Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa – Chương 16

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa

    Chương 16: Giá họa (3)

    Edit: Thanh Thanh

    Sau khi Phong Thân Ân Đức hồi phủ, y lần thứ hai lật lại tư liệu về đám người Ngũ a ca và Hoàn Châu Cách Cách mà a mã đưa cho, những chi tiết vốn không chú ý tới giờ khiến y nhìn trân trân không nói nên lời. Hồi tưởng một màn Phúc Nhĩ Khang và Kim Tỏa ôm nhau khóc sướt mướt, Phong Thân Ân Đức chỉ cảm thấy buồn nôn.

    Kiếp trước y cũng là ngạch phụ (=chồng) của công chúa, không ai quy định ngạch phụ không được nạp thiếp, nhưng đa số ngạch phụ vì ngại thể diện của hoàng gia mà cũng không tam thê tứ thiếp, thậm chí thiếp thị cưới về cũng phải hầu hạ bên người công chúa. Hòa Hiếu tính tình ôn hòa, y cũng lãnh đạm với nữ nhân, ngoại trừ lần uống rượu hồ đồ bị ép thú về một người thiếp ra cũng không còn ai; mà tình huống của các ngạch phụ khác y cũng biết rõ, công chúa là chủ tử, phận làm chồng của công chúa, bi kịch nhiều mà mỹ mãn thì ít, đối với chuyện này Phong Thân Ân Đức chỉ có thể cảm khái. Thế nhưng Phúc Nhĩ Khang này thật sự quá đáng, chính mình hô hào khẩu hiệu tình yêu đích thực tự xưng là nam nhân toàn tâm toàn ý vì ái thê, vậy mà sau lưng thì sao? Tuy rằng Minh Châu cách cách phong hào không cao, nhưng nàng ở Phúc gia lại hoàn toàn không được nhận sự tôn trọng xứng đáng! Ngẫm lại, cái lý do mà Phúc Nhĩ Khang cùng ả Kim Tỏa kia tằng tịu với nhau dĩ nhiên là Minh Châu cách cách chỉ có duy nhất một đứa con, Phong Thân Ân Đức thực sự không biết nên nói gì, “tình yêu đích thực” của hắn có vấn đề sinh sản liền bỏ rơi người ta ư? Nếu nói như vậy, kiếp này y hạ quyết tâm không cưới Hòa Hiếu, cũng sẽ không thú bất luận nữ nhân nào, y sẽ đeo lên tội danh đại bất hiếu bị mọi người phỉ nhổ!

    Ngay khi Phong Thân Ân Đức đang rối rắm không yên, có người đến trước mặt thông truyền, nói rằng Hoàng thượng khẩu dụ, triệu Phong Thân Ân Đức vào cung.

    Vội vã sửa sang y phục chạy tới hoàng cung, trên đường đi Phong Thân Ân Đức còn đang suy tư về nguyên nhân được ngự triệu; nhưng đến khi bước vào trong cung, y mới phát hiện nguyên lai bị triệu tiến cung không chỉ có một mình mình, tối nay hoàng cung quả thực tựa như muốn tổ chức một khánh công yến nhỏ.

    Quay đầu quan sát xung quanh, không nhìn đến khuôn mặt nào quen thuộc, Phong Thân Ân Đức lặng lẽ kéo một tiểu thái giám, hướng trong tay hắn chuyển qua một khối bạc vụn. Tiểu thái giám không dấu vết thu bạc vào, sau đó dáng tươi cười trên mặt rõ ràng thân thiết hơn một chút, nhanh nhảu nói ra thông tin Phong Thân Ân Đức muốn biết.

    “Hoàng thượng hôm nay tổ chức khánh công yến cho Thập Thất a ca.”

    Thập Thất a ca Vĩnh Lân! Phong Thân Ân Đức tái mặt, đám người bên cạnh trò chuyện xôn xao khiến y cảm thấy đặc biệt khó chịu, liền lặng lẽ rời khỏi. Phong Thân Ân Đức lảo đảo bước đi mạn vô mục đích, kiếp trước mình vẫn luôn quấn lấy Vĩnh Diễm, mà người bất mãn nhất đối với việc này chính là Vĩnh Lân, hiện tại ngẫm lại, khánh công yến hôm nay là để ăn mừng Vĩnh Lân ở biên cương lĩnh binh đánh trận toàn thắng trở về, vừa trùng hợp với thời gian ở kiếp trước. Chỉ vì kiếp này đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, y mới hoàn toàn quên mất.

    Nhớ đến kiếp trước, Vĩnh Lân nhìn thấy y lẽo đẽo theo sau Vĩnh Diễm, mở miệng hỏi: “Đây là ai?”

    Vĩnh Diễm thản nhiên nói một câu: “Phong Thân Ân Đức, con trai Hòa Thân.”

    Khi ấy y còn vui mừng khấp khởi, cho rằng Vĩnh Diễm đang giới thiệu y với em trai thân thiết nhất của mình, đó là khẳng định vị trí của y, hoàn toàn không nhận ra vì sao Vĩnh Diễm lại cố ý nhắc đến a mã, lại với một ngữ khí khinh bỉ tới cỡ nào.

    Hồi đó y cứ cố chấp rằng Vĩnh Lân đoạt đi lực chú ý của Vĩnh Diễm, cho nên đã làm ra đủ những chuyện ấu trĩ để được Vĩnh Diễm quan tâm, kết quả đương nhiên là bị hắn phớt lờ và Vĩnh Lân trào phúng. Hai huynh đệ này, rõ năm rõ mười chỉ coi y là khỉ mà đùa giỡn, chính y lại hoàn toàn không phát hiện.

    Trong lúc y đang đắm chìm trong suy nghĩ, dưới chân bỗng dưng lảo đảo. Phong Thân Ân Đức bây giờ mới hồi thần lại, giương mắt nhìn quanh bốn phía liền giật mình, y cư nhiên đã chạy tới nội cung! Vội vã quay đầu lại, Phong Thân Ân Đức dựa vào ký ức về hoàng cung từ kiếp trước, lách mình vào trong một rừng đá* hẻo lánh, thông qua mấy tiểu lộ tìm đường ra khỏi hậu cung.

    (*Rừng đá là mấy hòn đá to dựng sát vào nhau như kiểu hòn non bộ, nhưng diện tích lớn hơn. Ảnh minh họa: link)

    Y vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy phía trước trong rừng truyền đến tiếng người nói thì thầm. Phong Thân Ân Đức vội vàng nép người trốn, sau đó nghe được thanh âm của hai nữ tử, trong giọng nói của hai người đều mang theo tiếng khóc nức nở.

    “Hồng Hạnh, ngươi không phải là đã lập gia đình rồi sao? Vừa mới gả cho một thư hương dòng dõi cơ mà? Thế nào lại lưu lạc thành nô tỳ, vết xanh tím trên cánh tay ngươi là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Thuận Thiên phủ phu nhân có thói quen đánh hạ nhân?” Người nói chính là Lạp Mai, cung nữ đắc lực nhất bên người Lệnh phi, mà nữ tử bị lôi kéo cổ tay là em gái ruột của nàng.

    “Tỷ tỷ, ta cũng không muốn, nhưng trượng phu của ta khảo ba lần khoa cử đều không trúng tuyển, liền bệnh một trận không dậy nổi, công công bà bà (=bố mẹ chồng) cấp hỏa công tâm cũng nằm liệt giường, mỗi ngày tiền thuốc thang tiêu tốn như nước chảy, chỉ trong thời gian ngắn tiền bạc trong nhà cứ thế mà cạn kiệt; hiện tại ta cũng không còn biện pháp nào, nghĩ đến đi cầu tỷ tỷ, nhưng ta một dân nữ tầm thường làm sao có thể đi vào Hoàng cung đại nội? Lúc này là ta đi hầu phu nhân nên mới tới được đây.” Hồng Hạnh kể lể, nước mắt lã chã rơi xuống không ngừng.

    “Không đúng a, Lệnh phi nương nương rõ ràng đã nói cho nhà chúng ta làm nô bộc, Thuận Thiên phủ dám dùng nô bộc của Tương Hoàng kỳ* làm tỳ nữ sao!” Lạp Mai trắng bệch mặt.

    “Cái gì? Không có a, chưa từng có loại sự tình này? Nhà chúng ta làm sao có thể là nô bộc hoàng gia?” Hồng Hạnh sửng sốt, liên tục lắc đầu.

    (*Trong Bát Kỳ của người Mãn, Tương Hoàng kỳ cùng với Chính Hoàng kỳ, Chính Lam kỳ hợp xưng là Thượng tam kỳ (上三旗). Theo hệ thống cấp bậc thì Tương Hoàng kỳ xếp thứ 2 trong Bát Kỳ, chỉ sau Chính Hoàng kỳ nên người dưới cờ Tương Hoàng kỳ có thân phận khá cao. Mình cũng không chắc từ “nô bộc hoàng gia” có chính xác không nhưng đại khái là thân phận không đến mức phải hạ mình đi làm tỳ nữ thấp kém)

    Lạp Mai nghe đến đây liền kinh ngạc. Không có khả năng, Lệnh phi nương nương chẳng phải nói đã thay nàng an bài hết mọi thứ, để nàng an tâm làm việc, thậm chí, thậm chí nàng còn hứa trước mặt Lệnh phi nương nương, nếu như kế hoạch lần này bất hạnh bại lộ, nàng sẽ một mình gánh chịu hết tội lỗi, thay Lệnh phi nương nương rửa sạch hiềm nghi. Nương nương rõ ràng hứa sẽ chiếu cố người nhà của nàng, tại sao lại, tại sao lại thành ra thế này!?

    Hồng Hạnh lại lôi kéo tay chị mình: “Tỷ tỷ, ta không thể ở đây lâu hơn được nữa. Lát sau phu nhân tìm không thấy, khi trở về ta sẽ lại phải chịu đòn chịu đói.”

    Lạp Mai nhìn thân ảnh em gái vội vã ly khai, lảo đảo ngồi bệt xuống đất, khẽ nức nở một cách vô lực. Đúng lúc này, nàng bỗng nghe thấy động tĩnh, Lạp Mai hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ thấy một hài tử chừng mười tuổi đang đứng trước mặt mình, trên người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, nhưng cũng không phải là y phục dành cho hoàng tử.

    Lạp Mai vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy đứa bé kia nói: “Ta có thể giúp ngươi, nếu như ngươi chịu nói cho ta biết chuyện của ngươi.” Phong Thân Ân Đức dễ dàng nhận ra đây là cung nữ đắc lực bên người Lệnh phi nương nương, vừa nghe xong hai nữ tử đối thoại, y nhạy bén cảm giác, chuyện này nhất định không đơn giản! Coi như là cung nữ đắc lực, nhưng dù sao cũng chỉ là hạ nhân, Lệnh phi thân là chủ nhân không ngai của hậu cung tại sao phải mở miệng cho gia đình của một hạ nhân trở thành người của Tương Hoàng kỳ? Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, phàm là những người liên quan đến Ngũ a ca, Hoàn Châu cách cách, Phúc Nhĩ Khang hay Minh Châu cách cách đều khiến Phong Thân Ân Đức cảm thấy bất thường, nhất là, bên trong còn có Miên Ức! Y mơ hồ cảm thấy vụ việc lần này có dính líu tới Miên Ức, y chắc chắn sẽ không để Miên Ức lại bởi vì vị a mã không xứng đáng kia mà chịu liên lụy!

    Lạp Mai kinh ngạc nhìn hài tử trước mặt mình: “Ngươi là…” Lạp Mai cho dù bất lực, cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi vô tình nói ra chuyện mang họa sát thân.

    “Ta là Phong Thân Ân Đức, a mã của ta là Hòa Thân, Hòa Trung Đường.” Lần đầu tiên, Phong Thân Ân Đức đối người ngoài nói về mình và a mã với giọng điệu khí phách như thế này.

    Lạp Mai trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ. Mặc dù thân ở hậu cung, nàng cũng biết hiện tại Hòa đại nhân là thần tử thân tín nhất của Hoàng thượng, đến cả Lệnh phi nương nương đều không thể đụng chạm tới hắn, đúng vậy, người duy nhất có thể giúp mình cũng chỉ có hắn!

    Ở một góc hẻo lánh tĩnh lặng, Lạp Mai từng câu từng chữ kể lại kế hoạch của Lệnh phi.

    “Ngươi nói sao? Hai con chó?” Phong Thân Ân Đức không biết tình hình trong quý phủ Miên Ức ngày đó, nhưng y lại rõ ràng Lệnh phi đã thưởng cho Miên Ức một con chó nhỏ. Lúc đó y còn thấy kỳ lạ, thế nào sẽ có người ban cho một con chó?

    “Vâng, nương nương nuôi hai con chó nhỏ giống nhau như đúc, trong đó một con là nương nương huấn luyện cho quấn quít lấy người mặc đồ màu vàng, dùng để mua vui cho Hoàng thượng, mà con chó thứ hai thì chuyên gia huấn luyện để cắn xé những người mặc vải màu đỏ đặc thù trong cung. Nguyên bản, nương nương muốn đối phó Vận quý nhân đang mang thai, khi Quý nhân sinh hạ hoàng tộc thì đưa tặng vải đỏ đặc thù trong cung làm lễ vật, sau đó ngầm thả chó cắn chết tiểu a ca!”

    “Ả đây là muốn tìm đường chết sao!” Phong Thân Ân Đức kinh ngạc mở to mắt, nếu chuyện này thực sự xảy ra, Lệnh phi làm sao có thể trốn tránh trách nhiệm.

    “Nương nương chưa bao giờ cho hai con chó xuất hiện cùng lúc, tất cả mọi người chỉ biết đến con chó nhỏ quấn quít lấy Vạn tuế gia; dù có người hoài nghi nương nương, cũng sẽ bị xem là cố ý giá họa cho nương nương. Nếu thực sự lộ ra không thể vãn hồi, nương nương cũng đã chuẩn bị tốt nô tỳ làm con tốt thí mạng.” Lạp Mai bi phẫn mỉm cười, trong lòng oán hận không nói nên lời. Lệnh phi, ngươi bảo ta thay ngươi đi chết, thế nhưng còn không giữ hứa hẹn, ta dù trở thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

    “Mà sao ả lại muốn ban cho Miên Ức? Lẽ nào…” Thần sắc trong mắt Phong Thân Ân Đức biến ảo bất định, y chỉ mới gặp qua Hoàn Châu cách cách vài lần, thế nhưng những lần đó nàng ta đều mặc quần áo màu đỏ!

    “Trong những lễ vật nương nương ban cho Hoàn Châu cách cách, có một súc vải chất liệu mà Cách cách thích nhất, cũng chính là vải đỏ đặc thù trong cung.” Lạp Mai phẫn hận nói: “Nương nương muốn cho Ngũ a ca và Vinh Vương gia phụ tử bất hòa rồi từ đó đắc lợi; trên danh sách lễ vật nương nương đưa tới của phủ Nội vụ cũng không có con chó, cho nên khi xảy ra chuyện dù Vinh Vương gia có khẳng định con chó là do nương nương tặng, cũng sẽ thành vu khống, huống chi tất cả mọi người đều biết, con chó cưng của nương nương vẫn còn ở trong Duyên Hi cung!”

    “Phong Thân công tử, ta không sợ chết, chỉ cầu công tử chiếu cố muội muội của ta!” Lạp Mai cung kính quỳ trên mặt đất, hướng Phong Thân Ân Đức dập đầu đủ ba lần, sau đó mới xoay người ly khai. Nếu đã không còn đường lui, thì dù Phong Thân Ân Đức không thể giúp nàng, nàng cũng muốn phanh phui bí mật này!

    Phong Thân Ân Đức nhìn theo bóng lưng của Lạp Mai, trong mắt hiện lên hoảng sợ không tin. Không phải mọi người đều nói Lệnh phi yêu thương Ngũ a ca như con đẻ sao? Không phải mọi người đều nói Lệnh phi rất quan tâm hòa nhã với Tiểu Yến Tử sao? Thế nào mà… Tâm tình vốn đã không bình tĩnh của Phong Thân Ân Đức giờ lại càng thêm rối loạn, y thầm nghĩ phải rời khỏi đây nhanh lên một chút, đi tìm Miên Ức!

    Bên này Phong Thân Ân Đức cấp tốc ly khai hậu cung, cách đó không xa tiểu thái giám phụ trách theo dõi vội vã trở lại báo cáo cho Hà công công. Nghe xong lời tiểu thái giám, Hà công công thỏa mãn gật gật đầu. Nguyên lai việc hai chị em Lạp Mai gặp nhau không phải do ngẫu nhiên, mà là Hà công công cố ý an bài; Phong Thân Ân Đức ở hậu cung đứng lại lâu như vậy nhưng không hề có kẻ nào phát hiện, cũng là nhờ Hà công công bố trí, nếu không, hậu cung đại nội luôn luôn sâm nghiêm như vậy, há có thể để ai cũng đi đi lại lại như trong nhà mình?

    Tối hôm nay, không đơn giản chỉ có Phong Thân Ân Đức một người tâm tình rối loạn, Càn Long thân là chủ sự khánh công yến cũng càng khó chịu. Vốn là Vĩnh Lân đại thắng biên cương khiến Càn Long thập phần vui vẻ, thế nhưng chiến báo thứ hai gửi trở về, viết rằng hai vị công chúa Hồi tộc làm con tin cũng theo Vĩnh Lân đi tới kinh thành. Trong lòng Càn Long có một vướng mắc, khi nhìn đến tin này, bất tri bất giác hắn lại nghĩ tới nỗi khổ riêng đó: Hàm Hương. Tuy rằng năm đó hắn đã tha thứ cho Vĩnh Kỳ, Tiểu Yến Tử và Tử Vy, thế nhưng không có nghĩa là hắn cũng tha thứ cho Hàm Hương, không còn phái người đuổi bắt không có nghĩa là hắn đã quên Hàm Hương mang đến cho hắn nhục nhã vô cùng tận!

    (*trong phim HCCC gốc thì câu chuyện Hàm Hương là thế lày: Bạn công chúa có anh người yêu cùng tộc, bố mẹ không cho cưới, hai bạn chẻ bỏ trốn 7 lần mà vẫn bị bắt về =.=” bởi vì trên người Hàm Hương có mùi hương đặc biệt nồng nặc khiến bướm bu vào như thiêu thân~ Sau đó nhà Thanh đánh thắng bộ tộc của Hàm Hương, cho nên bạn được cất nhắc mang đến chỗ Càn Long để giảng hòa – như kiểu Huyền Trân công chúa của Việt Nam cưới vua Chiêm Thành để thắt chặt quan hệ ngoại giao đó. Vấn đề là Hàm Hương vẫn nhớ tình cũ, giả chết bỏ chạy với người yêu nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Yến Tử & friends~ Dĩ nhiên sau đó Càn Long tức nổ mắt, chuẩn bị đem quân đi bắt người và diệt cả bộ tộc của Hàm Hương… nhưng lại được Tiểu Yến Tử & friends tẩy não về tềnh iêu đích thực nên không đi bắt nữa, huề cả làng :v)

    Mà chính vào lúc này, Hòa Thân vốn khéo léo hiểu ý lại lần nữa dâng lên một tin tức đột ngột: “Hoàng thượng, khi trước nô tài nghe nói, ở kinh thành mới mở một Hoàn Thúy lâu, tú bà là một quả phụ hơn hai mươi tuổi. Nô tài nhất thời hiếu kỳ, gọi người tra xét một chút, ngờ đâu lại chiếm được một tin tức kinh người.”

    “Tin gì kinh người? Hòa Thân ngươi không cần phải ấp a ấp úng như thế!” Càn Long có chút hiếu kỳ truy vấn.

    “Người đó, người đó chính là Hương phi nương nương đã hóa bướm mà đi hơn mười năm trước a!” Hòa Thân vừa dứt lời, Càn Long trong nháy mắt liền xanh mặt.

    “Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa, người kia là ai?”

    “Vạn tuế gia, thỉnh ngài nghe nô tài kể lại, chuyện là như vậy…” Hòa Thân vội vã tiếp lời, nguyên lai sau khi Mông Đan mang Hàm Hương thoát khỏi hoàng cung, ban đầu muốn trở về Hồi Cương, vốn tưởng rằng tộc nhân sẽ nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ. Thế nhưng đến khi tộc nhân nhìn thấy hai người, cả đám hận không thể ăn sống uống máu bọn họ, gào khóc kêu bọn họ chính là tội nhân của Hồi tộc, còn muốn trói bọn họ quay về kinh thành nộp lên Hoàng thượng.

    Mông Đan điên lên, đả thương hơn mười người. Bởi vì giờ đây Hàm Hương không còn mùi hương lạ lùng trên thân, cho nên đào thoát rất dễ dàng, sau đó hai người một đường lưu lạc tứ xứ. Mông Đan chỉ biết chém giết, đối với cày ruộng trồng trọt dốt đặc cán mai, tiền bạc rất nhanh liền tiêu hết, trên người có vật gì cũng toàn bộ mang đi cầm cố. Nguyên bản họ muốn đến Vân Nam nhờ cậy bằng hữu của Tiêu Kiếm, ai ngờ trên đường bị lừa, đến lộ phí thật vất vả tiết kiệm cũng bị trộm mất không còn mẩu vụn!

    Đúng lúc ấy, Mông Đan nghĩ tới đánh bạc. Hắn vốn dự định kiếm chút lộ phí rồi sẽ đi ngay, nhưng ai biết đánh bạc càng đánh càng hăng, rồi cuối cùng không hồi được vốn, thậm chí còn đem Hàm Hương gán nợ cho chủ sòng bạc.

    Sau đó Hàm Hương lưu lạc phong trần, mà Mông Đan sống hay chết cũng không có người biết.

    Càn Long nghe xong, mặt triệt để tái xanh. Hắn đây là không chỉ bị một mình Mông Đan cắm sừng, mà đã bị không biết bao nhiêu nam nhân khắp thiên hạ cắm sừng rồi!

    “Vĩnh Kỳ với Tiểu Yến Tử đâu! Hàm Hương không phải là bạn của bọn nó sao? Bọn nó thế nào có thể mặc kệ?” Càn Long mạc danh kỳ diệu đem chuyện này đẩy về phía đám Vĩnh Kỳ; người là do các ngươi lén thả, các ngươi phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ!

    “Hồi Hoàng thượng, chuyện này nô tài cũng không biết. Đây là chuyện của hậu cung, nô tài không thích hợp xen vào, chỉ là nô tài nghĩ, trên đời này không có tường nào kín gió, mà Hàm Hương hiện tại đã ở kinh thành, ngay dưới chân Thiên tử, nếu có lời đồn đãi truyền ra, truyền tới lỗ tai Lão Phật gia, nô tài sợ Lão Phật gia tức giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể a!” Hòa Thân vẻ mặt lo lắng, liếc qua Kỷ Hiểu Lam bên cạnh liên tục rít tẩu thuốc.

    “Hòa ái khanh nói rất đúng.” Càn Long mặt mày càng nhăn lại, chuyện hậu cung sao, hậu cung… Phải rồi! Càn Long bỗng nhiên nhớ tới, lần đầu tiên Tiểu Yến Tử và Tử Vy xông vào Bảo Nguyệt lâu là vì Lệnh phi mà đến! Lẽ nào nói, chuyện của Hàm Hương, đám Vĩnh Kỳ cũng không phải muốn hỗ trợ Hàm Hương, mà là để giúp đỡ Lệnh phi? Càn Long càng nghĩ càng sầm mặt xuống, trong lòng cũng càng ngày càng khó chịu, chuyện này tuyệt không thể để cho Lão Phật gia biết!

    “Hòa Nhị, chuyện này trẫm giao cho ngươi phụ trách, cần phải xử lý sạch sẽ cho trẫm. Nhớ kỹ, vạn bất đắc dĩ không nên nháo tai nạn chết người.” Càn Long thâm sâu vẫn tồn một tia không nỡ, bất quá hắn đường hoàng quy kết một lý do khác: “Hồi tộc vừa cầu hòa, trẫm không muốn làm phức tạp thêm vào lúc này.”

    “Nô tài tuân mệnh, chỉ là Hoàng thượng, nô tài còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.” Hòa Thân tròng mắt xoay chuyển.

    “Nói đi.” Càn Long vung tay phê chuẩn.

    “Nô tài cầu Hoàng thượng ân chuẩn Kỷ đại nhân hiệp trợ nô tài lần này.” Hòa Thân vừa mới nói xong, Kỷ Hiểu Lam liền bị khói xông cho ho sặc sụa.

    “Hoàng thượng, thần. . .” Kỷ Hiểu Lam vừa muốn mở miệng, lại bị Càn Long cắt đứt.

    “Kỷ Hiểu Lam ngươi không cần nhiều lời, trẫm ân chuẩn, ngươi hãy cùng Hòa Thân giải quyết việc này!”

    Hòa Thân cười hắc hắc, khẽ liếc qua Kỷ Hiểu Lam. Kỷ Hiểu Lam gằn giọng thầm thì, “Hòa Nhị, ngươi độc địa vừa thôi! Loại chuyện thối nát này ngươi cũng muốn kéo ta xuống hố sao!”

    “Không kéo ngươi thì kéo ai, tài tử phong lưu, những nơi trăng hoa còn kẻ nào so với ngươi còn quen thuộc hơn?” Hòa Thân cười lạnh, trong miệng bất giác tràn ra vị chua.

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa