Tôi gọi điện thoại chứ không phải nói chuyện với anh – Chương 1

    Thuộc truyện: Tôi gọi điện thoại chứ không phải nói chuyện với anh

    Cuộc họp hằng ngày(1) vào buổi sáng đang diễn ra thì Hoa Lao bỗng nhận được điện thoại của thằng em trai Hoa Động. Anh hết sức bình tĩnh đặt tay lên đùi bưng kín phần túi quần jean phồng ra kia, mong rằng đừng ai chú ý. Để rồi trong cơn cao trào của từng đợt chuông rung, da ga da vịt của anh thành công nổi bắn lên tung tóe…(2)

    Cuối cùng phải vượt muôn vàn cách trở Hoa Lao mới vào được đến buồng riêng trong WC, thở phào một hơi dài xong hớn hở bắt máy: “Anh mày đến rồi đây.”

    Hoa Động rầu rĩ đáp: “Vâng ạ.”

    Cùng lúc đó bên tai trái Hoa Lao chợt nghe thấy một tiếng “Hừ…” như có như không, anh cảm thấy hơi kì lạ, nghĩ ngợi một chút bèn đổi điện thoại sang tai khác rồi tiếp tục nói chuyện: “Sao thế bé cưng, đang buồn hả?”

    Hoa Động thở dài đáp: “Than ôi…”

    Hoa Lao vừa định an ủi cậu thì lại nghe thấy một tiếng “Hừ” nữa, lần này vô cùng rõ ràng.

    … Giờ anh có thể khẳng định buồng bên cạnh chắc chắn có bro đang bị táo bón, một là rặn mãi không ra, hai là rặn ra một nửa rồi thì “cục vàng” to dài mê hồn đó bị kẹt lại…

    Hoa Lao rất tốt bụng giả vờ như chưa nghe thấy gì cả, tiếp tục công cuộc an ủi em trai nhà mình: “Đừng nghĩ nhiều, do mày tự dưng rớt từ đẩu từ đâu xuống nên mọi người không phục mày là đúng rồi, mày phải cố gắng lên! Nỗ lực lên! Làm tất cả đều nhìn thấy thành tích của mày, như thế người ta mới nhìn mày bằng con mắt khác!”

    “… Anh dông dài quá đấy.” Hoa Động ngoài miệng phàn nàn nhưng qua giọng nói có thể biết được cậu đang cười, đã vui hơn rồi.

    Hoa Lao cũng mừng theo trong lòng, bỗng dưng nhớ tới một chuyện liền vội vội vàng vàng bổ sung: “Đúng rồi còn nữa này, mày nhất định phải giấu kĩ chuyện mày là gay đấy, tốt nhất đừng cho ai biết. Xã hội bây giờ người ta vẫn chưa thoáng, gay dễ bị cô lập lắm! Chỉ anh mày biết là được rồi, mày yên tâm anh sẽ không đi nói lung tung khắp nơi. Mày ngàn vạn lần phải giữ bí mật đấy, nếu không sẽ rất…” Hoa Lao hăng say nói liền tù tì, còn chưa nói hết thì đột nhiên cửa buồng bị người từ bên ngoài đạp tung.
    Hoa Lao cầm điện thoại, mặt dại ra nhìn người đàn ông đang nghiến răng nghiến lợi đứng trước mặt mình. Đầu dây bên kia vẫn còn truyền đến tiếng hỏi thăm đầy nghi hoặc của Hoa Động: “Anh? Tiếng gì thế? Sao mà lớn vậy?”

    Mặt mày Ngao Giao lạnh như sương giá, từ trên cao nhìn xuống Hoa Lao đã cởi nửa quần ngồi trên bồn cầu, khinh thường cười một tiếng rồi mỉa mai: “Đồng tính thì sao? Cậu nói tiếp đi.”

    Hoa Lao nuốt nước bọt, lẳng lặng khép đầu gối lại tiện thể dùng tay trái còn rảnh rỗi che đi hạ bộ của mình, đổi lấy là một tiếng cười nhạo thâm sâu của Ngao Giao. Trong nháy mắt anh cảm giác mặt của mình như dày thêm một lớp, cũng đỏ thêm một tông, thế nhưng vẫn phải ráng nói nốt với thằng em trai: “Động Động, anh cúp máy đây nhá, dù sao thì… Cho dù mày có là gay, anh vẫn ủng hộ mày 3000 lần!”

    Hoa Động: “… Sáng nay anh đã uống thuốc chưa?”

    Hoa Lao trong lòng giàn giụa nước mắt mà tắt điện thoại, thầm chửi, uống em gái mày mà uống, anh mày suýt nữa là bị người ta ăn sống uống tươi này… Sau đó anh khổ sở ngửa đầu lên nở một nụ cười còn khiếp hơn cả khóc, cẩn thận giải thích với người đối diện: “Sếp Ngao… Tôi gọi điện thoại chứ thật sự thật sự không phải nói chuyện với sếp đâu…”

    Ngao Giao: “…”

    (1)Nguyên văn 晨会, theo Baike là khoảng thời gian 5-10 phút trước khi vào làm, toàn thể nhân viên tập trung lại chào hỏi nhau, cập nhật thông tin và phân công công việc.

    (2)Không biết có phải dụng ý của tác giả không mà mấy từ trong câu này gợi-tình hết sức, không biết còn tưởng đang đọc H. Hoặc do đầu óc mình đen tối QwQ.

    Thuộc truyện: Tôi gọi điện thoại chứ không phải nói chuyện với anh