Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân – Chương 134

    Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân – Chương 134

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

    Hai người rời khỏi phòng của Tả Uẩn Văn chuyển vào thư phòng bên cạnh, vứt bỏ tùy tùng, mặt đối mặt ngồi xuống.

    Tả Thiệu Khanh thu lại mũi nhọn vừa rồi, trước sau như một ngoan ngoãn ngồi, Tả Thiệu Yến lúc này sẽ không đem y coi thành một bé thỏ trắng vô hại.

    Gã ta lên công tác chuẩn bị suy tư một chút, vẻ mặt chân thành đề nghị: “Tam đệ,ngươi đường đường là hội nguyên một khóa, chỉ cần thi đình biểu hiện tốt, danhtiếng trạng nguyên ở trong tầm tay, làm gì đi theo con đường lấy sắc dụ dỗ người?”

    Tả Thiệu Khanh khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng: “Tin tức của đại ca quá lạc hậu, hoàng thượng đã hủy bỏ bảng đơn thi hội lần này.” Mà một khắc trước, ngươi ca ca này còn dội nước bẩn trên người đệ đệ.

    Tả Thiệu Yến tự động không để ý đến thâm ý trong ánh mắt y: “Dù cho lại đi trường thi lần nữa, Tam đệ tài hoa hơn người cũng không sợ không có tiền đồ.”

    Lời này của gã ta nói chính là thật lòng lại đau xót, từ khi gã ta xem hộp bản thảo kia của Tả Thiệu Khanh, liền biết rõ đệ đệ này tài học xác thực không thua kém mình.

    “Vậy…” Tả Thiệu Khanh con ngươi đảo một vòng, vẻ mặt dần dần hiện ra do dự thíchhợp, sau đó thở dài nói: “Đại ca cho rằng ta nguyện ý sao? Lục công gia cao cao tạithượng, tiểu đệ như thế nào có thể cự tuyệt được?”

    Tả Thiệu Yến không hoài nghi, ở trong mắt gã ta, không một nam nhân nào tự nguyện giống như nữ nhân thuần phục dưới thân một nam nhân khác, huống chi Tả Thiệu Khanh còn là thư sinh, thư sinh phần lớn là kiêu ngạo từ trong xương.

    Gã ta suy đoán cho rằng chuyện này là Lục công gia bắt buộc, mà Tả Thiệu Khanh cựtuyệt không được chỉ có thể phục tùng, có lẽ cảm tình của y đối với Lục công gia cómột chút như vậy, nhưng tuyệt đối không có người sẽ vì tình cảm mà vứt bỏ không để ý tiền đồ.

    “Đại ca muốn nói chính là chuyện này, ta nghĩ ngươi nên biết, các ngươi quan hệ như vậy không thể lâu dài, thậm chí sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, ngươi cho rằng hoàngthượng sẽ để cho…làm trạng nguyên sao?”

    Tả Thiệu Khanh biết rõ gã ta cố ý nhảy qua hai chữ gì, đơn giản là hai chữ “nam sủng” hoặc “luyến đồng”, trong lòng y cười lạnh một tiếng, tiếp tục giả vờ sầu lo hỏi: “Vậy không biết đại ca có đề nghị gì hay?”

    Tả Thiệu Yến không lập tức trả lời, mà là tiếp tục nói: “Dù cho ngươi không quan tâm ánh mắt thế nhân, đợi sau khi Lục công gia lập gia đình, chỉ sợ là người đầu tiên phu nhân Trấn quốc công không thể dung nạp chính là ngươi.”

    “Đúng vậy…” Tả Thiệu Khanh phiền muộn kéo dài âm điệu.

    Tả Thiệu Yến nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn cho y hiểu, y và Lục Tranh ở bên nhau là việc cỡ nào không đáng tin cậy, chỗ xấu có một sọt, chỗ tốt thì bình thường thôi, còn phải trơ mắt buông tha công danh đến tay.

    Tả Thiệu Khanh biết những lời này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là kế tiếp gã ta sẽ gợi ý cho mình con đường như thế nào.

