Tộc Long Huyết – Chương 21+22

    Thuộc truyện: Tộc Long Huyết

    Chương 21

    (314)

    Kể từ sau khi mực khổng lồ và ngọc Con Rối cùng biến mất tại Hoa Nam, không còn nhóm động vật biển nào có xu thế đổ bộ lên bờ nữa, thỉnh thoảng xuất hiện rải rác vài con trên đất liền đều bị nhóm người khổng lồ dọn dẹp bờ biển vác về nhà làm thức ăn.

    Do máy mô phỏng sóng âm sẽ ảnh hưởng đến sự vận hành của máy bay, họ chỉ có thể dùng chiến hạm cỡ lớn vận chuyển, vì vậy sau bốn năm ròng rã, thuyền của loài người mới ra khơi lần nữa, máy bay chiến đấu và tàu chiến hộ tống chịu trách nhiệm bảo vệ chiến hạm này có quy mô vô cùng đồ sộ.

    Thiện Minh đứng trên boong tàu, hít gió biển lạnh lẽo tanh mặn: “Ầy, tôi nói chứ, nếu đụng phải quái vật biển cỡ lớn thì làm sao bây giờ.”

    Đường Đinh Chi giải thích: “Gần biển không có quái vật biển cỡ lớn nào đâu, trước khi ra khơi chúng tôi đã dùng máy dò năng lượng kiểm tra rồi. Đám quái vật biển cỡ lớn này vốn là sinh vật dưới biển sâu, bị mực khổng lồ triệu hồi hoặc bị ngọc Con Rối thu hút mới đi đến biển cạn, bây giờ chúng nó không có lý do gì ở đây cả, động vật biển hình thể không cao quá 100 mét thấy tàu chiến hộ tống của chúng ta cũng sẽ không dám đến gần.”

    Thẩm Trường Trạch nhích lại nói: “Máy mô phỏng sóng âm của chúng ta có thể triệu hồi chúng không?”

    Đường Đinh Chi lắc đầu: “Chỉ cần Hải Long hiện thân, những sinh vật khác không dám tới gần đâu.”

    Al khoanh tay nhìn ra xa: “Vậy nếu nó không hiện thân thì sao?”

    Con ngươi sau mắt kính lóe lên, Đường Đinh Chi khẽ nói bằng giọng yếu ớt: “Vậy đánh chứ sao.”

    Thiện Minh giơ ngón giữa với Đường Đinh Chi.

    Dọc đường đi, tuy rằng gặp phải mấy nhóm động vật biển lại gần chiến hạm, nhưng sau cùng chúng chỉ đi loanh quanh ngắm nghía một lát rồi bỏ đi, họ bình an vô sự đi đến gần nơi đã chiến đấu một tháng trước.

    Khả năng tiêu hóa của biển khơi rất đáng kinh ngạc, mặt biển khi đó bị máu tươi nhuộm đỏ với hàng nghìn thi thể động vật biển nổi lềnh phềnh và phù du tảo biển diện tích lớn đã khôi phục nguyên trạng, một vết tích cũng tìm không ra, như thể cuộc ác chiến đêm đó chưa bao giờ tồn tại.

    Thiện Minh nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ biển chỉ có biển, chẳng nhìn thấy gì cả: “Là nơi này à?”

    Đường Đinh Chi gật đầu: “Nếu đối chiếu tọa độ, đây chính là nơi Hải Long hiện thân lần đầu tiên.”

    Al hít sâu một hơi, cảm thán: “Thì ra nơi này đẹp như thế.” Biển cả rộng lớn mênh mông vô bờ mang một nét đẹp tráng lệ bao la hùng vĩ, chỉ tiếc khi ấy họ không hề có tâm trạng thưởng thức.

    Thẩm Trường Trạch trầm ngâm nhìn phương xa, như có điều suy nghĩ.

    Đường Đinh Chi đi tiến hành chuẩn bị trước khi phát sóng âm, ngoại trừ ba người họ, trên boong thuyền còn có hơn hai mươi dị nhân đẳng cấp cao, tất cả đều có khả năng bay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn có thể chạy thoát thân.

    Lúc này, chiến hạm bắt đầu phân chia thành du thuyền cỡ nhỏ, máy mô phỏng sóng âm to cỡ tủ lạnh được cột vào xuồng cao su mà du thuyền kéo theo. Để đảm bảo an toàn cho những người khác, cuối cùng chiến hạm, máy bay trực thăng và tàu chiến hộ tống đều lùi ra ngoài 20 hải lý, nếu Hải Long thật sự xuất hiện, bốn người họ sẽ trực tiếp đối mặt, còn hạm đội thì chuẩn bị cứu viện bất cứ lúc nào.

    Sau khi hoàn tất công tác chuẩn bị, bốn người nhảy lên du thuyền. Họ tháo hết thiết bị che giấu năng lượng trên người xuống, giải phóng năng lượng mạnh mẽ nhằm xua đuổi động vật biển định tới gần, sau đó, họ đưa mắt nhìn hạm đội rời đi.

    Sau khi hạm đội lùi về vị trí chính xác, bốn người đeo mặt nạ phòng hộ lên, Đường Đinh Chi mở máy mô phỏng sóng âm. Cái máy đó lập tức phóng ra tần số sóng âm đặc biệt có thể trực tiếp quấy nhiễu não bộ và máy móc, cho dù đã đeo mặt nạ phòng hộ, bốn người vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp và choáng đầu như cũ.

    Đường Đinh Chi nhíu chặt lông mày: “Mặt nạ phòng hộ này… còn phải được cải thiện.”

    Al lắc lắc đầu nói: “Hiệu quả của nó đã không tệ rồi, lúc mực khổng lồ phát ra loại sóng âm này, bọn anh đều cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.”

    Đường Đinh Chi nhìn đồng hồ: “Lúc đó mực khổng lồ triệu hồi chưa đến năm phút, Hải Long đã hiện thân.”

    Thiện Minh cắn răng nói: “Được, nhịn nó năm phút vậy.”

    “Máy mô phỏng sóng âm chỉ là máy mô phỏng mà thôi, hiệu quả chưa từng được kiểm nghiệm, có thể sẽ không tốt như mong đợi, vì vậy cần phải nhẫn nại thêm… một lát.”

    Thiện Minh lườm Đường Đinh Chi: “Tức là có khả năng chúng ta nghe tạp âm cả buổi mà Hải Long cũng không xuất hiện, chúng ta chịu trận uổng công chứ gì.”

    Đường Đinh Chi suy nghĩ một lúc: “Tôi không thể phản bác khả năng này.”

    “Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ bóp chết anh.”

    Đường Đinh Chi gật đầu: “Tôi cũng không có cách nào phản bác khả năng này luôn.”

    ***

    Cứ thế nhịn gần mười phút đồng hồ, bốn người đã đầu váng mắt hoa, Thiện Minh có cảm giác bữa trưa đảo lộn trong dạ dày, có thể nôn ra bất cứ lúc nào.

    Thẩm Trường Trạch vuốt lưng hắn: “Ba, có phải ba chịu không nổi không?”

    Thiện Minh mặt mày tái nhợt lắc đầu.

    Máy dò năng lượng trong tay thình lình chớp lóe, Đường Đinh Chi mở to mắt, kích động nói: “Có phản ứng rồi, máy dò năng lượng này có phản ứng với đơn vị năng lượng Cambri trên một ngàn, động vật biển bình thường không đạt đến mức đó được, chắc chắn là Hải Long!”

    Bốn người hồi hộp nhìn mặt biển, tim đập như gõ trống.

    Qua thêm vài phút, Đường Đinh Chi là người đầu tiên cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ này, anh run giọng nói: “Nó tới rồi.”

