Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Á Lai – Chương 77

    Trọng Sinh Chi Á Lai – Chương 77

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Á Lai

    Ánh mặ t trời mờ ảo nhô lên khỏi mặt biển, một đoàn cá mập hộ tống một nhân ngư vây vàng duy nhất ở trung tâm đang bơi về phía bờ, phi thú nhân thành niên mỉm cười chào tạm biệt các thú nhân ngư tộc theo bảo hộ, người hầu đã chờ sẵn trên bờ vây đến bên cạnh anh.

    Nhìn cảnh như vậy, thân phận của vị phi thú nhân này không phải bình thường, có một loại cảm giác cao quí nhưng cũng không mất đi vẻ hiền hòa.

    Trong lúc ngủ mơ Barret gãi gãi bàn chân, xoay người đổi tư thế ôm chăn tiếp tục ngủ, mơ mơ hồ hồ còn than thở vài câu nói mớ, hóa ra gã vẫn còn rối rắm chuyện nên ở lại hay là trở về thành chủ trung tâm, trong giấc mơ gã thấy mặt biển chợt hiện lên ánh vàng, lại nhắm mắt chảy nước miếng cười ngây ngô.

    Á Lai vừa sảng khoái tỉnh dậy đã phát hiện Garlock đã muốn đi ra ngoài làm việc, tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng y vẫn có chút cảm giác mất mác.

    Ngườ i chịu trách nhiệm lớnnhư vậy ngay cả tuần trăng mật cũng chỉ có thể là tiện thể, nhưng mà cảnh sắc ở đây quả thực không tồi, tiện thể thì tiện thể vậy, hóa ra tâm tình lúc nào cũng muốn bên người yêu cũng không phải là chuyện đáng cười hay buồn nôn, chẳng qua là cách biểu đạt nội tâm hạnh phúc một cách chân thật nhất mà thôi…

    Garlock t ự mình nghênh đón chú Julian trở về từ biển, nhưng mỗi bước đi lại nhìn về phía Á Lai một chút, cảm giác luyến tiếc Á Lai lại tăng thêm mấy phần, hắn thậm chí còn nghĩ muốn ôm lấy người đang say giấc kia cùng đi, có lẽ quy cũ lễ nghi đều không quan trọng nữa, nhưng mà hắn muốn để Á Lai suốt đêm không thể nghỉ ngơi đàng hoàng được ngủ nhiều thêm đôi chút.

    Ngườ i hầu cẩn thận hầu hạ Á Lai tiên sinh – người này thật ra ở chung rất tốt, không chỉ vì thân phận của y còn cao hơn cả Francis tiên sinh, trọng điểm là Henry đại nhân dặn đi dặn lại vị này có đôi khi là không ứng theo lẽ thường làm việc, cho nên nhất định phải cẩn trọng.

    Julian th ấy Garlock vô cùng vui vẻ, ra vẻ trưởng bối vỗ vỗ bả vai Garlock, cười nói: ―Nhiều năm không thấy giờ đã lớn thế này rồi, nay cũng lập gia đình rồi, thật tốt, chú sẽ chăm sóc tốt mấy đứa.‖

    Garlock liếc mắt nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc nhưng thật ra đang nén cười của Henry.

    Th ần sắc Henry chưa biến, trước đó không lâu mình cũng từng bị vị trưởng bối trẻ tuổi này khích lệ như vậy, có thể thấy Garlock hôm nay cũng bị coi thành con nít, anh thừa nhận rằng như vậy lòng mình có một chút cảm giác cân bằng.

    Tuy r ằng Julian không tìm thấy vị vãn bối nào đó (Barret) nhưng cũng không giận, mà cưng chiều nói: ―Barret lại ngủ nướng rồi nhỉ, cũng nên lập gia đình rồi mà cứ thích bỏ nhà đi, mấy đứa làm anh trai cũng không thể cứ chiều nó như vậy được.‖

    Tâm sự xong, ba người bắt đầu nghiêm túc bàn công việc.

    Lúc Á Lai ăn sáng có mộ t loại cảm giác quen thuộc trong lòng, tuy rằng đây là nơi khác nhưng vẫn là Eden bảo, bởi vì tất cả mọi người đều đã qua huấn luyện, nhưng y cũng thấy kì quái vì sao không thấy Francis đâu cả, hỏi thăm mới biết cậu ăn xong đã đi tản bộ, khi gặp thì thấy Francis đang giúp người hầu ném thùng gỗ ra biển.

    ―Cậu làm sao vậy?‖ Á Lai thấy kì quái nên vội vã chạy đến, dưới có nước nhưng cũng không được té xuống đó, vội vã chạy về phía Francis.

    Lúc này, tiếng kêu kì quái cũng truyền đến từ phương xa, dường như đang rất hưng phấn.

    Francis nắm chặt lấy Á Lai đang cực tò mò kia, khuyên nhủ: ―Đừng đi qua.‖

    Á Lai vẫn nhịn không được nhón nhón nhìn ngó, thấy rõ là cái gì, buồn cười nói: ―Cá heo sao, rất thân thiện, cậu sợ chúng nó sao?‖

    Francis dường như có hơi sợ, nhưng không phải loại sợ hãi như Á Lai nghĩ.

    Ngườ i hầu tiến lên giải thích: ―Không hiểu vì sao mấy ngày gần đây những con cá heo này nhìn thấy Francis tiên sinh thì không chịu rời đi, hơn nữa khi Francis tiên sinh lại gần thì chúng lại nhô lên mặt nước hàng loạt, bởi vì Julian đại quản gia không có ở đây, chúng ta cũng chỉ có thể mỗi ngày cho chúng một ít cá.‖

    V ốn cũng có thể hỏi những người khác, nhưng đây là chuyện trong nhà quý tộc, thời buổi này lại đang rối loạn, Francis thấy không có vấn đề gì lớn nên cũng không muốn để lộ ra.

    Á Lai bảo Francis đừng khẩn trương, bản thân đi về phía đám cá heo.

    Francis lo l ắng, nhưng mà chắc là do lạnh nên bắp chân có chút rút gân, người hậu vội vã chạy qua đỡ cậu, Francis có chút thoát lực ngồi lên ghế, mấy con cá heo này cũng không dọa người nhưng vẫn không thể yên lòng, sao lại vừa thấy mình đã nhào lên như muốn nuốt sống người ta vậy, hơn nữa cả khi thấy Henry đã biến thú hình đến đây chúng cũng không hề ngần ngại.

    Á Lai ngồ i xổm trên bờ đá nhìn một lát, y biết cá heo ở đây so vớicá heo ở địa cầu càng dịu ngoan đáng yêu, cuối cùng quyết định đưa chân thả vào nước, nước thật mát lạnh.

    Mấy con cá heo như được cổ vũ, bơi vòng vòng trong nước, như mấy con cá ngốc đang lấy lòng.

    Á Lai không nói gì, quả thực cứ như là chó vàng trong nước (nguyên văn là chó vàng tìm đồ, ý chỉ mấy con cá này lấy lòng như mấy con cún con chơi trò ném đĩa rồi tìm đĩa về á), thử vươn tay, một con cá heo nhảy lên ủi ủi tay y một cách thân thiện.

    Francis vừa đi về phía Á Lai hai bước, nhóm cá heo lại bắt đầu nhìn cậu mừng rỡ.

    Á Lai nhìn về hai phía (francis và cá heo) một lượt, vừa cẩn thận phân tích một lần, nói với Francis: ―Bọn nó biết cậu mang thai nên rất tò mò, không sao đâu, cậu để bọn nó nhìn thử đi, bọn nó biết rồi sẽ không quấn theo cậu nữa.‖

    Mọi người nhìn nhóm cá heo đang tung bọt bơi về phía Francis không thể tin được.

    Á Lai nói: ―Cá heo khác với chúng ta, chúng là động vật tính giác, thậm chí có thể nghe được nhịp đập của đứa nhỏ trong bụng cậu.‖

    Francis bán tín bán nghi, nhưng vì hiếu kì nên vẫn ngồi xổm bên cạnh Á Lai.

    Á Lai để cậu vươn tay ra, mấy con cá heo quả nhiên từng chút lại gần ngủi ngửi Francis, sau đó ở trong nước kêu như đang trao đổi cái gì đó rất tâm đắc, sau đó cùng hướng về phía Francis gật đầu kêu to.

    Á Lai đá bọt nước về phía chúng nó: ―Chắc là cảm tạ cậu hai ngày này đã cho chúng cá.‖

    Lúc này có một con cá heo đẩy cái thùng gỗ mà Francis ném chung với cả cá xuống cho chúng, một con cá heo khác kêu cạc cạc.

    Francis đỏ mặt, hỏi Á Lai nói: ―Bọn nó, cái kia, lại đang nói cái gì?‖ Cậu thật bội phục Á Lai hiểu biết thật nhiều.

    Á Lai cười nói, ―Tôi có biết đâu.‖ Nhưng lại nghĩ một hồi, cuối cùng ném cái thùng gỗ Francis đã nhận lại ra về phía biển thật xa.

    Chỉ thấy mấy con cá heo mạnh mẽ bơi về phía thùng gỗ, tranh nhau đẩy thùng gỗ, sau đó thuận lợi đẩy về.

    Á Lai gật đầu, mình đoán đúng rồi, hành vi vô thứ c của Francis nhiều ngày liên tục khiến chúng tưởng đang chơi đùa với chúng, nhưng mà hình ảnh bơi qua bơi lại thật giống cảnh cún con chạy đến chạy lui.

    ―Ẹc, đang chơi với chúng ta kìa, thử ném xa hơn chút đi.‖

    Francis do dự một chút vẫn ném thùng ra ngoài, nhìn đám cá heo vui vẻ bơi lại, tâm trạng của cậu thả lỏng hẳn.

    ―Vô cùng cảm tạ ngài đã hiểu những vật nhỏ này.‖

    Ai da, thanh âm thự c dễ nghe, Á Lai đứng lên xoay người xem xét, trước mắt là một ánh vàng nhu hòa, xinh đẹp trí tuệ, làm cho người ta cảm giác thông minh lanh lợi như cá heo, khóe môi nhếch lên một nụ cười khiêm tốn mà lại thần bí, giống như là nụ cười của Monalisa, y cảm động tuyên bố một câu: ―Này, Francis, cậu thất sủng.‖

    ―Còn nói ngốc cái gì đó.‖ Lôi kéo Á Lai tiến lên, Francis lễ phép nói: ―Chú Julian, đây là Á Lai.‖

    Julian tươi cười, ánh mắt lóe sáng trong suốt không thay đổi.

    Á Lai cả m thấy tâm tình thật thoải mái cũng đã quên quy củ vấn an, nhìn Francis nói như là nhà tư bản đang đuổi việc: ―Francis à, tôi vốn rất tiếc khi cậu rời đi, nhưng mà cậu cũng biết rằng nghề người mẫu là nghề cạnh tranh cực kì gay gắt cho nên cậu cứ yên tâm về nhà sinh con cho Henry đi.‖

    Francis căm tức véo hai má y, nhóm cá heo bên cạnh cũng không biết hiểu thế nào mà cũng ồn ào kêu to.

    Á Lai xoa xoa mặt xoay người nói với ―chú‖ Julian: ―Chào ngài, tôi là Á Lai.‖ Nhưng đột nhiên phản ứng lại, híp mắt nhìn Francis, ý nói là, cậu khi dễ chúng tôi không quen nhau có phải không, chú gì mà trẻ như vậy, Francis cậu nói thật đi!

    Hi ển nhiên Julian không phải lần đầu tiên bị người hiểu lầm, giải thích: ―Tôi có huyết thống nhân ngư nên so với phi thú nhân bằng tuổi trên mặt đất thì có chút trẻ hơn, gọi tôi là Julian được rồi.‖

    Đúng nha, so vớ i phi thú nhân trên đất liền cũng có cái khác, là Ngư tộc nha, đại thúc mỹ nhân hỗn huyết nhân ngư có nửa huyết thống thú tộc đất liền, gầy hơn mình một chút, eo nhỏ đến mức một cánh tay gấu của Barret có thể ôm trọn, tinh tế khéo léo đại thúc mỹ nhân ngư …… À, chỉ là vì sao Julian không có di truyền đặc điểm thú tộc của tông phụ thú mà lại giống ngoại hình nhân ngư của á phụ nhỉ? Ừm, lúc trước sách viết gì giờ giống như mây trôi quên hết rồi, trước mắt có nhiều thứ chưa thể rõ được trong thực tế như, ngư tộc, ngư tộc, Julian, Julian……

    Francis v ỗ vỗ hoa si Á Lai, ―Sau này anh sẽ hiểu.‖ Cậu biết Á Lai sẽ ―Thích‖ Julian, cho nên chuyện Julian là ngư tộc cậu bàn với Henry là sẽ lấy chuyện này làm kinh hỉ bất ngờ cho Á Lai, sau đó cậu đem chuyện mấy ngày nay của mình và cá heo nói cho Julian.

    Julian sau khi nghe xong g ật gật đầu, đi qua không biết nói cái gì đó với đám cá heo, đây là cảnh tưởng hài hòa nhất của người và tự nhiên, càng nhìn Á Lai càng thêm hứng thú với vị đại thúc nhân ngư thanh tú này.

    Nhóm cá heo gọi hai tiếng liền quẩy bọt nước bơi đi.

    Á Lai có chút luyến tiếc, vì thế phất tay nói: ―Lại đến chơi nha, tuy rằng Francis sắp đi rồi, nhưng tôi cũng có thể mang thai mà.‖

    Rầm, Barret lại đây tìm thì bị té ngã, ra vẻ không sao cả đứng lên, trạng thái tinh thần Á Lai vẫn tốt như vậy!

    Xoay qua không chịu nhìn người ta mà chào hỏ i một tiếng ―chú Julian‖, sau đó nói với Á Lai và Francis: ―Garlock và Henry đã trở lại.‖ Lúc nói chuyện cũng không tự giác dịch ra xa Julian.

    Julian quan tâm hỏi Barret, ―Vừa rồi té đau không?‖

    Barret cứng rắn lắc đầu, nháy mắt chạy trốn như một ngọn gió.

    Julian cười, Barret vẫn đáng yêu như ngày xưa.

    Á Lai: Barret đến tột cùng là không được tự nhiên cái gì vậy? Tại sao trực giác nghệ thuật gia của mình lại đột nhiên xông ra vậy nhỉ?

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Á Lai