Home Đam Mỹ Trác Ngọc – Chương 73: Các ngươi trước đây, rốt cuộc đã làm gì!?

    Trác Ngọc – Chương 73: Các ngươi trước đây, rốt cuộc đã làm gì!?

    Thuộc truyện: Trác Ngọc

    Editor: Miri

    – ———————————————————————–

    Nhưng có vài lời nói không thể nói ra.

    Phó Trường Lăng bỏ qua chuyện đó, cùng Tần Diễn trở về khách điếm, Thượng Quan Minh Ngạn sớm đã chờ ở bên trong. Bọn họ vừa tới cửa, Thượng Quan Minh Ngạn đã chạy lên đón, thở phào một hơi: “Các ngươi không sao là tốt rồi, nhưng có thu hoạch gì không?”

    “Cũng chỉ có mấy thứ ngươi nói.”

    Phó Trường Lăng quan sát hắn, sau lại nói: “Ngươi đang đợi chúng ta?”

    “Ừ.”

    Thượng Quan Minh Ngạn thần sắc trịnh trọng lên: “Lúc các ngươi vừa mới ra ngoài, bầu trời rơi xuống những thứ này.”

    Thượng Quan Minh Ngạn nói xong thì đưa qua một tờ giấy, mặt trên viết dòng chữ từng thấy trên mộc bài: “Thái Bình trấn, không thái bình, tất cả chết, một người sống”.

    Nhìn những lời này, Phó Trường Lăng nhíu mày. Thượng Quan Minh Ngạn nhìn thoáng qua xung quanh, đưa hai người vào trong phòng, nhỏ giọng nói: “Sau khi đám giấy này rơi xuống, thôn dân hiện tại đều đang nghị luận chuyện này. Việt Tư Hoa, càng minh, còn có thị nữ kia, chuyện bọn họ chết đã bị truyền xa. Ta thấy mặt mày những thông dân đó không tốt lắm……”

    Phó Trường Lăng nắm tờ giấy ấy, trong lòng dày đặc nghi hoặc.

    “Ngươi nghĩ thế nào?” Tần Diễn mở miệng dò hỏi, Phó Trường Lăng nghe thì cau mày, “Ta không biết Việt Tư Nam rốt cuộc muốn làm gì, nàng muốn báo thù, cũng đã giết Việt Tư Hoa. Chẳng lẽ ý nàng là nhất định người Việt gia đều phải chết?”

    “Có khả năng là vậy.” Tần Diễn bình tĩnh nói, “Phó Trường Ngôn còn sống.”

    Phó Trường Lăng nghe y nói thế, trong thanh âm mang theo vài phần bực bội: “Nữ nhân này, quá điên rồi.”

    “Trước tiên cứ bày trận đi.”

    Tần Diễn thấy hắn có vẻ không vui nên đổi chuyện để nói, quay đầu qua Thượng Quan Minh Ngạn: “Minh Ngạn, ngươi đi ra ngoài nói rõ với những người trong trấn, bảo việc này chỉ liên quan đến chúng ta, kêu bọn họ không cần sợ hãi. Chúng ta cũng sẽ bày ra pháp trận, bảo họ không cần lo lắng.”

    “Vâng.” Thượng Quan Minh Ngạn cung kính đáp, liền lui xuống.

    Chờ hắn lui xuống rồi, Tần Diễn quay đầu nhìn Phó Trường Lăng: “Ngươi cần ta hỗ trợ gì sao?”

    “Hiện tại không cần,” Phó Trường Lăng cười cười, “Ban đêm giúp ta hộ pháp là được.”

    “Được.”

    Tần Diễn đáp xong liền ngồi xuống một bên, Phó Trường Lăng kéo đệm hương bồ qua ngồi dưới đất, sau đó để thanh cốt phiến ở bên môi, niệm chú thành tiếng.

    Đầu ngón tay hắn lặng lẽ xuất hiện một vết cắt nhỏ, theo tiếng niệm của hắn, máu từ vết cắt chậm rãi bay ra, từ từ vẽ thành một huyết trận trên đầu.

    Cùng lúc đó, nơi hắn ngồi xuống cũng có một trận pháp màu xanh tương ứng triển khai, hoa văn của nó trùng lặp với huyết trận, nhưng diện tích lớn hơn nhiều so với huyết trận. Hai trận pháp đồng thời khắc nên, hoa văn từng chút từng chút tràn ra. Tần Diễn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, biết trận pháp này không thể Full sớm được, liền tìm một chỗ gần Phó Trường Lăng mà ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu đả tọa.

    Được một chốc, Tần Diễn lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, y nhìn thoáng qua Phó Trường Lăng, sau đó đứng dậy, chờ ở cửa.

    Sau đó y thấy Quan Tiểu Nương đi tới. Nàng thấy Tần Diễn, mặt hơi chút đỏ hồng: “Tần tiên sư sao lại ở đây?”

    “Chờ ngươi.”

    Tần Diễn lập tức mở miệng đáp, Quan Tiểu Nương nghe vậy càng ngượng ngùng hơn, nàng giương mắt nhìn thoáng qua cửa phòng, hiếu kỳ nói: “Phó tiên sư đâu?”

    “Hắn đang bận.”

    “Hiếm thấy hai vị tiên sư không ở bên nhau,” Quan Tiểu Nương cười cười, sau đó bảo, “Hôm nay trong thị trấn có chút lời đồn, Tần tiên sư có biết không?”

    “Biết.” Tần Diễn lại nghĩ nghĩ, dặn dò, “Đóng chặt cửa phòng là sẽ không ngại.”

    “Ta cũng chỉ lo lắng thôi,” Quan Tiểu Nương cười khổ một chút, “Ta nghe người trong thị trấn nói bố cáo này là do một tên yêu đạo cực kì lợi hại phát ra, trong lòng ta hiện tại thật sự rất hoảng, sợ yêu đạo kia, lại sợ……”

    Quan Tiểu Nương dừng lại thanh âm, không nói tiếp nữa. Tần Diễn không hiểu nàng bị gì, hỏi: “Sợ cái gì?”

    “Sợ…sợ người.”

    Quan Tiểu Nương líu ríu trong miệng, nhưng vẫn nói ra.

    “Hiện giờ trong trấn đã có người xuyên tạc rằng chỉ có thể sống một người. Ngài nói xem, nếu mọi người nghĩ như vậy thì…thì…”

    Quan Tiểu Nương không cần nói tiếp, Tần Diễn đã nghe hiểu. Y trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi không cần lo lắng. Hiện tại chúng ta đã nghĩ ra biện pháp, tối nay Trường Lăng sẽ thiết xong trận pháp, trong trận pháp náy, tất cả mọi dị động gió thổi gì hắn cũng đều sẽ biết, cũng có thể truy đuổi tới trước. Ngươi thuật lại lời này với mọi người, để mọi người không cần lại tin lời đồn đãi.”

    “Vậy sao?” Quan Tiểu Nương thả lỏng một hơi, sau đó cười cười, “Ta biết Tần tiên sư sẽ nghĩ cách cho chúng ta mà.”

    Tần Diễn im lặng một lát, nhấn mạnh: “Là công của Phó tiên sư.”

    “Đều như nhau.”

    Nói, xong, Quan Tiểu Nương nhìn vào trong: “Vậy Phó tiên sư bây giờ đang bày bố trận pháp sao, chúng ta có thể gặp ngài ấy không?”

    “Không được,” Tần Diễn lắc đầu, “Tối nay hắn không thể gặp ai.”

    “Ngày mai ta lại đến.”

    Quan Tiểu Nương cười nói: “Phó tiên sư có ơn lớn như vậy với chúng ta, chúng ta nhất định phải trông thấy tiên sư, lấy lòng cảm kích.”

    “Chờ hắn khỏe lại rồi gặp.”

    Tần Diễn lại hàn huyên hỏi han Quan Tiểu Nương hai câu. Quan Tiểu Nương hoàn toàn yên tâm rồi thì cáo từ rời đi, sau đó Tần Diễn trở vào phòng.

    Vừa vào, y liền thấy trận pháp đã vẽ xong được phân nửa. Sắc mặt Phó Trường Lăng Trắng bệch, xung quanh đổ đầy mồ hôi lạnh.

    Mồ hôi tuôn ra làm ướt đẫm y phục, phác hoạ ra thân hình hắn, Tần Diễn vội vàng nhìn lướt qua rồi dịch mắt sang chỗ khác, một lần nữa ngồi xếp bằng.

    Y đả tọa được một lát lại bắt đầu hơi lo lắng, nhịn không được mở mắt ra.

    Trong phòng chỉ còn một màu đen nhánh, duy nhất nơi Phó Trường Lăng ngồi là được ánh trăng rọi xuống. Tần Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, sau một hồi liền thấy huyết trận trên đỉnh đầu hắn vẽ xong nét cuối cùng, vẽ hoàn hảo thành một vòng tròn. Huyết trận trên đầu hắn rơi xuống đè lên trận pháp màu xanh ở dưới, sau đó trận pháp nhanh chóng khuếch tán, lập tức tỏa ra xung quanh.

    Sau đó liền thấy tại chỗ Phó Trường Lăng ngồi xuống, một đạo hoa quang phóng lên cao. Cả người Phó Trường Lăng ngã thẳng xuống phía sau, Tần Diễn tay mắt lanh lẹ, giơ tay đỡ lưng hắn, dùng một tay ôm Phó Trường Lăng vào ngực mình.

    Phó Trường Lăng thở dốc ngẩng đầu, mở to mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh trước mắt mình.

    Hắn gượng cười: “Ta kiệt sức rồi.”

    “Ừ.”

    Tần Diễn khe khẽ lên tiếng, chỉ nói: “Ngủ đi.”

    Nói xong, y lập tức bế hắn lên, đặt trên giường.

    Phó Trường Lăng cả người đờ đẫn, mệt mỏi nằm trên giường, nhưng hắn cảm thấy trên người dính nhớp, không khỏi nhíu mày khó chịu.

    Tần Diễn ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, thấy Phó Trường Lăng nhíu mày. Y chợt nhớ ra Phó Trường Lăng người này, vẫn vô cùng thích sạch sẽ.

    Y nhìn thoáng qua xiêm y ướt đẫm trên người hắn, do dự một lát, rốt cuộc vẫn đứng dậy bưng nước ấm tới.

    Phó Trường Lăng loáng thoáng cảm thấy có người đang chiếu cố hắn, giúp hắn chà lau thân thể. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy Tần Diễn ngồi ở bên cạnh, nhè nhẹ xoa tay cho mình.

    Hắn lẳng lặng nhìn Tần Diễn, cảm thấy y lúc này, mặt mày ôn hòa, cực kỳ giống đời trước. Trước kia đã có một quãng thời gian hắn lén lút tiếp cận y, y cũng chính là trông như thế này.

    “Tại sao đối xử tốt với ta như vậy?”

    Hắn đột nhiên mở miệng, Tần Diễn giương mắt nhìn hắn, chỉ hỏi lại một tiếng: “Sao?”

    “Trước kia ngươi cũng từng chăm sóc ta như vậy.”

    Phó Trường Lăng khàn khàn mở miệng, Tần Diễn dừng một chút, hơi mờ mịt ngẩng đầu, sau đó lại nghe Phó Trường Lăng nói: “À, là chuyện đời trước, ngươi không nhớ rõ.”

    “Ta không nhớ rõ.”

    Tần Diễn đang nói thật.

    Trong trí nhớ của y cũng chưa từng có quãng thời gian y chiếu cố Phó Trường Lăng như vậy. Phó Trường Lăng người này, dù lúc hắn bị mù ở Tuyền Ki mật cảnh, cũng vô cùng tự mình nỗ lực làm mọi chuyện, không để y nhọc lòng quá nửa phân. Sau này ra khỏi Tuyền Ki mật cảnh, hai người càng không có dịp tiếp xúc nhau.

    “Không có việc gì,” Phó Trường Lăng cười khẽ, “Nếu ngươi muốn biết, ta có thể nói cho ngươi.”

    Tần Diễn khựng lại, Phó Trường Lăng thấy y như đang muốn cự tuyệt, liền lại nói: “Nhưng chắc ngươi cũng không thích nghe ta lải nhải mấy chuyện này. Thỉnh ngươi thứ lỗi, hiện giờ, ta cũng chỉ có ngươi để nói mấy thứ này mà thôi.”

    “Ừm.” Tần Diễn rũ mắt, bỏ khăn vào nước ấm, vắt khô xong lại lau cánh tay cho hắn một lần nữa. Y bình tĩnh nói, “Nếu nói ra khiến ngươi cảm thấy tốt hơn, cũng không sao.”

    Phó Trường Lăng nghe y nói vậy, trong lòng có vài phần chua xót. Hắn cảm thấy trước tim mình là một núi băng, chặt chẽ trói định vào nhau, khiến cho da thịt máu tươi của hắn đều dính chặt vào khối băng này, mỗi một lần bóc ra đều cảm thấy đau đớn.

    Hắn nhắm mắt lại, giúp bản thân không cần suy nghĩ quá nhiều. Tần Diễn lau khô người cho hắn, sau đó lại đổi xiêm y cho hắn, xong xuôi mới ngồi dậy, nói: “Còn cần ta làm gì không?”

    “Đa tạ sư huynh.”

    Phó Trường Lăng mở mắt ra, cười cười: “Sư huynh cứ ngủ trước đi, ta ngủ một đêm, liền không sao hết.”

    Tần Diễn đáp ứng, đi đến tiểu tráp cách đó không xa, bắt đầu đả tọa thêm lần nữa.

    Phó Trường Lăng thật sự có chút mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại, rất mau đã ngủ mất.

    Ngủ đến nửa đêm, Phó Trường Lăng mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó, hắn lập tức mở mắt ngồi dậy, liền nghe Tần Diễn nói: “Ta kêu Minh Ngạn đi nhìn, ngươi nghỉ ngơi đi.”

    Phó Trường Lăng trực giác cảm thấy có gì đó không đúng, hắn cảm thấy đầu hơi đau, nhanh chóng kiểm tra trận pháp lại một vòng, xác nhận không có người xâm nhập vào thì mới yên tâm một chút.

    Nhưng đúng lúc đó, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập của Thượng Quan Minh Ngạn, Phó Trường Lăng lập tức đứng dậy. Tần Diễn nhanh chân hơn hắn, bước đi mở cửa. Thượng Quan Minh Ngạn thở hổn hển, trịnh trọng nói: “Sư huynh, Thẩm huynh,”

    Nói xong, hắn nghiêng thân mình, “Các ngươi ra nhìn đi.”

    Phó Trường Lăng cùng Tần Diễn liếc nhau, vội vàng ra ngoài.

    Hai người mới ra cửa lớn, đi qua hành lang, đã thấy đại đường đầy người chen chúc, ngay cả Quan Tiểu Nương cũng rơm rớm nước mắt đứng cùng mẫu thân mình ở cạnh một nam nhân.

    Một đống người đứng ở đại đường, lại cũng có vài người đang nằm, bọn họ vừa thấy Phó Trường Lăng và Tần Diễn đi tới, lập tức quỳ xuống lũ lượt như sóng triều, kích động nói: “Tiên sư, cứu mạng, cứu mạng!”

    Tần Diễn nhíu mày, Phó Trường Lăng không để ý người đang quỳ, lập tức đi qua chỗ người đang nằm cạnh Quan Tiểu Nương.

    Mặt người nọ đã biến thành màu đen, cả người đều cứng đờ, nhìn qua cứ như đã chết từ rất lâu. Nhưng điều kỳ quái nhất chính là người đó vẫn còn hô hấp, ngực hơi hơi phập phồng.

    Toàn thân lão giống như cục đá, hoàn toàn xơ cứng, mà bên ngoài từ bàn chân tới cẳng chân lại giống như bị hóa đá.

    Tuy không tiếp xúc quá nhiều, nhưng Phó Trường Lăng lập tức nhận ra đây là Quan Lão Tam.

    “Có chuyện gì vậy?” Phó Trường Lăng quay đầu nhìn về phía Quan Tiểu Nương, Quan Tiểu Nương quỳ trên mặt đất, thút thít khóc: “Ta không biết, vừa rồi về đến nhà, cha ta đột nhiên ngã xuống, sau đó liền biến thành cái dạng này. Trong lúc bọn ta đưa cha tới đây, chân liền biến thành cục đá……”

    “Lão gặp qua ai?” Phó Trường Lăng gấp gáp hỏi, Quan Tiểu Nương lắc đầu, “Chưa gặp, ai cũng chưa gặp qua.”

    Sắc mặt Phó Trường Lăng cực kỳ khó coi, Tần Diễn đi đến bên người hắn, nhẹ giọng nói: “Xem ra Việt Tư Nam bắt đầu xuống tay với bá tánh rồi.”

    Phó Trường Lăng nói không ra lời.

    Hắn nghĩ ra không ra tại sao mình đã thiết hạ trận pháp tinh vi như vậy, Việt Tư Nam vẫn có thể không một dấu vết để lại, dễ như trở bàn tay đi hóa đá nhiều người như thế?

    Những người này hiện tại còn sống, nhưng nếu cứ như vậy, rõ ràng sẽ phải chết.

    “Tiên sư,” người bên cạnh kêu la lên, “Cầu xin các ngài, cầu xin các ngài cứu…cứu chúng ta.”

    Phó Trường Lăng nghe tiếng cầu cứu hết đợt này đến đợt khác, chậm rãi nhìn qua.

    Toàn bộ đại đường, cơ hồ mỗi gia đình đứng ở đây, mỗi một nhà đều có một người đang nằm. Nói cách khác, Việt Tư Nam đều xuống tay với tất cả gia đình.

    Mục đích nàng phải làm chuyện này, kỳ thật rất đơn giản.

    Nàng muốn hủy sự tín nhiệm mà những thôn dân kia dành cho Phó Trường Lăng và Tần Diễn.

    Bọn họ nói muốn cứu người, nàng có thể khiến cho mỗi người trong từng gia đình, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

    Phó Trường Lăng căng cứng thân mình, Tần Diễn tiến lên vận chuyển linh lực cho người trông nặng nhất.

    Người bệnh được chuyển vận linh lực, làn da rõ ràng trở nên mềm lại, nhưng vẫn nhắm mắt như cũ, cứ như là đã ngủ say.

    Đại gia quỳ trên mặt đất cảm tạ Tần Diễn, qua hồi lâu, Tần Diễn trị liệu xong tất cả người bệnh ở đây mới đi trở về, có chút mỏi mệt nói: “Chúng ta đi về nghỉ ngơi đi.”

    Phó Trường Lăng không nói lời nào, hắn nhìn trấn dân đang kêu khóc trước mặt, bỗng dưng cảm giác được một loại quỷ dị không nói rõ.

    Nơi này cứ như một địa ngục Tu La, mà bọn họ chính là kẻ tội đồ rơi xuống đấy.

    Việt Tư Nam muốn báo thù thì cứ giết người Việt gia là được, tại sao phải giết dân chúng?

    Nàng lại giết bằng cách nào? Nàng cùng lắm chỉ là Hóa Thần, rốt cuộc sao có thể tránh khỏi tầm mắt của hắn, không để lộ sơ hở nào, mà giết nhiều người như vậy?

    Hơn nữa, nếu muốn giết mấy thôn dân kia, tại sao không sớm động thủ một chút, phải đợi bọn họ tới mới động thủ?

    Một đống nghi vấn thoáng xẹt qua đầu Phó Trường Lăng, Tần Diễn nhắc nhở hắn: “Trường Lăng?”

    “Các ngươi đã làm gì?”

    Phó Trường Lăng đột nhiên hỏi họ, nhìn toàn bộ trấn dân trong đại đường.

    Trấn dân kinh ngạc nhìn Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng đảo mắt nhìn từng người bọn họ, hơi thất lễ hỏi: “Các ngươi trước kia, rốt cuộc đã làm gì?”

    “Tiên sư……”, Quan Tiểu Nương nghe Phó Trường Lăng nói vậy, lộ ra khuôn mặt hoang mang, “Ngài đang hỏi cái gì?”

    “Việt Tư Nam không thể nào lại vô duyên vô cớ giết người,” Phó Trường Lăng nóng nảy hét lớn, “Các ngươi trước đây, rốt cuộc đã làm gì nàng?!”

    Thuộc truyện: Trác Ngọc