TRÀ HƯƠNG MÃN TINH KHÔNG – Chương 59

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không

    Chương 59: Một hồi quay về 絶 (QT để thế, không biết là chữ gì)

    Hà Thải San vẫn âm thầm quan sát Đoạn Sở, nghe được Hà Dược Bân thất thố nói ra lời thổ lộ cùng uy hiếp, Đoạn Sở tuy sắc mặt không tốt, nhưng nhìn vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ, không khỏi cảm khái ánh mắt cùng vận khí của cửu hoàng tử.

    Lúc trước tin tức truyền đi, từ nguyên lão tới nghiệp đoàn chiến sĩ, cơ hồ tất cả mọi người đều rất thất vọng. Hoàng thất tuy rằng không tỏ thái độ, nhưng trầm mặc cũng là một loại thái độ.

    Nghĩ đến buổi sáng hôm nay đột nhiên xuất hiện một loại kẹo kì lạ, còn có Áo Lợi Ngươi đi ra ngoài lấy bánh kẹo cùng ngàn vạn lần tinh tệ trả giá cho nhiệm vụ chế tạo cơ giáp, chỉ sợ tất cả mọi người đều đã hạ thấp vị người khế ước này của cửu hoàng tử. Chẳng sợ kẹo chỉ hữu hiệu đối với chiến sĩ cấp thấp, Cáp Ngói tinh hệ nhiều nhất chính là chiến sĩ cấp thấp, mà chiến sĩ cấp thấp lại rất ít người có người khế ước, bọn họ đối với thuốc ngưng thần cũng là rất quý trọng.

    Theo Hà Thải San là một nhà chế thuốc cấp bậc tông sư thấy, lực ảnh hưởng của kẹo mang đến là rất rõ ràng. Tất cả chiến sĩ cấp cao, đều là từ chiến sĩ cấp thấp mà lên, chỉ cần Đoạn Sở không ngừng cung cấp bánh kẹo, mười mấy năm sau, Đoạn Sở đối với chiến sĩ cấp cao cũng sẽ có lực ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng. Nếu Đoạn Sở có thể chế tạo ra bánh kẹo có hiệu quả với chiến sĩ cấp cao, thậm chí có thể có lợi cho cửu hoàng tử. Lúc trước nhà chế thuốc cấp bậc tông sư phát minh thuốc ngưng thần, mới có thể ngồi trên ngai vàng thánh quân (ở đây là ám chỉ cấp bậc tông sư, tiếng tăm trên vạn người, đứng ở đỉnh cao danh vọng).

    “Đoạn Sở, hy vọng ngươi không cần để ý Dược Bân thất thố, cũng chỉ vì hắn rất để ý cửu hoàng tử, mới có thể nói ra lời không thoả đáng.” Hà Thải San nhẹ giọng giải thích, lại hoàn toàn buông bỏ dáng vẻ tông sư, giống một trưởng giả bình thường yêu thương tôn tử, cẩn thận giải thích: “Dược Bân tiến vào học viện Đế Ma Tư, chính là nghĩ muốn tôn trọng lựa chọn của ngươi, miễn cho tương lai vì hắn mà ảnh hưởng tới quan hệ ký khế ước của ngươi cùng cửu điện hạ. Vốn là tính toán tiến hành theo tuần tự, ai biết Hướng Minh tự chủ trương lại chọc giận cửu hoàng tử, ta cũng chỉ là lo lắng, ngươi cho là Dược Bân muốn lợi dụng ngươi, mới có thể trực tiếp làm rõ.”

    Đoạn Sở trước khi gặp đã sớm có dự đoán, âm thầm nghĩ phòng trừ chuyện chế thuốc, đối với Hà Thải San khẽ gật đầu, còn thật sự trả lời: “Đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không hiểu lầm.” Hắn nói xong, nhìn về phía Hà Dược Bân, kỳ quái hỏi: “Ta chỉ là không rõ, ngươi thích Thịnh Trạch, vì sao lại tới tìm ta?”

    Hà Dược Bân sửng sốt, nhẹ giọng trả lời: “Ngươi là người khế ước của cửu điện hạ, chúng ta chủ yếu là muốn xác định quan hệ của các ngươi, có tính toán kết làm bầu bạn hay không? Bởi vì ngươi là người khế ước, là bầu bạn hợp lý nhất của cửu hoàng tử.”

    “Vì vậy? Không phải càng nên hỏi Thịnh Trạch hay sao?” Đoạn Sở nhướng mày. “Ta nếu có quyết định này, ngươi chính là tình địch của ta, nếu không có, vô luận là ngươi hay Lục gia, đối với ta không có gì khác nhau.”

    Hà Dược Bân quýnh lên, vừa muốn nói gì, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, lập tức vẻ mặt ngưng lại, có điểm ngượng ngùng giải thích: “Các ngươi mới nhận thức hai tháng, cửu hoàng tử không phải không mang ngươi trở về hoàng cung hay sao? Hơn nữa ta vừa rồi nói đều là sự thật, với ta mà nói, tồn tại của ngươi là may mắn trời cho, nhưng đối với Lục gia vốn có người khế ước xứng đôi, ngươi cũng là trở ngại.”

    Đoạn Sở cơ hồ đồng thời phát hiện, một cỗ tinh thần lực thập phần mịt mờ dao động, cảm thấy hiểu rõ. Hắn đứng lên, nhìn Hà Dược Bân trầm giọng: “Thật có lỗi, cảm tình của ta đi theo chiều hướng nào, không cần khai báo cho bất kỳ ai. Thịnh Trạch là chiến sĩ ký khế ước cả đời của ta, ngươi đề nghị như vậy, làm cho một người người khế ước dựa vào an nguy của bản thân mình, chọn lựa bầu bạn cho chiến sĩ ký khế ước, căn bản là vũ nhục đối với người khế ước, đâm vào tôn nghiêm của chiến sĩ! Về sau, thỉnh ngàn vạn lần không cần nhắc lại chuyện này!”

    Hà Dược Bân sắc mặt nhất thời trắng bệch, mồ hôi lạnh tinh mịn chảy đầy trán, bảo hộ người khế ước là trách nhiệm của chiến sĩ, hắn lấy chuyện tình ở Lục gia nói ra, quả thật chính là vũ nhục Úc Thịnh Trạch.

    “Ta, ta chỉ là. . . . .”

    “Tốt lắm! Dược Bân, đề nghị của ngươi, đích xác thực dễ dàng đưa tới hiểu lầm.” Hà Thải San giận tái mặt ngăn chặn lời nói của Hà Dược Bân, ánh mắt chuyển hướng tới Đoạn Sở, gương mặt nghiêm túc ngược lại lộ ra nhiều điểm ý cười, trấn an nói: “Đoạn Sở, Dược Bân chỉ là có ý tốt nhắc nhở, mà hắn cũng là bởi vì tôn trọng ngươi, mới muốn xác định ngươi cùng cửu hoàng tử có tính toán kết hôn hay không thôi.”

    Đoạn Sở mục đích đã đạt tới, cũng không quan tâm Hà Thải San nói gì, chỉ là đối với Hà Thải San hành lễ cáo từ: “Thật có lỗi, là ta kích động! Các hạ, ta còn có khóa học, hiện tại trước hết cáo từ.”

    Hà Thải San thần sắc bất động gật đầu: “Vậy ngươi phải nhanh đi đi. Nghe nói kẹo ngươi chế tác đối với chiến sĩ tinh thần lực nổ tan xác có công hiệu trấn an, lần sau có cơ hội, chúng ta nói không chừng có thể tham thảo một phen về thuốc ngưng thần loại A.”

    Đoạn Sở mỉm cười, rụt rè cùng Hà Dược Bân cáo từ, xoay người rời khỏi phòng viện trưởng.

    Hà Dược Bân thấy hắn đi rồi, cả người vô lực ngồi ở ghế mềm, qua nửa ngày, ngẩng đầu nhìn Hà Thải San, thần tình thất vọng xin giúp đỡ: “Tổ mẫu, hắn không đồng ý, làm sao bây giờ?”

    Hà Thải San lắc lắc đầu, nếu theo lời Hà Hướng Minh nói, sợ là đã sớm tức giận nói lời uy hiếp. Bất quá, trưởng tôn tính tình ôn hòa như vậy, nàng mới có thể cảm thấy được, trưởng tôn của mình cùng cửu hoàng tử cường thế lãnh ngạnh là thích hợp tương xứng nhất.

    “Đoạn Sở nói cũng có đạo lý.” Hà Thải San nói, nhìn Hà Dược Bân sắc mặt càng trắng, thương tiếc khuyên bảo: “Dược Bân, cửu hoàng tử mới là chính chủ, ngươi nếu thật sự hạ quyết tâm, nên chủ động theo đuổi hắn mới đúng, nếu không Đoạn Sở đồng ý thì có lợi gì. Ngươi có Tùng Phương Trai cùng ta làm hậu thuẫn, chẳng lẽ còn không lấy lòng được một chiến sĩ mới có người khế ước hay sao?”

    Hà Dược Bân sửng sốt, hắn chính là sợ Đoạn Sở từ giữa làm khó dễ, hơn nữa cũng là bởi vì Úc Thịnh Trạch trừ bỏ quân bộ cùng Mạc Ngươi Lai, ngay cả hoàng cung cũng rất khó tìm được hắn, không có Đoạn Sở làm người trung gian, hắn phải làm sao để tiếp cận được Úc Thịnh Trạch đây.

    “Đoạn Sở nếu ngay từ đầu liền cự tuyệt, chỉ sợ không phải người dễ dàng sửa chủ ý, ngươi vẫn là đừng nghĩ đi đường tắt.” Hà Thải San trong mắt hiện lên khác thường: “Kỳ thật ta cũng nghĩ, có thể quyết tuyệt cắt đứt quan hệ huyết thống cùng Đoạn gia, tâm chí Đoạn Sở quyết đoán như vậy có thể thấy được hắn rất mạnh mẽ, hắn làm sao có thể để ý tới uy hiếp mà gia tộc huân quý mang đến.”

    Hà Dược Bân suy ngẫm suy nghĩ, do dự nói: “Tổ mẫu, chẳng lẽ Tùng Phương Trai mang cho hắn chỗ tốt, hay ngài một nhà chế thuốc tông sư chỉ điểm, hắn cũng có thể khước từ sao?”

    Đoạn Sở có thể không quan tâm tới uy hiếp, có lẽ là căn cứ vào tín nhiệm mù quáng đối với Úc Thịnh Trạch, nhưng hắn có thể dễ dàng chế tạo ra kẹo trà sữa, đối với chế thuốc khẳng định có dã tâm không nhỏ, như vậy Hà gia mang đến cho hắn chỗ tốt, chẳng lẽ Đoạn Sở thật sự không động tâm. Hà Dược Bân bỗng nhiên có điểm ảo não, hắn hẳn là nên đổi lí do thoái thác mới đúng.

    “Không, vô dụng. Đoạn Sở sẽ chỉ nói, lợi dụ như vậy là nhục nhã lớn nhất đối với hắn!” Hà Thải San nghiêm mặt, từ khi nàng trở thành nhà chế thuốc tông sư, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có người khế ước nào, dám ở trước mặt nàng kiêu căng như vậy, đầu tiên là trực tiếp xem nhẹ nàng chủ động đưa ra chỉ bảo đối với việc chế thuốc, lại đưa ra uy hiếp, quả thực là không biết điều!

    Hà Dược Bân lập tức nhớ tới lời nói của Đoạn Sở, nhất thời vừa thẹn lại tức, hốc mắt đỏ lên. Chính là không đợi hắn nói chuyện, một thanh ngả ngớn mang theo điểm trào phúng truyền đến.

    “Xích, ta nói mà, tổ mẫu ngươi cho hắn mặt mũi hắn còn không biết xấu hổ. Để Tùng Phương Trai cùng Hà Phượng các toàn lực truy giết, hơn nữa lực ảnh hưởng của tổ mẫu ngài, cho dù là người khế ước của cửu hoàng tử, cũng có thể làm cho hắn ở học viện người khế ước nửa bước khó đi!” Thanh âm Hà Hướng Minh kiêu ngạo ương ngạnh truyền đến, nhìn đại ca của mình, khinh thường hừ hừ: “Đại ca, tính tình của ngươi , cũng quá yếu đuối! Còn làm hại tổ mẫu.”

    Hà Thải San sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Hà Hướng Minh, thất vọng hỏi lại: “Ngươi quên chủ nhân của Nguyên gia, là bạn thân nhất của cửu hoàng tửu sao. Về phần Tùng Phương Trai, hừ, hôm nay hiệu quả của kẹo trà sữa truyền ra, có bao nhiêu chiến sĩ nguyện ý dùng tánh mạng đổi lấy kẹo này. Đoạn Sở còn lo lắng thiếu tài liệu thực nghiệm sao?”

    Hà Hướng Minh bị kiềm hãm, không cam lòng ồn ào: “Tổ mẫu ngươi là một nhà chế thuốc tông sư, chẳng lẽ còn không có quyết đoán như nhà chế tạo cơ giáp cao cấp sao? Mẫu thân của Mạch Duy, là chủ tịch của Tông Ngao Xá, đứa con nàng bị cửu hoàng tử ném ra đệ tam quân, liền dám hung ác nói, từ nay về sau tuyệt không nhận đơn đặt hàng của cửu hoàng tử! Ngươi xem ngày hôm qua Áo Lợi ngươi vừa đưa đơn đặt hàng, không phải bị nàng cự tuyệt.”

    Hà Dược Bân cũng nhăn lại mi, nhẹ bác bỏ một câu: “Nói bậy bạ gì đó, ngươi cũng không nhìn xem kết quả. Cơ giáp của cửu hoàng tử vốn chính là đại sư cơ giáp hoàng thất tự mình lắp ráp, Toa Luân người khế ước chính là bởi vì việc này mới dám nói vậy. Kết quả thì sao, vương hậu lúc ấy liền tuyên bố, cắt đứt nguồn cung ứng thuốc bổ sung tinh thần lực cho trượng phu nàng Úc Phi Dương công tước. Mà Tông Ngao Xá mới vừa cự tuyệt đơn đặt hàng của Áo Lợi Ngươi, cửu hoàng tử lại để lại tin tức về bánh kẹo, có một màn hôm nay ở học viện người khế ước, Tông Ngao Xá tương đương bị hung hăng tát một cái, thể diện đều mất hết.”

    Nếu không, tổ mẫu cũng sẽ không vội vàng như vậy, muốn để Đoạn Sở đồng ý nên trước tìm hắn trao đổi.

    Hà Thải San đồng ý nhìn Hà Dược Bân, trưởng tôn cũng chỉ có đối mặt với chuyện của cửu hoàng tử, mới có thể tiến lùi đều không nắm chắc. Nàng trầm giọng cảnh cáo Hà Hướng Minh: “Chuyện hôm nay, ngươi tốt nhất ngay trước mặt cho Đoạn Sở một lời giải thích, đừng có ý đồ khiêu khích hắn, nếu không đừng trách ta làm tổ mẫu mà nhẫn tâm!”

    Hà Hướng Minh không khỏi giật mình, hắn chính là nhìn thấy Đoạn Sở, nên mới cố ý theo đuôi mà tới, không nghĩ tới lại bị tổ mẫu răn dạy. Hắn gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đã biết, chỉ biết là lại bất công.”

    Nói xong, hắn quay đầu bước đi.

    Hà Dược Bân cũng đứng lên, thần tình xấu hổ đối với Hà Thải San hành lễ: “Tổ mẫu, việc hôm nay, đều là do tôn tử không chịu thua kém. Ngài yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”

    Hà Thải San thấy vẻ mặt kiên định của Hà Dược bân, nhớ tới hắn lúc trước một lòng say mê vẫn đau khổ kiềm nén, trong lòng lại dâng lên bất an.

    Đoạn Sở tuy biết một chút về học viện chế thuốc, nửa điểm mặt mũi cũng không cho vị chế thuốc tông sư kia, khẳng định là đắc tội nàng. Bất quá chuyện có thể bị Hà Phượng Các cùng Tùng Phương Trai truy sát, hắn thật đúng là không lo lắng. Chuyện như vậy nếu thật sự phát sinh, cũng không tránh khỏi quá nực cười. Hắn vừa đi vừa nghĩ lần gặp mặt này, tổng cảm thấy Hà Thải San hạ thấp thái độ như vậy, khẳng định không chỉ vì nguyên do yêu thương tôn tử.

    Mới vừa đi ra học viện chế thuốc, còn chưa kịp lấy ra cực tốc khí cá nhân, thanh âm kêu to đầy lo lắng của Dung Thu càng ngày càng gần.

    “Tiểu Sở!”

    Đoạn Sở ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến hai đạo thân ảnh một trước một sau nhanh chóng chạy tới.

    “Dung Thu!” Đoạn Sở ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được cái gì, theo bản năng thả ra kết giới tinh thần lực, hỏi: “Là kiểm tra đo lường kẹo trà sữa đã ra kết quả?”

    Hắn hoàn toàn không chú ý tới, nam tử tuổi trẻ bên người Dung Thu, khóe miệng run rẩy nhìn bọn họ, vẻ mặt ấm ức.

    Dung Thu là người thường, hoàn toàn không phát hiện dị động bên người, chỉ là cười gật đầu: “Đúng, giống như trước kia Nguyên Vĩnh Nghị nói, hai hiệu quả đều có trong kẹo, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng một viên kẹo, chống đỡ được ngắn ngủn mấy giây. . . . . Khai thông. Đáng tiếc hiệu quả chồng lên tựa hồ không được.”

    Dung Thu nói phi thường mơ hồ, Đoạn Sở lại càng vừa lòng.

    “Không có việc gì, ta đã bố trí kết giới, không có người nghe được.” Đoạn Sở giải thích nói.

    Dung Thu tai lại đỏ lên, cẩn thận nói: “Ân, hiệu quả ngưng thần có thể dùng dụng cụ đo lường kiểm tra, nhưng hiệu quả khai thông thì không được. Ta là phân biệt tìm một, hai chiến sĩ cùng cấp 3, lại chọn sơ giai, bình ổn cùng đỉnh cấp, phát hiện kẹo trà sữa đối với bọn họ hiệu quả không giống nhau, số lượng phân biệt. . . . .”

    Đoạn Sở đối với công hiệu khai thông không thể kiểm tra đo lường cũng không kỳ quái, cùng tinh thần lực của người khế ước có quan hệ, rất nhiều thứ đều là như thế. Hắn khoát tay áo: “Ngươi vẫn là sửa sang lại thành báo cáo thực nghiệm cho ta đi.” Số liệu kể lại như vậy, trình tự đối với hắn mà nói, kỳ thật cũng không cần thiết. Hắn cần trước hết học được cách dung nhập tinh thần lực vào lá trà bình thường mới được.

    Dung Thu nháy mắt mấy cái, nghĩ đến hắn là sốt ruột rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại vội vàng hỏi: “Tiểu Sở, vừa rồi, là tông sư tìm ngươi sao?”

    Đoạn Sở sửng sốt, không nghĩ tới hắn tin tức linh thông như vậy, mới vừa gật đầu một cái, lại nhìn đến một nam tử tuổi còn trẻ đẹp trai tức giận hướng về phía hắn ngây ngô cười, không khỏi nhăn lại mi.

    Dung Thu đang muốn nói chuyện, thấy Đoạn Sở vừa lúc nhìn đến bạn tốt bộ dáng ngốc hồ hồ, cảm thấy có điểm mất mặt. Bất quá vẫn là làm hết phận sự thuật lại: “Cửu điện hạ tựa hồ đã biết, vẫn tìm ngươi!”

    Đoạn Sở bỗng nhiên trợn to mắt, vội vàng cúi đầu nhìn vòng thông tin của chính mình, quả nhiên, Úc Thịnh Trạch cùng Áo Lợi Ngươi đều phát tin tức tới, lại không biết vì sao, vòng thông tin hoàn toàn không có thông tri cho hắn.

    Thuộc truyện: Trà hương mãn tinh không