TRÀ HƯƠNG MÃN TINH KHÔNG – Chương 149

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không

    Chương 149: Kế hoạch sửa đổi xây dựng

    Trong gian phong xa hoa ở tầng ba của Phong Vinh thương hội, Trữ Khang Khiết lòng tràn đầy không hờn giận ghé vào trên bàn, nghiêng đầu dùng sức trừng ca ca của mình, cố tình Đoạn Sở luôn có thể lập tức phát hiện cảm xúc của nàng biến hóa, lần này lại giống như một chút cũng không phát hiện, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào quầng sáng nho nhỏ trước bàn. Trên quầng sáng là mục lục danh sách, đương nhiên ba món đồ cuối cùng như thường lệ không công khai.

    Bên kia, Lam Tư buồn cười vỗ nhẹ trên mặt bàn, quầng sáng lập tức liền tiêu tán. Hắn từ nút không gian lấy ra một cái hòm được chạm khắc tinh xảo, Trữ Khang Hạo ở ngay đối diện hắn, vừa vặn nhìn đến hắn mở ra cái hòm, bốc lên một khối màu hồng nhạt ném vào miệng. Thấy ánh mắt Lam Tư sáng lên ý cười lập lòe, nét mặt Trữ Khang Hạo trong nháy mắt trống rỗng, sau đó quay đầu không đành lòng nhìn thẳng.

    “Khang Khiết, đến nếm thử quả đường Đế Ma Tư, hương vị không tồi, ta còn tính toán mang một chút đưa về Trạch Mĩ.” Lam Tư cười nhẹ đẩy hòm tới trước mặt Trữ Khang Khiết, lại bắt lấy Trữ Khang Viễn ở bên cạnh, chia cho hắn một chút.

    Trữ Khang Khiết dừng một chút, học bộ dáng Lam Tư đem một khỏa quả đường màu trạm lam cho vào miệng, một mùi hương kỳ dị lập tức tràn đầy khoang miệng, rất nhanh đầu lưỡi đã bị đã tê rần một chút, hương vị chua ngọt nhanh chóng lan tràn. Ánh mắt Trữ Khang Khiết sáng lên, hướng về phía Lam Tư gật đầu: “Lam Tư, này không tồi, ta cũng muốn mang về trái đất.”

    Trữ Khang Khiết nói xong, lại là vẻ mặt rối rắm. Vừa rồi ở hội trường mua rất nhiều đồ vật này nọ, tiêu tiền cũng nhiều nhưng thật ra, chủ yếu nhất là mua cái phù điêu kia khiến Trữ Khang Khiết bực bội. Cho dù lần sau không biết lại có cơ hội đến Đế Ma Tư hay không, cũng không cần mua nhiều phù điêu của Tiêu gia như vậy đi. Nàng vừa rồi ở hội trường còn nhìn thấy thật nhiều phù điêu bán ra, làm gì lại để Tiêu gia đáng ghét kia được tiện nghi như vậy.

    Lam Tư liếc mắt một cái liền nhìn ra Trữ Khang Khiết suy nghĩ cái gì, cười khẽ nói: “Phù điêu, chế thuốc, đá năng lượng nguyên linh tinh do thế gia làm ra, có thể sử dụng tinh tệ mua được nhiều như vậy là rất khó thấy. Không tin ngươi hỏi Nguyên Vĩnh Nghị, Nguyên Cẩm Đường sẽ không mở quầy bán hàng ở Phong Vinh thương hội, cho dù có số lượng lớn thuốc được người khế ước làm ra?”

    Cơ giáp bậc trung, đá năng lượng nguyên, phù điêu các loại có quan hệ rất lớn tới tinh thần lực, sức mua lớn nhất là từ hoàng thất cùng quân bộ, còn có hai nghiệp đoàn lớn, các học viện tinh cầu cùng các hiệp hội lớn. Mà sản phẩm từ thế gia chính là cam đoan, cũng là mấu chốt để bọn họ có thể kéo dài vinh quang gia tộc, có thể có cùng năng lực cạnh tranh với bọn họ, cũng chỉ có người khế ước cấp bậc đại sư của các hiệp hội lớn.

    Cho nên đối với các gia tộc khác, phù điêu bày ra trong cửa hàng, phần lớn cũng chỉ có vẻ bề ngoài hoặc là không đủ tinh vi, nhóm người quyền quý cho dù muốn mua cũng là đặc biệt đặt làm, dùng để trang trí cho nơi ở, nơi quan trọng. Mà Tiêu gia lần này mặc kệ là mục đích gì, nếu ở hội trường Phong Vinh thương hội bán đồ, phù điêu cũng nhất định phải do người khế ước chế tác. Đoạn Sở mua hết, ánh mắt đích xác không tồi.

    “A, này coi như là chúng ta chiếm tiện nghi?” Trữ Khang Khiết có điểm khó hiểu.

    Lời này Trữ Khang Hạo vừa nghe đã hiểu, giống như bánh kẹo do đệ đệ hắn chế tác, đối với bọn họ mà nói là dễ như trở bàn tay, nhưng theo Bố Lỗ Tư tướng quân đóng ở trái đất nói, ngay cả chiến sĩ cấp cao như bọn họ có muốn có cũng rất khó, Nguyên Cẩm Đường làm nơi bán bánh kẹo cũng chỉ cung ứng số lượng có hạn, căn bản không có khả năng bán ra số lượng lớn ở thương hội.

    “Vật lấy hi vi quý (lấy hiếm làm quý). Có thể dùng tiền để mua chính là vận khí. Hơn nữa chúng ta đích xác cần số lượng lớn sản phẩm do người khế ước chế tạo.” Trữ Khang Hạo đồng ý nói xong, có chút đăm chiêu nhìn về phía Đoạn Sở: “Nhưng Tiểu Sở, dị thú là mua làm cái gì?”

    Đoạn Sở đã sớm nghe được đối thoại của bọn họ, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười: “Đại ca, ca đã đoán được, không phải sao?”

    Trữ Khang Hạo mỉm cười, trong mắt hiện lên vui mừng. Từ lúc Đoạn Sở bắt đầu mua số lượng lớn sản phẩm do người khế ước chế tạo, hắn liền đoán được tính toán của đệ đệ.

    Mua bán giữa trái đất cùng Cáp Ngói tinh hệ, không thể chỉ nằm ở việc mua sản phẩm từ văn minh cao cấp hơn. Mua bán như vậy là bất thường, người trái đất phải học được cách chế tạo đá năng lượng, phù điêu, cơ giáp thậm chí là chiến hạm giống như người khế ước chế tạo mới được.

    Này cũng là cho người cá không bằng dạy người bắt cá, trái đất tiến vào văn minh tinh tế, nên dựa vào tự bản thân mà phát triển. Nếu không, cho dù mạng lưới tinh vực bao trùm, mang theo khoa học kỹ thuật văn minh tinh tế, bọn họ vẫn như cũ không thể nào sử dụng cơ giáp cùng chiến hạm, các loại vũ khí cần tinh thần lực cũng không thể sử dụng, cuối cùng căn bản không thể nào có chỗ đứng trong liên minh tinh tế, càng đừng nói có thể chống đỡ dị thú xâm lấn.

    Về phần thao tác cụ thể, Trữ Khang Hạo tính toán chờ trở về Mạc Ngươi Lai, cùng Đoạn Sở hảo hảo nghiên cứu một chút. Dựa vào mua về rồi tự mình nghiên cứu, có thể chậm trễ rất nhiều thời gian.

    Kế hoạch của huynh đệ hai người, Trữ Khang Hòa cùng Trữ Khang Hoa mơ hồ có thể đoán được, Trữ Khang Khiết cùng Trữ Khang Viễn ánh mắt đều sắp thành nhang muỗi. Bất quá bọn họ cũng biết, nếu các ca ca không nói rõ, chính là còn có băn khoăn. Bọn họ chỉ cần biết rằng Đoạn Sở làm như vậy không thiệt thòi là được.

    Lam Tư ánh mắt lóe lóe, cúi đầu, quả đường ngậm trong miệng cũng cảm thấy biến vị. Hắn vẫn biết Đoạn Sở đối với Trữ gia cảm tình rất sâu, cũng biết Trữ Khang Hạo đối với Đoạn Sở vẫn thực quan tâm, chính là thấy hai người ăn ý như thế, lại cảm thấy có chút xa cách, có loại quái dị nói không nên lời.

    Nhạc Tùng Trữ thấy mấy đứa con nói chuyện, lại nhìn Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu ở cùng một chỗ đối với quang cầu trao đổi cái gì, bỗng nhiên thò người ra hỏi Đoạn Sở: “Tiểu Sở, đấu giá sắp bắt đầu rồi, Thịnh trạch có chuyện muốn rời đi hay sao?”

    Đoạn Sở biết Úc Thịnh Trạch đã bị Úc Hạo Bằng kéo đi rồi, thật đúng là không biết hắn có thể lại đây hay không.

    Bất quá không cần hắn trả lời, cửa phòng đã bị mở ra, Úc Thịnh Trạch cùng Úc Hạo Bằng hai huynh đệ một trước một sau tiêu sái tiến vào.

    “Thất điện hạ, cửu điện hạ!”

    “Thịnh Trạch, thất ca!”

    “Tiểu Sở, Vĩnh Nghị. . . . “

    “. . . . . .”

    Úc Hạo Bằng mặt mang mỉm cười, cùng người Trữ gia nói chuyện cũng là thái độ ôn hòa có lễ, bất quá hắn cũng không ở lâu, sau khi thật sâu nhìn vào mắt Úc Thịnh Trạch, quay đầu liền rời khỏi, tựa hồ chỉ là lại đây chào một tiếng mà thôi.

    Đoạn Sở đang kỳ quái, Úc Thịnh Trạch đã tới bên người hắn ngồi xuống.

    “Thất ca là chủ nhân chân chính của Phong Vinh thương hội, hắn đương nhiên phải lại đây tiếp đón.” Úc Thịnh Trạch thấp giọng giải thích, trên mặt nhìn không ra nửa điểm khác thường.

    Đoạn Sở biết nhóm hoàng tử hoàng nữ đa phần đều có sản nghiệp tư nhân, trái lại cũng không kỳ quái.

    Nguyên Vĩnh Nghị nghe được, cũng cả kinh. Tiêu gia hiện tại hận chết Úc Hạo Bằng, nếu biết Phong Vinh thương hội là của Úc Hạo Bằng, chỉ sợ hối hận tới ruột đều xanh. Mà vừa rồi Úc Hạo Bằng đem Úc Thịnh Trạch kêu qua, Nguyên Vĩnh Nghị nghĩ đến biểu tình của Tiêu Vĩnh Ca khi Đoạn Sở mua toàn bộ quầy hàng của Tiêu gia, nhất thời quái dị nhìn về phía Úc Thịnh Trạch, trong lòng vì Úc Thiên Triển xui xẻo có một vị đồng bạn như vậy mà vui sướng khi người gặp họa.

    “Vừa rồi nghe được cơ mật gì không?” Nguyên Vĩnh Nghị lặng lẽ dùng vòng thông tin liên hệ với Úc Thịnh Trạch.

    Úc Thịnh Trạch phát hiện động tĩnh của vòng thông tin, sau khi nhìn thấy tin tức thì sắc mặt bình tĩnh hạ tay xuống, một chút phản ứng đều không có, Nguyên Vĩnh Nghị tức giận trở mình xem thường.

    Đoạn Sở ngay ở bên người Úc Thịnh Trạch, tự nhiên thấy được một màn này, nhịn không được nở nụ cười. Hắn kỳ thật cũng tò mò Úc Hạo Bằng đem Úc Thịnh Trạch gọi qua làm cái gì, bất quá cũng chỉ tính toán đợi thời điểm hai người cùng một chỗ mới hỏi.

    “Thịnh Trạch, ngươi nói ta nên chấp nhận điều kiện gì, mới có thể khiến cho giảng viên ở các học viện lớn đồng ý đến trái đất giảng dạy?” Đoạn Sở lôi kéo Úc Thịnh Trạch hỏi, thanh âm không lớn, lại có thể lập tức liền đem lực chú ý của người Trữ gia đều hấp dẫn qua, ngay cả Lam Tư cùng Nguyên Vĩnh Nghị cùng đều nhìn lại đây.

    Úc Thịnh Trạch nhếch mi, có điểm không rõ vì sao lại chuyển trọng tâm sang đề tài này trước mặt Lam Tư, bất quá vẫn là cẩn thận suy nghĩ, bình tĩnh phân tích: “Nếu chỉ là giảng dạy căn bản, đừng tìm ở học viện Đế Ma Tư, về phần điều kiện, chỉ cần lấy danh nghĩa của ngươi, đã có không biết bao nhiêu người muốn nhận lời mời. Thậm chí ba mẹ bọn họ trước khi trở về trái đất, nói không chừng đã đầy ngập thông báo tuyển người.”

    Trong mắt Trữ Khang Hạo hiện lên kinh hỉ, tuy rằng không rõ Úc Thịnh Trạch vì sao không phải là lựa chọn người trái đất tới đây bồi dưỡng, bất quá ở trên trái đất giảng dạy, học viên bọn họ có thể tăng lên rất nhiều.

    “Ta đây hiện tại liên hệ cho nhị thúc bọn họ, xây dựng một học viện đặc biệt?” Trữ Khang Hạo vội vàng hỏi. Đạo sư là từ ngoại tinh cầu đến, lại có nhiều phương hướng hành nghề khác nhau như vậy, tính bí mật cũng lớn, xây dựng học viện mới cũng là tất yếu.

    Đoạn Sở đang muốn nói cái gì, tay bỗng nhiên bị Úc Thịnh Trạch cầm. Hắn lập tức ngầm hiểu nắm ngược lại, không lên tiếng nữa.

    Úc Thịnh Trạch trầm ngâm một lát, đề nghị: “Học viện là phải xây, bất quá học viện đầu tiên vẫn là nên xây ở nơi Đế Ma Tư đóng quân, có thể bảo đảm mức độ an toàn lớn nhất. Khang Hạo ngươi không bằng trước tiên liên hệ cho nhị thúc, để hắn bắt đầu chuẩn bị tuyển học viên, ta đem điều kiện tuyển chọn đưa cho ngươi. Chuyện học viện ta sẽ nói rõ cho Bố Lỗ Tư đại tướng quân, để hắn chuẩn bị là được.”

    Đoạn Sở có điểm bất an, chuyện học viện giao cho quân đội Đế Ma Tư đóng giữ đương nhiên an toàn, nhưng lại thiếu nợ nhân tình rất lớn.

    “Di, ta làm sao lại không nghĩ tới còn có thể mời lão sư dạy tận nhà.” Lam Tư bỗng nhiên lên tiếng, hai mắt sáng lên nhìn Đoạn Sở: “Tiểu Sở, ngươi xem ta nếu mời lão sư đi theo, không phải là có thể đến trái đất ở một đoạn thời gian hay sao.”

    Trữ Khang Hạo đang cao hứng gật đầu, nghe vậy không nói gì nhìn về phía Lam Tư, cảm thấy vị vương tử này thật sự là từ nhỏ chịu rất nhiều khổ cực, nếu không cũng không đến mức đối với một chút mỹ thực lại khó có thể chia lìa như vậy.

    Lam Tư đem vẻ mặt biến hóa của Trữ Khang Hạo thu vào đáy mắt, ánh mắt chợt lóe, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi không phải muốn tìm giảng viên hay sao, ta năm đó là người tốt nghiệp ưu tú nhất khoa đó, thế nào, mời ta rất có lời, ta còn có thể kêu Á Đạt làm chiến sĩ hướng dẫn cho các ngươi, người dạy cơ giáp cho Khang Viễn lại càng không cần lo lắng.”

    Trữ Khang Hạo hoài nghi nhìn về phía Lam Tư, hắn tuyệt không cảm thấy được vị vương tử thích khuyếch đại sự thật này có thể làm một lão sư tốt.

    Lam Tư thấy thế không khỏi chán nản, người này cũng dám hoài nghi hắn.

    “Ngươi có ý tứ gì? Rốt cuộc có đồng ý hay không?”

    Trữ Khang Hạo khóe miệng vừa kéo, đây là chuyện hắn có thể quyết định hay sao?

    Đoạn Sở bật cười, cảm thấy được hỗ động giữa hai người rất thú vị, lại chuyển hướng Úc Thịnh Trạch hỏi: “Thịnh Trạch, ngươi xem?”

    Úc Thịnh Trạch đối với Lam Tư không chút khách khí phủ định: “Ngươi đi trái đất ta cũng mặc kệ, nhưng nơi đóng quân của Đế Ma Tư, tuyệt đối không thể ở lại.”

    Lam Tư tức giận đến mặt đều đỏ, bất quá cũng biết học viện xây dựng ở nơi quân đội Đế Ma Tư đóng quân, hắn làm vương tử Trạch Mĩ thật sự không tiện ở đó, không khỏi tức giận nhìn về phía Nhạc Tùng Trữ: “A di, ta đây sẽ ở bên cạnh nhà a di, có thể chứ?”

    Nhạc Tùng Trữ nghe được mọi người nói chuyện, đã sớm buồn cười, nghe vậy liên tục gật đầu, ôn nhu khuyên bảo: “Vừa vặn ngươi có thể chuyên tâm học tập chương trình học của người khế ước, sớm một chút tốt nghiệp thì đi nơi nào cũng thuận tiện.”

    Lam Tư còn mang theo ủy khuất gật đầu, lại lập tức giành được càng nhiều ôn nhu an ủi của Nhạc Tùng Trữ, ngay cả Trữ Khang Khiết cùng Trữ Khang Viễn cũng đều đối với Lam Tư khuyên giải, còn nói mỗi ngày đều có thể đến Trữ gia làm khách, hoặc là chờ bọn hắn dọn sạch đình viện, đem tòa nhà di động bỏ vào là có thể hai nhà thành một nhà.

    Trữ Khang Hạo vừa thấy, càng cảm thấy không nói cho Lam Tư biết chuyện hoàn toàn phù hợp là chính xác.

    “Đấu giá bắt đầu rồi.” Trữ Khang Hạo nhắc nhở.

    Đoạn Sở nhìn về phía quang cầu, quả nhiên, một nam một nữ chủ trì đấu giá đã đi lên đài.

    Hắn đã đem những thứ mình thích trong danh sách đều chọn tốt lắm, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên đấu giá, Đoạn Sở dùng tinh thần lực chung đoan hỏi Úc Thịnh Trạch: “Thịnh Trạch, học viện xây dựng ở nơi đóng quân, có phải quá cẩn thận hay không?”

    “Phải là cấp bậc bảo mật cao nhất.” Thanh âm trầm thấp hữu lực của Úc Thịnh Trạch xuyên thấu màng nhĩ, Đoạn Sở nghe được mà chấn động: “Ngươi lần này cung cấp thuốc thức tỉnh, phụ vương quyết định lựa chọn bầu bạn đều từ chiến sĩ đệ tam quân. Như vậy người trưởng thành số lượng nhiều lắm, nếu xuất hiện trong học viện Đế Ma Tư, thực dễ dàng bại lộ. Vừa vặn mấy ngày nay phụ vương đang lo lắng, chi nhánh của học viện người khế ước nên xây dựng ở nơi nào. Trái đất hiển nhiên là lựa chọn tốt, học viện xây dựng ở nơi đóng quân của Đế Ma Tư, có thể xây nên một cái học viện giống như học viện Đế Ma Tư.”

    Đoạn Sở khó có thể che dấu vui sướng trong lòng, nhìn Úc Thịnh Trạch cao hứng gật đầu. Cứ như vậy, không chỉ vì thuốc thức tỉnh mà tranh thủ được càng nhiều thời gian, hơn nữa nhiều người khế ước sau khi trưởng thành đến trái đất như vậy, đương nhiên không có khả năng chỉ học chương trình học của người khế ước, hắn có lẽ ngay cả giảng viên cũng không cần tự mình thông báo tuyển người, Úc Khải Phong sẽ giúp hắn đối phó tất cả.

    Đoạn Sở nửa tựa vào trong lòng Úc Thịnh Trạch tính toán việc xây dựng học viện, nếu không phải Úc Thịnh Trạch chú ý tới dấu hiệu trên quang cầu, chỉ sợ vật phẩm hắn nhìn trúng đều bị người ta lấy hết rồi, thẳng đến lúc Úc Thịnh Trạch lấy được vật phẩm cuối cùng nghe nói là phù điêu tồn tại từ thời chiến sĩ tinh thần lực cấp 10, hắn mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.

    Thú vực trong rừng rậm Tư Đặc Lạp tinh cầu, Đằng Lương Tuấn mặt không chút thay đổi nhìn vòng thông tin lạnh giọng: “Ta phải ngăn cản bọn họ kết hôn, kéo dài lâu như vậy, ngươi hiện tại nói cho ta biết ngay cả khu vực Y Duy Tát cũng không thể nào vào được, còn có bảy ngày nữa là tới ngày kết hôn, ngươi dùng máy giám thị là muốn cho ta xem hiện trường lễ kết hôn của bọn họ sao?”

    “Nhưng xung quanh đều là đại nguyên soái đóng ở địa phương tự mình tuần tra, chiến hạm của chúng ta căn bản không thể áp sát, đã chết nhiều chiến sĩ như vậy, làm sao có thể vào ngày Úc Thịnh Trạch kết hôn đuổi tới Đế Ma Tư, ngươi muốn khiến chúng ta toàn quân bị giết sao?” Một đạo thanh âm đồng dạng lạnh giọng hỏi lại.

    “Hỗn đản!” Đằng Lương Tuấn vừa nghe, tức giận cả người phát run, mạnh mẽ cởi bỏ vòng thông tin, một phen dùng sức ném ra ngoài, mắt thấy không bị vỡ, oán hận tiến lên dùng sức giẫm, cuối cùng thần tình thống khổ tuyệt vọng ngồi chồm hổm xuống.

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không