    Ba người khác lần lượt cảm nhận được năng lượng siêu cấp đến từ dưới đáy biển sâu, điều này chứng tỏ Hải Long cách họ rất gần, gần đến mức chỉ cần nó trồi lên khỏi mặt nước, họ sẽ thấy được hình dáng của nó.

    Đường Đinh Chi tắt máy mô phỏng sóng âm, bốn người tháo mặt nạ phòng hộ xuống, hít mạnh vài hớp không khí trong lành.

    Nguồn năng lượng khổng lồ này cách họ ngày càng gần, tạo cho người ta cảm giác như giây tiếp theo biển khơi sẽ dấy lên một cơn sóng lớn động trời đánh úp mình, dưới sức ép của loại năng lượng đó, ai nấy cũng cảm thấy hoảng sợ khôn tả.

    Mực nước biển đột nhiên dâng cao, mặt biển phẳng lặng ngoài xa bắt đầu nhô lên trên, đó là điềm báo có động vật biển cỡ lớn trồi lên khỏi mặt nước. Trước tiên họ trông thấy hai “hòn đảo nhỏ” màu vàng, sau đó “hòn đảo nhỏ” tiếp tục nhô lên, lộ ra một “hòn đảo” đồ sộ hơn.

    Bốn người gần như quên cả hít thở, chỉ biết trơ mắt nhìn đầu của Hải Long trồi lên khỏi mặt nước, cặp mắt đỏ rực giống hệt hai vầng thái dương nung đỏ.

    Ánh sáng chói lọi rung động lòng người, khi nhìn thấy họ, con ngươi của Hải Long biến thành một khe hẹp như thể hiện sự chú ý của nó, song nó vẫn không nhúc nhích nhìn bốn người hồi lâu, cuối cùng chậm rãi bơi về phía họ.

    Chênh lệch thể tích giữa họ và Hải Long chẳng khác gì chênh lệch giữa con gián và loài người, trước loại năng lượng hùng mạnh tuyệt đối này, họ chỉ cảm thấy kính nể và sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.

    Hải Long càng đến gần càng gần, cuối cùng, đầu của nó giống như một bức tường thành vĩ đại chắn trước mặt bốn người, họ hoàn toàn không thấy được mặt trời trên đỉnh đầu.

    Lần đầu tiên Thiện Minh cảm thấy chân mình như nhũn ra, hắn nhỏ giọng nói: “Này, chẳng phải mấy người muốn giao lưu với nó sao?”

    Không ai đáp lời hắn. Thiện Minh quay đầu lại nhìn, Đường Đinh Chi gần như đã kích động muốn khóc, trố mắt nhìn chằm chằm Hải Long. Phản ứng của Thẩm Trường Trạch và Al còn lạ lùng hơn nữa, con ngươi đỏ rực như Hải Long lấp lóe tia sáng kỳ dị, chẳng biết đã hoàn toàn biến thân từ bao giờ, ánh mắt chăm chú đó hệt như bị vật gì khống chế.

    Cánh của Thẩm Trường Trạch run nhè nhẹ, Thiện Minh biết đó là dấu hiệu Thẩm Trường Trạch muốn bay lên, hắn vội túm lấy Thẩm Trường Trạch, kêu to: “Trường Trạch!”

    Thẩm Trường Trạch như bỗng chốc tỉnh lại, quay đầu nhìn Thiện Minh, mê man trong mắt biến mất: “Ba, con…”

    Hải Long đột nhiên há miệng, bốn người bị dọa xanh mặt, không khỏi nhớ đến chất lỏng bốc khói có thể nung chảy gáy của mực khổng lồ mà Hải Long phun ra trong đoạn clip, vấn đề là họ hoàn toàn không có cách nào né tránh.

    Một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ khoang miệng mở to của Hải Long suýt nữa đã hun bốn người té ngã, tiếp theo đó, Hải Long duỗi ra một đoạn lưỡi màu hồng phấn to cỡ du thuyền dưới người họ. Đoạn lưỡi đó cứ thế di chuyển về phía bốn người, bốn người không dám trốn, chỉ có thể đứng chịu trận, mặc cho lưỡi của Hải Long liếm mình từ đầu đến chân một lượt. Độ lực đó đẩy bốn người ngã xuống boong thuyền, nước bọt mang mùi hôi thối thấm ướt cả người họ, trên tưa lưỡi sần sùi còn có một ít vụn thức ăn chẳng biết đã bao lâu không dọn dẹp, sượt qua da tức thì rạch vài vết máu trên người họ.

    Bốn người bị hun đến trợn trắng mắt, suýt nữa nôn sạch.

    Hải Long liếm một lần vẫn chưa đủ, dường như để nhấm nháp mùi vị, nó lại liếm thêm lần nữa. Thiện Minh bụm mặt, gần như không thể thở nổi, cáu gắt: “Nó liếm chắc ngạt chết quá, mấy người mau làm gì đi chứ.”

    Thẩm Trường Trạch ngẩn ra: “Làm gì mới được?”

    “Ai mà biết!”

    Thẩm Trường Trạch đành phải hô lớn: “Đừng liếm!”

    Hải Long khựng lại, rút lưỡi về, cặp mắt đỏ rực nhìn họ không chớp mắt.

    Thẩm Trường Trạch kinh ngạc nói: “Nó, nó nghe hiểu à?”

    “Không biết nữa.”

    Hải Long phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp từ cổ họng, âm lượng không hẳn lớn, nhưng vẫn chấn động đến nỗi đau cả màng tai.

    Ánh mắt của Thẩm Trường Trạch lại trở nên mờ mịt, vô thức vẫy cánh bay lên.

    Thiện Minh muốn kéo Thẩm Trường Trạch, Đường Đinh Chi đi qua giữ Thiện Minh lại: “Để cậu ấy đi đi.”

    Thẩm Trường Trạch bay về phía Hải Long, Al bay sát theo sau, hai người nhanh chóng bay đến trước mặt Hải Long. Tiếng kêu trong cổ họng Hải Long thay đổi âm điệu, dường như pha lẫn với một chút mừng rỡ, chiếc đuôi to như rắn biển khổng lồ thình lình vung ra khỏi lòng biển, dấy lên một đợt sóng lớn cao hơn 100 mét. Nếu không nhờ đầu của nó cản lại, sóng lớn đã có thể nhấn chìm du thuyền nhỏ của họ xuống biển, nhưng cho dù là vậy, sóng nước tung tóe bốn phía vẫn dội họ lạnh thấu tim.

    Chiếc đuôi lớn đó cứ hưng phấn vung vẫy giữa không trung như thế, nước biển bị nó lật khuấy đến mức trông giống như nổi bão, du thuyền trơ trọi trôi tới trôi lui trên mặt nước, hất Thiện Minh và Đường Đinh Chi từ đầu này sang đầu kia, nếu không nhờ Thiện Minh nhào tới túm lấy Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi đã bị hất xuống nước từ lâu.

    Thiện Minh cắn răng nói: “Thứ này quả không hổ là tổ tiên của Thẩm Trường Trạch.”

    Đường Đinh Chi kêu lên: “Camera, đừng đụng hư camera.”

    Đường Đinh Chi sắp xếp hơn mười chiếc camera trên du thuyền là để chụp cận cảnh Hải Long.

    Thiện Minh tức giận nói: “Anh lo cho cái mạng nhỏ của mình trước đi.”

    Hải Long bắt đầu dùng xoang mũi phát ra âm thanh, âm thanh đó sâu lắng mà xa xưa hệt như kèn lệnh, nhưng không hề chói tai. Nó nhìn Thẩm Trường Trạch và Al nhỏ bé một cách khó tin ngay trước mắt, trong đôi mắt đỏ rực toát ra vẻ bi thương.

    _______________

    Chương 22

    (315)

    Thẩm Trường Trạch và Al bay lên chóp mũi của Hải Long. Thẩm Trường Trạch chìa tay chạm vào vảy của nó, màu sắc của lớp vảy đó còn lấp lánh hơn hắn gấp mấy lần, độ cứng cao đến mức khó tưởng tượng nổi. Nó hệt như một chiến sĩ rồng mặc chiến giáp vàng, oai hùng mà mạnh mẽ, song biến dị về hình thể rõ ràng đã khiến nó mất đi đồng bạn và bạn đời có thể chung sống bình thường với mình, nó vô cùng cô độc và đau khổ.

    Ánh mắt của nó dừng trên người Thẩm Trường Trạch và Al, lỗ mũi liên tục phả ra hơi thở ấm nóng, chiếc đuôi lớn của nó lướt từ phía sau tới đây, mũi đuôi chần chừ giơ cao giữa không trung.

    Bị bản năng thúc đẩy, Thẩm Trường Trạch và Al lần lượt giơ đuôi lên, đuôi của hai người quấn lấy mũi đuôi của Hải Long, kích cỡ của ba chiếc đuôi kém xa nhau, nhưng hình ảnh này lại hài hòa đến lạ.

    Thiện Minh kinh ngạc phát hiện, trong hốc mắt của Thẩm Trường Trạch và Al có nước mắt chảy ra, cổ họng của Hải Long không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, đuôi của họ càng quấn càng chặt, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó, thông qua việc quấn đuôi để đạt đến mục đích gần gũi hơn.

    Thẩm Trường Trạch chợt quay đầu lại, ánh mắt đã sáng rõ như trước: “Tôi cảm nhận được suy nghĩ của nó.”

    Đường Đinh Chi ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Cậu nghe hiểu lời nó nói?”

    “Không phải lời nói, chỉ là một loại cảm ứng, nó nói nó không thể quay về quê hương.”

    “Quê hương? Quê hương ở đâu?”

    “Ở chỗ sâu nhất tại rãnh Manila có một lối đi thông đến quần cư của Hải Long, thế nhưng nó quá lớn, không còn cách nào đi qua được nữa.”

    Al vuốt vảy của nó, thở dài: “Nó rất muốn về nhà, rất nhớ đồng bạn, người yêu, em có cách nào không?”

    Đường Đinh Chi lắc đầu: “Không có, cho dù là thời kỳ hưng thịnh của khoa học kỹ thuật nhân loại cũng không làm được.”

    Thẩm Trường Trạch lẩm bẩm: “Xin lỗi, bọn này không giúp được mi rồi.”

    Con ngươi đỏ rực của Hải Long trở nên ảm đạm, tiếng gầm gừ đó nghe cứ như đang khóc.

    Thẩm Trường Trạch thở dài, ngồi trên mũi của nó: “Để tôi cảm nhận thử ‘quê hương’ là thế nào đi.”

    Con ngươi đỏ rực của Hải Long lóe lên vầng sáng kỳ lạ, sau đó nó nhắm hai mắt lại, hít thở đều đều, giống như đang ngủ vậy.

    Thẩm Trường Trạch và Al cũng nhắm hai mắt lại, yên lặng cùng nó cảm ứng thứ gì đó.

    ***

    Thiện Minh thật sự lạnh đến run cầm cập, đành phải biến thành linh miêu, sắc mặt Đường Đinh Chi đã trắng như tờ giấy, sau khi thay một bộ quần áo khô, Đường Đinh Chi rúc vào trong ngực Thiện Minh, móc bút ghi âm và sổ tay ra, nói một đoạn rồi viết một đoạn, lạnh đến tay cứng đơ mà vẫn say mê không biết chán.

    Thiện Minh ngước cổ lên nhìn Thẩm Trường Trạch, không biết bây giờ hai bên đang trao đổi cái gì. Cảm nhận của Hải Long rõ ràng có thể ảnh hưởng đến Thẩm Trường Trạch và Al, suy cho cùng họ cũng chảy cùng một dòng máu. Thiện Minh cúi đầu nhìn một thân đầy lông của mình, rồi lại nhìn một thân đầy vảy giống hệt nhau của Hải Long và Thẩm Trường Trạch, chẳng hiểu sao lại có cảm giác con trai bị cướp mất.

    Cứ thế, Thẩm Trường Trạch và Al giao lưu tinh thần với Hải Long hơn một tiếng, mắt thấy trời sắp tối, nhìn Đường Đinh Chi sắp lạnh đến xảy ra chuyện, Thiện Minh mở miệng thúc giục: “Chúng ta phải về rồi, robot Đường sắp chết cóng kìa.”

    Hai người và Hải Long cùng lúc mở mắt ra, cặp tròng mắt của Hải Long còn to lớn và lóa mắt hơn cả mặt trời chiều đằng xa.

    Thẩm Trường Trạch vuốt ve vảy của nó, hạ giọng nói gì đó.

    Đường Đinh Chi run rẩy hô to: “Tôi có thể rút chút máu của nó không? Cắt một chút vảy cũng được.”

    Hai người bay xuống, Thẩm Trường Trạch nói: “Đưa công cụ cho tôi.”

    Đường Đinh Chi đưa hộp đồ nghề đã chuẩn bị từ trước cho Thẩm Trường Trạch, Al cởi áo khoác ra choàng lên người Đường Đinh Chi: “Áo lông của em đâu?”

    Đường Đinh Chi run giọng nói: “Bị ướt rồi, trong khoang thuyền không có quần áo dày.”

    Al ôm Đường Đinh Chi vào ngực: “Chúng ta sẽ về ngay thôi.” Hắn hôn nhẹ lên trán Đường Đinh Chi, lẳng lặng thở dài.

    Cảm nhận được tâm trạng của Al, Đường Đinh Chi sờ mái tóc vàng mềm mại của đối phương: “Cảm xúc của Hải Long lây sang cho anh hả?”

    Al gật đầu: “Cảm giác này quá chân thật, giống như… bọn anh cũng bắt đầu nhung nhớ ‘quê hương’, cho dù bọn anh rõ ràng chưa từng đến đó bao giờ.”

    Thẩm Trường Trạch lại bay lên mũi Hải Long lần nữa, dùng súng bắn tia laser cắt một miếng vảy to cỡ cái khiên từ lớp vảy khổng lồ của nó, sau đó dùng kim tiêm đặc biệt rút một ít máu của nó. Hải Long gần như không có cảm giác gì với chút động tác nhỏ này, nhận ra họ sắp đi, trong mắt nó chứa đầy tiếc nuối.

    Lấy mẫu vật xong, Thẩm Trường Trạch bay về du thuyền, Hải Long buồn bã nhìn họ.

    Thẩm Trường Trạch kêu lên: “Bọn này sẽ quay lại nữa mà.”

    Hải Long cúi đầu, rầu rĩ rút đuôi xuống biển.

    Thẩm Trường Trạch thở dài: “Lái thuyền đi.”

    Đường Đinh Chi khởi động du thuyền, du thuyền kéo theo máy mô phỏng sóng âm quay trở về.

    Hải Long bám theo một đoạn phía sau họ, thế là trên Hoa Nam xuất hiện một hình ảnh kỳ dị, phía sau chiếc du thuyền màu trắng cỡ vừa là một cái đầu to đùng vàng rực của sinh vật họ rồng, du thuyền chạy hơn hai mươi hải lý rồi mà nó vẫn còn theo đuôi.

    Thiện Minh lo lắng nói: “Chắc nó không định theo chúng ta về đất liền đâu nhỉ.”

    Thẩm Trường Trạch lắc đầu, gọi với về phía Hải Long: “Mi về đi, phía trước là biển cạn đấy.”

