TRÀ HƯƠNG MÃN TINH KHÔNG – Chương 18

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không

    Chương 18: Xuống tay phải nhanh

    Nguyên Vĩnh Nghị đi theo Úc Thịnh Trạch rời khỏi, nhìn thấy Úc Thịnh Trạch khí thế cả người càng ngày càng lạnh, vẻ mặt không hiểu hỏi:

    “Đã xảy ra chuyện gì? Cho dù Đoạn Sở cùng ngươi tinh thần lực xứng đôi, chỉ cần ngươi không muốn, hoàn toàn có thể tìm người khế ước khác, Đoạn Sở tinh thần lực giá trị thấp, vương hậu hẳn là không có ý kiến.” Nghĩ vậy, Nguyên Vĩnh Nghị lại nhịn không được độc miệng: “Về phần Đoạn Sở, nói không chừng còn không hiếm lạ ngươi này cửu điện hạ đâu.”

    Úc Thịnh Trạch không để ý đến lời nói của Nguyên Vĩnh Nghị, chỉ đưa lại thuốc dẫn cho hắn, mặt bình tĩnh nói: “Thuốc dẫn này có vấn đề!”

    Nguyên vĩnh Nghị cả kinh, lấy cái chai, dùng tinh thần lực dò xét, một cỗ lạnh lẽo hấp thu tinh thần lực truyền đến, Nguyên Vĩnh Nghị sắc mặt đại biến, không chút do dự cắt đứt tinh thần lực, tay run lên, thiếu chút nữa đánh nghiêng bình “Thuốc dẫn”.

    “Cắn nuốt!” Nguyên Vĩnh Nghị thất thanh quát to, lòng còn sợ hãi nhìn chằm chằm bình thuốc: “Thuốc này sao lại có cắn nuốt, đây là vì Đoạn Sở thức tỉnh mà cố ý chuẩn bị. Nếu lúc trước hắn uống bình thuốc này, vậy. . . . .”

    “Trở thành phế nhân!” Úc Thịnh Trạch khẳng định nói: “Ta vừa rồi đã kiểm tra liều lượng thuốc, sẽ không trí mạng, nhưng cũng đủ cắn nuốt tinh thần lực của một người thức tỉnh cấp D.”

    “Đoạn Sở, hắn cùng Đoạn Kì Diệu nguyên lão là quan hệ gì?” Úc Thịnh Trạch hỏi. Dùng phương thức ác độc lại mờ ám như vậy, Đoạn Sở bị nhằm vào, khẳng định mọi chuyện không đơn giản.

    “Chính là trưởng tôn của Đoạn Kỳ Diệu, thứ tử của Đoạn Văn Vũ.” Nguyên Vĩnh Nghị nhăn lại mi, biết có quan hệ đến thân thế của Đoạn Sở, đem lời đồn về thiên phú cùng chuyện với Mông Gia Nghị đều nhất nhất nói lại một lần, trong giọng nói khó nén khinh thường đối với Đoạn gia cùng chán ghét với Mông Gia Nghị.

    “Có lẽ, Đoạn Sở không có năng lực thức tỉnh vào lúc mười tám tuổi, cũng cùng kẻ khác có chút quan hệ, bình thuốc dẫn này, là muốn để Đoạn Sở giữ ở bên người.” Nguyên Vĩnh Nghị nói xong, cẩn thận thu hồi thuốc dẫn. Hắn có thể tưởng tượng, chờ thân phận người khế ước của Đoạn Sở công khai, sẽ đưa tới rất nhiều tranh luận, phải để lực chú ý của những người đó dời đi.

    Úc Thịnh Trạch hoàn toàn lạnh mặt, nhà bào chế thuốc cấp cao Bối Tĩnh Lan kia, thật sự rất khả nghi. Nghĩ đến Trữ Khang Trí đồng dạng bởi vì tinh thần lực mà chết, Úc Thịnh Trạch tâm tình càng kém.

    “Ngươi nói, đại ca của ta đến Đoạn gia?” Úc Thịnh Trạch hỏi, “Hắn có thể phát hiện Đoạn Sở đang thức tỉnh không? Là muốn cho Thanh Hàn xứng đôi với Đoạn Sở sao?”

    Tuy người Cáp Ngói tinh hệ qua mười tám tuổi, chưa từng nghe nói có thể thức tỉnh, nhưng tinh thần lực của Đoạn Sở dị thường rất rõ ràng, nếu người khế ước cẩn thận kiểm tra, vẫn có thể thấy được. Hắn nhớ rõ, đại ca rụt rè lại kiêu ngạo, cùng Đoạn gia không có giao tình gì, nếu bởi vì công vụ mà đến, cố ý nhắc tới Thanh Hàn, có vẻ quá thân cận.

    Nguyên Vĩnh Nghị nhịn không được hướng lên trời trở mình xem thường, Úc Thịnh Trạch cho rằng, đại hoàng tử điện hạ bọn họ, nguyện ý nhận một vị người khế ước có tinh thần lực giá trị thấp làm trượng phu của trưởng nữ mình sao, trở thành dự bị cũng kém nhiều lắm.

    “Tin tưởng ta, điện hạ Thanh Hàn nhất định sẽ tìm được một vị người khế ước vĩ đại, tinh thần lực giá trị cao.” Nguyên Vĩnh Nghị thập phần khẳng định trả lời.

    “Đoạn Sở cũng thực vĩ đại!” Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, rất không thích Nguyên Vĩnh Nghị chê bai Đoạn Sở như vậy.

    Chỉ bằng vừa rồi Nguyên Vĩnh Nghị nói chuyện, Úc Thịnh Trạch cũng có thể đoán được Đoạn Sở đã từng trải qua bao nhiêu gian nan. Nhưng mà từ lúc hai người tiếp xúc tới nay, Đoạn Sở lúc đầu tuy thực khiếp sợ, nhưng trong lời nói không có nửa điểm tự ti khiếp nhược, cử chỉ hào phóng, làm việc có giới hạn, mặc kệ tinh thần lực giá trị như thế nào, tính tình tuyệt đối không tồi.

    Nguyên Vĩnh Nghị bị kiềm hãm, khóe miệng run rẩy, nhìn thấy Úc Thịnh Trạch còn đối với hắn tỏ vẻ bất mãn, trong lòng nghẹn khuất khiến hắn bật thốt lên khiêu khích: “Đoạn Sở vĩ đại như vậy, vậy ngươi cùng đăng ký xứng đôi với hắn đi, dù sao các ngươi độ hoàn mỹ phù hợp, quả thực là ông trời tác hợp!”

    Úc Thịnh Trạch sửng sốt, nhìn đến bộ dáng Nguyên Vĩnh Nghị trào phúng, khó hiểu hỏi: “Nhưng ngươi không phải nói, Đoạn Sở thích Mông Gia Nghị sao?”

    “Mông Gia Nghị làm sao có thể xứng đôi với Đoạn Sở?” Nguyên Vĩnh Nghị theo bản năng phản bác, dừng một chút, hoài nghi nhìn Úc Thịnh Trạch: “Nếu hắn không chọn Mông Gia Nghị, ngươi nguyện ý cùng hắn xứng đôi?”

    Úc Thịnh Trạch trầm ngâm, lắc lắc đầu, đối với vẻ mặt thất vọng của Nguyên Vĩnh Nghị trả lời: “Ngươi nói chỉ là giả thiết, ta không lo lắng.”

    Nguyên Vĩnh Nghị nhãn tình sáng lên, Úc Thịnh Trạch rõ ràng đối với Đoạn Sở không bài xích.

    “Ngươi chờ, ta đi nói cho Đoạn Sở.”

    Hắn nói xong, bị kích động nên chỉ nghĩ tới việc đi tới khách phòng, mới bước ra vài bước, thân thể bỗng nhiên bị cái gì trói buộc, không khỏi kinh ngạc quay đầu lại.

    “Hắn cần tĩnh dưỡng!” Úc Thịnh Trạch trầm giọng nhắc nhở, sau đó giơ tay lên, Nguyên Vĩnh Nghị giống như cái diều bay về hướng đại sảnh.

    Nguyên Vĩnh Nghị chật vật ở giữa không trung bay xuống, thật vất vả ổn định thân mình, nổi giận đùng đùng muốn ấn nút không gian mở ra cơ giáp, liền nhìn thấy Úc Thịnh Trạch đứng đó, sắc mặt nghiêm nghị thâm trầm theo dõi hắn. Nhớ lại sau này trưởng thành hắn toàn đánh không lại Úc Thịnh Trạch, Đoạn Sở lại đích xác cần tĩnh dưỡng, Nguyên Vĩnh Nghị không khỏi oán hận dừng tay. Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ bắt được nhược điểm của người này mà hung hăng đâm chọc.

    “Ta đi phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối, tự ngươi tùy ý!”

    Nhìn Nguyên Vĩnh Nghị hùng hổ rời đi, trong mắt Úc Thịnh Trạch hiện lên mỉm cười, quay đầu lại, có chút đăm chiêu nhìn về phía khách phòng nơi Đoạn Sở đang nằm. Giây lát, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, nhanh chóng đi tới, lập tức đẩy cửa mà vào, liếc mắt một cái liền thấy trên giường một có một viên cầu màu thuần trắng đang cuộn mình nằm ở trong lòng ngực Đoạn Sở.

    Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, Tử Tinh thú không có tính công kích, vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, chưa bao giờ thấy chúng nó chủ động thân cận bất luận kẻ nào. Mà con Tử Tinh thú này là hắn trong lúc vô tình bắt được khi nó còn là ấu thú, khi bị thương thì máu chảy ra sẽ là màu tím bầm, là Tử Tinh thú huyết mạch hoàng tộc, hắn định mang về thủ đô tinh cầu, đưa cho mẫu thân, nhưng hiện tại nó vậy mà lại một mực muốn tới gần Đoạn Sở.

    Hắn lặng yên không một tiếng động tiến lên, Tử Tinh thú mạnh mẽ mở ra đôi mắt màu vàng, chú ý tới cách đó không xa là Úc Thịnh Trạch, thân thể nho nhỏ mềm mại lại hướng về phía Đoạn Sở co lại.

    Úc Thịnh Trạch nhìn về phía Đoạn Sở, thấy hắn ngủ thật sự trầm, một chút cũng không phát hiện, vừa thấy liền biết là tác dụng của thuốc ngưng thần loại A. Nghĩ nghĩ, hắn lui ra phía sau vài bước, ngồi ở chiếc ghế bên cửa sổ, tia tinh thần lực rất nhanh liền vươn đến các góc phòng, thấy không có gì khác thường, lấy ra một thứ to bằng bàn tay, liên thông mạng lưới tinh vực.

    Thời gian từng chút trôi qua, sắc trời càng ngày càng ám trầm, trong lúc ngủ mơ Đoạn Sở lật người, một bàn tay sờ soạng muốn bắt cái gì, lại đụng tới một đống lông xù, vật thể mềm mại ấm áp, Đoạn Sở nhíu mày, thần trí nhanh chóng hồi phục, mạnh mẽ trợn to mắt. “Ô”, một đôi đồng tử màu vàng lóng lánh sáng rọi ánh vào mi mắt hắn.

    “Ngươi,” Đoạn Sở có điểm chấn kinh, lập tức nhớ tới hôm nay nhìn thấy Úc Thịnh Trạch cùng với chuyện bị phát hiện thức tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, vui sướng vì có thể về nhà làm cho hắn thích ý mà nhếch khóe môi, vươn tay muốn đem Tử Tinh thú đẩy ra. Hắn không phải tiểu muội Trữ Khang Khiết, đối với động vật lông nhung cho tới bây giờ đều vô cảm.

    “Ô”, Tử Tinh thú lập tức phát hiện động tác của hắn, chân giơ lên cao bổ nhào về phía trước, chân trước đặt trên tay Đoạn Sở, thập phần lấy lòng cọ cọ, đầu lưỡi phấn hồng lộ ra, thật cẩn thận tiếp cận, Đoạn Sở vội vàng rút tay lại.

    “Ngươi tỉnh!” Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, thanh âm nam tử tràn ngập cảm giác lạnh lẽo vang lên ngay trên đỉnh đầu, đồng thời thân thể nho nhỏ của Tử Tinh thú, trình diễn một đường parabol, nhẹ nhàng dừng ở trên mặt đất. Tử Tinh thú tựa hồ nhận ra nó không thể tiếp cận Đoạn Sở giống như lúc trước, “ô” một tiếng, nhu thuận nằm úp sấp tại chỗ, vẫn không nhúc nhích mà trông mong nhìn Đoạn Sở.

    Đoạn Sở ngẩng đầu, thấy Úc Thịnh Trạch nhìn chăm chú vào mình, con ngươi đen nhánh thâm thúy nhìn không ra cảm xúc, không biết vì cái gì, Đoạn Sở có loại cảm giác thời gian hỗn loạn, tựa như hắn vẫn là Trữ Khang Trí, đối phương là người ngoài hành tinh vừa mới cứu trái đất khỏi nguy cơ, tìm tới cửa chỉ vì đàm luận chuyện người khế ước.

    “Ngươi luôn ở đây?” Đoạn Sở mở miệng, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Là ta thức tỉnh có vấn đề gì sao?”

    Ánh mắt Úc Thịnh Trạch nheo lại, bất quá vẫn lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Không phải vấn đề của ngươi, là ta có điểm lo lắng.”

    Đoạn Sở sửng sốt, theo bản năng nhớ tới chính mình trong quá khứ. Hắn không ngốc, đương nhiên hiểu được trái đất chỉ mới biết tin tức về sự tồn tại của tinh thần lực trong ngắn ngủn hơn nửa tháng, Đằng Lương Tuấn lại có thể có thuốc rút bớt tinh thần lực, sau lưng nhất định là có người Đế Ma Tư tinh cầu tính kế, không muốn để hắn trở thành người khế ước bên người Úc Thịnh Trạch. Như vậy, Úc Thịnh Trạch cũng là cảm giác được, cho nên mới canh giữ ở một bên?

    “Lo lắng cái gì?” Đoạn Sở điều chỉnh lại cảm xúc, nhịn không được truy vấn.

    Úc Thịnh Trạch có chút do dự, ngay lúc Đoạn Sở nghĩ hắn muốn lảng tránh vấn đề này, chợt nghe hắn giải thích: “Ta lúc trước đã từng có người khế ước tinh thần lực hoàn toàn phù hợp, nhưng hắn lại xảy ra chuyện ở kì thức tỉnh.”

    Tay Đoạn Sở đặt trên giường nhịn không được nắm chặt, biết chính mình không thể tiếp tục truy vấn thêm.

    “Tinh thần lực của chúng ta hoàn toàn phù hợp, vậy, phải làm sao bây giờ?” Đoạn Sở dời đi lực chú ý, khiến cho chính mình tận khả năng biểu hiện ra hoàn toàn không biết gì cả.

    Úc Thịnh Trạch cẩn thận đánh giá Đoạn Sở, trầm giọng nói: “Nếu ngươi lựa chọn Mông Gia Nghị. . . . .”

    “Làm sao có thể?” Đoạn Sở một hơi đánh gảy giả thiết của Úc Thịnh Trạch.

    Trên mặt Úc Thịnh Trạch lộ ra mỉm cười, đối với sự thất lễ của Đoạn Sở cũng không để ý, chỉ nhắc nhở: “Ngươi hiện tại đối với người khế ước không hiểu biết, không cần sốt ruột vấn đề xứng đôi. Đừng lo lắng, ý nguyện của người khế ước là quan trọng nhất.”

    Đoạn Sở mím chặt môi, trong lòng có điểm thất vọng, lại có chút cấp bách. Hắn muốn về nhà, nhất định phải tiếp cận Úc Thịnh Trạch, bởi vì hắn ở trên mạng lưới tinh vực tìm không thấy nửa điểm tin tức của trái đất, trở thành người khế ước của Úc Thịnh Trạch, là cách nhanh nhất. Cho dù điều này có thể khiến cho sinh mệnh của hắn bị đe dọa lần thứ hai, Đoạn Sở cũng không để ý. Nhưng mà thực hiển nhiên, Úc Thịnh Trạch tựa hồ không có tâm tư này.

    “Ngươi cảm thấy giá trị tinh thần lực của ta quá thấp?” Đoạn Sở ngẩng đầu lên, sự thất vọng biểu hiện trong lời nói, trong lòng lại phỉ nhổ, hắn cư nhiên cũng lưu lạc đến mức độ phải tỏ ra yếu kém.

    Ý cười của Úc Thịnh Trạch chợt tắt, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, Đoạn Sở thật sự rất muốn trở thành người khế ước của hắn.

    “Đương nhiên không phải.” Úc Thịnh Trạch dừng một chút, đơn giản ngồi xuống cái ghế bên giường, nói: “Nhưng mà, ngươi đại khái còn không hiểu biết, người khế ước bình thường, đều có thể trở thành bầu bạn của chiến sĩ.”

    Đoạn Sở nhãn tình sáng lên, nhanh chóng hỏi lại: “Cho nên làm người khế ước của ngươi thì không cần đúng không?”

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không