Trọng phản mạt nhật chi Ngọc đồng không gian – Chương 52-54

    Thuộc truyện: Trọng phản mạt nhật chi Ngọc đồng không gian

    Chương 52: Thanh âm

    Một sợi dây thừng to như ngón tay người, ba sợi bện lại với nhau có vẻ vô cùng chắc chắn nhưng không nhẹ chút nào, sau khi dính nước càng thêm nặng, mấy người cùng giữ chặt vẫn có cảm giác bị kéo xuống. Trên mặt biển trồi lên đầu một thợ lặn, hắn giữ chặt dây thừng, trên lưng còn bám mấy con cá dài đến 2 – 3 mét, trong đó một con cắn vào vai hắn, hàm răng sắc bén đã cắn nát bộ đồ lặn, máu thấm ra khiến sinh vật biển biến dị càng thêm điên cuồng, tay thợ lặn nắm lấy dây thừng có chút run rẩy, hiển nhiên sẽ không kiên trì được lâu.

    Nhưng dây thừng thấm nước cộng thêm thợ lặn đã khá nặng rồi, hơn nữa mấy con cá hình thể khổng lồ lên đến mấy trăm kg ở trong nước, liều mạng kéo người thợ lặn xuống, mọi người cắn răng, nửa ngày cũng kéo lên một chút. Xa xa trên mặt biển đã xuất hiện vây tam giác đặc trưng của cá mập, chúng nó bị mùi máu hấp dẫn đến. Thợ lặn có chút tuyệt vọng, tay vốn gắng níu dây thừng có vẻ đã muốn buông lỏng ra.

    “Nắm chặt dây thừng!” Một thanh âm trong trẻo xuyên thấu tiếng ồn ào, sau khi nghe được thợ lặn theo bản năng nắm chặt dây thừng trong tay, sau đó đột nhiên cảm thấy một lực kéo lớn nháy mắt lôi mình ra khỏi mặt nước, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lướt qua, tại thời khắc chạm được boong tàu hắn cũng không dám tin tưởng mình lên được, ngay thời điểm hắn muốn buông tha cho hy vọng…… Đây là đã được cứu sao?

    Đầu tiên đập vào mắt là một thiếu niên cao lớn, ít nhất cũng phải 190 cm…… Vây quanh hắn là một đám người, có người trên mặt còn lưu lại phẫn nộ khi bị đẩy ra, có người lại kinh ngạc, không thể tin được thiếu niên chỉ dựa vào sức mạnh của riêng mình làm được việc mà rất nhiều người cũng không thể.

    “Mau gọi bác sĩ!” Là thanh âm trong trẻo đã nhắc nhở hắn, thợ lặn nhìn qua, phát hiện là một thanh niên khí chất sạch sẽ, tuy rằng mặc một bộ quần áo có chút cũ nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

    Thợ lặn bởi vì liều mạng trốn thoát, sau khi đươc cứu liền kiệt sức ngã xuống, con cá cắn vai hắn đôi mắt đỏ ngầu, đang không biết sống chết tham lam cắn nuốt, nhân viên y tế cùng binh lính tới nơi hợp tác tách con cá khỏi vai hắn, miệng vết thương còn lưu lại răng nanh bị bẻ gãy, chui sâu vào trong thịt. Con cá lấy xuống lập tức giao cho nhân viên nghiên cứu, bác sĩ bắt đầu cứu giúp bệnh nhân. Lúc này lại có một thợ lặn được thiếu niên cứu lên, lại là một phen luống cuống tay chân nữa.

    Sáu thợ lặn, chỉ cứu được hai người. Xa xa, cá mập ngửi được mùi máu mò tới ngày càng nhiều, mặt nước quanh thuyền rất nhanh vây đầy vây tam giác xẹt qua xẹt lại, mức nước tuy thong thả nhưng vẫn liên tục tăng lên.

    Thuyền làm bằng thép cứng, cá mập dù biến dị răng nanh cũng không cắn nổi, vùng biển này không biết có bao nhiêu cá, không có biện pháp đuổi chúng đi, chỉ là mức nước ngày càng tăng, nếu tới mức nguy hiểm, thuyền chìm…… Bọn họ sẽ thành thức ăn cho cá mập.

    Trước hết phải giải quyết bầy cá trước!

    Khoang điều khiển, thuyền trưởng hạ lệnh: “Ngư lôi chuẩn bị!” Nếu không phải tình huống đặc thù, thật sự không có cách nào, ông cũng sẽ không hạ mệnh lệnh này, chung quanh thuyền nhiều sinh vật như vậy, nếu ngư lôi trong nước bị thay đổi quỹ đạo sẽ có nguy cơ làm vỡ đáy thuyền.

    “Không thể. Công kích. Cá mập.” Đường Ngao nói với Đường Á, hắn có thể cảm giác được cá mập cũng không có ý định rõ ràng công kích con tàu này, chỉ cần không chọc tới chúng, nói không chừng chúng nó còn có thể “Hỗ trợ”.

    “Chúng ta phải làm thế nào?”

    “Đừng phóng!” Đồng thời mở miệng là Quý Chính Vân vẫn luôn tại khoang điều khiển, ông nheo lại con ngươi sắc bén như ưng, qua hình ảnh camera truyền lại từ boong tàu, ông đọc hiểu khẩu hình môi của thiếu niên, theo bản năng nói ra, thuyền trưởng quay đầu kinh ngạc nhìn ông, lập tức cũng bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn: Thiếu niên một tay cầm dây thừng, dây thừng bị quăng ra lưu loát tạo thành hình cung, đầu buộc vật nặng rơi vào nước gần như không tạo thành một chút bọt nước nào, nhưng một mảnh đỏ chói mắt lập tức loang ra, bên cạnh hắn là thanh niên đã trang bị xong nỏ, mũi tên bắn ra như điện trên mặt biển, nhanh hệt như chim hải âu mãnh liệt chui vào trong nước bắt giữ con mồi, cùng lúc đó mặt nước lại loang ra một đoá hồng đỏ sắc máu…… Khi người khác chưa kịp phản ứng, thiếu niên cùng thanh niên đã nhuốm đỏ vùng biển này.

    “Nhìn kìa! Cá mập đang ăn!” Không biết ai nhanh mắt hô lên, mọi người bổ nhào ra lan can liền thấy, quả nhiên, máu tanh nồng đậm kích phát hung tính cá mập, chúng nó mở ra hàm răng dữ tợn, tấn công bầy cá dù trên mặt biển hay đang bám tại đáy thuyền, sóng máu cuồn cuộn, mức nước dần giảm xuống trở lại.

    “Xong rồi?!” Đơn giản như vậy liền xong… Có điều bọn họ mới xuất phát không lâu, nhìn gió nhẹ bắt đầu gợn sóng mặt nước xa xa không biết còn bao nhiêu hiểm nguy đang ẩn tàng bên dưới.

    Đắm chìm trong gió biển, thanh niên khẽ thả lỏng cùng thiếu niên nhìn nhau cười, vô cùng nhu hòa, không còn vẻ sắc sảo vừa rồi.

    Vấn đề được giải quyết, tàu khôi phục tốc độ bình thường, tiếp tục di chuyển, nhưng đàn cá mập xúm lại chung quanh vẫn theo sát không rời, chúng nó cũng không tấn công, chỉ yên lặng đi theo thuyền, bên dưới mặt nước sâu thẳm mơ hồ có thể thấy được những bóng đen mạnh mẽ.

    “Chẳng lẽ cá ở đáy thuyền chưa bị ăn hết sao? Chúng nó không phải nghĩ rằng đi theo chúng ta sẽ có ăn chứ?” Nguy cơ bị giải trừ, có người trêu chọc nói.

    “Có lẽ chỉ là tiện đường thôi……” Hy vọng là chúng không coi người trên thuyền thành con mồi.

    Tuy rằng giống như trên đầu luôn có một thanh đao trực chờ chém xuống, nhưng bọn họ như tên đã rời nỏ, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, mặc kệ phía trước là cái gì đang chờ bọn họ đều không thể lui lại phía sau!

    Lãnh hải giao giữa hai nước Z và R cách cảng xuất phát ước chừng hơn 200 hải lí, tàu tuần tra di chuyển với tốc độ nhanh nhất trên biển là 35 hải lí/ giờ, dọc đường đi không gặp phải cái gì nguy hiểm nữa, lại qua hơn bảy giờ, bầu trời đã tối đen, đèn Natri có tính chiếu sáng rất mạnh, trong sương mù trên biển chiếu ra hai đường sáng màu vàng thật dài, nhìn từ xa như ánh mắt quái vật biển lộ trên mặt nước.

    Nhìn thấy bóng tàu màu đen xa xa, đội tàu giảm bớt tốc độ, ánh đèn vàng rực chớp tắt vài cái giống như quái vật chớp mắt. Cách thật lâu, thuyền đối diện mới đồng dạng nháy đèn đáp lại. Hai con tàu chậm rãi ngừng sát gần nhau, ở giữa bắc một tấm ván gỗ cho người đi qua.

    Trên mặt biển đột nhiên nổi lên gió lớn, gió thổi đưa hơi nước, rõ ràng ban ngày vẫn là thời tiết nắng nóng bình thường, buổi tối nước biển dính vào người liền oan hồn băng lãnh đến từ biển sâu vạn dặm, cảm giác rét lạnh làm thế nào cũng xua không đi. Hơi nước dần dần dày hơn, chỉ chốc lát liền ướt đẫm quần áo, có người mặc áo mưa vào cũng ngăn không được hơi nước mỏng man vây kín khắp mọi nơi.

    Đường Á ở trong khoang thuyền, tuy cậu có thể nhìn trong đêm tối nhưng bị sương mù ngăn cản cũng không thấy rõ tình huống bên ngoài như thế nào, cậu chỉ biết là cuộc đàm phán tiến hành trên thuyền nước R nhưng không biết tình hình cụ thể. Bọn họ là người ngoài, còn chưa nhận được thông báo. Nếu vẫn không có thông báo gì, hẳn là nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, không cần bọn họ ra tay, chỉ là không biết như vậy có được thưởng nữa hay không…

    Đường Á nhàm chán ngồi nghĩ, Đường Ngao im lặng ngồi bên cạnh.

    “Đinh linh linh ~” Tiếng chuông thanh thuý không vang dội, nhưng trong căn phòng trống trải liền bị phóng đại rất nhiều lần, phảng phất như phiêu miểu trên mặt biển, như u hồn đan từng bước tiếp cận.

    Đây là tiếng chuông hành động, cũng có nghĩa — đàm phán thất bại !

    Cửa sắt không khóa đột nhiên bị đẩy ra, thanh âm băng lãnh chói tai khiến da đầu phát lạnh, một lính hải quân mặc trang phục lặn đen tuyền bó sát người ném hai bộ đồ đồng dạng lên bàn, hỏi: “Cho các cậu 3 phút, biết mặc không?” Lập tức thấy được Đường Ngao thân cao khác thường, có chút đau đầu nói: “Xem chừng không có bộ nào thích hợp cho cậu…”

    “Tôi. Không cần.” Thiếu niên cúi đầu dùng thanh âm từ tính nói, bắn một ánh mắt yên tâm cho thanh niên đang lo lắng nhìn qua.

    “Vậy đi……” Thời gian khẩn cấp, binh lính cũng không có thời gian cằn nhằn, trực tiếp tới cạnh cửa nói: “3 phút sau lên boong tàu tập hợp !”

    Trước đây Đường Á chưa lặn bao giờ, nhưng áo lặn vẫn biết mặc, chỉ là khi thay quần áo cứ cảm giác có tầm mắt nóng bỏng chăm chú vào lưng mình, xem qua lại cái gì cũng không có đành phải vội vàng thay quần áo, mang theo Đường Ngao chạy lên boong.

    Lúc này đã tụ tập rất nhiều người, đều mặc áo lặn dễ hoạt động, nhưng trải qua việc ban ngày, mọi người nghĩ giống nhau — tốt nhất không cần dùng đến thứ quần áo này…… Chết cũng không xuống nước! Xuống nước cũng không biết sẽ chết như thế nào!

    Trong không khí tràn ngập gió biển gào thét khi xa khi gần, tiếng người ồn ào hỗn loạn loáng thoáng. Đám người Đường Á bị binh lính dẫn đi, từ nơi khác lặng lẽ hạ ván gỗ không tiếng động lên thuyền nước R. Chỉ huy đám lính phất tay, đám người Đường Á liền theo kế hoạch vừa nói tản ra tìm kiếm vật phẩm nhiệm vụ.

    Đường Á, Hình Bằng An dẫn người đi một phương hướng, một đường đi tới, phòng thủ lơi lỏng ngoài ý muốn, một con thuyền to như vậy giống như đột nhiên biến thành một con tàu ma, không đụng tới một ai, nhưng, điều này sao có thể?

    Ngay cả tiếng người ồn ào vừa mới nghe được cũng không biết khi nào đã biến mất. Đám người Đường Á liếc nhau, cuối cùng vẫn đi tiếp, trong khoang thuyền, hành lang dài không có một ngọn đèn, như một con quái thú mở ra lớn miệng to như bồn máu, chờ đợi người ta lọt vào rồi nuốt chửng.

    Đường Ngao đi phía trước, thân hình hắn cao lớn, bước chân vững vàng, cánh tay duỗi ra liền ngăn chặn toàn bộ.

    “Sao thế?” Hình Bằng An hạ giọng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng liền dọa chính hắn nhảy dựng, toàn bộ hành lang đều là thép đen cứng chế thành, một chút thanh âm cũng bị phóng đại rất nhiều lần. Hắn tưởng mình đè thấp thanh âm, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại vọng khắp lối đi, còn có cả tiếng vang, chỉ là dưới tình huống không có người tiếng vang như vậy nghe cực kỳ quỷ dị.

    “……” Sau khi bị mọi người lấy ánh mắt khiển trách bắn chết, ngón tay Hình Bằng An kéo từ trái sang phải làm động tác khoá miệng tỏ vẻ sẽ không nói nữa, sau đó cùng mọi người nhìn về phía thiếu niên không có biểu tình gì.

    Vài giây tạm dừng này, Đường Á nghiêng tai lắng nghe cũng nghe được một loại thanh âm như tiếng răng cắn rách thép cứng, cậu quay đầu dùng khẩu hình môi nói cho mọi người: có thanh âm, mọi người lắng nghe. Nhưng chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, thanh âm liền tăng lớn đến mức người thường cũng có thể mơ hồ nghe được, chứng minh…… thứ phát ra âm thanh — đang di chuyển tới gần bọn họ!

    Cách càng gần, Đường Á lại càng có thể tinh tế cảm nhận thanh âm: là thứ gì đó nặng nề kéo lê trên mặt đất, còn có âm thanh va chạm hỗn loạn trầm đục…… Thanh âm càng ngày càng gần, cuối cùng, như vang bên tai……

    “Cẩn thận!”

    Chương 53: Báo thù

    Phát ra âm thanh chính là Hình Bằng An, người lên tiếng nhắc nhở là Đường Á. Nhưng ngay khi cậu mở miệng thiếu niên cao lớn đã ôm lấy cậu nhanh chóng lui sang một bên, vài người còn lại gần vách tường cũng vội vàng tránh ra khoảng cách nhất định.

    Tại khoảng cách an toàn mọi người mới phát hiện, vách tường làm bằng thép cứng bị thứ gì đó phía bên kia tác động biến dạng lồi ra, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng lan tràn xung quanh, thậm chí tiếng vang khi răng nanh cắn vào cũng ngày càng nghe rõ. Vách tường vốn chắc chắn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên mỏng hơn, thứ gì đó bên kia hiển nhiên đang lao tới, hơn nữa không có thiện ý !

    “Mọi người ra khỏi khoang thuyền mau!” Hình Bằng An hô lên.

    “Ầm!” Bị tiếng người kích thích, thứ kia càng đâm mạnh hơn, Đường Á có thể cảm nhận được chấn động dưới chân.

    Hành lang bọn họ vừa đi qua vách tường đã bị hư hại nghiêm trọng ngăn chặn lối đi, hiển nhiên không thể đi chỉ có thể tìm lối ra khác, nhưng ai biết còn lối ra thứ hai hay không. Qua lực đạo va chạm có thể đoán được hình thể đối phương tuyệt đối sẽ không nhỏ, nếu đi tiếp cũng bị ngăn chặn, đến lúc đó thật sự chỉ còn đường chết!

    “Mọi người mau đi trước!” Thời điểm vừa né tránh, hai mươi mấy người bị phân thành hai phương hướng, mười mấy người ở lối ra bên kia, hiện tại đối mặt nguy hiểm không rõ, giúp bọn họ đi trước giảm nhỏ tổn thất chính là điều đội trưởng như Hình Bằng An muốn làm, về phần chính mình cùng vài người và Đường Á bị ngăn chặn, chỉ có thể liều mạng.

    Mười mấy người cũng hiểu được ý tứ đội trưởng, lúc này nếu dây dưa nói cái gì mà “Tôi không đi” “Muốn chết thì cùng chết” tinh tinh thì rất não tàn, hơn nữa đội trưởng vẫn dạy bọn họ “Núi xanh còn đó không lo không có củi đốt”, tuy rằng rất muốn ở lại nhưng vẫn cắn răng rời đi, chỉ là không đi xa. Nếu đội trưởng thật sự xảy ra chuyện gì…… Bọn họ cũng không thể cứ như vậy sống tiếp, nhất định phải quay trở lại chém giết một trận! Gặp một giết một, gặp hai giết hai!

    Trong hành lang, chuỗi thanh âm va chạm rốt cục chấm dứt bằng tiếng thép cứng bị phá vỡ, từ vị trí tường cao cao vỡ ra một khe hở đen ngòm, đầu tiên miệng mũi nhọn nhọn của sinh vật biển vươn ra, phần trên xám bạc, phần dưới trắng xóa, quái vật vung vẩy lộ ra càng nhiều, Đường Á thấy được một cái miệng to đầy máu — kia thật sự là cái miệng to như bồn máu, có máu tươi đỏ sẫm không ngừng từ răng cưa dữ tợn của nó chảy xuống, không bao lâu trên mặt đất liền đọng một vũng chất lỏng nhỏ, một cái răng nanh sắc như dao cạo mắc một bộ quần áo rách nát, trên quần áo có một người — hoặc là nói, nửa người, nửa người dưới đã không thấy tung tích, máu tươi cuồn cuộn không ngừng từ miệng vết thương xé rách thô bạo chảy ra……

    Đó là áo dài trắng của nhân viên nghiên cứu, Đường Á cẩn thận phân biệt bảng hiệu đính ở ngực trái — là kí tự không biết, ngôn ngữ nước R! Vậy là tốt rồi…… Trong lúc suy tư thân hình cậu cũng lui lại, quái vật lớn không ngừng chui ra từ khe hở, từ cái khe nó đi ra truyền ra mùi máu nồng đậm xông Đường Á đến choáng váng đầu óc, có thể chứng tỏ bên trong là tình cảnh đổ máu thế nào, mà Đường Ngao đưa lưng về phía bọn họ, hai tròng mắt đen thuần chậm rãi nhiễm đỏ……

    Đây là một con cá mập trắng biến dị khổng lồ — bình thường cá mập trắng lớn nhất chỉ hơn 6 mét, mà con trước mắt này, nhìn không thấy độ dài cụ thể là bao nhiêu, toàn thân nó đều là xương sụn, khi thân thể nó chui ra tạo thành một độ cong làm người ta kinh ngạc, hoàn thành động tác xoay người trong hành lang… Vây lưng chạm đỉnh hành lang, toàn bộ thân thể chặn kín lối đi, chỉ có nơi tiếp xúc của vây ngực với vách tường có khe hở đủ một người nghiêng người có thể đi qua, nhưng ai dám đi qua nơi đó?

    Con cá mập trắng không chỉ phát sinh biến dị ở hình thể, nó còn có thể di chuyển trên mặt đất bằng vây ngực cùng vây đuôi, tuy tốc độ không nhanh nhưng lại có ưu thế hình thể khổng lồ, hoạt động một cái đủ bằng khoảng cách con người đi vài bước, ánh mắt nó đò lừ, khi mở miệng rộng hàm răng sắc bén như dao cạo rốt cục xé rách quần áo, nửa thân thể rơi xuống trên mặt đất, cùng rơi xuống là nội tạng chảy ta từ thi thể… Vây ngực dùng lực, cá mập di chuyển thân thể chính mình, bắt đầu thong thả lại nhanh chóng hướng tới chỗ đám người Đường Á đang đứng.

    “!”

    Vũ khí trên người Hình Bằng An có bao nhiêu sắc bén, muốn không tới gần mà ra tay thì chỉ có thể phóng, cũng không thể tạo thương tổn lớn với cá mập, chỉ có thể chọc giận nó thêm. Nỏ của Đường Á trong không gian hạn chế bị thân thể cá mập trắng khổng lồ ngăn chặn trở thành vũ khí vô cùng hữu dụng, hơn nữa kỹ thuật Đường Á cao siêu… Không nói bắn chết, bắn nát mắt nó là không thành vấn đề, mà Đường Á cũng nghĩ như vậy, cận chiến hiển nhiên vô cùng nguy hiểm, cậu cảm thấy dùng tên ẩn chứa toàn lực kiếm khí hẳn có thể bắn xuyên óc cá mập…… Chỉ là không biết đầu sinh vật biển bị thương có trí mạng hay không?

    Cho nên khi lắp tên bị Đường Ngao ngăn cản, hai người đều có chút kinh ngạc.

    “Giao cho. Tôi.” Thiếu niên cao lớn nói, thân ảnh đã như hóa thành tên rời cung xông ra ngoài, Hình Bằng An không kịp ngăn cản — trong khoảng thời gian ở chung, cùng hôm nay khi thiếu niên cứu người bộc lộ thực lực, hắn biết thân thủ Đường Ngao và Đường Á người bình thường đều không thể so sánh, hắn cũng biết thiếu niên không giống người mạnh miệng… Nhưng đây là cá mập khổng lồ đó! Hơn nữa là biến dị! Thanh niên bên cạnh bị cướp nỏ sao lại không nóng nảy? !

    Giữa lúc hiểm nguy, thân thể mạnh mẽ của thiếu niên đã chạy tới bên người cá mập, hắn nhảy lên, dưới chân là cá mập há mồm chờ hắn rơi vào cái miệng rộng của nó…… Chỉ một quyền phảng phất tựa như tia chớp xé rạch mây đen trên mặt biển, hòa cùng thanh âm như tiếng sấm ầm ầm đập mạnh vào cái trán dẹt của loài cá khổng lồ…… Hệt như có vết nứt lộ ra từ đỉnh đầu lan tràn xuống toàn thân cá, dòng máu tươi nhè nhẹ chảy ra, vây ngực cá mập vô lực chống đỡ, thân thể cao lớn tầng tầng ngã xuống đất.

    “…… Nó chết?” Thật lâu sau, Hình Bằng An mới hỏi ra những lời này, giọng hắn khàn khàn chính hắn cũng không phát hiện, trong lòng giống như có nhiệt huyết đang thiêu đốt: Lấy bạo chế bạo thật sự là quá sung sướng!

    Mấy người đi qua khe hở của cá mập với vách tường, chạy tới hướng ngoài khoang thuyền. Đến phiên Đường Á đi qua, bước chân cậu dừng một chút, nhìn thân mình cá mập trắng hơi hơi lật nghiêng, con mắt trắng dã, thiếu niên cao lớn sau lưng cầm cổ tay hơi lạnh của cậu, hơi động một chút liền bao toàn bộ bàn tay cậu vào trong lòng bàn tay mình. Nơi tiếp xúc truyền đến độ ấm cực nóng, là nhiệt độ có thể khiến hơi nước băng giá bốc hơi, ngón tay cậu giật giật, cũng cầm lại bàn tay thiếu niên, cậu tin tưởng Đường Ngao có lý do của hắn, tuy hiện tại không nói, nhưng chính cậu có thể lý giải.

    Đến khi mọi người từ hành lang đi ra cũng thấy được mấy người quần áo ướt đẫm vẫn canh giữ bên ngoài, Hình Bằng An không thể trách cứ bọn họ bằng mặt không bằng lòng, chỉ có thể tóm lấy đồng bạn gần nhất xoa nhẹ đầu một phen. Lần này là Đường Ngao chỉ huy, tìm được mùi mục tiêu trực tiếp đi tới phòng hội nghị.

    Trong hành lang đẫm máu ẩm ướt âm u, sau khi mọi người rời khỏi, thân hình khổng lồ giật giật, hoàn toàn không còn bộ dáng cứng ngắc vừa rồi, mắt trắng dã cũng khôi phục màu đen, vây ngực mạnh mẽ lại khởi động thân thể, mặt đất bị hơi nước làm ẩm ướt giảm ma sát với thân cá, vây ngực dùng sức quạt có thể trượt đi rất xa. Phía sau nó, gió biển như đang gào thét trong hắc động, ù ù như thanh âm quỷ khóc.

    Gió lớn, sóng phập phồng cũng lớn, đi trên con tày ngàn tấn, người còn có thể cảm thấy lay động, tiếng bước chân vội vàng bị gió biển đang gào thét bên tai ngăn cản, mấy ngọn đèn mờ nhạt ít ỏi cũng không thể xuyên thấu bóng đêm khiến con người cảm thấy ấm áp, ngược lại bị thổi làm không ngừng lay động, đánh vào vách tường liền phát ra một tiếng giòn vang, gió càng lớn, tiếng vang càng liên tục, khiến trái tim người ta cũng không tự giác đập theo nhịp ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh…… Thẳng đến cực hạn, cảm giác ngũ quan bị phóng đại tới mức lớn nhất, theo bản năng tìm kiếm tất cả động tĩnh chung quanh, cho nên thời điểm tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người rải rác trong các góc thuyền ngay khi nghe thấy tiếng kêu lập tức làm ra phản ứng nhanh nhất, hướng đến phương hướng thanh âm truyền đến.

    “A a!!” Tiếng kêu thê lương như cái cân đong đưa chưa xác định bị nhét thêm một quả tạ, chú định ắt phải lệch nghiêng, chứ không thể duy trì vận mệnh chông chênh giữa sống và chết.

    Phương hướng truyền đến chính là nơi Đường Ngao đi tới, bọn họ cách thanh âm gần nhất, nghe được cũng rõ ràng nhất, nhất là Đường Á và Đường Ngao, rõ ràng nghe được tiếng kêu thảm thiết xen trong tiếng động cơ máy móc, thanh âm da thịt xương cốt bị mạnh mẽ đạp nát… Cách đó vài chục bước, cửa khoang thuyền mở rộng, cảnh tượng Tu La địa ngục không có bất cứ ngăn cản trực tiếp đập vào mắt hai mươi mấy người mới đến: Đèn trong phòng vỡ nát không ít, còn lại vài chiếc đèn tiết kiệm năng lượng phát ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu xạ lên gương mặt dữ tợn cứng ngắc của con người, thoạt nhìn xám trắng phù thũng, dòng nước đen đỏ uốn lượn đan xen vào nhau, thân hình trắng bệch ám màu, hàm răng sắc bén như lưỡi hái Tử Thần, ánh mắt đỏ tươi thỉnh thoảng chớp động, giữa hàm răng nanh rậm rạp rơi xuống mảnh nhỏ quần áo trộn máu thịt…… Máu chảy thành sông, khắp nơi rơi rớt tay chân con người, nói là lò mổ thịt người cũng không đủ.

    Nước R có lượng thuyền săn bắt cá mập khổng lồ, thậm chí có trung tâm chuyên đánh bắt cá mập trắng, hàng năm cá mập săn được đến trăm ngàn tấn, con tàu có vẻ có chút cũ nát này hiển nhiên đã từng là thuyền săn cá mập, thiết bị xẻ thịt đều có, dao mổ sử dụng lâu dài dị thường sắc bén, không biết ai mở công tắc nguồn điện, máy móc loang lổ vết máu lại kịch liệt chấn động, chỉ là lần này bị cắt không phải là cá mập xám trắng, mà là con người.

    Một cánh tay đẫm máu lay động trong không trung, cuối cùng rốt cục đụng đến bậc thang nhuộm máu đỏ chói, gian nan ngẩng mặt nhìn đến mấy người Đường Á đứng trước cửa, ánh mắt ảm đạm đột nhiên nở rộ ra hy vọng sáng rọi, môi hắn khẽ động :“@#¥%&*……”

    “Thật sự xin lỗi, chúng tôi nghe không hiểu đâu.” Thanh niên vẫn ôn hòa như vậy, lại nói lời lạnh lùng đến thế. Cậu cảm thấy vừa rồi bàn tay được thiếu niên nắm lấy siết chặt, thiếu niên không nói lời nào, nhưng cậu chẳng hiểu sao cảm thấy Đường Ngao đang bi ai, phẫn nộ: Hắn cũng từng bị hành hạ đến chết, cảnh tượng máu me khơi dậy hồi ức, còn có oán hận. Con người làm qua cái gì có lẽ chính mình cũng không nhớ rõ, có lẽ nhớ rõ nhưng cũng không để ý, tỷ như ngươi từng chỉ vì hiếu kì mà bóp chết một con rắn, nhưng họ quên, chúng nó lại sẽ không quên, oan hồn chìm vào biển sâu không thể ngủ yên cũng sẽ không quên, chúng nó sẽ không ngừng truy đuổi họ đòi lại món nợ, bắt họ trả giá việc chính họ đã gây ra, trong đó bao gồm cá mập.

    Các người tự mình gieo nhân, tạo nên quả, dù là ngọt bùi chua xót đương nhiên cũng tự các người nhấm nháp.

    Chương 54: Mở khoang thuyền

    “Có thể tìm được bọn họ không?” Bọn họ mà Đường Á hỏi là chỉ những giáo sư nước Z. Nếu hiện trường đàm phán đã biến thành lò sát sinh, lại không nhìn thấy bọn họ dù chỉ là thi thể chứng minh họ có thể chưa có việc gì, trước tìm họ hỏi tình hình, ít nhất so với tìm trong hành lang đẫm máu này có khả năng hơn. Không biết nước tràn vào từ đâu, hoà vào với hỗn hợp máu thịt tanh tưởi biến toàn bộ mặt đất thành dòng sông máu, nếu có thứ gì đó thực sự ở đây, dưới đó, dù tìm được chỉ sợ cũng vô dụng.

    Ánh mắt đen của thiếu niên trong đêm tối sáng rực, bờ môi quật cường khẽ mím lại, dĩ nhiên là có chút vui sướng — Á Á của hắn quả nhiên đứng về phía hắn, không tức giận với hắn…

    Nghe Đường Á hỏi, ánh mắt Đường Ngao nhìn về một phương hướng, chỗ đó cách mặt đất rất cao, không có cầu thang tới thẳng đó, nhất định phải lội qua căn phòng ngập máu pha loãng đầy mảnh vụn rải rác trôi nổi mới có thể tới nơi, trên vách tường chỗ đó ẩn ẩn hình dáng cửa khoang thuyền, các giáo sư bên họ hẳn là trốn trong đó.

    Đánh giá khoảng cách, Đường Á cảm giác chính mình nhảy qua không thành vấn đề, như vậy thì có thể lấy được đồ này nọ, nhưng những người tránh trong kia không phải ai cũng có thân thủ như cậu, bọn họ là lực lượng nghiên cứu khoa học không thể thiếu của B thị, không thể làm mồi cho cá mập ở đây được.

    Nếu đã có nhiều nước tràn vào như vậy… Đơn giản liền thêm nhiều thêm chút nữa!

    “Đội trưởng, không bằng chúng ta……” Đường Á nói khẽ với mọi người, đề nghị được tất cả thông qua, mọi người lấy ánh mắt khâm phục nhìn Đường Á, còn không quên khinh bỉ liếc đội trưởng một cái: Nhìn Đường Á một cái lại nhìn đội trưởng một cái, anh định khi nào mới để bộ não đặc quánh của anh hoạt động một chút đây hả…… Nháo một chút như vậy khiến cảm giác kinh sợ ghê tởm bởi cảnh tượng trước mắt cùng sự e ngại lại giảm đi không ít.

    Đám người Đường Á đi dọc theo một hướng khác của khoang thuyền, ngay sau khi bọn họ rời khỏi, có những người khác cũng nghe được tiếng động vội vàng đuổi tới, cũng bị kinh sợ khi nhìn thấy cảnh tượng máu me trước mắt này.

    Mục tiêu của Đường Á là phòng điều khiển, cậu muốn mở cửa đáy thuyền khiến nước biển tràn vào cuốn thi thể cá mập trở lại biển, rồi lại đóng kín khoang thuyền thông qua van không ngấm nước — phương pháp vô cùng đơn giản thậm chí thô bạo, nhưng là biện pháp hiệu quả và nhanh nhất. Chỉ là phương pháp này có một nhược điểm lớn — bọn họ, không có ai biết điều khiển thuyền. Tàu thuyền khác với ô tô, nó phức tạp hơn rất nhiều, trên bàn điều khiển chi chít nút bấm, vài cái duy nhất có chú thích lại là ngôn ngữ nước R, Đường Á và mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời khó giải quyết. Trên thuyền bình thường đều trang bị ngư lôi đạn đạo, ai biết con tàu này có hay không, nếu không cẩn thận bắn một đầu đạn ra ngoài…… Vô luận bắn về phía nào, trong đêm tối đen thế này đều là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

    “Cậu cùng Đường Ngao đi tìm người biết điều khiển, chúng tôi ở lại. Quan sát tình huống rồi hành động.” Hình Bằng An nói, Đường Á và Đường Ngao thân thủ tốt nhất, bên ngoài tuy nguy hiểm nhưng bọn họ hợp tác hẳn sẽ không có gì xảy ra, thêm người ngược lại là trói buộc, không bằng ở lại chỗ này, xem xét tình huống để hành động — có gì biến hóa đều phải tự mình quyết định, linh hoạt hành động, nếu có nguy hiểm liền đem sự an toàn của chính mình đặt lên hàng đầu.

    “Mọi người cẩn thận.” Đường Á cũng không chối từ, cậu và Đường Ngao quả thật là những người thích hợp nhất để ra ngoài. Hơn nữa, ra ngoài cũng không có nghĩa nhất định sẽ nguy hiểm, ngược lại hành động càng tự do, chính là nếu thực sự gặp nguy hiểm cũng có càng nhiều lựa chọn, so ra thì mọi người ở lại phòng điều khiển sẽ tạm thời an toàn nhưng cũng mất đi khả năng nắm bắt tình hình bên ngoài kịp thời, nếu có nguy cơ ngược lại càng nguy hiểm, thậm chí có khả năng không kịp chạy trốn.

    “Chúng ta quay lại căn phòng kia.” Trong lúc đi, Đường Á nói. Nếu cậu không đoán sai, ở cùng nhóm giáo sư hẳn là không thiếu lính hải quân, bọn họ khẳng định có thể điều khiển tàu.

    Đường Ngao gật đầu, đi trước Đường Á mở đường, khí tức thuộc về mãnh thú chậm rãi lan tràn ra, giống một vòng bảo vệ mở ra, vừa vặn vây Đường Á vào bên trong liền không mở lớn hơn nữa. Nếu Đường Á chưa từng cảm nhận loại uy áp này thì giờ nhất định cậu lập tức sẽ cảm nhận được, nhưng sớm chiều ở chung, hết thảy khí tức đối phương giống như có mặt khắp nơi trong không khí khiến cậu quen thuộc, tựa như cá nhỏ dọn thức ăn bám bên trong miệng cá mập, cá mập tuy rằng hung mãnh, nhưng cá nhỏ dù trong miệng nó cũng sẽ không cảm thấy một chút sợ hãi, bởi vì nó biết đối phương sẽ không thương tổn nó.

    Trở lại “Lò sát sinh”, chỗ đó đã tụ tập rất nhiều người, vừa rời khỏi một lúc lượng nước trong phòng lại dâng lên không ít, đã tràn qua phần dưới thùng gỗ. Xem ra có người đã phát hiện cửa khoang thuyền kia, chỉ là vô số vây tam giác cùng thân thể lấp ló trên mặt nước khiến bọn họ không dám thử xuống nước, còn có người ở một bên chống tường nôn mửa, hẳn là bị những khối thịt trôi nổi trên mặt nước kích thích đến…… Một đám người tụ cùng một chỗ nhao nhao ồn ào, nửa ngày cũng không thương lượng ra biện pháp hữu dụng nào.

    Đường Á Đường Ngao xuất hiện khiến bọn họ im lặng một giây, hiển nhiên nhận ra hai người đã thể hiện khả năng ban ngày, yên lặng nhường vị trí cửa cho bọn cậu, muốn nhìn một chút thanh niên và thiếu niên có năng lực làm cái gì ngoài dự đoán mọi người nữa.

    Kết quả cũng thật sự ngoài sức tưởng tượng, sức bật cùng lực khống chế của cậu thanh niên rất tốt, vô cùng thoải mái nhảy trên thùng gỗ, nhảy vài cái liền đến vị trí cách cửa khoang thuyền gần nhất, thiếu niên đi theo cậu càng khủng bố, theo sát phía sau thanh niên mà vẫn duy trì khoảng cách một bước, ngay cả trong không trung đều không xê xích khoảng cách này. Hơn nữa cá mập ở trong nước bơi lượn giống như không thấy hai người, thậm chí chung quanh khi hai người đến liền sẽ ẩn ẩn tránh đi, trong khi rõ ràng lúc bọn họ vừa tới gần liền giương miệng máu lao đến……

    “Cộc cộc!” Đường Á gõ cửa khoang thuyền, phía sau cửa truyền đến thanh âm bối rối, khi cậu hỏi “Có người không”, cửa gỗ lập tức bị mở ra, lộ ra khuôn mặt kiên nghị của quân nhân.

    “Cậu là……” Bọn họ lên thuyền này không bao lâu, đàm phán mới tiến hành một nửa, không biết từ nơi nào mấy con cá mập trắng có thể di chuyển trên mặt đất lao tới, chúng nó đột nhiên tấn công mấy nhân viên nước R ở bàn đàm phán bên kia, phía cửa lộ ra một đầu quái vật to lớn, cắn răng thừa dịp hỗn loạn lấy tất cả những thứ cần lấy trên bàn xong bọn họ cũng chỉ có thể từng bước lui về phía sau, một sĩ binh tìm được gian phòng chất đầy đồ linh tinh này, bọn họ liền che chở quan viên và giáo sư giẫm lên thùng gỗ vào trong phòng, đóng lại cửa gỗ, nghe bên ngoài tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, bọn họ không mang theo vũ khí sát thương, chỉ có thể chờ đợi cứu viện.

    “Mấy người ai biết điều khiển con tàu này?” Đường Á trực tiếp hỏi. Hiện cậu đã xác định con tàu này bị thủng, hơn nữa chỗ hổng đang không ngừng mở rộng, không được bao lâu nhất định sẽ chìm, phải trong thời gian nhất định hộ tống những người này trở lại tàu tuần tra nước Z, làm gì còn thời gian giải thích.

    “……Tôi biết!” Binh lính cũng thấy nước trong khoang thuyền, hắn trường kì trên biển, tự nhiên có thể phán đoán vấn đề cùng nguy cơ chuẩn xác hơn Đường Á, tình hình hiện tại xác thực vô cùng nguy cấp, không phải thời điểm để tra hỏi.

    “Có thể nhảy qua những cái thùng đó không?” Thanh niên chỉ vào thùng gỗ đung đưa trôi nổi mơ hồ trong nước, chung quanh thùng lượn lờ vài cái vây tam giác.

    “…… Hẳn là có thể” Nếu không bị cá mập ăn luôn……

    “Theo tôi tới khoang điều khiển.”

    “Nhưng còn giáo sư…”

    “Đúng vậy, chúng ta thì phải làm sao?” Vội vàng lên tiếng là một người đàn ông mặc tây trang giày da, mái tóc vốn vuốt chỉnh tề giờ tán loạn xuống thoạt nhìn trẻ hơn không ít, chỉ là khẩn trương hoảng sợ khiến khuôn mặt có chút vặn vẹo, không còn bộ dáng tuấn nhã bình thường nữa.

    “Không có việc gì, đi đi, chàng trai trẻ, tôi tin tưởng cậu.” Mở miệng là một người đàn ông trung niên vẫn ngồi ổn định ngay ngắn trên ghế, sau mạt thế vốn không có người có thể nhuộm tóc cho nên tóc ông đều bạc trắng, khuôn mặt ông bình tĩnh, có một phen khí độ cùng uy nghi có thể khiến người tin phục.

    “Tổng tham mưu trưởng…”

    Đường Á gật gật đầu, nhảy đầu tiên, thân thể thon dài mềm dẻo nhảy vài cái lên xuống đã đến cửa mặt đất, vô cùng rõ ràng lưu loát. Binh lính theo sát nhảy lên, lúc rơi xuống một thùng bị thân thể to lớn cùng hàm răng tanh tưởi vọt lên khỏi mặt nước làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã xuống — sở dĩ nói thiếu chút nữa là vì thiếu niên cao lớn bắt được cánh tay anh ta, binh lính rõ ràng nghe được thiếu niên cao lớn “Hừ” một tiếng không kiên nhẫn, thiếu niên kéo cánh tay hắn thành thạo đặt tới mặt đất, hơn nữa giống như đụng phải cái gì bẩn thỉu, thực ghét bỏ lập tức buông lỏng tay ra…… Buông ra cũng tốt, sức nặng toàn thân đều đặt lên cánh tay bị thiếu niên kéo lấy, tuy rằng vô cùng hâm mộ sức mạnh đáng kinh ngạc của hắn nhưng cánh tay cũng bị siết đến sắp không còn cảm giác…

    Mắt thấy thanh niên cùng thiếu niên thực nhẹ nhàng mang binh lính ra từ cửa khoang thuyền, mọi người lưu lại ở cửa có chút đứng ngồi không yên, bọn họ đều tìm đến đây, không thể để toàn bộ công lao đều do hai người đó nhận được, nếu cuối cùng khen thưởng không phân cho bọn họ chẳng phải là bị thiệt, nhiều người thêm can đảm, một người thiếu kiên nhẫn rốt cục hô lên: “Người đông sức lớn! Chúng tôi cũng hỗ trợ!” Một người đối mặt thiếu niên tràn đầy sát khí sẽ có chút kinh hãi, nhưng bọn họ có nhiều người! Dù thanh niên cùng thiếu niên lợi hại hơn nữa, có thịt ăn cũng phải cho bọn họ miếng canh để uống a! Không thì, bọn họ nhiều người như vậy, còn sợ hai người kia sao?

    Đường Á nhìn mấy người trước mặt ánh mắt loé sáng, đương nhiên hiểu được cái từ “Hỗ trợ” đường hoàng này có mục đích chân chính là gì, đơn giản là gặp lợi nảy lòng tham, muốn phân một ly canh. Hơn nữa, nếu cậu không đáp ứng, bọn họ vẫn sẽ làm gì đó……

    “Được.” Đường Á đáp ứng rõ ràng, những người này phần nhiều là quen biết với quân nhân, chính là đến để tìm lợi, nếu không thu được lợi lộc tự nhiên sẽ không để yên, nhưng cứ như vậy anh tới tôi lui không khỏi ngột ngạt, cậu tiếp tục nói: “Chúng tôi mang người lính này đi trước, mấy người tùy ý.”

    Muốn “canh thịt”, phải dựa vào lực lượng của chính mình đi lấy! Thế mới “Công bằng”, đúng không?

    “……” Người lính đã nhảy qua tự nhiên hiểu được cạm bẫy nhỏ của thanh niên: “Môn nhảy ngựa gỗ” nhìn bọn họ làm có vẻ rất dễ dàng, nhưng thực sự đứng lên lại có độ khó rất cao, hơn nữa đây cũng không phải trò chơi, thất bại có thể chơi lại lần nữa, cá mập trong nước như hổ rình mồi! Nhưng hắn cuối cùng vẫn theo thanh niên rời đi, cũng không nói ra khỏi miệng: Muốn nói thanh niên có ác ý, nhưng cậu ấy không buộc bọn họ nhảy qua, quyền lựa chọn trên tay bọn họ, đồng dạng, bất kể bọn họ làm ra lựa chọn gì hậu quả đều do chính họ gánh vác!

    “Trở lại rồi!” Đám người Hình Bằng An nghe được tiếng bước chân dồn dập, sau đó ba người Đường Á xuất hiện tại cửa, không hỏi, binh lính tự giác đứng ở trước bàn điều khiển. Hắn ấn một cái nút, đèn trên bàn điều khiển sáng lên, ngón tay thô ráp hoạt động nhanh chóng phát ra hiệu lệnh phiền phức một cách chuẩn xác khiến con tàu âm lãnh này khôi phục một chút nhân khí, không đến một hồi binh lính liền hiểu rõ vấn đề: Tại phòng trung ương lớn nhất bên dưới thuyền, cũng chính là bộ phận đáy thuyền xuất hiện 3- 4 lỗ hổng, chỗ hổng hẳn là bị cá mập cắn xé, kích thước đủ cho một con cá mập chui qua, bởi vì tàu có hệ thống tự động kiểm tra đo lường rút nước cho nên tốc độ nước lên mới không nhanh như vậy. Nhưng theo số lượng cá mập tăng nhiều, chỗ hổng cũng càng lúc càng lớn, tốc độ rút nước kém xa tốc độ nước biển tràn vào, con tàu này sớm muộn gì cũng chìm, giáo sư cùng nhân viên còn trong căn phòng kia, thêm binh lính nữa là có hơn 100 người…… Vừa rồi thanh niên không nên dẫn hắn ra, hẳn là nên mang tham mưu trưởng và vật phẩm nhiệm vụ ra trước……

    “Mở cửa khoang đáy thuyền.” Thanh âm thanh lãnh đột nhiên vang lên bên tai.

    “Cậu điên rồi?!” Chỗ đó là phần chìm trong nước, sau khi mở ra nước biển sẽ điên cuồng tiến vào, thuyền chìm càng nhanh!

    “Nghe cậu ấy!” Người đàn ông bên cạnh nói với binh lính, chính là Hình Bằng An, hắn nhìn thẳng mắt binh lính: “Tin tưởng cậu ấy, chúng ta đều không muốn chết!”

    Đúng vậy, dù sao mọi người đều lên trên một chiếc thuyền, nếu thuyền chìm, bọn họ cũng sống không được, thật vất vả sống sót từ mạt thế đến bây giờ, ai lại muốn chết cơ chứ…

    “Làm thế nào? !”

    “Trước mở toàn bộ khoang bên phải, 3 giây sau mở ra một nửa khoang bên trái, 3 giây tiếp đóng kín tất cả cửa khoang.”

    Binh lính cắn răng, ấn xuống nút mở khoang thuyền.

    Thuộc truyện: Trọng phản mạt nhật chi Ngọc đồng không gian