Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa – Chương 12

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa

    Chương 12: Ăn chực

    Edit: Thanh Thanh

    Rốt cuộc cũng về tới kinh thành, Mạc Sầu và Tiểu Nguyệt chưa nói câu nào liền vội vã từ biệt Càn Long, ba chân bốn cẳng lánh xa Tiểu Yến Tử. Phong Thân Ân Đức ngược lại bất đắc dĩ phải theo Hoàng thượng tiến cung, dù sao việc đi Vân Nam này cũng là sắp xếp của Thái hậu, phải vào cung tạ ơn rồi mới có thể về nhà.

    Có điều khi Thái hậu nhìn thấy Tình Nhi, liền lập tức quên béng việc lúc nãy còn nhớ nhung A Đức rồi muốn tặng thưởng này nọ. Thái hậu hoàn toàn chỉ nghĩ đến Tình Nhi, cho nên Phong Thân Ân Đức càng thoải mái vui vẻ mượn cớ nhớ nhà mà rời khỏi cung, lưu lại Miên Ức vẻ mặt nhăn nhó đi theo phía sau Ngũ a ca, hắn còn cố tình phồng mang trợn má tỏ vẻ oán giận A Đức bỏ đồng đội chạy lấy người.

    Trở lại Hòa phủ, Hòa Thân đã sớm chờ lâu đến sốt ruột, vừa nhìn đến bóng con trai đi đến, hắn lập tức kéo tay Phong Thân Ân Đức, từ trên xuống dưới quét mắt kiểm tra một lần, đau lòng rên rỉ: “A Đức, mới ra ngoài một chuyến mà đã gầy đi một vòng, người cũng phơi nắng đen nhẻm rồi này!”

    “A mã.” Phong Thân Ân Đức bất đắc dĩ nhìn người trước mắt hoàn toàn không còn vẻ khôn khéo trên quan trường, liên thanh la hét kêu Lưu Toàn đi lấy toàn bộ thuốc bổ trong phủ ra đây, “Ta cũng không phải đại cô nương, đen hay gầy một chút thì có làm sao, lúc nào nam hài cũng phải tròn như châu sáng như ngọc mới được à?”

    “Cũng đúng.” Hòa Thân sửng sốt, “Đúng đúng, lời ngươi nói rất có lý, a mã ta đều vội đến hồ đồ rồi! Mau vào ăn, a mã chuẩn bị toàn món ngươi thích nhất!”

    Trong khi ăn, Hòa Thân liên tiếp gắp thức ăn cho con trai, khiến Phong Thân Ân Đức hận không thể có dạ dày to gấp bốn, y chỉ đành dở khóc dở cười nhìn a mã.

    “A Đức a, lần này đi ra ngoài, có chuyện gì không vui không?” Mấy ngày nay, tất cả những chuyện tạp nham của Hoàn Châu Cách Cách và Ngũ a ca năm đó Hòa Thân đã nghe ngóng đủ; A Đức đụng tới cái đám không có đầu óc đó, tuyệt đối chỉ có hại mà không có lợi! Bởi vậy nên khi nhìn thấy con mình trở về hoàn hảo không sứt sẹo gì, hắn mới thực sự có thể thở phào một hơi!

    “Không có ạ.” Nghe a mã nói, trước mắt Phong Thân Ân Đức liền thoáng hiện qua dáng vẻ Miên Ức khi bị Ngũ a ca trách mắng, trong lòng nảy lên chút hờn giận. Nhìn lại a mã hết lòng quan tâm lo lắng cho chính mình, y càng cảm thấy thêm chua xót, lần đầu tiên hoài nghi việc mình đồng ý để Miên Ức đến phủ phải chăng là một sai lầm. Nếu Miên Ức nhìn thấy a mã đối xử tốt với mình như vậy, có phải hắn sẽ càng thêm thương tâm hay không?

    Tuy Phong Thân Ân Đức ngoài miệng không nói gì, nhưng với nhãn lực của Hòa Thân thế nào lại nhìn không ra thần sắc khác thường của con mình. Trong lòng Hòa Thân sớm đã lửa cháy hừng hực, tốt lắm, hắn chỉ biết, A Đức nhà hắn chắc chắn đã bị khi dễ!

    Bất quá Hòa Thân cũng biết, nhi tử của mình nhìn qua tính tình có vẻ ôn hòa, trên thực tế lại cực kỳ bướng bỉnh, chuyện gì cũng đều phải để nó tự quyết định, bằng không người bên ngoài nói cái gì nó cũng sẽ không nghe, nếu nó không muốn nói, vậy thì mình có cố gắng truy vấn đến mấy cũng không thể nào moi ra được.

    Hòa Thân suy nghĩ một lát, quyết định không trực tiếp hỏi nữa mà nói lảng sang chuyện khác.

    “A Đức a, lần này đi ra ngoài có chuyện vui gì không, kể cho a mã nghe nào?” Hòa Thân trong lòng cười khẩy, từ trong lời nói của A Đức hắn cũng có thể tự mò ra những kẻ khiến A Đức không vui!

    Đúng lúc này, từ tiền viện liền truyền đến thanh âm gấp gáp của Lưu Toàn: “Kỷ đại nhân, lão gia nhà ta và thiếu gia còn đang ăn, ngài không thể đi vào!”

    “Chính là biết đang ăn nên ta mới đến!” Giọng nói của Kỷ Hiểu Lam từ bên ngoài vọng vào.

    Cái tên Kỷ tẩu thuốc chết tiệt! Hòa Thân bị xen ngang tức giận nhíu mày, hướng ra bên ngoài hét: “Lưu Toàn, đem hắn tống ra ngoài cho ta!”

    “Ai, Hòa đại nhân, ngươi như vậy không phải thật thất lễ sao? Ngươi dù gì cũng đã từng đến lều cỏ của ta quấy rối, chả lẽ ta lại không thể dạo quanh Hòa phủ một vòng?” Vừa dứt lời, cán tẩu bất ly thân của Kỷ Hiểu Lam đã thò qua cửa, trong phòng bỗng sặc mùi khói thuốc.

    “Ai đến chỗ ngươi quấy rối cơ?” Hòa Thân nghe xong liền nhảy chồm chồm lên, lão Kỷ này tại sao cứ toàn nói lung tung, nếu để A Đức hiểu lầm thì biết làm thế nào, quan hệ cha con nhà hắn vừa mới thật vất vả mới hàn gắn lại được đó!

    “A mã, người đừng nóng giận, cẩn thận nghẹn.” Phong Thân Ân Đức phì cười nhìn a mã thường ngày hỉ nộ bất hiện mỗi lần gặp Kỷ tiên sinh liền thất thố. Từ trước mình chỉ vì a mã tỏ thái độ không tốt với Kỷ tiên sinh mà bực bội, hôm nay nhìn lại một lần, ngược lại hình như có chút thú vị!

    “Mạc Sầu, Tiểu Nguyệt, các ngươi cũng tới?” Phong Thân Ân Đức tinh mắt thấy được hai nha đầu đi phía sau Kỷ Hiểu Lam.

    “Ờ.” Tiểu Nguyệt bĩu môi, “Tiên sinh thật quá đáng, chúng ta mất bao công sức chạy đến Vân Nam làm việc cho hắn, khi trở về hắn đáp ứng mời chúng ta đi ăn một bữa; kết quả rẽ trái rẽ phải, chả hiểu sao lôi chúng ta đến tận Hòa phủ! Ta đã đói sắp chết rồi này!”

    “Ai, Tiểu Nguyệt ngươi nói lời này không đúng rồi, nhắc đến ăn ngon, đồ ăn trong quý phủ của Hòa đại nhân nếu không gọi là ngon, ta thật sự cũng không thể tìm được nơi nào mỹ vị hơn đâu!” Kỷ Hiểu Lam lườm nàng một cái, rồi chuyển hướng về phía thức ăn phong phú trên bàn, “Ngươi xem đi, trong này chỉ có hai người, mà đồ ăn lại nhiều như vậy, thật sự quá lãng phí a! Ta nói này Hòa đại nhân, ngươi phải chăng là thần cơ diệu toán, đã sớm tính đến việc ta mang theo hai nha đầu này đến, cho nên đặc biệt sửa soạn đón ta nha! Hòa đại nhân a Hòa đại nhân, ngươi thật quá khách khí rồi!”

    “Biến biến mau, đừng ở chỗ này làm ta sởn hết cả gai ốc!” Hòa Thân gằn giọng đuổi khách, thế nhưng ý cười trong ánh mắt không lừa được Kỷ Hiểu Lam đã quen biết nhiều năm, vậy nên Kỷ tẩu thuốc thuận thế đẩy thuyền, kêu Mạc Sầu và Tiểu Nguyệt ngồi xuống, lại còn lớn tiếng đoạt quyền chủ nhà yêu cầu tỳ nữ mang thêm ba bộ bát đũa.

    Nha hoàn do dự nhìn Hòa Thân, thấy chủ nhân khoát khoát tay, lúc này mới vội vã đi lấy bát đũa; mà bên này Hòa Thân mới hiểu rõ ý tứ vừa nãy của Kỷ Hiểu Lam, lại nhớ ra đối phương từng nhắc đến Vân Nam, nhãn tình liền sáng lên.

    “Tiểu Nguyệt a, các ngươi cũng đến Vân Nam sao? Hai người quen A Đức ở đó?” Hòa Thân quan sát Mạc Sầu và Đỗ Tiểu Nguyệt một lúc, quay qua hỏi han Tiểu Nguyệt. Hắn có thể nhìn ra, nha đầu tên Tiểu Nguyệt này nhanh mồm nhanh miệng, không nói vòng vo, là người thích hợp nhất để moi móc thông tin.

    “Không phải a, ta từ lúc ở tiểu lâu đã thấy qua A Đức rồi!” Tiểu Nguyệt thoải mái mở miệng, hoạt hoạt sinh sinh đem chuyện gặp A Đức và Thập Ngũ a ca nói toẹt ra hết. Tiểu Nguyệt không biết đó là Thập Ngũ a ca, thế nhưng Hòa Thân vừa nghe thấy người đó tự xưng là “Gia,” còn có miêu tả tuổi tác và tướng mạo, làm sao không đoán được đối phương là ai. Hừ, Thập Ngũ a ca hửm, Hòa Thân trong lòng thầm phết thêm một vạch vào sổ nợ.

    “A Đức, ngươi nói ngươi xem, chịu ủy khuất gì về nhà cũng không nói với a mã, nghẹn mãi trong lòng như vậy làm sao đây?” Hòa Thân đau lòng nhìn nhi tử nhà mình, hắn ngược lại tình nguyện A Đức cứ như trước nổi giận với hắn, vẫn tốt hơn là A Đức đem những tâm sự này đều giấu trong lòng, không phải chuyện tốt a!

    Điều bất ngờ là Kỷ Hiểu Lam không có nói chen vào; thực ra hắn cũng không biết phải nói gì, hắn là sư phó của các hoàng tử, dĩ nhiên hiểu tính tình của Thập Ngũ a ca, người kia tuy biểu hiện ôn hòa biết lý lẽ, thế nhưng hắn có thể cảm giác được, Thập Ngũ a ca này bên trong cũng không đơn giản. Về phần Hòa Thân hắn còn rõ ràng hơn, đối phương là nhân vật điển hình của tính toán chi li, ngay cả Hoàng thượng cũng dám mưu tính, hiện tại nếu mình nói giúp Thập Ngũ a ca, hờ hờ, thực sự là không muốn mở miệng. Nhỡ như chữa lợn lành thành lợn què thì sao, với tính cách của Hòa Thân, Kỷ Hiểu Lam cũng không dám mạo hiểm nhảy vào hố lửa. Bởi vậy, im lặng là vàng!

    Đáng tiếc, Kỷ tẩu thuốc chỉ lo giữ mình, lại quên không bảo Tiểu Nguyệt bên cạnh ngậm miệng lại. Tiểu Nguyệt vừa thấy Hòa Thân cực kỳ quan tâm đến Phong Thân Ân Đức, liền liếc xéo qua Kỷ Hiểu Lam, “Tiên sinh, ngươi học tập Hòa đại nhân kìa, người ta tốt với con trai như vậy; ngươi nhìn lại mình mà xem, luôn miệng nói coi ta là thân muội muội, thế mà ta sống còn không sung sướng bằng nha hoàn nhà người ta! Ngươi nói ta rốt cuộc là tiểu thư hay là nữ hầu đây!”

    Câu hỏi này khiến lão Kỷ dở khóc dở cười, Mạc Sầu kéo kéo tay áo Tiểu Nguyệt, “Được rồi được rồi, bao nhiêu thức ăn vào miệng mà ngươi vẫn chưa no sao!”

    Hòa Thân ngược lại vui vẻ, Đỗ Tiểu Nguyệt này thực sự là diệu nhân a, lão Kỷ cũng có lúc phải mất mặt. Hắn lập tức phân phó quản gia: “Lưu Toàn, nói cho đầu bếp lại mang lên mấy món ngon đi! Tiểu Nguyệt cô nương, cứ ăn hết mình, muốn ăn gì cứ nói cho Hòa mỗ!”

    Tiểu Nguyệt hai mắt liền lấp lánh: “Hòa đại nhân, ngươi thực sự là người tốt! Ta ở Vân Nam toàn phải ăn đồ nửa sống nửa chín, chờ đến lúc cùng Hoàng thượng quay về kinh, cứ nghĩ sẽ được ăn gì đó ngon lành, ai ngờ lại nảy nòi ra bà cô Hoàn Châu Cách Cách kia, có bả ở trên bàn ăn thì có cho người khác ăn cơm không chứ! Ai, ta nhớ ra rồi, A Đức, bà ta có phải còn đã cầm một cái đùi gà bóng nhẫy vung trúng mặt ngươi không vậy? Ta còn nhớ mắt ngươi bị sưng thành mắt gấu mèo luôn, mất vài ngày mới xẹp xuống!”

    Tiểu Nguyệt vừa dứt lời, đôi đũa trong tay Hòa Thân lập tức liền đâm thủng cái đùi gà trong bát. Hoàn-Châu-Cách-Cách hả, người này lần trước đã phá hủy chuyện tốt của A Đức trong cung, lúc này đây còn dám múa may trên đầu thái tuế, lại tính thêm một vạch!

    Hòa Thân quay đầu về phía Tiểu Nguyệt, ý cười càng xán lạn thêm. Quả nhiên mình không nhìn lầm, moi thông tin từ nha đầu này quá dễ! Cũng không uổng phí thật nhiều món ăn ngon! Hừ, chỉ tiện nghi cho lão Kỷ này thôi!

    “Ai u, no rồi no rồi. Tiểu Nguyệt, Mạc Sầu, chúng ta cũng nên đi thôi, quấy rầy Hòa đại nhân lâu như vậy thực sự không tiện a!” Kỷ Hiểu Lam thấy Tiểu Nguyệt càng nói càng dại, vội vàng buông đũa.

    Tốt lắm, ăn chực cũng phải có quy củ! Ăn xong rồi liền quệt miệng chạy mất? Hòa Thân mị hí mắt, thôi, ngày hôm nay đã hỏi được không ít chuyện từ Tiểu Nguyệt kia rồi, tạm tha lão Kỷ vậy!

    “Ta nói này lão Kỷ, mặt của ngươi cũng quá dày đó nha? Ta không ngờ rằng bình thường ngươi ăn nhiều như vậy, không sợ cái thân đã quen nghèo của ngươi không chịu nổi sao, đừng để cho phúc chưa được hưởng mà đã họa vô đơn chí a!” Hòa Thân vừa nói móc vừa đưa tiễn ba người ra ngoài nhà, rồi xoay người phân phó Lưu Toàn: “Ngươi đi tìm dược hoàn kiện vị tiêu thực hồi trước mua về lấy ra đây, hộp gấm thì bỏ ra, bóp nát dược hoàn thành mấy mẩu vụn rồi cho vào túi vải rách, tùy tiện tìm một lang trung đến trước cửa nhà Kỷ tẩu thuốc rao bán.” Nhét vào miệng nhiều thịt cá như vậy, không sợ đau dạ dày đến chết sao!

    A mã và Kỷ tiên sinh… Phong Thân Ân Đức có điều suy nghĩ mà nhìn hành động của a mã, rồi lại nhìn nhìn biểu tình sớm đã biết mà không thể trách của Lưu Toàn bá bá, khóe miệng hơi cong lên. Mình thật đúng là hồ đồ, đến bây giờ mới nhận ra chút manh mối.

    Trên bầu trời, những vì sao lấp lánh bao quanh ánh trăng sáng tỏ, Phong Thân Ân Đức một người mở to mắt nằm trên giường. Phận làm nhi tử thật không dễ dàng, để a mã bình an phú quý còn chưa đủ, còn phải giúp a mã thỏa lòng mong ước ôm được mỹ nhân về, ai, tìm đâu ra được đứa con hiếu thuận như y đây, chỉ tiếc gia sự nhà mình thật khó làm!

    Xoay người đắp kín chăn, trước mắt y liền hiện lên khuôn mặt của Miên Ức. Ngày mai đi tìm Miên Ức bàn bạc một chút coi sao! Lúc này Phong Thân Ân Đức đã quên mất, Miên Ức người ta mới chỉ là tiểu hài nhi, mà chính y a, lại là người lớn đã từng sống qua một đời!

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa