TRÀ HƯƠNG MÃN TINH KHÔNG – Chương 52

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không

    Chương 52: Hiếm khi được chơi đùa vui vẻ

    Đoạn Sở nhíu mi, không phải bởi vì giọng điệu gần như ra lệnh của Úc Thịnh Trạch, mà là có loại tâm tình nói không nên lời. Hắn lúc này mới nhớ tới, từ lúc cùng Úc Thịnh Trạch quen biết tới nay, bọn họ chưa từng chân chính xa cách nhau quá lâu.

    Úc Thịnh Trạch mẫn cảm phát hiện không thích hợp, hỏi: “Mất hứng?”

    Đoạn Sở vội vàng lắc đầu, hắn chỉ là không quen thôi.

    Úc Thịnh Trạch tưởng lời nói vừa rồi của hắn quá nghiêm khắc, thấp giọng giải thích: “Hà Hướng Minh là nhà chế thuốc thiên tài, nhưng người đi theo hắn đều phi thường phức tạp, lại là người ai đến cũng không cự tuyệt, không thích hợp cùng ngươi lui tới.”

    Đoạn Sở khóe miệng nhịn không được run rẩy, có thể làm cho Úc Thịnh Trạch nói ra là người không từ chối ai, Hà Hướng Minh rốt cuộc đã tiếp nhận bao nhiêu người đi theo, chẳng lẽ độ xứng đôi của hắn rất cao sao? Hắn vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thậm chí đối với quyết đoán kiên định lúc trước của Úc Thịnh Trạch vạn phần cảm kích. Ngẫm lại một căn phòng nhỏ hai gian, mỗi ngày đều có chiến sĩ xa lạ bất đồng ra vào, thậm chí vài ngày đều không giống nhau, cho dù chỉ đem ký túc xá làm nơi thỉnh thoảng nghỉ ngơi buổi trưa, Đoạn Sở cũng cảm thấy cả người sợ hãi.

    Hắn rất nhanh thông suốt vấn đề của Hà Hướng Minh, ngược lại hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Sau khi đi quân bộ, nếu không có nhiệm vụ ngươi có quay về Mạc Ngươi Lai không?”

    Úc Thịnh Trạch có điểm ngoài ý muốn, mi gian toát ra vui mừng, nhìn phòng ngủ đã muốn thu thập tốt, giữ chặt Đoạn Sở đi tới cửa, vừa đi vừa nói chuyện: “Ừ, nếu không có nhiệm vụ đi ra ngoài tinh cầu, trừ bỏ ngẫu nhiên quay về hoàng cung, ta sẽ trở về Mạc Ngươi Lai.”

    Đoạn Sở vô ý thức nở nụ cười, đi theo ra cửa phòng, phòng khách vẫn còn trống rỗng, trừ bỏ cái bàn thì cái gì cũng không có. Bất quá dù sao cũng là nơi công cộng, những thứ này tạm thời cũng đủ rồi. Đoạn Sở nhìn cửa phòng khép hờ bên kia, Nhung Thành Ấm tựa hồ ở bên trong.

    “Nhung Thành Ấm, ngày mai mới nhập học, ta đi trước, đêm nay lại đến.” Đoạn Sở chào hỏi. Học viện Đế Ma Tư sẽ có hoạt động tiếp đón người mới đến, bất quá học viện người khế ước không tham gia.

    Lạch cạch lạch cạch tiếng bước chân qua đi, Nhung Thành Ấm mở cửa chạy ra, đi về phía Đoạn Sở cười hỏi: “Có thể thêm thông tin ba đoạn không? Cho tiện liên hệ.”

    Thông tin ba đoạn là dấu hiệu thông tin đặc biệt thuộc về cá nhân, cùng tinh tạp thân phận buộc định, cần chủ nhân sau khi đồng ý mới có thể tiếp thu thông tin hoặc tin tức. Đoạn Sở cùng Nhung Thành Ấm xác định thông tin liên lạc lẫn nhau, sau đó liền tính toán cùng hắn cáo từ.

    “A, đúng rồi!” Nhung Thành Ấm bỗng nhiên kêu một tiếng, vỗ đầu vẻ mặt ảo não nói: “Đoạn Sở, ngươi có biết, mạng lưới của học viện người khế ước bao trùm cả học viện Đế Ma Tư, tất cả chương trình học trụ cột lý luận, chỉ cần ngươi đang ở trong học viện người khế ước, là có thể trực tiếp nối tiếp với phòng học, muốn đi nghe giảng trực tiếp trên lớp hay không đều do ngươi quyết định. Bất quá giờ lên lớp không nhiều lắm, chủ yếu vẫn là cần thao tác thực tiễn.”

    Đoạn Sở mỉm cười, hắn đã có cực tốc khí cá nhân, tin tức này của Nhung Thành Ấm cũng đã không còn quan trọng. Bất quá có thể ở ký túc xá học cũng không sai, hắn lại không thích cùng ngoại nhân tiếp xúc, hơn nữa hiện tại hắn còn bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, có thể làm giảm phiền toái không cần thiết cũng tốt.

    Nghĩ vậy, Đoạn Sở càng thêm cảm kích Úc Thịnh Trạch kiên trì đổi bạn chung phòng. Hắn đối với Nhung Thành Ấm nói lời cảm tạ rồi rời đi, cùng Úc Thịnh Trạch đi tới cửa ký túc xá. Xuyên qua cửa là một gian nghỉ ngơi cực lớn, phát hiện Nhung Kiến Trà đang lẳng lặng chờ cùng người đi theo khác, Đoạn Sở không khỏi đối với thiếu niên kia có ấn tượng tốt.

    Úc Thịnh Trạch cũng chú ý tới điểm này, sắc mặt hòa hoãn, đối với đám người Nhung Kiến Trà nghiêm nghị đứng dậy gật đầu ra hiệu. Dọc theo đường đi hai người gặp không ít người khế ước, không biết có phải khí tràng của Úc Thịnh Trạch luôn rất lạnh lẽo cường hãn hay không, cho dù là đối với người khế ước cũng vẫn luôn như vậy.

    Ra khỏi học viện người khế ước, Đoạn Sở trước tiên xuất ra cực tốc khí cá nhân, hắn cảm thấy lúc trước thao tác quá mất mặt, thừa dịp có Úc Thịnh Trạch chỉ điểm, đúng là cơ hội tập cho thuần thục.

    Ánh sáng vọt lên cao, cực nhanh lao về phía trước, tốc độ so với trên mặt đất lúc trước còn nhanh hơn, hơn nữa không còn sợ hãi chướng ngại vật, Đoạn Sở có loại vui sướng khi chính mình ở trên không bay lượn. Đáng tiếc không có gió, độ chân thật không đủ.

    Đoạn Sở không ngừng cao thấp điều chỉnh độ cao cùng tốc độ, khiến cho ánh sáng tròn càng không ngừng lượn lên lượn xuống, tốc độ nhanh kinh người.

    “A.” Úc Thịnh trạch bật cười, nhớ tới thanh niên tái nhợt ốm yếu nằm trên giường khi mới gặp mặt, nhịn không được thò tay nắm thắt lưng hắn.

    Đoạn Sở không rõ cho nên quay đầu lại, liền thấy một đôi mắt tràn đầy ý cười. Còn chưa ý thức được Úc Thịnh Trạch cười cái gì, đã bật thốt lên: “Nếu có thể cảm nhận được gió thì tốt rồi.”

    Úc Thịnh Trạch gật gật đầu, không có buông tay ra, chỉ nhẹ giọng nói: “Phân tán một bộ phận tinh thần lực, đi theo ta,”

    Đoạn Sở dâng lên một cỗ vui sướng, tinh thần lực mới vừa thăm dò, đã bị một cỗ tinh thần lực lạnh lẽo quen thuộc quấn lấy, tiếp theo trong nháy mắt, sức gió mạnh mẽ nghênh diện, Đoạn Sở đã nghĩ đến chính mình sẽ bị gió lớn thổi bay, cũng may xúc cảm hữu lực bên hông làm cho hắn ổn định tâm thần. Nhưng đồng thời, cửa học viện Đế Ma Tư cũng đã hiện lên trước mắt.

    Tuy rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủn, đã làm cho Đoạn Sở cảm thấy mỹ mãn. Hắn hạ cực tốc khí ở trước cửa, sau khi thu hồi tươi cười đầy mặt, đang định tìm xem Nguyên Vĩnh Nghị đã tới chưa, nhưng vừa mới quay đầu, đã thấy mấy thân ảnh quen thuộc ngay tại cách đó không xa, thần sắc phức tạp nhìn hắn, một nam một nữ đang cùng bọn họ giằng co cũng quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

    Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở thu lại tươi cười, theo ánh mắt hắn nhìn qua, trong mắt hiện lên sắc bén. Là người Đoạn gia, Đoạn gia đời thứ tư còn chưa tốt nghiệp, Đoạn Á Ngạn đệ đệ cùng cha khác mẹ với Đoạn Sở cũng ở trong đó, mà cùng bọn họ giằng co, chính là Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị vừa mới tân hôn.

    Đoạn Sở lập tức thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía bên kia. Đoạn Nhã Thanh cùng Mông Gia Nghị sau khi đám hỏi, từng đắc ý dào dạt nói Mông gia có thể dẫn bọn hắn trở về thủ đô tinh cầu, nàng có thể tiến vào học viện chế thuốc Đế Ma Tư đào tạo sâu, hiện tại nghĩ đến, sắp tới ngày khai giảng, bọn họ tới đây cũng không có gì kỳ quái.

    “Yêu, đây là đang tìm cái gì, cao như thế này lại nhìn không thấy người sao!”

    Thanh âm trong sáng trêu chọc ngay tại phía sau, Đoạn Sở vội vàng quay đầu lại, Nguyên Vĩnh Nghị đứng ở địa phương cách đây một thước, bên người hắn còn có một thanh niên nam tử tóc vàng mắt xanh, cười rộ lên có khí chất đặc biệt nhu hòa, chính là ánh mắt kiên định, dáng người thẳng tắp, cá tính hẳn là thực cương nghị. Hắn có thể là người Nguyên Vĩnh Nghị luôn nhắc tới, nhưng theo Đoạn Sở thấy, giữa hai người có loại quan hệ mập mờ.

    Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Đoạn Sở, thanh niên hơi hơi đỏ mặt.

    Nguyên Vĩnh Nghị vừa lúc nhìn đến, đắc ý khiêu mi, đang muốn nói cái gì, liền nhìn đến thần sắc lạnh lùng của Úc Thịnh Trạch, vừa thấy là biết bị người Đoạn gia làm ảnh hưởng đến tâm tình. Nguyên Vĩnh Nghị cười hắc hắc, nói:

    “Thịnh Trạch, từ xa đã nhìn thấy ánh sáng tròn bay tới, còn tưởng rằng mình hoa mắt. Ta cho tới bây giờ cũng không biết, ngươi lớn vậy mà vẫn còn tính trẻ con như thế?”

    Đoạn Sở vừa nghe, nhất thời nhớ tới chuyện tốt hắn làm, không khỏi đại 囧. Hắn thế nhưng một chút cũng chưa chú ý tới, khó trách Úc Thịnh Trạch cũng cười.

    “Không thể so sánh với bức tranh tự chụp cơ giáp tiến vào vũ trụ của ngươi.” Úc Thịnh Trạch trầm giọng, sau đó đối với Dung Thu chào hỏi: “Dung Thu, đã lâu không thấy, đây là Đoạn Sở người khế ước của ta.”

    Dung Thu nhìn Nguyên Vĩnh Nghị trừng lớn mắt không cam lòng, vẻ mặt nghẹn cười gật đầu: “Kiến quá cửu điện hạ. Đoạn Sở người khế ước, nhĩ hảo.”

    Đoạn Sở mới vừa gật đầu một cái, đang muốn nói gì, Nguyên Vĩnh Nghị bỗng nhiên thò tay ôm lấy cổ Dung Thu, uy hiếp nói: “Hảo a, ngươi không phải đang trộm cười ta đi!”

    “A, ngươi mau buông tay!” Dung Thu vẻ mặt khẩn trương đập tay hắn, một bên nhìn bốn phía, ánh mắt đều nhanh đỏ lên.

    Đoạn Sở cảm thấy kinh ngạc, Nguyên Vĩnh Nghị đối với Dung Thu hoàn toàn bất đồng, chỉ từ cách tiếp đón của Úc Thịnh Trạch sẽ biết, nhưng chính Dung Thu thái độ cũng rất kỳ quái, tựa hồ thực kháng cự bị người nhìn ra hai người thân mật.

    “Vĩnh Nghị, ngươi là muốn cùng ta đi nơi đó, hay là hiện tại liền tách ra!” Úc Thịnh Trạch có điểm không kiên nhẫn. Hắn vẫn chú ý chung quanh, vừa rồi trong học viện người khế ước có người đi theo bọn họ ra đây, tuy rằng bọn họ đi cực tốc khí rất nhanh, nhưng bởi vì Đoạn Sở tính trẻ con, cũng đã chậm trễ một hồi, mắt thấy những người đó càng ngày càng gần, Úc Thịnh Trạch thậm chí đều đã thấy rõ, trong đó còn có hai huynh đệ Hà gia.

    Nguyên Vĩnh Nghị còn không biết chuyện đổi ký túc xá, bất quá tính tình Úc Thịnh Trạch vẫn hiểu rõ, không để cho Dung Thu cự tuyệt chặt chẽ nắm lấy một bàn tay, nói: “Đừng, vẫn là để ta mời các ngươi tới quán ăn mới khai trương đi. Tiểu Sở đến Đế Ma Tư lâu như vậy, trừ bỏ thu thập cây cối, ngươi chỉ sợ một lần cũng chưa dẫn hắn đi ra ngoài.”

    Úc Thịnh Trạch bị Nguyên Vĩnh Nghị trào phúng, nhưng thật ra cũng không sinh khí, ngược lại nhìn về phía Đoạn Sở, trên mặt lộ ra áy náy rõ ràng: “Đích thật là ta sơ sót, sau khi trở về chúng ta trước tìm hiểu khu vực trung tâm Đế Ma Tư, trong khoảng thời gian này có thể kiến thức một chút.”

    Đoạn Sở thấy Úc Thịnh Trạch vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ còn thật sự phi thường lo lắng chuyện này không suy xét chu toàn, không khỏi nhớ tới lời nói lúc trước của Nguyên Vĩnh Nghị, áy náy lúc trước bị đè ép lại cuồn cuộn dâng trào. Có lẽ, kế hoạch trở về trái đất sau này, hẳn là nên điều chỉnh một chút, nếu thân phận bị Úc Thịnh Trạch nhìn thấu, mà Úc Thịnh Trạch không ngại, hắn cũng không hy vọng hai người trở nên xa cách.

    “Tốt.” Đoạn Sở hướng về phía Úc Thịnh Trạch cười cười. Lúc trước hai người lựa chọn quyền ký khế ước, Úc Thịnh Trạch vẫn luôn giao cho mình, như vậy lúc này, liền đem quyền lựa chọn đưa trở về cho hắn đi.

    Úc Thịnh Trạch cũng nhếch miệng cười, tựa hồ thực vừa lòng Đoạn Sở hoàn toàn thả lỏng, lôi kéo Đoạn Sở đi về phía phi hành khí bên ngoài học viện.

    Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu vẻ mặt bất an đi ở phía sau, chỉ thấy bạn tốt tươi cười nhìn thập phần chướng mắt. Rõ ràng hai người không phải bầu bạn, lại có thể lôi kéo nhau tự nhiên như vậy, ngược lại hắn là người đã thành công trèo lên giường người ta, chỉ có thể đáng thương hề hề vận dụng tinh thần lực, mới có thể chặt chẽ bắt lấy người trong lòng, miễn cho chỉ một chút thất thần, Dung Thu lại giống như Truy Phong thú chạy mất dạng.

    Đại khái là Nguyên Vĩnh Nghị ai oán rất rõ ràng, thời điểm ăn cơm, Đoạn Sở nhìn hắn vài lần, thẳng đến khi đóng gói tốt điểm tâm, rượu và đồ nhắm, vẫn còn đang hoài nghi Nguyên Vĩnh Nghị bị cái gì kích thích.

    Đoạn Sở vẫn chú ý Nguyên Vĩnh Nghị, tự nhiên cũng đưa tới Úc Thịnh Trạch chú ý, sau khi trở về Mạc Ngươi Lai, liền hỏi: “Ngươi sao vẫn luôn nhìn Nguyên Vĩnh Nghị, là có chuyện gì không tiện nói sao?”

    Đoạn Sở vội vàng lắc đầu, nghĩ nghĩ, vẫn là tò mò hỏi: “Dung Thu cùng Nguyên Vĩnh Nghị, là một đôi đúng không?”

    Úc Thịnh Trạch khó hiểu hỏi: “Cái gì một đôi? Dung Thu không phải người khế ước, càng chưa nói tới độ xứng đôi.”

    Đoạn Sở ngẩn ra, nghĩ đến trước kia ở Y Duy Tát người khế ước kia khuyên Nguyên Vĩnh Nghị chấp nhận người khế ước, lập tức hiểu được mấu chốt của Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu là ở chỗ nào.

    “Dung Thu cũng không dễ dàng.” Đoạn Sở cảm khái một câu. Tuy rằng thực kính nể kiên trì của Nguyên Vĩnh Nghị, nhưng trong thế giới tình yêu, hy sinh càng nhiều, cũng sẽ mang đến cho đối phương áp lực khó có thể thừa nhận. Khó trách Nguyên Vĩnh Nghị hướng hắn đề cử Dung Thu. Dung thu, nhất định là so với hắn còn khẩn trương muốn biết được công hiệu của thuốc ngưng thần hơn.

    Úc Thịnh Trạch có điểm mạc danh kỳ diệu, hắn đối với Dung Thu không để ý, cũng không hiểu được Đoạn Sở liên tục quan sát Nguyên Vĩnh Nghị, vì cái gì lại cho ra kết luận Dung Thu không dễ dàng. Bất quá, Đoạn Sở đối với Dung Thu ấn tượng tốt, là chuyện tốt. Dung Thu về sau, chính là người trợ giúp Đoạn Sở làm thực nghiệm với lá trà.

    “Ân, vậy ngươi giúp đỡ nhiều hơn một chút cũng tốt.”

    Đoạn Sở nghe vậy, bật cười gật đầu. Úc Thịnh Trạch không có nhìn ra quan hệ của Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu, lại cho ra kết luận này, cũng là vì chính mình.

    Hai người trở lại đại sảnh, Đoạn Sở xuất ra rượu trái cây cùng điểm tâm đặc sắc trong quán ăn, nhất nhất để trên bàn. Cũng không ăn, chỉ là có chút đăm chiêu nhìn.

    “Ngươi đói bụng sao?” Úc Thịnh Trạch vừa mới cùng Áo Lợi Ngươi trao đổi tin tức xong, kinh ngạc hỏi. Hắn nhớ rõ trên bàn cơm, Đoạn Sở một giọt rượu cũng không uống, cho nên trước khi đi lại lấy thêm rượu, hắn còn cảm thấy thực kỳ quái.

    “Đương nhiên không phải, ta có thứ tốt cho ngươi, bất quá phải vài ngày nữa.” Đoạn Sở ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra tươi cười sung sướng rõ ràng. Trà sơn không gian đối với tinh thần lực ổn định của Úc Thịnh Trạch rất có công hiệu. Nhưng nước trà còn nóng mới uống được, còn phải phao ngay lập tức. Nếu ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn sẽ không có biện pháp. Bất quá hiện tại, hắn tựa hồ tìm được thứ có thể thay thế.

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không