Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Á Lai – Chương 43

    Trọng Sinh Chi Á Lai – Chương 43

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Á Lai

    Francis v ừa mời rời khỏi chỗ Á Lai đã bị Henry mời đến thư phòng, thực sự thì làm cho Á Lai bị thất thố là lỗi của mình nên cậu đã chuẩn bị tốt tư tưởng để nhận hậu quả.

    Vừa vào cửa đã thấy Barret hội trưởng cười ha hả ngồi bắt chéo hai chân trên ghế của Henry, còn Henry thì sắc mặt không được tự nhiên đứng một bên.

    Barret nói: ―Ai u, nếu hai người đã tới đủ rồi tôi sẽ không khách khí nữa.‖ Nháy mắt với Henry, ―Chuyện lớn như vậy mà không ai chịu báo trước cho tôi một tiếng.‖

    L ấy ra bức tranh Á Lai vừa vẽ đặt bên cạnh [Mỹ nhân lỗ mãng và Dã thú nội liễm], nói: ―Là anh em với nhau từ nhỏ, tình cảm đương nhiên có khác, cho nên bức tranh này, tôi đành bỏ ra thứ yêu thích bán cho anh.‖

    Vậy mà ―bán‖ sao? Francis không rõ tình anh em trong miệng Barret rốt cuộc là tình anh em cỡ nào.

    Henry không nháy mắt viết tấm chi phiếu. Barret nhận lấy hai mắt như muốn nổ đom đóm, đứng dậy hớn hở đi ra, sau đó xoay người tránh một bên cửa nghe lén, thấy bé con đi tới, kéo bé lại nghe lén chung.

    Tiểu Lôi Mạn ngoan ngoãn nghe lời đem tai áp sát vào cánh cửa, nhưng mà chú Barret muốn cho mình nghe cái gì vậy? Hắt xì!

    Barret vội vàng ôm bé con chạy trốn, Henry mà biết mình nghe lén anh ta, tên kia khi tức giận thì cũng không kém Garlock đâu.

    Henry nói: ―Cậu có thể tự xử lí nó.‖ Nói chuyện là lúc không có người nghe lén.

    Trong nhất thời Francis có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói nên lời.

    Hai người im lặng đi ra ngoài cửa, nhưng lúc tách nhau ra thì chợt Henry đột nhiên nói một câu: ―Dáng người không tồi!‖

    Trong đời này đây là lần đầu Francis thật sự ngượng ngùng vì người khác như vậy.

    Nửa đêm Á Lai tỉnh lại, miệng đắngchát, trên người dinh dính, còn có chút mơ hồ.

    Cự lang nằm trên mặt đất ngẩng đầu, vừa định lên tiếng thì thấy người ta vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi sạch trơn.

    Thể diện thân sĩ là cái quái gì vậy!

    Á Lai xoay ngườ i lại đóng cửa phòng tắm, cảm giác hình như có cái gì đó, cố gắng nhìn kĩ, lập tức hoảng sợ, lung tung lấy khăn tắm che người, ―Anh, sao anh lại ở đây?‖

    Trong phòng tắm ánh sáng nhu hòa, người trong lòng mình bây giờ đang nửa che nửa hở, hai mắt dã thú xanh lè, chịu hết nổi rồi.

    Đang lúc nguy cấp, chỉ nghe thấy cửa phòng bị người đá văng.

    Francis hào phóng ngồi lên ghế bên cạnh, nhìn thấy cửa phòng tắm khép hờ, cất cao giọng nói: ―Garlock đại nhân, tôi nghĩ chắc Á Lai đã tỉnh rượu rồi, cho nên không cần ngài chăm sóc nữa đâu.‖ Á Lai khi hoàn toàn thanh tỉnh, có năng lực nhất định để bảo vệ mình, nhưng mà hôm nay trong tình huống nguy hiểm này, huống chi có phần trách nhiệm của mình, nên cậu có nghĩa vụ trông chừng yđến hừng đông.

    Garlock thật muốn cắn chết Francis, không đem tên này cho Henry dạy dỗ một chút thật khó giải mối hận trong lòng!

    Không muố n tha quayđầu lại chớp lấy thời cơ ngắm từ đầu đến chân Á Lai một lần nữa, nhìn lại quần áo trên người mình, biến thành thú hình nhanh chóng rời đi, nhưng cho đến khi biến mất ở cửa vẫn bắn ánh mắt căm hận về phía Francis.

    Francis làm lơ, lỗ mãng cười nhìn lại.

    Á Lai thở phào một hơi, hiện tại trên người y chảy đầy mồ hôi lạnh, chậm rãi mở vòi nước ấm.

    Francis cách cánh cửa phòng tắm hỏi: ―Anh không sao chứ?‖

    Á Lai nói: ―Cám ơn.‖

    Francis nói: ―Đừ ngtrách tôi nhiều chuyện, dù sao Garlock cũng không phải người thường, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, theo như giới quý tộc nói rượu vào làm bậy là sai lầm, nhưng với phi thú nhân như chúng ta mà nói thì có lẽ là tội danh cả đời.‖

    Henry vừa nghe thấy độngtĩnh đã tới, đang đứng ngoài cửa, dù thanh âm nói chuyện của Francis rất thấp nhưng thính giác của thú nhân rất mẫn cảm.

    Francis đi ra khỏi phòng, đã sớm biết Henry sẽ đến, cho nên không có gì đáng ngạc nhiên, ―Hóa ra ngài cũng không yên tâm?‖

    Francis khinh thường cười, cậu tình nguyện làm chính mình, đám người năm đó sẽ chết không được tử tế.

    Henry thấy cậu cười như vậy bỗng thấy trong lòng hoảng hốt, đổi đề tài nói: ―Garlock đại nhân không phải loại người này.‖

    Francis d ừng bước, giương mắt nhìn anh, ―Á Lai cũng không dễ ức hiếp như vậy, nhớ kĩ lời tôi nói, một khi Á Lai trở nên điên cuồng thì là người tuyệt đối không nương tay đâu.‖

    Henry không phản bác, đây cũng là câu Garlock từng nói qua, anh tuy không thể nhìn ra, nhưng với người như Á Lai thì không chuyện gì là không thể.

    Trong kho ảnh khác đó hai người không nói gì, lại im lặng như vậy nhìn nhau vài giây, không khí kì lạ đến không nói nên lời,Francis hoàn toàn khác với thái độ mọi khi thích trêu chọc người, theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay áo, cứ như vậy trở nên mờ ám. Lúc này làm cho cả hai không biết nên chống đỡ bằng cách nào.

    Hai người rời đi về hai phía khác nhau, cứ vài bước lại nhịn không được quay đầu lại nhìn nhau, kết quả hai động tác giống nhau làm cho hai ánh mắt chạm nhau.

    Bình minh, tiểu Lôi Mạn bởi vì hai ngày nay có thể bám dính vào người thầy nên rất vui vẻ.

    Á Lai nói: ― Dẫncon đi tham quan vườn trường của thầy, có muốn đi không?‖ Nghỉ ngơi thì nên đi chơi, cứ nhắc đi nhắc lại chuyện học hành thì sẽ không có được sự thả lỏng của nghệ thuật, học phủ cũng vì nguyên nhân ―Một năm thắng lợi‖ mà mở ra một ngày hoạt động ―Mở cổng trường‖ đi vào giúp vui cũng tốt.

    Tiểu Lôi Mạn đương nhiên đồng ý.

    Một lớn một nhỏ vui vẻ đi, Garlock thì buồn bực bản thân còn bận việc.

    Ông chủ phất tay (bỏ bê công việc), ‗lao công‘ Francis càng bận rộn hơn, thật sự là tiền tài hao hại con người, may mắn là có Henry, khụ, có thể giúp đỡ mình đôi chút, không ngờ tác phẩm của Á Lai rất được hoan nghênh, khiến Barret hội trưởng trông coi thôi đã đủ mệt.

    Cho dù là kì nghỉ thì phong cảnh trường học vẫn vậy, hơn nữa không yên tĩnh bớt mà lại náo nhiệt hơn.

    Á Lai và tiểu Lôi Mạn đều mặc đồ không quá thu hút người nhìn, vì để người khác không nhận ra đi chơi mới thoải mái, cho nên hộ vệ cũng không đi theo quá gần.

    Không lâu sau, Á Lai dẫn bé đến trước một tiệm đồng hồ có chút cũ.

    ―Ông ơi, thứ kia Full chưa?‖

    Á Lai thường xuyên đến đây, ban đầu là đứng nhìn những chiếc đồng hồ qua song kính, sau này có thời gian sẽ đến đây nhìn ngắm.

    Lúc ấy Francis nói: ―Cũng không quá quý giá gì, mua là được rồi mà.‖

    Á Lai trả lời: ―Những máy móc cũ kĩ như thế này chỉ có thể trưng bày, mới có thể biểu diễn một cách hoàn mĩ tình cảm nghệ thuật của sự cô đơn trươc thời gian vô tình hững hờ trôi.‖

    Francis không thèm để ý y bị giật thầnkinh, cùng lắm là cậu lâu lâu phải đi theo y lại đây nhìn là được.

    Thường xuyên qua lại, hai người cũng quen biết hơn với chủ quán.

    Đừng nhìn bề ngoài của quán nhỏ không thu hút, chủ quán có tuổi tay nghề cũng tốt lắm, đặc biệt là trên phương diện sửa chữa các loại máy móc nhỏ.

    Á Lai vất vả lắm mới gặp được một nhân vật xứng danh ―Đại sư‖ cho nên rất nhiệt tình kết bạn.

    Bi ết được ông chủ là một phi thú nhân độc thân, cuộc sống bình thường, Á Lai đơn giản giao quán nhỏ mới mua cho người ta, điều kiện là y muốn làm cái gì thì ông phải làm cho ycái đó.

    Lúc ấy Francis không rõ cho lắm, nghĩ Á Lai dư tiền nên muốn đố t tiền, sau này thấy Barret hội trưởng mắt sáng hình đồng tiền giá lâm, mới biết được nơi này có thể buôn bán lớn.

    Nhưng mà lão nhân gia không muố n rời khỏi nơi đã trải qua cả cuộc đời mình, nên Barret cũng không bắt buộc người ta rời đi, cách một thời gian sẽ sai người đến trông coi một chút.

    Lúc trước Á Lai vẫ n muốn làm cho tiểu Lôi Mạn một cái máy ếch nhỏ chơi, nhưng khi chế tác thì lại môi trên chạm môi dưới không giống lắm, cho nên hôm nay có thời gian rảnh liền dẫn bé con tiện đường ghé qua đây nhìn xem.

    ―Lão già thấp hèn, không có năng lực, lão treo cái bảng lớn như vậy làm cái quái gì!‖ Tiếng mắng vừa phát ra, lập tức vang lên thanh âm thủy tinh vỡ.

    Vừa mời vào cửa Á Lai theo bản năng bảo vệ tiểu Lôi Mạn, nhưng đứa nhỏ vẫn bị mảnh thủy tinh bắn lên tạo thành một vết cắt chảy máu.

    Mà chủ quán vì trốn không kịp chỉ có thể ôm tay chảy đầy máu.

    Mạch Kì và Katthy!

    M ột người không thuận thì uống nướccũng bị nghẹn, Mạch Kì thấy được mặt mình giờ đây xám tro, cho nên tâm trạng cực kì kém, cũng không có tâm tình đi giao thiệp như mọi khi, vì thế hai ngày nay vẫn quyết định ở lại trường học.

    Katthy cuối cùng cũng hiểu được lí lẽ, thương lượng với á phụ một chút, cũng ở lại trường với Mạch Kì.

    Nhưng mà, ngày nghỉ có rất nhiều học viên cũng giống Á Lai mang theo người thân đến trường, không khéo Mạch Kì lại bị một tiểu quý tộc khó chịu đụng trúng, đồng hồ tinh xảo khảm đá trên cổ tay bị rơi xuống mặt đồng hồ bị nứt ra.

    Đị a vị của đối phương lại không thấp, dù cho nó có giận đến thế nào cũng chỉ có thể lễ phép nói: ―Không sao đâu, phía trước có một tiệm đồng hồ, sửa chữa một chút là ổn thôi, vấn đề nhỏ mà, ngài không cần để ý đâu.‖

    Katthy đem lời hay ý đẹp tiếp lời, bởi vì tuy không biết đối phương là ai, nhưng thấy trang sức tinh mỹ kia đã biết là không phải người thường.

    M ạch Kì và Katthy rất sung sướng vì hôm nay đã có được một kết giao có lợi, tâm trạng rất tốt, nên mới nguyện ý cho cái quán nhỏ kia cơ hộiđược sửa đồng hồ quý giá của mình.

    Nhưng cũng bởi vì quá sang quý, lão chủ quán mới nói là trong tiệm không có linh kiện tương ứng, nếu có thể thì mời bọn họ ba ngày sau quay lại.

    Vốn chuyện cứ như vậy là xong, cố tình Katthy sắc mắt thấy được chữ Eden bảo, nghĩ nơi rách nát này chẳng qua là nơi bị Eden bảo vứt bỏ thôi.

    Hai người nhìn nhau một cái, liền đem nơi này thành chỗ chút giận, Mạch Kì tùy tay đẩy cái đồng hồ bên cạnh xuống đất, cái đồng hồ lớn bay qua, vô tình trúng quầy thủy tinh.

    Katthy đả o mắt nhìn thấy Á Lai, giận càng tăng lên: ―Kẻ đê tiện!‖ Không nhận ra Lôi Mạn là ai, cũng không thèm quan tâm trên tay đứa bé có một vết máu, ―Tiểu đê hèn bình dân!‖

    Chờ đến khi người khác nghe thấy tiếng xông vào thì thấy tiểu Lôi Mạn được lão chủ quán bảo vệ trong lòng đứng ở một góc an toàn.

    Mà Á Lai thì đang hoàn mỹ đứng dưới chiếc đồng hồ bể, trong khoảnh khắc toàn thân bừng lên sức bật, cầm lên đồng hồ quả lắc không hề nhẹ đập vào hai người trên mặt đất, con mắt hồng vốn lặng lẽ thâm trầm giờ đây trở nên đỏ rực cuồng bạo.

    Đừng nói là Mạch Kì hay Katthy không thể phản ứng lại, ngay cả Lôi Mạn và lão chủ quán cũng không thể thấy rõ quá trình.

    Dù sao thì khi hộ vệ ngoài tiệm đi vào thì Katthy và Mạch Kì đã mặt đầy máu nằm trên mặt đất, căn bản không rõ là bị thương ra sao, miệng vẫn đau đớn la rên, còn không ngừng chỉ về phía Á Lai ―hung thủ giết người‖

    Á Lai sau khi điên cuồng cũng bình tĩnh lại, nói vớ i mấy thú nhân bên cạnh mình, ―Phiền chút, anh đưa chủ quán đến bệnh viện, anh đưa Lôi Mạn thiếu gia về, anh,‖ Hiên ngang lẫm liệt nói, ―Mang tôi đi bộ cảnh vụ tự thú.‖

    Về phần Katthy và Mạch Kì, tự nhiên sẽ có người xử lí.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Á Lai