Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân – Chương 130

    Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân – Chương 130

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

    Tả Uẩn Văn và Tiết thị ở trong nhà trông mong lại mong mỏi, nhưng màn đêm buông xuống Tả Thiệu Khanh vẫn không trở về, Tiết thị ủ một bụng lời không có chỗ phát tiết, chỉ có thể tiếp tục càu nhàu: “Lão gia, người xem con trai ngoan của ngài đã thành cái dạng gì rồi, thực coi mình là người phủ Trấn quốc công rồi hả? Thật sự không biết liêm sỉ.”

    “Câm miệng.” Tả Uẩn Văn cả ngày hôm nay tâm tình phập phồng, táo bạo dễ giận,ngay cả Nguyệt di nương được cưng chiều nhất đi vào cũng bị quở trách một trận.

    Trong lòng ông ta cân nhắc lợi và hại vô số lần, thủy chung không cách nào phán định chuyện này đối với Tả gia mà nói là chỗ tốt nhiều hơn hay là chỗ xấu nhiều hơn.

    Chỗ xấu là rõ ràng, Tả gia vẫn luôn duy trì thanh danh thanh lưu chỉ sợ phải bị hủy ởtrong tay Tả Thiệu Khanh.

    Về phần chỗ tốt, chỉ cần Lục công gia có thể đối với Tả gia thêm một chút viện trợ, vậy Tả gia tiền đồ đích thị là bừng sáng.

    Tả Uẩn Văn bực bội râu ria đều sắp rụng, giữa thanh danh và lợi ích lưỡng lự không xác định, đối với Tả Thiệu Khanh tự nhiên cũng là vừa yêu vừa hận.

    Tiết thị gả cho Tả Uẩn Văn nhiều năm như vậy, tuy không được trượng phu yêu thích, nhưng là cho tới bây giờ chưa từng giống hôm nay bị rống lớn như vậy, lập tức lòng chua xót khó nhịn, hừ lạnh một tiếng vứt bỏ Tả Uẩn Văn đi đến hậu viện.

    Vừa mới vào phòng khuê nữ, Tiết thị đã bị tình cảnh trước mắt chọc tức, trên mặt đất mảnh vỡ sứ, bàn ngã nghiêng ở từng góc, cả gian phòng ngoại trừ cái giường còn yên ổn bày ở kia, cái gì cũng bị đập phá.

    “Con làm cái gì vậy?” Tiết thị lồng ngực tức giận khó chịu: “Bọn nha hoàn đâu? Sao có thể tùy ý con hồ đồ?”

    Tả Thục Tuệ đang ngồi ở trên cái giường nguyên vẹn duy nhất lau nước mắt, nhìn thấy Tiết thị bước vào, tủi thân khóc lóc kể lể: “Nương, con gái đều nghe nói…”

    Tiết thị từ một trong một đám bừa bộn tìm ra một con đường đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, trấn an nói: “Đừng nghe gió là mưa, tình huống bây giờ không rõ, nói cái gì cũng quá sớm.” Giống như vừa rồi Tả phu nhân kia nghe gió chính là mưa không phải mụ.

    Kì thật cũng không phải tất cả mọi người tin tưởng lời đồn này, dù cho người dânthấy tận mắt Tả Thiệu Khanh đi theo Lục Tranh, cũng chỉ là cảm thấy quan hệ củahai người so với người bình thường tốt một chút, người bình thường nhất thời cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.

    Nhưng toàn bộ kinh thành, bao nhiêu thế gia vọng tộc mọi người đang chú ý động thái của Trấn quốc công, hơi có chút gió thổi cỏ lay đều có thể bị thổi phồng tuyên dương ra ngoài.

    “Chuyện này truyền đi có mũi có mắt, huống chi hiện tại Tam đệ vẫn chưa về nhà,nhất định là…” Tả Thục Tuệ nghĩ tới chồng tương lai của mình cùng nam nhân ở bên nhau liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

    “Nghiệt chủng kia.” Nhắc tới Tả Thiệu Khanh, Tiết thị bực mình đập gối sứ hoàn hảo duy nhất trên giường: “Sớm biết nó là bộ dạng đức hạnh như vậy, lúc đầu nên diệttrừ người mẹ hồ ly tinh kia của nó và nó luôn.”

    Tả Thục Tuệ thân thể run lên, ngón tay vê khăn tay hiện ra màu trắng không bình thường, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc: “Nương, nhà chúng ta không thể giữ lại một người thanh danh xấu như vậy, đại ca tương lai còn phải làm quan, con gái tương lai còn phải lập gia đình, không thể bởi vì một mình y hủy đi cả nhà chúng ta.”

    Tiết thị trong lòng cũng bắt đầu chuyển động, vừa rồi chỉ lo phẫn nộ không nghĩ đối sách, bị Tả Thục Tuệ nhắc nhở như vậy, mụ mới khôi phục cẩn thận ngày thường.

    “Đúng vậy, Tả gia chúng ta từ trước đến nay nổi danh thanh lưu, cho dù là lúc thái gia gia con ngã xuống cũng không mất khí khái thư hương thế gia, quyết không thểhủy ở trong tay một thứ tử.”

    “Vậy…” Tả Thục Tuệ hai con ngươi chớp động nhìn mẫu thân của mình.

    “Lục công gia chỉ là nhất thời ham chơi đồ mới lạ mà thôi, dùng không bao lâu sẽchán, đến lúc đó muốn giết muốn róc thịt còn không phải tùy ý chúng ta?”

    Tả Thục Tuệ lắc đầu: “Không, mẫu thân, ai biết Lục công gia lúc nào mới buông tay, lỡ như qua một hai năm, chúng ta cũng phải đi theo xui xẻo một hai năm, đến lúc đó con còn gả chỗ nào? Chính là đại ca cũng nhất định sẽ bị liên lụy không có tiền đồ.”

    Một khi liên quan đến tiền đồ con trai con gái, Tiết thị cả người đều gay gắt, nghiếnrăng nghiến lợi nói: “Vậy hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, để cho y xuống dưới cùng người mẹ ma quỷ đã chết đoàn tụ.”

    Tả Thục Tuệ cảm thấy trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nàng cố gắng kềm chế xúc động phản bác, nhắc nhở: “Chỗ này dù sao cũng là kinh thành, nếu y chết chúng ta rất khó thoát khỏi liên quan.”

    Tiết thị khóe miệng nhếch lên: “Đây không phải là còn có Ngũ công chúa sao? Lần trước nếu không phải Giang đại nhân giúp đỡ, con có thể đã…” Thấy con gái sắc mặt tối xuống, mụ vội vàng nói sang chuyện khác nói: “Việc này hãy để cho đại ca con ra tay, hắn kiến thức rộng, người quen cũng nhiều.”

    “Nhưng đại ca từ trước đến nay cùng Tam đệ có qua lại, hắn chưa hẳn chịu giúp.” Tả Thục Tuệ bĩu cái môi nhỏ nhắn căm giận bất bình nói.

    “Nha đầu ngốc, con mới là muội ruột của nó, nó không giúp con thì giúp ai?”

    Tả Thục Tuệ tựa ở trên bờ vai Tiết thị: “Nương, sớm biết như vậy lúc trước chúng ta liền chọn Tào gia, con đã hối hận.”

    Tiết thị khóe miệng mím thành một đường, vỗ lưng nàng an ủi: “Đừng nói lời ngốc nữa, Tào gia làm sao có thể cùng phủ Trấn quốc công so sánh, đây quả thực là một trời một vực.”

    Tả Thục Tuệ rủ mắt, nàng đương nhiên biết rõ cái nào tốt, chỉ là sự việc đi đến bước này, hy vọng của nàng đã càng ngày càng xa vời.

    Bởi vì lúc trước lời đồn truyền đến, nàng ngoại trừ gả vào phủ Trấn quốc công đã rất khó tìm một nhà tốt, không người nào sẽ muốn một nữ nhân từng truyền chuyện xấu với Lục công gia.

    Nếu chuyện Lục công gia thích nam nhân là thật, nàng còn đi chỗ kia làm gì?

    Tiết thị cho rằng Tả Thục Tuệ còn băn khoăn Tào Tông Quan, khích lệ khuyên nhủ nói: “Khuê nữ, chờ sau khi con kết hôn sẽ phát hiện, nam nhân đều là không đáng tin, Tào Tông Quan đối với con rất tốt, nhưng con có thể đảm bảo loại tốt này có thể duy trì bao lâu?

    Nam nhân không ai không háo sắc, cho dù hắn thiệt tình yêu con, cũng tránh không được có thông phòng tiểu thiếp, chờ lúc con tuổi già sắc suy thì ngay cả liếc nhìn concũng không kiên nhân nữa.

    Phận nữ nhân, chỉ cần gả vào một gia đình có điều kiện tốt, đợi trong tay con có quyền, nắm quyền quản lý gia đình, cũng không cần nhìn sắc mặt những hồ ly tinh này.

    Ở kinh đô, nam nhân dưỡng luyến đồng nam sủng là quá bình thường, đừng nhìn những quan lớn trọng thần ở bên ngoài ra vẻ đạo mạo, trong hậu viện không chừng rất loạn.

    Cho nên, dù cho Lục công gia cóvài ham mê không tốt cũng không có gì, so với hậu bối thế gia vọng tộc suốt ngày trêu hoa ghẹo liễu chỉ biết mưu cầu hưởng lạc thìmạnh hơn nhiều.”

    Tả Thục Tuệ khẽ gật đầu một cái, không phải thừa nhận Tiết thị nói chính xác, gia đình phú quý nào có một đời một người? Ít nhất nàng chưa từng thấy.

    Nhưng nàng cũng không nguyện ý giống như mẫu thân nàng, cùng trượng phu trải qua tháng ngày bằng mặt không bằng lòng, suốt ngày nhìn nam nhân của mình cùng những nữ nhân khác lăn lộn, nhìn thứ tử thứ nữ từng người từng người sinh ra.

    Tả Thục Tuệ tự động không để ý tới nhà Nhị thúc, bởi vì theo nàng, thứ tử Tả gia thật xự không xứng là gia đình phú quý, nhiều nhất chỉ là thương nhân cấp thấp mà thôi.

    Tiết thị trấn an con gái xong liền đi tìm trưởng tử thương lượng đối sách, chỉ là không nghĩ tới Tả Thiệu Yến vậy mà vẻ mặt hờ hững, giống như căn bản không thèm để ý chuyện này.

    “Nương, việc này ngài cũng đừng nhúng tay, đắc tội Lục công gia đối với nhà chúngta không có chỗ nào tốt.”

    Tiết thị cau mày, không đồng ý nói: “Con nói lời này là sao? Nghiệt chủng kia làm ra chuyện đồi phong bại tục này, vi nương với tư cách là đương gia chủ mẫu không giáo dục y một trận, người ngoài chỉ cảm thấy nhà chúng ta gia giáo không nghiêm.”

    “Việc này con tự do sắp xếp, ngài cũng đừng quản.”

    “Sắp xếp cái gì?” Tiết thị kiên nhẫn hỏi.

    Tả Thiệu Yến cũng không trả lời, chỉ là lấy ra một bức thư cho Tiết thị nhìn.

    Đó là một bức thư từ Giang phủ gửi đến, Tiết thị nghi hoặc mở thư ra, đợi sau khi xem xong nội dung thư rốt cục đã có bộ dáng tươi cười.

    “Vị Giang đại nhân này có thể tin được không? Hơn nữa hắn tại sao phải giúp chúngta?” Trong thư nhắc đến, Giang phủ năm ngày sau thiết yến, đến lúc đó sẽ mời mộtnhà Tả gia dự tiệc, hơn nữa hứa hẹn, hắn có biện pháp để cho Tả đại tiểu thư thuậnlợi gả cho Lục công gia.

    Tả Thiệu Yến trầm mặc một hồi, mới nhỏ giọng nói rõ nguyên nhân cho Tiết thị, chỉ nói là Giang thị lang cũng vừa ý Tả Thiệu Khanh.

    Tiết thị hít một hơi thật dài mới tiêu hóa hết tin tức này, mỉa mai nói: “Thực nhìn không ra, nghiệt chủng này có bản lĩnh như vậy, vậy mà câu dẫn một hai nam nhân đều vì y mà khuynh đảo, phi. Cùng mẫu thân hồ ly tinh của nó giống nhau.”

    Tả Thiệu Yến biết Nguyễn thị vẫn là cây gai trong lòng mẫu thân gã ta, cũng không an ủi nhiều, chỉ là hỏi: “Mẫu thân chẳng lẽ không phát hiện, từ khi lên kinh thành, Tam đệ thay đổi rất nhiều?”

    “Hừ, cũng không phải, đều thay đổi khiến cho chúng ta không dám nhận quen biết,thường nói nữ nhân mười tám biến đổi, không nghĩ tới y một nam nhân cũng giống loại hại nước hại dân này, không chừng thật sự là hồ ly tinh chuyển thế.”

    Phải hồ ly tinh chuyển thế hay không Tả Thiệu Yến không biết, nhưng gã ta biết Tả Thiệu Khanh hôm nay đã không phải là người hôm qua mặc người khi dễ, thứ tử Tả gia khúm núm.

    Tả Thiệu Khanh hắt hơi một cái, vuốt mũi tự giễu: “Bên ngoài sợ là không ít người đang chỉ trích em đi?” Tả Thiệu Khanh có chút bận tâm sau này đi trên đường bị người ném trứng thối.

    Lục Tranh ôm chặt người vào trong lòng, đem áo choàng bao bọc y kĩ lưỡng: “Yêntâm đi, ngày mai sẽ không có người để ý.”

    “Hử? Vì cái gì?”

    Lục Tranh không trả lời y, ngược lại hỏi: “Em biết phải làm sao để di chuyển lực chú ý của dân chúng không?”

    Tả Thiệu Khanh từ trong ngực Lục Tranh đứng lên, xoay người hướng y vái chào, vẻ mặt mờ mịt nói: “Kính nhờ cao nhân chỉ điểm.”

    “Lời đồn đại dừng lại ở người trí giả, nhưng thế nhân nhiều người ngu muội, đắp đập không bằng khai thông.”

    Tả Thiệu Khanh nghe thấy lời này liền biết Lục Tranh là nghĩ ra biện pháp gì rồi, có chút chờ mong ngày mai kinh đô sẽ truyền ra tin tức bạo phát ra sao.

    “Vậy buổi tối liền yên lặng chờ tin tốt lành.”

    Lục Tranh xoa đầu y, ôm người đi ra khỏi đình: “Trở về phòng.”

    Tả Thiệu Khanh có chút do dự: “Đêm không về… không tốt lắm đâu?” Kì thật y là cảm thấy, trước khi cùng Lục Tranh kết hôn liền ngủ lại phủ Trấn quốc công, có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, không biết Lão phu nhân có thể hay không cho rằng y là người tùy tiện.

    Tuy nói nam tử không ràng buộc nghiêm khắc giống nữ tử, nhưng nếu y ngày mai từ của lớn phủ Trấn quốc công đi ra ngoài, nói không chừng lại phải đoạt lại danh tiếng.

    Bước chân Lục Tranh dừng lại, hướng về góc tối dặn dò: “Ẩn Nhất, bảo quản giatruyền lời cho Tả phủ, liền nói Tả tam gia có liên quan đến làm rối kỉ cương khoa cử,bản công giữ người lại.”

    Tả Thiệu Khanh khóe miệng co quắp, lần nữa cảm thán công phu trợn mắt nói dối trắng trợn của Lục công gia, vì sao y trước kia cảm thấy Lục công gia là nam tử hán nghiêm túc chính trực?

    Theo Lục Tranh vào viện tử của hắn, Tả Thiệu Khanh đứng ở trước cửa phòng do dự hỏi: “Ngài không phải công vụ bận rộn sao?” Ngay cả thời gian phòng thủ cũng không thấy, cô nam quả nam sống chung một phòng, dù cho cái gì cũng không làm cũng đủ khiến cho người ngoài suy đoán.

    “Vào.” Lục Tranh cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ.

    Trong phòng đã đốt mười cây nến, chiếu sáng trưng gian phòng rộng rãi, Tả Thiệu Khanh theo hắn đi về phía sườn đông gian phòng, đi vào mới phát hiện là phòng ngủ cùng thư phòng nối liền nhau.

    Thư phòng có giá sách ba mặt, lúc đầu mới vào còn cho rằng là đến thư phòng quốc tử giám.

    Phủ Trấn quốc công nhiều thế hệ xuất võ tướng, lại không nghĩ rằng tàng thư trong thư phòng so với thư phòng lớn của Giang phủ còn nhiều hơn.

    Chỉ là Lục Tranh mấy năm trước vẫn luôn ở bên ngoài chinh chiến, những tịch thưnày chẳng phải là bị phủ bụi đến giờ rồi sao?

    Trong lòng nghĩ như thế, Tả Thiệu Khanh cũng mở miệng hỏi như vậy, nhận được đáp án lại khiến cho y chấn động: “Đây là cố ý vì em chuẩn bị.”

    Tả Thiệu Khanh ngạc nhiên nghi ngờ, vòng quanh giá sách mấy vòng, tùy ý rút ra vài tịch thư lật xem, phát hiện ngoại trừ giá sách binh thư, còn lại đều là thông giám văn sử và phong tục tình cảm của dân gian các nơi y thích nhất, mà ngay cả thương mậu nông khoa đều có.

    “…Khi nào thì bắt đầu chuẩn bị?”

    “Từ sau khi em vào kinh.” Lục Tranh ăn ngay nói thật, ý nghĩ của hắn rất đơn giản,đã định cùng Tả Thiệu Khanh ở bên nhau, trong nhà tự nhiên cũng nên từ từ chuẩn bị đồ vật y dùng được, như quần áo, bút mực, sách vở…

    Tàng thư của phủ Trấn quốc công vốn không ít, chỉ là loạn xà ngầu, ném khắp nơi, Lục Tranh nghĩ đến trong nhà nhiều hơn một thư sinh chân chính, lúc này mới sai người sắp xếp thư tịch vào đây, lại từ các nơi sưu tập một ít thoại bản và du kí, hắn nhớ Tả Thiệu Khanh thích xem những thứ này.

    Tả Thiệu Khanh mũi hơi lên men, loại cảm giác được người tùy thời đặt trên đầu quả tim này rất ấm áp, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có nương thân đã chết của y và vú Liễu sẽ đặc biệt vì y chuẩn bị.

    “Thư phòng này chỉ là ngày thường dùng để nghỉ ngơi, tiền viện phủ Trấn quốc côngcó phòng làm việc chuyên biệt, em nếu là ngại chỗ ấy ồn ào, có thể chọn một sân nhỏ để cho người sửa sang lại.” Dù sao phủ Trấn quốc công rất lớn, chủ tử ít đến đángthương, còn nhiều viện tử trống không.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân