Home Đam Mỹ Trác Ngọc – Chương 108: Hắn đi, còn thuận tay mang theo đĩa đậu phộng

    Trác Ngọc – Chương 108: Hắn đi, còn thuận tay mang theo đĩa đậu phộng

    Thuộc truyện: Trác Ngọc

    Editor: Miri

    – ———————

    “Tần Diễn……” Phó Trường Lăng không thể tin nổi mà lên tiếng, “Diễn nào?”

    “Thủy triêu tông vu hải mạo chi diễn,” người kể chuyện thấy nét mặt Phó Trường Lăng kỳ lạ, nghi hoặc hỏi, “Sao, ngươi biết y?”

    * “Diễn” ở trong tên Tần Diễn mang ngụ ý rằng nước sông chảy về biển, tức là một người tự do vươn ra biển lớn, tản mạn khắp nơi.

    Mọi người nhìn về phía Phó Trường Lăng, ngay lúc đó, xung quanh có tiếng chuông vang lên.

    Dường như tiếng chuông kia là từ một nơi rất xa truyền đến, mọi người đều hơi kinh ngạc: “Là chuông Bát Hợp?”

    Chuông Bát Hợp là pháp khí Hồng Mông Thiên cung đặc biệt dùng để báo chuyện quan trọng cho toàn Vân Trạch, sau khi gõ vang chuông Bát Hợp, dù có ở ngóc ngách nào của Vân Trạch cũng đều có thể nghe được chiếu lệnh, cho nên họ sẽ không tùy tiện đánh chuông Bát Hợp. Từ khi Diệp Lan qua đời tới nay, chỉ có mỗi lần cung chủ Hồng Mông Thiên cung bị thay đổi là dùng nó để tuyên cáo.

    “Giang cung chủ đã xảy ra chuyện?”

    Phàm nhân ở xa nơi đó cũng không biết gần đây xảy ra chuyện lớn gì, chợt nghe tiếng chuông Bát Hợp, tất cả mọi người bắt đầu hơi hoảng loạn.

    Phó Trường Lăng nghe tiếng chuông Bát Hợp thì ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Mông Thiên cung, sau đó lại nghe tiếng Tần Diễn truyền đến từ không trung.

    “Thiên đạo hữu thường, sinh nhi vô thường, khi đối mặt với ma tu đánh vào, khói lửa bùng lên, cung chủ Hồng Mông cung Giang Dạ Bạch đã hồn quy lai xử. Để ổn định Vân Trạch, ngài lệnh cho Hồng Mông Thiên cung thủ đồ Tần Diễn tạm thừa sư vị, làm đại cung chủ Hồng Mông Thiên cung, đạo hào Tuế Yến. Bát Hợp vang lên, thiên địa chứng giám, Vân Trạch chư quân, tuân lệnh.”

    Lời vừa dứt, hoa trắng như tuyết giáng xuống từ trên trời, khúc xướng bi ai từ phương xa truyền đến.

    Xung quanh sững sờ trong một lát, sau đó từng người đứng dậy, đặt tay ở trước ngực, khom lưng hành lễ.

    Trên Hồng Mông Thiên cung, Tần Diễn rời tay khỏi chuông Bát Hợp, quay đầu nhìn về phía vài vị trưởng lão đang đứng cạnh mình cùng tông chủ bốn tông, cung kính nói: “Vãn bối đã truyền âm xong.”

    “Vậy nghỉ ngơi một chút,” Dương Tuấn đi lên trước, cười nói, “Chờ ngày mai toàn bộ chưởng môn của các tông môn tới thì lập tức có thể trù tính chuẩn bị đại điển kiến lập tiên minh.”

    Mộng Dương tông chủ nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, Dương Tuấn cười như không cười liếc hắn một cái: “Mộng Dương tông chủ, dù ngươi bây giờ không phục, vẫn phải làm thế để dọa một vãn bối sao?”

    “Đã là người kế nhiệm vị trí đại cung chủ.”

    Mộng Dương tông chủ chế giễu: “Còn có thể bị lão hủ dọa sao?”

    “Ngươi nói đúng đấy.” Dương Tuấn đập phất trần lên tay áo, “Nếu tiền bối ngươi mạnh hơn Tần cung chủ, thì tất nhiên y phải bị dọa sợ, đáng tiếc Tần cung chủ là kỳ tài ngút trời, hiện tại lại giống như Mộng Dương tông chủ, cũng là Hóa Thần.”

    Nói xong, Dương Tuấn tiến đến bên cạnh Mộng Dương tông chủ, mang vẻ cực kỳ sung sướng nói: “Y hai mươi tuổi, đã tới Hóa Thần đấy.”

    “Nói như thế ngươi giỏi hơn y vậy.” Mộng Dương tông chủ cười lạnh ra tiếng, “Dương tông chủ hiện tại cũng hơn 300 tuổi, tuổi già mà tâm chẳng lớn, làm mấy trò so đo như tiểu hài tử để chi? Chẳng lẽ Dương tông chủ là Độ Kiếp?”

    “Ta biết ta không phải kẻ nào lợi hại, cho nên ta mới không đi tranh với người ta.” Dương Tuấn nói thẳng, “Cũng không biết tên già như ngươi còn muốn tranh cái gì. Xương cốt giòn hết cả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

    “Ngươi!!”

    Mộng Dương tông chủ nâng tay, Dương Tuấn vọt trốn sau lưng Tang Kiền Quân, kích động nói: “Tang Kiền, rút kiếm chém hắn!”

    Tang Kiền Quân thần sắc bất động, che ở trước Dương Tuấn, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Mộng Dương tông chủ, bình tĩnh nói: “Mộng Dương tông chủ, tông chưởng môn của ta chính là loại người không đáng tin cậy như vậy.”

    Mộng Dương tông chủ nghe vậy thì sắc mặt giãn ra một chút, còn đang nghĩ rằng Tang Kiền Quân sẽ xin lỗi, sau đó lại nghe Tang Kiền Quân nói: “Ngài từ từ quen với chuyện này là được.”

    Mộng Dương tông chủ khí huyết cuồn cuộn, cảm thấy không thể ở đây thêm một khắc nào nữa, vậy nên vung tay áo xoay người rời đi.

    Mộng Dương tông chủ đi rồi, mọi người lục đục rời đi, cuối cùng chỉ còn lạiTô Vấn Cơ đứng tại chỗ. Tần Diễn quay đầu nhìn về phía Tô Vấn Cơ đang đứng thẫn thờ nơi đó, hơi khó hiểu gọi: “Vấn Cơ?”

    “Mấy ngày trước ngươi quá bận nên ta không tới quấy rầy, giờ thấy ngươi rảnh rỗi nên muốn nói vài thứ với ngươi.”

    Tần Diễn và Tô Vấn Cơ cùng nhau đi xuống cầu thang, Tô Vấn Cơ nhẹ nhàng gõ trượng trúc lên mặt đất, chậm rãi nói: “Phó Trường Lăng đi rồi sao?”

    “Trời chưa sáng đã đi rồi.”

    “Hắn sẽ ổn thôi.” Tô Vấn Cơ bình tĩnh lên tiếng, Tần Diễn dừng một chút, sau một hồi, y mới nói, “Vấn Cơ, ngươi có thể trả lời ta một câu không?”

    “Câu ngươi sắp hỏi, ta không thể trả lời.”

    Tô Vấn Cơ dường như đã biết y muốn hỏi cái gì, lập tức nói: “Trời cao cho ta đôi mắt này, không phải để cho ta có thể thay đổi vận mệnh, mà chỉ cho ta thấy được vận mệnh, nhưng bất lực trước nó.”

    “Sửa mệnh, là phải trả cái giá rất đắc.”

    Tần Diễn dừng bước chân, Tô Vấn Cơ lại không dừng lại. Y gõ trượng trúc đi phía trước, chỉ nói: “Thứ gì có thể nói cho ngươi, ta đều sẽ nói. A Diễn, ngươi chỉ cần nhớ rõ một chuyện.”

    “Vô luận, bất luận thời điểm nào,” Tô Vấn Cơ hình như đã phát hiện Tần Diễn đứng lại, y quay đầu, đôi mắt che vải trắng tựa hồ có thể nhìn rõ người phía sau. Y ngửa đầu lộ ra một nụ cười với Tần Diễn, hoa bỉ ngạn đỏ thẫm nở rộ ở góc áo, “Ngươi cũng không cần từ bỏ điều gì, chỉ cần cắn răng chịu đựng mà tiếp tục là được.”

    “Một ngàn năm, hai ngàn năm, ba ngàn năm,” Tô Vấn Cơ quay đầu đi, thanh âm có chút xa xăm, “Rồi sẽ có lúc ngươi đạt được điều mình muốn.”

    “Hai ngôi sao rực rỡ trên bầu trời, chỉ còn quân sáng như thuở ban đầu.”

    Nói xong, Tô Vấn Cơ lập tức đi xuống dưới.

    Gió thổi vạt áo Tần Diễn, y giơ tay xoa bông tai của mình.

    Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    Trong lúc đó, ở Luân Hồi kiều, hoa trắng như tuyết đã rơi xuống được một hồi lâu cùng với khúc xướng bi ai vang vọng nơi hoang dã. Cho tới khi hoa cùng nhạc đã ngừng lại, trà lâu vẫn còn im lặng như cũ, qua một hồi, rốt cuộc cũng có một người sợ hãi lên tiếng: “Người vừa nói khi nãy là Tần Diễn?”

    “Bởi mới bảo sao ta nghe tên này quen tai đến vậy!”

    Có người kích động lên: “Hồng Mông Thiên cung Đại sư huynh, còn không phải là Thiên Linh Căn, tên Tần Diễn sao?!”

    “Có phải y chính là hài tử ngươi nhìn thấy năm đó không?”

    Mọi người nhìn về phía người kể chuyện, người kể chuyện cũng hoang mang không kém: “Ta…ta cũng có biết đâu. Thiên hạ này, người trùng tên trùng họ nhiều vô số, ta lại chưa thấy qua vị đạo quân này bao giờ, sao dám nói bậy?”

    Mọi người ngươi một lời ta một câu, lập tức nghị luận sôi nổi lên liệu Tần Diễn có phải là hài tử năm xưa không, Phó Trường Lăng lẳng lặng nghe, cảm thấy hơi vớ vẩn, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy vài phần bất an mơ hồ.

    Hắn thấy mọi người nghị luận sôi nổi, lập tức đứng dậy đi tới cạnh người trung niên từng hỗ trợ tu sửa huyết trì. Hắn ngồi vào ghế bên cạnh người nọ, đổ một chén rượu mời, cười bảo: “Đại thúc, ta có thể hỏi thăm thúc một chuyện không?”

    “Tiểu tử, ta biết ngay ngươi có việc muốn hỏi ta.”

    Trung niên kia có vài phần đắc ý: “Nể mặt ngươi mời ta chén rượu này, ngươi hỏi đi.”

    “Đại thúc còn nhớ rõ lúc tu sửa huyết trì kia, thứ Việt Tư Nam bắt các ngươi điêu khắc trông ra sao không?”

    Phó Trường Lăng vừa nói vừa giơ tay, một cây bút lông xuất hiện trên tay hắn, sau đó lại phất tay lên bàn, một tờ giấy lập tức xuất hiện.

    Mọi người nhìn tới mức hơi ngây người, nhưng cũng còn coi như là bình tĩnh. Dù sao tu sĩ cũng đi lại khắp nơi ở Vân Trạch, chỉ là mọi người không khỏi có thêm vài phần kính trọng đối với Phó Trường Lăng.

    Trung niên kia bắt đầu hơi khẩn trương, lắp bắp: “Ta……ta nhớ không rõ.”

    Dù sao cũng là chuyện mười lăm năm trước.

    Phó Trường Lăng nghe vậy thì lộ ra nụ cười trấn an, đưa giấy bút cho người trung niên kia, ôn hòa nói: “Đừng lo lắng, tới, ngươi nhớ bao nhiêu vẽ bấy nhiêu, cứ vẽ là được.”

    Người trung niên gật đầu, nuốt nước miếng cầm giấy bút, vẽ ra một cái vòng tròn lớn, lại vẽ đan xen vài vết ngang dọc.

    Thật sự gã nhớ không nhiều lắm, chỉ vài nét bút đã vẽ xong rồi. Người trung niên kia hơi hơi thấp thỏm, quay đầu nhìn về phía Phó Trường Lăng nói: “Tiên quân, ta thật sự……”

    Phó Trường Lăng nhìn tờ giấy kia, cũng nhìn không ra thứ gì, đành nói: “Các ngươi cũng biết huyết trì kia ở đâu sao?”

    “Biết thì biết,” người trung niên kia nuốt nuốt nước miếng, “Nhưng nơi đó hiện giờ đã hoang tàn vắng vẻ, yêu vật đông đúc, tiên quân còn muốn đi sao?”

    “Đi chứ.”

    Phó Trường Lăng cười cười: “Ta đi trừ yêu cho các ngươi.”

    “Không cần,” mọi người vội vã lắc đầu, “Những yêu vật đó quấy phá đã nhiều năm, ngài cũng không cần đi làm gì.”

    “Không sao.” Phó Trường Lăng tràn đầy tự tin, “Ta có pháp lực cao cường.”

    Mọi người không nói lời nào, Phó Trường Lăng nhìn lướt qua, tất cả những ai chạm vào ánh mắt hắn đều rụt trở về. Phó Trường Lăng nhướng mày: “Các ngươi không tin ta.”

    “Không có, không có.”

    “Vậy còn không nói cho ta?”

    Mọi người trầm mặc, Phó Trường Lăng cắm kiếm xuống bàn, cả giận nói: “Còn không nói?!”

    “Tiểu huynh đệ,” người kể chuyện ngập ngừng mở miệng, “Sao ngươi vừa bị từ chối thì lập tức trở nên hung dữ như vậy? Ngươi muốn vị trí huyết trì chứ gì, tới tới tới, ta vẽ cho ngươi.”

    Phó Trường Lăng nghe thế thì thu hồi kiếm, ném giấy bút tới trước mặt người kể chuyện, cười nói: “Cảm ơn ngài, ngài sau này rất có tiền đồ.”

    Khi đó, phàm nhân có thể sống sót đều đã xem như có tiền đồ, không tiền đồ, đã sớm chết khi Vân Trạch lâm kiếp nạn.

    Nhưng vừa nghe thế, người kể chuyện cũng không vui xíu nào. Y nghẹn nửa ngày: “Khi nãy ngài cũng nói thế với tiểu nhị tửu lâu này, nhưng ta là người đọc sách.”

    “Tiền đồ các ngươi, là tiền đồ riêng của mỗi người, không thể xem như giống nhau.”

    Người kể chuyện nghe Phó Trường Lăng an ủi, thoáng bình tĩnh, vẽ họa đồ cho Phó Trường Lăng xong thì giao cho hắn nói: “Tiên quân, ta thấy ngài tuổi còn trẻ……”

    Phó Trường Lăng không muốn lại nghe bọn họ nói, chớp mắt một cái đã biến mất ở trong phòng, còn thuận tay bưng đi một đĩa đậu phộng.

    Tiểu nhị là người đầu tiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, lớn tiếng gọi: “Đạo quân, trả tiền!”

    Vừa dứt lời, một viên linh thạch liền lăn đến chân tiểu nhị. Tiểu nhị khom lưng nhặt linh thạch, nhìn nhìn kích cỡ thì có chút đáng tiếc nói: “Khách quan hào phóng như vậy, sao lại phải chết lúc còn niên hoa chứ?”

    – ———–

    Lời Editor:

    Nghe câu này của Vấn Cơ khá flag…Hai ngôi sao sáng chỉ còn một, song tinh còn ngụ ý về Ngưu Lang – Chức Nữ. Nhưng tác giả bảo sẽ HE nên không cần lo.

    Thuộc truyện: Trác Ngọc