi?” Hắn nghĩ tới thế kỷ 21 các nhà khoa học muốn lý giải một loại sinh vật sẽ trực tiếp lôi ra giải phẫu, liền không khỏi một trận rùng mình……

    ” Có khả năng, ta không biết hắn sẽ làm gì với ngươi, bất quá ngươi nên cẩn thận, ta cũng không phải là Sa Trầm Thanh, hắn rất lợi hại, Lãnh Phong Lam nhất định không phải là đối thủ của hắn.” Kim Thành khi đang nói chuyện, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng cánh tay mềm mại lại nắm rất chặt. Mỗi một động tác của nàng Lục Vũ Hạo đều để vào mắt, ví dụ như ánh mắt của nàng, giớ phút đều hướng về Đại điện nơi Lãnh Phong Lam đang giải quyết chính vụ. Nàng yêu hắn, lo lắng cho hắn…… Nếu không phải mình xuất hiện, có lẽ nàng sẽ thực sự đạt được mong ước đem Lãnh Phong Lam về Kim Nhật quốc làm Phò mã?

    Mặc dù kế sách có vẻ mê hoặc, nhưng Lục Vũ Hạo lại cười nhạt rồi từ bỏ, lịch sử đã phát sinh ra thì không thể thay đổi, huống chi đối với Lãnh Phong Lam mà nói, việc mình làm là đúng – Đương nhiên còn có Kim Thành.

    Nếu có thể, mình muốn đem hết khả năng giúp nàng tìm được một nam nhân tốt, nếu nàng nguyện ý gả cho người khác hoặc nguyện để mình làm người mai mối……

    Kim Thành xoay người, nhìn thấy Lục Vũ Hạo bên cạnh đang suy nghĩ đến say sưa.

    Nàng là ghen tị a…… Nhưng nàng lại không thể trách tội Lục Vũ Hạo. Chính mình đã tỉnh ngộ. Nhìn xem Lục Vũ Hạo thực sự rất tuấn nhã, nếu đứng một mình với cây quạt trên tay, thực sự là một thiếu niên nho nhã. Hắn không so đo tính toán lại còn tìm nàng nói chuyện phiếm, tuy không biết rằng có phải đến dò xét hay đả kích nàng hay không,…. ít nhất tại lãnh cung này có hắn bầu bạn, thực sự rất tốt.” Ai…… Lục Vũ Hạo, ngươi thật sự là làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận a.”

    “……” có thể là do bị câu nói chuyện thành kia của Kim Thành mà Lục Vũ Hạo phát ra từ đáy lòng nói,” Hôm nay có thể tìm đến ngươi nói chuyện phiếm thật tốt, gặp được ngươi thực tốt. Nếu về sau có cái gì cần hỗ trợ thỉnh nói, ta sẽ đem hết khả năng ra giúp đỡ.”

    Kim Thành trong lòng có chợt có một tia cảm động, nàng nhìn Lục Vũ Hạo thật sâu, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, những đám mây trắng phiêu bồng, “…… Nếu ngươi có khả năng cầu Lãnh Phong Lam thả ta về Kim Nhật quốc, coi như là chiếu cố lớn nhất đối với ta.”

    ” Trở về cố hương…… Đúng vậy, ngươi còn rất nhỏ đã đến nơi này. Nhưng là ngươi sẽ không cùng Địa Hỏa quốc liên thủ trả thù Thiên Phong quốc chứ?” Lục Vũ Hạo làm bộ như không tín nhiệm cười hỏi.

    ” Này đều bị ngươi nhìn ra, vậy việc kia ngươi giúp hay không giúp?” Kim Thành cũng cười.

    ” Đương nhiên giúp, người ta nói, đối thủ càng mạnh càng chứng tỏ mình mạnh mẽ. Thả hổ về rừng chứng tỏ bổn đại gia ta rộng lượng, ta hội cố hết sức, bất quá người nắm quyền trong tay là tên Lãnh Phong Lam kia, có thành công hay không ta đều cố hết sức.” Lục Vũ Hạo cào cào tóc, ngữ khí chân thành.

    ” Ngươi làm như vậy khiến ta đối với ngươi sẽ cảm kích và hơn nữa là hổ thẹn, nhưng ngươi sẽ không thiện lương đến mức nghĩ chúng ta sẽ…… “thả hổ về rừng” mà “hổ không xuống sơn” a?” Kim Thành thiêu mi giả bộ cười âm hiểm. (chắc ý là thả về rồi lại không sợ nàng quay lại trả thù)

    ” Ý tứ của ngươi là muốn ta rút xương ngươi, chém ngươi, đánh gãy tay ngươi rút gân chân rồi mới thả trở về, ha ha……” Lục Vũ Hạo uống một ngụm trà, cười nói,”…… Kim Thành, ngươi thực thay đổi rất nhiều.”

    ” Đừng cho là ta sẽ cảm tạ ngươi, ta còn muốn trở về như trước đây…… Bất quá nói đi nói lại theo ta được biết Phong Lam an bài thị vệ chung quanh Xích Phượng Cung, người như thế nào lại có thể chạy đến đây?” Kim Thành nhìn xem trời chiều tà,” Huống hồ thời gian cũng không sớm.”

    ” Hừm……” Nuốt một ngụm khí lạnh lớn, nhớ tới khuôn mặt nghiêm nghị của Lãnh Phong Lam hỏi hắn “Ngươi một mình chạy đi đâu, ta không phải đã dặn ngươi hiện tại là thời gian phi thường nguy hiểm không được chạy lung tung sao……” Vân vân,” Đích xác, thời gian không còn sớm, ta có lẽ phải đi.”

    Không nhìn Lục Vũ Hạo, Kim Thành ngồi ở bàn khoát khoát tay,” Thứ cho không tiễn.”

    Trời chiều chạng vạng, ráng chiều phiêu phiêu.

    Kim Thành ngồi ngay ngắn tựa như một lão niên, ánh nắng chiếu vào lãnh cung một mảnh tiêu điều, trống trải.

    Có lẽ nàng đang cúi đầu cười nhẹ, rất nhiều năm không nhớ được nụ cười ấm áp của mình……

    *

    ” Hạo ca ca ngươi một mình chạy đi đâu hại Lam nhi lo lắng muốn chết, Lam nhi cũng muốn đánh mông Hạo ca ca!” Lãnh Lam phiết miệng, biểu tình cực kỳ khó chịu, khóe mắt hồng hồng tựa như mới khóc. Hơn nữa cái tên đệ đệ hỗn đản giống như trước dùng ánh mắt “chỉ hận rèn sắt không thành thép” mà trừng trừng nhìn mình. Lãnh Phong Lam ngược lại rất bình tĩnh.

    Bình tĩnh đến khùng bố. Tên bằng hữu kia cũng chưa về. Sách, thật là đáng sợ…… Giống như là đang làm cách mạng văn hóa……

    ” Ta…… Đi ra ngoài…… Tản bộ……” – lời nói dối vụng về, buột miệng thốt lên (ba vị kia sắc mặt thực không tốt đang lần lượt xem xét đánh giá).

    ” Quên đi, trở về là tốt rồi, nên dùng bữa tối thôi.” Lãnh Phong Lam khoát khoát tay, hạ nhân đã bắt đầu đem đồ ăn lên.

    Di di, Lãnh Phong Lam tên kia giống như rất sinh khí a, hắn sẽ không biết mình đi đâu a…… Xem xem nhìn bình tĩnh nhưng ngữ khí siêu lạnh lùng, bình thường đều là ôn nhu nói. Mình là buồn chán chứ đâu có phải chạy trốn……

    Mọi người cùng một chỗ ăn cơm nên ấm áp mới đúng.

    Bất quá ngoài tiếng chén đũa va chạm, ngoài ra không có âm thanh nào khác. Âm thanh nuốt cũng nhỏ, bởi vì Lục Vũ Hạo vừa nói vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Lãnh Phong Lam – thế nhưng hắn lại giả bộ như không nhìn thấy – xong đời đích thực sinh khí!

    Không được, ta phải dập tắt cái không khí trầm mặc này!” Ta nói, các ngươi bày ra khuôn mặt thối ấy cho ai xem hả !” – thật sự là xấu mà, tóc tai toán loạn, cái kia nói “mặt thối” là nói ai a…… (ba người lại đưa mắt trừng Lục Vũ Hạo)

    ” Bổn đại gia phải đi thu thập tin tức thôi, chuyện rất bình thường, chuyện quá khẩn cấp nên ta không thông báo cho mọi người là ta sai a……” Càng nói âm thanh càng nhỏ, ân, càng ngày càng nhỏ, bởi vì mình trừng mắt nhưng hắn Lãnh Phong Lam lại không để ý.

    Không được! Hắn phải sử dụng đòn sát thủ!” Ta……” Đòn sát thủ còn chưa tung ra lại bị người nào đó khiến cho chết yểu luôn trong bụng.

    ” A, mệt chết ta, Thần điện của Thiên Phong quốc các ngươi thực lớn, hại ta tìm một ngày, mau cho ta miếng nước. Di, đều trừng mắt nhìn ta để làm chi?” Lạc Tiểu Mặc vừa bước chân tiến vào liền phát hiện không khí vô cùng quỉ dị, tự nhiên đem đầu chuyển hướng Lục Vũ Hạo,” Tiểu Hạo ngươi làm chuyện gì có lỗi với bọn họ đúng không?”

    ” Di di? Ta chẳng làm gì có lỗi? Uy ta nói ngươi là bằng hữu của ai a, chân tay đều hướng người khác thế hả?” Lục Vũ Hạo đập bàn đứng dậy, trong lòng cũng rất khó chịu – không phân biệt tốt xấu mà nhìn chằm chằm bổn đại gia là muốn gì hả, các ngươi không để ý tới ta, ta cũng không thèm!

    Nhìn thấy tiểu hài tử sắp phất áo bỏ đi, Lạc Tiểu Mặc xuất đòn sát thủ,” Khái khái, không hỏi xem bổn cô nương hôm nay tìm Hắc Long Thần có phát hiện gì mới sao?”

    Phất tay áo được một nửa, đi đến bên cạnh Lạc Tiểu Mặc, kéo Lạc Tiểu Mặc đặt tại chỗ ngồi, đấm lưng châm trà nói, khóe môi nở ra nụ cười,” Bằng hữu Lạc Tiêu Mặc thân ái của ta, ngài có phát hiện gì mới a?”

    Thực sự là biểu tình ngu ngốc, thật sự là không có tôn nghiêm,…… (Ba vị kia cuối cùng một vị đứng lên)

    Lãnh Phong Lam nhìn thấy Lục Vũ Hạo đối với tin tức này rất ham thích, rốt cục muốn rời đi. Hắn đứng lên, nhìn một chút chung quanh, cuối cùng liếc mắt nhìn Lục Vũ Hạo thật sâu, ánh mắt có chút ảm đạm lóe lên rồi biến mất, giống như trước kia đều bị che giấu mất. Không nói cái gì, hắn xoay người bước đi……

    Lục Vũ Hạo nhìn thấy hắn đi, lại muốn chạy theo cùng hắn giải thích, nhưng…… bước cũng không bước được, giống như bị đóng đinh tại chỗ.

    Đêm khuya.

    Thân ảnh Lãnh Phong Lam nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, Lạc Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Vũ Hạo, nhún nhún vai bất đắc dĩ, ” Ta hôm nay nghe bọn hạ nhân nói hôm nay không biết Xích Phượng Cung làm sao mà một trận tán loạn, bọn họ nói “Hoàng đế bệ hạ hạ lệnh toàn thành tìm người” a. Cho nên chúng ta muốn tìm Hắc Long, chắc chắn có liên quan đến dục trì của Hắc Long Điện.”

    Lạc Tiểu Mặc nói nhưng Lục Vũ Hạo đều để ngoài tai.

    Hắn rõ ràng biết người kia đích thực sinh khí…..Còn lại , hắn đều không rõ.

    Lãnh Lam lần đầu tiên không hướng Lục Vũ Hạo nói chuyện, cắn đũa lạnh lùng nói,” Phụ hoàng hôm nay thực lo lắng a, thiệt nhiều năm chưa thấy qua Phụ hoàng lo lắng như vậy. Hôm nay mật thám báo lại nói Địa Hỏa quốc cùng quân đội của Tứ thúc đã hợp lại, Hạo ca ca ngươi nếu như sau này ngươi gặp nguy hiểm bị bọn họ bắt đi để uy hiếp chúng ta thì phải làm sao? Hơn nữa, ta còn tưởng rằng ngươi cùng Mặc tỷ tỷ tìm được biện pháp trở về rồi nên bỏ mặc chúng ta a……” Lãnh Lam oán giận nói, cái mũi chua xót, hiển nhiên là vì nước mắt còn chưa cạn, quay đầu, không để ý tới Lục Vũ Hạo.

    Lục Vũ Hạo đáy lòng chấn động – hắn chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, hắn lúc ấy chỉ lo chính mình muốn tìm người ta nói chuyện phiếm……

    Hắn hiện tại không phải là Lục Vũ Hạo của thế kỷ 21, hắn còn vướng bận người thân, hắn cũng thành người quan trọng……

    ” Ta đi tìm Lam, các ngươi ăn trước đi……” Cũng không quay đầu lại, Lục Vũ Hạo đuổi theo. Lạc Tiểu Mặc lại nhún nhún vai,” Thượng đế a, tên kia căn bản là ngu xuẩn, phỏng chừng chắc chắn sẽ lạc đường…… Không đúng, hắn như thế nào trở về được Xích Phượng Cung?”

    *

    Hắc Long Điện, dục trì. Trong này thực trang nghiêm. Bởi vì hai bên trái phải đều là linh vị liệt tổ liệt tông.

    Lãnh Phong Lam ngẩng đầu, nhìn lên di tượng của Phụ hoàng, ca ca cùng tẩu tẩu. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt cương nghị, hai lông mày nhíu chặt bất đắc dĩ. Rõ ràng cẩn thận như vậy, nhưng lại hoàn toàn rơi vào tay giặc. Một ngày nào đó hắn muốn biến mất, sau đó thực sự biến mất, vậy mình phải đối mặt như thế nào? Hắn là không cần ở trong này, cũng không cần sự quan tâm của mình……

    Thuộc truyện: Toái phong thiên