Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Á Lai – Chương 65

    Trọng Sinh Chi Á Lai – Chương 65

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Á Lai

    Á Lai ở trong lòng yên lặng hồi tưởng lại vấn đề Fran đưa ra, không quan tâm nói: ―Xem ra chuyện có liên quan đến ‗tôi‘, anh biết không ít.‖

    Fran ch ỉ cười theo, cũng không cần vì bản thân giải thích điều gì, bởi vì cho tới bây giờ hai bên đều có suy tính đối phương đến tột cùng là người như thế nào, có tiếp tục thử nhau cũng không còn ý nghĩa gì.

    Á Lai thấ y tiểu Lôi Mạn đã muốn ngủ, cho nên hạ thấp thanh âm nói: ―Trước kia ‗tôi‘ vì ái tình đã không ngừng thay đổi bản thân vì đối phương, cuối cùng cũng khiến chính mình choáng váng, nhưng mà nếu đối phương không thể nhận một mặt kém cỏi nhất của mình, mình thay đổi căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì.‖

    Fran nh ận thấy được có thú nhân tới cửa, cố ý hỏi: ―Nhìn sơ qua, thật đúng là lòng đã buông tha, như là đang nói đến quá khứ của người khác vậy, có điều chẳng phải hiện tại cậu cũng vì Garlock đại nhân không ngừng thay đổi bản thân sao?‖

    Bước chân ngoài cửa đột nhiên ngừng lại, tuyệt đối là im lặng và chờ đợi Á Lai trả lời.

    Á Lai tiế p tục thoải mái nói: ―Bởi vì tôi vốn xuất hiện trước mặt Garlock bằng vẻ kém cỏi nhất của mình, vứt bỏ bộ tộc, chỉ còn hai bàn tay trắng, thậm chí lúc ấy không có được một thân thể khỏe mạnh, đương nhiên tôi sẽ vì người có thể chấp nhận một ‗tôi‘ như vậy mà trở nên tốt hơn ……‖

    Người ngoài cửa trong lòng cảm khái, Garlock cũng đang muốn vào phòng cùng người ta thân thiết một hồi để biểu đạt sự kích động của mình giờ phút này.

    Ai ng ờ Á Lai tiếp tục thở dài một hơi, nói: ―Cho đến lúc có thể tự lực cánh sinh, nếu vẫn còn như trước kia, thì tôi ít nhất phải có năng lực đoạn tuyệt tuyệt đối với những người cũ, sau đó tiếp tục sống những ngày tốt đẹp của mình.‖

    Nói xong thấy quý tộc mặt đen đi vào, y biết tối nay mình sẽ không dễ chịu lắm, vì thế gắt gao ôm tấm khiên Báo con không buông tay.

    Tiểu Lôi Mạn cảm giác thật ấm áp, trong lúc ngủ mơ vươn tay cọ cọ ôm lại một cái.

    Trong ph ủ Tế ti thực yên tĩnh, Terrence kể chuyện cổ tích không sót một chữ cho Tế ti đại nhân, thanh âm cũng không phải cực kì hay nhưng người nghe lại cảm thấy thoải mái.

    Đào Đức không khỏi hồi tưởng lại, mới trước đây thôi mấy anh em còn vây quanh một cái ấm lô nghe á phụ kể chuyện tình cảm cũ, thật sự là một hồi ức tốt đẹp.

    Terrence uống một ngụm nước tiếp tục đọc.

    Đào Đức không thú vị nói: ―Đều đã nghe rồi, kể cái nào mới chút đi.‖

    Terrence khó xử nói: ―Đại nhân, tôi……‖

    Đào Đức cười nói: ―Biết rồi, biết là anh ngu ngốc mà, để bản Tế ti kể chuyện xưa cho anh, vểnh tai mà nghe!‖

    Terrence khiêm tốn thụ giáo.

    Đào Đứ c hồi tưởng lại những chuyện đáng ngạc nhiên Barret kể về Á Lai, đem nội dung sửa lại thay đổi lối kể chuyện: ―Từ trước đã có Tế Ti phủ, trong Tế ti phủ có bác sĩ và Tế ti, Tế ti liền giảng đạo cho bác sĩ ‗Từ trước có Tế ti phủ, Tế ti trong phủ có Tế ti và bác sĩ‘, Tế ti liền giảng đạo cho bác sĩ…………‖

    Không quá lâu sau Terrence gục trên sô pha ngủ, trong đầu đều là mớ hỗn độn Tế ti và bác sĩ, bác sĩ và Tế ti.

    Đào Đức đắp chăn lên cho người ta, trong lòng y sinh ra cảm giác thích tự tay làm việc này.

    Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn cơm.

    ―Thầy ơi!‖ Tiểu Lôi Mạn vô cùng cao hứ ng gọi, trên người vẫn mặc đồng phục của trường, bé căn bản không biết rằng chú Barret đột ngột ôm mình xuống xe ngựa là để làm tấm khiên.

    ―Chú Barret nói thầy không bận, hơn nữ a muốn có người ở bên cạnh, cho nên hôm nay giúp con xin nghỉ đó.‖ Tiểu Lôi Mạn cười tủm tỉm giải thích, tuy rằng bé không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đại khái nghe hiểu được là thầy chịu ủy khuất, cho nên có thể tự mình an ủi thầy khiến bé thật cao hứng.

    ―Được!‖ Á Lai hôn đứ a nhỏ mặt càng ngày càng tròn như quả trứng chim, trong lòng nói —-đêm qua may mắn có con ở bên, bằng không ông chú quý tộc của con sẽ không dễ dàng buông tha cho thầy vậy đâu.

    Sau đó hai người tình cảm đi đến viện sau.

    Barret gãi mái tóc rối màu nâu, mang theo nụ cười lấy lòng nhìn về phía Garlock.

    Băng sơn đại quý tộc hung hăng siết tờ báo trên tay một cái.

    Barret không phục ngồi xuống ghế bên cạnh người ta, ―Không cần mang vẻ mặt dọa người vậy chứ!‖

    Garlock trực tiếp hỏi: ―Nói đi, lại làm chuyện gì rồi?‖

    Barret vô tội nói: ―Nhìn anh nói kìa, tôi thì có thể có chuyệngì chứ?‖ Lời tuy nói như vậy, ánh mắt gã vẫn không dám nói dối liếc về phía Á Lai.

    Garlock nói: ―Ánh mắt của cậu bán đứng cậu rồi, nếukhông cậu sẽ không đưa Lôi Mạn đến để lấy thêm can đảm.‖

    B ị vạch trần, Barret cười hì hì, ―Có gì đâu, không phải trước kia Á Lai muốn có một hai lầu kinh doanh để ở sao, cách đây hai ngày đã chuẩn bị xong hết cả rồi, vẫn chưa kịp nói với anh ấy, tôi đành phải hỏi ý kiến gia chủ trước nè.‖

    Garlock nhíu mày, ―Tôi không phải đã phủ quyết sao? Á Lai còn muốn ra ở riêng? Trang viên này còn chưa đủ sao?‖ Ngày hôm qua không cẩn thận nghe được lời Á Lai nói, hắn lại khôi phục lại trạng thái độc chiếm trước kia.

    Barret v ội giải thích: ―Không, ý ban đầu của Á Lai là đưa nó cho Francis, ai ngờ hiện tại người đã có chủ, nhưng mà nơi đó đã tu sửa tốt hết cả rồi, không thể lại bỏ.‖

    Garlock trong lòng hơi thả lỏng, ―Cậu nói với Á Lai đi.‖

    Barret biết sau này mình và Á Lai trao đổi gì cũng sẽ bị vị gia chủ này theo dõi và nghe trộm.

    Á Lai nghe xong thật vui vẻ, kia mới là nơi chân chính hoàn toàn thuộc về mình, một nơi hoàn toàn do tiền của mình đầu tư.

    Garlock th ấy y tâm hoa nộ phóng trong lòng lại âm trầm, hắn không hy vọng Á Lai có một chút khả năng tự lập nào, tốt nhất Á Lai mà rời khỏi mình liền sống không nổi mới tốt.

    Barret ti ếp tục nói: ―Lầu một phần lớn là hành lang trưng bày tranh vẽ, nhưng bây giờ còn chưa hoàn chỉnh, anh cần thêm ít nhất hai bức, cuối cùng bán hay không tùy ý anh, nhưng ý kiến của tôi là tạm thời mở cửa tham quan miễn phí cho người dân.‖

    Á Lai đối với chuyện này không có ý kiến, ―Cái khác tôi cũng không hiểu, những cái tôi đưa cho cậu đều có thể bán, cậu cứ quyết định đi.‖

    Barret như nhìn thấy tiền tài cuồn cuộn đến trong không khí, ―Về phần những nơi còn lại, tôi mang các thiết kế khác của anh lên, tòa nhà bên cạnh tôi cũng đã mua rồi, chuẩn bị đem phân hội của thương hội Eden bảo qua đó, nơi đó gần quảng trường, mỗi ngày người đến người đi tuyệt đối không ế được, ha ha, a ha ha.‖ Tiền a tiền! Nhưng mà đợi lúc chỉ còn hai người—-

    ―Ký tên!‖ Garlock đặt thủ tục chuyển nhượng hành lang vẽ tranh trước mặt Á Lai.

    Á Lai mím môi, đại quý tộc vẫn muốn thu tài sản duy nhất của mình đi, này khác chi cướp của chứ!

    Garlock thấy y mím môi, cười nguy hiểm, ―Sao hả, bây giờ có người không ngại xa vạn dặm từ đỉnh Allen tới tìm em cho nên em phát tính tình à?‖

    Á Lai cúi đầu ―Ai chứ? Ai có thể cường đại hơn anh chứ?‖ Không thể trêu vào thì đừngnên trêu chọc, Terrence hiện tại ở bên người đại Tế ti bị quản quá chặt, nhưng đừng để đại quý tộc nhớ thương là được, bằng không đến lúc đó đại quý tộc cùng đại tế tiliên hợp chỉnh người, thì Terrence liền thảm.

    Garlock chằm chằm nhìn y, có phải đang giả bộ hồ đồ không?

    Á Lai phẫn nộ cầm lấy bút ký tên, ―Đây là nhìn anh tuổi nhỏ hơn em vài phần nên em mới nhường nhịn anh đó.‖

    Garlock nâng đầu, vươn tay mạnh đem trang giấy rút về đến, không ngờ góc tập giấy lại làm bị thương ngón tay Á Lai, hối hận tự trách dâng lên, vội kéo tay Á Lai lại nhìn thử.

    Á Lai nháy mắ t mấy cái, chậm rãi đưa ngón tay chảy máu đến miệng đại quý tộc, trên mặt không có bất cứ biểu tình nào gọi là kiều diễm, nhưng mà hành động này lại khiêu khích đến dị thường.

    Lập tức trái tim Garlock đập thình thịch, cánh môi rất đẹp từ từ mở ra. Ai ngờ, Á Lai lại đột ngột rút tay lại cho vào miệng mình mút mút, lộ ra nụ cười trêu đùa xoay người vội chạy đi.

    Garlock nhướng mày, lại nhịn không được cong khóe miệng, Á Lai của mình đúng là không giống người thường mà.

    Những sự việc náo động nhỏ ở Thú nhân đế quốc nhanh chóng được giải quyết êm thấm, cho dù trong đó có không ít chuyện ngầm xảy ra.

    Ch ẳng quaÁ Lai đã trở thành một biểu tượng, nên bất kì lúc nào, y đều có trách nhiệm và nghĩa vụ gần như mỗi ngày đều phải xuất hiện tại khán đài của sàn giác đấu.

    Mà Tế ti đại nhân để làm lòng người dân ổn định cũng không thể bình thường xuất hiện ở nơi công cộng.

    Vì vậyTerrence cũng gặp được Á Lai, nhưng lại không biết mở lời ra sao.

    Đào Đứ c nhớ rõ á phụ từng nói qua, khi một người vui vẻ đến cực điểm thì sẽ khóc, ngược lại một người đau khổ đến điểm cực thì lại cười, Terrence trước mắt thì hai mắt ướt nước khóe miệng lại cong lên, buồn vui ra sao đây? Loại vẻ mặt yêu cầu độ khó cao này thì không thật tâm không làm được.

    Thấy thế, Á Lai cũng không biết nói cái gì, cười cười, hào phóng cùng người ta ôm một cái không nói gì.

    Sau khi trở về, Garlock không thích trên người Á Lai có bất kì hương vị thú nhân nào khác, liền muốn cùng nhau vào phòng tắm.

    Á Lai vốn đang muốn phản kháng, bỗng nhiên linh cảm tới ánh mắt tỏa sáng nói: ―Anh đừng động, để cho em tới.‖

    Garlock hưng phấn, đã vậy còn quá chủ động?

    Á Lai quả nhiên nghiêm túc cởi một lớp quần áo của đối phương ra, nhưng tới khi chỉ còn một cái áo sơ mi thì ngừng lại.

    Garlock rất là hưởng thụ cách trêu chọc ngây thơ của Á Lai, vì thế cam tâm mặc kệ người ta tự do sáng tác.

    Có điề uÁ Lai sáng tác đúng nghĩa là sáng tác, y cầm lấy vòi phun đem người ta tưới nước, cảm thấy áo sơ mi đã gần ướt nhẹp chưa đủ trong suốt, cho nên lại vội phun thêm hai cái.

    Garlock lúc này mới phản ứng lại, nhưng mà Á Lai đã lấy ra bàn vẽ giấy bút bắt đầu vẽ tranh.

    Á Lai gặ p thấy người mẫu của mình đang sắc mặt âm trầm đi về phía mình, phòng bị lui về phía sau hai bước, ―Cho em vẽ hai ba cái cũng có thiếu miếng thịt nào đâu.‖

    Garlock tức giận cười lạnh, kéo cổ áo mình sang hai bên, lộ ra những giọt nước đang uốn lượn xuống ***g ngực gợi cảm, hắn không tin Á Lai không phản ứng.

    Á Lai ánh mắt trợn to hai vòng, thị giác bị đánh sâu mãnh liệt kiềm hãm hô hấp, quyết đoán buông bàn vẽ đang cầm trên tay xuống.

    Garlock vừa lòng chờ đối phương hai mắt nóng rực đi về phía mình.

    Á Lai giơ trả o sờ sờ cơ ngực làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, nhịn không được cắn lên một ngụm, nhưng mà ngay sau đó ―Phì phì‖ hai tiếng, vậy mà phun ra được cả đống lông ngực.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Á Lai