Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân – Chương 72

    Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân – Chương 72

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

    Phân đà của Tào bang ở Thương Châu là một sơn trang to như vậy, cách bến cảng rất gần, từ lầu hai còn có thể nhìn thấy cảnh tượng bận rộn ở bến cảng.

    Tả Thiệu Khanh vừa mới ngâm nước ấm, lúc này đang bọc chăn xiêu vẹo ở trước cửa sổ làm mỹ nhân trên giường.

    Trên thuyền không thiếu quần áo không thiếu thức ăn, nhưng nước ấm thì lại thiếu thốn, nếu không phải y có Lục công gia bảo kê, đoán chừng phải cùng đám người lỗ mãng của Tào bang trực tiếp nhảy xuống thuyền tắm nước lạnh rồi.

    Vú Liễu bưng một chén canh gừng tiến vào: “Tam gia, mau thừa dịp còn nóng đem canh gừng uống, sống ở trên nước nhiều ngày như vậy, lo lắng bệnh thấp khớp vào thân thể.”

    Tả Thiệu Khanh cũng biết người quanh năm ở trên nước sinh hoạt vừa đến tuổi trung niên đều có bệnh phong thấp, bởi vậy cũng không chối từ, nắm mũi đem chén canh gừng nóng bỏng đổ vào.

    “Đưa canh gừng qua chỗ Lục gia chưa?”

    Vú Liễu động tác dừng lại, ngoan ngoãn trả lời: “Lão nô không biết.”

    Tả Thiệu Khanh nghe giọng điệu của bà đã biết trong lòng của bà có khúc mắc, cũng phải, mặc cho ai cũng không hy vọng chủ tử của mình dùng sắc mê hoặc người, huống chi vú Liễu còn là thật tâm lo lắng cho y.

    Y thở dài, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “ Vú Liễu, ta biết rõ bà cũng là suy nghĩ cho ta, nhưng cuộc đời này… sợ là không người nào so với Lục công gia càng thích hợp với ta hơn…”

    Vú Liễu trách nói: “Chẳng lẽ ngươi tính đời này cũng không thành thân, không cần con nói dòng?”

    “Vú Liễu đời này không thành thân, không con nói dòng không phải sao?” Tả Thiệu Khanh thấy vú Liễu vành mắt dần dần đỏ lên, ngồi dậy nhẹ nhàng ôm bà: “Vú Liễu không cần để tâm, ta đời này không muốn vì ai mà sống, trên cuộc đời này, có thể cả đời vui vẻ so với cái gì đều quan trọng hơn.”

    “Nhưng…nhưng ngài và Lục công gia…” Làm sao có thể sẽ cả đời vui vẻ?

    Vú Liễu thậm chí nghĩ: Sợ là vừa đến kinh đô, vị gia kia liền không thể không vứt xuống thiếu gia nhà bà, dù sao không có phụ mẫu nhà nào sẽ nhìn nhi tử cùng với một nam nhân trải qua một đời.

    Huống chi đối phương còn là con trai độc đinh năm đời của Trấn quốc công.

    “Mở rộng tâm, buông lỏng tinh thần, khi điều gì đã được sắp đặt, lúc nên đến thì sẽ đến, nếu cuộc đời này không cách nào cùng hắn bên nhau, ta cũng không hối hận.” Tả Thiệu Khanh trong lòng bổ sung nói: Muốn quay đầu lại là nhất định không thể, y chỉ có thể một đường tiến về phía trước, vượt mọi chông gai, tranh thủ đoạt được kết quả tốt nhất.

    Vú Liễu những ngày này cũng đã nhìn rõ, thiếu gia nhà bà là chân tâm thật ý thích Lục công gia, bà một đường thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Lục công gia đối với Tam gia cũng không tệ, chỉ là loại không tệ này có thể duy trì bao lâu cũng không biết.

    La Tiểu Lục dưới lầu kéo cuống họng hô: “Tam gia, mở tiệc rồi.”

    Tả Thiệu Khanh để cho vú Liễu thay y chải tóc, lại thay một bộ quần áo thoải mái tự nhiên, lúc này mới thản nhiên xuống lầu.

    Cũng không biết Lục Tranh là như thế nào thông báo, y vừa tiến vào tòa lầu này, cóngười đem một rương quần áo chỉnh tề đến, tất cả đều là may theo kích thước của y,từng bộ đều rất dày bền.

    Trước khi bọn họ đi ra ngoài, Tiết thị cũng may quần áo cho bọn họ, nhưng Tả Thiệu Khanh rốt cuộc là thứ tử, lại không vừa mắt Tiết thị, Tiết thị chỉ tùy ý may cho y hai bộ áo choàng mà thôi, phương bắc thời tiết như vậy, hai bộ áo choàng liền quá đơn bạc.

    Lúc vú Liễu nhìn thấy rương y phục kia vẻ mặt mới chuyển tốt.

    Tổng bộ Tào bang ở phía đông Hạc Thành, người phân đà Thương Châu đã sớm biết đến tin tức lão đại đổi chủ, bắt đầu còn có người lòng tràn đầy căm phẫn muốn đi giết người, đợi lúc biết được đương gia mới là ai, cả đám đều rụt đầu ngừng lên tiếng.

    Nói giỡn, vị gia kia có thể vừa ý đám dã nhân bọn họ đã là ông trời mở mắt, bọn họ vui còn không kịp còn có chỗ nào bất mãn? Về phần đương gia cũ, cùng lắm thì về sau nhìn thấy liền đi đường vòng thì tốt rồi.

    Tâm tình tràn đầy kích động của bọn họ vừa bình tĩnh trở lại, liền nghe nói đương gia mới mang người dò xét sông đào, đợi rồi đợi, cuối cùng đã đem người chờ mong đến rồi.

    Trì Kim Quan đại quản sự phân đà Thương Châu vung tay lên: “Làm lớn. Phải làm lớn. Rượu ngon thức ăn ngon đều gắng sức dâng lên, phải khiến cho đương gia mới thỏa mãn.”

    Cho nên khi Tả Thiệu Khanh đến trước phòng nhìn thấy chính là tình cảnh này, trên sân bãi to như vậy bày biện hai mươi mấy cái bàn lớn, chỗ chính giữa có một khoảngtrống lớn, một đám vũ cơ đang nhẹ nhàng nhảy múa.

    Trên mặt bàn bày biện tràn đầy sơn trân hải vị, mùi rượu nồng đậm từ bên trong các dãy rượu bay lên, mà trên bàn Lục Tranh cũng nhiều thêm một vị đại hán y không quen.

    Đột nhiên nhìn thấy Tả Thiệu Khanh, mọi người trong Tào bang còn chưa hồi phụctinh thần, có vài người kinh hô lên tiếng.

    Chỗ này một đám đại hán tráng kiện, Tả Thiệu Khanh ngoại tộc này liền giống nhưthiên nga trắng tiến vào bầy vịt hoang, không muốn gọi người chú ý cũng khó.

    Tả Thiệu Khanh đi thẳng về phía chủ vị, thản nhiên ngồi ở bên cạnh Lục Tranh, hiện trường thoáng cái giống như bữa tối ở sơn trang suối nước nóng kia.

    Người không biết nội tình nhao nhao hạ giọng hỏi người kia là ai, biết rõ nội tìnhchỉ có thể tùy ý lộ ra tính danh xuất thân, không biết nội tình báo cái tên liền xong việc.

    Như cũ là Lục Tranh động đũa đầu tiên, như cũ là bầu không khí sục sôi ngất trời, Tả Thiệu Khanh phát hiện, cùng bọn dã nhân này ở chung, vĩnh viễn không thiếu cảm xúc mãnh liệt, cũng không cần động quá nhiều tâm tư, nhẹ nhõm lại vừa ý.

    Y thậm chí cảm thấy, nếu như ngày nào đó lăn lộn không nổi nữa, cùng với Nhị thúc làm buôn bán thủy vận cũng không tệ.

    Đáng tiếc, địch nhân của y chưa bao giờ là bọn mãng phu tâm tư đơn thuần này.

    Tả Thiệu Khanh vừa dùng cơm vừa thưởng thúc vũ khúc, tuy y đối với mấy mỹ nữ tướng mạo kiều mị này không có hứng thú, nhưng kỹ thuật nhảy uyển chuyển cùng tư thái xinh đẹp vẫn là rất xuất sắc có thể ngắm được.

    Trì Kim Quan bắt đầu còn có chút câu nệ, không thoải mái tay chân, đợi sau khi ba chén rượu vào trong bụng, chỉnh đốn tinh thần, chẳng những liên tiếp mời rượu Lục Tranh, còn đánh đầu lưỡi nói đến sự tích vinh quang của mình sau khi gia nhập Tào bang.

    Dương Dịch nhìn không vừa mắt, dốc sức liều mạng rót rượu cho hắn ta, cầunguyện hắn ta đừng ở trước mặt đương gia mất mặt.

    “Đương… đương gia… ngài là quý nhân, chúng tiểu nhân là thật tâm kính ngưỡng ngài…chúng tôi…những người thô kệch này không biết nói chuyện lắm…chiếm không được chỗ tốt…nhưng nói thật, bàn về nghĩa khí, vẫn là những huynh đệ này của chúng tôi có tình có nghĩa…nhớ năm đó…a…”

    Dương Dịch đút một cái đùi gà vào trong miệng hắn ta, hung dữ quát lớn: “Đừngnhớ năm đó nữa, ngươi vẫn là ngẫm lại thái dương ngày mai đi.”

    Trì Kim Quan hai ba miếng gặm hết đùi gà, quăng xương cốt: “Được, được, không nghĩ đến năm đó nữa…chúng ta liền nói hiện tại…vốn là ta chuẩn bị cho đương gia các loại mỹ nữ hoàn phì yến sầu…ai biết vài ngày trước có tin tức nói ngài không thích nữ chỉ thích nam, khà khà…ta liền cho đổi cho ngài một đám thiếu niên tươi mới…nào biết được…”

    “Nào biết được cái gì?” Tả Thiệu Khanh có chút hăng hái tiếp lời.

    Trì Kim Quan liếc nhìn y, hai cái lông mi đen thô dựng lên: “Nào biết được ánh mắt đương gia cao như vậy…ta cũng xấu hổ để cho những người không đứng đắn kia xuất hiện làm người mất mặt xấu hổ…”

    “Đừng, kéo tới nhìn một chút, nhìn xem là cái dạng không đứng đắn gì.” Tả Thiệu Khanh khóe miệng khẽ nhếch, mặt mày mang tươi cười, dường như thật sự đối với những thiếu niên kia có hứng thú.

    Dương Dịch lặng lẽ kéo ghế, cách Trì Kim Quan xa một chút, không biết vì cái gì,trên khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tả tam gia kia lại khiến cho lòng của hắn tarét run.

    Rõ ràng chỉ là thư sinh tay trói gà không chặt, như thế nào cảm giác cứ không thích hợp như vậy?

    Trì Kim Quan không phát giác được khác thường, ha ha cười nói: “Không thể không thể…”

    Đại khái là thật sự say, Trì Kim Quang trong miệng nói không thể, trên thực tế lạihướng tâm phúc đưa tay, để cho gã đem lễ vật chuẩn bị tốt đưa lên.

    Tà âm trên sân khấu đã đến một phân đoạn, nhóm vũ cơ thướt tha xinh đẹp lui xuống, mọi người khó trách được hụt hẫng, lại một khắc sau thấy được một đám thiếu niên ăn mặc trang điểm xinh đẹp.

    Không biết là ai gào to một câu: “Ôi, Trì quản sự đây là đem toàn bộ thanh quan hàilòng từ lâu đều đưa tới à?”

    Ánh mắt Tả Thiệu Khanh cũng chuyển hướng theo một loạt tư thái phong lưu của đám tiểu quan, âm thầm đem một đám từ trái sang phải bình luận một phen.

    Đừng nói, Trì Kim Quan này còn thật có lòng, biết rõ chính mình đoán không ra tâmtư của Lục Tranh, liền từ trong đám thiếu niên này tìm một người, có dễ thương, cóthanh tú, có dương quang, có ôn nhu, quả nhiên mỗi người cũng không phải phàm phẩm.

    “Chỉ là… Vãn sinh cảm thấy, vẫn là mỹ nhân ngày đó Dương nhị ca tìm đến càngthêm xuất sắc hơn.” Tả Thiệu Khanh cười như không cười liếc qua Dương Dịch.

    “Phốc…khụ khụ…” Dương Dịch một ngụm rượu phun tới, sặc đỏ bừng cả khuôn mặt,hắn ta vốn cho rằng đã rời khỏi vòng xoáy trung tâm, không nghĩ tới Tả tam gia trínhớ tốt như vậy.

    Đáng tiếc có người còn không sợ chết ồn ào: “Vậy sao? Ta không tin… Gọi đến so sánh một chút.” Trì Kim Quan một chưởng vỗ vào bờ vai Dương Dịch, vẻ mặt cóchút không dễ nhìn.

    Dương Dịch là cánh tay thứ hai của Tào bang, coi như là nam tử anh minh thần võ,đổi lại bình thường quản sự này có cấp bậc thấp hơn mà khiêu khích hắn ta như vậy,cần phải nghiêm túc dạy dỗ tên này một trận.

    Nhưng hôm nay, hắn ta rõ ràng nhượng bộ: “Không có chuyện này. Đây không phải là ta tùy tiện tìm đến gã sai vặt hầu hạ cuộc sống hằng ngày của đương gia.”

    Tả Thiệu Khanh càng không chịu buông tha hắn ta, hùng hổ dọa người hỏi: “Gã sai vặt? Có gã sai vặt nào ăn mặc sa y mỏng manh leo lên giường chủ tử sao?”

    Dương Dịch lần lượt quăng ánh mắt cầu xin tha thứ về phía y, vị trí hai người là gầnnhau, hắn ta lặng lẽ từ trong tay áo móc ra một cái hầu bao nhét vào trong tay Tả Thiệu Khanh, đập ha ha nói: “Đương gia mị lực quá lớn, ta cũng không có biện pháp phải không? Vừa biết việc này ta liền đem người đuổi đi.”

    Tả Thiệu Khanh ước lượng sức nặng của hầu bao, thỏa mãn gật đầu, thầm thở dài: Quả nhiên vẫn là những người lăn lộn trong giang hồ này hiểu đạo lý.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân