Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Cố Thanh – Chương 67: Phản kích

    Trọng Sinh Chi Cố Thanh – Chương 67: Phản kích

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Cố Thanh

    CHƯƠNG 67. PHẢN KÍCH

    Ảnh chụp trong lòng bàn tay đã bị nhào nát.

    Toàn thân run rẩy.

    Tên đàn ông đã hứa hẹn hạnh phúc với cô ta đã phản bội, là vết thương sâu nhất trong tim Hứa Tình Phương. Một năm qua, ngay khi cô ta cho rằng vết thương rốt cuộc vảy kết thì, bị Tần Lực Dương vô tình lần thứ hai bóc trần, máu tươi lại chảy ra, tràn trong lòng cô ta, khơi mào hận ý trả thù.

    Tần Lực Dương, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!

    Cô ta sẽ làm Tần Lực Dương hối hận, vì sự tàn nhẫn của hắn.

    Cố Thanh nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở tiệm cơm, trong mắt mang theo nghi hoặc và khó hiểu.

    “Tôi là Hứa Tình Phương, vợ cũ của Lực Dương.”

    Hứa Tình Phương!

    Cái tên quen thuộc lại xa lạ, Cố Thanh đương nhiên có biết, Tần Lực Dương trước đây đã nói với cậu.

    “Cậu Cố, nếu cậu có thời gian, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

    Cố Thanh gật đầu, đối phương thái độ hữu hảo, cậu không có lý do cự tuyệt, hơn nữa cậu cũng không muốn cự tuyệt, trực giác nói cho cậu biết, người phụ nữ này có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu. Đối với điểm ấy, Cố Thanh rất hiếu kỳ.

    Cố Thanh vội vã nói đơn giản vài câu với mẹ, rồi cùng Hứa Tình Phương rời đi, cậu không thấy ánh mắt lo lắng của mẹ.

    Trong quán cà phê.

    Hứa Tình Phương vẫn không nói gì, chỉ là có chút suy nghĩ nhìn tách trà trong tay Cố Thanh.

    “Cậu thích trà xanh?”

    Không biết đối phương vì sao hỏi như vậy, Cố Thanh vô ý thức gật đầu, đáp lại nói:

    “Ân, màu xanh tươi mát, mùi thơm tỏa bốn phía, tôi rất thích.”

    “Lực Dương trước đây thích uống cà phê đen, không thêm đường, anh ấy là một người trọng khẩu vị.”

    Nhưng hiện tại, hắn thay đổi.

    Câu kế tiếp Hứa Tình Phương không chưa nói ra miệng, cô ta nhớ tới 2 lần chạm mặt ở Tần gia và tập đoàn Tần thị, trong tay Tần Lực Dương đều cầm tách trà xanh đậm.

    Tần Lực Dương, quả thực rất yêu người đàn ông tên Cố Thanh này.

    Nghĩ như vậy, khiến Hứa Tình Phương kinh ngạc, Tần Lực Dương là 1 người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng, mà có thể điên cuồng yêu một người như vậy, đối tượng còn là 1 người đàn ông.

    Hứa Tình Phương nhịn không được tỉ mỉ quan sát Cố Thanh trước mắt, cô ta muốn tìm ra nguyên nhân đối phương làm Tần Lực Dương mê muội.

    Tướng mạo tuấn tú, khí chất đặc biệt!

    Hứa Tình Phương đương nhiên biết rõ Tần Lực Dương không phải người nông cạn, người đàn ông đối diện hẳn là không chỉ như vậy. Hứa Tình Phương nhớ tới kế hoạch hôm nay, cô ta nên vạn sự cẩn thận, không thể lộ ra sơ hở.

    “Tôi nghĩ Lực Dương yêu cậu như thế, anh ấy hẳn đã nói với cậu, mục đích lần này tôi về nước.”

    Thân thể cứng đờ, Cố Thanh trong mắt hiện lên mờ mịt.

    Hứa Tình Phương bình tĩnh buông tách xuống, phản ứng của Cố Thanh, cô ta đã thấy rõ, xem ra Tần Lực Dương cũng không phải đều nói hết mọi chuyện cho đối phương biết, cứ như vậy, kế sách của cô ta càng dễ tiến hành.

    “Tôi trở về là muốn mang con của tôi —— Tần Gia Bảo đi.”

    Hứa Tình Phương cố ý trọng âm cường điệu “con của tôi”, cô ta muốn trấn áp Cố Thanh, để cậu biết thân phận mình, cô ta, Hứa Tình Phương, mới là mẹ ruột của Tần Gia Bảo!

    Nghe Hứa Tình Phương nói, Cố Thanh bỗng nhiên nhớ tới sự kỳ quái trong lần điện thoại trước của Tần Lực Dương, bây giờ xem ra, hắn vì sợ cậu lo lắng mới che giấu cậu, hắn không muốn cậu vô tội bị kéo vào. Cố Thanh không khỏi có chút chán nản, bọn họ là người một nhà, sao lại phân chia rạch ròi như vậy.

    “Cậu Cố, không giấu gì cậu, tôi đã điều tra chuyện của cậu và Tần Lực Dương, các người năm ngoái đã kết hôn.”

    Giọng Hứa Tình Phương đột nhiên trở nên kích động, may mà bọn họ ở ví trí gần cửa sổ khuất người, không sợ bị người khác nghe, nếu không sẽ dẫn đến 1 phen náo loạn không nhỏ.

    “Ân.”

    Cố Thanh đại khái có thể đoán được mục đích của Hứa Tình Phương, chỉ là đối phương lúc này chưa nói ra, cậu cũng không muốn nói, nhiều lời luôn dễ mắc lỗi.

    Hứa Tình Phương không ngờ Cố Thanh lại biểu hiện lạnh lùng như thế, trong lòng càng khó chịu, khẩu khí không khỏi càng tỏ vẻ chán ghét và bất mãn, “Các người là đồng tính luyến ái!”

    Cố Thanh lúc này cuối cùng cũng có phản ứng, cậu ngẩng đầu trấn tĩnh nhìn đối phương, ý bảo cô ta nói cho hết lời.

    Hứa Tình Phương chưa từng thấy ai bị người khác vạch trần bí mật lại có thể bình tĩnh như vậy, cô ta nghĩ Cố Thanh không có gì đặc biệt, chỉ có gương mặt là hơn người mà thôi.

    “Tôi không thể để Gia Bảo ở cạnh các người, con tôi không thể giống các người, làm đồng tính luyến ái khiến người ta khinh bỉ. Con trai của tôi nên sống trong 1 gia đình bình thường.”

    Có thể nói ra lý do đường hoàng như vậy, Hứa Tình Phương cũng nhịn không được thầm khen mình, đúng vậy, cô ta trở về chỉ là không muốn con trai bị người khác lôi xuống bùn, cô ta muốn làm người mẹ tốt, không phải bởi vì sự ích kỷ của cô ta.

    “Hứa tiểu thư, cô biết cục cưng thích ăn cái gì nhất không? Bé sợ cái gì? Ghét cái gì?”

    Cố Thanh hỏi.

    Hứa Tình Phương nhất thời bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nhưng cô ta nghĩ đây không phải là vấn đề, cô ta không cùng trải qua quá khứ của con, cho nên hối hận, áy náy, cô ta phải bồi thường lại.

    Hứa Tình Phương nghĩ như vậy liền nói như vậy.

    “Cô không tham dự vào quá khứ của bé, vì sao?”

    “Tôi và Tần Lực Dương ly hôn, tôi đi nước ngoài.”

    “Đây không phải lý do, năm năm rồi, vì sao cô ngay cả quan tâm hỏi han qua điện thoại cũng không có.”

    “Tôi…”

    Hứa Tình Phương há miệng, muốn giải thích, nhưng phát hiện mình không cách nào giải thích, cô ta có thể nói cái gì, nói mình trong năm năm qua chưa từng nghĩ tới con, cô ta chìm đắm trong cái hạnh phúc của tình yêu lãng mạn và nghệ thuật mà mình tự cho là đúng. Con trai trong lòng cô ta chưa từng có chút vị trí nào. Mã đến khi bị người yêu phản bội, đến khi bị bạo hành, rồi sảy thai, cô ta mới nhớ tới Tần Gia Bảo ở nước Z xa xôi.

    Không thể, cô ta không thể nói như vậy, không thể nhảy vào cái bẫy mà Cố Thanh giăng ra.

    Cô ta đã không còn có cơ hội làm mẹ, cô ta không thể buông tha Tần Gia Bảo!

    “Nếu như không phải Tần Lực Dương năm đó ở bên ngoài bao dưỡng nhiều tình nhân, tôi sẽ không ly hôn với anh ta, là anh ta bức tôi đi, là anh ta khiến 2 mẹ con tôi phải xa nhau, anh ta mới là đầu sỏ gây nên chuyện!”

    Hứa Tình Phương đã trở nên điên loạn, cô ta thầm nghĩ muốn phá hoại hình tượng của Tần Lực Dương trước mặt Cố Thanh, cô ta muốn Cố Thanh tin tưởng. Hứa Tình Phương hai tay che khuôn mặt, xuyên qua khe hở, phát ra tiếng nức nở.

    Đối với “tình nhân” trong miệng Hứa Tình Phương, Cố Thanh đương nhiên sẽ không tin, cậu và Tần Lực Dương ở chung lâu như vậy, hắn là người đàn ông thế nào, cậu hiểu rất rõ không phải sao? Trong tâm Tần Lực Dương luôn khao khát 1 gia đình ấm áp, hắn sao có thể tự tay phá hoại hạnh phúc của mình.

    Ấn tượng của Cố Thanh về Hứa Tình Phương lại càng tệ hơn, nhưng dù sao cô ta cũng là phụ nữ, cậu không thể tính toán với cô ta, Cố Thanh đưa khăn tay của mình cho đối phương.

    “Tôi hiểu Lực Dương hơn cô, cô ở đây nói lung tung về quá khứ của anh ấy, tôi sẽ không tin.” Cố Thanh nhàn nhạt uống trà, thanh âm đột nhiên cất cao hơn, mang theo sự mạnh mẽ và bất mãn, “Nói thật, Hứa tiểu thư, lời cô nói, tôi không thích nghe, thậm chí là chán ghét, không phải bởi vì chuyện Lực Dương có tình nhân làm tôi tức giận, mà là cô ở trước mặt tôi bày trò hạ nhục anh ấy. Cô đã vượt qua mức chịu đựng của tôi rồi, tôi không muốn lại nghe được những lời gây hấn ấu trĩ như vậy nữa.”

    “Cậu nói tôi vì sao phải lừa cậu?” Hứa Tình Phương dừng động tác lau nước mắt, cô ta nói Tần Lực Dương bao dưỡng tình nhân đương nhiên không phải sự thật, chỉ là lúc này bị Cố Thanh vạch trần, cô ta không muốn mất mặt, lòng tự trọng của cô ta cũng không muốn bỏ qua, mặc dù là nói dối nhưng khi thêm vào sự xuyên tạc của cô ta thì cũng sẽ ra sự thật.

    “Tôi có chứng cứ, nhìn thấy ảnh chụp, cậu sẽ không còn tin tưởng người đàn ông đó như vậy nữa.”

    Hứa Tình Phương từ trong móc ra một phần văn kiện, gian trá cười đưa cho Cố Thanh, như đang cười nhạo sự vô tri và mù quáng của đối phương.

    Cố Thanh biết mình không xem, đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, cậu đành mở ra, 1 đống ảnh chụp liền rơi ra.

    Ảnh chụp là bối cảnh đêm hạ trên biển rộng, 2 người lãng mạn…

    Trên du thuyền là 1 đôi nam nữa đưa lưng về phía ống kính, người nữ đứng trước giang tay, đầu khẽ nhếch, nhìn từ phía sau rất giống như 1 đôi tình nhân yêu nhau tha thiết, người nữ mềm mại không xương tựa trong lòng người nam.

