TRÀ HƯƠNG MÃN TINH KHÔNG – Chương 42

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không

    Chương 42: Một chút hướng dẫn

    Úc Thịnh Trạch nghe được huynh trưởng cùng cháu gái đến, tựa hồ không hề ngoài ý muốn, chỉ đối với Đoạn Sở nói một câu: “Thanh Hàn tính tình thẳng thắn, không thích sẽ không để ý tới” sau đó lôi kéo Đoạn Sở đi vào.

    Áo Lợi Ngươi vội vàng cúi đầu, sắc mặt có điểm vặn vẹo. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng, bên trong sẽ có cảnh tượng náo nhiệt như thế nào. Bất quá hắn không cần đi vào, vừa lúc không bị lấy làm nơi trút giận.

    Đoạn Sở lại cảm thấy không sao cả, vô luận là tin tức hắn có giá trị tinh thần lực thấp, hay là lúc trước hắn hôn mê quá lâu bị người hiểu nhầm thành độ tín nhiệm thấp, ấn tượng của hoàng thất đối với hắn cũng đã không tốt. Mà hắn cũng không cần bận tâm, dù sao hắn chính là người khế ước, khai thông tinh thần lực cho chiến sĩ là chức trách của hắn, làm vui lòng hoàng thất không nằm trong phạm vi của hắn. Úc Thịnh Trạch nói như vậy, đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

    Hắn thản nhiên đi theo Úc Thịnh Trạch đến đại sảnh, dọc theo đường đi ngay cả tôi tớ cũng không nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.

    “Cửu hoàng thúc!” Mới vừa tiến vào đại sảnh, một thanh âm thanh thúy dễ nghe như chuông bạc vang lên, một đạo thân ảnh lửa đỏ đánh tới.

    Không đợi Úc Thịnh Trạch phản ứng, “A” một tiếng kêu đau, thân ảnh màu đỏ bay về phía sau, “Phù phù” một chút rồi hạ xuống ghế mềm. Đoạn Sở tập trung nhìn lại, thân ảnh hồng sắc là một bé gái thập phần xinh đẹp, da thịt trắng nõn, mái tóc màu vàng ngắn xoăn nhẹ, ánh mắt đen sáng, thoạt nhìn sức sống bắn ra bốn phía. Nàng vẻ mặt bỉu môi mất hứng, tuổi tương tự Đoạn Hàm Lôi, tính tình lại hoàn toàn bất đồng.

    “Cửu hoàng thúc, người ta rất nhớ ngươi a! Làm sao có thể vừa gặp mặt liền đánh ta!” Úc Thanh Hàn bất mãn oán giận, ánh mắt nhanh như chớp chuyển động, nhìn đến Đoạn Sở, còn trừng mắt nhìn hắn một cái.

    “Ta không đánh ngươi, chỉ đẩy ngươi ra. Nữ hài tử không thể thô lỗ như vậy!” Úc Thịnh Trạch răn dạy, sau đó nhìn về phía đại hoàng tử Úc Hồng Trì đang đồng dạng lấy ánh mắt trừng hắn, nói: “Đại ca, Thanh Hàn đã mười ba tuổi, ngươi hẳn nên hảo hảo dạy bảo cho đúng.”

    Úc Hồng Trì tức giận đến mắt trợn trắng, chính mình cùng nữ hài tử nhỏ như vậy so đo, thế nhưng còn mặt mũi nói cách dạy của hắn có vấn đề.

    “Thanh Hàn, không được nháo!” Úc Hồng Trì nhẹ kêu một tiếng, sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Úc Thịnh Trạch: “Cửu đệ, ngươi ngay cả hoàng cung cũng không quay về, trực tiếp tới nơi này, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng chưa gặp qua?”

    Úc Thịnh Trạch giống như không nghe thấy kéo Đoạn Sở đi qua, ở ghế chủ vị song song ngồi xuống.

    “Đại ca suy nghĩ nhiều, mẫu thân đã tới quân bộ, phụ hoàng cũng đã liên lạc rồi.” Hắn nói xong, nhìn Úc Hồng Trì, hỏi lại: “Vừa lúc ta cũng muốn hỏi đại ca một chút, Tằng Lãng chính là người đem tin tức của Đoạn Sở truyền ra ngoài?”

    Úc Hồng Trì bị kiềm hãm, không chút do dự phản bác: “Làm sao có thể, chuyện này Tằng Lãng làm sao lại nói ra ngoài?”

    “Tằng thúc thúc nói cho ta biết a!” Thanh âm giòn tan không chút lưu tình như đánh vào mặt đại hoàng tử, Úc Hồng Trì trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía nữ nhi, hình tượng ung dung cao quý cái gì cũng không để ý. “Ngươi, ngươi hỏi Tằng Lãng, còn truyền đạt cho người khác?”

    Cho dù thấy phụ thân sắc mặt xấu hổ, Úc Thanh Hàn từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, không thèm quan tâm gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, nói cho mụ mụ cùng Thư Lan tỷ, các nàng đều thực lo lắng!”

    Nữ hài tử lẩm bẩm nói xong, lại thập phần thất lễ chỉ vào Đoạn Sở hỏi Úc Thịnh Trạch: “Cửu hoàng thúc, hắn chính là Đoạn Sở kia sao? Người khế ước mà ngươi sắp ký khế ước?”

    Úc Thịnh Trạch “Ân” một tiếng, còn chưa nói xong, Úc Thanh Hàn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, không chút khách khí đối với Đoạn Sở nói: “Không được! Ta không thích hắn!”

    Úc Thịnh Trạch một chút cũng không để ý đến bộ dáng bốc đồng của cháu gái, chỉ lãnh đạm nói lại: “Ta thích!”

    Úc Thanh Hàn trợn to mắt, thoạt nhìn thập phần giật mình, sau đó nổi giận đùng đùng đối với Đoạn Sở chỉ trích: “Nhất định là ngươi lừa gạt cửu hoàng thúc của ta đúng không, ngươi giậu đổ bìm leo! Lợi dụng cơ hội lúc cửu hoàng thúc thăng cấp, bằng không ngươi làm sao có thể tỉnh lại muộn như vậy!”

    Đoạn Sở sắc mặt lúc này không tốt, bất quá đều là nhịn cười đến lợi hại, chưa từng gặp qua tiểu nha đầu nào không nhìn mặt cha mẹ như vậy. Lúc này thấy tiểu nha đầu tức giận trừng hắn, Đoạn Sở cũng không sinh khí, chỉ là thản nhiên hỏi lại: “Ngươi cảm thấy được cửu hoàng thúc của ngươi rất ngốc sao?”

    “A?” Úc Thanh Hàn khó hiểu nháy mắt mấy cái, rất nhanh tức giận từ trên ghế nhảy xuống, kiêu ngạo lớn tiếng phản bác: “Ngươi mới ngốc, cửu hoàng thúc của ta lợi hại nhất, ai cũng không bì kịp!”

    Đoạn Sở nhìn Úc Hồng Trì bị nữ nhi bêu xấu, buồn cười hỏi: “Nếu như vậy, ngươi vì cái gì cảm thấy ta có thể lừa gạt được cửu hoàng thúc của ngươi?”

    “A?” Úc Thành Hàn sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh mờ mịt: “Nhưng, giá trị tinh thần lực của ngươi rất thấp?”

    Đoạn Sở bỗng nhiên cảm thấy được bàn tay đột nhiên ấm áp, Úc Thịnh Trạch vỗ vỗ mu bàn tay hắn, mặt mang theo xin lỗi nhìn hắn, cười cười, bảo hắn không cần để ý.

    “Ngươi coi thường người khế ước giá trị tinh thần lực thấp?” Đoạn Sở thoải mái hỏi.

    Úc Hồng Trì lạnh mặt, sắc bén nhìn về phía Đoạn Sở, tinh thần lực vô hình không khống chế xuất ra, lại bị Úc Thịnh Trạch dễ dàng hóa giải.

    Úc Thanh Hàn không có chú ý tới những điều này, chỉ là không có nửa điểm do dự lắc đầu: “Đương nhiên không phải, cửu hoàng thúc nói, người khế ước đều cần được tôn kính!”

    Đoạn Sở biểu tình dịu đi, nhìn về phía tiểu cô nương trước mắt, hỏi: “Ký khế ước chỉ có quan hệ với xứng đôi tinh thần lực, ta và cửu hoàng thúc của ngươi hoàn toàn xứng đôi, ngươi cũng không khinh thường người khế ước giá trị tinh thần lực thấp, vậy ngươi vì cái gì không thích ta?”

    Úc Thanh Hàn vô thố đứng lên, đầy đầu đều là nghi vấn, trông mong nhìn Úc Thịnh Trạch, thấy hắn đối với Đoạn Sở tựa hồ thật sự vừa lòng, lại đáng thương hề hề nhìn Úc Hồng Trì: “Ba ba, mụ mụ cùng Thư Lan tỷ rõ ràng đều nói không tốt, rốt cuộc vì cái gì không tốt a?”

    Úc Hồng Trì không nghĩ tới, đứa con cưng ngay cả cha mẹ cũng bán đứng, tức giận đến ngửa mặt, rồi lại luyến tiếc mà không thể nổi giận với nữ nhi. Nhìn đầu sỏ Úc Thịnh Trạch nhếch môi, lại thêm Đoạn Sở ngồi bên người hắn đem nữ nhi của mình dụ hống đến không thấy phương hướng, hận đến hàm răng đều ngứa. Nghĩ đến thái độ của Úc Thịnh Trạch hắn cũng hiểu, Đoạn Sở lại cùng Đoạn gia nháo trở mình, hắn đường đường là đại hoàng tử, chẳng lẽ còn sợ một người khế ước sao?

    “Bởi vì người giá trị tinh thần lực thấp, thiên phú cũng sẽ rất thấp, ngươi không hy vọng bên người của cửu hoàng thúc ngươi có người có thiên phú cao có thể làm nhà chế thuốc cấp cao, người khế ước chuyên gia chế tạo cơ giáp, cho dù là chuyên gia gieo trồng. . . . .”

    “Oa, cửu hoàng thúc muốn tìm nhiều người khế ước như vậy, có thể sao?” Lời Úc Hồng Trì còn chưa hết, Úc Thanh Hàn đã kinh ngạc đáng gảy hắn, sau đó nhảy bắn lên, đối với Úc Hồng Trì nói: “Ba ba, mụ mụ lúc trước không phải nói, người khế ước cùng chiến sĩ chỉ có thể một một trung thành với nhau sao?”

    “Nói đúng!” Úc Thịnh Trạch tán dương đối với Úc Thanh Hàn gật đầu, sau đó thấy Úc Hồng Trì còn tính toán nói cái gì, trực tiếp ngăn chặn hắn: “Đại ca, ta lúc trước đã nói qua, đồ vật ta cần, vô luận thuốc, cơ giáp hay chiến hạm, năng lượng nguyên, tự ta có thể có được. Huống chi, ta nghĩ không có người khế ước nào, có thể hoàn toàn phù hợp với ta, lại có nhiều năng lực cùng thiên phú như vậy.”

    Úc Hồng Trì chỉ cảm thấy cả người vô lực, hoàn toàn từ bỏ việc khuyên bảo, khoát tay áo: “Đi, dù sao các ngươi đều đã ký khế ước, cứ như vậy đi, ngươi không hối hận là được!”

    Úc Thịnh Trạch giương mi, hắn đương nhiên sẽ không hối hận.

    Úc Hồng Trì mặc kệ, giữ chặt nữ nhi vì được thúc thúc khen mà cao hứng hắc hắc ngây ngô cười, đứng dậy liền tính toán rời đi, ngay cả mục đích đợi hai giờ cũng quên.

    “Ba ba, Hoàng gia gia nơi đó đều là người, mụ mụ còn bắt ta chơi với Lục Hồng Hi đáng ghét kia, ta mới không cần trở về!” Úc Thanh Hàn kêu lớn, nàng cầu cứu nhìn về phía Úc Thịnh Trạch: “Cửu hoàng thúc, ta đã ba năm không gặp ngươi, ta phải ở lại chỗ này, ta cam đoan sẽ không không thích Đoạn Sở!”

    Lục Hồng Hi là con của Lục Văn Hạo, nghĩ đến Lục gia si mê người khế ước chế thuốc, Úc Thịnh Trạch ánh mắt nguy hiểm nheo lại, dứt khoát hỏi Úc Hồng Trì: “Lục Văn Hạo đi hoàng cung, là vì chuyện gì?”

    Úc Hồng Trì hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn hỏi ta? Ngươi ở phòng họp chỉ trích hắn thất trách, hội nguyên lão quát mắng, yêu cầu hắn nội trong ba tháng phải tra ra tất cả dấu vết ở Đặc Lạp Tư tinh cầu, trong nửa năm phải tìm ra hiện trường tử vong đầu tiên của Trữ Khang Trí. Ngươi cảm thấy sao?”

    Không đợi Úc Thịnh Trạch nói chuyện, Úc Hồng Trì như là rốt cục tìm được nơi phát tiết, đem tất cả phẫn hận phun ra: “Còn có, ngươi cho là chỉ có Lục Văn Hạo ở đó sao, Phổ Húc Nghiêu cùng Tề Hạo Ngôn người khế ước đều ở, ngươi nếu đã có người khế ước, Trữ Khang Trí vì sao không thể giao ra?”

    Úc Thịnh Trạch mắt thấy Đoạn Sở sắc mặt cứng ngắc, không khỏi tức giận hỏi lại: “Hắn đã chết, có thể nghiên cứu cái gì? Lục gia cùng Tề gia nếu đối với thiên phú tinh thần lực của người khế ước cảm thấy hứng thú như vậy, không bằng xin chỉ thị của nghiệp đoàn người khế ước, khai quật mộ của người khế ước bao năm qua, tông sư Nguyên Cẩm Đường người phát minh ra thuốc tiến hóa, chính là có giá trị nghiên cứu nhất, không phải sao?”

    Úc Hồng Trì cả kinh sắc mặt đều trắng, lớn tiếng: “Ngươi, ngươi thế nhưng đem Trữ Khang Trí cùng tông sư Nguyên Cẩm Đường đánh đồng?”

    “Ta không có!” Úc Thịnh Trạch khiêu mi: “Ý tứ của ta, chẳng nhẽ không phải giá trị của Trữ Khang Trí không bằng Nguyên Cẩm Đường sao?” (ý là Trữ Khang Trí không tài giỏi như Nguyên Cẩm Đường, lấy Nguyên Cẩm Đường đem nghiên cứu sẽ có giá trị hơn)

    Úc Hồng Trì phát hiện mình ngày càng không thể cùng đệ đệ câu thông, hắn tức giận đến thở hổn hển, nhưng cũng hoàn toàn từ bỏ biện hộ thay cho Phổ Húc Nghiêu cùng Tề Hạo Ngôn, thậm chí hắn còn phải làm cho Lục gia cùng Tề gia hoàn toàn đánh mất chủ ý. Hắn cũng không muốn sau khi Úc Thịnh Trạch giao ra xác của Trữ Khang Trí, ngày hôm sau liền bắt phải đào lên xác của Nguyên Cẩm Đường đã an tán mấy trăm năm. Chỉ là hoàng thất, cũng thừa nhận không chịu nổi nghiệp đoàn người khế ước điên cuồng trả thù.

    Úc Thanh Hàn bị không khí đối thoại của phụ thân cùng thúc thúc làm cho sợ tới mức không dám nhúc nhích, thời điểm bị Úc Hồng Trì mang đi, cũng không dám lên tiếng phản kháng.

    Đoạn Sở chưa từng nghĩ tới, lúc trước ở hội nghị quân sự, thế nhưng lại nói tới việc nghiên cứu thân thể ban đầu của hắn, nếu Úc Thịnh Trạch đồng ý, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được. Nhưng lời nói kế tiếp của Úc Thịnh Trạch liền càng không thể tưởng tượng, hắn thế nhưng từ chính mình liên tưởng đến Nguyên Cẩm Đường, còn nói ông ấy cũng có giá trị nghiên cứu.

    Nhìn thấy sắc mặt Úc Hồng Trì trắng bệch, Đoạn Sở rốt cuộc không còn chút sợ hãi nào của lúc trước, cúi đầu, khóe miệng cũng không ức chế được vểnh lên.

    Cho dù không biết Nguyên Cẩm Đường, chính là tông sư chế tạo ra thuốc tiến hóa, còn lấy tên ông làm tên hiệu thuốc của Nguyên gia, cho dù việc này đối với Nguyên Vĩnh Nghị là không phúc hậu, nhưng lại cứu được hắn khỏi nguy cơ.

    Thân thể bỗng nhiên bị ôm vào lồng ngực ấm áp, Đoạn Sở không biết Úc Thịnh Trạch làm sao vậy, lại thả lỏng để chính mình lại gần một chút, ngẩng đầu, Úc Thịnh Trạch vô cùng thân thiết xoa đầu hắn, ánh mắt màu đen thâm thúy chuyên chú nhìn hắn.

    “Đừng lo lắng, tinh thần lực của ngươi thực thể hóa cho dù bại lộ, cũng không ai dám động vào ngươi.”

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không