TRÀ HƯƠNG MÃN TINH KHÔNG – Chương 22

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không

    Chương 22: Tiến thối lưỡng nan

    Nữ tử kiều mỵ sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt muốn khóc, bộ dáng chịu đủ đả kích khiếp sợ, thoạt nhìn thập phần điềm đạm đáng yêu. Nếu là bình thường, chỉ sợ Đoạn Chí Tu sẽ đem nàng coi như hòn ngọc quý trên tay, nhất định lập tức ưng thuận hứa hẹn, chỉ cầu ái nữ mặt giãn ra cười vui. Đáng tiếc, cha mẹ Đoạn Nhã Thanh cùng đám người Đoạn Văn Vũ giống nhau, đem tất cả lực chú ý, đều đặt ở trên người Đoạn Sở vừa mới được hấp thụ ánh sáng người khế ước.

    Đoạn Văn Vũ lúc này mới phát hiện, tôn tử phế tài trong ấn tượng tối tăm trầm mặc, khiếp nhược tự ti, đã sớm biến thành một thanh niên tuấn tú trầm ổn nội liễm, thanh nhã thong dong. Nhưng hắn vẫn lén gạt đi thân phận người khế ước, chẳng lẽ suy tính cái gì? Một người khế ước có thể mang đến cho Đoạn gia ích lợi thật lớn, nhưng nếu người khế ước này là một kẻ si tình, có thể sẽ phiền toái. Nghĩ đến tiệc đính hôn sắp tới, Đoạn Văn Vũ đã khôi phục bình tĩnh nhăn lại mi.

    Khác với băn khoăn của Đoạn Văn Vũ, Quỳnh cùng Đoạn Chí Tu, Bối Tĩnh Lan lo lắng càng sâu. Mà trong đại sảnh, những người khác cũng không bình tĩnh, nhất là hai người vừa rồi ác ngôn ác ngữ, đắc tội một người khế ước chưa tuyển định chiến sĩ, là hành vi cực kì không sáng suốt. Đoạn Thành cùng Đoạn Hưng đều lộ ra vẻ mặt ảo não, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

    Chi thứ ba là tỉnh táo nhất, gần nhất bọn họ chưa từng cùng Đoạn Sở có gì quá đáng, thứ hai, có chiến sĩ cấp 8 tọa trấn Đoạn gia chi thứ ba, thật đúng là không lo lắng một người khế ước, hơn nữa chi thứ ba có bốn vị chiến sĩ thiên tiên, đều đã tuyển định người khế ước, tuy rằng Đoạn Xa cùng Đoạn Hoa còn chưa kết hôn, cũng đều là chuyện tốt.

    Đoạn Văn Xương thực vừa lòng, Đoạn gia lại có một người khế ước, cho dù là một người khế ước tinh thần lực giá trị thấp, nhưng phụ thân Đoạn Kì Diệu đều sẽ cao hứng. Thấy không khí trước mắt có điểm ngưng trệ, hắn nhìn ca ca chính mình, tính toán mở miệng.

    Thanh âm mềm mại của Đoạn Hàm Lôi đánh gảy hắn: “Thất ca ca, kia, Bạch Bạch cho ta ôm một cái, được không?”

    Lực chú ý của Đoạn Sở vẫn còn nằm trên vị chiến sĩ cấp 8 khôi ngô kia, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa đối mặt đã bị vạch trần thân phận, thật sự khiến người ta kinh hãi. Đoạn Sở đối với Cáp Ngói tinh hệ thật sự không thể giải thích, chiến sĩ cấp 8 đã cường hãn như vậy, vậy chiến sĩ cấp 9 đứng đầu đế quốc, sẽ có bao nhiêu khủng bố, có thể phát hiện hắn là linh hồn ngoại lai hay không? Đoạn Sở bỗng nhiên cảm thấy đầy nguy cơ.

    Nghe được lời Đoạn Hàm Lôi, Đoạn Sở lấy lại tinh thần, bình phục tình tự bất an, đem Tử Tinh thú đặt vào tay Đoạn Hàm Lôi.

    “Nếu muội thích, liền cho muội nuôi được không?” Đoạn Sở có một đống chuyện, làm sao có thời gian dưỡng sủng vật, còn không bằng cho Đoạn Hàm Lôi, về sau trở về trái đất, cho…, tiểu muội Trữ Khang Khiết mua một con là có thể.

    Đoạn Hàm Lôi giật mình mở lớn miệng, quay đầu lại nhìn nhìn tổ phụ chính mình, lại nhìn nhìn hai ca ca, cuối cùng không muốn lắc lắc đầu.

    “Không được, Tử Tinh thú ánh mắt màu vàng ròng, cả thủ đô tinh cầu cũng chỉ có mười mấy con, con của Thanh Hàn điện hạ, cũng là do đại hoàng tử cầu cửu hoàng tử đến nơi đó tìm thật lâu mới tìm được.” Đoạn Hàm Lôi nói xong, trông mong nhìn Đoạn Sở nói: “Cho ta ôm một cái là được rồi.”

    Đoạn Sở thật đúng là không biết Tử Tinh thú trân quý khan hiếm như vậy, hắn cúi đầu, nhìn về phía con Tử Tinh thú trong lòng ngực, “ô”, Tử Tinh thú tựa hồ biết tính toán của Đoạn Sở, ánh mắt ướt sũng nhìn hắn, giống như là thực ủy khuất, rồi lại nhẫn nhục chịu đựng.

    Đoạn Sở không khỏi nhớ tới con Tử tinh thú mà Thịnh Trạch dưỡng, thân thể nho nhỏ mềm mại luôn kéo hắn vào giấc ngủ, dị thường thuận theo. Hắn trấn an sờ sờ bộ lông Tử Tinh thú, nhìn mắt Đoạn Nhã Thanh, thấy nàng vẫn là một bộ dáng chịu đả kích, bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, đối với Đoạn Hàm Lôi gật đầu: “Đương nhiên có thể, vậy mấy ngày nay, muội liền giúp ta ôm nó, được không?”

    Đoạn Hàm Lôi hoan hô một tiếng, tiếp nhận Tử Tinh thú thập phần mềm mại, đối với Đoạn Sở ngọt ngào cười, chạy chậm tới bên người Đoạn Xa.

    “Nhị ca, nếu Tiểu thất mới về, để nó đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì buổi tối nói sau.” Đoạn Văn Xương nói, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Sở tràn đầy ý cười.

    Đoạn Văn Vũ thoáng chốc liền bừng tỉnh, vô luận như thế nào, đây đều là chuyện của Đoạn gia chi thứ hai, việc cấp bách trước mắt là giải quyết tai họa ngầm.

    “Tam đệ nói không tồi, vậy nhóm các ngươi tùy ý đi, dù sao Y Duy Tát ngươi cũng quen thuộc!”

    Đoạn Văn Xương cười gật gật đầu, để con dâu trông coi Đoạn Hàm Lôi, chính mình mang theo đứa con cùng hai tôn tử rời đi.”

    “Ông nội, Đoạn Sở vậy mà lại là người khế ước, nhị tổ phụ vì cái gì lại không bẩm báo cho lão tổ tông?” Đoạn Xa khó hiểu hỏi.

    Gia tộc xuất hiện người khế ước, chính là đại sự hạng nhất, bọn họ trước đó vậy mà lại hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí Đoạn Nhã Thanh biểu hiện cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ nhị tổ phụ ngay cả người nhà cũng đều che giấu?

    Phụ thân Đoạn Xa, Đoạn Chí Viêm là chiến sĩ thiên tiên cấp 6, nghe vậy cũng đi theo truy vấn: “Phụ thân, chẳng lẽ nhị thúc đã có tính toán? Dù sao Đoạn Sở giá trị tinh thần lực cũng rất thấp, xứng đôi hẳn là dễ dàng.”

    Đoạn Văn Xương thay đổi vẻ mặt sáng sủa lúc trước, lộ ra tươi cười trào phúng: “Chỉ sợ nhị ca tốt của ta, bản thân cũng không biết có một vị tôn tử người khế ước.”

    Đoạn Xa giật mình, không khỏi nở nụ cười, đối với phụ thân cùng tổ phụ nói: “Đúng vậy, Đoạn Sở phế vật thanh danh truyền xa, tự nhiên là không có quan hệ với nhị tổ phụ, xem ra hắn cùng người trong nhà quan hệ không tốt. Kia, ông nội có nghĩ đến chuyện mượn sức Đoạn Sở không? Phải biết rằng, người khế ước nam ít hơn người khế ước nữ, càng đừng nói Đoạn Sở xuất thân từ gia đình cao quý, chính là kiểu thích nhận được ưu ái của nữ chiến sĩ.”

    Đoạn Chí Viêm có chút đăm chiêu gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với ý kiến của thứ tử.

    Đoạn Hoa không hờn giận nhìn Đoạn Xa, lạnh giọng trách cứ: “Một chiến sĩ thiên tiên, cả ngày lại chỉ biết tính kế, đệ vẫn nên học cách tăng cường lực chiến đấu đi. Chẳng lẽ đệ định lấy thành tích chiến sĩ thiên tiên cấp 2 tốt nghiệp sao?”

    Đoạn Xa biến sắc, nét tươi cười toàn bộ tiêu thất, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Hoa lộ ra một tia đau thương, môi run run, cũng không nói gì được.

    “Tiểu tứ, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Đoạn Chí Viêm lòng tràn đầy không hờn giận nhìn về phía đứa con cả, cả ngày lạnh lùng nghiêm mặt, đối với người nhà của mình lại không thân cận, cũng không biết giống ai: “Đệ ngươi còn không phải vì muốn tốt cho chúng ta. . . . .”

    “Tốt lắm, đừng nói nữa!” Không đợi Đoạn Hoa phản bác, Đoạn Văn Xương lạnh giọng mệnh lệnh: “Tiểu Tứ lưu lại, Chí Viêm, ngươi mang theo Tiểu Thất đi về trước đi!”

    Nhìn thấy phụ thân cùng đệ đệ rời đi, sắc mặt Đoạn Hoa cũng không tiếp tục lạnh lùng, ngược lại khó nén ưu sầu nhìn về phía Đoạn Văn Xương: “Tổ phụ, từ khi ngài thăng lên cấp 8, nhà bác Đỗ Tuấn Hạo luôn tìm tới Tiểu Xa, Tiểu Xa tâm tư liền chệch hướng, ở trường quân đội liều mạng mượn sức các nhà chiến sĩ thiên tiên, ngay cả người khế ước của đệ ấy ở học viện người khế ước cũng vậy. Tâm tư đệ ấy như vậy thì không thể thăng cấp được, tương lai làm sao xuất chinh bây giờ?”

    Đoạn Văn Xương lắc lắc đầu, chỉ vỗ vỗ bờ vai hắn: “Không quan hệ, nó ăn đủ mệt tự nhiên sẽ hiểu ra. Chỉ cần con đủ cường đại, thì chính là hậu thuẫn hữu lực nhất của nó.”

    Đoạn Hoa ngẩn ra, ngạo nghễ gật đầu, “Tổ phụ yên tâm, con nhất định có thể trở thành chiến sĩ ưu tú nhất quân bộ.” Hắn dừng một chút, lại do dự hỏi: “Vậy một nhà bác thì sao?”

    Đoạn Văn Xương thở dài, không chỉ có tôn tử, ngay cả tâm tư nữ nhân cũng lệch hướng. “Không cần lo lắng, đại hoàng tử từ trước đến nay làm việc thỏa đáng, thê tộc của hắn, hắn tự nhiên sẽ đi quản thúc.”

    Đoạn Hoa đối với hoàng thất cũng không hiểu biết, chỉ phải chấp nhận.

    Đoạn Sở hoàn toàn không biết, bởi vì thân phận người khế ước mà hắn đột nhiên hấp thụ ánh sáng, đưa tới tranh chấp bên trong Đoạn gia. Mới vừa quay về phòng ngủ không lâu, hắn đã bị Đoạn Văn Vũ kêu tới phòng họp ở lầu ba.

    Nơi đó, vợ chồng Đoạn Văn Vũ cùng vợ chồng Đoạn Chí Tu, Tất Duy Tư đã an vị, ngay cả Đoạn Nhã Thanh ngu ngốc cũng ở đó. Nhìn tới Đoạn Sở, thân hình co rụt lại, hận không thể chui xuống dưới đất.

    Bối Tĩnh Lan đã cùng nàng phân tích qua, nếu Đoạn Sở đã là người khế ước, như vậy Mông Gia Nghị là lựa chọn tốt nhất của nàng. Nếu không, không nói ngày đính hôn bị từ hôn có bao nhiêu xấu hổ, cho dù trở về thủ đô tinh cầu, nàng là thân phận con riêng, cũng đủ khiến cho nhóm người quyền quý đối với nàng do dự.

    Đoạn Sở chào hỏi xong, trầm tĩnh ngồi ở đối diện bọn họ.

    “Con, thật sự thức tỉnh thành người khế ước?” Đoạn Chí Tu trước hết không kiềm chế được hỏi. Khuôn mặt Bối Tĩnh Lan ngay cả tươi cười cũng không giữ được, bất an không yên ngồi ở một bên, không biết suy nghĩ cái gì.

    Đoạn Sở gật gật đầu.

    “Vì sao không nói cho chúng ta biết?” Đoạn Văn Vũ nhẫn nại hỏi. Hắn hôm nay quả thực mất hết mặt mũi, chỉ sợ đệ đệ của hắn cũng hiểu rõ việc này. Chờ phụ thân Đoạn Kì Diệu tới hỏi han, hắn lần này trở về thủ đô tinh cũng sẽ không có đồ tốt.

    Đoạn Sở nhăn lại mi.

    Quỳnh thấy thế, vội vàng lôi kéo trượng phu, Đoạn Sở đã có phần tâm kế này, ngay cả thức tỉnh cũng che dấu, có thể thấy được đối với bọn họ nhất định là lòng mang khúc mắc, nghĩ cũng biết là vì Mông Gia Nghị. Nhưng tiệc đính hôn của Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh đều đã truyền ra, nếu không nghĩ biện pháp trấn an, Đoạn Sở khư khư cố chấp vận dụng quyền hạn người khế ước, ngày mai lễ đính hôn đổi thành người khác, như vậy sẽ cực kì mất mặt với đại hoàng tử, nghe nói ngay cả cửu hoàng tử cũng tới, vậy thì quân bộ sẽ chê cười Đoạn gia cỡ nào.

    “Tổ phụ con chỉ là quá bất ngờ, dù sao người khế ước thức tỉnh, cũng có nguy hiểm.” Quỳnh nhẹ giọng giải thích.

    Tất Duy Tư cũng tiến lên từng bước, nhẹ giọng trấn an: “Đúng vậy, thất thiếu gia. Trong lúc thức tỉnh tốt nhất phải dùng thuốc dẫn, hơn nữa lúc trước ngài còn uống nhầm thuốc ngưng thần.”

    Đoạn Văn Vũ trong lòng rùng mình, Đoạn Sở tự mình mua thuốc dẫn dùng, chẳng lẽ không chỉ chán ghét Bối Tĩnh Lan, còn đối với Đoạn gia lòng mang oán hận?

    Bối Tĩnh Lan ngồi một cách khó khăn, nàng không biết tại sao lại xảy ra vấn đề, nếu Đoạn Sở thật sự thức tỉnh rồi, chẳng lẽ không phải nên dùng bình thuốc dẫn kia, vì cái gì hắn còn có thể an toàn đứng ở nơi này, thậm chí thành công hoàn thành thức tỉnh? Nàng vẻ mặt buộc chặt nhìn chằm chằm Đoạn Sở, một khắc cũng không dám thả lỏng.

    Đoạn Sở giãn mi, giải thích nói: “Con cũng không phải không muốn giải thích cho mọi người, chỉ là tính toán lễ đính hôn ngày mai chấm dứt, mới nói ra.”

    Mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, có điều suy nghĩ nhìn trưởng tôn.

    Đoạn Nhã Thanh thất thanh hỏi: “Đệ, tính toán sau khi lễ đính hôn chấm dứt mới nói!”

    Đoạn Sở không chút nào che dấu chán ghét trên mặt, lạnh lùng gật đầu, khinh thường hỏi lại: “Chẳng lẽ trước tiên tuyên bố, khiến cho Mông Gia Nghị tự cho là còn có cơ hội mà quấn lấy?”

    Đoạn Nhã Thanh chỉ cảm thấy bị Đoạn Sở hung hăng tát một cái, đau đớn nóng rát, nàng coi là nhân duyên cứu mạng, ở trong mắt Đoạn Sở, dĩ nhiên chỉ là phiền toái?!

    “Hảo! Nói đúng!” Đoạn Văn Vũ không khỏi cười ha ha lên, chỉ cảm thấy cả người vui sướng không thôi, hắn không biết Đoạn Sở cụ thể khi nào thì thức tỉnh, nhưng nếu lúc trước Đoạn Văn Xương không đề cập đến, hiển nhiên Đoạn Sở nói chính là suy nghĩ của nó. Nghĩ đến lúc trước Đoạn Sở đối với hắn nói “Con cháu Đoạn gia, tuyệt không đắm mình”, trong lòng lại hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Đoạn Sở tìm một nữ chiến sĩ xuất sắc nhất.

    Quỳnh cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy đối với việc Đoạn Sở thức tỉnh vẫn có nghi hoặc, nhưng ngày mai là lễ đính hôn, không bằng chờ ngày mai trôi qua lại hỏi, miễn cho tự nhiên kiếm chuyện.

    Bối Tĩnh Lan tâm thần không yên, thấy Đoạn Sở không đề cập tới chuyện thuốc dẫn, còn tưởng rằng hắn không dùng tới thuốc dẫn, một bên ảo não Đoạn Sở vận khí thật tốt, một bên lại âm thầm may mắn. Ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Sở, vừa lúc nhìn đến hắn không rõ ý tứ hàm xúc cười yếu ớt, không khỏi trong lòng cả kinh, chẳng lẽ hắn đã biết?

    Bối Tĩnh Lan bị chính mình dọa sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cánh tay lại bị Đoạn Nhã Thanh ôm trụ: “Mụ mụ, nếu tam tổ phụ có thể nhìn thấu thân phận người khế ước của Đoạn Sở, vậy Mông Kiến Đồng đại nguyên soái thì sao?”

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không