    Còn có tấm chụp nghiên, Cố Thanh đủ để nhận ra 2 người này là Tần Lực Dương và đàn chị của cậu, Trần Tuyết.

    Hứa Tình Phương đắc ý nhìn Cố Thanh, cô ta muốn nhìn bộ dạng suy sụp của cậu, đây là sự trả thù của cô ta. Bất hạnh của cô ta, không nên để 1 mình cô ta chịu.

    Chỉ là Cố Thanh vẫn cuối đầu, ánh mắt dừng trên ảnh chụp quá lâu, Hứa Tình Phương thấy không đúng.

    Cố Thanh rốt cuộc ngẩng đầu, cậu buông ảnh chụp trong tay xuống, nhìn thẳng Hứa Tình Phương, đôi mắt trong suốt không hề có thất vọng và thống khổ như cô ta muốn, chỉ là một mảnh thanh minh.

    Hứa Tình Phương không hiểu nên rất luống cuống, những … ảnh chụp này là cô ta tìm thám tử tư chụp được, cô ta vốn định dùng làm chứng cứ, chỉ chứng Tần Lực Dương quá trăng hoa, không đủ tư cách làm cha, nhưng không định cho Cố Thanh xem trước. Nhưng đối phương không xuất hiện phản ứng như cô ta nghĩ, Hứa Tình Phương liền hoảng hốt.

    “Những … ảnh chụp này, là cô tìm người chụp à.” Cố Thanh bình tĩnh nói rằng, “Đừng làm chuyện nhàm chán như thế, cô muốn đem lên toà án làm chứng cứ, nhưng đây thực sự không đủ để coi là chứng cứ, thứ nhất đây là chứng cứ phi pháp, quan toà mặc dù tin, nhưng ảnh hưởng của chứng cứ không cao, thứ hai ảnh chụp bối cảnh quá mức tối, căn bản nhìn không rõ bất cứ dấu hiệu yêu đương vụng trộm nào, ngược lại nam chính trong ảnh chụp, ánh mắt lại không có chút tình cảm ái mụi nào, anh ấy không giống như đang nhìn nữ chính, mà như nhìn xuyên qua biển rộng yên tĩnh đến người trong lòng.”

    Cố Thanh phân tích rõ ràng, nói xong lời cuối cùng, cậu không kìm được nở nụ cười, hắn thì ra vẫn nhớ lời cậu từng nói, “Tần Lực Dương, hôm nào chúng ta đi ngắm biển a. Hưởng gió biển, nghe tiếng gió thổi trên biển, rất thoải mái, đúng không?”

    Hứa Tình Phương thật sự không thể hiểu nổi sự kỳ quái của Cố Thanh, người bình thường thấy ảnh của bạn đời và người phụ nữ khác, đa số đều điên cuồng cãi nhau vô lý, nhưng Cố Thanh lại trở nên càng bình tĩnh.

    Hứa Tình Phương bị Cố Thanh nói, tức giận đến thở không nổi, cô ta biết người đàn ông trước mắt rất lợi hại, cô ta không chiếm được chút thắng lợi nào, cô ta bắt đầu hiểu tại sao Tần Lực Dương lại yêu người này nhiều như vậy.

    Chỉ là Cố Thanh thực sự thông minh, cô ta rất chán ghét. Hứa Tình Phương vốn dự định muốn từ hạ thủ từ chỗ Cố Thanh khiến Tần Lực Dương từ bỏ quyền nuôi con, nhưng không ngờ kế hoạch thất bại, không chừa cho cô ta chút đường sống.

    Cố Thanh không biết kế hoạch của Hứa Tình Phương, nếu như cậu biết trong lòng cô ta đang khen cậu thông minh trong sáng, cậu thật sự chẳng biết nên cười hay nên khóc, cậu không phải thông minh, chỉ là cậu yêu hắn, cậu luôn tin tưởng hắn mà thôi.

    Chỉ cần tình yêu đơn giản và lòng tin, con người có thể làm nhiều việc mà không sợ hãi!

    Cố Thanh đã làm được, cậu biết!

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Cố Thanh