    Hải Long kêu ư hử.

    Al vẫy vẫy tay với nó: “Về đi, bọn này sẽ quay lại mà.”

    Hải Long do dự hồi lâu, đột nhiên, nó duỗi móng vuốt ra khỏi lòng biển, móng vuốt nắm một con cá vẫn đang giãy dụa, thể tích không tính là quá lớn. Hải Long bỏ cá vào boong thuyền, nghiêm túc nhìn họ.

    Al cười nói: “Cảm ơn.”

    Hải Long kêu vài tiếng, chậm rãi lùi về biển sâu, cuối cùng lưu luyến nhìn họ rồi lặn xuống biển.

    Al dài thở dài một hơi: “Không ngờ lại là thế này…”

    Đường Đinh Chi sốt sắng hỏi: “Vậy hai người trao đổi cái gì với nó hơn một tiếng vậy.”

    Thẩm Trường Trạch nói: “Chúng tôi nhìn thấy ‘quê hương’ trong ý thức của nó, nơi đó tối đen như mực, có Hải Long, cũng có những loại cá khác, Hải Long nằm trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Tất cả mọi sinh vật đều rất lớn, đồng thời đều biết phát sáng, cách phát sáng không giống nhau, chẳng hạn như Hải Long và một vài loại cá thì dùng vảy, vài loại khác thì dùng mắt hoặc trên đuôi có lửa lạnh. Nơi đó có rất nhiều vực đá vách đá hoặc hang núi, trên tường đá có đá quý đẹp lộng lẫy, còn có một rãnh biển ngầm dài hẹp, trong rãnh biển không chảy nước biển mà là thứ màu đen nào đó, có lẽ là dầu thô. Hang động thông từ rãnh Manila đến ‘quê hương’ trong ký ức của nó, với thể tích hiện tại, nó tuyệt đối không thể nào băng qua được. Nó đã từng dùng đầu tông rất nhiều lần, cũng từng đứng chờ trước cửa động thật lâu, hy vọng có đồng bạn nghe được sóng âm triệu hồi nào đó mà xuất hiện, thế nhưng chỉ có một mình nó.”

    Al nói: “Tuổi của nó không lớn lắm, chỉ hơn ba mươi tuổi, chẳng phải trước đây mọi người từng nghiên cứu số lần phân hủy tế bào của Hải Long sao, tuổi thọ của Hải Long hẳn là trên 300 tuổi, nếu tính như thế, nó vẫn còn là trẻ con.”

    Thiện Minh liếm chân: “Nghe tội nghiệp nhỉ, ai bảo nó không nghe lời người lớn chạy lung tung chứ, bây giờ hết đường về rồi.”

    Đường Đinh Chi gật đầu: “Với thể tích của nó, quả thật không thể nào băng qua hang động đó được, có điều chưa biết đó có phải là cửa vào duy nhất không. Sau khi trở lại Bắc Kinh, tôi có thể xin làm nghiên cứu về cấu tạo địa chất của vùng biển sâu đó, biết đâu còn cách khác có thể đưa nó về.”

    Giọng Thẩm Trường Trạch có chút thương cảm: “Cứ thử đi.”

    Bốn người nhanh chóng tập trung với hạm đội, sau khi trở lại chiến hạm mẹ, bốn người lập tức vào phòng sưởi, cảm nhận cơ thể cứng ngắc từ từ ấm lại.

    Thiện Minh sờ tóc Thẩm Trường Trạch, nhìn dáng vẻ tiu nghỉu hụt hẫng của con trai, hắn an ủi: “Mày đừng buồn thay nó nữa, nó chính là bá vương ở vùng biển này, có ăn có uống mà.”

    Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Bọn con bị kéo vào cảm xúc của nó, đời này con chưa từng nhớ nơi nào cả, đây là lần đầu tiên con trải nghiệm cảm giác ‘nhớ quê hương’, lạ lắm.”

    Thiện Minh nhéo nhéo gáy Thẩm Trường Trạch: “Nhớ quê hương cái gì, nhớ ba mày là đủ rồi.”

    Thẩm Trường Trạch cười cười, cầm tay Thiện Minh, tựa vào người hắn: “Đúng vậy, nơi có ba mới được xem là quê hương.”

    ***

    Họ chỉnh đốn sơ lược ở căn cứ Trạm Giang rồi khởi hành trở về Bắc Kinh. Vảy rồng và mẫu máu mà Đường Đinh Chi mang về trở thành tư liệu tuyệt mật, tuy có rất nhiều người nhìn thấy Hải Long, song nghiên cứu sau đó chỉ có rất ít người được tham gia.

    Thẩm Trường Trạch và Al quyết định cách mỗi hai đến ba tháng sẽ đến Hoa Nam thăm Hải Long. Với Hải Long mà nói, họ là đồng bạn duy nhất hiện giờ nó có thể chạm đến, còn với họ mà nói, Hải Long cũng là duy nhất, sự hấp dẫn lẫn nhau này, trời sinh đã tồn tại trong máu của họ rồi.

    Sau khi về Bắc Kinh, Thiện Minh hối hả đi tìm vật nuôi mà mình đã hơn nửa năm không gặp — con hổ trắng mà hắn nhặt được ở Đông Bắc. Để khớp với tên của Tiểu Hắc, hắn đặt luôn cho nó là Tiểu Bạch. Trước khi hắn rời Bắc Kinh đi Thanh Hải, Tiểu Bạch đã cao gần ba mét, lần này trở về xem thử, nó ấy thế mà đã cao gần bằng Tiểu Hắc, một đen một trắng đặt chung một chỗ, con này oai phong hung mãnh hơn con nọ, trông hơi chói mắt.

    “Tiểu Bạch.” Thiện Minh gọi một tiếng.

    Tiểu Bạch vốn dĩ đang ngủ, nghe tiếng động bèn mở mắt ra, ngớ người nhìn Thiện Minh cả buổi, có lẽ do xa nhau quá lâu, nó có vẻ không nhận ra Thiện Minh, sau khi nghe Thiện Minh gọi mình, nó mới nhảy phắt ra khỏi ổ, nhào về phía Thiện Minh.

    Thiện Minh cười ha ha vân vê da lông chắc nịch của nó, tâm trạng rất vui: “Quá tốt, lần này có thể cưỡi rồi.”

    Al cười nói: “Nếu như làm nhiệm vụ, anh thà cưỡi chú thì hơn, anh thấy như vậy sẽ linh hoạt hơn.”

    Thiện Minh giơ ngón giữa với Al: “Tôi không phải vật cưỡi đâu nhé.”

    Al bĩu môi: “Keo kiệt quá.”

    Sau khi trở về, chuyện đầu tiên họ phải đối mặt chính là “ra ở riêng”.

    Quận Cửu Giang, Lục Đạo Hoàng Tuyền và hội Phụng Lam đã lần lượt rời khỏi Bắc Kinh, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng sắp lên đường đi Thiên Tân, họ dọn từ viện khoa học đến Thạch Gia Trang, giúp viện khoa học tiến hành công tác xây dựng lại vùng bản xứ.

    Trước tiên họ đến Thạch Gia Trang tìm một khu biệt thự xa hoa, xác định vị trí nơi ở của mình, sau đó thuê đội xây cất sửa chữa phòng ốc.

    Nhìn căn nhà có chút hoang vắng trước mắt, Thiện Minh nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ sống luôn ở đây.”

    Thẩm Trường Trạch cười hỏi: “Ba thích nơi này không?”

    Thiện Minh nhún vai: “Ba mày không kén chọn đâu.”

    “Ba vui không?”

    Thiện Minh nở nụ cười: “Vui.”

    ___________

    Thuộc truyện: Tộc Long Huyết