    “Thà tự hủy trường thành, không bằng thừa dịp hiện tại mọi người chỉ là ở giai đoạn suy đoán đem sự việc đảo ngược, chỉ cần mọi người tin tưởng ngươi và Lục công gia không có gì, ngươi cũng như có thể nhập sĩ, cũng như có thể phát huy hoài bão.”

    “Thế nhưng Lục công gia…” Tả Thiệu Khanh cảm thấy mình đã có thể nhìn trộm được tâm tư Tả Thiệu Yến.

    Tả Thiệu Yến dừng lại một lát, bắt đắc dĩ nói: “Dựa theo thân phận Lục công gia, muốn làm gì tự nhiên chúng ta là kháng cự không được, chỉ là…ngươi đề nghị với hắn, tìm một người hiểu tận gốc rễ bày công khai ở trên mặt, như vậy các ngươi có thể lén lút qua lại.”

    Thấy Tả Thiệu Khanh cau mày, đang trầm tư, gã ta còn nói: “Ta nghĩ Lục công gia cũng không muốn việc này ồn ào để người trong thiên hạ đều biết?”

    Hắn thật đúng là muốn như vậy. Tả Thiệu Khanh nghĩ thầm: Dựa theo tính cách Lục Tranh, còn lo lắng người trong thiên hạ nhìn như thế nào sao?

    Tả Thiệu Yến thật sự là đánh bàn tính thật hay, nhìn như chân tâm thật ý suy nghĩ vì Tả Thiệu Khanh, thay y nghĩ ra phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên, không đắc tội Lục Tranh, lại có thể bảo toàn thanh danh.

    Y ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tả Thiệu Yến, y thừa nhận người đại ca này thông minh, nếu như mình không phải sống lại, nếu mình không phải thật tâm thực lòng muốn sống cùng Lục Tranh, chỉ sợ liền tiếp nhận đề nghị như vậy.

    Cái gọi là tìm “nữ nhân hiểu tận gốc rễ” cùng Lục Tranh lập gia đình, chính mình và Lục Tranh tiếp tục phát triển tình cảm, thần không biết quỷ không hay, đươngnhiên, nữ nhân hiểu tận gốc rễ này nhất định phải hướng về người Tả gia mới được.

    Còn có ai so với Tả Thục Tuệ thích hợp hợn nữa?

    Đến lúc đó toàn bộ phủ Trấn quốc công, công khai trên mặt có một Tả Thục Tuệ phong quang vô hạn tiếp nhận vinh dự nhất phẩm phu nhân, vụng trộm còn có ythổi gió ở bên gối Lục công gia, lo gì Tả gia không hưng thịnh?

    Tả Thiệu Khanh khóe miệng khẽ nhếch: “Đại ca, ngài quá coi trọng ta, phu nhân Trấn quốc công há lại tùy tiện do ta định đoạt hay sao?”

    “Chỉ cần Lục công gia thiệt tình hướng về ngươi, tự nhiên sẽ đồng ý.” Tả Thiệu Yến gắt gao nhìn chằm chằm Tả Thiệu Khanh, gã ta nói những lời này chưa hẳn khẳng định như vậy, chỉ là đang thăm dò địa vị của Tả Thiệu Khanh ở trong lòng Lục Tranh mà thôi.

    Tả Thiệu Khanh sao có thể như gã ta mong muốn, cúi đầu xuống vẻ mặt đau thương: “Đại ca ngài nghĩ nhiều rồi, nào có thật lòng hay không thật lòng?”

    “Chỉ cần ngươi sẵn lòng, ít nhất chúng ta có thể thử một lần.”

    Tả Thiệu Khanh trong lòng cười lạnh,vẻ mặt chờ mong hỏi: “Thử như thế nào?”

    Tả Thiệu Yến thoáng dừng lại, hai con ngươi nhiễm phải hơi thở u ám vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tả Thiệu Khanh, dường như muốn xuyên thấu qua lớp vỏ ngoài nhã nhặn của y nhìn ra tâm tư của y.

    Tả Thiệu Khanh nháy mắt: “Đại ca vì sao nhìn ta như vậy? Không tiện nói sao?”

    “Lúc này đại ca cũng chưa nghĩ kĩ, dù sao cũng phải có một cơ hội thích hợp mới được, đến lúc đó còn muốn Tam đệ phối hợp.”

    Không nhận được đáp án Tả Thiệu Khanh cũng không bất ngờ, nếu Tả Thiệu Yến cứ đần độn như vậy nói ra kế hoạch của gã ta mới là ngốc, đồng thời y cũng xác định, Tả Thiệu Yến nhất định đang sắp xếp ván cờ chờ y và Lục Tranh chui vào.

    Nhưng muốn tính kế Lục Tranh thật sự dễ dàng như vậy sao? Tả Thiệu Khanh đuôi lông mày hơi nhướng lên, cực nhanh liếc nhìn Tả Thiệu Yến.

    Ngay tại lúc hai người trầm mặc, bên cạnh truyền đến tiếng hét kinh hãi, ngay sau đó bọn hạ nhân hỗn loạn kêu gào.

    Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, đồng thời đứng dậy lao ra khỏi thư phòng, vào phòngngủ chỉ thấy Tả Thục Tuệ hai mắt đỏ thẫm đứng ở trong phòng, trong tay còn cầm kéo.

    Ơ, đây là muốn xuống tóc làm ni cô? Tả Thiệu Khanh tâm tình tốt nghĩ.

    “Hồ đồ.” Tả Thiệu Yến xông lên đoạt mất lợi khí trong tay nàng: “Ngươi đây là muốnlàm gì?”

    Tả Thục Tuệ hai tay nắm chặt cánh tay Tả Thiệu Yến, hàm răng cắn chặt vang lên tiếng khanh khách: “Đại ca, bọn họ nói có phải thật hay không? Bên ngoài thật sự…ô ô, ta phải làm sao bây giờ?”

    Một cô nương chưa lấy chồng truyền ra chuyện này, dù cho không phải thật thanh danh cũng hủy hết, nàng phải làm sao bây giờ?

    “Đủ rồi. Còn ngại trong nhà không đủ loạn sao? Bà tử nào lắm mồm nói cho ngươi nghe?” Tả Thiệu Yến nổi trận lôi đình, trong lòng có chút cảm giác vô lực.

    “Bất kể là ai nói, ta chỉ hỏi một câu, bên ngoài…phải hay không mọi người đều biết?” Tả Thục Tuệ trong mắt hàm chứa một chút chờ mong, cứ như vậy chờ đáp án của Tả Thiệu Yến.

    Rốt cuộc là muội muội ruột, Tả Thiệu Yến không muốn đả kích nàng, chỉ là nghiêng mặt qua dặn dò: “Việc này ngươi đừng quan tâm, trở về phòng nghỉ ngơi, đừng thêm phiền.”

    Tả Thiệu Khanh lúc này tiến lên, cười lên tiếng chào hỏi Tả Thục Tuệ: “Đại tỷ nhưng hỏi tin đồn bên ngoài? Ta vừa từ bên ngoài trở về, cũng đã nghe không ít, ngươi cũng đừng nóng giận, chẳng qua chính là có người đố kị cố ý hãm hại ngươi mà thôi…

    Tuy nói đại tỷ quả thật từng bị người bắt cóc, cũng xác thực biến mất cả ngày, nhưng chúng ta đều tin tưởng đại tỷ vẫn còn trong sạch, người ngoài nói như thế nào liền tùy bọn họ đi, cũng ngăn không nổi miệng của bọn họ.”

    Tả Thiệu Khanh nói lời này giống như an ủi kì thực đang hung hăng đâm một đao vào tâm hồn yếu ớt của Tả Thục Tuệ, mắt thấy nàng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, nước mặt cũng yên lặng rơi.

    “A, đại tỷ đừng khóc…ngươi như vậy chẳng phải đang thừa nhận ý của người kia?” Tả Thiệu Khanh vui vẻ nghĩ: Có thể nhìn thấy Tả Thục Tuệ khóc thương tâm như vậy cũng không phí công y an ủi một phen.

    Tả Thục Tuệ hai mắt đẫm lệ trừng mắt liếc Tả Thiệu Khanh, nếu là bình thường, cái nhìn này nhất định là một loại phong tình khác, đáng tiếc bây giờ không hề có mỹ cảm gì đáng để nói.

    “Khục khục…” Tả Uẩn Văn ở trên giường bụm yết hầu ho khan vài tiếng, nhổ ra một búng máu, người rốt cục khôi phục thanh tỉnh.

    “Thiệu Yến…” Ông mệt mỏi kêu một tiếng.

    “Phụ thân.” Tả Thiệu Yến bước nhanh đến trước, ở bên giường ngồi xuống: “Phụthân cảm thấy như thế nào?”

    Tả Uẩn Văn run rẩy nâng lên cánh tay, đặt bàn tay lạnh buốt lên tay Tả Thiệu Yến, muốn dùng sức cầm chặt lại nhất thời không có sức lực: “Thiệu Yến, phái người đi ra ngoài hỏi thăm một chút, lời đồn còn hay không…chuyện của đệ đệ và muội muội của con là không có sức thay đổi trời đất, nhưng lời đồn đãi về con vẫn là có thể làm sáng tỏ, nhất thiết không nên lưu lại ô danh…Tả gia còn phải dựa vào con…”

    Tả Thiệu Khanh khiêu khích liếc nhìn Tả Thục Tuệ, ánh mắt kia giống như đang nói: Xem đi, ở trong mắt phụ thân chỉ có trưởng tử mới quan trọng nhất, con gái tính là cái gì? Một con trai bị phế đi tính là cái gì?

    Tả Thục Tuệ mở to hai mắt không thể tin mà nhìn tình trạng vô cùng rõ ràng của Tả Uẩn Văn, không thể tin được chính mình vậy mà sẽ nghe thấy lời nói như vậy.

    Nàng xông đến kéo Tả Thiệu Yến ra, lắc Tả Uẩn Văn vẻ mặt căm giận chất vấn: “Phụ thân, vậy con gái phải làm sao?”

    “Khục khục…” Tả Uẩn Văn thân thể còn rất hư nhược, không thể chịu đựng loại đong đưa này: “Thục Tuệ, con bị bắt cóc là sự thật, về phần thanh danh trong sạch của contrượng phu sau này của con tự nhiên biết rõ, loại lời đồn này càng giải thích càng khiến cho người khác suy đoán.”

    “Vậy cũng không thể…” Đã không có thanh danh, có nam nhân nào sẽ lấy nàng?

    Tả Uẩn Văn lại không thể quan tâm nhiều như vậy, dựa vào thế cục trước mắt, Tả gia căn bản không cách nào ngăn cản những lời đồn kia, có thể trụ được một đứa liền trụ một đứa.

    “Quản gia, mời thiếu phu nhân đến.” Tả Uẩn Văn chán ghét liếc qua Tiết thị nằm bên cạnh, vịn tay Tả Thiệu Yến xuống giường, chậm rãi di chuyển đến bên bàn ngồi xuống.

    “Việc cấp bách trước mắt là phải chứng minh Thiệu Yến con không hề có tâm tư bỏ vợ tái giá, Hà thị sẽ là con dâu trưởng duy nhất của Tả gia.”

    Tả Thiệu Yến nhếch môi dưới, vẻ mặt nhìn không ra có cái gì khác thường đáp ứng.

    Tả Thiệu Khanh nghĩ, hiện tại dù cho Hà thị chết, Tả Thiệu Yến cũng không dám sinh ra tâm tư tái giá, nếu không mặc kệ Hà thị phải hay không phải bị người Tả gia hại chết, người ngoài đều đổ cái chết của nàng ta lên người Tả gia.

    Đến lúc đó Tả Thiệu Yến thật sự là hết đường chối cãi.

    Hà thị đến rất nhanh, bụng nàng đã rất lớn, phải trái phải vịn hai nha hoàn, dáng đi vội vã, sắc mặt ảm đạm.

    Tả Thiệu Yến bước nhanh nghênh đón, tự mình dìu nàng vào cửa, còn dịu dàng nói: “Đi chậm một chút, cẩn thận coi chừng té.”

    Nếu là trước kia, Hà thị nhất định sẽ bởi vì những lời này của gã ta mà mừng rỡ không thôi, nhưng bây giờ, nàng lại biết quan tâm như vậy chưa hẳn phát ra từ trong lòng, nam nhân này có thể ở trước mặt đối với ngươi dịu dàng, sau lưng lại đâm cho ngươi một đao.

    Tâm tư Hà thị từ lúc hạ dược cho Tả Thiệu Yến liền trở nên cứng rắn, hiện tại chỉ sở cầu chính là bình an sinh đứa nhỏ ra, để cho nó bình an lớn lên, về phần Tả gia quang vinh hay nhục, đối với nàng mà nói cũng không có gì khác biệt.

    “Phụ thân, ngài gọi con dâu đến là có chuyện gì căn dặn?” Hà thị từng bước một đi đến bên cạnh Tả Uẩn Văn, nhìn Tả Uẩn Văn yếu ớt như thế vậy mà có phần sảng khoái.

    Cha chồng này kì thật cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không có đối với nàng nói lờilạnh lùng ác độc, nhiều nhất chỉ là không thèm để ý mà thôi, chỉ là nàng biết chỉ cần Tả Thiệu Yến có thể lấy được một nữ nhân dòng dõi cao quý, ông ta có thể nhẫn tâmhi sinh chính mình.

    “Khục khục, con dâu, nương của con thân thể không khỏe, cái nhà này liền giao chocon, con nếu cảm thấy vất vả, có thể để cho Chu má má giúp con.” Tả Uẩn Văn không tận lực giải thích lời đồn bên ngoài là thật hay giả, chỉ là lợi dụng chiêu thứcnày khiến cho Hà thị tin tưởng, Tả gia là sẽ không hại nàng.

    Dù sao toàn bộ quyền quản lý Tả gia đều ở trong tay nàng, nàng chính là chủ mẫuchính thức của Tả gia, ai cũng không thể động.

    Khóe miệng Hà thị giật giật, cúi đầu xuống nói: “Phụ thân thứ lỗi, con dâu bụng lớn, chỉ sợ tinh thần và thể lực không tốt, lỡ như mệt hư thân thể… con dâu sợ thẹn với liệt tổ liệt tông Tả gia.”

    Tả Uẩn Văn đụng phải cái đinh mềm, vẻ mặt thoáng cái liền trầm xuống, nhưng cũng không thể vào lúc này đối với Hà thị phát giận, chỉ có thể tiếp tục lời ngon tiếng ngọt nói: “Con cũng thấy đấy, nương con ngay cả giường cũng không thể xuống, con là dâu trưởng trong nhà, không giao cho con còn có thể giao cho ai?”

    Hà thị sờ lên bụng, nghĩ một đằng nói một nẻo trả lời: “Không phải còn có Nguyệt dinương sao? Con dâu cảm thấy nàng quản lý nhà cửa rất tốt.”

    Tả Uẩn Văn râu ria run rẩy, khôn nghĩ tới ngay cả con dâu ngày thường tính cách dịu dàng ngoan ngoãn cũng dám châm chọc ông ta, lẽ nào có lý đó?

    “Bảo con nhận con liền nhận, nàng ta một tiểu thiếp sao có thể quản lý nhà cửa?” Tả Uẩn Văn ho khan hai tiếng, thả nhẹ âm lượng nói: “Trước đây phụ thân cũng là thấy con thân thể không khỏe, sợ con mệt, nhưng cái nhà này chung quy là phải giao vàotrong tay con, con sớm chút tiếp nhận cũng tốt.”

    Hà thị quỳ gối thi lễ, cũng không hề cự tuyệt, nàng biết, trong nhà này, làm hay không làm cũng không phải nàng định đoạt, thà như bây giờ, không bằng động thủtranh đoạt một chuyến, ít nhất vì đứa nhỏ sắp xuất thế mưu cầu một thân phận đứng đắn.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân