Home Đam Mỹ Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất – Chương 10

    Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất – Chương 10

    Thuộc truyện: Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

    Từ Sơn là nơi Đạm Châu cùng Nghi Châu giao nhau, trong núi nguồn suối trong suốt, thác nước to to nhỏ nhỏ  trải rộng ở giữa, trên đỉnh ngọn núi có động tiên nhân, nghe nói là di tích của  của tiên nhân đã ở đấy luyện đan. Trên núi bốn mùa phong cảnh câu lòng người, nhất là mùa thu rất hợp lòng người.

    Lý Dụ rất yêu thích du lịch, bây giờ có thể coi là có lượng lớn thời gian để đi du lịch, tuy rằng trước mắt hắn chỉ có thể đi du lịch đến những nơi gần Đạm Châu. Từ Sơn là một lựa chọn không tồi.

    Về phần sơn tặc hoành hành ở Đạm Châu, Lý Dụ đã nghiên cứu qua. Sơn tặc hoạt động quanh khu vực phía tây của Ngô Nhai sơn khá nhiều, bên kia đất ít, cho nên hương dân thường thường kiêm chức thổ phỉ. Bất quá Lý Dụ hiện tại ở tại phía đông, mà Từ Sơn lại cách phía Tây rất xa. An toàn có thể bảo đảm.

    Thời điểm cuối hè, Lý Dụ liền chuẩn bị đi du lịch. Hắn vốn định đem mấy hài tử cùng Vương phi đều đi, mà Vương phi lại đối với việc này không an tâm lắm, thân thể nàng mảnh mai, lại thường xuyên lo lo lắng lắng, khuyên Lý Dụ không nên đi Từ Sơn.

    Lý Dụ không thể làm gì khác hơn là để nàng cùng hài tử ở trong phủ.

    Nếu là Vô Tịch cùng hắn đến đi Từ Sơn… Thời điểm Lý Dụ lời này nói ra khỏi miệng liền nảy lòng tham, nhưng mà hắn càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này này rất khéo.

    Vô Tịch tuổi trẻ khỏe mạnh, leo núi không thành vấn đề; người cũng hiền hoà, Lý Dụ cùng cậu chơi thân, có cậu làm bạn, trên đường cũng sẽ không buồn chán; thân phận lại rất an toàn, có thể tin tưởng.có thêm hắn đồng hành, Vô Tịch cũng có thể đi ra ngoài du lịch một phen. Hắn thấy an bài như vậy cũng rất tốt.

    Lý Dụ vừa nói ra khỏi miệng, Vô Tịch hòa thượng, đôi mắt liền sáng lên, Lý Dụ nhìn ra được, cậu cũng muốn đi.

    “Vô Tịch nguyện bồi điện hạ đi du lịch, chính là chuyện này phải báo cáo chủ trì, được chủ trì cho phép thì mới được đi.” Vô Tịch nhìn Lý Dụ nói.

    Lý Dụ thấy được Vô Tịch nguyện ý đi cùng hắn liền vui vẻ, chủ trì bên kia chắc sẽ không ngăn cản.

    Lý Dụ cùng Vô Tịch hòa thượng, thường thường tán gẫu cùng nhau, biết thân thế của cậu. Vô Tịch năm nay hai mươi tuổi, lúc năm tuổi theo mẫu thân chạy nạn tới chỗ này, sau đó mẫu thân qua đời, tuổi nhỏ hắn được hòa thượng thu dưỡng, sau quy y xuất gia. Hắn chỉ nhớ đến chính mình mang họ Thẩm.

    Lý Dụ nghĩ hắn cũng là một người lẻ loi. Hai người vào lúc này gặp gỡ, gọi một tiếng duyên phận, cũng không tính gượng ép.

    Một tháng sau, hành trình đi Từ Sơn đã được chuẩn bị đầy đủ, Lý Dụ cũng chờ xuất phát, phủ Đạm Châu  cử người đến, tìm Nhữ Dương vương nói chuyện một hồi

    Phủ Đạm Châu phái tới một người tên là Hàn Vọng Tông lục sự. Trước kia  Lý Dụ đến Đạm Châu, phủ Đạm Châu cũng phái người nghênh tiếp, trong đó có Hàn Vọng Tông. Mấy tháng nay, phủ Đạm Châu có chuyện gì cần liên lạc, đều là Hàn Vọng Tông phụ trách.

    Lý Dụ đối với người này ấn tượng không xấu —— ngoài ba mươi, nhìn qua khôn khéo già giặn, đối Nhữ Dương vương  rất có lễ độ, một điểm không nịnh nọt. Nói chuyện, làm việc rất trật tự rõ ràng.

    Đạm Châu thứ sử Hà Quân Đạt lệnh cho người này phụ trách liên lạc với Nhữ Dương vương tại Đạm Châu. Lý Dụ lần đầu biết đến chuyện này, liền cười nhạo: “Ngươi là thế nào đắc tội thứ sử? Làm cho thứ sử kia đem ngươi đá tới phụ trách một người mang phiền toái lớn là ta.”

    Hàn Vọng Tông lần này đến đây là chuyển đạt ý kiến của thứ sử Hà Quân Đạt: “Thứ sử đại nhân cho là Nhữ Dương vương không nên đi Từ Sơn.”

    Từ trên cấp bậc mà nói, hắn là thân vương, là anh em ruột với hoàng đế, cấp bậc so với thứ sử cao hơn nhiều.Nhưng nắm trong tay thực quyền mà nói, Nhữ Dương vương vẫn là bé ngoan phải nghe sự sắp xếp của thứ sử đang nắm trong tay thực quyền kia.

    Bất quá tính cách của Nhữ Dương vương không thể nào là bé ngoan nghe lời người khác, huống hồ Lý Dụ cũng đang nhịn hắn ta rồi.

    “Vì sao! Vì sao! Ta muốn đi! Ta liền muốn đi! Ta cái gì đều đã chuẩn bị xong! Vì sao! Rốt cuộc là vì sao!” Lý Dụ nằm trân giường, lớn tiếng ồn ào, chỉ  kém không lăn lộn khóc lóc om sòm.

    Hàn Vọng Tông cau mày, vẫn là tận lực duy trì thanh âm bình tĩnh giải thích: “Đây là vì an toàn của điện hạ mà nghĩ.”

    Vừa nghe đến hai chữ “an toàn”, Lý Dụ lập tức đình chỉ co giật, hắn yên lặng nhìn Hàn Vọng Tông, hoài nghi nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

    Hàn Vọng Tông lập tức nói: “Ty chức sao dám! Điện hạ có việc không biết, gần đây Nghi Châu nước mưa rất nhiều, năm nay rất có thể sẽ có lũ mùa thu, Nghi Châu cùng Bản Châu cũng có thể sẽ có lũ, thực sự không thích hợp cho điện hạ xuất hành.”

    Lý Dụ cảm thấy hắn cần phải diễn lại một chút, dễ dàng bị thuyết phục không phải là phong cách của một Vương gia ngu ngốc.

    “Ngươi không phải đang lừa gạt ta đi?” Hắn mất hứng nói, “Dự đoán làm sao chuẩn như vậy? Lũ mùa thu nói đến là sẽ đến?”

    Hàn Vọng Tông thành khẩn giải thích một phen, còn nói: “Vốn là mùa hè Nghi Châu có đoạn đê cũ nát, tình hình có chút nguy hiểm, chỉ là miễn cưỡng vượt qua được nặm trước, năm nay mùa thu đến lượng mưa nếu như cũng giống những năm qua, rất có thể vỡ đê, càng khỏi phải nói đến tình hình trước mắt, sau khi vào thu, trời mưa  trời rõ ràng nhiều hơn những năm qua. Cho nên có lũ mùa thu cũng rất có thể.”

    Lý Dụ từ lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Các ngươi làm ăn gì kỳ vậy.” Hắn mất hứng nói: “Nói chung cái này là vấn đề của các ngươi, không phải vấn đề của ta! Ta không muốn quản. Đại đê yếu, các ngươi còn không dành thời gian đi tu sửa? Làm hại ta không có cách nào ra ngoài chơi là chuyện gì a?”

    Hàn Vọng Tông nỗ lực bình phục tâm tình, mới nói: “Điện hạ, tu sửa đê cần tiền tài, nhân lực, Nghi Châu nghèo, Đạm Châu còn nghèo hơn. Lao dịch cũng không phải có thể tùy tiện tăng cường.”

    “Được!” Lý Dụ quát to một tiếng, “Nói cho cùng, là muốn lấy tiền của ta!”

    Hàn Vọng Tông kinh ngạc: “Ta không có…”

    Lý Dụ không nhịn được phất tay một cái: “Ta hôm nay mệt rồi, không muốn tiếp tục nghe chuyện nhàm chán đó.”

    Hàn Vọng Tông biết Nhữ Dương vương là bị tiên đế cùng Vân thục phi làm hư, vừa không ổn trọng, cũng không có giáo dục, mà ngày hôm nay lại mang đến cảm giác quái dị quả thực đạt tới đỉnh điểm, thật giống hắn hoàn toàn tự giận mình, căn bản không quan tâm đến khí chất cao quý, cũng không them quan tâm đến thể diện.

    Hàn Vọng Tông sắc mặt có chút tái nhợt, quẫn bách mà lùi ra.

    Lý Dụ một mình nằm trên giường nhỏ một chút, nghĩ lại vừa nãy hình như hắn diễn hơi quá rồi.

    Hắn lẩm bẩm mắng một câu thô tục.

    Triệu Thập Ngũ đứng ở một bên, xem toàn bộ quá trình, hắn nhỏ giọng gọi tiểu cung nữ đem đến dụng cụ uống trà, sau đó khuyên nhủ: “Điện hạ, nếu thật sự đến lũ mùa thu, trên đường khó đi, có khi sẽ gặp phải dân chạy nạn, không ngại chờ chút đã, xem xem tình hình như thế nào lại tính tiếp?”

    Lý Dụ không có trách cứ ông. Phảng phất để chứng minh  Hàn Vọng Tông nói dối, lúc này trời lại bắt đầu mưa. Nước mưa phớt qua tầng tầng mái ngói, chảy qua mái hiên liên, đem   màu sắc của rêu xanh càng đậm.

    Sau ba ngày, Lý Dụ sai người đi nói cho Hàn Vọng Tông cùng Hà Quân Đạt, hắn sẽ cho bọn họ một số tiền lớn, dùng để tu sửa, che chở đê, điều kiện là bọn họ nhất định phải bảo đảm cho hắn đi Từ Sơn du ngoạn.

    Nhữ Dương Vương đưa ra  một số tiền lớn, là mười vạn quan tiền cùng hai mươi vạn lượng bạc. Đây đúng là một số tiền lớn, Hà Quân Đạt mừng rỡ mà nhận lấy.

    Chuyện này thành một chuyện cười,  khoái trá mà  truyền đến trong kinh —— Nhữ Dương vương, cho là hắn có thể sử dụng mấy trăm ngàn lượng bạc ngăn cản lũ mùa thu, sau đó hắn đi đến một nơi không ai biết tên du ngoạn một lần. Đối với người ở kinh đô mà nói, Từ Sơn chính là cái núi nhỏ ở nông thôn.

    Chuyện này truyền đi rất nhanh. Nếu như Nhữ Dương vương lúc trước nguyện ý đưa ra nhiều tiền như vậy, nói không chừng bây giờ hắn còn có thể ở Vân Châu mà sống an ổn, làm sao đến mức lưu lạc tới Đạm Châu.

    Cái chuyện cười này đương nhiên thật nhanh truyền vào đến tai Tiêu Từ Giản, một lần lại một lần, không chỉ có một người muốn dùng Nhữ Dương vương làm trò cười để nịnh nọt thừa tướng. Ai cũng biết thừa tướng nhìn không ưa Nhữ Dương vương.

    Tiêu Từ Giản cũng không cảm thấy chuyện này có gì nên cười.

    Sau khi hoàng đế ở trong cung biết chuyện này —— hoàng đế nhận được thư từ huynh trưởng Nhữ Dương vương. Nhữ Dương vương ở trong thư hướng hoàng đế vấn an, cũng nói chính mình tại Đạm Châu sinh hoạt, lạc thú duy nhất chính là cưỡi ngựa, leo núi, hắn thỉnh cầu hoàng đế dàn xếp chút, có thể cho hắn có phạm vi hoạt động lớn hơn một chút, ít nhất cho phép hắn đi Từ Sơn xem xét.

    Hoàng đế kêu người tới hỏi tình trạng của  Nhữ Dương vương gần đây, nên mới biết chuyện cười này.

    Thời điểm Hoàng đế cùng Tiêu Từ Giản nói đến chuyện này cũng rất đồng tình với Nhữ Dương vương, cũng không cao hứng như người bên ngoài cười nhạo Nhữ Dương vương.

    “Không quản động cơ ra sao, Nhữ Dương vương dù sao cũng thực là vì phòng thiên tai mà xuất tiền, chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt?”

    Tiêu Từ Giản đối hoàng đế vô cùng nhẫn nại, y nói: “Bởi vì thế nhân thường thường chỉ nghe một người nói, mà không nhìn đến hắn đang làm cái gì. Muốn lừa người khác, trước tiên là bắt đầu từ lời nói.”

    Hoàng đế trầm tư chốc lát, vẫn là nói: “Nói cho Hà Quân Đạt, kêu hắn ta không cần quá ràng buộc Nhữ Dương vương.”

    Thuộc truyện: Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất